← Ch.171 | Ch.173 → |
Trong chốc lát, Sandy cùng Đỗ Duy đi qua lại quảng trường vài vòng. Cuối cùng cực lực dẫn Đỗ Duy đến dưới sàn đấu giá ở góc Tây Bắc.
-Đây là chợ nô lệ làm ăn tốt nhất.
Sandy với chiếc đầu nhỏ nhắn ra sức nhón chân giữa đám người, cố gắng nói chuyện cùng Đỗ Duy. Đỗ Duy mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng dòng máu của Rowling vũ huân thế gia khiến cho hắn dù khá gầy nhưng vóc dáng quả thực không thấp.
- Đây là nơi làm ăn tốt nhất, hơn nữa thực lực của ông chủ sau lưng cũng cực mạnh. Bon họ luôn có nhiều nô lệ nhất, nô lệ tốt nhất hơn nữa ngài có thấy không, vị trí sàn đấu giá của họ cũng là rất tốt.
-Điều này có gì khác biệt? Đỗ Duy hiếu kỳ hỏi.
-Đương nhiên là khác rồi! Sandy cố gắng giải thích:
-Sàn đấu giá của bọn họ ở chỗ này, hầu như mỗi ngày đều quay về hướng mặt trời. Vào thời điểm người xem chọn lựa nô lệ có ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu lên trên người nô lệ có thể giúp họ quan sát rõ ràng, hơn nữa nhờ ánh mặt trời nô lệ nào nhìn qua có vẻ mặt vàng gầy ồm nhìn cũng tinh thần hơn rất nhiều. Ở chỗ này ai chiếm địa bàn gì cũng phải có quy củ cả, ngài xem nơi này ...Ngay tại cửa vào quảng trường người muốn mua nô lệ đi vào liền có thể nhìn thấy sàn giao dịch của họ đầu tiên. Cái nhà đối diện bên kia mặc dù cũng rất lớn nhưng có phương hướng khác biệt, luôn ngược hướng với ánh mặt trời cho nên mọi người khi đi ra ngoài mới có thể gặp bọn họ ...Ngài nghĩ xem, mọi người đều mua xong rồi khi chuẩn bị ra cửa mới nhìn đến bọn họ, làm ăn tất nhiên kém một chút rồi.
Vào lúc này, một người mặc bộ xanh xanh đỏ đỏ nhìn như tên hề nhỏ xấu xí đang đứng trên bục cao có diện tích khá lớn đang rao to gì đó. Đừng xem tên này nhỏ gầy ăn mặc cổ quái nhưng thanh âm quả thực không nhỏ, một tay cầm roi trên sàn phía sau lưng hắn thấy đứng một đám nô lệ sắc mặt đờ đẫn, chỉ dùng một sợi dây thừng nối hơn mười người lại với nhau, hiển nhiên đều là "Thục nô" rồi
-Các vị đại gia quý nhân, xin mới xem, xem đi! Mấy tên này đều là kẻ có ích. Ngài nhìn xem tên vạm vỡ này, nhìn xem cơ thể này nếu có thể mua về làm tôi tớ thì sao? Chỉ cần cho bọn hắn chút thức ăn có thể giống như gia súc đang động tình cố gắng làm việc, hơn nữa mỗi người đều là lao động khỏe mạnh, nông dân linh hoạt! Lá gan của bọn họ còn nhỏ hơn thỏ, sức lực so với trâu còn lớn hơn! Nô lệ như thế mua về nhà có thể làm việc bằng sức ba người đó!! "
Vừa nói, tên hề xấu xí này chạy đến bên cạnh một nam nô. Nam nô này rất cao lớn, cơ thể cũng khá to mặc dù gầy một chút nhưng nhìn qua rất rắn chắc. Đối mặt với ngươi nô lệ cao hơn mình đến hai cái đầu nhưng tên hề xấu xí phảng phất giống như đang đối đãi với súc sonh vỗ vỗ lên người tên nô lệ, đánh đập thậm chí còn dùng tay vạch hai môi của người nô lệ. Tiếng bịch bịch vang lên hòa với tiếng từ trong miệng hắn giới thiệu:
-Mọi người nhìn xem, bệnh tật gì cũng không có, nhìn xem răng miệng rồi ánh mắt của hắn đây ...! Ba đồng bạc, chỉ cần ba đồng bạc liền có thể tìm được một nô lệ thành thật, an phận. Cho hắn làm công việc gian khổ khó khăn nhất. Bọn họ cái gì cũng có thể ăn, chỉ cần mỗi ngày ném cho một chút cháo là có thể nuôi sống bọn họ!
Đỗ Duy cùng Roline thương lượng một chút, phía sau cửa hàng của bọn họ đúng là đang cần người giúp việc, vừa muốn để cho Roline mở miệng ra giá thì Sandy đã lặng lẽ kéo tay áo Đỗ Duy một chút, nói một câu nói khẽ.
-Chờ một chút. -
Mười mấy người nô lệ này rất nhanh liền bị người khác dùng tiền mua xuống, những người này một mặt giao tiền mặt khác phái người ra phía sau để dẫn nô lệ đi. Đỗ Duy nghi hoặc nhìn Sandy, Sandy lặng lẽ trốn ở phía sau Đỗ Duy thấp giọng nói:
-Những tên vừa rồi không được! Tên đứng ở đầu tiên mặc dù cũng được nhưng ngài không chú ý phía sau sao? Hai người ở mặt sau dường như không đứng nổi nữa, còn có một tên đứng phía sau bả vai có chút lệch ra ta dám khẳng định chân hắn có vấn đề rồi. Ngài chờ một chút mặt sau còn có mặt hàng tốt hơn.
Quả nhiên, nhóm thứ hai đi lên kế tiếp quả thật so với nhóm đầu tiên khỏe mạnh hơn nhiều. Sandy không dám công nhiên nói với Đỗ Duy điều gì, bởi vì hắn còn phải sống trên con đường này, nếu để cho tên lừa đảo và buôn nô lệ này thấy được hắn chắc chắn sẽ gây ra phiền toái. Mỗi lần đều trốn phía sau Đỗ Duy lặng lẽ thấp giọng nói chuyện. Rốt cuộc chờ đến lúc nhóm người thứ tư đi ra ...Sau khi quan sát một chút Sandy thấp giọng nói:
-Có thể.
Toàn bộ nhóm nô lệ thứ tư đều có là dân bản xứ nam dương có làn da ngăm đen, bọn họ đều có thân thể rất khỏe mạnh. Tuy nhiênlàm cho Đỗ Duy ngoài ý muốn chính là trên sàn trong mười mấy người nô lệ đã có ba người cơ hồ là ông lão da bọc xương. Dù cho những người còn lại rất khỏe mạnh nhưng chỉ cần nhìn thấy ba ông lão này liền biết tuyệt đối không thể làm được việc gì. Một nhóm nô lệ như vậy, người phía dưới nhìn thấy đều có chút không muốn ra giá, mặc dù nô lệ khỏe mạnh thật ...nhưng những ông lão này chẳng lẽ mua về để lãng phí lương thực sao? Đám nô lệ cứ đứng đó, người ở dưới cũng không muốn mặc cả, mặc dù nô lệ quả thực khỏe mạnh nhưng nhưng mấy ông già này... chẳng lẽ muốn phí lương thực sao? Đỗ Duy liếc mắt nhìn Sandy, Sandy thở dài thấp giọng nói:
-Cậu chủ tôn quý, xin nghe lời tôi, ngài nên mua nhóm nô lệ này đi. Những tên dân bản xứ nam dương này khí lực đều rất lớn, những tên thanh niên khỏe mạnh này làm việc một người có thể bằng hai nô lệ khác! Nhất là ba ông già này, mặc dù nhìn như không có ích gì nhưng tác dụng của bọn hắn ngài cũng không thể tưởng được đâu.
-Cái gì?
-Tôi nghe nói dân bản xứ nam dương đặc biệt tôn trọng người già, tại các bộ lạc nam dương những lão nhân này đều có thân phận rất cao thậm chí có thể là trưởng lão hay tộc trưởng đại loại thế ...Tất cả người tuổi trẻ đều phải nghe mệnh lệnh của các lão nhân này và còn đặc biệt tôn trọng nữa. Dân bản xứ nam dương đặc biệt thích chạy trốn, thế nhưng nếu ngài mua nhóm này về chỉ cần có những ông lão này ...Ngài xem họ đã già như thế rồi muốn chạy cũng không chạy được. Có họ, những tên nô lệ thanh niên sẽ không chạy trốn bởi vị họ phải ở lại chiếu cố những ông già này. Những người già này mua về nuôi sống bọn họ cũng không tốn bao nhiêu lương thực, nhưng đám nô lệ trái lại sẽ nghe lời và không chạy trốn, nói tóm lại là rất có lợi đó.
Trong mắt Đỗ Duy sáng lên, càng đối với tên nhóc này thuận mắt rất nhiều ...Hắn quả nhiên rất thông minh, tuổi còn nhỏ như thế lại có thể âm thâm tìm hiểu nhiều trò như vậy.
-Nhưng mà ...tại sao trên tay bọn họ lại bị còng tay lại? -Đỗ Duy hỏi một câu:
-Dùng dây thừng là thục nô, đóng trong lồng sắt là sinh nô vậy mang theo còng thì gọi là gì?
-Điều này ... Sandy gãi gãi đầu nói:
-Nói một cách đơn giản: là nếu đã sinh ắt sẽ lớn, xem như sinh nô nhưng chỉ cần không phải bị nhốt trong lồng liền nói rằng không phải loại hung dữ, đã nghe lời rất nhiều, không bị ghi chép qua muốn chạy trốn xem như có thể dễ dàng thuần phục ...Tôi nói thật, những sinh nô này ngược lại so với thục nô càng tốt ...Ngài biết đấy, bất luận kẻ nào mua nô lệ trở về đều cũng không cho bọn hắn ăn uống tốt. Sau này dù cho thân thể có khỏe mạnh đi nữa cũng sẽ gầy yếu đi rất nhiều, vốn có khí lực ...Nhưng bị đối xử như vậy qua một hai năm liền trở nên vô dụng. Những ông già này mặc dù là sinh nô nhưng rất thành thật, nghe lời không bị giam trong lồng hơn nữa nói về khỏe mạnh sinh nô so với thục nô càng khỏe mạnh hơn nhiều.
Đỗ Duy gật đầu, liếc măt nhìn Roline ra hiệu mở miệng ứng giá cả.
-Ba mươi đồng bạc.
Giọng nữ thanh thúy của Roline vang lên giữa tiếng ồn ào hỗn tạp xung quanh vẫn phi thường nổi bật. Không ít người trong đám đông trộm nhìn cô gái tuổi còn trẻ này, chỉ hô một lời ra giá liền dẫn đến không ít người chú ý. Tên buôn bán nô lệ kia vừa nghe có ngươi ra giá liền lập tức lớn tiếng nói:
-Ô! ba mươi đồng bạc vị tiểu thư ...xinh đẹp tôn quý thật là có kiến thức! Nhìn xem, ba mươi đồng bạc! Các vị lão gia khách hàng, mấy tên nô lệ này đều là mặt hàng tốt đó nha! Ba mươi ngân tệ đúng là giá cả cực kỳ công bằng ...còn có ai nguyện ý ra giá cao hơn không?
-Ba mươi lăm đồng bạc.
Trong đám người xuất hiện một tiếng nói mang thanh âm hơi khàn khàn. Đỗ Duy không khỏi cười cười, nhìn Sandy:
-Xem ra có người cũng có ánh mắt giống như ngươi đó. Sandy cười có chút xấu hổ:
-Cậu chủ tôn quý, ngài đừng nói đùa ta là có một chút kiến thức mà thôi. Mỗi ngày ở nơi này đều có rất nhiều người đến trong đó người có kiến thức rất nhiều, ngài đừng nghĩ những người không ra giá đều là kẻ ngốc chẳng qua là vì trong đó hơn phân nửa vốn đều là đến từ các tỉnh lẻ khác bên ngoài đế đô mà thôi.
Mắt thấy Đỗ Duy đối với mình gật đầu, Roline nhận được ý của chủ nhân liền cao giọng:
-Bốn mươi đồng bạc.
-Bốn mươi lăm đồng bạc. Giọng nói khàn khàn trong đám đông tiếp tục nâng giá Vào lúc này không ít người xem náo nhiệt chung quanh đã đi đến, khiến cho Đỗ Duy cuối cùng nhìn thấy bộ dáng của kẻ cùng với mình nâng giá cả. Một người trung niên mặc một bộ áo choàng màu tím nhạt, nhìn qua có chút mập mạp, nhìn qua có vẻ có kiến thức, trên miệng có hai hàng râu mép nhỏ. Bên người còn đứng bốn năm thanh niên khỏe mạnh mặc quần áo người hầu. Năm người đứng xung quanh kẻ mập mạp ngăn chặn những người xung quanh nên dù người đông chen chúc nhưng nơi mà kẻ mập mạp này đứng lại khá rộng rãi. Trên mặt mang theo một tia rụt rè, chậm rãi tiếp tục nâng giá trong khi hai mắt nhìn Roline.
-Năm mươi đồng bạc. Roline nhẹ nhàng mở miệng.
-... tên mập mạp kia có chút nhíu mày, trong ánh mắt mang một tia bất mãn. Nhìn Roline sau đó dường như cười lạnh một tiếng:
-Sáu mươi đồng bạc, đã rất nhiều rồi đấy. Sandy thấy rõ bộ dáng của tên mập mạp kia bỗng nhiên biến sắc, mắt thấy Roline còn muốn mở miệng ra giá hắn liền nhanh kéo Roline một cái thấp giọng nói:
-Quên đi, đừng hô giá nữa"
← Ch. 171 | Ch. 173 → |