← Ch.182 | Ch.184 → |
-Tốt rồi, hôm nay chấm dứt tại đây.
Đỗ Duy vén áo choàng của mình đi từ trên bục giảng xuống. Phòng học này được kiến tạo hoàn toàn chiếu theo loại đại giảng đường bậc thang trong trí nhớ kiếp trước của Đỗ Duy.
Ba mươi hai tên học trò lật đật đứng dậy đồng loạt hướng về Đỗ Duy viện trường kính lễ.
-Cám ơn mọi người.
Đỗ Duy dừng một chút, mặt cười cười lộ vẻ tà ác:
-Hôm nay ra về, ta yêu cầu các ngươi luyện kỹ bài giảng "Đối phó hoá thạch thuật cận chiến", nắm vững mười loại phương pháp mà hôm nay ta dạy các ngươi! Đến mai ta sẽ cho mọi người một chút ngạc nhiên ngày mai, ta sẽ đem theo một con ma thú thực sự, một con kim nhãn mãng con. Kim nhãn mãng là loại ma thú cao cấp, ánh mắt của kim nhãn mãng trưởng thành có thể làm người ta hoá đá thậm chí còn có thể chết, nhưng đối với kim nhãn mãng con thì ít nguy hiểm hơn nhiều. Ngày mai ta sẽ đem theo một món đồ nhỏ, sau đó ta sẽ cho các ngươi thực chiến với ma thú! Nếu thua các ngươi sẽ bị hóa đá, sau đó sẽ bị đem ra cửa phân viện để đó đến chiều coi như trừng phạt! Còn kẻ thắng sẽ được ta thưởng cho chút chút. Vậy đi, các vị, ngày mai gặp lại.
Mọi người ngẩn đi một chút rồi tiếng hoan hô lập tức nổ ra.
Sáu ngày học tập đã khiến đám nhóc này mở rộng tầm mắt.
Tại các phân viện khác vẫn còn đang giảng dạy lý luận cơ bản, vẫn còn dựa theo phương thức cổ hủ từ trước là chỉ cấp cho học sinh một phương hướng chung chung để sau đó bọn họ tự mình tiến hành nghiên cứu. Đỗ Duy đã dựa theo phương thức lưu thủy, trực tiếp xây dựng thành phương pháp dạy cho học viên một ít chú ngữ cơ bản, một ít phòng ngự cơ bản, vân vân vân vân
-Ta không cần các ngươi nghiên cứu kỹ các nguyên lý vì tương lai phạm vi ứng dụng của các ngươi không phải là trở thành nhà nghiên cứu, chỉ cần các ngươi biết sử dụng như thế nào là tốt rồi!
Cho nên trong khi tại các phân viện khác học sinh còn đang mê muội nghiên cứu ma pháp bảo thạch, cố gắng nghiên cứu làm thế nào để cải tiến các chú ngữ cấp thấp thì tại nơi Đỗ Duy dạy học đã bước vào giai đoạn thực chiến với tốc độ rất nhanh!
Người lái xe chỉ cần biết lái xe là được, không cần phải đem một tài xế bồi dưỡng thành chuyên gia chế tạo xe.
Đây là quan điểm của Đỗ Duy.
Kết quả là đã khiến cho học viên phân viện Hogwarts, chủ yếu trong ma pháp học viện gần đây luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầu nhìn người của phân viên khác!
Hừ, các ngươi đã gặp qua băng tuyết ma lang thực sự chưa? Đã gặp qua hoả diễm tê ngưu chưa? Các ngươi vẫn còn ngồi trong phòng thí nghiệm xem tranh ảnh sách họa!
Trong khi các ngươi còn đang tự mình nghiên cứu chú ngữ thì chúng ta thuộc lòng toàn bộ hơn nữa cũng sắp biết sử dụng như thế nào!!
Cách thức dạy học "kiểu khác" này của Đỗ Duy giành được sự ủng hộ nhiệt liệt của học viên. Chẳng ai thích ôm sách vở cùng tranh ảnh khô khan mà tụng niệm, càng không có ai vui vẻ cả ngày đối mặt với mấy tảng đá mà nghiên cứu.
Nhưng thực chiến thì đều khiến cho đám học viên cảm thấy rất kích thích! Mà Đỗ Duy mỗi lần đều rất cẩn thận khống chế mức độ nguy hiểm. Lần trước mang đến một con "Kiếm xỉ phong thử" là loại thú có động tác cực nhanh, trong quá trình học viên đối phó với nó thì chỉ có hai tên học trò xui xẻo bị cắn đứt ngón tay, tuy nhiên sau khi dùng trị liệu thuật chữa trị đã bình phục rất nhanh.
Nếu có điều tra của vương quốc, nếu có loại điều tra kiểu này thì có thể đoan chắc là mức độ trung thành của đám học viên Hogwarts phân viện sẽ xếp cao nhất.
Mà việc khiến người ta suy nghĩ sâu xa chính là: kỳ thật các khoa mục của Hogwarts phân viện đều là tự chọn, không có quy định các môn học bắt buộc. Nói cách khác, theo "chế độ" trên đây mà nói, Hogwarts cũng không có học viên của chính phân viện mà các học viên của họ trên danh nghĩa đều thuộc về các phân viện khác.
Nhưng kỳ quái hơn là ba mươi hai tên học viên này khi giới thiệu thân phận của mình thì mỗi người đều ngẩng đầu ưỡn ngực khoe với người khác: "Ta là người của phân viện Hogwarts!"
Đương nhiên trước mắt xem ra loại động thái này đối với người ngoài có vẻ buồn cười, nhất là việc bọn họ mỗi ngày chạy bộ tập luyện trong mắt ma pháp sư các phân viện khác lại càng cực kỳ hoang đường.
-Vivian, thu thập một chút đi rồi ta đưa ngươi ra ngoài.
Về tới phòng làm việc của mình, Đỗ Duy cởi bỏ áo choàng ma pháp sư, bên trong mặc một bộ quần áo bình thường. Đỗ Duy nhìn sắc trời ngoài kia một tí:
-Chúng ta cần đi làm chút việc.
Vivian mang trên mặt một cái kính râm kì quái rất lớn, đây là lúc đầu Đỗ Duy linh cơ vừa động, dựa theo chiếc kính thuỷ tinh màu đen mà gia đinh hầu tước phu nhân Listeria chế tạo để chuẩn bị đối phó với kim nhãn mãng tại rừng rậm Đóng Băng, mặc dù hình dáng có chút buồn cười nhưng ngày mai dùng nó để dạy đám học viên cách đối phó với kim nhãn thì sẽ có tác dụng rất lớn. Vì Đỗ Duy Vivian đã mất cả ngày hôm nay để chế tạo ra ba bộ kính râm loại này.
Dù sao thì loại thuỷ tinh đen này Đỗ Duy vẫn còn dự trữ rất nhiều.
Nhìn hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Vivian khả ái cơ hồ bị kính râm che phủ, Đỗ Duy không nhịn được chút buồn cười, không để ý Vivian khuôn mặt đỏ hồng, liền nắm tay cô kéo ra ngoài:
Nhanh lên, thời gian không còn sớm nữa.
Vivian bị Đỗ Duy chính thức đẩy tới trước đài, cô bé nói lắp e lệ nhưng xinh đẹp dị thường này cơ hồ lập tức chiếm được sự yêu mến của học viên, mặc dù Vivian chưa từng dạy ai (dù sao thì nàng nói chuyện cũng phải có chút cố sức, hơn nữa cô bé ngốc này lại thẹn thùng không chịu dạy) nhưng mọi người đối với vị ma pháp sư cấp tám áo bào trắng bé nhỏ này đều tràn ngập sự kính trọng.
Vốn nữ ma pháp sư trên cấp sáu đã cực kỳ thưa thớt, vậy mà người vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp như thế này thì mấy trăm năm qua rất hiếm thấy, hơn nữa Vivian lại chính là học trò của đại sư Gandalf!
Đỗ Duy biết Vivian trẻ trung khả ái có không ít người ái mộ trong học viện...... khá nhiều học trò trẻ tuổi xuất thân từ gia đình quý tộc đều ngập tràn lòng ái mộ đối với Vivian, thậm chí vài tên to gan còn lặng lẽ viết thư tình nồng nhiệt gửi đến phân viện.
Tuy vậy các thứ này đều bị Đỗ Duy hốt sạch, sau đó âm thầm hung hăng chấn chỉnh mấy tên quỷ quái gan lớn bằng trời này.
Hừ!
Đỗ Duy không có thói quen dễ dàng tha thứ người khác xía mũi vào chuyện của mình.
Mặc dù ý niệm này có phần không được quang minh chính đại lắm nhưng cô bé ngốc đã bị Đỗ Duy coi là tài sản riêng của mình.
-Ta, chúng ta đi đâu vậy?
Bị Đỗ Duy nắm tay chạy như điên ra khỏi học viện một đoạn Vivian mới định thần lại được, vừa rồi bộ dạng bị Đỗ Duy nắm tay kéo đi một đoạn đã bị không ít người nhìn thấy khiến Vivian xấu hổ đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ như máu chảy hết ra.
Đỗ Duy mặc kệ chuyện này:
-Ra cửa thôi, ngựa đã chuẩn bị sẵn bên ngoài học viện rồi.
Dưới sự kiên trì của Đỗ Duy, một hôm trong học viện ra quy định: bất cứ loại ngựa hay xe gì cũng kiên quyết không được phép tiến vào học viện.
Ngoài cửa học viện, một con tuấn mã trắng như tuyết đã được chuẩn bị sẵn, Đỗ Duy xoay người lên ngựa, chẳng thèm nói nhiều đưa tay về phía Vivian. Vivian do dự đôi chút, đỏ mặt nắm tay Đỗ Duy, sau đó Đỗ Duy dụng lực một chút để nâng Vivian lên. Hai người cùng cưỡi một con ngựa, Vivian ngồi trước Đỗ Duy, cơ hồ nửa người lọt vào trong lòng Đỗ Duy.
Vivian bé nhỏ đáng thương cảm thấy trống ngực mình đập nhanh muốn chết, nàng cơ hồ đờ cả người không biết mình có vì tim đập nhanh quá mà chết hay không, mặt từng trận từng trận nóng rực lên. Đã vậy hai tay Đỗ Duy còn ôm quanh eo thon của Vivian như là xây thêm một tầng lầu trên lưng nàng. Sau đó hắn nắm lấy dây cương rồi giục ngựa đi thẳng.
Ngựa phi tròng trành, cánh tay vô tình hữu ý cạ tới cạ lui trên eo thon mềm mại của Vivian, nhìn cô bé ngốc thẹn thùng cơ hồ ngay cả phía sau cổ cũng đỏ lên, thân thể không ngừng chạm vào lồng ngực mình, còn có thể nghe thấy Vivian bé nhỏ thở hổn hển.
Đỗ Duy trong lòng không khỏi nảy sinh vài ý niệm thú tính - cô bé này dường như to ra đấy ......
Ngựa phi khoảng một canh giờ ra đến đường ngoại vi đế đô, đi một mạch tới một thị trấn nằm không xa ngoài thành bảo vệ phía đông nam đế đô. Do tọa lạc tại đường giao thông quan trọng đi qua đế đô nên thị trấn này nhìn thoáng qua không phải là lớn nhưng lại phồn hoa dị thường, đường phố người qua kẻ lại tấp nập, thỉnh thoảng còn có cả đoàn xe ngựa thật dài xếp hàng tạo thành thương đội chậm rãi hướng về đế đô tiến tới.
Đi thẳng tới cửa quán trọ lớn nhất trong thị trấn, Đỗ Duy ghì cương, xoay người nhảy xuống ngựa sau đó đưa tay đỡ Vivian, chợt phát hiện cô gái nhỏ này trên mặt có chút thất thần, lông mi thật dài phủ đôi mắt to, hàng mi còn đang khe khẽ run tựa hồ ngay cả nhìn Đỗ Duy còn không thấy được.
Thân thể của Vivian bé nhỏ rất yếu đuối, ngay cả xuống ngựa cũng không làm được. Đỗ Duy trong lòng cười ác đôi chút, hai tay dứt khoát đỡ Vivian trên ngựa xuống ôm ngang trong lòng. Vivian sợ hãi đã thu hút không ít ánh mắt liếc nhìn, cô gái nhỏ này bất đắc dĩ cúi đầu xuống dưới cổ Đỗ Duy, hai tay dùng sức ôm chặt cổ Đỗ Duy nhưng cơ hồ đã khiến Đỗ Duy gần tắt thở.
-Được rồi, buông tay ra đi nếu không ta sắp ngất rồi.
Đỗ Duy cười tít mắt nhìn Vivian trêu chọc.
Vivian dường như sợ hãi giống như một con thỏ nhỏ vội vàng đứng thẳng lên, nàng khẩn trương đến mức tựa hồ ngay cả tay mình cũng không biết để ở nơi nào rồi.
Tại ma pháp học viện, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đỗ Duy, hôm nay Vivian mặc đồ bình thường chứ không phải bộ áo choàng ma pháp sư cổ lỗ, khiến Vivian thon thả lại càng thêm kiều diễm khả ái, một chiếc váy tuyết bạch hoà cùng đôi chân trắng như tuyết. Nhưng vì thẹn thùng mà nàng phảng phất lúc nào cũng khẩn trương co hai chân lại càng làm cho cặp mắt như lửa của Đỗ Duy nhìn đăm đăm.
Tuy nhiên hắn nhanh chóng hối hận vì Vivian xinh đẹp cũng như hoa còn phong nhuỵ, cùng thu hút không ít ánh mắt đàn ông, điều này làm cho Đỗ Duy ít nhiều khó chịu ngấm ngầm trong lòng. :
Vì theo ý Đỗ Duy thì hình dáng khả ái của Vivian chỉ cần riêng mình tự thưởng thức là đủ rồi.
Không có biện pháp khi đôi lúc ham muốn chiếm hữu của đàn ông lại mãnh liệt đến vậy.
Đây là một quán trọ bình thường tên được đặt theo phong cách nhất quán của đại lục Roland tức là theo tên chủ nhân "Quán trọ lão Zach".
Bảng hiệu bằng sắt phía trên đã bắt đầu rỉ sét bất quá đi vào trong xem một chút thì sinh ý coi như không tệ.
Đây là chỗ Đỗ Duy cẩn thận chọn lựa, hôm nay hắn mang theo Vivian đến đây là để chờ người.
Hôm nay đoàn người Hussein từ bình nguyên Rowling sẽ đến nơi này.
Hussein là tội phạm bị truy nã số một đại lục, sau khi đoàn người của bá tước Raymond quay lại tòa thành thì hắn không có cách nào ở lại toà thành này được nữa nên buộc phải rời đi. Nhưng Đỗ Duy cũng không có ý định để Hussein tự mình trở lại đế đô vì dù sao tại đế đô cũng có khá nhiều người có thể nhận ra Hussein. Năm đó hắn thân là đại kỵ sĩ trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn nên không ít quý tộc biết hắn.
Lúc đầu Đỗ Duy có ý để cho Hussein ở tại ma pháp học viện, nhưng Đỗ Duy nhanh chóng bỏ ý nghĩ này đi. Trong học viện thường xuyên có hoàng thất quý tộc tới tham quan
Thế nên vị trí tại thị trấn nhỏ này ở ngoại thành đế đô mới được Đỗ Duy lựa chọn. Quán trọ này làm ăn không tệ nhưng hiện tại đang là mùa ế, người tới lui ít hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa đây là ngoại thành của đế đô nên không có quý tộc hay người của thần điện mò tới nơi này. Hắn có ý định để đoàn người Hussein tạm thời ở lại quán trọ này.
Dù sao chỉ cần chút thời gian nữa thôi. Thêm vài ngày nữa là có thể theo mình đi lên tây bắc.
Đỗ Duy và Vivian cùng bước vào đại sảnh quán trọ lập tức bị người ta chú ý.
Vivian thật sự quá xinh đẹp nên không có cách nào làm cho người ta không chú ý. Mà trong đại sảnh có rất nhiều nhà buôn đang dùng cơm đều không nhịn được mắt đổ về hướng nàng.
-Qúy khác tôn kính.
Trong khi Đỗ Duy đang tìm chỗ ngồi thì một người gầy gò xuất hiện ...... Ông trời trên cao, tên quỷ quái này dường như đúng là một con khỉ đã cạo lông đi.
Tên quỷ này ăn bận rất màu mè, phi nhanh đến trước mặt Đỗ Duy, gật đầu cúi người:
-Qúy khách tôn kính, tôi là chủ quán của quán trọ này, xin cứ gọi ta là Zach, xin hỏi ngài cần gì không ạ?
Đỗ Duy liếc nhìn Vivian một cái, Vivian có chút thẹn thùng nép sau lưng Đỗ Duy.
-Chúng ta còn chưa ăn cơm, tìm cho ta một chỗ an tĩnh.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Còn ngựa của ta cũng phải chăm sóc chu đáo.
-Xin yên tâm!
Tão chủ quán trọ nhanh chóng sai hai tên phục vụ chạy ra ngoài dắt ngựa của Đỗ Duy còn hắn tự mình dẫn Đỗ Duy đi tới vị trí trong góc phòng bên cạnh cửa sổ:
-Xin mời ngồi, thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì nữa ạ?
-Tùy ông.
Đỗ Duy bĩu môi, rút trong túi tiền ra một đồng tiền vàng vứt lên bàn:
-Chỉ cần sạch sẽ là được.
-Ngài yên tâm!
Lão chủ quán trọ phất tay áo qua mặt bàn, đồng kim tệ lập tức biến mất vô ảnh vô tung, tiếp đó hắn liếc nhìn Vivian bên cạnh, đột nhiên trong mắt cười cười lộ vẻ giảo hoạt, tỉnh bơ kéo tay áo Đỗ Duy:
-Quý khách, xin mời rời bước nói chuyện.
Đỗ Duy có chút hiếu kỳ liếc nhìn tên giống khỉ đột này một cái, nghiêng người qua một chút:
-Cái gì?
-Vị này ......
Lão chủ quán dùng ánh mắt thích hợp nhìn Vivian:
-Vị tiểu thư xinh đẹp này là bạn đồng hành của ngài phải không? Ta nghĩ có thể ngài sẽ hứng thú với "dịch vụ đặc biệt" mà bổn điếm giới thiệu.
-Dịch vụ đặc biệt ư?
Đỗ Duy cười.
-Đúng vậy!
lão chủ quán hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói với Đỗ Duy bên cạnh:
-Chúng tôi xin giới thiệu "Dịch vụ ăn uống trọn gói hoàng kim", chỉ cần trả thêm một đồng bạc thì trong khi ngài dùng cơm, chúng ta có thể đem người giả trang thành lưu manh đùa giỡn với cô gái mỹ lệ bên cạnh ngài còn ngài thì có thể thi triển sự anh dũng đánh đuổi lưu manh của mình ...... Ngài yên tâm, người của chúng tôi đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp sẽ cẩn thận gây khó dễ cho ngài đúng mực, tuyệt đối sẽ không làm cho ngài chịu bất kỳ thương tổn gì mà lại giúp ngài lấy được ánh mắt sùng bái của cô gái......
Tiếp đó người này nói một hơi không ngừng lại thở:
-Chỉ cần ngài bỏ thêm một đồng bạc nữa, chúng ta còn người có chuyên môn đặc biệt đến giả trang thành cô bé hát rong đáng thương, trước mọi người ngài có thể thưởng cho nàng một vài đồng lẻ vừa có thể trước mặt bạn gái mỹ lệ của ngài hé lộ lòng cảm thông của ngài ...... Nếu như ngài chi thêm một đồng bạc nữa, ồ, ngài sẽ được hưởng "Dịch vụ ăn uống trọn gói chí tôn", lát nữa nếu ngài quyết định tối nay trọ lại bổn điếm, tôi sẽ cùng mọi người phối hợp với ngài báo cho bạn gái ngồi cạnh ngài rằng bổn điếm bất hạnh chỉ còn lại một phòng đơn......
Vừa nói lão chủ quán vừa cố ý đưa đẩy hai mắt: "Phòng đơn này trong phòng chỉ có một giường thôi......
Đỗ Duy đang nghe, đột nhiên mồ hôi chảy xuống.
Hắn vất vả lắm mới nuốt được nước miếng xuống, cẩn thận lão chủ quán hình dáng dường như giống khỉ đột, đột nhiên dùng ngữ khí kỳ quặc nói:
-Ông anh ......anh vừa từ đâu "xuyên việt" tới đây?"
-Xuyên việt ư?
Lão chủ quán ngẩn người một chút:
-"Xuyên việt" là cái gì vậy?
-Tôi gọi là Zach.
Lão chủ quán mỉm cười khom người:
-Xin cứ gọi tôi là Zach nhỏ, quán trọ này là sản nghiệp của cha tôi, tuy nhiên ông ta đã không còn quản lý nữa. Bây giờ tôi là chủ quán ở đây...... Á, ngài nói không sai, các loại hình này đều do tôi tự mình nghĩ ra, ngài xem...... Tôi là một người có lòng tốt, tôi vui sướng là đã phục vụ được yêu cầu của các khách hàng nam, mọi người đều muốn các thứ bất chính này đúng không?
Vừa nói lão chủ quán thiên tài này vừa giương mắt nhìn Đỗ Duy.
← Ch. 182 | Ch. 184 → |