Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 205

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 205: Thà nhảy lầu còn hơn khiêu vũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Căn cứ vào cái "truyền thống" nổi tiếng kia thì điệu nhảy đầu tiên là do Đỗ Duy và bạn gái thực hiện; cho nên lúc này người trong đại sảnh đều đứng ở xung quanh chừa ra khu vực trung tâm.

Đỗ Duy nhẹ nhàng ôm hầu tước phu nhân Listeria, hai người bắt đầu nhảy theo điệu nhạc. Mặc dù Đỗ Duy từ nhỏ không được sủng ái nhưng là dù sao hắn cũng đã học qua các lễ nghi của quý tộc. Loại vũ đạo của quý tộc này hắn đã nhảy cực kì thuần thục, mà điều làm cho hắn ngạc nhiên là vị hầu tước phu nhân Listeria này dường như có chút rụt rè, có điều khi tiết tấu của điệu nhạc bắt đầu nhanh hơn thì thân thể nàng càng trở nên nhẹ nhàng xoay tròn uyển chuyển, tóc dài tung bay; váy của nàng còn xòe ra khiến cả người trông như một đóa tiên hoa bừng nở. Hơn nữa mùi thơm trên người nàng hiển nhiên là từ một loại hương liệu đắt tiền nào đó, thơm ngát đầy thanh lịch làm cho người ta chưa uống đã say.

Hai người như vậy cùng nhau khiêu vũ, Đỗ Duy dần dần có chút không theo kịp bước chân của hầu tước phu nhân Listeria, may mắn là nàng rất thông minh nên đã có chút biến đổi trong cách nhảy; nàng cố gắng một chút dần dần thay thế vị trí dẫn nhảy của Đỗ Duy mà vẫn khiến những người bên cạnh không nhận ra.

Một cách không chủ ý thì cả hai càng ngày càng tiến vào gần nhau đồng thời thấp giọng nói chuyện.

-Thưa ngài ông tước, ngài vì điều gì không mời những cô gái độc thân khác nhảy vậy? Đưa tôi ra làm vật ngăn cản thế này không hề có chút biểu hiện nào của một quý ông rồi.

Đỗ Duy mỉm cười thấp giọng nói:

-Hầu tước phu nhân, bà thật sự hiểu nhầm ý tứ của ta, ở đây mặc dù có nhiều cô gái như vậy nhưng ai có thể so sánh được sự mỹ lệ với bà? Có thể mời một phụ nữ cao quý mỹ lệ như vậy cùng khiêu vũ với ta hôm nay trong nghi thức trưởng thành thực khiến ta suốt đời này khó quên.

Lời khen tặng như vậy hầu tước phu nhân Listeria cả đời đã nghe qua rất nhiều nên không cần để ý, chỉ là cười nhẹ nhưng lại cố ý đến gần hơn nữa nói nhỏ vào bên tai Đỗ Duy:

-Tôi không thể không nói ngài quả là giảo hoạt.

Đỗ Duy bĩu môi rõ ràng tiếp nhận câu nói của nàng.

Hắn thật sự là không có nhiều biện pháp, vừa rồi vội vàng nghe lão Marde nói truyền thống này hắn liền hiểu ra điệu nhảy đầu tiên dùng để thể hiện tình yêu.

Phải biết là mỗi con cái trong các gia đình quý tộc mặc dù danh nghĩa là mười lăm tuổi mới chính thức trưởng thành nhưng là các chàng trai xuất thân từ các gia đình quý tộc giàu có người nào không phải từ nhỏ đã thành "người lớn"? Thường đã là con cái các gia đình giàu có thì trong cuộc sống niên thiếu của mình có không ít thị nữ xinh đẹp, có kẻ mười ba mười bốn tuổi đã nếm vị đời rồi nên không có gì ngạc nhiên là loại hành động thể hiện tình yêu trong nghi thức trưởng thành này chẳng qua là một loại thủ tục mà thôi.

Đương nhiên cũng có người vì lí do an toàn, nếu không nắm chắc tình huống mười phần thì tại nghi lễ cũng không đi đến chỗ cô gái mà mình yêu để mời khiêu vũ, nếu không chẳng may là chàng có tình mà cô gái lại vô tình thì trước mặt nhiều người bị cự tuyệt hóa ra là rất mất mặt sao. Cho nên nếu như không có nắm chắc mười phần thì đã có rất nhiều chàng trai mời chị em gái hay bạn tốt trong gia tộc khiêu vũ, như vậy vừa phù hợp thủ tục của truyền thống mà cũng không bị mất mặt mũi.

Đỗ Duy mời hầu tước phu nhân Listeria khiêu vũ thì nói gì vẫn phù hợp tập tục. Hôm nay đến đây mặc dù có không ít cô gái nhưng là vị hầu tước phu nhân Listeria này là người có thân phận "an toàn" nhất, bởi vì nếu Đỗ Duy mời nàng khiêu vũ thì người khác cũng sẽ không cho rằng vị thiếu niên công tước này có tình ý gì với vị quả phụ nổi tiếng đế quốc này. Mặc dù phu nhân này có cách giữ gìn dung mạo nhưng là dù sao tuổi hai người chênh lệch khá lớn, hơn nữa hầu tước phu nhân Listeria từ trước đến nay khi thủ tiết thì đã có không biết bao nhiêu người có chủ ý với nàng, thậm chí nghe nói cả hoàng đế bệ hạ cũng có tâm tư một phen với vị mỹ nhân này nhưng tất cả đều bị cự tuyệt. Hầu tước phu nhân Listeria thậm chí còn rời khỏi giới quý tộc đế đô trốn về nơi ở của gia tộc Listeria để tránh mọi chuyện.

Tại đây có không ít khách mời nhìn thấy Đỗ Duy khiêu vũ với hầu tước phu nhân, đại đa số đều mỉm cười thiện ý, đều cho rằng vị ma pháp sư công tước này có lẽ còn chưa có cô gái nào để yêu hay vị hồng nhan tri kỉ nào nên mới nhất thời mời vị hầu tước phu nhân này mà thôi. Cần lưu tâm bây giờ sau khi trở về hồi báo với chủ nhân rằng vị công tước này vẫn còn độc thân, nếu như để mượn tay của vị quyền quý đệ nhất để quốc này thì hôn nhân chính là lựa chọn tuyệt diệu nhất. -

Không nói tư tâm của các vị khách xung quanh thì Angel cũng đã lui đến một góc của đại sảnh một cách yên lặng, nàng dựa vào tường một cách vô lực, dung nhan mỹ lệ tái nhợt, hay tay nàng nắm chặt lấy váy, móng tay nàng cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Mose đứng bên cạnh chị gái của mình nhìn vào ánh mắt nàng rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Angel nói nhỏ:

-Chị à, nếu không em cùng chị quay về đi.

Angel cắn chặt môi, nước mắt trong mắt nàng cuối cùng đã không thể kìm được nữa mà rơi xuống.

May mắn là nàng đứng ở một góc vắng vẻ nên những người xung quanh không phát hiện ra, chỉ là Mose thấy như thế liền lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa màu trắng nhẹ nhàng nói:

-Chị à, ngày hôm qua chị đã thấy người kia dường như đã có người yêu, huống hồ hắn có cái gì tốt chứ? Em xem ra kẻ kia không có vẻ gì là người tốt cả... hừ...

Angel sắc mặt trầm xuống thở dài:

-Mose, em giúp chị trở về

Với không khí đang náo nhiệt trong đại sảnh thì một cặp chị em đang lặng lẽ rời đi, Mose giúp Angel lấy cớ là thân thể nàng không khỏe, không đợi điệu nhảy đầu tiên kết thúc thì cả hai đã đi ra theo cửa bên.

Âm thanh cuối cùng sắp chấm dứt, thân thể của hầu tước phu nhân Listeria xoay tròn rồi lập tức nhẹ nhàng ngã trên cánh tay của của Đỗ Duy, tấm lưng của nàng dường như tràn ngập sự mềm mại co dãn, thân thể nàng ngửa về phía sau nhưng vẫn có thể duy trì sự thăng bằng, dưới cổ áo hình chữ V của bộ lễ phục là bộ ngực đầy đặn với da thịt mượt mà, hàm răng của nàng sáng trắng. Nàng ngả ra một cách mê người, ngực nàng thở dốc ẩn hiện một khe núi tuyệt đẹp. Đỗ Duy một tay đỡ dưới thắt lưng của hầu tước phu nhân dường như dang nâng toàn bộ người nàng, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một tia chế nhạo trong mắt vị hầu tước phu nhân này.

Tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng vị thiếu niên công tước này, điệu nhảy này tượng trưng cho việc thiếu niên quyền quí này trên danh nghĩa pháp luật đã trưởng thành. Phu nhân Listeria cuối cùng đã đứng lên, khả năng khiêu vũ của nàng mặc dù rất cao nhưng dù sao nàng cũng là phụ nữ, sau khi tiêu hao thể lực thì khuôn mặt trở nên đỏ ửng, tiếng thở dốc nhẹ nhàng càng khiến người ta mê đi. Bỗng nhiên trước ánh mắt của mọi người nàng đứng lên, lúc này đã ở trọn trong vòng tay của Đỗ Duy.

Sau đó, vị phu nhân nổi tiếng đế quốc này bỗng nhiên thực hiện một hành động khiến mọi người sững sờ.

Nàng bỗng nhiên vươn hai tay đặt ở hai má của Đỗ Duy, sau đó thanh âm nàng bé đến mức chỉ có Đỗ Duy mới có thể nghe được:

-Thưa ngài Công tước, ngài phải biết kể từ sau khi chồng ta mất đi thì đây là lần đầu tiên ta khiêu vũ. Để cảm tạ lời mời của ngài, còn có căn cứ vào truyền thống ta muốn ngài thực hiện một cái "Lễ nghi trưởng thành"... Ngài không nên từ chối, đây chỉ là truyền thống mà thôi.

Nói xong, vị hầu tước phu nhân này bỗng nhiên không đợi Đỗ Duy trả lời mà đôi môi thơm ngát kia đã nhẹ nhàng dán trên môi của Đỗ Duy!

Tiếng vỗ tay toàn trường dường như bị một ngọn đao vô hình cắt đứt! Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn sự việc xảy ra ở giữa sân kia, thậm chí có người còn quên thả hai tay xuống.

Là....

Chính là "Nụ hôn tình yêu"

Mọi người đều sững sốt cả! Căn cứ vào truyền thống thì điệu nhảy đầu tiên trong nghi lễ trưởng thành là điệu nhảy tình yêu, nếu người mời thực sự là cô gái mình yêu thì sau khi khiêu vũ xong cô gái sẽ hôn lên môi mình thừa nhận tấm lòng của chàng trai!

Nếu không phải là tình nhân thì chỉ đơn giản một cái hôn phớt lên mặt cũng được.

Nhưng là vị nữ thần đã khiến không biết bao nhiêu quý tộc mất hồn này hóa ra lại thực hiện "nụ hôn tình yêu" với Đỗ Duy trước mặt mọi người.

Vừa khi vị công tước mời vị phu nhân Listeria thì mọi người đều còn cho rằng mình không thể nghĩ ra điều gì hoài nghi!!! Nếu là chỉ mời nhảy như thế thì đơn giản chỉ cần hôn lên má là được... Nhưng bây giờ phu nhân Listeria giống như một con chim nhỏ dán vào lòng ngực của Đỗ Duy, hôn lên môi của hắn!

Vốn nụ hôn chỉ trong nháy mắt nhưng lại dường như trở nên rất dài. Mà Đỗ Duy thậm chí còn chưa kịp đẩy phu nhân Listeria ra thì nàng đã hôn xong rồi, sau đó nàng nhẹ nhàng từng bước lùi lại.

-Ta sẽ đợi ngài trong vườn hoa.

Hầu tước phu nhân nói nhỏ vào tai Đỗ Duy............

*****

Nụ hôn này của hầu tước phu nhân Listeria hoàn toàn đã làm rối loạn kế hoạch của Đỗ Duy, yến hội sau đó hầu tước phu nhân Listeria lấy cớ thân thể không được khỏe đã sớm rời đi mà Đỗ Duy lại rất bối rối dưới ánh mắt ngạc nhiên hay hâm mộ của những khách mời.

Mọi người ai cũng biết trong giới quý tộc đế đô không biết đã có bao nhiêu người đàn ông xem vị hầu tước phu nhân này là tình nhân trong mộng. Mà không may là vị mỹ nữ này lại không có chút thích thú gì với đàn ông, nhưng hôm nay nàng trước mặt nhiều người lại làm một hành động kinh người như vậy... Thủ đoạn của vị thiếu niên công tước này với nữ nhân thật sự là làm người ta sợ hãi mà than à!

Đỗ Duy nhưng lại rất khổ sở. Hắn hiểu rằng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ít nhất là trong một khoảng thời gian dài tên mình và tên cũng gia tộc Listeria là không thể tách rời nhau... Có lẽ, đây là dự tính của hầu tước phu nhân chăng?

Vũ hội sau đó thì Đỗ Duy không tham gia nữa, trước phần đông khách mời vị chủ nhân này cũng đã âm thầm trốn đi.

Đỗ Duy không rõ lắm tâm trạng của mình bây giờ, ngoài kinh ngạc ra hắn còn có chút tức giận. Hắn nghĩ rằng mình đã bị vị hầu tước phu nhân này trêu ghẹo một chút. Chỉ có điều sau khi ra khỏi yến hội hắn dường như tất nhiên mà đi đến vườn hoa.

Vườn hoa này là thiết kế của Đỗ Duy, xung quanh là một lớp các loại hoa, ở khoảng giữa là một vài vạt hoa. Bởi vì Đỗ Duy luôn không thích mùi hoa quá đậm đặc nên hoa trong vườn hắn chọn là loài hoa biểu tượng của gia tộc mình: hoa Tulip.

Gió đêm thổi nhẹ, lẫn trong những cánh hoa Tulip vàng kia là một dáng người xinh đẹp, một mái tóc dài mềm mại và một bộ váy dạ hội màu trắng như bạc, người kia không phải là hầu tước phu nhân Listeria thì còn có thể là ai được nữa?

Hắn chậm rãi bước đến rồi nhẹ nhàng ho một tiếng.

Hầu tước phu nhân quay đầu lại, trên mặt còn dường như đọng một nụ cười.

-Hầu tước phu nhân.

Đỗ Duy nhíu mày, thanh âm hắn có chút trầm xuống:

-Ta cần ở bà một lời giải thích.

-Điều gì? Hầu tước phu nhân cười khe khẽ khiến mây gió cũng phải ngượng mà trốn đi.

-Vừa rồi.

Trên mặt của Đỗ Duy không còn vẻ gì bực bội nữa, hắn lẳng lặng bình tĩnh đi đến trước mặt nàng.

Hầu tước phu nhân dường như cố ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới mỉm cười nói:

-Thưa ngài công tước, vừa rồi ta nhớ là ngài trước mặt mọi người mời ta điệu nhảy tình yêu, mà khi ta nhận lời mời của ngài thì cuối cùng theo truyền thống sẽ tặng ngài tâm ý của ta.... Có đúng không nào?

Đỗ Duy không nói ra lời, có điều nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt mà thuần khiết của nữ nhân này hắn cũng nhiên cảm thấy tức giận:

-Hầu tước phu nhân, ta nghĩ rằng tốt nhất là nên nói thật... Chúng ta đều hiểu chuyện vừa rồi là thế nào.

Hầu tước phu nhân bỗng nhiên đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc, dưới ánh trăng đôi mắt của nàng sáng một cách kì lạ, bất chợt thở dài sâu kín:

-Thưa ngài công tước... thật khó nói, chẳng lẽ tôi trong mắt ngài không có chút hấp dẫn của một cô gái sao?

Đỗ Duy rốt cuộc đã không cách nào nghiêm mặt nữa, hắn cười khổ một tiếng:

-Hầu tước phu nhân nói đùa rồi, dung mạo bà tuyệt thế như vậy làm sao không có sức hấp dẫn được? Ta mặc dù còn trẻ nhưng lần đầu gặp nàng đã dường như vì ánh sáng tươi đẹp của nàng mà sững sờ. Chỉ có điều vừa rồi hành động của bà quả là vượt ra ngoài sự dự liệu của ta. Ta tự hỏi không biết ta có điều gì đặc biệt mà lọt vào mắt xanh của một vị nữ thần như bà?

-Thưa ngài công tước, ngài xem nhẹ bản thân rồi.

Phu nhân Listeria bỗng nhiên sắc mặt nghiêm túc, nháy mắt vài cái nhìn Đỗ Duy rồi chậm rãi nói:

-Chỉ lấy chuyện ngài còn nhỏ mà tên tuổi đã nối tiếng toàn đại lục, mới mười bốn tuổi đã được phong công tước nhìn khắp đế quốc đã là truyện trăm năm không gặp. Còn hơn nữa ngài là một vị ma pháp sư kiệt xuất thiên tài, trong ngày chính biến ngài phát ra tia sáng kì dị, bản thân ngài cũng là học trò của vị ma đạo sư đệ nhất trên đại lục. Ngài tạo ra Học viện ma pháp, thành lập một cái đối trọng với Ma pháp công hội và cung đình ma pháp sư! Nhìn lại ngài mới đến tây bắc ngắn ngủi có mấy tháng đã có nhiều phát triển như thế, làm liên tiếp nhiều việc có thể xem là kì tích! Theo tôi thấy thì trong các thế gia gia tộc quyền quý giàu có tại đế quốc thì không có người thừa kế nào có thể so sánh với ngài. Huống chi là tuổi ngài bây giờ còn rất trẻ còn nhiều ước mơ tham vọng, tôi xem ra chưa đến mười năm ngài sẽ trở thành người trên vạn người dưới một người tại đế quốc này! Trong lịch sử đế quốc chưa ai có thể được phong Tể tướng trước năm ba mươi tuổi, có điều ta xem xu hướng của ngài bây giờ thì thật ra có thể phá vỡ thông lệ này.

Đỗ Duy vẫn yên lặng cười nhẹ nói:

-Phu nhân, mấy lời ca ngợi này bà nói thật sự làm ta xấu hổ đó. Bà nói ta giỏi như vậy không phải là khen ngợi quá mức sao?

- Ta thật ra thấy vẫn còn chưa đủ.

Hầu tước phu nhân cười quyến rũ vươn tay nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa, sau đó cầm lấy nhè nhẹ đưa đến trước mặt Đỗ Duy. Khoảng cách của hai người lúc này chỉ có chưa đến nửa bước, hơi thở của vị mỹ nhân này thậm chí dường như thổi đến mặt của Đỗ Duy:

-Tôi thấy thành tựu của ngài có lẽ còn nhiều hơn những gì tôi vừa nói.

Trong mắt Đỗ Duy hiện lên một tia phức tạp, hắn lập tức cẩn thận lùi lại phía sau nửa bước tránh ra

-Ồ?

-Đỗ Duy.

Hầu tước phu nhân bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô trực tiếp gọi tên ra khiến Đỗ Duy có chút bất ngờ. Sau đó nàng thấp giọng nói:

-Tôi từ năm trước nhận ân nghĩa cứu mạng của ngài, đến bây giờ chỉ mới nửa năm thì ngài đã từ một đứa con thất sủng trong gia tộc quật khởi lên rồi. Điều tôi nói này liệu đã làm sáng tỏ vấn đề chưa?

Dừng một chút, nàng nói bé hơn nữa:

-Hơn nữa, đêm nay hành động như vừa rồi thật ra là đã phá vỡ rất nhiều tiêu chuẩn làm việc của tôi... Chỉ có điều thời gian không đợi ai cả, tình huống đó tôi không thể không làm điều gì được. -

Đỗ Duy cười khục khục, giương mắt nhìn phu nhân Listeria.

-Ngài là một người thông minh vô cùng nên ta nghĩ ngài hiểu ý tứ của tôi khi đem Angel đến tây bắc.

Phu nhân Listeria khi nói đến em gái mình trong mắt hiện lên một chút ảm đạm:

-Đứa em gái này của ta mặc dù bề ngoài nhìn nhu hòa nhưng là trong lòng lại rất ngoan cố. Nó từ nhỏ đã khá kiêu ngạo, những gã đẹp trai tuổi trẻ nhà giàu có trong mắt hắn không có ý nghĩa gì. Nhưng là sinh tại gia tộc Listeria chúng ta thì vận mệnh của người con gái không phải do chính mình nắm giữ. Lúc tôi còn trẻ thì khi đó cha ta gả tôi cho một người mà tôi không thể kháng cự, mà bây giờ...

Giọng nói của nàng mang theo một tia sầu bi, thanh âm đã thấp hẳn xuống:

-Tôi không đành lòng để nó dẫm vào vết xe đổ của tôi, mặc dù là vì gia tộc nhưng tôia luôn muốn gả nó cho người phù hợp nhất, có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho gia tộc. Có điều tôi đến bây giờ cũng không hề bức bách nó điều gì, may mắn là ngài xuất hiện; tôi vốn nghĩ đã giải quyết vấn đề lớn nhất rồi. Thân phận cùng địa vị của ngài đều có thể nói là lựa chọn thích hợp nhất cho gia tộc Listeria. Mà Angel cũng rất thích ngài, khi còn ở nhà thì những chuyện truyền kì của ngài được nó nhắc đến thường xuyên... Ta nghĩ rằng đây có thể là biện pháp tốt nhất cho nên tôi mang nó theo đến tây bắc... Tôi vốn cho rằng với sự mỹ lệ của Angel thì trên thế giới này khó có nam nhân nào có thể kháng cự lại được... Nhưng là tôi không nghĩ rằng dù nó vốn ái mộ ngài nhưng ngài lại...

Nói đến đây, hầu tước phu nhân Listeria lắc đầu cười khổ.

Đỗ Duy tuy vậy vẻ mặt vẫn rất tự nhiên:

-Loại sự tình này có cưỡng cầu cũng không được...

Nhưng trong lòng hắn lại có chút dở khóc dở cười:

-Em gái nàng thích ta mà không được, nàng lại chạy đến hôn ta một cái... Chuyện này thì đạo lí ở đâu?

Hai người nhìn nhau trầm mặc một lát, hầu tước phu nhân Listeria bỗng nhiên mở miệng nói:

-Đỗ Duy, ngài thấy con người ta thế nào?

Đỗ Duy sửng sờ.

Nhưng là hầu tước phu nhân Listeria vẫn tiếp tục nói:

-Tôi từ nhỏ đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc của cha, không dám nghỉ ngơi dù chỉ một ngày. Mặc dù không dám nói là có nhiều tài năng nhưng là những học giả nổi danh bên ngoài không có mấy người tôi xem có thể xem trọng. Tôi mặc dù là một người đã lấy chồng một lần nhưng là ta cũng không yêu chồng của tôi, mặc dù ông ấy rất yêu thương tôi. Sau khi ông ấy mất sớm đã để lại cho ta rất nhiều tài sản và một danh hiệu quý tộc hiển hách. Những năm gần đây ta thừa kế sản nghiệp của cha mình, khổ tâm kinh doanh tài sản của gia tộc xem như có chút thành công. Sản nghiệp do cha tôi để lại cho tôi năm đó đến nay trong tay tôi đã trở thành gấp đôi..

Đỗ Duy có chút không rõ ý tứ trong lời nói của vị mỹ nhân này nên vẫn im lặng không nói gì.

-Tôi năm nay đã ba mươi mốt tuổi.

Nói đến đây trên mặt của hầu tước phu nhân thoáng hiện lên một chút sầu lo, có điều sau đó nàng lại nhoẻn miệng cười. Nụ cười này cho dù là ở giữa muôn ngàn hoa xung quanh thì phong tình trong nụ cười kia cũng đã đẹp hơn tất cả các đóa hoa kiều diễm kia. Chỉ thấy ánh mắt của mỹ nhân lưu chuyển quả thật là một vẻ đẹp không nói nên lời. Thanh âm nàng có một chút hối tiếc xen lẫn ôn nhu:

- May mắn thần linh yêu mến ban cho gia tộc Listeria chúng tôi một dung nhan mỹ lệ. Huyết thống của gia tộc Listeria chúng tôi đều khiến người ta có vẻ ngoài đẹp đẽ. Thần thời gian cũng đã phá lệ ban ơn với tôi, mấy năm nay mặc dù tôi tuổi đã lớn dần nhưng là vẫn không mất đi vẻ thanh xuân. Tôi tự hỏi mặc dù ta bây giờ đã ngoài ba mươi nhưng là nếu nói về tướng mạo ta bây giờ không thua kém bất kì cô gái nào trên thế giới.

Đỗ Duy không nhịn được thở dài nói những điều từ đáy lòng:

-Đúng thế, vẻ tuyệt sắc của nàng là điều ta hiếm gặp trong cuộc đời này.

Những gì Đỗ Duy nói là sự thật, vô luận là theo góc độ nào đi nữa thì vị mỹ nhân này sắc đẹp quả là chấn động tâm hồn, vẻ đẹp không cách gì miêu tả được! Xem ra nàng chỉ cần tùy ý nhấc tay hay cười một cái đều mang theo mị lực vô hạn. Mặc dù tiểu thư Angel không hề thua phu nhân Listeria về vẻ đẹp nhưng là dù sao nàng vẫn còn khá ngây thơ, còn vẫn chưa có vẻ tao nhã thành nhục đầy phong tình như vị mỹ nữ này. Huống chi mặc dù nói là nàng đã qua ba mươi nhưng trên mặt của phu nhân Listeria nào có thể tìm ra chút gì dấu vết của năm tháng? Lúc đầu khi Đỗ Duy nhìn thấy nàng thì hắn cho rằng nàng chỉ mới mười tám mười chín tuổi mà thôi.

Việc nàng là tình nhân trong mộng của vô số quý tộc quả là hoàn toàn đúng.

Nghe thấy sự thừa nhận của Đỗ Duy, hầu tước phu nhân Listeria sóng mắt lưu chuyển, cười nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Đỗ Duy:

-Vậy, Đỗ Duy, một chàng trai như ngài sẽ động tâm với ta chứ?

-...

Đỗ Duy sửng sốt phát ra một tiếng không suy nghĩ:

-Cái gì?

*****

-Tôi nói, một chàng trai như ngài sẽ động tâm với tôi chứ?

Sau câu hỏi này, hầu tước phu nhân Listeria đã chậm rãi bước đến gần Đỗ Duy, động tác của nàng mềm như làn gió gần như đã dán lên thân thể của Đỗ Duy.

Đỗ Duy miễn cưỡng cười:

-Phu nhân, hẳn là bà đang nói đùa rồi.

-Tôi quả là đang nói đùa sao?

Khoảng cách của hai người đã rất gần, dường như hai chóp mũi đã chạm vào nhau. Không biết vì điều gì mà nhìn một tuyệt sắc giai nhân phong tình vạn chủng như vậy nép ở lòng ngực mình, Đỗ Duy bỗng nhiên không kìm được nảy ra một ý niệm trong đầu, hắn vốn chuẩn bị vươn tay đẩy nàng ra thì lại có chút không nỡ. Gần như thế này nhìn mỹ nữ kia mới càng thêm rõ ràng mị lực của khuôn mặt tinh xảo đến cực điểm kia. Đôi mắt như làn nước còn có cả mùi thơm nhẹ nhàng từ thân thể....

-Ta có thể cam đoan dù là loại đàn ông gì đều nằm mơ muốn lấy tôi làm vợ.

Thanh âm của hầu tước phu nhân Listeria phảng phất nhẹ nhàng bên tai của Đỗ Duy:

-Chuyện cần hiểu thì tôi sẽ hiểu, chuyện không nên hiểu thì nếu tôi cũng đã hiểu... nhưng là đàn ông hy vọng tôi không hiểu, vậy tôi liền sẽ giả vờ không hiểu...

Đỗ Duy chỉ cảm thấy cuống họng có chút khô khốc, trống ngực đã đập nhanh hơn nhiều. Có điều may mắn hắn vẫn bảo tồn được lí trí, hắn hít một hơi thật sâu âm thầm dùng sức bấm vào mình một cái rồi mới tỉnh táo lại lại, nhìn vào hầu tước phu nhân Listeria:

-Phu nhân, rốt cuộc bà muốn nói với ta điều gì?

-Cầu hôn.

Hầu tước phu nhân Listeria nhẹ nhàng nói ra những lời này nhưng lại dọa cho Đỗ Duy sợ đến muốn nhảy dựng lên!

-Tôi, Lam – Listeria, hướng đến ngài – công tước Đỗ Duy Rudolf cầu hôn.

Vị mỹ nhân tuyệt sắc này hiển nhiên không nói đùa, bởi vì mặc dù nàng vẫn cười đầy quyến rũ động lòng người nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng, rất nghiêm túc!

-Tôi muốn là vợ của ngài! Thưa ngài công tước.

Sửng sốt một lúc thật lâu, Đỗ Duy mới giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi nhảy lên. May mắn là hắn vô cùng kiềm chế mới không phát ra tiếng hét, có điều trên mặt không thể che dấu được sự hoảng hốt.

Nói thật là sợ rằng cho dù người đàn bà này có nói với Đỗ Duy rằng nàng cũng là người từ thế giới khác đến thì hắn cũng chưa chắc đã kinh hãi hơn như thế này!

-Cầu... cầu hôn ư?!

Đỗ Duy cảm thấy như đang nằm mơ:

-Bà muốn cầu hôn ta sao?

-Đúng thế.

Hầu tước phu nhân Listeria gật đầu:

-Tôi chính là đang cầu hôn ngài"

Đỗ Duy muốn cười nhưng là nhìn mà ánh mắt nghiêm túc của đối phương lại không thể nào cười được, hắn trong lòng bỗng sinh ra một chút bất an:

-Bà thật sự nghiêm túc sao?

-Ba mươi năm đã sống đến nay chưa bao giờ ta nghiêm túc như lúc này.

Vị mỹ nhân này nhẹ nhàng gật đầu.

Đỗ Duy rốt cuộc không cười nổi nữa, hắn ý thức được vấn đề thực sự nghiêm trọng.

Từ chối sao?

Nói chuyện buồn cười gì chứ.... Đường đường là mỹ nhân đệ nhất trong quý tộc của đế quốc chủ động cầu hôn mình, nếu mà mình từ chối thì truyện này truyền ra ngoài, chưa đến ba ngày có lẽ đã chết đuối trong nước bọn của đám bám váy phu nhân Listeria này.

Nói tuổi không xứng sao? Đỗ Duy biết mặc dù nàng ba mươi tuổi... Nhưng là nếu dựa vào hai kiếp làm người ở hai thế giới thì tính ra tuổi thực tế của mình còn lớn hơn nàng một chút!

Sợ rằng nàng già sao? Nhưng là cô gái này nhìn từ trên xuống dưới thật là một mỹ nhân tuyệt sắc! Nếu không biết thân phận thực sự của nàng thì nếu nói nàng mười tám tuổi phần lớn mọi người cũng tin!

Sợ nàng xuất thân không tốt? Nói đùa.... Tiền của nàng có thể đè chết người!

Sợ nàng đã cưới chồng một lần? Nếu nói điều này ra thì ngay cả Đỗ Duy cũng cảm thấy buồn cười. Hắn vốn không phải loại người quan tâm đến chuyện trinh tiết thục nữ.

Hơn nữa hiển nhiên là lần này với thái độ và thành ý nghiêm túc của nàng thì bất kể là từ góc độ nào mà nói, Đỗ Duy đều phải dùng thái độ tôn trọng để trả lời! Đây là điều kiện cơ bản nhất!

Vì nàng không phải là nói đùa, vậy chuyện lớn này mình càng không thể lấy thái độ đùa cợt để trả lời. Huống chi thân phận vị hầu tước phu nhân Listeria này không phải giống người thường.

Trầm ngâm một lát, thái độ Đỗ Duy đã trở nên nghiêm túc, hắn ho khan một tiếng, ánh mắt nhìn chăm chú nữ nhân này vài lần:

-Thẳng thắn mà nói, ta thật sự rất kinh ngạc.... Hơn nữa cho dù thế nào lọt vào mắt xanh của một người như bà là vinh hạnh lớn lao của Đỗ Duy ta. !

-Như vậy là ngài đồng ý hay từ chối?

Vấn đề này không phải dùng loại câu trả lời "Có" hay "Không", cho nên Đỗ Duy suy nghĩ trong chốc lát mới uyển chuyển nói:

-Phu nhân, ta đã có người mình yêu.

Vượt ra ngoài dự kiến của Đỗ Duy, vị hầu tước phu nhân Listeria này nhẹ nhàng cười:

-Tôi biết, là vị nữ ma pháp sư mỹ lệ kia, đúng không?

-Đúng, là cô ấy.

Đỗ Duy thở ra nhẹ nhõm:

-Nàng là cô gái ta yêu

-Nhưng là nếu như ta nói cho ngài ta không ngại điều này thì sao?.

Hầu tước phu nhân Listeria mở tròn mắt nhìn:

-Với địa vị của ngài, thân phận như thế đương nhiên không giống người thường chỉ có thể lấy một vợ. Mặc dù pháp luật đế quốc chỉ cho phép có một vợ chính thức nhưng là ta cũng không cho rằng thân phận của ngài lại bị loại quy định này quản lí. Trên thực tế... nếu ngài đáp ứng lời cầu hôn của tôi, có nhiều chuyện nếu như đàn ông không hy vọng tôi biết thì ta sẽ nhu thuận giả vờ không biết"

Nói xong những lời này, nữ nhân thông minh này biết bây giờ không phải là lúc bức bách Đỗ Duy trả lời, nếu truy vấn quá chặt thì ngược lại không tốt. Nàng quả thật xảo diệu lui ra sau vài bước, rốt cuộc đã đem thân thể mê người kia rời xa Đỗ Duy – điều này khiến Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm.

-Xin ngài cẩn thận cân nhắc thỉnh cầu của tôi.

Giọng nói của hầu tước phu nhân dường như không phải đang nói về việc hôn sự mà giống như nói về việc làm ăn:

-Tôi sẽ là một người vợ tốt. Hơn nữa.... tôi nguyện ý vì ngài bỏ họ của ta mà sau khi đã bước vào cánh cửa của nhà ngài sẽ đổi thành họ của ngài... Hơn nữa, một khi ngài cưới ta vậy sau này trong sự nghiệp của ngài thì gia tộc Listeria sẽ không hề tiếc điều gì mà luôn trung thành tin tưởng ủng hộ ngài.

Nói xong, vị mỹ nữ này khẽ cúi người một cách ưu nhã đối với Đỗ Duy, sau đó nàng nhẹ nhàng cười rời đi như đang lướt đi trên mặt đất, để lại Đỗ Duy đang đứng tại vườn hoa Tulip suy nghĩ đến thất thần....

Mẹ nó, chẳng qua chỉ là nhảy một điệu nhảy thôi mà gặp phải sự tình thế này.... Nếu biết trước, cậu chủ ta thà nhảy lầu nhảy sông còn hơn là khiêu vũ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)