Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 227

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 227: Bí mật trong thành Gilear
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đỗ Duy cũng không biết chính mình đã hôn mê bao lâu nữa, nhưng vì hắn là ma pháp sư, tất nhiên có thể điều khiển lực tinh thần mạnh hơn người thường rất nhiều. Trước khi hôn mê, trong ý thức của hắn đã ra mệnh lệnh nào đó đối với tâm linh của chính mình.

Do vậy, trên thực tế, lúc hắn từ trong hôn mê tỉnh lại trời còn chưa sáng.

Cơn đau ở ngực đã dịu đi rất nhiều, Đỗ Duy cố gắng lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, trong đầu căng ra giống như sắp vỡ, chỉ hơi suy nghĩ trong đầu liền cảm thấy đầu choáng váng kinh khủng..

-Tốt nhất ngươi đừng có lộn xộn, hiện tại cũng không được hỏi chuyện gì.

Tiếng nói của Gageu từ bên cạnh vang tới.

Cái lão chuột nhắt này lại hóa thân thành một con chuột lớn cao như người – Trời ạ, nếu như bộ dáng này của nó bị người nhìn thấy thì chắc chắn sẽ dọa chết người.

-Đầu của ta đau kinh khủng.

Đỗ Duy rên rỉ.

-Đây là chuyện bình thường.

Hai tay Gageu đang cầm một cái chén, ghé vào miệng Đỗ Duy, sau đó đổ vào từng chút một.

Đỗ Duy nhíu mày:

-Đắng quá ...... cái gì vậy ...... ồ, tại sao ta lại ngửi thấy có một chút mùi vị của băng tương quả? Ông sẽ không cho ta ăn cái thứ này chứ?

-Chỉ là một chút dược liệu ...... ta đặc biệt đã thêm một chút băng tương quả. Ngươi cũng biết, băng tương quả có thể chỉ giảm đau, với lại loại quả này có thể kích thích tinh thần lực của con người, nó mặc dù hơn phân nửa được sử dụng chế làm thuốc gây mê ...... Được rồi, yên tâm đi. Ta đã pha loãng phân lượng đến mức an toàn nhất, sẽ không gây tổn hại tới ngươi đâu.

Gageu buông cái chén xuống, lại lấy qua một cái khăn mặt đưa cho Đỗ Duy chùi bã thuốc trên khóe miệng.

-Khi nào thì ta có thể khôi phục được?

Đỗ Duy lập tức vội vã hỏi.

-Ta phải đưa ra cảnh cáo với ngươi, đức ngài công tước của ta, thiên tài ma pháp sư nhỏ bé của ta!

Trong ngữ khí của Gageu mang theo vẻ đùa cợt:

-Điều thứ nhất trong quy tắc của ma pháp sư: bất luận lúc nào đều không được sử dụng vượt quá ma lực của ngươi, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi – ngươi không đến nỗi không biết điều đó chứ?

Đỗ Duy cười khổ:

-Đương nhiên ta biết.

-Đừng tưởng rằng là ta đang nói đùa.

Gageu nghiêm túc cảnh cáo Đỗ Duy:

-Đối với ma pháp sư chúng ta mà nói, tinh thần lực là căn bản của chúng ta! Mà nếu như ngươi sử dụng vượt quá ma pháp lực khiến cho tinh thần lực vượt qua trình độ của của ngươi ...... Vậy thì trí não của ngươi sẽ gặp phải vấn đề ...... Mà theo ta biết, trên lịch sử thì có không ít tên điên cuồng, bởi vì sử dụng quá độ ma pháp. Sau khi ma lực vượt quá mức, đã biến thành ngu ngốc! Mgươi muốn biến thành ngu ngốc sao?

-Nhưng mà ta nghe nói. Sử dụng quá độ ma lực sẽ làm ta bị rút thành xác khô.

Đỗ Duy liếm liếm môi.

-Đó là một loại kết quả tồi tệ khác.

Gageu chặn ngang Đỗ Duy một câu:

-Biến thành ngu ngốc với bị biến thành xác khô thì ngươi thích một loại nào?

Đỗ Duy rụt cổ lại:

-Đều không thích.

-Vậy thì nghe ta đi, từ nay về sau đừng thử sử dụng quá độ ma lực của ngươi nữa, lần này ngươi rất nguy hiểm ...... Nếu ta không đưa cho ngươi dùng chiếc nhẫn gắn đá ngũ sắc kia kia ...... thì bây giờ ngươi đã là một bộ xương được bọc da rồi.

Sau đó Gague thở dài nhìn chòng chọc vào Đỗ Duy ...... Khung cảnh này này có chút buồn cười: một con chuột lớn nhìn ngươi, trong ánh mắt lại có thể còn lộ ra vẻmờ mờ ảo ảo quở trách cùng thương xót.

Chỉ có điều Đỗ Duy lại không cười nổi, hắn cảm thấy Gageu đang rất nghiêm túc

-Hiện giờ ngươi là ông chủ của chúng ta.

Gageu nhún vai:

-Mặc kệ chúng ta có muốn hay không nhưng đây là sự thật: ngươi chính là ông chủ! Hiện tại vận mệnh của rất nhiều người đều đang gắn trên người ngươi! Ta này, Hussein này, Vivian nữa, và cả nữ vương Medusa bệ hạ ...... thêm những bộ hạ kia của ngươi...... nếu như ngươi có vấn đề gì, vậy tất cả mọi người sẽ rối loạn. Cho nên, cho dù bản thân ngươi không quan tâm đến tính mạng của mình. Nhưng từ nay về sau trước khi mạo hiểm, xin nhờ vì mạng nhỏ của mấy người chúng ta mà cân nhắc thêm đi.

Dùng thuốc có hỗn hợp băng tương quả, quả nhiên hiệu quả mười phần rõ ràng. Đỗ Duy rất nhanh liền cảm thấy đầu đã không đau nữa, hắn cố gắng ngồi dậy, sờ sờ xương sườn của mình, phát hiện cũng không còn đau nữa:

-Xương sườn của ta?

-Yên tâm đi, ta không cho ngươi uống nước suối trẻ mãi không già đâu.

Lão chuột lắc đầu:

-Thuật trị liệu của ta mặc dù không quá mạnh, nhưng nối mấy đầu khớp xương có lẽ miễn cưỡng có thể làm được.

Đỗ Duy cố gắng leo từ trên giường xuống, hai tay chống lên thành giường, đứng vững vàng:

-Bây giờ là mấy giờ rồi?

-Nếu như ngươi đi đến cửa sổ, có thể nhìn thấy mặt trời vừa mới mọc lên.

Dừng một chút, đột nhiên ngữ khí của Gageu hơi trầm xuống:

-Đỗ Duy, ta phải xin lỗi ngươi ...... Bởi vì lúc người thảo nguyên công thành, ta không có thể giúp được gì.

Đỗ Duy xua tay:

-Ta hiểu mà ...... Hiện tại ông mang hình dáng này, không thể nào khác đi ra ngoài gặp người được.

Loài người là loại sinh vật tàn khốc nhất, hà khắc nhất là đối dị loại, cơ hồ là một loại tàn nhẫn nhất trong tất cả sinh linh. Giống như Gageu vậy, nếu như một con chuột lớn hình người đi ra ngoài, ngay lập tức sẽ bị người cho là quái vật, thậm chí sẽ khiến cho mọi người sợ hãi...... ngoài ra còn nhìn một cách thù hằn!

Trên thực tế, trong những thủ hạ của Đỗ Duy, biết sự tồn tại của Gageu là người mang hình chuột thì chỉ có những thành viên tham gia chuyến mạo hiểm ở rừng rậm Đóng Băng lúc trước.

Ngoài những người này ra, hiện tại tại trong thành Gilear, còn có hai người Solskjaer và Poll cũng biết rõ sự tồn tại của Gageu. Solskjaer chỉ xem lão là bộ hạ của Đỗ Duy thôi, thiên tài về ma pháp thí nghiệm này đã được Đỗ Duy nhận định thành thành viên nòng cốt, với lại khả năng tiếp nhận của ma pháp sư mạnh hơn người thường rất nhiều ......Còn như Poll, hắn đã bị Đỗ Duy dùng thủ đoạn hèn hạ lừa từ trong ma pháp công hội ra, vậy ngoại trừ quyết một lòng đi theo Đỗ Duy ra, đại thiên tài não to này cũng không có đường khác có thể đi nữa.

Trong thành Gilear sản xuất khu vực này, trên danh nghĩa là hai người Solskjaer cùng Poll đảm nhiệm chủ trì, nhưng trên thực tế trong quá trình thí nghiệm cùng sản xuất, hai người còn phải trưng cầu ý kiến của lão chuột. Dù sao lão chuột này cũng đã trải qua hệ thống học tập chính quy đầy đủ của ma pháp sư thì cấp bậc về mặt kinh nghiệm phải cao hơn hai thiên tài này rất nhiều. Ngoài ra về phương diện tri thức lý luận ma pháp thì càn quý giá hơn.

-Nhanh thôi, thuật biến hình của ta cũng sắp phải tăng lên một cấp nữa rồi ...... Lúc đó, ta có thể miễn cưỡng biến thành hình người ...... Sau đó nhân cơ hội uống nước suối trẻ mãi không già ......

Gageu kéo màn che, để cho ánh sáng bên ngoài chiếu vào, sau đó đi đến một bên thổi tắt ánh đèn, quay đầu về phía Đỗ Duy nói:

-Ta có thể biến thành hình người một lần nữa ...... Chỉ có điều, thuật biến hình của ta lại phải giảm đi một phần lớn rồi.

Đỗ Duy thở dài:

-Tốt lắm, không nói những thứ này nữa, hiện ở ngoài thành còn có hai vạn quân địch. Có lẽ trước hết chúng ta nên suy nghĩ làm sao để đánh đuổi bọn sói thảo nguyên đi ...... Ta nghĩ, nhất định ông có thứ gì đáng ngạc nhiên cho ta xem phải không?

Đỗ Duy chớp chớp mắt.

Gageu gật gật đầu:

-Thực ra...... đống đồ vật kia đã chế tạo rất tốt. Nhóm sản phẩm thí nghiệm đầu tiên đã hoàn thành, ta cùng Solskjaer đã thử nghiệm một lượt, cảm giác cũng không tệ lắm. Tuy nhiên ngươi cũng nên biết, cái thứ này rất tốn 'thời gian trôi qua", đặc biệt là hạt giống, nuôi trồng cực kỳ phiền toái. Có lúc, trươc khi chúng ta dùng thời gian trôi qua để thúc sinh bọn nó thì chúng lại tự chết rồi. Ý tưởng của lão thiên tài điên Arike kia quả thực quá điên cuồng hơn nữa lại rất lãng phí nữa! Trời ạ ...... nếu như chúng ta không có thời gian trôi qua thì dù giàu có như hoàng đế cũng không làm đám này mọc lên được! Cái này căn bản là dùng tiền vàng để chồng cho nó cao lên...đó là được thêm vận khí đấy, nếu vận khí không tối thì có nhiều tiền hơn nữa thì cũng chỉ là ném sạch xuống nước.

Đỗ Duy cười cười:

-Dẫn ta đi xem.

Gageu xoay người đi tới góc tường, sau đó kéo một cái rương dưới đất, nâng một tấm ván trên mặt đất lên. Ngay lập tức lộ ra một đường hầm ở phía dưới.

Đỗ Duy mở to hai mắt:

- Trời ạ, ông làm cái bí đạo này từ bao giờ? Cái bí đạo này thông tới kho bí mật của chúng ta phải không?

-Phải, phải.

Gageu thở dài:

- Đừng quên bộ dáng này của ta không thể nào vô tư nghênh ngang đi ra ngòai được, mỗi lần đi ra ngoài đều phải khoác áo choàng giấu mặt ...... Còn phải chọn lúc ban đêm. Rất bất tiện cho nên ta quyết làm ra một cái đường hầm như vậy, từ trong phòng của ta có thể trực tiếp đi thông tới phòng thí nghiệm của Solskjaer và Poll, còn có kho dự trữ bí mật của chúng ta.

Đỗ Duy đi tới bên cạnh bí đạo, nhìn bậc thềm dưới tấm ván, cái thông đạo này nhìn qua cũng không nhỏ, hắn cười khổ nói:

-Ông mất bao nhiêu thời gian làm việc này ...... loại bí đạo này khẳng định không thể để cho những nô lệ kia lại làm, một mình ông đào à?

Gageu thần bí cười:

-Đừng quên, ta là chuột – thứ chuột làm giỏi nhất chính là đào hang!

Bí đạo này cũng không quá rộng, nhưng khi đi thẳng xuống, phía dưới lại có ba bốn miệng hầm phân nhánh rất ẩm thấp lạnh lẽo, trên vách tường chung quanh lại còn có một ít riêu xanh.

Nơi này vốn là phủ tổng đốc trong thành Gilear, nơi này đã nhiều năm không tu sửa. Đỗ Duy đi được trong chốc lát rồi nhận ra bí đạo này tuyệt đối không phải một mình lão chuột Gageu đào được. Cho dù lão dùng cả một quân đoàn chuột cũng tuyệt đối không làm được công trình lớn như vậy!

-Bí đạo này rốt cuộc là đi tới đâu?

Đỗ Duy kinh ngạc nói.

Cuối cùng Gageu cười cười ...... nụ cười lộ ra trên mặt một con chuột, quả thật là một chuyện rất quái dị:

-Được rồi, ta nói thật, quả thực là ta vốn định tự mình đào một cái đường hầm dưới đất, không cần quá lớn, chỉ cần lúc thân thể của ta khi biến thành chuột nhắt là có thể xuyên qua - đây cũng không quá khó. Thế nhưng lúc ta đào từ trong phòng xuống, liền phát hiện ra nơi này. Ta vốn cũng rất kinh ngạc, tại sao dưới lòng đất của phủ tổng đốc lại có một bí đạo thế này ...... có thể là do Tổng đốc tiền nhiệm làm ra.

Đỗ Duy nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy thư thái hơn.

Vùng Tây Bắc này, nhất là tỉnh Desa, gần sát dị tộc nhất, hàng năm bị dị tộc quấy nhiễu- không thể trông chờ vào quân Tay Bắc được, cho nên rất nhiều người đều có thói quen làm hầm ngầm trong nhà mình. Vào những lúc có mã tặc hoặc là cường đạo thảo nguyên tới thăm hỏi, sẽ đem cả nhà trốn vào trong hầm ngầm.

Một số người nhà giàu tạo ra một bí đạo cũng không tính là việc đáng ngạc nhiên.

Chỉ có điều ...... nhìn bí đạo trước mắt ngang dọc quanh co ...... công trình này hình như cũng hơi lớn đó.

Đỗ Duy cũng ở trong cái phủ tổng đốc tồi tàn này một khoảng thời gian, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ rằng dưới chân mình lại có một nơi như vậy!

Đi tiếp về phía trước hơn mười thước, đường hầm xuất hiện ra ba nhánh. Gageu cười nói:

-Chỗ này rất lớn, ta nói thật, ngay cả ta cũng chưa biết hết toàn bộ. Hiện tại ta chỉ nắm giữ đại khái khoảng một nửa chỗ này, trong đó vừa may có hai hướng thông tới phòng thí nghiệm của bọn Solskjaer, một hướng khác là kho dự trữ của chúng ta ...... Đường phía trước đi không được tốt lắm, chúng ta nên cẩn thận một chút.

Đỗ Duy dừng bước lại, nghiêm túc nhìn lão chuột:

-Ông nói ông cũng chưa từng đi hết nơi này sao? Ông phát hiện ra từ lúc nào?

-Hửm ...... ước chừng một tháng trước đi.

Lão chuột cười cười.

Vẻ mặt của Đỗ Duy hơi khó coi:

-Tại sao ông không phái người thông báo ta?

Gageu dường như cũng không thèm để ý, lão thở dài:

-Đức ngài công tước của ta, nơi này ta đã xem qua, nó mặc dù rất lớn, nhưng mà lại không phát hiện ra thứ gì...... Nếu như ta phát hiện núi vàng núi bạc ở chỗ này, ta nhất định sẽ phái người đi thông báo cho ngươi trước tiên. Được rồi, ta xem nơi này chẳng qua chỉ là một chỗ do tổng đốc tiền nhiệm đào ra để tránh nạn mà thôi, có gì đáng để kinh ngạc chứ?

Đỗ Duy lại lắc đầu. Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc:

-Gageu, ông sai rồi.

Đỗ Duy đột nhiên lui ra phía sau một bước. nhoài người trên mặt đất sờ sờ nền đất chung quanh, sau đó lại cẩn thận nghe không khí cùng âm thanh khí lưu rất nhỏ trong bí đạo, rồi hắn đứng lên, xoa xoa bùn đất trong tay:

-Tể tướng chuột của ta ...... ông thật sự không hiểu đâu! Mặc dù ông là ma pháp sư, nhưng chắc chắn là ông không hiểu về kiến trúc học! Trờ ạ, ông cho rằng nơi này là chỗ lánh nạn sao? Ta nói cho ông biết, lấy nghiên cứu ta học từ nhỏ về kiến trúc học của đế quốc Roland, nơi này tuyệt đối không phải là một nơi lánh nạn đơn giản như vậy!

Hắn chà chà mặt đất rồi nói:

-Ông chưa phát hiện ra thôi, mặt đất nơi này không bằng phẳng mà có một độ dốc rất rất nhỏ từ cao đến thấp ...... rất rất nhỏ, nếu như không cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện được! Thường thường tạo nên mặt đất có độ dốc như vậy, là để đề phòng ngập nước! Nước tích tụ ở chỗ thấp khiến cho những thứ đặt ở chỗ cao sẽ sẽ không ẩm ướt!

Dừng một chút, hắn chỉ vào đường hầm ở phía xa:

-Ông có nghe thấy âm thanh của khí lưu rất nhỏ không? Như vậy ở đây có giấu cửa thông gió, nếu không nơi bị bỏ quên nhiều năm như vậy, ông dám tùy tiện xuống sẽ ngạt thở chết rất nhanh.

Hắn chỉ vào chỗ đường phân nhánh:

-Quan trọng nhất chính là, ông cho rằng một chỗ tránh nạn, phải làm ra nhiều đường phân nhánh như vậy sao?

Gageu nhún nhún vai:

-Có lẽ là người kiến tạo nơi này lo lắng sẽ có kẻ địch lao xuống, là để mê hoặc kẻ địch sao?

Đỗ Duy mỉm cười, hắn không tiếp tục tranh cãi với Gageu về những thứ này nữa, dù sao kỹ thuật có chuyên môn, cùng một ma pháp sư thảo luận kiến trúc học, không phải là một chủ ý hay gì.

-Này, ngươi đi nhầm rồi, chúng ta phải đi bên trái.

Gageu nhìn lúc Đỗ Duy đi về phía nhánh bên phải liền kêu lên một câu.

-Ta biết, ta chỉ tò mò với nơi nà thôi.

Đỗ Duy cười nói:

-Được rồi, đến đây đi, dẫn ta đi xem xem.

Gageu thở dài, chỉ có thể theo cạnh Đỗ Duy.

Thực ra lão chuột đoán cũng có đạo lý, cái bí đạo này rộng không quá hai người sóng vai, cao không quá một thân người cao. Mà đi theo lối rẽ đi phía trước, sau khi qua hai chỗ ngoặt liền phát hiện, trên hai bên vách tường xuất hiện một loạt các phòng giống như hầm ngầm.

-Nơi này là để giấu người đó.

Gageu cười nói.

-Tể tướng chuột thân ái của ta.

Đỗ Duy cũng không tức giận rồi chỉ vào các cái động dày đặc như trứng sâu bọ:

-Ông cho rằng nhiều hầm ngầm như vậy, nếu như nói dùng để giấu người, vậy có thể giấu bao nhiêu người vào trong đây? Năm trăm người? Hay tám trăm người? Đi gặp quỷ đi ...... nếu như là nơi ẩn thân tránh nạn thì càng ít người biết càng tốt! Tuyệt đối sẽ không làm ra một nơi có thể giấu mấy trăm người như vậy! Với lại, hắn làm nhiều phòng như vậy để làm gì? Chẳng lẽ lánh nạn dưới mặt đất, còn phải phân ra phòng ngủ sao?

Cuối cùng, Đỗ Duy đo đạc độ cao những hầm ngầm một chút, sắc mặt càng nghi hoặc:

-Gageu của ta! Hình như thời gian ông làm chuột quá dài nên đã quên người bình thường cao bao nhiêu rồi! Ông xem, những hầm ngầm này mặc dù rất sâu rất lớn, nhưng là lại không cao lắm! Nếu như là một người đàn ông thành niên ở trong hầm ngầm này, cũng chỉ có cuộn tròn thân thể chui tại bên trong thôi!

Dừng một chút, Đỗ Duy quay đầu lại nhìn Gageu:

-Ngoài ra, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Chúng ta đã đi lâu như vậy, ông có phát hiện cái gì không?

-...... không có.

Lão chuột lắc đầu: nơi này đều trống không, chẳng có gì cả.

-Chính vì không có gì nên mới kỳ quái.

Đỗ Duy nhíu mày:

-Nơi này là dưới đất! Nhưng mà chúng ta đã đi lâu như vậy, đã thấy cái gì chưa? Theo lý thuyết, loại kiến trúc dưới đất này, hàng năm không thấy mặt trời. Thích hợp nhất cho chuột kiến hoặc là rắn ...... những sinh vật này sinh tồn! Nhưng mà ông có thấy nơi này có một con chuột không? Ông có thấy nơi này có một con rết hoặc là bất luận côn trùng gì không? Ta vừa rồi xem cẩn thận trong chốc lát, nơi này lại có thể ngay cả một con kiến cũng đều không có! Ông không cảm thấy là kỳ quái sao?

Gageu rốt cục nói không ra lời nữa.

Tới đường hầm cuối, một bức tường xuất hiện trước mặt Đỗ Duy.

-Chỗ này là cụt rồi.

Gageu nói:

-Ta đã từng tới đây, cũng chưa phát hiện ra thứ gì. Ngươi có muốn quay lại tiếp đến một hướng khác đi xem một chút không?

Đỗ Duy lại không nói lời nào, lẳng lặng đứng ở chỗ này, nhìn bức tường này, trầm mặc thật lâu sau, tựa hồ đang tự hỏi đến vấn đề gì đó.

-Không đúng.

Đỗ Duy đột nhiên lắc đầu:

-Ta cảm thấy không đúng.

Hắn chỉ vào bức tường này, lại chỉ chỉ đường hầm phía sau:

-Ta vừa rồi đi thẳng tới, cảm giác người thiết kế nơi này hết thảy đều rất phù hợp nguyên lý kiến trúc học ...... phía cuối đường hầm tuyệt đối không nên là một vách tường! Theo kiến trúc học suy nghĩ thì ông xem. Chúng ta vừa rồi đi thẳng tới, dưới chân nhìn như bằng phẳng, kỳ thật là có một độ dốc rất nhỏ luôn luôn đi lên! Nếu như nói nơi nào trong mê cung dưới đất này dùng để lại cất giấu đồ vật, vậy chính là nơi này, địa thế cao nhất! Bọn họ đã kiến tạo như vậy thì nơi này phải là một phòng hoặc là hầm ngầm cất giấu đồ vật ...... tuyệt đối không nên là một vách tường.

-Vậy, phía sau vách tường này có gì? Là một bí thất sao?

Gageu cũng bắt đầu hứng thú.

-Mở bức tường này ra thì sẽ biết.

Đỗ Duy cười nói.

Vách tường trong bí đạo này đều chỉ dùng đá tảng cứng rắn ở Tây bắc để kiến tạo. Nếu như đối với người thường mà nói, có lẽ đập vỡ một mặt tường thì có vẻ khó khăn, nhưng đối với hai ma pháp sư mà nói, thực sự rất là đơn giản.

Gageu thi triển liễu một ma pháp Thổ nguyên tố phân giải, trên bức tường trước mặt này, thổ nguyên tố trong tảng đá kia vốn cứng rắn lập tức phân giải qua đi. Tảng đá vốn cứng rắn đã trở nên mềm mại giống như đậu phụ, dễ dàng đã bị đào ra.

Sau khi đào xong vách tường, trước mặt đập tới chính là một mùi vị hôi thối bụi bặm đã lâu! Mùi này khó ngửi đến buồn nôn. Thiếu một chút nữa Đỗ Duy ngạt thở đến ngã lộn, hắn dùng sức bịt cái mũi:

-Trời ạ, bên trong này rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ là phòng vệ sinh sao?

Vẻ mặt của Gageu cũng giống như sẽ ngất bất cứ khi nào:

- Có lẽ nhà vệ sinh WC cũng không thối như vậy!

Bên trong vách tường quả nhiên là một bí thất, tuy nhiên bụi phủ đã rất rất lâu. Bên trong này chợt bị mở, lập tức không khí đục ngầu khiến cho người cơ hồ nghẹt thở, mà Đỗ Duy đã xé rách một góc y phục bịt lấy mũi, sau đó lại tạo bừa ra một ma pháp phong hệ nho nhỏ, khiến cho gió bay vào, sau khi đợi một lát, khí dơ bẩn bên trong bị thổi bay đi, lúc này mới dè dặt nhẹ nhàng đi vào.

*****

Hắn lấy từ trong ngực ra một viên ngọc ma pháp, tiện thể rót vào một tia ma lực, viên ngọc ma pháp lập tức thoáng hiện ra ánh sáng, chiếu sáng cái bí thất này.

Dưới ánh sáng có thể thấy rõ rang vô số hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, mà dưới ánh sáng mờ mờ, Đỗ Duy đã thấy cái gì đó trong bí thất, không khỏi có chút sửng sốt. Mà Gageu phía sau cũng thốt lên:

-Trời ạ, cái quái gì thế này?!

Trên mặt đất, có mấy cỗ thi thể đang nằm ngổn ngang ...... không, nói chuẩn xác thì đó chỉ là mấy bộ xương khô!

Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm, máu thịt của những thi thể này sớm đã phân hủy thành bụi ...... Liên tưởng tới lúc vừa rồi đi vào, mùi thối buồn nôn kia là mùi xác thối trong gian phòng bịt kín, hai người không khỏi buồn nôn!

Mà những hạt bụi nhỏ trong không khí kia thì hơn phân nửa chính là thân xác của thi thể sau khi bị phong hóa thối rữa......

Sắc mặt Đỗ Duy tái nhợt, nếu như không phải cố gắng chịu đựng thì có lẽ đã thật sự nôn ra tại chỗ rồi.

Nhưng dưới tác dụng của lòng hiếu kỳ, hắn khom người xuống nín thở, bắt đầu kiểm tra cẩn thận những hài cốt này.

Theo lý thuyết, cho dù là xương cốt, sau khi tồn tại nhiều năm sẽ bị mục ruỗng! Nhưng mà những bộ xương này lại kỳ dị khác thường!

Đầu tiên là tính chất của chúng! Đỗ Duy thấp thoáng phát hiện, những bộ xương này mặc dù có chỗ sau khi đã ô xy hóa đã biến thành màu đen, nhưng lại hơi hơi...... hiện ra vài phần sáng bóng như kim loại!!

Kỳ quái là bộ xương của sinh vật nào lại có bộ dáng như kim loại chứ?

Chịu đựng cảm giác buồn nôn, Đỗ Duy xé một mảnh vải bọc lấy bàn tay, nhẹ nhàng gõ gõ ...... Sau đó hắn đã xác định, những bộ xương này cực kỳ cứng rắn! Nếu như là xương cốt bình thường, khi chất vôi mất đi, sẽ trở nên giòn mềm thậm chí xốp ...... nhưng mà những bộ xương này, đường vân tinh tế, càng phi thường cứng rắn!

Khó trách sau khi máu thịt đều thối rữa hết, những bộ xương này lại đầy đủ như thế!

Mà điểm thứ hai ...... khiến cho Đỗ Duy kinh ngạc sợ hãi hơn!!

Những bộ xương này ...... tựa hồ không phải là loài người!!

Cũng có thể nói ...... chúng rất giống loài người, nhưng mà lại không phải loài người!

Tỷ như trước mặt một bộ xương, nhìn trên đường nét cơ bản thì là người. Nhưng từ thể tích và chiều cao thì dường như là thần lùn giữ cửa.... Nhưng mà xương cốt lại vừa thô vừa to lại cực kỳ đặc!

Hoặc có thể ...... là...... người lùn trong truyền thuyết?!

Ngoài mấy điểm khác bộ xương ra, đại bộ phận có cấu tạo tương tự loài người. Nhưng cũng có một vài chỗ khác biệt, tỷ như răng nanh, hình đầu lâu, còn có ngón tay ......

Đỗ Duy quay đầu lại liếc nhìn Gageu, phát hiện hình dáng ngơ ngác của lão chuột này.

-Gageu.

Đỗ Duy cười một cách đáng sợ:

-Ông có biết khi ta xem những thứ này, nhớ tới cái gì không?

-Cái gì?

Đỗ Duy hít một hơi thật sâu:

-Có còn nhớ khi chúng ta ở trên thần sơn của long tộc trấn giữ, nhìn thấy những sinh vật, mưu toan xông qua thần sơn trở lại Roland đại lục kia bị long tộc giết chết ...... những sinh vật kỳ quái ấy không? Bọn nửa người nửa thú ấy, nghe nói là chủng tộc bị thượng cổ thần linh lưu đày phải không?

Gageu nói không nên lời

Không có nghi ngờ gì nữa ...... mấy bộ xương trước mặt này, rõ ràng chính là cái thứ đó!

Trong gian phòng đó tổng cộng có sáu bộ xương, sau khi Đỗ Duy xem xong từng bộ một, hai bộ trước đều là vóc dáng nhỏ bé tráng kiện ...... có thể là người lùn. Ba bộ sau thì giống như là loại quái vật nửa thú nửa người.

Điều khiến cho Đỗ Duy giật mình chính là một bộ cuối cùng!

-Trời ơi! Gageu. Mau đến xem! Đây là một con ngưuời! Một con người thuần túy!!

Đỗ Duy kêu to một tiếng, hắn khom lưng quỳ gối xuống bên cạnh bộ xương cuối cùng.

Từ hình xương cốt, đường nét, đặc thù ...... đây rõ ràng chính là một bộ xương người! Rất kỳ quái ...... vì sao bên trong nhiều quái vật như vậy, mà lại có một con người?

Càng kỳ quái chính là, xương cốt con người này cho dù cách đã xa đám quái vật kia nhưng vẫn muốn rúc vào bờ tường, từ tư thế của hắn nhìn như là đang nhoài về phía bờ tường đối diện, tay hắn vẫn giữ tư thế vươn tới trước người

Đỗ Duy nhẹ nhàng vuốt ve bộ xương này, hắn kinh ngạc phát hiện, kẻ này rõ ràng là loài người, nhưng xương cốt của hắn cũng tốt giống như những quái vật kia ...... dường như tính chất đã biến thành kim loại, cực kỳ cứng rắn!

Nếu như nói quái vật trời sinh xương cốt khác với loài ngưuời thì còn hiểu được ...... nhưng con người này, tại sao lại bị như vậy?

Trong đầu Đỗ Duy tràn ngập các câu hỏi, không khỏi ngẩn người. Đột nhiên, Gageu đi tới phía sau Đỗ Duy, dường như phát hiện cái gì:

-Đỗ Duy! Ngươi xem! trên vách tường là cái gì kìa!

-Hả?

Đỗ Duy nghe vậy liền nhìn lên trên bờ tường. Quả nhiên, vừa rồi chính mình quá xúc động, có sơ xuất. Lúc này dưới ánh sáng soi sáng của viên ngọc ma pháp ở trong tay, trên bờ tường, không ngờ lại là một hình vẽ dùng cái gì đó sắc bén khắc ra!

Xem từ tư thế của người này trước khi chết thì rất có thể do hắn khắc lên.

Với lại ...... hình vẽ khắc rất sâu, ăn vào đá ba phần! Nơi này không có công cụ gì, vậy để giải thích là ...... là hắn dùng đầu nhọn xương cốt ngón tay của mình kiên cường khắc lên?

- Hình vẽ này ......

Ngữ khí của Gageu đột nhiên trở nên kỳ quái lạ thường

Đỗ Duy cẩn thận nhìn hình vẽ kia, trong ánh mắt hắn toát ra ánh mắt phức tạp, có kinh ngạc, có không tin, thậm chí có sợ hãi, còn có cả tò mò ......

Bởi vì hình vẽ này không ngờ lại là một lá cờ tung bay!

Mà giữa lá cờ có một cái đầu lâu dữ tợn, trừng hai mắt trống rỗng, dường như đang quay về người đối diện cười gằn!

Huyết sắc khô lâu kỳ ư?!!

Huyết sắc khô lâu kỳ của Vu Vương trên thảo nguyên sao?!

Giây phút này, tim Đỗ Duy đập như đánh trống. Cờ đầu lâu của Vu Vương trên thảo nguyên tại sao lại xuất hiện ở trong bí thất dưới đất của phủ Tổng đốc giữa thủ phủ của một tỉnh thuộc đế quốc?

Chẳng lẽ con người đã chết này là người trên thảo nguyên? Là vu sư Shaman sao??

Ngoài ra, những quái vật đã chết này, giải thích làm sao đây?!

Trên đại lục Roland, tại sao lại có những chủng tộc sinh vật bị lưu đày này?

Cuối cùng, rốt cuộc Đỗ Duy cũng phát hiện ra một đầu mối!

Hắn dùng sức lật lại hài cốt của người đã chết này, phía dưới thân của hắn, phát hiện ra tại mặt trên của tảng đá cứng rắn có khắc họa mấy hàng chữ nhỏ!

Mấy dòng chữ này viết cực kỳ ngoáy, càng làm cho Đỗ Duy cảm thấy buồn bực hơn chính là hiển nhiên người viết mấy dòng chữ này trước lâm chung, thần chí đã không còn tỉnh táo lắm- chữ viết đã ngoáy rồi, mà ngay cả lời văn cũng rất hỗn loạn! Một hồi là văn tự của đế quốc, một hồi lại xen lẫn vào vài câu văn tự đến mình xem cũng không hiểu - có lẽ là ngữ ngôn trên thảo nguyên đi. Như vậy thì xem cái thứ này rất tốn sức, làm cho người ta càng xem càng không hiểu đầu đuôi.

Nội dung của cái thứ này như sau:

Cuối cùng cũng thí nghiệm thành công một lần rồi ...... Thế nhưng kết quả lại chứng tỏ sự thất bại của ta. Bạch Hà Sầu- học trò vĩ đại nhất của ta, ngươi mới chính xác. Đáng tiếc ta tới giây phút này mới hiểu được điểm ấy. Mặc dù không cam lòng, nhưng thí nghiệm thể cuối cùng cũng chết đi ......( nơi này xen vào một chuỗi văn tự Đỗ Duy xem không hiểu )...... thân thể loài người không thể tiếp nhận, ta đã chứng minh điểm ấy, dùng máu tươi cùng tính mạng của ta ......( lại là một đoạn văn tự xem không hiểu )...... ta rốt cục hiểu được, hành động đoạt chức Vu Vương của ngươi là chính xác, ngươi mới là người thích hợp nhất cho thống lĩnh Đại Tuyết Sơn. Ta đích thực là một kẻ điên ...... nhưng trên huyết sắc khô lâu kỳ, nên có tên của ta!

Văn tự viết đến đây, đột nhiên bỏ trống một mảng lớn, người này hiển nhiên chỉ dùng xương cốt bén nhọn ở đầu ngón tay của mình khắc tại trên tảng đá ra những chữ này, trên tảng đá mơ hồ còn có vết máu đã khô lưu lại.

Phía dưới là một vết cào rất dài. Đại khái là người này viết trong lúc đau đớn cực độ, ngón tay cào trên tảng đá tạo thành rãnh sâu đáng sợ!

Đoạn văn tự cuối cùng lại rõ ràng hơn chút!

-Nếu có người có thể nhìn thấy những chữ này, vậy ngươi sẽ là người ta tuyển chọn. Ta không biết sau bao nhiêu năm mới có người có thể nhìn thấy những chữ này. Vô luận ngươi là người Roland, người thảo nguyên, hoặc là người thú, tinh linh, người lùn ...... ta đem tặng cho ngươi của cải lớn nhất! Trong phòng, bờ tường bên trái trên bốn dưới năm, dưới tảng đá giấu vu thuật cả đời ta! Mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, nếu như ngươi học được nó, ngươi sẽ trở thành học trò thứ tư của ta!

Hành động để báo đáp là ta sẽ giao cho người trọng trách lớn nhất ......

Một ngày nào đó đi lên trên Đại Tuyết Sơn, nói cho Bạch Hà Sầu, mặc dù hắn đã đánh bại ta, đoạt đi vị trí Vu Vương, nhưng mà cả đời ta, cho tới bây giờ không có hối hận qua có một học trò như hắn!

Cuối cùng ký tên phía dưới:

-Đại Tuyết Sơn đời thứ ba trăm sáu mươi bốn, giữ chức Vu Vương, Cổ Lan Tu, tuyệt bút! Nguyện thần thánh huyết sắc khô lâu kỳ, vĩnh viễn phù hộ Đại Tuyết Sơn của ta!

Đỗ Duy một hơi đọc hết những chữ này, không khỏi phải kinh hãi thất sắc!!

Vu Vương? Lại có thể là một Vu Vương tiền nhiệm sao?!

Gageu ở bên cạnh cũng xem xong một câu chuyện này, ngẩng đầu lên giương mắt nhìn Đỗ Duy, một người một chuột cứ như vậy nhìn lẫn nhau một lúc lâu, sắc mặt hai người đều cực kỳ quái dị.

Hai người im lặng hồi lâu, đồng thời thở hơi dài. Đỗ Duy cười khổ nói:

-Thật là phát hiện thật lớn đó!!

Gageu vươn móng vuốt dùng sức gãi đầu mình, cười khổ nói:

-Được rồi, văn tự này là di ngôn của một người tên là Cổ Lan Tu, hắn là một Vu Vương tiền nhiệm...... hắn bị học trò của mình, một người tên là Bạch Hà Sầu đánh bại, bị đoạt đi vị trí Vu Vương ...... đi tới đế quốc Roland của chúng ta ...... ngoài ra ......

-Được rồi, Gageu.

Đỗ Duy xua xua tay, nụ cười của hắn rất quỷ dị:

-Lời di ngôn này, lại mang đến rất nhiều tư liệu ...... cũng mang đến rất nhiều chuyện đó!

-Nhưng đây là một Vu Vương, tại sao lại ở đế quốc Roland? Lại còn là ở trong một Tổng đốc phủ của thủ phủ một tỉnh?! Còn có thể tốn nhiều tiền như vậy kiến tạo một mê cung dưới đất ư?

Gageu nghi hoặc nói.

Đỗ Duy nhíu màu:

- Ta c lại có thể trả lời câu hỏi này.

Hắn chỉ vào trên tảng đá chữ ký cuối cùng:

-Tên Cổ Lan Tu này, ta vừa may biết.

Sau đó hắn chậm rãi ung dung nói:

-Sau khi ta tới Tây Bắc, ta đã cẩn thận tra duyệt qua tư liệu tính danh mỗi cầm chức Tổng Đốc cùng Lĩnh Chủ của tỉnh Desa hơn mười năm trước. Mà Cổ Lan Tu giữ chức Tổng đốc tỉnh Desa ba mươi lăm năm trước, tại vị vài chục năm ...... Đúng lúc sau khi xảy ra một lần chiến tranh giữa đế quốc cùng Tây Bắc, hắn bị chết! Mà hắn là tổng đốc cuối cùng của tỉnh Desa trên lịch sử đế quốc! Sau đấy tỉnh Desa liền biến thành lãnh địa của quý tộc, sau đó lại biến thành Tổng đốc Bohan kiêm quản, hiện tại, thành địa bàn của ta ...... Ta vừa may xem qua tên của hắn.

Thiếu sắc mặt kỳ dị của lão chuột, Đỗ Duy nói:

-Ta xem ở trong văn phòng tài liệu đế quốc ...... ông cũng biết là ta xem sách thì sẽ không bao giờ quên. :

-Cứu mạng với ......

Lão chuột Gageu rên rỉ một tiếng:

-Một Vu Vương tiền nhiệm, sau khi thất thế lại lưu lạc đến đế quốc thì có thể giải thích ...... nhưng mà làm sao hắn có thể lên làm tổng đốc?

-Việc này ...... ta cũng không biết cách nào khác giải thích l

Đỗ Duy lắc đầu.

Lúc này hắn còn không biết chính là ......

Một học trò của Đại Tuyết Sơn Lam Hải, có thể tại đế đô trở thành một đại học giả ngay cả hoàng thất đều cực kỳ tôn trọng ưu đãi.

Vậy, thân là một Vu Vương nhiệm, mặc dù là Vu Vương đã rơi xuống bệ, nhưng mà dực vào sức mạnh thần thông quảng đại như vậy, tiến vào đế quốc giấu diếm thân phận, giả mạo làm một vị trí tổng đốc nơi khô cằn giáp biên giới, cũng tựa hồ không có gì kỳ quái. Càng huống chi, tổng đốc của tỉnh Desa – một nơi quỷ quái vốn chính là khoai lang nóng phỏng tay mà người người tránh né không kịp, giả mạo làm một quan chức như vậy, đối với một cường giả mà nói thì cũng không quá khó khăn.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lão chuột Gageu lập tức nhảy dựng lên:

-Nhanh! Đồ vật dưới tảng đá kia! Tên Vu Vương này không phải nói lưu lại sở học cả đời vu thuật của hắn sao? Ta luôn luôn cảm thấy rất hứng thú với vu thuật Shaman của người thảo nguyên!

Nhưng mà, sau khi hai người cùng nhau mở khối đá kia ra, lại đều sửng sốt.

Vu Vương này gọi là Cổ Lan Tu không có nói dối, hắn đích thực lưu lại vu thuật của chính mình. Đây là một quyển sách, hiển nhiên đã dùng loại thuốc nào đó ngâm qua, không hề bị mục nát hoặc là huỷ hoại.

Nhưng mà ...... văn tự ở mặt trên, Đỗ Duy cùng Gageu một chữ xem cũng không hiểu!

-Là văn tự của người thảo nguyên.

Gageu thở dài:

-C húng ta cần phải phiên dịch.

Đỗ Duy nở nụ cười, nụ cười của hắn rất âm hiểm:

-Phiên dịch sao? Đừng quên, hiện tại đang ở ngoài thành, hơn hai vạn kỵ binh thảo nguyên ...... Có thể chọn người làm phiên dịch không phải là quá đủ sao!

** Chú thích:

Thần lùn giữ cửa (chu nho 侏儒 - grome) và người lùn (ải nhân 矮人 - Dwarf)

2 loài này có nguồn gốc từ thể loại fantasy (huyền ảo) của phương tây.

Ải nhân là Dwarf, Chu nho là Gnome.

en. wikipedia/wiki/Gnome_(... ns_%26_Dragons) en. wikipedia/wiki/Dwarf_(... ns_%26_Dragons)

Đây là 2 playable race xuất hiện trong D&D (Dungeon & Dragon). Tất nhiên còn nhiều chỗ nữa nhưng đề cập đến D&D là có nhiều tư liệu nhất.

D&D là 1 trò chơi thể loại fantasy được phát triển liên tục với cách chơi rất phức tạp. Game thể loại này cũng không hiếm, điển hình là series Never Winter Night.

D&D được thiết kế vô cùng tỷ mỉ, với hệ thống tạo tạo nhân vật str, agi, chr... Hệ thống thế giới. Các kỹ năng, các loại nhân vật, giống loài... Cho tới cả nghìn loại quái vật, với từng chi tiết về tập tính, lối sống, hình dáng, kỹ năng chiến đấu, điểm yếu, thậm chí một số quái vật trọng điểm còn có cả giải phẫu, cấu tạo cơ + xương. Cùng với những quy tắc, công thức chơi chi tiết tới tận răng về tấn công, né tránh, phép thuật...

D&D là nền tảng cho truyện thể loại huyền ảo của phương tây. Rất nhiều truyện dựa trên nó. Gần đây một số game và truyện của phương tây đổ vào TQ, nổi bật nhất là game World of Warcraft, trong đó có các race Gnome, Night Elf... TQ hán hóa hết những tên này qua tiếng Trung nên tạo thành Chu Nho... Truyện thì mình mới gặp mấy bộ của R. A. Salvatore đã được dịch qua tiếng Trung như The Dark Elf Trilogy, Icewind Dale Trilogy (cái này có cả game)...

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)