← Ch.237 | Ch.239 → |
Hussein nhíu mày:
-Nói vậy thì không có biện pháp đối phó với quân Tây Bắc sao?
Đỗ Duy cười cười:
- Đương nhiên phải đối phó quân Tây Bắc rồi, nhưng muốn giết sạch hai mươi vạn quân Tây Bắc sao? Đó là chuyện không tưởng. Tên Ruga này, giờ không thể chết được...Ít nhất, cũng phải chờ ta cài một kẻ nằm vùng vào đám quân Tây Bắc đã...
Đoạn Đỗ Duy vừa đi đến cạnh cửa sổ vừa nói:
-Loạn tất nhiên là phải loạn! Nhưng khi nào thì loạn, làm thế nào để chúng ta tranh thủ được thời cơ này mới là điểm mấu chốt. Ít nhất bây giờ, ta hy vọng Tây Bắc có ba năm ổn định, ta cần ba năm này để củng cố thực lực. Sau thời điểm này cho dù có đại loạn thì ta cũng đã có khả năng giải quyết hết thảy. Nhưng bây giờ...không được!
Hussein đang trầm mặc bỗng lên tiếng:
-Trước hết không nói chuyện này nữa. Vừa rồi tại bữa tiệc, làm sao ngưuơi bẻ gãy được cây cung cứng vàng đen kia? Ta không nhìn ra ngươi dùng biện pháp gì! Cây cung này rất cứng, ngay cả ta muốn bẻ gãy được nó dưới tình huống không dùng đấu khí cũng không cách nào làm được! Ngươi làm sao mà...
Đỗ Duy cười hì hì, đột nhiên xoay mình đi tới bên cạnh Hussein, rút kiếm của Hussein ra.
Đây là một thanh trường kiếm bằng thép nguyên chất, Đỗ Duy nhẹ nhàng búng búng mũi kiếm, phát ra tiếng vang trong trẻo, sau đó vuốt ve mặt trên của kiếm trong chốc lát, mỉm cười:
-Ngươi trông tốt đấy!
Nói xong, hắn cố ý nắm chuôi kiếm lui về sau một bước. Dùng sức rung cổ tay đang cầm chuôi kiếm lên!
Choeng một tiếng, lưỡi kiếm lập tức gãy hơn chục mảnh rơi xuống đất. Trong tay Đỗ Duy tức khắc chỉ còn lại mỗi chuôi kiếm!
Hussein tái mặt nói:
-Ngươi... võ thuật của ngươi đạt đến trình độ này từ khi nào vậy?
Đỗ Duy cười he he:
-Ngươi cũng không nhìn ra, xem ra ta cũng coi như là không có uổng công luyện tập!
Nói xong hắn ném chuôi kiếm đi, mở lòng bàn tay ra để lộ một miếng pha lê nho nhỏ màu đen.
-Thứ này là sản phẩm mới nhất do ta chế tạo ra, ta gọi là pha lê mục rữa. Ừm, tên hơi khó nghe một chút thế nhưng tác dụng không nhỏ!
Đỗ Duy cười hì hì:
-Thứ này đây cũng không phải do ta sáng chế ra, là lúc ở đế đô, pháp sư Arike đã dạy ta. Cái lão già này thật sự là rất điên, ngươi cũng biết chổi bay rồi đó, đều là do lão nghĩ ra đấy. Cái pha lê mục rữa này là do lão chế tạo ra dùng một loại pha lê có ma lực, thêm một ít nguyên liệu đặc thù của dược tề để tạo thành thứ này. Đừng có xem thường nó nhé ... chỉ cần nắm nó ở trong tay, nhẹ nhàng chạm vào bất kì kim loại nào, rót vào chút xíu ma lực liền có thể dẫn phát phản ứng của pha lê để hấp thu nguyên tố của kim loại!
Đỗ Duy giải thích:
-Dựa theo thành quả nghiên cứu của pháp sư Arike. Tỷ như một tảng đá chứa rất nhiều nguyên tố thổ. Nguyên tố thổ càng nhiều, càng dày đặc thì tảng đá càng cứng rắn! Mà kim loại cũng cùng một nguyên lý như vậy. Trong kim loại có nguyên tố sắt, nếu nguyên tố sắt này bị hấp thu, kim loại liền sẽ trở thành mục nát mỏng manh, chỉ cần một chút lực liền có thể bẻ gãy.
Hắn giơ tay lên, cười nói:
- Ta chỉ cần giấu sẵn thứ này trong lòng bàn tay, cố ý trên cây cung cứng vàng đen kia vuốt ve từ trên xuống, nói nhảm vài câu chờ pha lê hấp thụ nguyên tố sắt, sau đó cung cứng vàng đen gì chứ, kéo nhẹ liền gãy thôi!
Hussein trợn tròn mắt:
-Thứ này thật là lợi hại! Có thứ này, binh khí trong thiên hạ trước mắt ngươi đều không thể phát huy tác dụng sao?
Đỗ Duy thở dài, bỗng nhiên cười khổ:
-Như vậy mà lợi hại sao. Thứ này nhìn thì có vẻ thần kỳ, kỳ thật cũng chỉ có mã ngoài mà thôi. Nó có hai nhược điểm: thứ nhất cần phải có thời gian... nếu không việc gì ta phải kéo dài thời gian cố ý sờ soạng nói chuyện một hồi! Thật vô dụng! Ngươi nghĩ trong thời khắc sinh tử. Đối phương một kiếm bổ tới ta có cơ hội ngừng mũi kiếm của đối phương lại để sờ soạng trên dưới sao? Không phải sớm đã bị chém làm hai sao? Thứ nhì, thứ này kế thừa đặc tính quan trọng nhất của các sáng chế của đại sư Arike: đắt giá! Không phải đắt bình thường! Phối chế ra một mảnh nhỏ như vầy, đã mất hơn mười vạn đồng vàng tài liệu ma pháp và tề dược đó!!
Hussein đi tới đưa tay cầm lấy, nhìn kỹ một lát rồi thở dài:
-Xem ra đúng là không có tác dụng lớn, lúc thường có thể lấy dọa người nhưng khi thực chiến chẳng khác nào đồ bỏ.
-Ha ha.
Đỗ Duy vừa cười vừa thu lại vật này:
-Hơn nữa, phải có ma lực mới được, nếu không rót ma lực vào dù có đặt bên cạnh kim loại cả năm cũng không có tác dụng gì.
-Tuy nhiên, dừng một chút Đỗ Duy lại cười nói:
-Khi làm ra thứ này, Arike đưa cho ta cách điều chế trong đó ghi rõ không phải dùng để phá hủy vũ khí của người khác... hoàn toàn ngược lại, lão thiên tài này muốn tạo ra một loại kim loại cứng rắn nhất, tạo ra thứ vũ khí sắc bén nhất! Nhưng lão nghĩ mãi cũng không tìm ra cách làm ra loại vật chất này... Cho nên cuối cùng tạo ra thứ này.
Đỗ Duy cười nói:
-Thứ này dùng để hấp thụ nguyên tố sắt, nếu mảnh nhỏ này hấp thu được càng nhiều, bản thân nó sẽ càng rắn! Thử nghĩ ... nếu ta cầm một mảnh này hấp thu hơn một nghìn tám trăm thần binh lợi khí sẽ hấp thu được bao nhiêu nguyên tố sắt? Trên thế gian, còn có vật gì có thể so được với tinh thể chắc chắn này?
Hussein lúc này liền tái mặt!
Tuy vậy, Đỗ Duy nhìn vẻ mặt của Hussein lúc này liền cười nói:
-Ngươi không cần kinh sợ như vậy... Ta có thể nói với ngươi, sáng chế này của lão điên Arike là một sản phẩm thất bại! Muốn dựa vào thứ này hấp thụ thiết nguyên tố của kim loại khác để làm tăng độ rắn...Cho ngươi biết, đó là mơ mộng hão huyền thôi!
Đỗ Duy nói xong liền cười khổ:
-Ngươi biết không, sau khi ta tạo ra một miếng nhỏ như vậy, rồi trốn trong thành Gilear, cũng không biết đã hấp thụ bao nhiêu đao kiếm, cuối cùng, ta đã tạo ra khối sắt to bằng căn phòng... Nhưng tới cùng phát hiện ra thứ này không cứng rắn chút nào, ta cầm kiếm chém vài nhát hay phải nói là chém xuống thành vài mảnh. Theo lý thuyết, hấp thụ nhiều kim loại như vậy, tự thân nó lại không gia tăng độ cứng chút nào. Thật làm ta thất vọng. Nếu phải đợi nó cứng hơn, sợ rằng... hừm. Ngay lúc đó ta nghĩ lấy nó đem hù thiên hạ còn hữu dụng hơn, đợi nó biến thành tinh thể cứng nhất. Thật xa xăm đó.
Đêm đến, Đỗ Duy ra lệnh cho người của mình đóng cửa trang viên nhưng từ bên ngoài vẫn vọng vào tiếng kỵ binh Tây Bắc qua lại. Xem ra đang tiến hành lục soát toàn thành. Hôm nay, Ruga đúng là rất mất mặt. Ngang nhiên bị hành thích, sự tình này thật khiến cho vị tướng quân lùn này vô cùng tức giận.
Trang viên mà Ruga đưa cho cho Đỗ Duy thật không nhỏ, trong ngoài đều rộng. Đỗ Duy ước chừng hai trăm người cùng sống vẫn còn dư.
Đỗ Duy và Hussein nói chuyện đến nửa đêm mới trở về phòng nghĩ ngơi, nhưng vừa vào đến cửa phòng Đỗ Duy đột nhiên ngừng lại. Nhìn vào phòng ngủ....
Phòng ngủ không thể xem là nhỏ thế nhưng trong thành thị quân sự nên bài trí có phần đơn điệu. Không có nhiều vật phẩm xa hoa. Kỳ thật, Ruga vốn định đem đến cho Đỗ Duy vài nữ nô để hầu hạ nhưng do hành thích hỗn loạn nên đã quên.
Chỉ có điều, thứ làm Đỗ Duy nhíu mày không phải do bài trí đơn sơ trong căn phòng mà là....
Một chiếc thoi bạc bén nhọn đặt ngay dưới yết hầu, Đỗ Duy thở dài:
-Hà tất phải vậy? Ngươi muốn tránh ở đây, thay vì bỏ trốn ngay, trong căn nhà lớn như vậy tùy tiện tìm một chuồng ngựa, nằm trong đống rơm nằm một vài ngày cũng sẽ không có người nào đến lục soát mà...
*****
Trong bóng tối, ở bên cạnh, có bóng dáng của một người dần dần hiện rõ với cái áo ngắn cũin cỡn ôm sát người, càng làm lộ thêm sự hấp dẫn của bộ ngực kiêu ngạo của cô nàng, nhất là cái vòng eo thon thon xinh xinh ấy, lúc này đây như nằm trong lòng bàn tay, còn chân thực rõ nét hơn lúc buổi tiệc sáng nay nhìn từ góc độ xa ....
Mẹ nó, thật sự là nhỏ đấy! Đỗ Duy thầm thở dài.
Cô gái bước ra khỏi chỗ tối, tay vẫn nắm thoi bạc dí dưới yết hầu của Đỗ Duy, bổng dùng giọng nót yếu ớt mà ngọt ngào:
- Không được phát ra tiếng động... Đi vào, đóng cửa lại!
Đỗ Duy thở dài, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, bước từng bước vào phòng sau đó vòng tay ra sau đóng cửa lại.
-Ngươi...ngồi xuống!
Mặc dù cô gái mang mặt nạ vàng nhưng giọng nói nghe vẫn còn non nớt. Đỗ Duy thở dài tự tìm cho mình một cái ghế rồi ngồi xuống. Cô gái nhìn hắn chằm chằm, thoi bạc trong tay vẫn không rời khỏi yết hầu của Đỗ Duy.
-Phải khổ thế sao?
Đỗ Duy cười cười, thấp giọng nói:
-Ám sát là một kỹ thuật, khi một kích không trúng thì nên cao chạy xa bay, sao còn đến đây chơi ta... Ngươi có nắm chắc không? Ngươi biết ta là ai không?
- Ngươi là công tước hoa Tulip!
Giọng nói của cô gái có chút thở dốc, Đỗ Duy nhíu mày hỏi:
-Ngươi bị thương à?
Thân thể cô gái khẽ run lên, vốn là cả người cô ta từ trên xuống dưới vải che thân đã cực ít. Cái yếm ở phần thân trên, miễn cưỡng lắm chỉ che được phần ngực, còn cái váy siêu ngắn ở phía dưới.... thì chắc là chẳng khác gì cái quần chip mà Đỗ Duy đã thấy từ kiếp trước.
-Không được hỏi nhiều!
Cô gái chậm rãi lùi lại hai bước, đoạn ngồi xuống cạnh Đỗ Duy, thoi bạc trong tay vẫn hướng vào yết hầu của hắn:
-Ta biết thân phận của ngươi, ngươi là công tước hoa Tulip. Cả Tây Bắc này, chỉ có ngươi đối chọi được với Ruga!
-Thế thì sao?
Đỗ Duy nhướng mắt:
-Ngươi muốn ta giúp ngươi à?
-Ta muốn ngươi dẫn ta ra khỏi thành!
Đỗ Duy cố ý cười giễu:
-Thật tức cười! Thân thể ngươi tùy tiện có thể hóa thành cát mà biến mất... Pháp thuật thần kỳ như vậy, dùng lại là xong rồi. .
-Ta... pháp thuật của ta không thể dùng nhiều lần, hơn nữa.. cũng không phải như ngươi nghĩ!
Cô gái có thân hình bốc lửa ở bên cạnh cười khổ:
-Thứ ban ngày ngươi nhìn thấy là thế thân do ta tạo ra để hành thích, bản thân ta không thể dùng thuật này để tự thoát thân khỏi thành, hiểu chưa?
Đỗ Duy vẫn tiếp tục cười giễu:
-Vậy giờ tính sao? Muốn uy hiếp à?
Hắn liếc nhìn cô gái một cách thương cảm:
-Ngươi cho rằng có thể dùng thứ đồng nát này uy hiếp ta sao?
-Trên thoi bạc của ta có kịch độc.
Cô gái lạnh giọng nói:
-Ngươi có lẽ có thể tránh một nhát chí tử nhưng chỉ cần cắt phạm vào một chút, ta cam đoan ngay cả một ma pháp sư xuất sắc như ngươi cũng không thoát được uy lực của cực độc này.
Đỗ Duy cười đầy thích thú:
-Ồ? Còn có loại độc dược này sao?
Hắn bỗng nhiên cúi xuống, cố ý để đầu sát vào cái ngân toa kia mà ngửi đoạn lắc đầu nói:
-Hừm, cũng tạm được, tạm được. Dùng mùi thơm của phấn hoa Qili để át vị gay mũi của cọng quả phỉ...A, còn có thêm vào một ít bột phấn nấm Romania. Đúng chứ, theo uy lực gia tăng đích thực là cực độc. Ngươi nói cũng đúng, chỉ cần phạm vào da một chút liền có thể giết chết ta...Đừng nói là ta, cả một con ngựa cũng có thể giết chết.
Cô gái tựa như bị lời nói của Đỗ Duy làm chấn động, mặc dù đang đeo mặt nạ nhưng cảm giác khó tin đã tràn đầy trong ánh mắt:
-Ngươi... ngươi có thể phát hiện ra sao?
Đỗ Duy cười ngạo nghễ, nhìn thoáng qua cô bé này:
-Hừ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn thân thể ngươi thì đã thành thục rồi đó.... Thế nhưng giọng nói thì còn non nớt lắm, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Mười sáu à? Hay mười tám? Nói cho ngươi biết, khi ngươi còn quấn tã ta đã học về dược tề rồi.
Cô gái không khỏi tức giận:
-Nói bậy nói bạ.... Ngươi, ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?
Đỗ Duy cười nhạt không đáp lời. Hắn ba tuổi bắt đầu học về các chủng loại dược tề trong sách, theo đó nói hắn học dược tề khi đối phương còn quấn tã cũng không phải là nói quá.
Bớt nói nhảm đi, ngươi rốt cuộc đáp ứng hay không!
Đỗ Duy cảm giác được thoi bạc lại thít chặt hơn vào yết hầu. Hắn cố ý dùng ánh mắt không chút kiêng nể nào dò xét từ trên xuống dưới thân hình người nữ thích khách, nhất là không kiêng kỵ gì cố ý dừng ánh mắt thật lâu trên bộ ngực khiêu gợi và vùng eo thon nhỏ của cô nàng.
Nữ thích khách sớm đã quen bị nam nhân dò xét như thế nhưng dưới ánh mắt quỷ dị của Đỗ Duy không khỏi có chút khó chịu. Phảng phất dưới luồng ánh mắt của đối phương chính mình như đang trần trụi đứng đối diện. Nhịn không được liền xoay người thay đổi tư thế:
-Ngươi... nhìn cái gì!
-Ta nói cho ngươi biết một vài chuyện.
Đỗ Duy thở dài, hắn nhẹ nhàng giơ ba ngón tay lên:
-Một, ông đây cho tới giờ chưa từng bị uy hiếp! Nếu ngươi không phải uy hiếp ta mà quỳ xuống van xin ta.. hay là thoát y, dùng mỹ nhân kế dụ hoặc ta, nói không chừng ta còn có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Dù sao, ta nhìn thấy đàn bà cũng nhiều nhưng thân hình như ngươi thật là hiếm thấy. Hai, làm sai có thể tha thứ nhưng "ngu xuẩn" thì không thể tha thứ...Hắc, cũng may, ta xem ngươi chính là dạng thứ hai. Người ta nói đàn bà ngực to không não, ta xem ngươi đúng là thích hợp với câu nói này. Ngực của ngươi đích xác rất to, mà đầu óc xem ra đúng là ngu xuẩn! Cho nên thứ ba... Ngươi nghĩ nếu như ta dễ dàng bị khống chế như vậy, ta còn xứng làm công tước hoa Tulip sao?
Cô gái bị hắn chọc tức đến uất nghẹn, sắp sửa bộc phát, Đỗ Duy thở dài nhìn lên trần nhà từ tốn nói:
-Ta nói này Semel, Người ta muốn lấy mạng ta, ta chết thì ngươi cũng xong. Ngươi còn không ra tay, chờ xem kịch vui sao?
Vừa dứt lời, nữ thích khách liền cảm thấy tay mình tê rần, một âm thanh trong trẻo vang lên, thoi bạc vốn trên cổ của Đỗ Duy đã bay lên trần nhà phía trên tạo một tiếng đinh!
Đỗ Duy vuốt tay áo, nhẹ nhàng đứng lên nhìn nữ thích khách trước mặt lắc đầu nói::
-Ta thật là hoài nghi trí tuệ của ngươi như vậy cũng đi làm thích khách...
Nữ thích khách định đi tới nhưng bổng nhiên phát hiện thân mình mền nhũn, phản phất toàn thân bị trói bởi một sợi dây vô hình
Đỗ Duy nhìn phía sau nữ thích khách, nơi đó Semel trong bộ áo đỏ rực vẻ mặt cổ quái nhìn Đỗ Duy mỉm cười:
-Ngươi vì biết ta đang ở đây nên không sợ hãi chứ gì?
Đỗ Duy cười nhạt:
-Ngươi và ta sinh mệnh tương thông, nếu ta chết là một người hai mạng đó!
Semel hừm một tiếng thân thể biến mất vào hư không.
-Ngươi.. ngươi đang cùng ai nói chuyện! Nơi này còn có ngưới khác sao? Nữ thích khách toàn thân không nhúc nhích được, nhịn không được trong giọng nói lộ ra vài phần kinh hãi, hơn nữa cô ta căn bản không nhìn thấy thân ảnh Semel, càng không nghe thấy Semel nói chuyện chỉ thấy Đỗ Duy đối diện với không khí nói đùa, cố gắng quay đầu nhìn lại, nhưng thật sự có bóng hình ai sao?
-Đừng cố gắng nữa.
Đỗ Duy cười cười:
-Bị thuật trói buộc vây khốn, cả ta cũng không nhất định có thể thoát được.
Sau đó Đỗ Duy đến bên ghế dựa vào, nhìn nữ thích khách ung dung cười nói:
-Bây giờ, ngược lại ta hỏi ngươi vấn đề nữa... nhớ kỹ đừng nói dối! Ta chính là ma pháp sư, ngươi nói thật giả ta có thể nhìn thấu! Nếu câu trả lời của ngươi làm ta hài lòng, ta có thể xem xét việc tha cho ngươi, nếu không nói...
Trên gương mặt Đỗ Duy xuất hiện một nụ cười hiểm ác:
-Ngươi nói dối một lần ta liền thoát một món đồ trên thân ngươi! Ngươi nói dối hai lần ta liền thoát hai món! Vừa nói ánh mắt hắn vừa không chút kiêng nể dò xét trên thân cô gái:
-Quần áo trên người ngươi cũng không nhiều cho lắm, đâu!
← Ch. 237 | Ch. 239 → |