← Ch.252 | Ch.254 → |
Lúc trở lại thành Loran đã là ngày thứ tám sau khi cùng với con hoàng kim long ước định.
Vốn sau khi trở về Đỗ Duy còn có một đống chuyện phải xử lý mà trọng yếu nhất chính là thẩm vấn nữ thích khách Đại Tuyết Sơn bị mình bắt được.
Tuy nhiên, vừa mới bước được bước chân đầu tiên vào nhà, khi nghe thấy Rodriguez đến tìm mình thì trong lòng Đỗ Duy hết sức vui mừng, lập tức quăng tất cả mọi chuyện qua một bên, ưu tiên đi gặp vị thánh kỵ sĩ này. .
Cao nhân a! Dù sao cũng là cao nhân a!
Trên đại lục hiện giờ chỉ tồn tại hai thánh kỵ sĩ mà cả hai đều rơi vào trong túi mình!
Có điều, ngay lúc Đỗ Duy đang hưng phấn vội vàng đi gặp vị kỵ sĩ này thì tâm lý lại trầm xuống vì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cánh tay phải tàn phế, không cách nào che dấu được.
Vết thương của hắn nặng đến vậy?
Hussein không nói qua với mình a!
- Ngài đang nhìn tay của ta? -Rodriguez cười rất ôn hòa, hắn ung dung vạch trần ý đồ của Đỗ Duy: - Ngài bây giờ nhất định đang nghĩ: Thật vất vả mới có một cường giả trở thành tay chân đắc lực, nhưng thực lực lại...Đúng không?
Đỗ Duy cười khổ một tiếng sau đó thở dài đến ngồi bên cạnh Rodriguez.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra một điều khác lạ rất tế nhị.
Ngày trước Đỗ Duy đã từng gặp qua vị thánh kỵ sĩ này hai lần. Lần đầu gặp chỉ là gặp vội vàng, lúc đó Rodriguez đối chiến cùng Thần hoàng tử, còn lần kế tiếp, Đỗ Duy đang bận đối phó với vị hắc ma pháp sư dưới trướng của Đại hoàng tử. Cho nên lần gặp đầu tiên đối với vị thánh kỵ sĩ này ấn tượng cũng không quá sâu đậm chỉ có điều loại khí thế ngất trời trên người đối phương khi ấy tuyệt đến chết cũng không quên.
Mà lần gặp thứ hai ở Hoàng Thành, dưới ánh mắt của vô số người, vị thánh kỵ sĩ này đã bộc lộ thực lực cường hãn không chút giấu diếm nào của mình, một vị cửu cấp võ sĩ trước mặt hắn dễ dàng bị giết chết...sau đó nhẹ nhàng uyển chuyển rời đi.
Trước cảnh tượng đó bất cứ ai cũng sẽ không thể quên.
Thời điểm đó, Rodriguez tựa như một thanh lợi kiếm, hoàn toàn bộc lộ sự sắc bén, dù hắn đã tận lực ẩn dấu nhưng loại khí thế sát phạt đó lại không cách nào che dấu được!
Nhưng giờ, Rodriguez trước mắt...
Trong lòng Đỗ Duy sinh ra một loại cảm giác cổ quái. Người trung niên trước mặt... thực đúng là vị thánh kỵ sĩ mà mình biết sao?
Cái loại khí thế sắc bén bức người trên thân hắn hình như đã hoàn toàn biến mất, tựa như một thanh kiếm đã mất đi mũi nhọn...không còn lưỡi dao sắc bén, không còn nhuệ khí. Hắn phảng phất như một người trung niên yếu ớt, trầm lặng.
- Ta đoán ngươi bây giờ đại khái có chút thất vọng. -Rodriguez cười nhạt.
- Không phải thất vọng. -Đỗ Duy lắc đầu: - Chỉ là có chút khiếp sợ... tay ngươi? -Đỗ Duy ho khan một tiếng, chậm rãi nói tiếp: - Ta không nghĩ ra tới cùng là ai có thể chém đứt một tay của ngươi! Trên thế giới này, người ta có thể nghĩ đến chỉ có một người...Có điều, lão thằn lằn đó hẳn không có khả năng vào được đại lục.
- Là chính ta tự chặt tay phải của mình.
Câu trả lời của Rodriguez khiến Đỗ Duy chấn động!
- Ngươi...ngươi tự mình? - Đỗ Duy dùng sức cố nuốt nước miếng xuống.
Một vũ giả...cứ coi hắn đã tấn cấp thánh giai. Cho dù thánh giai cường giả, bất kể dùng tay phải hay tay trái... đối với lực lượng thánh giai đều sẽ không có ảnh hưởng quá lớn. Dù sao, thánh giai khi đã đột phá không còn chú trọng lực lượng mạnh yếu thuần túy mà càng chú trọng đối với "lãnh ngộ" hơn.
Nhưng bất kể thế nào thì đối với một kiếm sĩ mà nói. Mất đi cánh tay phải thuận nhất thì tuyệt kỹ đã thành danh "Sương nguyệt chi thán tức" của hắn liệu còn lại mấy thành uy lực?
- Ta nhớ ta đã bảo Hussein đưa "Nguyệt Hạ Mỹ Nhân" cho ngươi. -Âm thanh nhàn nhạt của Rodriguez phảng phất có chút mất mát rồi lập tức hắn lại cười cười, tiếng cười hờ hững như gió: - Khi ta từ bỏ thanh kiếm này, ta đã chuẩn bị đầy đủ để phế đi cánh tay phải của mình.
Mắt thấy Đỗ Duy còn có chút ngỡ ngàng, Rodriguez nhẹ nhàng nói tiếp: - "Nguyệt hạ mỹ nhân" vốn không nên thuộc về ta. Năm đó sư phụ chỉ là đem thanh kiếm này cho ta "mượn" để sử dụng. Mà đến hôm nay thanh kiếm này không thể tiếp tục cung cấp sự trợ giúp cho ta ngược lại còn trở thành một cái gông cùm việc đột phá lực lượng của ta.
Hắn giơ tay phải của mình lên, khẽ vung vẩy đoạn cổ tay bị phế, cười như thể tự giễu cợt mình, nói: - Đây là một quyết định rất khó thực hiện. Khi ta đã có Băng Sương đấu khí, có "Sương Nguyệt chi thán tức", ta đã có được kiếm kỹ có thể tung hoành thiên hạ. Lúc đó, bảo ta vứt bỏ không cần nữa...E rằng rất ít người có thể chống lại loại hấp dẫn này ----- Chính ta cũng chống lại không nổi! Cho nên để tuyệt đi ý niệm của mình, ta đã dứt khoát chặt đứt cánh tay phải của mình! Có như vậy ta mới có thể khiến cho chính bản thân mình thoát khỏi cái bóng của "Nguyệt hạ mỹ nhân".
Đạo lý này Đỗ Duy chỉ là chỗ hiểu chỗ không, nhưng nếu có Hussein ở đây thì đã có thể giải thích đầy đủ lời nói của Rodriguez.
Khi ngươi đang đứng ở trên đỉnh cao ngươi có nghị lực để có thể nói từ bỏ là lập tức từ bỏ sao?
E rằng... không thể.
Đỗ Duy mặc dù không thể hoàn toàn hiểu hết được nhưng cũng thật sự khiếp sợ nghị lực phi thường của vị thánh kỵ sĩ này, không khỏi thở dài, cũng không biết phải nói gì.
Hắn bèn che dấu bằng cách nâng chén trà lên, sau đó cười khổ nói: - Được rồi...Rodriguez các hạ, ta nghe Hussein nói ngài nhận sự giao phó của người khác tới Tây Bắc trợ giúp ta. Việc này chắc không phải giả chứ. Ngài đừng khiến ta mừng hụt a.
Rodriguez mỉn cười: - Ta mặc dù không còn cánh tay phải nhưng ta tin rằng ta không đến nỗi trở thành một tên phế vật vô dụng. Nếu công tước đại nhân ngài không ngại lưu ta lại, ta nguyện ý sau này sẽ dốc hết sức lực vì ngài.
- Tốt lắm!
Đỗ Duy lúc này mới thật sự yên tâm. Dù sao thực lực cũng là thánh kỵ sĩ, cứ coi như hắn phế bỏ tay phải để theo đuổi mục tiêu võ đạo cao hơn nhưng thực lực cấp bậc thánh giai vẫn còn đó.
- Ta còn có một vấn đề. - Đỗ Duy bổng nhiên nhớ tới một chuyện: - Vấn đế này gần đây vẫn ám ảnh ta...Có lẽ cũng chỉ có ngươi mới có thể cho ta đáp án.
Nói tới đây, Đỗ Duy hít một hơi thật sâu: - Tuyệt học độc môn của ngươi, Băng Sương đấu khí còn có cả "sương nguyệt chi thán tức"... ngươi có từng nhận đồ đệ hay truyền thụ những tuyệt kỹ này cho người khác? Ta gần đây gặp qua một người thanh niên. Băng Sương đấu khí của hắn cũng tương đối lợi hại.
Khiến Đỗ Duy thất vọng chính là Rodriguez nhíu chặt mày, lắc đầu: - Không hề! Vũ kỹ của ta do đích thân sư phụ truyền dạy. Ta không hề truyền thụ cho bất cứ kẻ nào khác...Ta nghĩ sư phụ chắc cũng sẽ không làm như vậy. Dù học trò của người không ít nhưng ta dường như là đệ tử học vũ kỹ duy nhất.
- Sư phụ của ngươi là ai?
Rodriguez mỉn cười: - Lam Hải
Choang!
Một âm thanh trong trẻo vang lên. Chén trà trong tay Đỗ Duy rơi xuống đất tan thành từng mảnh.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện dài với Rodriguez, Đỗ Duy rời khỏi gian phòng với sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt, không nhịn được thở dài một hơi.
- Gặp quỷ rồi...Băng Sương đấu khí. Đại Tuyết Sơn đệ tử.... Con mẹ nó, chuyện này thật đúng là con mẹ nó phức tạp! Sebastha không ngờ lại học vũ kỷ của Đại Tuyết Sơn. Vậy Ruga chẳng nhẽ cũng có quan hệ với Đại Tuyết Sơn?
Chuyện này... thật đúng là càng ngày càng lớn.
*****
Dựa theo yêu cầu của Rodriguez, bên trong thành cấp cho hắn một cái sân độc lập để tu luyện. Đỗ Duy sau khi giải quyết xong chuyện đầu tiên cần làm là lập tức đi thẩm vấn nữ thích khách đáng thương kia.
Nếu nữ thích khách kia là người của Đại Tuyết Sơn...Vậy Ruga cũng là người của Đại Tuyết Sơn.. Rốt cuộc có quan hệ gì?!
Thích khách Đại Tuyết Sơn ám sát đệ tử Đại Tuyết Sơn?
Elune đã chịu không ít khổ sở. Từ sau khi bị công tước hoa Tulip bắt cho đến suốt dọc đường trở về thành Watt cũng đã đủ tám ngày; nàng bị nhét trong một cái thùng gỗ kín, trên thùng chất đầy thức ăn gia súc khó ngửi mà nàng lại bị trói chặt y như một cái bánh chưng nhét dưới thùng. Mặc dù trong thùng có chừa lỗ khí thở nhưng một vài lần nàng suýt chút nữa là bị ngạt chết.
Tên công tước hoa Tulip đáng ghét này...Hắn rốt cuộc muốn làm gì mình?
Trong tám ngày, tên quý tộc này không thèm để ý đến mình, hình như sau khi bắt mình trở về hắn không ngó ngàng để ý gì đến mình nữa.
Thế nhưng...Trong lòng Eluna lại thoáng cảm thấy có chút may mắn. May mà hắn không thẩm vấn mình thêm nữa! Trải qua lần bị "thẩm vấn" trước thực sự khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Mặc dù từ nhỏ đã được huấn luyện, hiểu được rằng tùy lúc phải đem chính thân thể của mình ra làm vũ khí...Nhưng tên tiểu quý tộc này ngày đó cởi hết quần áo toàn thân mình ra với đôi mắt như vậy thì...
Eluna rất rõ ràng, ánh mắt đó không mang sắc dục hay nhục dục, hoàn toàn khác biệt, lúc tên tiểu quý tộc này nhìn về phía mình, ánh mắt rất trong vắt...Thậm chí còn lạnh như băng. Mang theo vẻ đùa cợt và khôi hài.
Giống như...giống như mèo ngó chuột dưới móng vuốt của nó.
Bất kề là kỳ vọng cũng được, sợ hãi cũng chẳng sao. Khi Đỗ Duy lại một lần nữa "thẩm vấn" Elune thì đã trải qua một vài ngày, từ sự sợ hãi lúc đầu cho đến bình tĩnh kiểu như tuyệt vọng về sau, Elune đã tự đánh giá bản thân mình đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.
Cho nên khi Đỗ Duy bước vào phòng giam, nhìn thấy Elune hai tay bị cùm, thân thể dán chặt trên tường để lộ một thân hình vốn cực kỳ gợi cảm tạo thành hình chữ "Đại" (1) mê người, Đỗ Duy làm thế nào cũng không thể tưởng được, câu nói đầu tiên khi Elune nhìn thấy mình lại là như thế.
Đúng, lúc Đỗ Duy đi vào phòng giam thì Elune giương đôi mắt to lên, trong ánh mắt thay vì nói là dũng cảm thì ngược lại chi bằng nói "nhận mạng" hay "tuyệt vọng" lại càng xác đáng hơn.
- Ngươi... ngươi rốt cuộc muốn tới cưỡng gian ta phải không?!
Đỗ Duy: - ............
Nếu nói không phải lo lắng đến việc còn phải bảo trì tư thế của "người thẩm vấn" thì khi nghe nữ tử nói một câu rất "mạnh mẽ" như vậy, phản ứng đầu tiên của Đỗ Duy suýt chút nữa muốn cười lăn lộn trên đất.
- Ngươi nói cái gì... cưỡng gian? Ta không nghe lầm chứ, ngươi nói chính là từ "cưỡng gian" sao? -Đỗ Duy cố nén cười, có điều hành động đó càng khiến cho vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ quái dị, nhìn qua càng khiến cho nữ tù binh trong lòng đầy bất an.
- Chẳng nhẽ không phải sao? -Elune miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chỉ có dùng loại ngụy trang mạnh mẽ này để che dấu nội tâm đang khủng hoảng của mình: - Loại biện pháp này để đối phó với một nữ tù binh không phải là hữu hiệu nhất sao? Ngươi nhất định đang nghĩ như vậy!
Dáng người cực phẩm.... Tuy nhiên, xem ra ý nghĩ của nữ tù binh này cũng là "cực phẩm".
Đỗ Duy thở dài. Đại Tuyết Sơn điên rồi sao? Không ngờ lại phái một nha đầu đầu óc đơn giản như vậy đến chấp hành nhiệm vụ.
Mang theo sự hứng thú nồng nhiệt, Đỗ Duy cố ý đến gần Elune, cái mũi gần như kề sát lên mặt Elune. Sau đó ác ý cười lạnh vài tiếng, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới cho đã mắt thân thể mê người ở trước mặt một phen.
Ánh mắt này thật khủng khiếp....
Phản ứng đầu tiên của Elune là chính mình cũng đang có những ý nghĩ quái dị trong đầu.
Dường như đối phương không phải thưởng thức .... mà là xoi mói! Dường như tên quý tộc đáng ghét này đang dùng ánh mắt xoi mói hà khắc gần như bất mãn để ngắm thân thể mình!
Loại ánh mắt như thế, ngược lại khiến áp lực kìm nén nhiều ngày của Elune bộc phát hoàn toàn.
Hắn lại còn bất mãn? Hắn có tư cách gì để bất mãn? Thân thể mình tổn hao vô số công phu mới có thể luyện ra! Ngay cả người trên Đại Tuyết Sơn đều cho rằng mình cực kỳ xuất sắc. Khi chấp hành nhiệm vụ với vẻ ngoài mê người như vậy cũng đủ mang đến cho mình ưu thế lớn nhất!
Bất kể thế nào... hắn lại còn bất mãn?
Mặc dù trong đầu nổi lên vô số ý niệm hỗn loạn, Elune vẫn chịu không nổi ánh mắt của Đỗ Duy nên đành dùng lực khép chặt đôi chân thon dài rắn chắc của mình lại.
- Điều kiện của ngươi rất tốt -Đỗ Duy sau khi xem xong liền thở dài.
Nghe xong lời "ca ngợi" này, trong đôi mắt Elune bỗng nhiên liền ngân ngấn nước mắt. Đây là một sự khuất nhục phức tạp.
Ngày đó, sau khi bị tên tiểu quý tộc này lột hết quần áo, hắn không ngờ lại trói mình như một con chó chết quẳng vào trong thùng gỗ. Mấy ngày nay, Elune vẫn đang mặc bộ quần áo nóng bỏng màu đỏ kia. Sống mấy bị nhốt trong thùng gỗ, nàng cảm giác được trên người dường như dính đầy bùn đất, thân thể tràn đầy tro bụi rơm cỏ chất lên người.
Cho là muốn chém đầu, không thể không cho mình tắm rửa chứ?
- Vận khí của ngươi hôm nay cũng không tệ. - Đỗ Duy ôm hai tay lui ra phía sau một vài bước, hành động này khiến Elune thầm thở khẽ: - Hôm nay ta vốn nhận được một tin tức khiến tâm tình của ta rất kém. Trước lúc tới đây ta đã nghĩ phải trừng trị ngươi một phen, vừa lúc có thể phát tiết chút bực bội trong lòng. Tuy nhiên, vận khí của ngươi rất tốt. Vừa rồi, khi ta bước vào cửa câu đầu tiên của ngươi làm cho ta rất vui vẻ, rất hài lòng cho nên ta hôm nay trước tiên có thể tạm thời buông tha cho ngươi. Chỉ có điều....
Đỗ Duy nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay cách không nhẹ nhàng vẽ một đường."Xuy" một tiếng. Gông cùm trên cổ tay Elune liền mở ra rồi vỡ vụn phát ra một tiếng trong trẻo.
- Ta cho ngươi một cơ hội giảm bớt chút khổ sở. Bây giờ, thân thể ngươi có thể thoải mái một chút. Lát nữa, ta sẽ cho người đưa giấy bút tới. Ngươi viết tất mọi chuyện về ngươi ra giấy.... Lai lịch của ngươi, tình hình Đại Tuyết Sơn sau lưng ngươi. Ta toàn bộ đều muốn biết. Ta không muốn lãng phí thời gian để hỏi ngươi từng vấn đề một. Ngươi nếu thông minh hãy viết ra. Ngươi biết nhiều ít bao nhiêu cứ ghi bấy nhiêu. Bất cứ chuyện gì ngươi biết cho dù là một chi tiết nhỏ... thậm chí, người Đại Tuyết Sơn các ngươi đổ bô như thế nào, ngươi phải viết ra toàn bộ cho ta. Ta cho ngươi thời gian ba ngày để viết những thứ này, ba ngày sau ta sẽ đến thăm ngươi...
Nói tới đây, Đỗ Duy cố ý ngừng lại một lúc, quan sát vẻ mặt của nữ tù binh: - Tuy nhiên, nếu ba ngày sau ta nhận được thứ không làm ta vừa lòng... Tiểu thư Elune thân ái, ngươi sẽ phải chịu nhiều đau khổ hơn đấy.
Nói xong mấy câu này, Đỗ Duy không ngờ vẫn bước lên một bước, một tay nhẹ nhàng vuốt lên cằm Elune, nâng đầu nàng lên, dưới ánh mắt bức bách khiến Elune không cách nào che dấu được ánh mắt sợ hãi.
Sau khi Elune thở nhẹ ra một tiếng, tay của Đỗ Duy nhanh chóng men theo cằm trượt xuống dưới, chậm rãi dừng lại trên đường cong kiêu hãnh nơi ngực nàng trong chốc lát.
"Khốn...Tên khốn nạn đáng chết! Hắn lại còn dùng sức nhéo một cái!"
Thu tay trở về, Đỗ Duy đưa tay lên sát trước mũi cố ý ngửi một chút, sau đó không khỏi tiếc hận thở dài, nhìn theo nữ tù binh đáng thương mà đùa cợt nói: - Ách...Elune tiểu thư thân ái, ta không thể không đề xuất một đề nghị cho ngươi... Ngươi nên đi tắm đi!
Sau khi nói xong, Đỗ Duy mang theo tiếng cười dài rời khỏi phòng giam, trước khi đóng cửa phòng, phía xa truyền lại một câu nói của Đỗ Duy.
- Hừ, 35-D .... Nhớ kỹ, ngươi có thời gian ba ngày, nếu đến lúc đó ngươi không thể khiến ta vừa lòng.... Ta cam đoan đau khổ mà ngươi phải chịu so với cái "cưỡng gian" ngươi nói còn đáng sợ hơn gấp mười lần.
"Bang" một tiếng, cửa phòng giam nặng nề đóng chặt lại. Trong lòng Elune vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nhưng trong đầu lại nhịn không được hiện ra một ý niệm khiến cả mình cũng mờ mịt.
- Tên khốn đó nói "35-D" là có ý gì nhỉ?
← Ch. 252 | Ch. 254 → |