Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 258

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 258: Thịnh tình chiêu đãi
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tin tức đoàn sứ tiết của người thảo nguyên tới thành Lâu Lan đã truyền đi khắp nơi. Mấy ngày nay thành Lâu Lan nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Các nẻo đường, quán rượu, khách sạn, kẻ đánh xe, kẻ đầy tớ, người người đều đang bàn luận về sự kiện này.

Bàn tới bàn lui, chẳng có gì khác ngoài đoán kết quả lần đàm phán này.

Tỉnh Tây Bắc Desa ngay gần sát với quân tiên phong của người thảo nguyên, là nơi bị gây hại nhiều nhất bởi người thảo nguyên, nơi này dân chúng cường tráng, hơn nữa đối với người thảo nguyên có thù hận sâu. Lúc mới vào bàn thì loạn cào cào lên, nhưng thật ra phái chủ chiến vẫn chiếm đa số. Hơn nữa uy nghiêm của Đỗ Duy ở tỉnh Desa rất cao, rất được dân tâm, mọi người tín phục. Họ thấy vị công tước này tuổi tuy còn trẻ nhưng lại sáng suốt quyết đoán, thêm vào thân phận ma pháp sư thần bí truyền kỳ lại càng tăng thêm sự tin tưởng của người dân. Giả như, bọn người thảo nguyên đáng giận có đánh tới, có vị công tước thần kỳ này dẫn dắt, phía mình nhất định có thể đánh cho bọn người thảo nguyên đáng giận tan tác.

Tuy nhiên một số thương đoàn lai vãng lại có xu hướng hòa bình. Dù sao thương nhân cũng chủ trương hòa khí sinh tài. Hơn nữa trên thảo nguyên còn có nhiều trâu bò dê ngựa đều là hàng hóa hiếm hoi trong đại lục, mà một chút vải vóc tơ lụa hay vật phẩm sinh hoạt đều có thể tới thảo nguyên bán được với giá cao. Đó thật sự là nguồn tài nguyên to lớn.

Nếu một khi khai chiến, như vậy đường tài lộ liền sẽ bị cắt đứt. Vì thế mà các thương đội lai vãng đều vô cùng chú ý đối với tin tức, thậm chí bên ngoài phủ công tước mỗi ngày đều có người của mấy thương đoàn lớn chờ xem ngài công tước có cho ra thông báo mới nào không.

Bên ngoài dư luận trào dâng nhưng Đỗ Duy lại thoải mái ngồi trong phủ công tước, lẳng lặng chờ sứ đoàn của ngừoi thảo nguyên xuất hiện; nhàn nhã lật bản tóm tắt hội nghị đàm phán do Billia mang tới xem cho vui.

Cuối cùng vào một ngày, sứ đoàn người thảo nguyên "dưới sự bảo hộ" của quân cận vệ hoàng gia từ đế đô đã đến. Bản thân sứ đoàn này cũng có khoảng trăm người.

Cầm đầu chính là một người tên là Hãn Mục Da. Tên Hãn Mục Da này Đỗ Duy đã biết thân phận của hắn. Năm nay bốn mươi tuổi, thân phận trên thảo nguyên cực kỳ cao, chính là ông chú của tộc trưởng vương tộc của vương đình thảo nguyên. Nói tóm lại, hắn là ông chú của vua thảo nguyên, có thân phận thân vương.

Mặc dù bản tóm tắt hội nghị kia phần lớn toàn là những thứ nhàm chán để phí nước bọt, hắn lại đối với tình báo về tên Hãn Mục Da này đã đọc rất kỹ. Tình báo trên bản ghi chép báo lại tên này chẳng những là chú của vua, hắn đồng thời tự mình nắm trong tay một bộ lạc nhỏ lại cùng mấy thương đoàn của đế quốc có giao dịch qua lại. Trong đám người thảo nguyên vốn bị coi là dã man, Hãn Mục Da này lại thật ra được không ít quý tộc đế quốc đánh giá rất cao, đối với hắn như đối với một người văn minh

Bản thân Hãn Mục Da cũng rất buồn bực. Hắn tại đế đô phun nước miếng cùng đám nhân viên ngoại giao đế quốc Roland hơn mười ngày mà một chút tiến triển cũng không có, lại còn bị đẩy tới tỉnh Desa Tây Bắc.

Quan trọng nhất là, Hãn Mục Da là người thuộc một tộc người thảo nguyên bị xem là dã man, nhưng thật ra lại là một người tài hoa hiếm thấy. Người thảo nguyên tôn trọng kẻ mạnh, tên Hãn Mục Da này không phải là một võ sĩ xuất sắc, thuần túy dựa vào huyết thống của chính mình, kế thừa một nhánh của bộ lạc. Sau hơn mười năm lăn lộn, hắn dựa vào lực quan sát nhạy cảm, dốc sức giúp đỡ cho cuộc hôn nhân của cháu mình, lại dựa vào trí tuệ của hắn, cơ hồ giữ vững địa vị trí giả số một trong gia tộc. Có thể làm được việc này trong một tộc người dã man, không thể không nói, hắn thật sự có tài.

Nhưng mà, lần đàm phán này tại đế đô lại làm cho Hãn Mục Da cực kỳ khó chịu. Hắn một mặt cùng quan viên của đế quốc bắn nước miếng, một mặt âm thầm dàn xếp mọi việc, mặt khác lại liên hệ trước sau nhiều nguồn, hi vọng có thể tìm được chút ít manh mối về các việc Hoàng tử Thần lãnh đạo. Hắn tin rằng người Roland hiện giờ không phải thần phục Augustin VI mà là theo vị tân nhiệm nhiếp chính vương kia. -

Loại việc đàm phán này nếu có thể biết một chút lời nói của lãnh đạo cao nhất của đối phương, tìm hiểu được thái độ của đối phương liền có thể chiếm được tiên cơ.

Làm cho Hãn Mục Da thất vọng chính là tên nhiếp chính vương trẻ tuổi này xem ra rất khó đối phó. Chính hắn tự tay chuẩn bị mọi thứ, tốn không ít tiền của nhưng mà một chút tin tức kiếm cũng không ra, tựa như bất cứ thái độ gì của tên nhiếp chính vương này không có người ngoái nào biết được. Mà bây giờ lại có tin là, nhiếp chính vương đem sự tình lớn như vậy giao lại toàn quyền xử lý cho tên công tước Tulip đó ở Tây Bắc.

Thái độ thế này là sao?

Người Roland muốn đánh hay hòa? Cuối cùng là....

Càng làm cho Hãn Mục Da mất bỉnh tĩnh chính là tên công tước Tulip này mặc dù trẻ tuổi hơn so với Thần hoàng tử nhưng lại không hề dễ đối phó hơn tí nào! Bởi vì....

Bất kể là chính khách cũng tốt, hay quan viên cũng được, Hãn Mục Da nhiều năm học tập văn hóa của người Roland đối với cách cư xử của quan lại người Roland đã hiểu rất rõ, có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của đối phương. Nhưng công tước Tulip này lại làm cho hắn cảm thấy có chút khó khăn.

Đối phương tuổi còn trẻ ... người tuổi trẻ phần lớn nhiệt huyết, có thể sẽ là phái chủ chiến chăng?

Nhưng mà đối phương lại hoàn toàn không có xuất thân quan liêu mà là một ma pháp sư! Tính tình ma pháp sư cổ quái người đời ai nấy đều biết! Ma pháp sư là kẻ không theo nguyên tắc lập trường nào của quốc gia, làm việc toàn dựa theo vui buồn nhất thời, lại càng không để người khác đoán được.

Nhưng hễ là đối thủ chính khách, chung quy có thể có dấu vết để có thể điều tra được nhược điểm của đối phương. Là tham tài? Hay háo sắc? Là tham danh hay háo quyền? Hoặc là gan lớn ương ngạnh, hoặc nhát gan nhút nhát? Hay trầm ổn cẩn thận?

Nhưng mấy ngày này trên đường đi, Hãn Mục Da đã cẩn thận nhìn vào tư liệu sưu tầm về vị công tước Tulip này nhưng lại chỉ tìm ra một cái kết quả làm cho chính mình vô cùng bất mãn: hổ muốn ăn rùa, cắn không vỡ mai.

Tham tài sao? Ma pháp sư siêu nhiên và giàu có sẽ không coi trọng tài phú.

Nữ sắc? Cậu công tước nhỏ này mới mười lăm tuổi.... Hơn nữa còn nghe nói ngay cả lời cầu hôn của đệ nhất mỹ nữ trong giới quý tộc đế quốc Roland – hầu tước phu nhân Listeria hắn cũng từ chối.

Khoái tiếng tăm? Tiếng tăm cậu nhỏ công tước này đã vô cùng lớn rồi.

Quyền lực? Người ta đã là công tước rồi đó!

Gan lớn à? Xem động thái hành vi của hắn tại Tây Bắc thì hắn đúng là một kẻ to gan lớn mật.

Nhát gan ư? Dường như cũng có chút nhát gan. Hắn chịu nhường quân Yây Bắc, lại nghe nói gần đây đã chịu thiệt dưới tay Bohan......

Cần thận sao? Nhìn qua có vẻ là cẩn thận, ít ra nhìn vào phương châm hành chính của đối phương, không mù quáng tăng cường quân đội, chỉ dùng hơn hai vạn quân để duy trì cả một tỉnh, biết từ từ mà tiến... độ tuổi như vậy mà đã có thể tính toán cỡ đó quả thật không dễ dàng.

Lỗ mãng? Có đủ lỗ mãng rồi! Đơn thương độc mã xông vào trong doanh trại của quân Tây Bắc .... Đây rõ ràng là lấy an nguy của chính mình ra mạo hiểm.

Cuối cùng, Hãn Mục Da đã đưa ra cái kết luận làm cho chính mình nghĩ tới cũng muốn nổi điên:

Đối thủ đàm phán này – công tước Hoa Tulip – là một tên ma pháp sư không tham tài, không háo sắc, không tham quyền, không háo danh, càng chết người là hắn là một kẻ vừa to gan lại vừa nhát gan, vừa cẩn thận lại vừa lỗ mãng ....

Đây ... Đây là con mẹ nó cái kết luận chó mà gì chứ!!!

*****

Có lẽ khả năng duy nhất để tham khảo là: qua lần cọ sát quân sự này tại tỉnh Desa, công tước Tulip là "người trong cuộc"!

Vậy hắn có lẽ sẽ vì nóng giận mà chủ chiến... cũng có thể bởi vì ở sát ngay quân tiên phong của người thảo nguyên mà sợ run.

... hoặc là không có đầu mối nào cả!

Vì một điểm khó chịu này, rốt cuộc hắn đi đến thành Lâu Lan của tỉnh Desa.

Vừa khi chiến tranh chấm dứt. Hãn Mục Da phụ mệnh mang theo sứ đoàn đi đến đế đo Roland đế quốc, nhưng để tránh phiến toái, đoàn người bọn họ lặng lẽ ra đi, không có đi qua thành Lâu Lan mà lại đi đường vòng. Lần đến thành Lâu Lan này, phản ứng đầu tiên của Hãn Mục Da là:

Tây Bắc sao lại có thể có một tòa thành lớn mạnh như vậy chứ!?

Nghe đồn là xây thành trong ba tháng. Mặc dù tòa thành vẫn được giám sát nhưng mà thế giới này dù sao cũng không có tin tức truyền hình, đại đa số người chỉ là nghe thấy. Tin tức quá mức thần kỳ như vậy, có phần làm cho người ta bán tín bán nghi.

Hôm nay rốt cuộc đến tòa thành lớn này đã làm cho Hãn Mục Da khâm phục trong lòng: một tòa thành như vậy... thật có thể xây trong ba tháng sao?

Hừ... sợ là không phải ba tháng. Người Roland thường thường giảo hoạt, việc họ từng phao tin đồn nhảm cũng không phải là không có.

Đội xe một mạch vào thành, tuy là có binh sỹ bảo hộ, công tước Tulip cũng đã hạ lệnh giới nghiêm, có điều ngồi ở trong xe ngựa, Hãn Mục Da cũng ẩn ước cảm thấy mọi người đang bu lại xem. Hơn phân nửa ánh mắt hướng đến hắn đều tràn đầy địch ý.

Chà, thái độ kiểu này của thủ hạ lẫn người dân trong thành phố đã vậy thì sợ rằng thủ lĩnh còn hơn thế nữa.

Nhưng thật ra Hãn Mục Da không quan tâm thái độ của bình dân, trong lòng đang tính toán: chút nữa gặp vị công tước trẻ tuổi kia, thái độ của mình phải như thế nào đây? Cứng rắn ư? Hay là biểu lộ cho họ thấy rằng mình muốn làm thân?

Đội xe rốt cuộc cũng đi dến trước cửa phủ công tước. Xe ngựa dừng ở trước cầu sập, sau đó binh lính cũng giới nghiêm hai bên đường, cả con đường đều được phong tỏa.

Hai hộ vệ trẻ tuổi người thảo nguyên bên cạnh Hãn Mục Da đỡ hắn xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tòa thành trước mặt, lập tức nhìn thấy đoàn quan viên Roland đang ra đón.

Dardanelle mặc chế phục của quân thủ thành đế quốc đi lên đón, hắn tự giới thiệu một chút, sau đó cười cười nói:

-Mời quý sứ theo ta.

Hãn Mục Da không khỏi có chút bất mãn trong lòng. Mình đường đường là thân vương của người thảo nguyên, đối phương nếu không phải là đính thân công tước Tulip đến đón thì ít ra cũng phài là phó thành chủ. Nhưng người đến đón lại chỉ là một tên quan thủ thành ... không phải là cố ý hạ uy thế của mình hay sao?

Theo Dardanelle đi vào trong thành, Hãn Mục Da được dẫn đến một phòng hội nghị bố trí xa hoa. Hắn bước qua cửa, thầm hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng hơi có chút muốn gặp đối thủ của mình, đáng tiếc khi hắn vừa nhìn thấy người trong phòng thì lại thất vọng!

Một người thô lõ mập mạp đang ngồi phía trong cánh cửa, mất thấy Hãn Mục Da đẩy cửa tiến vào liền đứng lên chạy nhanh tới, ngoác miệng cười ha hả thật to, lập tức bước đến, không hề khách sáo, dùng phương thức chào đón của người thảo nguyên nhiệt tình ôm Hãn Mục Da một cái.

-Bạn cũ đã đến, thật là vinh hạnh cho ta! đáng tiếc nơi này không phải thảo nguyên, bằng không ta nhất định có ngựa tốt rựa ngon để chiêu đãi khách quý!

Hãn Mục Da bị đối phương ôm lấy có chút mơ hồ, sau khi bước lui ra phía sau vài bước, cẩn thận dò xét ánh mắt đối phương mới tỉnh ngộ đi tới, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng, che đấu tâm trạng cổ quái:

-Ồ... hóa ra là tướng quận Ron Barton! Nhiều năm không gặp. Thân thể ngươi trông vẫn còn tráng kiện lắm! Ta nghe nói ngài đầu nhập vào gia tộc Tulip năm trước, năm đó mọi người đều là bạn tốt trên thảo nguyên, đúng là, chúng ta không đánh không thành bạn mà!

Ron Barton cười như một tên mãng phu, tùy tiện nắm tay Hãn Mục Da đi vào yến hội trong đại sảnh, sau khi ngồi xuống, Hãn Mục Da dò xét chung quanh, sau đó cười nói:

-Không biết đức ngài công tước đang ở đâu vậy?

-Ồ, tối qua ngài công tước của chúng ta còn đang vội vàng hoàn thành nghiên cứu một loại ma pháp mới, cho nên sáng sớm nay liền lệnh cho tat hay mặt ngài đến đón quý sứ.

Ron Barton cười ha hả:

-Thân vương, ngài cũng đã biết, đức ngài công tước của chúng ta là ma pháp sư, tính tình tất nhiên có chút cổ quái. Có điều, bạn già chúng ta gặp mặt, việc gì cũng có thể dễ dàng nói ra!

Trong lòng Hãn Mục Da không vui. Hắn không lộ ra mặt, chỉ nhàn nhạt nói:

-Đã như vậy, ta không ngại trở về nghỉ ngơi. Đến khi ngài công tước rảnh, chúng ta lại sẽ đến đàm phán.

-Không vội, không vội!

Ron Barton cười cười, sau đó cho tay vào trong ngực sờ soạng cả nữa ngày mới rút ra một bản văn kiện. Có điều hắn để văn kiện trong lồng ngực lau như vậy mới lấy ra nên mồ hôi của hắn đã làm cho văn kiện hơi ẩm. Ron Barton cười tủm tỉm đặt văn kiện lên bàn, trước mặt Hãn Mục Da, xong cười nói:

-Đức ngài công tước của chúng ta nói, mọi người mặc dù có chút ma chạm, nhưng đế quốc và người thảo nguyên lâu nay vẫn hòa hoãn với nhau, một chút hiểu lầm không thể tổn thương tình cảm của đôi bên. Do đó, nếu mọi người đều là bạn tốt, có việc gì mà không chậm rãi bàn bạc được chứ?

Mấy câu này còn giống tiếng người! Hãn Mục Da trong lòng đấu tranh, nhìn văn kiện trước mặt còn ẩm mồ hôi của tên mập trước mặt, không khỏi có chút khó chịu, nhíu mày nói:

-Vậy, thứ này là...

-Đây là một phần hiệp nghị do ngài công tước của chúng ta vừa soạn. Mọi người đều là bạn tốt, một chút ma chạm, coi như không có. Vì sự hữu nghị của mọi người, ngài công tước nói, sự tình lần này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Bạn tốt thì không nên so đo mấy loại chuyện nhu vậy.

-Hiệp nghị à?

Hãn Mục Da cầm lên. Ráng nén cơn giận đang sôi trào, mở ra đọc. vừa nhìn thất điều khoản ở trên, lập tức liền giận tím mặt, vỗ bàn đánh rầm:

-Ron Barton! Phải chăng công tước Tulip đang muốn giỡn mặt với ta hả!

Phần hiệp nghị trên viết rõ ràng:

-Là phía gây nên tràng chiến tranh, vì sự hữu nghị cho đôi bên, người thảo nguyên phải bồi thường cho đế quốc. Tất cả: chiến mã ba vạn con, bò dê năm vạn con, nô lệ năm ngàn người, đồng thời phải trả hết thảy phí trùng kiến thành GIlear...

-Ron Barton!

Hãn Mục Da giận dữ nói:

-Xem ra quý công tước không có thành ý cùng ta nói chuyện. Đã như vậy, ta còn đến đấy làm gì! Đùa giỡn với ta như thế này sao!!

Ron Barton vuốt vuốt mũi, nụ cười trên mặt cũng tắt đi, từ từ nói một câu:

-Hãn Mục Da, ta ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, ngươi thấy Ron Barton là loại người thích nói giỡn hay sao!

Nói rồi hắn đứng lên:

-Ta chỉ phụng mệnh truyền lời mà thôi. Thứ ta đưa cho ngươi, ngài công tước nói nếu ngươi cần đi gấp, chúng ta nên tiễn... có điều ngài còn nói: " Thân vương Hãn Mục Da là một người biết nhìn toàn cục, một vị hiền vương thông minh, trong lòng lo lắng cho sự hòa hảo của mọi người nên ngài sẽ không lỗ mãng. Huống hồ, việc như vậy cũng không phải không thể thương lượng. Như vậy, ngài nhận lấy thứ đó, sau đó cẩn thận tính toán. Tới ngày mai việc gấp của ngài công tước xong rồi ngài sẽ lại đưa ra một cái giá mới, mọi người có thể thương lượng với nhau.

Hãn Mục Da trong lòng bỗng nhiên trầm tĩnh lại, hừ, tên công tước Tulip này xem ra là theo phái chủ chiến... muốn chơi cứng... cũng coi như là một thủ đoạn đàm phán.

Nghĩ tới đây, hắn bỗng bật cười:

-Được rồi, ta sẽ lưu lại vài ngày, ngày mai là ngài công tước hết bận rồi phải không? Phần quà này ta xin nhận, ngày mai ngài công tước rảnh rỗi, chúng ta lại sẽ từ từ nói chuyện.

Nói xong, Hãn Mục Da cố nén giận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, đứng dậy nói:

-Vậy xin thứ cho ta vô lý, ta đi đường xa có hơi mệt, không biết đêm nay ta nghỉ ở đâu?

Ron Barton cười ha ha:

-Ông bạn già, ngài công tước của chúng ta là người hiếu khách, như thế nào lại có thể chậm trễ cho bạn tốt! Chúng ta đã sớm có chuẩn bị, đảm bảo ông bạn sẽ hài lòng!

Nói xong, tên mập này tự mình dẫn Hãn Mục Da đi ra, từ sau cánh cửa ra khỏi thành, đi đến nơi ở được "chuẩn bị đặc biệt" cho Hãn Mục Da. .

Vốn Hãn Mục Da còn đang nén giận nhưng vừa nhìn thấy sự "thịnh tình chiêu đãi" của đối phương liền nhịn không được muốn trở mặt!

-Ron Barton! Ngươi...

Ron Barton cười ấm áp:

-Ngài công tước nói hắn kính trọng đàn ông thảo nguyên vũ dũng, biết các người không quen với trang trí hoa lệ của người Roland chúng ta, hơn nữa ngài công tước nói: "Cảnh giới chiêu đãi khách cao nhất là phải cho khách cảm giác như đang ở nhà!" Cho nên... chúng ta vắt óc suy nghĩ, rồi chuẩn bị một chỗ tốt như vầy! Sao? Ông bạn già, không lẽ ngươi không thích sao? Người thảo nguyên không phải đều có thói quen này sao?

Trước mặt, mặt sau của tòa thành, là một khoảng đất trống, ở giữa có mấy lều vải, xem bộ dạng mấy chiếc lều vải đó hình như còn bị thủng....

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)