Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 289

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 289: Hài kịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vị thiếu gia Dupont này của dòng họ Senna bỗng nhiên hô ra một tiếng làm cho mọi người lập tức kinh hãi! Trong toàn trường, tất cả giới quyền quý xuất thân từ đế đô và quý tộc trung thành với hoàng gia. Mỗi người đều nhìn vị thiếu gia nhà Senna này với ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, còn có người suýt nữa thì tức giận mắng ra.

Mà ở trong bao sương xa xa, hai người Dransa Matheus và bá tước Billia cũng đều mặt không biểu cảm.

Hiện giờ vị thiếu gia này kêu ra cái giá ấy, rõ ràng chính là đang tranh đoạt cùng Đỗ Duy rồi!

Dưới thái độ kinh ngạc và phức tạp của mọi người, Thánh nữ công chúa điện hạ đi chậm rãi lên lầu. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người đã đi tới bao sương của nhà Senna, cũng không chú ý tới ánh mắt của mọi người mà sóng vai ngồi ở cùng nơi với vị tiểu thiếu gia này.

Mắt thấy vị thánh nữ này dường như có vẻ rất thân mật cùng vị tiểu thiếu gia Dupont, ngay cả Đỗ Duy cũng không khỏi có chút kinh ngạc...

Thánh nữ thấp giọng nói một câu gì đó ở bên tai của Dupont, Dupont lập tức gật đầu liên tục, cất giọng bất mãn lớn tiếng nói:

-Này, ta đã hô giá rồi! Nếu không ai đáp lại thì xem như ta đã mua!

Hắn mới vừa nói xong, quản gia trung niên của gia tộc kia ở phía sau vốn vẫn đang vô cùng khiếp sợ, giờ phút này rốt cục đột nhiên tỉnh ngộ trở lại, mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn vị thiếu gia này của mình, thấp giọng kêu:

- Thiếu gia! Ngàn vạn lần không được đâu! Ngài! Ngài không thể làm như vậy!

Dupont quay đầu nhìn thoáng qua quản gia, tức giận nói:

- Ngươi nói cái gì! Ta mua một món đồ cũng phải do ngươi quản lý ư?

Vẻ mặt quản gia này hoang mang rồi rất nhanh thấp giọng nói:

- Thiếu gia! Thứ này... Cũng không thể tùy tiện mua... Ngài... Ôi! Ngài... Ngài làm như vậy chính là sẽ mang họa lớn đến cho gia tộc đấy! Sau khi trở về, hầu tước đại nhân thế nào cũng tức giận...

- Nói hươu nói vượn! Dupont trách mắng:

- Mua về cái thứ này chính là làm việc thiện! Làm sao cha lại trách mắng ta!

Quản gia này câm miệng không trả lời được. Hắn là người hiểu biết, biết loại đồ này sao có thể đụng vào! Vị thiếu gia này của mình không biết gì! Cũng không biết vì sao bỗng nhiên làm ra hành động như vậy -- cái này rõ ràng chính là đang đối nghịch cùng hoàng gia đấy! Loại chuyện này, đối với gia tộc mà nói tất nhiên chính là họa lớn.

Trong lòng hắn lo lắng, nhưng mà vì bên cạnh thiếu gia còn có thánh nữ nên không tiện nói rõ, chỉ dám lo lắng nói:

- Nhưng mà hầu tước đại nhân... Hầu tước đại nhân....

- Cha ngã bệnh nhiều ngày, chuyện bên dưới sớm đã có nói để cho ta làm chủ! Ta mua đồ gì cũng phải do ngươi tới can thiệp ư! Hỗn láo!

Dupont ở trước mặt thánh nữ bị thuộc hạ của mình trách móc. Ngay lập tức cảm thấy mất mặt mũi. Trong cơn giận dữ lời nói càng lớn tiếng hơn:

- Một ngàn vạn kim tệ! Thứ này ta mua chắc chắn rồi! Này! Trọng tài! Sao ngươi còn không tuyên bố!

Giờ phút này ánh mắt toàn trường đều hướng về phía bao sương này, phía trước loại bao sương này là kiểu mở rộng một nửa, chỉ có một mảnh lan can. Trong đó phát sinh gì thì mọi người phía dưới có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa phía trên tiếng bọn họ nói chuyện lại lớn, người trong toàn trường cũng nghe được rất rõ.

Quản gia này hiển nhiên là một người khôn ngoan. Mắt thấy thiếu gia nhà mình làm ra loại chuyện này, làm sao hắn không sợ hãi? Hắn đương nhiên là cũng biết sức nặng của vật phẩm này cùng hàm nghĩa trong đó. Hôm nay thiếu gia làm ra loại việc làm này, không thể nghi ngờ chẳng khác nào đưa tới họa lớn cho gia tộc! Chỉ là vị thiếu gia này trong ngày thường mặc dù có chút ít kiêu căng nhưng cũng chưa từng có làm ra loại chuyện hỗn láo này.

Hắn là một người trung thành với gia tộc, mắt thấy loại trường hợp này. Bản thân nói gì thì nói đều phải ngăn cản. Sau khi nghĩ ra một quyết định, hắn cũng bất chấp mà đắc tội thiếu gia. Chạy nhanh gấp gáp tới trước lan can rồi lớn tiếng nói với gã Zach ở trên bục:

- Zach tiên sinh. Báo giá vừa rồi không tính! Gia tộc Senna sẽ không đưa tiền ra mua thứ này.

-Đồ hỗn láo!

Thiếu gia Dupont đột nhiên giận dữ. Dưới Nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. Bản thân hắn là thiếu gia trong gia tộc mà lại bị một quản gia phản bác trước đám đông. Làm sao không nổi giận, chỉ vào quản gia này mắng:

- Đức Khắc! Ngươi quá láo xược rồi! Một người quản gia nho nhỏ như ngươi, dựa vào cái gì....

-Thiếu gia!

Quản gia này sắc mặt tái nhợt nhưng kiên định lắc đầu:

- Chuyện này ngài là sai lầm cực kì lớn, ta tuyệt đối không cho phép ngài đưa tới cho gia tộc loại tai họa này! Hầu tước để cho ta đi theo ngài chính là mệnh lệnh cho ta để ý mọi chuyện. Mắt thấy ngài muốn gây họa, làm sao ta có thể mặc kệ!

- Ngươi...

Dupont đang trong cơn tức giận. Hắn vốn chính là một tên bị thịt nên dưới cơn phẫn nộ điên cuồng lại ngược lại nghẹn lời. Dù sao khi cha để cho quản gia này đi theo mình xác thực có ý tứ ràng buộc bản thân.

Bỗng nhiên! Chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười "khanh khách", Thánh nữ điện hạ trên mặt che mạng kia bỗng nhiên cười quyến rũ, tiếng nói trong trẻo, thong thả nói:

- Ai cha! Dupont, xem ra quy củ nhà Senna các ngài quả nhiên cùng nhà người khác không giống nhau. Một người quản gia đầy tớ cũng dám can thiệp chuyện của chủ nhân cơ đấy!

Lời này của nàng như đổ dầu vào lửa. Mặt Dupont lập tức đỏ sậm thành màu tím, hắn giận dữ mắng:

- Đức khắc! Ngươi chỉ là tên đày tớ làm quản gia ở trong gia tộc ta! Là một con chó nhà Senna chúng ta nuôi thôi! Hôm nay ngươi còn phản lại nữa!

Nói xong, hắn lại có thể không để ý thân phận đã đi tới, nhấc chân, một cước đá về phía quản gia kia. Quản gia Đức Khắc nghiêng người tránh ra, lo lắng tức giận giương mắt nhìn thoáng qua Thánh nữ, cũng chỉ đành nén giận mà nói với thiếu gia Dupont:

- Thiếu gia, bất kể ngươi nói như thế nào, hôm nay chuyện này ta tuyệt đối muốn ngăn cản ngươi... A!

Hắn còn chưa nói hết, đã hô lên một tiếng đau đớn, hóa ra thiếu gia Dupont mắt thấy đá hắn không được, thuận tay lấy từ trên bàn một cái chén trà nện vào đầu hắn. Khoảng cách hai người không xa nên Đức Khắc lập tức đã bị nện trúng trán, chén trà thủy tinh vỡ vụn, ngay lập tức hắn vỡ đầu chảy máu.

Dupont dưới sự phẫn nộ điên cuồng làm ra hành động mất thân phận lớn như vậy, quý tộc có thân phận ở phía dưới này, mỗi người đều là nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía vị thiếu gia này có sự phẫn nộ lại có vài phần khinh bỉ.

Quản gia Đức Khắc che lại cái trán, trong khe hở ngón tay chảy ra máu, nhưng lui ra phía sau từng bước rồi lớn tiếng kêu lên:

- Thiếu gia, ngươi nhất định phải làm xằng làm bậy, ta không có cách nào, chỉ có thể trở về xin hầu tước đại nhân tới thôi!

Nói xong, hắn lại lớn tiếng quay về phía dưới bục quát:

- Zach tiên sinh, thiếu gia chúng ta đấu giá không có thực. Hắn cũng không phải tộc trưởng gia tộc, một ngàn vạn kim tệ hắn cũng nắm không được! Chuyện này là hắn vượt quá quyền hạn bản thân mà làm, không tính toán gì hết! Lúc này ta trở về xin hầu tước đại nhân tới!

Nói xong, hắn xoay người muốn rời bao sương đi ra ngoài. Cơn giận của Dupont không thể nén, vẻ mặt dữ tợn. Bỗng nhiên hắn từ trong tay áo rút ra một thanh tiểu đao, nhằm tới giữa lưng quản gia đâm tới.

Hắn lôi ra tiểu đao, người phía dưới thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng. Ngay lập tức tới tấp hô lên, Đỗ Duy ở bên cạnh cũng cau mày nhìn hắn.

Một cái quy củ đầu tiên trong nhà đấu giá chính là bất luận kẻ nào đến nơi đây tham dự đấu giá cũng tuyệt đối không cho phép mang theo vũ khí. Quy củ này mỗi người đều biết. Nhưng mà đây cũng là phòng quân tử mà không đề phòng tiểu nhân. Dù sao từng người tới nơi này đều là thân phận cao quý, bảo vệ ở cửa đâu có thể kiểm tra từng người?

Mắt thấy một thanh tiểu đao của thiếu gia Dupont đâm tới. Quản gia Đức Khắc cũng nhanh nhẹn. Nghe thấy phía dưới kinh hô, chỉ biết không hay, vội vàng lắc mình một cái né tránh một nhát đâm này. Chỉ là tiểu đao sắc bén, thoáng cái đã cắt bị thương bả vai của hắn, ngay lập tức máu chảy ra như suối.

Vẻ mặt Dupont đầy sát khí, tiểu đao trong tay dính vết máu. Mắt thấy một nhát đâm thất bại, lại đi tới một cước đá ngã quản gia này tiếp tục vung tay đâm, trong miệng mắng:

- Ngươi, con chó này! Ai cho ngươi không nghe lời của ta!

Thấy hắn ta sắp kết liễu mạng của lão quản gia, Đỗ Duy ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, từ bao sương giơ tay bắn ra. Một tiếng rít gió nổi lên, đầu ngón tay hắn lập tức lộ ra một hoả cầu nhằm chính giữa cổ tay của thiếu gia Dupont đánh tới. Tiểu tử này bị quả cầu lửa làm bỏng, đau đớn, tay buông lỏng tiểu đao rơi trên mặt đất, nhanh chóng bịt cổ tay kêu lớn.

Hoả cầu của Đỗ Duy vô cùng lợi hại, sau khi nện ở cổ tay của hắn rồi đốm lửa nhỏ bắn tung tóe trên quần áo. Ngay lập tức mấy chỗ đều bắt lửa, thiếu gia Dupont này vừa đau vừa sợ, liên tục kêu lớn!

Ngược lại quản gia Đức Khắc ở trên mặt đất, thật sự là một người trung thành. Mặc dù bị thiếu gia làm bị thương nhưng ngược lại vội vàng bò lên, không để ý miệng vết thương của mình đau đớn, nhào lên người thiếu gia, liên tục phủi phủi, đem ngọn lửa dập tắt đi.

Bá tước Billia cùng Dransa ở xa xa xem hài kịch. Hai người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều biết hầu tước tộc trưởng của gia tộc Senna kia là người luôn luôn già dặn thận trọng. Hơn nữa y mặc dù không xem như phái trung thành hết mức của hoàng gia, nhưng có lẽ sẽ không hòa lẫn với loại nước đục này, xưa nay khi gặp chuyện là bo bo giữ mình, tuyệt đối sẽ không trêu trọc loại tai họa này.

Thiếu gia này làm chuyện như vậy. Nhất định không phải ông già hắn bày mưu đặt kế! Chỉ sợ...

Nhìn bộ dạng thân thiết của Thánh nữ công chúa và hắn, trong lòng hai người đều sáng tỏ, chẳng lẽ là mỹ nhân kế?

Giờ phút này rốt cục có mấy người hầu ở phòng đấu giá gấp gáp đi lên trên, mở cửa bao sương rồi chạy ào vào, đem hai người kéo ra.

Trong chốc lát lửa trên người thiếu gia Dupont được dập tắt. Dưới cơn tức giận một quyền đã đánh tới quản gia Đức Khắc. Hắn không áy náy đâm bị thương người hầu trung thành này nữa, cũng không cảm động đối phương giúp bản thân dập tắt lửa trên người, ngược lại lửa giận trong lòng càng phát ra, cho rằng bản thân xảy ra sự việc xấu hổ như vậy đều là do người hầu này không nghe lời mà tạo thành. Một quyền này nện ở trên cái mũi của Đức Khắc, ngay lập tức máu mũi chảy dài. Đáng thương cho quản gia Đức Khắc trung thành, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, kêu một tiếng "ôi chao" lui ra phía sau, nhưng nhìn thẳng thiếu gia, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng và đau xót.

Dupont dùng sức thoát khỏi người hầu của phòng đấu giá ở hai bên đang đỡ bản thân, xoay người rống lớn nói với Zach ở trên cái bục phía dưới:

- Ngươi còn thất thần cái gì! Thứ này không ai đáp giá, chính là thuộc về ta!

Zach đứng ở trên cái bục, nhìn hài kịch diễn ra này, ngược lại hắn lại thoải mái. Nhìn thoáng qua ngài công tước nhà mình ở xa xa, mắt thấy vẻ mặt Đỗ Duy dường như rất lạnh lùng. Trong lòng hắn rõ ràng chủ nhân có chủ ý nên cũng không lên tiếng.

Trong lòng Đỗ Duy cười lạnh, đã chậm rãi đứng lên, đứng ở trước lan can của bao sương. Cách lan can, cười nói ấm áp với thiếu gia Dupont trong bao sương bên cạnh:

- Thiếu gia Dupont, ngài khỏe chứ? Ta muốn xin hỏi ngươi một chút. Chuyện này, là ngài bị tình thế bắt buộc ư?

Dupont nhìn Đỗ Duy, không chút che dấu địch ý trong mắt, hừ một tiếng nặng nề:

- Công tước đại nhân! Ta đương nhiên là chắc chắn muốn thứ này rồi!

Nói xong lại cúi đầu liếc mắt nhìn thánh nữ ở bên cạnh.

Vừa rồi mặc dù có người hầu của phòng đấu giá chạy ào vào trong bao sương dẹp hài kịch, cũng như đỡ vị thiếu gia này cùng quản gia của hắn, nhưng mà dù sao thân phận của vị thánh nữ điện hạ này bất đồng. Nàng là Thánh nữ của thần điện, lại có thân phận của công chúa, mọi người cũng không dám đi gặp mặt nàng, chỉ là đứng ở bên cạnh của nàng.

Đỗ Duy quan sát cẩn thận, thiếu gia Dupont này vốn vẻ mặt dữ tợn nhưng mà khi nhìn về phía thánh nữ, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu nồng nhiệt, ý ái mộ trong đó không che dấu chút nào.

Đỗ Duy nheo nheo mắt, đem ánh mắt chuyển hướng vị thánh nữ điện hạ, vị thánh nữ điện hạ này cũng đánh giá Đỗ Duy. Ánh mắt hai người tiếp xúc, đều là lạnh lùng cười.

- Tốt lắm!

Đỗ Duy gật gật đầu, sau đó thở dài, chỉ vào vị thiếu gia này:

- Không phải sợ sai lầm, đáng sợ chính là không biết gì! Ta rất thương xót ngươi!

Sau đó hắn quay đầu hướng về mọi người phía dưới. Cao giọng nói một câu:

- Các vị khách nhân tôn quý, bản thân là chủ nhân của nơi này. Ta tuyên bố. Xét thấy vừa rồi phát sinh tình huống đặc thù kia, đấu giá tạm dừng!

Dupont đột nhiên nhảy dựng lên. Tức giận nói:

- Ngươi dựa vào cái gì làm như vậy!

Đỗ Duy cười nhạt:

- Chỉ bằng lời nói này của ta.

Sắc mặt của hắn dần dần chuyển sang lạnh lẽo, âm thanh truyền khắp toàn trường:

- Có ai cảm thấy ta không có tư cách có thể đứng ra nói chuyện!

Người một phái theo hoàng gia tự nhiên không ai phản đối. Mà người phía nam đến sau khi nghe vài lời này, dường như có người muốn mở miệng nhưng mà đón nhận ánh mắt âm u lạnh lẽo của Đỗ Duy rồi thân thể cũng không chịu được mà run lên.

Đỗ Duy ở Tây Bắc hai năm, trừng mắt giết người! Sớm đã được nuôi dưỡng toàn thân sát khí, sát khí cô đọng hiện rõ ra. Ai dám đối mặt cùng hắn?

*****

- Công tước đại nhân!

Vị thánh nữ kia bỗng nhiên ung dung mở miệng cười:

- Ngài làm như vậy không khỏi có phần mất đi sự công bằng chính trực trong nhà đấu giá Hoa Tulip của ngài đấy!

Nàng nhẹ nhàng đứng lên, cách lan can đối mặt cùng Đỗ Duy. Tiếng nói dịu dàng, trong con mắt lành lạnh, ánh mắt không hề có một tia sợ hãi, ung dung nói:

- Lâu nay nghe nói nhà đấu giá Hoa Tulip công bằng chính trực nhất! Nhưng mà hôm nay mệnh lệnh này của ngài cùng tôn chỉ ở nơi đây dường như có chút không phù hợp?

Đỗ Duy cười lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn nàng:

- Xem ra thánh nữ điện hạ đối với quyết định của ta có ý khác rồi?

Thánh nữ đứng lên, ở xa xa tiến hành một lễ với Đỗ Duy, lập tức chậm rãi nói:

- Người hầu của thiếu gia Dupont không nghe lời phạm thượng cũng là việc riêng ở nhà bọn họ. Bây giờ chuyện đã ngừng lại rồi, đấu giá tự nhiên nên tiếp tục! Chẳng lẽ... Bởi vì ngài công tước cũng muốn tham dự cạnh tranh giá cả, có thể tùy ý sửa đổi quy củ ở nơi này sao? Ôi... Ta thiếu chút nữa quên việc nhỏ rồi. Dù sao ngài chủ nhân của nơi này mà!

Đỗ Duy không giận cũng không tức, ngược lại cười ha ha:

- Hóa ra là điện hạ chỉ trích ta không công bằng hả? Cũng tốt, nhiều người bạn cũ và mới tôn quý như vậy đều ở nơi này. Thanh danh của nhà đấu giá Hoa Tulip ta cũng không có thể tùy tiện bị người chỉ trích!

Dừng một chút, hắn chậm rãi nói:

- Điện hạ, ngươi muốn công bằng. Ta sẽ cho ngươi công bằng!

Nói tới đây, sắc mặt Đỗ Duy bỗng nhiên trầm xuống, toàn thân cũng tự nhiên tản mát ra một loại uy nghi, trầm giọng quát:

- Bảo vệ cửa của nhà đấu giá đâu! Lăn vào đây cho ta!

Tiếng nói vừa dứt, từ cửa đã có hai người mặc kiểu quần áo người hầu của nhà đấu giá Hoa Tulip vội vàng tiến đến, hướng Đỗ Duy ở bao sương lầu hai quỳ một đầu gối trên mặt đất.

- Hai người các ngươi chính là bảo vệ cửa hôm nay sao?

Ánh mắt Đỗ Duy lạnh như băng.

Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời nói:

- Vâng!

- Tốt lắm!

Đỗ Duy gật gật đầu, ngón tay đặt tại lan can nhẹ nhàng gõ, chậm rãi nói:

- Ta hỏi các ngươi, điều thứ tư của quy củ nhà đấu giá là cái gì?

Hai người biến sắc, người bên trái sắc mặt tái nhợt không dám nói lời nào, người bên phải cố lấy dũng khí, cắn răng nói:

- Thưa đại nhân... Điều thứ tư của quy củ nhà đấu giá là: Một khi đấu giá bắt đầu, lập tức đóng cửa, trong lúc đấu giá, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, vừa là hạn chế lượng vé cũng như hạn chế chuyện không hay xảy ra.

- Hừ! Dù rất thuộc nội quy nhưng vẫn vi phạm!

Đỗ Duy giọng nói âm trầm:

- Vậy ta hỏi ngươi! Vừa rồi vì sao đấu giá tiến hành hơn phân nửa rồi còn có người có thể đi vào!

Người nói chuyện bên phải kia ngẩng đầu lên, đứng xa xa nhìn Đỗ Duy, vẻ mặt có vẻ khó xử, ấp úng nói:

- Chủ nhân... Bởi vì... Bởi vì...

Ngươi lắp bắp cái gì! Chẳng lẽ bản thân là người của nhà Hoa Tulip, ngay cả nói chuyện cũng không xong sao! Lông mi Đỗ Duy khiêu khích, người phía dưới kia cảm nhận được ánh mắt giết người của Đỗ Duy rồi, vội vàng kiên trì đến cùng lớn tiếng nói:

- Chủ nhân! Bởi vì người đến là thánh nữ điện hạ, thân phận cao quý, chúng ta không dám ngăn trở!

Thân phận cao quý cũng không dám ngăn trở ư?

Sắc mặt Đỗ Duy càng phát ra vẻ không hay, chỉ có điều trong lòng lại đang cười thầm, ngoài miệng tức giận nói:

- Ở trong phòng đấu giá, thì phải tuân thủ quy củ của nơi này! Quá hạn không hậu! (Đến muộn không cho vào, giống kiểu mấy học sinh đi muộn đứng ngoài) Đây là quy củ từ khi nơi này khai trương thì định ra! Bất luận thân phận người tới, bất luận có vé vào cửa hay không, một khi đấu giá bắt đầu, lập tức đóng cửa lại! Không được ra vào! Bản thân các ngươi là bảo vệ cửa, quy củ cơ bản nhất này cũng tùy ý phá hỏng! Đem nơi này của ta trở thành địa phương nào rồi! Quy củ nhà đấu giá của ta, đối xử như nhau bất luận thân phận tước vị cao thấp. Người tham dự đấu giá đều phải tuân thủ quy tắc trò chơi của nơi này, người ra giá cao thì thắng! Từ khi nào tiêu chuẩn nơi này của ta biến thành cân nhắc đến thân phận tước vị cao thấp? Nếu dựa theo tước vị thân phận cao thấp mà nói, còn muốn đấu giá làm gì!

Người nói chuyện này coi như là thông minh, vội vàng cúi đầu thật sâu, lớn tiếng nói:

- Chủ nhân! Đúng, là chúng tôi sai rồi! Xin chịu trừng phạt!

Sắc mặt Đỗ Duy hòa nhã hơn một chút, lạnh lùng nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, chuyện bảo vệ cửa của hãng đấu giá các ngươi không cần làm nữa. Đi xuống mỗi người chịu mười roi đi!

Hai bảo vệ cửa liên tục gật đầu, cùng bò lăn ra ngoài.

Giọng nói và nét mặt của Đỗ Duy thể hiện sự nghiêm khắc, toàn trường cũng không ai dám ngắt lời. Đỗ Duy trước tiên xử trí thủ hạ của mình, thủ đoạn cũng xem như làm cho mọi người cảm thấy công bằng. Sau đó Đỗ Duy lại quay đầu nhìn thánh nữ trong khu ghế ngồi riêng ở cách vách, lạnh lùng nói:

- Điện hạ, thủ hạ của ta phá hủy quy củ, ta cũng trừng phạt rồi. Nhưng mà hôm nay ngài vào đây, cũng là chuyện ta tuyệt đối không cho phép ở nơi này. Mặc dù thân phận ngài tôn quý nhưng mà theo ngôn ngữ của dân buôn bán, nơi này ta chỉ nhìn giá cả cao thấp, không xem thân phận giàu nghèo...

Trong lòng thánh nữ tức giận, nhịn không được liền bất mãn nói:

- Công tước Hoa Tulip đại nhân, chẳng lẽ muốn đuổi ta đi ra ngoài sao?

Đỗ Duy cười ha ha, nói:

- Ngài là thánh nữ thần điện, lại là công chúa điện hạ. Mặc dù phá hủy quy củ ở nơi này của ta nhưng mà ngài rất ít tới nơi này, có lẽ không biết quy củ của nơi này. Cũng đều do bảo vệ cửa làm sai. Ta nào dám đem người có thân phận như ngài đưa ra ngoài?

Hắn nói tới đây. Ánh mắt của thánh nữ mới có phần yên tâm một chút, nhưng lại nghe thấy Đỗ Duy thản nhiên nói:

- Chỉ có điều...

-Chỉ có điều gì?

Thánh nữ nhíu mày.

Nàng cùng Đỗ Duy đối nghịch cũng không phải lần đầu tiên. Hai năm trước hai người lần đầu tiên giao phong ở thị trường nô lệ. Lúc ấy Đỗ Duy đã khéo léo chơi mình một vố, đương nhiên trí nhớ nàng vẫn còn tốt. Biết suy nghĩ công tước Hoa Tulip này giảo hoạt, trong lòng lập tức bắt đầu kinh hãi.

- Xin hỏi điện hạ, hôm nay ngài đã đi vào nơi này, trong tay nhất định là có vé vào cửa chứ?

Thánh nữ lạnh lùng nói:

- Đương nhiên là có!

- Tốt lắm!

Đỗ Duy gật gật đầu, tiếng nói càng phát ra ôn hòa, nhưng ngược lại làm cho trong lòng thánh nữ không yên tâm. Đỗ Duy tiếp tục cười nói:

- Nhưng mà điện hạ đối với quy củ của nơi này ngài đại khái là không rõ ràng lắm. Mặc dù ngài có vé vào cửa của nơi này, nhưng mà mấy cái vé này cũng chỉ có thể ngồi ở ghế phía dưới, bao sương phía trên cũng không thể vào.

- Ngài!

Thánh nữ đột nhiên thì nổi giận, nhưng mà trong nháy mắt đã nén lửa giận xuống, tiếng nói bắt đầu trở nên nhu mì, cười nói:

- Công tước Hoa Tulip cần gì phải keo kiệt như vậy? Huống hồ, nơi này là bao sương của thiếu gia Dupont. Hắn mời ta đi lên cũng không có gì sai chứ?

- Buôn bán là buôn bán.

Đỗ Duy lắc đầu:

- Thứ nhất, thân phận ngài tôn quý, đi vào địa phương này của ta vốn đúng là cho ta nhiều thể diện. Nhưng mà dù sao quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Thân phận ngài mặc dù tôn quý nhưng đã là người khách có thể tới nơi này của ta, có ai không phải nhân vật quan trọng có thân phận lớn! Mặc dù ngài là thánh nữ, lại là công chúa, nhưng cũng không thể phá hủy quy củ của ta. Nếu nói chỉ cần bản thân ngài là công chúa, tước vị tôn quý, là có thể yên vị ngồi vào ghế khách quý ở nơi này của ta. Vậy sau này lan truyền ra ngoài thì việc buôn bán của ta cũng không cần làm nữa rồi! Nơi này có mười mấy bao sương, người có thể đi lên trên đều là đại gia nhiều tiền, mà đã là đại gia thì chính là khách hàng của Đỗ Duy ta vậy. Nếu như người khác phải dùng tiền để hưởng thụ mà ngài không dùng tiền lại có thể đạt được... Vậy đối với mấy người khách hàng này của ta thật là quá không công bằng rồi, các vị nói xem có đúng không?

Vừa hỏi lời này, hễ là khách mời trung thành với nhiếp chính vương đều lớn tiếng nói trả lời là đúng.

Mặc dù trên mặt vị thánh nữ này che mạng rồi nhưng mà từ ánh mắt của nàng, xem ra lúc này vẻ mặt của nàng nhất định là không đẹp rồi.

Nhưng thiếu gia bị thịt của nhà Senna kia lại tức giận vội vàng quát:

- Đỗ Duy! Bao sương này là của nhà chúng ta, là ta đã mời thánh nữ đi lên. Bao sương này là nhà ta dùng tiền mua từ trước, ngươi dựa vào cái gì đuổi nàng đi xuống!

Ánh mắt Đỗ Duy đột nhiên bắn về phía thiếu gia này, trong lỗ mũi hừ một tiếng nặng nề, hắn ở Tây Bắc giết người như nghóe, tự nhiên hình thành một cỗ uy thế, trợn mắt hừ một tiếng. Thiếu gia Dupont lập tức cảm thấy hai chân như nhũn ra, cả người phát lạnh.

- Dupont Senna.

Đỗ Duy dứt khoát gọi thẳng tên của hắn, lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ thân phận của ngươi! Mặc dù ngươi là con của hầu tước Senna nhưng mà bây giờ bản thân ngươi không có tước vị gì, chỉ là một người bình thường. Ta mang danh công tước Hoa Tulip, ngươi cũng xứng đáng gọi ư? Ngươi xem ngươi là ai chứ!

Hai câu trách móc này lập tức làm cho mặt Dupont đỏ lên, nhưng mà đối mặt với sát khí của Đỗ Duy, hắn cũng không dám nói gì nữa.

Vốn trong giới quý tộc, chú trọng nhất chính là lễ nghi. Trừ phi là bạn tốt cực kì thân mật, trong chốn riêng tư mới có thể xưng hô tên của đối phương. Trường hợp ở những nơi công cộng bình thường đều phải dùng danh xưng tôn trọng. Nếu không, sẽ bị cho là mất lễ nghi. Vừa rồi trong cơn tức giận Dupont lại có thể gọi thẳng tên của Đỗ Duy, đã là rất thất lễ rồi. Hai câu nói móc của Đỗ Duy mặc dù có hơi khắt khe nhưng người bên ngoài nghe xong cũng không hề cảm thấy là Đỗ Duy sai.

- Còn nữa, Dupont Senna các hạ, quy củ ở nơi này của ta là trong phòng đấu giá: Bất luận kẻ nào cũng không được mang theo vũ khí bên người. Ngài đã là khách quen ở đây rồi! Tức là quy củ này, hẳn là ngài sẽ không thể không biết. Hơn nữa... Ngài chẳng những mang theo vũ khí đi vào, mà còn ngang nhiên ra tay đả thương người tại đây. Ngài coi nhà đấu giá của ta trở thành địa phương nào rồi? Trở thành vườn hoa ở sau nhà của ngài sao?

Thanh âm của Đỗ Duy, trái lại, càng phát ra âm nhu. Chỉ là Dupont, lại cảm nhận được một cỗ hàn khí như trước từ trong ánh mắt của Đỗ Duy, càng thêm sợ hãi.

- Ta rất xin lỗi, bởi vì ngươi làm trái quy định của thành viên nơi này rồi, làm chuyện mất thân phận. Bắt đầu từ bây giờ, ta thu hồi lại tư cách "hội viên quý nhân" của nhà Senna. Bây giờ mời ngài cùng tùy tùng của mình rời khỏi bao sương. Vì bày tỏ tôn trọng đối với cha ngài hầu tước Senna, ta sẽ phái người đem đủ số tiền mua trước bao sương này trả lại cho cha ngài.

Nhìn người hầu của phòng đấu giá ở hai bên, vị thiếu gia bị thịt này còn muốn phát uy nhưng sớm đã bị người nhấc lên mang ra ngoài. Quản gia Đức Khắc của hắn từ xa cúi đầu thật sâu đối với Đỗ Duy, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích, sau đó dùng sức lau vết máu trên mặt rồi đi theo ra ngoài.

Bá tước Billia cùng Dransa liếc nhìn nhau, trong đầu đều chung một ý nghĩ:

- Gia tộc Senna lần này phiền phức lớn rồi! Hầu tước Senna cả đời làm việc thận trọng, không nghĩ được về già, lại bị một đứa con bị thịt hỗn xược trong nhà làm liên lụy.

Mắt thấy Dupont đã bị người mang đi khỏi, vị thánh nữ điện hạ này tự nhiên cũng không thể ở lại trong bao sương. Ánh mắt nàng chuyển một vòng, cười duyên nói:

- Công tước Hoa Tulip! Ngài thật sự muốn cho ta xuống lầu sao?

Đỗ Duy ngược lại cười ha ha, nói:

- Quy củ là không thể phá hỏng! Theo lý thuyết, khách quý ở trong bao sương đích xác có thể mời người bên ngoài đi vào. Nhưng mà vị thiếu gia Dupont này bây giờ mất tư cách... Ân! Nếu như điện hạ ngài không ghét bỏ nơi này của ta thô kệch, mời đến bao sương của ta nghỉ ngơi vậy!

Thánh nữ mặt mày hớn hở, thanh âm phát ra càng nhu hòa, có một chút cúi người rồi nói:

- Bao sương của công tước Hoa Tulip làm sao có thể thô kệch chứ, đa tạ lời mời của ngài!

Nói xong, thản nhiên dời bước đi vào trong bao sương của Đỗ Duy. Người hầu phía sau của Đỗ Duy vội vàng mời nàng đi vào. Vị thánh nữ này dường như đã hoàn toàn coi chuyện vừa rồi là chưa hề phát sinh, nhẹ nhàng an vị bên cạnh Đỗ Duy.

Trong lòng Đỗ Duy cũng không ngăn được xúc động, hai người cha con Đại hoàng tử này đều là "tích dầu thắp đèn".

- Tốt lắm! Các vị, chuyện đã giải quyết, phía dưới để cho đấu giá tiếp tục thôi!

Sau khi Đỗ Duy tuyên bố xong. Thấy phía dưới thiếu gia Dupont kia được mang ra ngoài. Trước khi ra khỏi cửa, gã hướng về Đỗ Duy ném tới một ánh mắt oán độc.

Hắn không nói chuyện, thánh nữ bên cạnh lại dường như đang cười, thấp giọng nói:

- Ôi chao! Công tước đại nhân, xem ra hôm nay ngài đã đắc tội với người ta rồi! Ôi!

Đỗ Duy bĩu môi, thản nhiên nói:

- Chuyện đắc tội với người chẳng khi nào thiếu được. Nhưng mà đắc tội với một tên bị thịt chẳng biết gì thì cũng không thể tính. Sai lầm không đáng sợ, đáng sợ chính là không biết gì!

-Lời ngài Công tước quả nhiên là diệu ngữ!

Thánh nữ trừng mắt nhìn rồi lại cố ý cười nói:

- Nhưng mà, ngài Công tước, chẳng lẽ không sợ đắc tội với ta sao?

Đỗ Duy cười hắc hắc rồi nhìn nàng và hỏi ngược lại:

- Ôi? Điện hạ, ta đắc tội với ngài sao?

- Đương nhiên không có!

Tiếng nói thánh nữ rất là thoải mái:

- Ngài mời ta ngồi ở bao sương này, ta cảm tạ còn không kịp nữa là...

Hai người đều liếc nhìn nhau, rõ ràng mỗi người đều mang ý xấu nhưng vẫn cứ nói cười thản nhiên, trong ánh mắt lần lượt thay đổi mà không mất lòng nhau. -

Nhưng ngược lại, người hầu phía sau của Đỗ Duy ở bên cạnh, thấy hãi hùng khiếp vía. Trong lòng nhịn không được thở dài:

- Lợi hại, đại nhân vật quả nhiên không đơn giản. Công tước nhà chúng ta vừa rồi trừng mắt giống như muốn giết người, bây giờ lại cười đến đẹp mắt như vậy...

Phần sau cuộc đấu giá đã không còn khó khăn gì lớn. Các vị khách thần bí tới từ phía nam mặc dù cũng dùng hết sức tranh đoạt với Đỗ Duy, nhưng cuối cùng Đỗ Duy vẫn còn dùng giá tiền lớn một ngàn sáu trăm vạn kim tệ, "mua được" cái ý chỉ của thần của giáo hoàng rồi.

Một ngàn sáu trăm vạn kim tệ cơ đấy... Trong lòng Đỗ Duy không khỏi đau khổ nhưng vẫn còn có chút nghi hoặc. Âm mưu của thần điện, đơn giản như vậy đã tan rã rồi? Có vẻ như phía trước còn có chút có vấn đề.

Theo quy củ, gõ phách xong, còn cần phải tra xét trước đám đông nữa. Nhưng bản thân Đỗ Duy chính là chủ nhân của hãng đấu giá, khâu này hắn đã thoải mái mà bỏ bớt rồi (vốn đã không có hàng để kiểm tra!) Ngược lại thánh nữ điện hạ kia, ở trong bao sương cùng Đỗ Duy, sau đó lại không có gây phiền toái cho Đỗ Duy nữa. Chỉ là ngồi ở bên cạnh Đỗ Duy nói mấy lời không mặn không nhạt, mặc dù nàng mang mạng che mặt nhưng mà dáng vẻ vẫn rất đẹp. Hơn nữa thân thể và dáng dấp xinh đẹp, tiếng nói nhu mì, đều có một cỗ mị lực, ngồi ở bên người Đỗ Duy, thỉnh thoảng truyền đến từng làn hương thoang thoảng. Trong lòng Đỗ Duy cũng không ngăn được mà thở dài, khó trách tên tiểu tử Dupont kia trúng mỹ nhân kế, thánh nữ điện hạ này quả nhiên có chút mỵ lực.

Đấu giá chấm dứt. Mọi người đều muốn nói lời từ biệt với Đỗ Duy. Billia và Dransa không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Đỗ Duy, sau đó lập tức cáo từ rồi rời khỏi. Còn các vị khách khác hôm nay thấy được một vở kịch hay cũng đều cảm thấy không uổng chuyến đi này. Cũng có mấy người biết Đỗ Duy nhất định muốn đi gặp Thần Hoàng Tử, nhân cơ hội hướng Đỗ Duy truyền đạt sự trung thành đối với nhiếp chính vương. Hỏi hỏi han han một hồi, nhưng công chúa mới là người cuối cùng đi ra.

Trước khi nàng rời đi bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Duy, thấp giọng cười nói:

- Hà! Công tước đại nhân, ngươi nói, rốt cuộc Diệp Ni phái tốt hay là Ma tát phái tốt?

Nói xong, cũng không đợi Đỗ Duy trả lời, nhẹ nhàng cười rồi đi mất!

Đỗ Duy đứng ở đó chau mày, sắc mặt ngưng trọng lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)