← Ch.300 | Ch.302 → |
Chuyện xưa kể tới đây, Lam Hải Duyệt liền dừng lại không nói nữa. Đỗ Duy ở bên lại như thấy được tâm tình sôi sục, bức bối, trong lòng hiện ra hình ảnh một người cao ngạo đến tuyệt cùng, thắt lưng đeo loan đao, đứng trên đỉnh Tuyết Sơn, dưới cái nhìn chăm chú của chúng nhân thở dài một tiếng tịch mịch vô cùng..
Người như vậy, cho dù là địch không phải bạn, cũng không thể không khiến cho nhân sinh kính nể!
Lam Hải Duyệt hạ giọng nói:
- Bạch Hà Sầu tuy... nhưng hắn thật sự là tuyệt đại nhân tài, sư phụ Cổ Lan Tu của ta đã thiên phú hơn người, từng được coi là Vu Vương xuất sắc của Đại Tuyết Sơn trong vòng ba trăm năm, nhưng thật không ngờ, lại có một Bạch Hà Sầu hoành không xuất thế, càng khiến cho người người sợ hãi! Ta cùng Xích Thủy Đoạn thua trong tay hắn vài lần nhưng đều tâm phục khẩu phục, chúng ta biết cả đời này, thực sự là không có khả năng vượt được hắn.
Đỗ Duy trầm ngâm một chút rồi nói:
-Người này đích thực không giống người thường... Chỉ có điều, hắn cho dù phong quang trên Tuyết Sơn nhưng nói cả thế giới cũng không có ai có thể buộc hắn rút đao... câu này sợ là hơi lớn lối. Lúc phát sinh chuyện này, trên đại lục vẫn còn đệ nhất ma đạo sư Gandaff đại sư, còn có thần điện giáo chủ bệ hạ, những người này đều là cường giả truyền kỳ, nhất là giáo chủ thần điện thần bí khó lường! Bạch Hà Sầu hắn chưa cùng những người này giao thủ, không thể tự xưng thiên hạ đệ nhất!
Lam Hải Duyệt lắc đầu:
-Với tính tình của hắn, đã là trên Tuyết Sơn không ai có thể áp chế hắn, hắn đương nhiên muốn phá sơn xuất thế. Ngài nói ma đạo sư Gandaff cũng giỏi, thần điện giáo chủ cũng kinh, với tính cách Bạch Hà Sầu như vậy, đương nhiên hắn sẽ tới khiêu chiến... chỉ có điều, hắn rốt cuộc không có được cơ hội này!
Đỗ Duy lập tức nhớ ra Tuyết Sơn vu vương cường hãn tới cực điểm này, dường như có một nguyên nhân đặc thù mà không thể rời Tuyết Sơn một bước. Cho dù bây giờ xuống núi cũng chỉ là dùng biện pháp đoạt xác, dùng một phân thân xuống núi - chẳng lẽ ở đây có nguyên nhân đặc biệt gì sao?
- Chuyện này, đúng là phát sinh sau khi Bạch Hà Sầu đánh bại sư phụ của chúng ta. Bạch Hà Sầu cả đời cương ngạnh, tuyệt không chịu ở dưới một ai, nếu thực lực của hắn không bằng người, có lẽ hắn còn có thể nghe lời. Nhưng khi trên Tuyết Sơn ngay cả người duy nhất có thể áp chế hắn là Cổ Lan Tu sư phụ cũng đã thua, hắn cũng sẽ không chịu ở lại Tuyết Sơn nữa! Hơn nữa, Đại Tuyết Sơn thực sự là một đại cơ nghiệp, trên Tuyết Sơn tàng trữ rất nhiều bí ẩn thần kỳ, có băng sương đấu khí là vũ kỹ đời đời truyền xuống, Đại Tuyết Sơn vu thuật thần kỳ, nhưng lại chỉ định cư ở một góc, với tính tình cao tuyệt của Bạch Hà Sầu như vậy, đương nhiên hắn sẽ không cam tâm. Hắn chẳng những đánh bại Cổ Lan Tu sư phụ, lại còn quyết tâm cướp đoạt vị trí Vu Vương nữa! Hắn hùng tâm bừng bừng, một lòng muốn lãnh đạo Đại Tuyết Sơn đi khai sáng một sự nghiệp vĩ đại! Nhưng mấy cái ý nghĩ này lại quay lưng vào truyền thống nhiều năm của Đại Tuyết Sơn, cho nên nói sao Cổ Lan Tu sư phụ cũng không chịu! Chỉ là thực lực Bạch Hà Sầu quá cường đại, Cổ Lan Tu sư phụ tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Cho dù có thêm ta cùng Xích Thủy Đoạn, cũng không chống đỡ được Bạch Hà Sầu. Kết quả sau trận chiến, Bạch Hà Sầu lấy thực lực cường hãn cùng thủ đoạn máu lạnh, đại khai sát giới trên Tuyết Sơn!
- Nguyên Vu Vương dưới tay có tám bạch y tát mãn Vu sư, năm đó bị hắn tự thân giết sáu. Cổ Lan Tu sư phụ tuy không chịu được nhưng rồi cũng chỉ có thể dùng trận pháp vu thuật vây khốn hắn tạm thời để cho ta cùng Xích Thủy Đoạn nhân cơ hội đó mà chạy trối chết xuống núi. Sư phụ giao hẹn với chúng ta, cuộc đời này nếu như không thể thắng được Bạch Hà Sầu, thì khỏi cần quay lại Đại Tuyết Sơn. Sư phụ lúc ấy bảo với chúng ta, với tính cách thiên lệch của Bạch Hà Sầu, sau này nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta không trở lại Đại Tuyết Sơn thì tính mạng không phải ngại.
- Lúc ấy ta không rõ đây là ý tứ gì, sư phụ mới nói cho chúng ta biết trên Đại Tuyết Sơn có một lời nguyền!
- Từ trước khi có người khai sáng cơ nghiệp Đại Tuyết Sơn, cũng không biết là nhân vật thần thông quảng đại nào, bởi lo lắng sau này Tuyết Sơn đệ tử cậy mình có thực lực cường hãn mà tranh đấu nội bộ, nên trong Tuyết Sơn vu thuật truyền lại, đã sớm ẩn hàm một pháp môn đặc thù. Chỉ cần người học Tuyết Sơn vu thuật, bất kể có nguyện ý hay không, từ khi người kia bắt đầu tu luyện một khắc, lời nguyền cấm chế này đã khắc sâu trên thân thể của người ấy! Vu thuật của ngươi tu luyện càng cường đại, thì lời nguyền cấm chế này lại phát ra càng lợi hại!
- Phàm là đệ tử Đại Tuyết Sơn đều không được tư đấu, càng không được khai sát giới! Đây là thiết luật nhiều đời! Trên Đại Tuyết Sơn, nếu ngươi giết đồng môn đệ tử, liền lập tức bị lời nguyền trói thân. Mặc dù ngươi có thần thông quảng đại đến mấy, lời nguyền này cũng theo ngươi từ khi còn bé, bắt đầu tu luyện đã phụ thể trên người ngươi rồi, ngay cả người như Bạch Hà Sầu cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của lời nguyền!
- Bạch Hà Sầu vì cướp đoạt vị trí Vu Vương mà đại khai sát giới, lập tức dẫn phát lời nguyền phản phệ... Nhưng khi đó hắn thật sự đã lợi hại tới tuyệt đỉnh! Chỉ sợ cả người khai sáng Đại Tuyết Sơn năm xưa cũng không nghĩ được đời sau lại sinh ra nhân vật như hắn. Sư phụ nói với ta, lời nguyền của Đại Tuyết Sơn là một lời nguyền cực kỳ lợi hại. Một khi bị lời nguyền phản phệ, người bị nguyền rủa ngay lập tức sẽ trở nên già yếu, thời gian trở thành kịch độc! Cứ mỗi phút mỗi giây, thân thể của hắn sẽ chịu tác dụng của thời gian tăng tốc mà nhanh chóng già lão! Ngay cả là người có sinh mệnh lực cường đại cũng chỉ trong không đến nửa ngày sẽ phải già đi mà chết!
- Chỉ là gã Bạch Hà Sầu này cũng thật sự là không thể dùng lẽ thường để phán đoán! Hắn thế mà còn có thể chia sức chống đỡ lời nguyền! Ngày đó khi sư phụ bảo chúng ta xuống núi chạy trốn cũng đã dự đoán được, nên mới nói là với thực lực của Bạch Hà Sầu, có lẽ lời nguyền cũng không giết chết được hắn, sợ là hắn cũng có bản sự bảo vệ tính mạng. Kết quả, sau khi ta xuống núi cũng không lập tức rời khỏi thảo nguyên, mà vẫn ở loanh quanh dưới chân Tuyết Sơn mấy ngày. Kết quả nhận được tin tức từ trên núi truyền đến, Bạch Hà Sầu rốt cục đã phá trận xuất ra, đánh chết sư phụ Cổ Lan Tu của ta. Sư phụ Cổ Lan Tu bị hắn đánh văng khỏi Tuyết Sơn, chết không toàn thây. Trong khi đó, hắn thực lực cường hoành, trên Tuyết Sơn hễ có ai không phục hắn, đều bị hắn dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp, ép phải thần phục hắn. Rốt cục hắn đã chiếm được bảo tọa của Tuyết Sơn Vu Vương!
- Lời nguyền kia quả nhiên không giết chết được hắn.
- Ta cùng Xích Thủy Đoạn hai người sau khi nghe được tin tức thấy trong lòng tuyệt vọng! Xích Thủy Đoạn thương lượng cùng ta, muốn quay lại Tuyết Sơn tìm hiểu tin tức, ta ngăn trở không được, lại định cùng đi với hắn. Nhưng hắn lại bảo, môn hạ đệ tử của sư phụ giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, nếu cả hai cùng chết trên Tuyết Sơn, thì sợ nhất mạch sư phụ truyền lại sẽ bị tuyệt, cho nên hắn quyết định chỉ tự thân lên núi. Sau đó ba ngày, hắn một thân trọng thương xuống núi, cơ hồ đã gần như tắt thở! Lúc ấy ta sợ Bạch Hà Sầu truy đuổi tới nơi, muốn đưa hắn nhanh chóng bỏ chạy. Hắn mặc dù trọng thương, nhưng biểu hiện dường như rất cao hứng, nói với ta "Không cần chạy, hắn không truy đuổi tới được!"
- Ta cẩn thận hỏi lại, hắn mới nói cho ta biết, hắn lần này lén lên núi, quả nhiên thu hoạch không nhỏ! Hóa ra Bạch Hà Sầu mặc dù có thể chống cự được lời nguyền nhưng không có cách nào phá giải hoàn toàn được!
- Trên Tuyết Sơn quanh năm băng tuyết bao phủ, sau khi Bạch Hà Sầu chém giết không đến một ngày, lập tức bị lời nguyền phản phệ, hắn cuối cùng đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, tìm một hầm băng trên Tuyết Sơn để làm thành mộ băng! Mộ băng kia thật sự là hàn băng không biết mấy ngàn năm tích tụ! Ở chỗ băng hàn như vậy, hắn đem thân thể mình đông cứng lại, dựa vào hàn băng ngàn vạn năm để đem toàn bộ sinh cơ của thân thể đông kết ngưng trụ, lúc này mới trấn trụ được lời nguyền!
- Nhưng hắn cũng không có cách nào rời xa huyệt động kia một bước!
- Lúc đó, Xích Thủy Đoạn sau khi lên núi nắm được tin này, đã tính đi giết Bạch Hà Sầu. Nhưng khi tới huyệt động lại bị Bạch Hà Sầu đánh cho trọng thương! Hóa ra hắn chỉ cần không ra khỏi huyệt động, còn vẫn có thể tự do hành động!
- Xích Thủy Đoạn mặc dù không phải là đối thủ của hắn, nhưng dù sao hắn dù sao cũng là đệ tử của sư phụ, một lòng chạy trốn, nên đã liều mạng trốn thoát. Ta sau khi biết tin, lập tức nghĩ ra chủ ý, Bạch Hà Sầu hắn đã không thể ra khỏi huyệt động, vậy không bằng ngay lập tức lên núi! Bạch Hà Sầu trong tình trạng như vậy tất không thể tiếp tục trấn áp được Tuyết Sơn đệ tử. Chúng ta nếu trở lại tất sẽ nắm được cơ hội hiếm có để trọng chấn.
Nhưng chỉ là... ta lại nghĩ sai lầm.
- Thân thể của Bạch Hà Sầu đúng là không đi được, nhưng trong lúc tu hành trước đó, hắn đã luyện được một loại vu thuật thâm ảo nhất của Đại Tuyết Sơn – di hồn đoạt xác! Hắn không thể tự mình đi được, nhưng lại có thể tùy ý bắt lấy một môn hạ đệ tử, đoạt thân thể của hắn để làm phụ thể tạm!
- Lúc ấy ta cùng Xích Thủy Đoạn đều nghĩ Bạch Hà Sầu sẽ không truy đuổi tới, nhưng kết quả hắn lập tức dùng thuật đoạt xác, xuống núi tìm đến chúng ta!
- Chúng ta sợ hắn, nhưng hắn cũng kiêng kị chúng ta! Pháp thuật đoạt xác này chỉ có thể dùng nhất thời, không thể sử dụng thường xuyên. Hắn lo chúng ta chạy quá xa, đợi đến sau này lúc hắn không thể sử dụng đoạt xác pháp thuật nữa mới quay trở lại núi làm loạn, cho nên hắn nhất định phải giết chúng ta bằng được!
- Ta cùng Xích Thủy Đoạn, ở dưới chân núi bị hắn đuổi tới. Sau một hồi đại chiến, may mắn chính là pháp thuật đoạt xác, Đại Tuyết Sơn vu thuật truyền nhận tới nay, vốn có khuyết điểm. Lúc ấy hắn mới nắm được vu thuật này, ngay cả hai ba thành thực lực đều phát huy không được, hắn chỉ có thể phát ra nhiều nhất một thành bổn sự!
- Nhưng lúc ấy ta cùng Xích Thủy Đoạn còn chưa tấn cấp đến bậc thánh giai, ngay cả khi hắn chỉ có một thành thực lực, hai người chúng ta cũng đánh không lại hắn được. Chỉ là hắn muốn giết hai người chúng ta cũng không dễ dàng.
- Cuối cùng sau một hồi giằng co, tất cả mọi người đều biết không thể thỏa thuận được, liền bức bách đối phương lập lời thề!
- Bạch Hà Sầu tính tình kiêu ngạo, cho tới giờ cả đời không thèm nói dối, mặc dù chúng ta thống hận hắn, nhưng cũng biết hắn là người một lời nói ra như tên bắn. Hắn lúc ấy cũng không che dấu, nói nếu lần này giết chúng ta không thành, sau khi trở về núi tu luyện được pháp, nhất định sẽ lại xuống núi đến đuổi giết chúng ta, không chết không ngừng! Mà chúng ta nếu quyết tâm đánh tới đồng quy vu tận, cũng có thể thừa dịp hắn chỉ có một thành thực lực, có cơ hội lưu hắn lại! Chỉ là nếu cứ như vậy, nguyên khí của Đại Tuyết Sơn tổn thương nghiêm trọng, chỉ sợ đến hết đời này là đứt. Cuối cùng mọi người cùng lập lời thề, sau này tất nhiên hắn sẽ tới truy sát chúng ta, chỉ là Bạch Hà Sầu tính tình kiêu ngạo tuyệt đỉnh, tự nhận mình là thiên hạ vô địch, ta liền kích hắn thề: khi hắn tới tìm chúng ta, trừ phi hắn có thể đánh bại chúng ta mà không tổn thương tới một cọng lông, còn như hắn cho dù có hơn chúng ta, nhưng chỉ cần hắn bị thương nửa điểm cũng không được giết chết chúng ta! Hắn đương trường liền thề đáp ứng.
- Còn ta cùng Xích Thủy Đoạn hai người, thì lập lời thề: trừ phi hắn chết, nếu không chúng ta cả đời không bước lên Tuyết Sơn một bước! Kết quả Bạch Hà Sầu quả nhiên đương trường quay đầu trở về núi, còn ta cùng Xích Thủy Đoạn hai người cũng còn sống sót thoát đi. Chỉ là... sau đó ta cùng Xích Thủy Đoạn hai người bọn ta lại phát sinh chuyện phân ly... ôi, sau khi Xích Thủy Đoạn trải qua mấy cái này biến cố, tính tình vốn cương nghị nay dần dần trở thành âm trầm. Phía sau núi Tuyết Phong của Đại Tuyết Sơn chúng ta còn cất giấu không ít bí ẩn do nhiều đời vu vương lưu lại, nhưng chỗ này chỉ có thể dụng thanh bảo kiếm Nguyệt hạ mỹ nhân mới có thể mở ra được!
- Thanh Nguyệt hạ mỹ nhân này là lúc trước khi trốn xuống núi sư phụ đưa cho ta. Xích Thủy Đoạn hỏi ta cho hắn mượn kiếm, hắn kêu muốn lại lên núi, tới phía sau núi Tuyết Phong đi tìm mấy đồ gì đó mà nhiều đời vu vương lưu lại, xem xem có thể có cơ hội đối phó với Bạch Hà Sầu hay không.
- Chỉ là ta lại cự tuyệt yêu cầu này. Thứ nhất, sự phụ đã nói chúng ta không được quay lại Tuyết Sơn. Thứ hai, Bạch Hà Sầu thực lực cường hãn như vậy, nếu quay lên Tuyết Sơn, tức là tự mình phá bỏ lời thề, lúc đó Bạch Hà Sầu hạ sát thủ chắc cũng không lưu tình. Ta không phải sợ chết, chỉ là sư phụ đã chết, vậy môn hạ của sự phụ giờ chỉ còn lại có hai người chúng ta. Nếu tương lai còn muốn có cơ hội trọng chấn kỳ cổ, tất phải lưu lại mạng sống! Đề nghị của Xích Thủy Đoạn mạo hiểm quá mức nên đương nhiên ta không đáp ứng.
- Kết quả, ta cùng Xích Thủy Đoạn hai người nổ ra tranh cãi, cuối cùng lại thành trở mặt. Đi được nửa đường, thậm chí hắn còn lộ ra ý tứ dùng vũ lực cướp đoạt Nguyệt hạ mỹ nhân. Sau khi bị ta khám phá ra, hai người chúng ta hai người còn suýt xảy ra đánh nhau, cuối cùng chia đường mỗi người một ngả...
- Đáng tiếc, chúng ta đồng môn ba người, cuối cùng lại có một cái kết cục như vậy!
Trong lòng ta rất thất vọng, thảo nguyên đã không cần ta, vậy nên ta một thân trực chỉ hướng đông tới Roland đế quốc, sau đó tới đế đô, đổi tên rồi định cư ở đó.
Nhiều chục năm trước, trong mười năm đầu ta ngày ngày khổ tu, chỉ mong thực lực tăng lên, tương lai có thể đối kháng được với Bạch Hà Sầu. Đến một ngày, ta tự nhiên tấn cấp thành công tới bậc thánh giai.
- Nhưng sau khi tấn cấp, ta hồi tưởng về thực lực của Bạch Hà Sầu đã triển hiện cùng với tình huống hắn đánh bại sư phụ, lại càng cảm giác được khoảng chênh lệch giữa ta với hắn thực sự là cả đời này ta tuyệt đối không có cách nào vượt qua hắn được.
Nói xong, Lam Hải Duyệt thở dài, mi vũ tràn đầy thê lương ảm đạm.
- Thế... Xích Thủy Đoạn thì sao? -Đỗ Duy trong lòng máy động.
Lam Hải Duyệt nhẹ nhàng cười:
- Xích Thủy Đoạn... hắn cũng giống như ta, tới Roland đế quốc, cũng là ẩn tính mai danh. Nhưng hắn lại không ẩn cư giống ta. Hắn dấn thân vào quan trường, hắc hắc, sau đó hắn lại đi tìm ta, nói nếu muốn báo thù, với thực lực của chúng ta thì cả đời cũng đuổi không kịp Bạch Hà Sầu. Nhưng trong lòng hắn càng ngày càng tích tụ cừu hận, tính tình đã sớm thay đổi không giống với Xích Thủy Đoạn trên Tuyết Sơn năm xưa nữa. Ta gặp hắn một lần, chỉ cảm thấy trong lòng hắn thù hận quá nặng. Cuối cùng, hắn chẳng những hận Bạch Hà Sầu, mà còn hận cả người Tuyết Sơn nữa! Hắn nói, nếu một người không đánh lại Bạch Hà Sầu, vậy hắn muốn đi một con đường khác, đi vào thế tục, quản chế quyền lực. Chỉ cần hắn trở thành người có quyền lực đệ nhất trên đại lục, đến lúc đó quân phong trực chỉ, ngàn vạn người đổ máu dốc sức, chẳng lẽ lại không dẹp được một đám Tuyết Sơn sao? Bạch Hà Sầu cho dù cường giả nhưng cũng không phải là thần!
Đỗ Duy nghe đến đây trong lòng tim đập thình thịch, bỗng nhiên nghĩ đến một người...
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ Xích Thủy Đoạn hắn là...
Lam Hải mỉm cười:
- Đúng rồi, Xích Thủy Đoạn bây giờ ở tây bắc, thân giữ chức thống soát tây bắc quân đoàn, dùng tên giả là Ruga, chính là hắn! Chỉ là, những năm gần đây ta tính tình dần dần nhạt nhẽo, nhưng với tính tình của hắn tất sẽ không từ bỏ hy vọng, tất sẽ ngày ngày dụng công khổ tu. Nói một cách thành thật, bây giờ thực lực của hắn chắc là đã hơn ta nhiều rồi.
Đỗ Duy nghe đến đó, nghi hoặc trong lòng rốt cục đã được giải khai!
Ruga! Ruga! Quả nhiên hắn là người của Đại Tuyết Sơn!!!
Hơn nữa còn là thân truyền đệ tử của vu vương – Xích Thủy Đoạn!
Ngay cả con hắn Cybaster cũng đã tu luyện băng sương đấu khí, thực lực có thể so với cửu cấp võ sĩ.
Có điều, cả Lam Hải Duyệt cùng Bạch Hà Sầu hai người đều không biết.
Đó là Vu vương Cổ Lan Tu năm xưa cũng không chết dưới tay Bạch Hà Sầu, sau lại tới Roland đế quốc mai danh ẩn tính, lại còn lưu lại một mê cung ngầm dưới đất trong phủ tổng đốc của thành Gileat.
Mà Đỗ Duy không hiểu duyên số thế nào, tình cờ thu được di thư của Cổ Lan Tu để lại, trở thành đệ tử thứ tư của Cổ Lan Tu.
Chỉ có điều, chuyện này Đỗ Duy không nói cho Lam Hải Duyệt biết. Trong lòng hắn đối với mấy người gốc Đại Tuyết Sơn này còn tồn tại mấy phần kiêng kị!
Mà trình độ Đại Tuyết Sơn cũng kinh khủng quá đi, một vu vương ba đệ tử, cả bốn người thực lực đều đạt tới thánh giai cấp độ. Đúng là gã Ruga Xích Thủy Đoạn kia chưa thể hiện trước mặt Đỗ Duy, nhưng đến Lam Hải Duyệt thực lực còn đạt mức thánh giai, mà như Lam Hải Duyệt đã nói, thực lực bây giờ của Ruga đã vượt xa hắn, vậy...
Bốn thánh giai cường giả...
Chuyện này cũng quá khoa trương a!!
Nghĩ tới đây, trong mắt Đỗ Duy chuyển động:
- Lam Hải Duyệt tiên sinh! Ta cho tới bây giờ vẫn biết, nghe được chuyện xưa là phải trả giá đắt! Ta và Đại Tuyết Sơn các ngài có quan hệ không sâu sắc, ngài hôm nay đưa ta đến đây xem một hồi biểu diễn như vậy, rồi lại cùng ta nói một cái chuyện xưa đầy kích động, chắc chắn là ngài dụng ý gì đây?
Lam Hải Duyệt cười đến yếu ớt, nhưng trong nụ cười vẫn có thâm ý, làm cho Đỗ Duy càng không đoán được.
- Công tước đại nhân, những năm gần đây ta thân ở đế quốc. Lại nói, ta đúng là người Roland, chỉ có điều còn nhỏ đã bị đưa đi Tuyết Sơn, rồi đến năm bốn mươi tuổi trở lại Roland sống đến bây giờ. Bây giờ, trong lòng ta đã coi mình là một người Roland chính thức rồi! Công tước đại nhân, ta bất quá là một lão già mà thôi. Những năm gần đây sống tại Roland đế quốc, ta càng cảm thấy cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa! Trên Tuyết Sơn khổ tu cũng tốt, cừu hận cũng nhiều, nhưng chỉ là một giấc mộng mà thôi. Cuộc sống của ta tại đế đô này, mỗi ngày thấy hàng xóm nhìn ta mỉm cười, thấy đệ tử đối ta cung kính mà hành lễ, đi ra đường lớn ngay cả mã phu cũng chào hỏi với một nụ cười xuất phát tự đáy lòng... trong lòng ta đã sớm coi mình là một người Roland rồi.
Nói tới đây, Lam Hải Duyệt lại là ho khan vài tiếng, khó khăn nói:
- Trên thế giới này, không có ai hiểu rõ Bạch Hà Sầu hơn ta! Hắn tự ví mình với với trời cao, kiêu ngạo tới cực độ, dã tâm cũng cực độ! Năm đó trên Tuyết Sơn, hắn chất vấn sư phụ, học một thân bản lĩnh cường hãn như vậy nhưng chỉ có thể tọa thủ Tuyết Sơn thì còn ý nghĩa gì nữa. Hắn trong lòng có chí hướng cực lớn, hắn đoạt ngôi vu vương thống lĩnh Tuyết Sơn là bởi muốn làm đại sự một phen! Hắn khi còn trẻ đã từng nói cùng ta một câu, lúc ấy ta nghe xong liền quên. Nhưng mấy năm nay, mỗi lần nhớ tới, không khỏi hãi hùng!"
- Hắn nói cái gì vậy? -Đỗ Duy hỏi.
Hắn bảo:
- Ta nghe nói ở Roland đế quốc mọi người kính bái Quang Minh nữ thần ... Hừm, thần linh thế nào ta không biết, nhưng nếu là ta, cho dù thần linh ở trước mặt ta cũng không bái lạy gì cả! Sẽ có một ngày, ta muốn mọi người trên thế giới này phải bái lạy ta! Tượng dựng trong thần điện là tượng Bạch Hà Sầu ta vậy!
Lam Hải Duyệt cười khổ một tiếng:
- Năm đó khi hắn nói mấy câu này hắn chẳng qua mới hơn mười tuổi mà thôi... Nhưng giờ nghĩ lại câu này hẳn không phải là một lời thuận miệng! Đỗ Duy công tước đại nhân, nếu không phải bị lời nguyền trói buộc, bắt hắn mười năm mới có thể đoạt xác xuống núi một lần... với thực lực cường hãn của hắn, lại thống nhất Đại Tuyết Sơn, hơn nữa được người trên thảo nguyên coi là thần linh. Với tực lực cường hãn của hắn, nếu dẫn ra từ thảo nguyên mười vạn thiết kỵ, bỗng nhiên có một ngày đông chinh... xin hỏi ngài, trên thế giới này còn có ai có thể ngăn cản hắn?!
Câu hỏi cuối cùng đã khiến Đỗ Duy bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.
Có ai có thể ngăn cản hắn? Ngăn cản Bạch Hà Sầu?!
*****
Đỗ Duy trong lòng cẩn thận kể ra cường giả đương thời mình biết.
Hussein ư? Rodrigez ư? Bọn họ mặc dù đều là thánh giai nhưng Hussein thực lực cũng chỉ tương đương với Rodrigez. Mà Rodrigez lại là đệ tử do Lam Hải Duyệt dạy dỗ mà ra! Lam Hải Duyệt cũng không phải đối thủ của Bạch Hà Sầu, vậy Hussein hay Rodrigez đều không cần nhắc đến!
Vậy ...... lục bào Gandaff? Đỗ Duy trong lòng nghĩ đến, lục bào Gandaff mặc dù cường hãn, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Bạch Hà Sầu trong trạng thái toàn vẹn!
Đỗ Duy nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng lẩm nhẩm vài cái, cuối cùng chỉ nghĩ được đến một cái bóng...
Có lẽ, trên thế giới này, thật sự, cũng chỉ có lão rồng ở trên Thần Sơn phía bắc mới có thể cùng Bạch Hà Sầu đối kháng.
Nghĩ đến vậy... Gã Bạch Hà Sầu này cũng thật sự đáng sợ tới cực điểm!
Lão rồng kia không biết giờ bao tuổi? Bạch Hà Sầu mới sống có bao lâu? Với thiên tài nhân vật như hắn, nếu hắn có thời gian... đạt tới trình độ của Aragon năm xưa cũng không phải không có thể.
Thấy Đỗ Duy không trả lời được, Lam Hải Duyệt hạ giọng thở dài:
- Những năm gần đây, Bạch Hà Sầu tổng cộng gặp mặt ta hai lần! Mỗi lần thực lực của hắn đều thăng tiến! Theo ý ta, lời nguyền của Đại Tuyết Sơn mặc dù lợi hại... nhưng trong lòng ta càng ngày lại càng lo lắng! Với những người như hắn thực sự là không thể theo lẽ thường tính toán được! ta lo rồi đến một ngày lời nguyền kia rốt cuộc khống chế không nổi hắn nữa... Lúc đó, không biết còn lực lượng gì có thể áp chế hắn. Hắn có thể thi triển hết thực lực, rồi bỗng nhiên một ngày nhất thống thảo nguyên đông tiến...
Nói tới đây Lam Hải Duyệt thở dài:
- Công tước đại nhân, ngày đó ta đem tám mươi đệ tử giao cho ngài, lúc để ngài đưa đi tây bắc có nhờ ngài chuyện kia... thật sự đến nay ta mới nói lý do cho ngài biết.
Nói xong, lão cựa quậy hướng về Đỗ Duy nghiêm chỉnh thi lễ:
- Ta nói cho ngài mấy chuyện này, đúng là để ngài biết, ngài ở tây bắc phải đối chọi với địch nhân khủng bố như thế nào. Ta sớm đã coi mình là người Roland đế quốc. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không mong thấy có một ngày kinh khủng năm xưa ở tương lai. Vì vậy... công tước đại nhân, vô luận như thế nào, xin ngài không để người thảo nguyênvượt qua dãy Cirimaro một bước!
Lúc này Đỗ Duy đã thật sự động dung, trong lòng hắn không thể tránh được dần dần tin những điều Lam Hải Duyệt nói. Lão nhân hư nhược trước mặt đây, trong tròng mắt trong suốt tràn đầy ánh mắt thành khẩn.
Đỗ Duy cắn răng nói:
-Lam Hải Duyệt tiên sinh...
- Hãy gọi ta là Lam Hải đi. -Lão nhân cười ảm đạm:
- Ta đã coi mình là người Roland đại lục, nên giờ tên của ta là Lam Hải.
- Cũng được, Lam Hải tiên sinh! -Đỗ Duy chậm rãi nói:
- Bạch Hà Sầu đã cường hãn như vậy... thực lực của ta, có lẽ ngài không thể không nhìn ra được. Ngài là thánh bậc cường giả như vậy mà cũng không phải đối thủ của hắn, ta còm có thể làm cái gì đây? Ngài đem tiền vốn đầu tư lên người ta, không sợ mất sạch sao?
Lam Hải cười cười, những nếp nhăn khóe mắt của lão tràn đầy trí tuệ:
- Công tước đại nhân, những năm gần đây ta tại đế đô xét người vô số, duy nhất có ngài là khiến cho ta thật sự là nhìn không thấu. Nếu nói nhân vật xuất sắc nhất Roland đế quốc bây giờ, trừ ngài ra, thật sự không ai có thể để ta chú ý. Ngay cả nhiếp chính vương điện hạ bây giờ... Ừm, khi hắn còn nhỏ, cũng từng cùng ta có duyên gặp mặt. Hắn có thể coi là một người thông minh tuyệt đỉnh. Đáng tiếc, giờ ta xem lại, hắn đã thiếu mất một chút đại trí tuệ. Cho đến khi ngươi xuất hiện gần đây, hy vọng của ta mới sống lại một lần nữa!
Dừng một chút, hắn chậm rãi cười nói:
- Ta dạy ra đồ đệ Rodrigez, lại bảo hắn đem Nguyệt hạ mỹ nhân giao cho ngài... Hy vọng ngài hiểu rõ dụng tâm của ta.
Đỗ Duy giật mình:
- Ý của ngài là...
- Chuyện Đại Tuyết Sơn, sớm đã cùng ta không liên quan nữa. Chẳng qua là ta muốn lúc tuổi già còn có thể vì an bình của mấy sinh linh Roland đại lục mà cố gắng làm một chút thôi." -Lam Hải lạnh nhạt cười:
- Năm xưa Xích Thủy Đoạn đã từng động tâm, hậu sơn Tuyết Phong của Đại Tuyết Sơn ẩn dấu đồ vật nhiều đời vu vương lưu lại, chỉ có thanh kiếm này mới có thể tiến vào lấy được. Chủ ý này sau đó ta ngẫm lại, cũng không phải không là biện pháp tồi. Chỉ có điều, Xích Thủy Đoạn tính tình đại biến, thật sự làm ta thất vọng rất nhiều! Nếu Nguyệt hạ mỹ nhân nằm trong tay hắn, có lẽ chưa chắc gây họa kém Bạch Hà Sầu. Sở dĩ... năm xưa ta đã thề không quay lại Tuyết Sơn, vậy sẽ không quay lại nữa. Nhưng ngài... lại không bị lời thề ước thúc! Ta mong có một ngày, ngài đeo Nguyệt hạ mỹ nhân lên Tuyết Sơn ngắm tuyệt đỉnh phong cảnh!
Nghe đến đó, Đỗ Duy động dung:
- Lam Hải tiên sinh...
- Không cần rườm lời. -Lam Hải hạ giọng thở dài:
- Thực ra tự ta biết tình hình của mình, để đối phó với lần gặp Bạch Hà Sầu này, mấy năm gần đây ta khốn khổ suy tính, lại vì muốn hắn khinh địch, nên cố ý luyện ra một thứ hoa mỹ không thực tế phản lão hoàn đồng pháp thuật. Kỳ thực thân thể ta đã bị tổn thương lớn. Cứ như vậy, chả cần Bạch Hà Sầu tới giết, ta cũng không thể sống thêm đến mười năm tới ngày chúng ta hẹn gặp gỡ. Mấy năm cuối đời này, ta chỉ muốn an an tĩnh tĩnh, sống một cuộc sống thoải mái du nhàn của người già thôi.
Lão đứng dậy, hướng về phía Đỗ Duy nghiêng người, thần thái bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng phơi phới:
- Công tước đại nhân, củ khoai nóng này từ hôm nay bắt đầu giao lại cho ngài, ta cuối cùng cũng không phải lo lắng nữa rồi!
Nói xong, lão cười hả hả, bỗng nhiên vung tay tóm lấy người hầu áo xám, sau đó toàn thân phiêu hốt xuống lầu.
Đỗ Duy yên lặng ngồi lại một lúc lâu, bỗng nhiên cười khổ một tiếng:
- Khá lắm Lam Hải! Khá lắm Đại Tuyết Sơn! Giỏi cho Bạch Hà Sầu!!
Trong lòng hắn nhất thời cũng không biết là nên cười hay nên khóc.
Hắn nhìn căn phòng trống rỗng một lát, rồi đứng dậy đi xuống lầu.
Ra tới đường cái sắc trời đã sáng, ở góc ngã tư đã dần dần có người đi lại.
Đỗ Duy đơn độc trên đường quay lại phủ công tước.
Chỉ là hắn vừa mới tới đường nhánh rẽ vào cổng phủ, chỉ cần quẹo mọt cái là có thể về nhà, bỗng nhiên phía sau nghe thấy giọng như là dính vào gáy mình truyền đến.
- Tulip công tước, ta vừa vội đi, bỗng nhiên lại nhớ tới một việc, nên mới trở lại tìm ngài.
Nghe được giọng này lọt vào tai khiến Đỗ Duy phải hít một hơi lạnh!
Thanh âm lãnh đạm hờ hững, quay đầu lại vừa thấy, một bóng màu trắng đầu bạc tóc búi, đang đứng trước mặt mình cách không đến nửa bước, không phải Bạch Hà Sầu thì còn là ai được nữa?!
- Lúc trước ta phái người đi tìm kiếm sủng vật, chắc khi đó nó lọt vào tay của ngài? Thừa dịp hiếm hoi ta xuống núi một lần, vừa rồi lại chỉ lo cùng Duyệt ôn chuyện cũ mà lại quên tìm ngài. -Bạch Hà Sầu thần sắc thong dong. Lúc trước khi rời đi, toàn thân bị trận pháp của Lam Hải làm cho bị thương, nhưng giờ đã hoàn toàn khôi phục!
Đối mặt với một gã cường hãn như vậy, Đỗ Duy sắc mặt thay đổi vài lần, bỗng nhiên phá lên cười ha ha:
- Giỏi cho Bạch Hà Sầu! Ta lúc trước còn kính ngươi vài phần, không nghĩ tới ngươi quay lại, thừa dịp Lam Hải vắng mặt mới tới tìm ta gây phiền toái!
Trên mặt Bạch Hà Sầu không mừng không giận, chỉ chậm rãi nói:
- Thanh niên, kế khích tướng này dùng cũng không tệ. Ta muốn tới làm phiền ngươi, Lam Hải Duyệt có ở đây hay không có khác biệt sao? Ta chỉ là tuân thủ lời thề, trong vòng mười năm sẽ không lại làm hắn bị thương. Dù có gặp hắn, ta thật sự không động thủ lần nữa là được.
Nói xong, hắn tự nhiên quay sang Đỗ Duy cười cười:
- Chuyện của ngươi tại tây bắc, ta nghe không ít. Tuổi ngươi còn trẻ, thế mà có thể giết chết thủ hạ bạch y tát mãn Ngột nha của ta, cũng là một người xuất sắc.
Mặc dù hắn đang cười, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Duy, so với nhìn một con kiến trên mặt đất không hề khác biệt, thản nhiên nói:
- Ngươi thật là một người thú vị, giết đi thật đáng tiếc. Như vậy đi, ngươi đem sủng vật kia trả lại cho ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Ngươi ở tây bắc làm tốt lắm! Nếu thế giới này không có đối thủ thú vị, nhân sinh chẳng phải là rất tịch mịch ư?
Nói xong, hắn cứ như vậy đứng trước mặt Đỗ Duy lẳng lặng nhìn.
Đỗ Duy lúc này đổ mồ hôi lạnh.
Ma thú sủng vật kia, kỳ thật là vẫn được Đỗ Duy giấu trong ma pháp trữ vật.
Sự thật, Đỗ Duy không phải là loại ngang ngạnh sẵn lòng chết vì giữ thể diện, hắn là người thức thời. Đối mặt với một đối thủ cường hãn như vậy, Đỗ Duy hiểu rõ đường sống chính là mình phải tuyệt đối không phản kháng. Hơn nữa Bạch Hà Sầu này khinh bỉ dối trá, hắn đã nói chỉ cần Đỗ Duy thả ra ma thú là có thể đi, vậy tất sẽ không nuốt lời. -
Chỉ là... Đỗ Duy làm sao mà lấy ra được?
Ma thú kia, sớm đã bị Đỗ Duy dùng ma pháp ký linh hồn khế ước!
Nếu muốn đem ma thú kia đi, trừ phi phế bỏ khế ước linh hồn... mà khế ước linh hồn đâu có thể dễ dàng phá bỏ?
Thấy Đỗ Duy không nói lời nào, Bạch Hà Sầu tựa như cũng nghĩ ra "ah" một tiếng, rồi cười nói:
- Ta hiểu rồi, tiểu ma pháp sư ngươi, gặp được một sủng vật tốt như vậy, nhất định là vội ký linh hồn khế ước rồi. Đáng tiếc... đáng tiếc...
Nói xong, hắn liên tục lắc đầu thở dài, sau đó nhìn Đỗ Duy với vài phần tiếc hận:
- Thực sự xin lỗi, mặc dù ngươi là người mà ta thấy rất hứng thú, nhưng đối với ta sủng vật kia rất quan trọng. Chuyện đã ký linh hồn khế ước, ta giờ cũng không cách nào cắt đứt, chỉ còn cách đem ngươi lên Tuyết Sơn rồi nghĩ biện pháp xem làm như thế nào để phá giải linh hồn khế ước của ngươi. Ngươi yên tâm, nếu có thể không giết ngươi, ta sẽ tận lực giữ lại cho ngươi một mạng.
Nói xong, hắn cũng không động thủ, chỉ là nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi muốn tự mình đi theo ta, hay là muốn ta động thủ?
Đỗ Duy trong lòng do dự một lát, thở dài nhìn hắn:
- Ta có lựa chọn sao?
Bạch Hà Sầu dường như cười cười:
- Đúng là không có.
Đỗ Duy mở hai tay:
- Được rồi... có đối thủ như ngươi, ta thật không chống nổi. Nếu ngươi muốn khởi phong ba, có lẽ cả đế đô không ai có thể ngăn được, ta đi theo ngươi là được...
Bạch Hà Sầu gật gật đầu, cứ vậy quay đầu, xoay người hướng lộ khẩu mà đi. Đi hai bước, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Duy:
- Ta biết trong lòng ngươi có tâm tư gì, ngươi tính trước mắt theo ta rời đi đế đô, sau đó tìm cơ hội trốn trở về đúng không? Nhưng ngươi tốt nhất không nên lộn xộn, ta cùng người Roland các ngươi bất đồng. Chuyện ta làm cho tới bây giờ không nói quy củ gì cả, toàn phụ thuộc tâm tình của ta... Tâm tình tốt, ta sẽ đối ngươi khách khách khí khí, nếu ngươi chọc giận ta, ta giết người tuyệt không nương tay. Ngươi nhất định phải có thân hữu nhỉ... Tốt lắm, tốt lắm.
Đỗ Duy trong lòng trầm xuống.
Vốn trong tay áo hắn đã ngầm thủ trữ vật giới chỉ, chỉ cần vung tay lên, đầy trời hỏa cầu có thể nổ tung. Nhưng mà đối diện với đối thủ cường đại tới mức làm cho người ta tuyệt vọng này, Đỗ Duy hiểu rõ, cho dù là trở mặt động thủ cũng tuyệt đối không có đường sống.
Lúc này, từ phía sau hướng phủ công tước truyền đến tiếng động, mấy thị vệ của Đỗ Duy đi ra.
Rạng sáng hôm nay, Đỗ Duy nửa đường bị người của Lam Hải đón đi, mấy thị vệ này được lệnh của Đỗ Duy không được đi theo, nhưng trong lòng dù sao cũng bất an. Sau khi trở về, vẫn chờ ở cửa. Lúc này nghe thấy phía ngoài đường có âm thanh liền đi ra. Thấy Đỗ Duy ở xa xa, trong lòng bọn thị vệ đều yên tâm, vui mừng vạn phần. Có người còn nhanh miệng nói:
- Công tước đại nhân, ngài cuối cùng cũng đã về!
Bạch Hà Sầu lại dừng bước, xoay người lại, nửa cười nửa không nhìn Đỗ Duy.
Đỗ Duy cân nhắc trong nháy mắt, sau đó cười khổ một tiếng, hướng về mấy thị vệ nói:
- Các ngươi về trước đi, ta bỗng nhiên còn có sự tình quan trọng phải đi ra ngoài, các ngươi không được đi theo ta!
Mấy thị vệ nghe xong mệnh lệnh của Đỗ Duy cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Mấy người tinh mắt thấy được Đỗ Duy thần sắc tựa hồ có chút không tự nhiên, đang định hỏi thì Đỗ Duy đã lại nói:
- Thôi được rồi, mấy người các ngươi mau đi vào dắt ra vài con ngựa tốt đến đây! Vị...này là bạn tốt của ta, chúng ta có chuyện phải ra ngoài, đi nhanh lên!
Mấy thị vệ không thể không nhận lệnh đi vào dẫn ngựa.
Bạch Hà Sầu gật gật đầu, ánh mắt nhạt nhẽo thản nhiên nói:
- Tốt lắm, coi như ngươi thông minh. Nếu vừa rồi ngươi trở giọng, chỉ sợ công tước phủ của ngươi không còn người sống.
Đỗ Duy cười khổ một tiếng:
- Ai nắm tay cứng chính là lão đại, đạo lý này nhiều năm trước ta đã biết.
Dừng một chút, hắn lắc đầu, thở dài nói:
- Này Bạch Hà Sầu Bạch lão đại, ngươi bắt ta mang về Tuyết Sơn, dễ có đến ngàn dặm đường trường, không lẽ lại đi bộ? Ngươi là đại lục tuyệt đỉnh cường giả, bay cả vạn dặm cũng không có vấn đề gì, ta lại không có khả năng đó. Phủ công tước của ta cũng có vài thớt ngựa tốt cũng chẳng kém tuấn mã của thảo nguyên, nên ta kêu bọn họ vào dắt ra làm phương tiện đi lại.
Lông mi Bạch Hà Sầu tựa hồ nhướn một chút, ánh mắt nhìn Đỗ Duy như là phát hiện chuyện thú vị. hắn bất giác lộ ra vẻ tươi cười:
- Được lắm được lắm! Ta cực hiếm khi xuống núi, không thể tưởng được lần này xuống núi, thế nào lại có thể gặp được người thú vị như ngươi vậy.
Đỗ Duy bất lực lắc đầu:
- Gặp ngươi, đối với ta mà nói là cực kỳ xui xẻo vậy.
Lúc này mấy thị vệ đã dắt ngựa ra, Đỗ Duy cũng không nói gì, cùng một thị vệ dắt ngựa tới bên cạnh Bạch Hà Sầu, làm ra một thủ thế "mời":
- Ta nói, Bạch lão đại, mời lên ngựa.
Bạch Hà Sầu cũng không chối từ, sau khi lên ngựa cũng không đợi Đỗ Duy, tự mình giục ngựa đi trước... Hắn thực lực cường đại, mạnh mẽ đến mức không ngại mưu kế gì, cho nên thoải mái đi trước, không sợ Đỗ Duy chạy trốn. Dù sao với thực lực của hắn, trên đại lục ai có thể là đối thủ của hắn? Nếu Đỗ Duy định chạy trốn, trong nháy mắt có thể bị hắn bắt trở lại!
Đỗ Duy cười khổ một tiếng, hướng về mấy thị vệ phất phất tay nói:
- Được rồi, các ngươi trở về đi... Lần đi này của ta có lẽ mất vài ngày, nếu có người đến bái phỏng, nói ta có chuyện phải ra ngoài.
Hắn cũng biết đối với mấy thị vệ này mà nói, mấy gã võ sĩ phổ thông này bảo vệ chính mình còn không xong, nên cũng chả cần nói rõ ràng, liền phóng ngựa đuổi theo Bạch Hà Sầu.
Ngồi trên ngựa, trong đầu Đỗ Duy các ý niệm xoay chuyển cực nhanh, khổ khổ nghĩ kế thoát thân.
Đi thảo nguyên Tuyết Sơn, chỉ có một đường đi tây bắc...
Ai, nghĩ tới nghĩ lui ......
Lục bào Gandaff tại tây bắc, nếu tới đây, có lẽ còn có vài phần hy vọng thoát hiểm!
Bằng không, ừm... phải nghĩ biện pháp, gạt Bạch lão đại đến tây bắc quân làm khách chăng??
Ruga tướng quân, Xích Thủy Đoạn sư huynh a! Ta tốt xấu cũng là đệ tử thứ tư của sư phụ Cổ Lan Tu, giờ sư đệ ta gặp khó, không nói được đành phải kéo ngươi xuống nước thôi...
← Ch. 300 | Ch. 302 → |