Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 324

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 324: Hào hứng
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

-Ta... Ta không biết.

Khi nói câu này thì giọng nói của tướng quân Andre rất trầm, ánh mắt của hắn lộ vẻ mù mờ, thậm chí là có phần... chán nản cùng tuyệt vọng!

Vào thời khắc này, hắn không giống một tướng quân quyền thế chút nào, mà dường như biến thành một người tuyệt vọng vì sa sút mất mát.

Giọng nói của hắn mang theo sự không chắc chắn cùng một ít rối rắm:

- Vào buổi tối ngày thứ ba, chúng ta vốn cho rằng lần này mình chết chắc rồi. Mặc dù bản thân là một người quân nhân của đế quốc, vì bảo vệ đế quốc mà hiến thân, đây là vinh dự của chúng ta. Nhưng.... trong lòng chúng ta dù sao cũng không cam lòng. Nếu như đối mặt kẻ địch hung tàn, cho dù là gót sắt của người thảo nguyên, ta cũng có thể cảm thấy chết có ý nghĩa... Mà lúc đó, ta nghĩ rằng ý nghĩ của ta và người chung quanh đều là giống nhau: "Mình chết ở chỗ này quá vô nghĩa, chết ở dưới nanh vuốt của một đám dã thú, thật sự là có phần không cam lòng." Khi đó, bức tường của cứ điểm đã gần như bị phá vỡ rồi. Từ nơi xa, con ma lang vương kia gầm chói tai. Rất nhiều binh lính do nghe trúng tiếng gầm chói tai kia mà bị chấn động trực tiếp mà hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì hai tai chảy máu mà đều biến thành kẻ điếc rồi. Thậm chí có người chết luôn tại chỗ.

Ngài công tước, ngài không ở nơi đó nên chỉ dựa vào sự miêu tả của ta thì không có cách nào biết cái loại cảm giác này. Khắp nơi đều tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí có binh lính đã buông vũ khí xuống. Tường của cứ điểm bị va đập vào tới mức vang lên ầm ầm.

Mà trên mặt đất ở trong cứ điểm cũng đầy xác chết, phía trước có mấy con địa long từ dưới đất chui ra, chúng ta chết vài trăm người mới tiêu diệt được mấy con ma thú kia. Với lại còn tổn thất mấy võ sĩ cấp trung nữa, rất nhiều binh lính đều không có thủ trưởng, không có chỉ huy. Chúng ta phải trả giá mấy trăm bộ thi thể và mất mấy tòa nhà mới lấp xong lỗ thủng trên mặt đất. .

Có một số ma thú ma pháp hệ hỏa phun ra ngọn lửa đã đốt tường thành bên ngoài cứ điểm cháy đen. Có một số binh sĩ từ trên vách tường rơi xuống, trong nháy mắt đã bị xé thành mảnh nhỏ!

Khoảng khắc đó, không ai sẽ cho là chúng ta còn có thể sống sót.... nhưng ở ngay lúc đó lại sinh ra kỳ tích.

Ta nghĩ, có lẽ là nữ thần phù hộ... thứ lỗi cho ta, trước kia ta cũng không phải một tên tín đồ thành kính, nhưng mà sau ngày đó, mỗi ngày ta đều sẽ cầu nguyện thành kính.

Sau khi buổi tối ngày thứ ba qua đi, những con ma thú bên ngoài kia bỗng nhiên đã yên ổn trở lại. Tình cảnh vốn cuồng bạo thì ngay lập tức trở nên lặng ngắt như tờ--- cảnh đó rất kì lạ! Nhưng mà sau đó, con ma lang lang vương đầu lĩnh kia Lại đột nhiên gào thét vài tiếng, lần này âm thanh không có lực sát thương gì nữa, sau đó cung tiễn thủ đứng ở trên tháp canh gác hầu như là dùng giọng thút thít lớn tiếng kêu: "Chúng lui, chúng lui!"

Mọi người đều là giương mắt mà nhìn. Cho đến khi những thứ chết tiệt kia giống như khi chúng đột nhiên tới, chúng đã đột nhiên quay đầu toàn bộ hướng về phía trong rừng rậm mà chạy trở về. Vào khoảnh khắc đó, ta nghĩ rằng trong lòng mỗi người đều là sinh ra hi vọng tới mức vô tận.

Nhưng mà, sau khi thống kê tổn thất, lại làm cho trong lòng mỗi người nhỏ máu! Ôi, nguyên một sư đoàn hai vạn người kia! Ngài công tước, tính mạng của những binh sĩ trẻ tuổi dũng cảm của sư đoàn kia. Bọn họ mạo hiểm ở nơi băng tuyết miền bắc trấn giữ biên cương vì đế quốc, bọn họ có thể ăn thực vật lạnh như băng, uống nước tuyết để giải khát. Nhưng sau trận chiến, việc cỡi ngựa bôn ba một ngày một đêm chỉ còn một nhóm rất nhỏ còn có thể giữ thẳng lưng! Cuối cùng kiểm kê còn có thể đứng cũng chỉ có hơn hai ngàn người thôi! Những người khác thì cho dù còn sống cũng đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu rồi. Cái chờ bọn họ cũng chỉ có việc xuất ngũ.

Khiến cho ta đau lòng nhất là vào sau khi ma thú rút lui, rất nhiều binh lính lại tiêu hao hết sức lực cuối cùng. Đột nhiên đã buông xuống vũ khí trong tay. Sau đó đột nhiên ngã xuống đất rồi tắt thở mà cũng không tỉnh lại được!

Hai mắt tướng quân Andre đỏ thẫm, mơ hồ đã chảy ra một giọt nước mắt, sau khi hắn cố sức lau đi liền nắm chặt hai nắm tay rồi nói:

- Tướng quân Rostock ra lệnh cho ta không được nghỉ ngơi, lập tức dẫn người gấp rút tiến về phía đế đô để báo cáo tình huống lần này... Mặc dù những ma thú kia lui đi, nhưng mà loại hiện tượng kỳ dị này.... Trời biết còn có thể sinh ra lần thứ hai hay không! Nếu như những ma thú kia lại đến mà nói... Như vậy thì nhờ vào quân đoàn Bạo Phong của chúng ta thì chắc chắn không thể ngăn cản được!

Quân đoàn Bạo Phong của chúng ta không sợ chết nhưng mà thủ đoạn công kích của những ma thú kia quả thực khiến cho chúng ta không có cách nào ngăn cản! Những con vật kia không phải dã thú bình thường mà là ma thú! Liên tiếp, mười mấy con ma thú cấp thấp phát ra hỏa hệ ma pháp, trong nháy mắt là bao phủ một vùng tường thành và giết chết mười mấy tên cung tiễn thủ ưu tú của chúng ta!

Còn có ma thú phong hệ, chúng có thể phát ra lưỡi đao gió, cho dù binh sĩ của chúng ta mặc áo giáp cũng không thể ngăn cản! Phía trên tường thành, các chàng trai bị lưỡi đao gió cắt tới mức chết không toàn thây! Còn có những địa long kia, chúng có thể từ dưới đất đột nhập vào cứ điểm...

Quái đản!

Muốn đối phó mấy con này, chúng ta cần lực lượng càng nhiều và càng mạnh! Tốt nhất... Tốt nhất là có thể có ma pháp sư!

Chỉ có ma pháp sư mới có thể đối phó loại ma thú này!

Đỗ Duy nghe đến đó thì im lặng không nói.

Trong lòng của hắn, lại mơ hồ sinh ra một loại sợ hãi cực kì lớn.

Phương bắc... Rừng rậm Đóng băng!

Vì sao những ma thú kia bỗng nhiên xuống phía nam? Vẫn còn thành đàn mà xuôi nam? Hay chỉ bởi vì động đất mà làm cho bọn chúng bị sợ hãi nên mới đãn đến việc di chuyển quy mô lớn?

Hoặc là tại sao?

Bất kể như thế nào, rốt cuộc có phải là chỗ Long tộc đã xảy ra chuyện rồi không?

Lúc này, điều Đỗ Duy quan tâm nhất là rốt cuộ, những chủng tộc bị trục xuất kia ở phương bắc có thể đánh qua lãnh địa của Long tộc hay không?

Nếu như là vậy mà nói... Như vậy không phải là như giáo hoàng nói: "Nguy cơ ngàn năm chưa từng gặp"!

Dường như cũng chỉ có giải thích như vậy mới phù hợp với lời nói của giáo hoàng!

*****

Đỗ Duy cố gắng đè nén sự rối loạn trong lòng, giọng nói hơi khàn khàn:

-Tướng quân Andre, trước tiên xin cho phép ta bày tỏ sự tôn kính đối với sự anh dũng của tướng sĩ quý quân đoàn! Các anh là những quân nhân đế quốc chân chính! Các anh đã dùng tính mạng để giữ vững chức trách và sự vẻ vang của mình. Bảo vệ con dân của đế quốc! Ta sẽ đem tất cả chi tiết mà ta nghe được vào hôm nay để báo với nhiếp chính vương. Đồng thời, ta cũng có thể cố gắng hết sức để thuyết phục ngài, dành cho phương bắc sự giúp đỡ nhiều hơn nữa! Đây là lời hứa của ta!

Nói xong, Đỗ Duy đứng lên, một mặt nghiêm nghị khom lưng thật sâu đối với vị tướng quân này. Andre vội vàng đứng lên đáp lễ, nhận được hứa hẹn của Đỗ Duy rồi, dường như hắn có phần kích động.

Rodriguez ở bên cạnh cũng đứng lên. Thực hiện một cái lễ nghi kỵ sĩ trịnh trọng với Andre.

- Nói như vậy thì sau khi ma thú rút lui, ngươi đã lập tức gấp rút lên đường để xuôi nam ư?

- Ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ.

Tướng quân Andre cười khổ một tiếng:

- Khi chúng ta xuất phát, mỗi người đều mang theo hơn hai con ngựa. Toàn bộ ngựa đều là loại tốt nhất được tuyển chọn. Trên đường đi đã chết một nửa rồi... Dọc đường còn có một vài con ngựa gắng sức không được mà đã giao cho quân canh phòng địa phương chăm sóc.

Đỗ Duy nhịn không được mà lộ vẻ xúc động.

Từ phương bắc tới đây là hơn mấy ngàn dặm?

Ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ. Bọn người kia cũng thực sự có thể gọi là người sắt rồi.

Hôm nay ta thấy quả thực là các huynh đệ đã gắng sức không được rồi. Lúc này mới ra lệnh vào cái thành nhỏ này để ăn một chút gì đó. Nếu không mà nói, mọi người lại phải tiếp tục ở trên lưng ngựa mà gặm lương khô rồi. Khi tướng quân Andre nói tới đây, Đỗ Duy liền chú ý, quả nhiên những kỵ binh kia đi theo hắn, mỗi người đều là sắc mặt hốc hác. Mặc dù nhìn qua vẫn vạm vỡ nhưng sự mỏi mệt thì không cách nào che giấu được.

Đỗ Duy đang muốn nói gì đó, tướng quân Andre lại cười khổ lắc đầu:

- Ngài công tước. Ngài không cần nói gì nữa. Chỉ tiếc là lần này mặc dù chúng tôi tổn thất nặng nề. Nhưng vẫn để không ít ma thú lọt qua... có mấy cái doanh trại lớn bị đột phá. Trên đường ta xuôi nam đã nhìn thấy trên đường có không ít vết tích tàn phá bừa bãi của ma thú. Trong mấy thôn trấn nhỏ gần phương bắc bị hỗn loạn cả vùng. Sau khi mấy con ma thú kia tấn công vào thế giới loài người, tất nhiên là sẽ làm loạn. Hiện tại phương bắc đã rối loạn rồi. Trên đường ta xuôi nam, từng vào một số thành phố nhỏ. Những người ở nơi đó đều rất hoảng sợ. Tin tức xấu truyền đi rất nhanh chóng... Với lại, hiệu quả của đội kỵ binh mà chúng tôi phái ra đuổi bắt những ma thú kia cũng không lớn. Sơ bộ tính ra ma thú đột phá vào đây có ít nhất mấy trăm con. Sợ rằng còn phải nhiều hơn, có một ngày sau khi mấy đám ma thú này đến vùng trung bộ của đế quốc, lập tức đã phân tán ra, tản mát ở mỗi thôn trấn, dã ngoại, rừng cây hoặc là sơn cốc. Như vậy càng khiến cho hoạt động bắt giết trở nên khó khăn. Với lại, Một khi bọn chúng chạy vào trong thành thị nào đó. Những quân canh phòng kia trong thành thị thông thường đâu có sức chiến đấu gì, căn bản cực kì khó có thể ngăn cản đám này.

Thậm chí dọc đường tôi thấy có không ít cư dân phương bắc cũng đang di chuyển về hướng nam.

Đỗ Duy gật gật đầu:

-Chỉ sợ kỵ binh của quân đoàn Bạo Phong cũng không thể giải quyết việc này rồi. Những ma thú kia xông vào đây. Sau khi phân tán ra thì bắt đầu làm loạn, tai họa cũng sẽ không quá lớn. Đến lúc đó chỉ cần đế quốc treo đến một ít giải thưởng. Tự nhiên sẽ có ma pháp sư của dân gian, còn có tổ chức lính đánh thuê sẽ đi bắt giết...

Sau khi Đỗ Duy an ủi tướng quân Andre hai câu, lại nói:

- Ta lo lắng là.... những ma thú kia ở phương bắc đột nhiên "di chuyển" quy mô lớn vào đây....

Đỗ Duy dùng một cách diễn đạt "đi chuyển" mà không có dùng "xâm phạm" bởi vì trong lòng hắn quả thực rất khó phán đoán, rốt cuộc là bởi vì sau khi động đất mà mấy đám ma thú này hoảng sợ nên di chuyển tự nhiên, hay là bởi vì lực lượng nào đó ép buộc.

- Trừ lần đó ra, rừng rậm đóng băng còn có tiếng động hoặc là điều dị thường gì khác không?

Tướng quân Andre lắc đầu rồi nói:

- Xin lỗi ngài công tước, ta cũng không biết những điều này. Khi ta xuất phát, tướng quân Rostock đã tổ chức hai đội cảm tử, phái hai đội dũng sĩ không sợ chết tiến vào rừng rậm đóng băng đi tìm kiếm xem có động tĩnh hoặc là tin tức gì. Nhưng mà ngay sau đó ta đã xuất phát, cho nên cũng không biết rốt cuộc sau này bọn họ có phát hiện gì không. Tuy nhiên ta nghĩ....

- Nghĩ sao?

-Ta nghĩ, hàng năm trong rừng rậm đóng băng đều có một ít dong binh đoàn cùng đội ngũ mạo hiểm lặng lẽ ra vào. Còn có một số ma pháp sư có thể tiến vào rừng rậm đóng băng tìm bọn hắn để yêu cầu ma thú. Có lẽ, vào mấy ngày nay, nói không chừng sẽ có người nào khác đã ở trong rừng rậm... Trước khi đi, ta cũng đã muốn đưa ra cho tướng quân quân đoàn trưởng Rostock cái đề nghị này, đề nghị ngài ấy phát thông báo tìm kiếm hỏi thăm tin tức, xem có người từ trong rừng rậm đi ra hay không, có thể cung cấp một số manh mối có giá trị. .

Đỗ Duy gật gật đầu rồi nói:

- Đây là một biện pháp chính xác.

Sau đó hắn nhìn thoáng qua tướng quân Andre rồi nói:

- Được rồi, ta thấy ngài cũng đã rất mỏi mệt, ta cho rằng đêm nay ngài đừng ngại mà mang theo những dũng sĩ này của ngài nghỉ ngơi ở nơi này một chút. Dù sao...

Andre lại lập tức lắc đầu:

-Không được! Thưa ngài công tước, cảm tạ ý tốt của ngài. Nhưng mà trước khi ta xuất phát, tướng quân Rostock ra nghiêm lệnh, yêu cầu ta nhất định phải ở trong vòng năm ngày đến đế đô. Trên công văn mà ta mang theo bên người có mệnh lệnh mà hắn tự tay ký cùng ngày hạn chế! Ta nhất định phải kịp thời tới bộ thống soái của đế đô và sau khi nhận được quân bộ tự tay ký tên xác nhận mới coi như hoàn thành nhiệm vụ... Nếu không mà nói, nếu như quá hạn mà không đến, chính là mắc phải quân pháp! Với lại chuyện này khẩn cấp, ta cũng không có thể chậm trễ, mặc dù ta mỏi mệt nhưng mà những anh em kia đã chết đi đều đang nhìn ta! Nếu như ta chậm trễ thời gian, sẽ bị dằn vặt lương tâm!

Trong lòng Đỗ Duy càng thêm kính nể đối với tướng quân Andre này, sau khi thở dài thì tìm kiếm trong lòng ngực một lát, lại lấy ra hai cái chai, đưa tới rồi nói:

- Tin tưởng là ngươi cũng biết, ta đồng thời cũng là một người ma pháp sư. Đây là ma pháp dược tề mà ta chế tạo, dùng để trị liệu tình trạng vết thương, hơn nữa còn có thể làm cho người ta rất nhanh khôi phục tinh lực. Xin nhận lấy lễ vật của ta đi, cho phép ngài cùng bộ hạ uống xong, cũng có thể giảm nhẹ một phần mệt nhọc.

Dừng một chút, Đỗ Duy lại nói với Rodriguez:

- Ông đi tìm những kỵ binh hộ vệ kia của chúng ta, bảo bọn họ nhường hai mươi con ngựa tốt nhất cho tướng quân Andre và bộ hạ. Ta thấy ngựa của bọn tướng quân Andre bôn ba từ xa như vậy, có lẽ sức ngựa cũng có phần không tiếp tục được nữa.

Lập tức tướng quân Andre hết sức cảm kích, tiếp nhận hai bình ma pháp dược tề của Đỗ Duy, sau đó hít một hơi thật sâu:

- Ngài công tước, đa tạ lòng tốt của ngài! Cũng thỉnh cầu ngài đừng quên hứa hẹn của ngài, sau khi trở lại đế đô có thể nói với nhiếp chính vương....

-Nhất định ta sẽ cố gắng lớn hết sức!

Đỗ Duy thề trang trọng.

Đỗ Duy mở miệng yêu cầu ngựa, những kỵ binh canh giữ kia nào dám cự tuyệt, lập tức đã lấy ra hai mươi con ngựa rồi để cho Andre và bộ hạ của hắn thay. Sau khi con người kiên cường của phương bắc này lên ngựa, gật đầu với Đỗ Duy cũng không nói nhiều, đã thét to một tiếng, mang hai mươi kị binh của hắn giống như gió xuôi nam.

Áo choàng tràn đầy bụi bặm kia tung bay, lại có vẻ sáng rõ như vậy...

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)