Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 328

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 328: Mượn cớ lấn tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chiều hướng của sự việc dường như đã rõ ràng lắm rồi nhưng lão tướng quân Hughes lại có vẻ vẫn còn chút bất mãn:

-Điện hạ, điều động từ quân cận vệ của hoàng thành thì thần không có ý kiến. Thần cũng tin rằng những binh sĩ dũng cảm có thể trấn giữ được đế đô. Nhưng mà điều động từ quân đoàn Phương Nam ...... Thưa điện hạ, tình trạng của quân đoàn Phương Nam, mọi người đều đã biết. Từ trước đến nay, bao năm qua, mỗi lần đế quốc mở rộng hải quân, cũng đều điều động binh lực bổ sung từ quân đoàn Phương Nam, đến ngày hôm nay, quân đoàn Phương Nam thật ra chỉ còn là một cái giá rỗng, nếu lần này lại điều động một sư đoàn nữa đi thì ......

-Vậy thì để cho binh sĩ từ hải quân 'chuyển về lục quân '!!

Câu nói này Nhiếp chính vương cho thấy hắn rốt cuộc cũng đã hạ quyết tâm!

Chuyển về lục quân ư?

Từ ngữ mới mẻ này, khiến cho mọi người chấn động!

Gần hai mươi năm nay, chiến lược quân phương của Đế quốc là trọng hải khinh lục, đây đã là sự thật được công nhận!

Chiến thuyền càng đóng càng lớn, hải quân mở rộng rồi lại mở rộng, viễn chinh Nam Dương rồi lại viễn chinh ......

Tuy nhiên thu hoạch của những cuộc viễn trinh lại càng ngày càng ít hơn. Nhưng mà rốt cuộc thì mỗi lần cũng gọi là có thu lợi. Ngay cả tài chính đại thần, cũng không thể không thừa nhận, viễn chinh là có thể đem đến lợi ích cho Đế quốc. Chỉ cần đừng có hao dân tốn của làm cái lễ điển mừng công và nghi thức khải hoàn long trọng là được.

Lão tài chính đại thần không phải là phản đối nghi thức khải hoàn, nói thế nào thì đây cũng là một loại vinh dự đối với chiến sĩ viễn chinh. Nhưng mà, khư khư chỉ vì một loại hình thức huy hoàng, động đến là chiếm dụng hết mấy trăm dặm vận hà, phát động mười mấy vạn công nhân đi vận chuyển, hao phí mấy trăm vạn đồng vàng ......cách làm như thế này. Thì thật là quá ngu xuẩn rồi.

Trong lòng mọi người, đối với việc viễn chinh Nam Dương, vẫn còn lưu giữ một loại khoái cảm. Nói thế nào thì viễn chinh bao nhiêu năm rồi. Chỗ tốt mà nó mang lại, đã để lại sâu đậm trong lòng mọi người một cái "hư vinh"!

Ngay cả cha của Đỗ Duy, bá tước Raymond, một người tinh minh tài năng thật ra cũng không hề phản đối việc viễn chinh Nam Dương. Chỉ cảm thấy "nên đem số lần viễn chinh giảm đi chút, cẩn thận tính toán tốt khoàng cách thời gian". Nói một cách đơn giản nhất là: nuôi béo rồi mới giết!

Nhưng cách "chuyển về lục quân" này của hoàng tử Thần. Nước đi này, đã vượt xa ngoài tầm dự liệu trong lòng mọi người rồi!!

Đối với ông chủ quân phương Hughes mà nói thì mỗi một chi quân đội đều là mệnh căn của ông ta. Triệt thoái bất kì một chi quân đội nào, đối với quân phương cũng là cực không nguyện ý ......hắn vừa nghe lời này lập tức biến sắc. Đang muốn lớn tiếng phản đối, lại cảm thấy bên cạnh bắn tới một ánh mắt, chính là lão tể tướng Rabosil.

Trong mắt của Rabosil ẩn chứa sự cảnh cáo và khuyên can. Lão Hughes phát lạnh trong lòng. Biết đây là lão tể tướng ám chỉ mình. Bây giờ tuyệt đối không nên phản đối lời nói của nhiếp chính vương.

-Thành viên chiến đấu của hải quân Đế quốc đã gần mười lăm vạn! Chiến thuyền gần ngàn chiếc!!

Hoàng tử Thần thản nhiên nói:

-Năm nay còn có hai mươi chiến thuyền dạng lớn mới đóng chuẩn bị hạ thủy ......đây là một loại vinh dự quen thuộc làm sao. Một con số cường đại! Một con số cực lớn!! Hừ, tất nhiên, người người đều say đắm bởi sự lớn mạnh của hải quân. Sự vô địch của hải quân ......Nhưng ta muốn hỏi mọi người. Hải quân cường đại như vậy, hải quân vô địch như vậy ......Nhưng có tác dụng gì cho ta chứ??

Hoàng tử Thần dùng lực đập bàn một cái. Chát một tiếng, người người đều biển hiện vẻ kinh hoàng.

Lại nghe hoàng tử Thần trầm giọng hỏi:

-Tác dụng à? Dùng để đối phó với đám thổ dân của Nam Dương sai? Đối phó với đám chỉ biết dùng bè gỗ. Cầm cây trường mâu dùng gỗ và đá cột lại mà thành và dùng những cây cung bằng rễ cây đan thành để chiến đấu? Chỉ vì đối phó với đám thổ dân này mà phải hao phí của đế quốc Roland ta mỗi năm ngàn vạn quân phí, mười lăm vạn hải quân. Gần ngàn chiến thuyền?!! Nhục cho chúng ta lại có thể vì cái 'thắng lợi' này mà say đắm, mà nằm mộng đẹp!! Đúng là trò cười! Là sỉ nhục!! Hải quân vô địch à? Đương nhiên là vô địch! Đó là vì trên thế giới này. Căn bản không có kẻ địch trên biển! Nếu là không có. Đế quốc cần một hải quân khổng lồ như vậy để làm gì chứ?! Dùng để trang trí nhìn đẹp lắm hả?!

Mỗi một câu một chữ, đều đâm thẳng vào lòng người. Trên đại điện, mọi người đều trầm mặc không biết nói gì. Chỉ có Đỗ Duy là vẫn giữ một bộ mặt bình tĩnh. Vẫn nhịn không được lén nhìn Nhiếp chính vương hai cái, trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ ......hắn chẳng lẽ ......

-Lang kỵ của thảo nguyên chưa diệt! Quân phiệt Tây Bắc không chịu khống chế, bây giờ phía Bắc lại xảy ra chuyện! Lục quân dốc sức, kịch lực chống đỡ. Nhưng mỗi năm lại đem một lượng lớn quân phí ném xuống biển! Chẳng lẽ chúng ta đều mù rồi sao?

Nhiếp chính vương đột nhiên kêu lên:

-Hughes! Tướng quân Hughes! Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi nhìn thấy lục quân khiếm khuyết lực chiến đấu. Ngươi biết phải chiêu quân! Nhưng mà, nhìn thấy hải quân lãng phí tài chính của Đế quốc. Lại không hề làm gì, ngươi thân là quân vụ đại thần. Lại giả câm giả điếc?! Ngươi là già lẩm cẩm rồi, hay là có ý đồ riêng!!

Câu chất vấn cuối cùng, có thể xem là đâm thẳng vào tim của Hughes. Tim Hughes đập mạnh một cái. Lại không thể không tiến lên hai bước, cuối đầu nói:

-Là ......là lão thần ngu muội.

-Ngu muội à? Ta xem ngươi không phải là ngu muội! Mà là có tư tâm! Hừ, quân bộ các ngươi, từ trước đến nay đều đem quân đội xem như là tài sản riêng của các ngươi rồi!! Lợi hại, bất kì sự việc quân vụ nào, cũng là chỉ có thề mở rộng, không thể cắt giảm!! Quân không cần thiết mà lại không cắt giảm, là vì các ngươi không nỡ! Đây là cái gì? Là bảo vệ miếng ăn!! Nhưng đây là quân đội của Đế quốc, không phải là thức ăn của quân bộ các ngươi! Muốn bảo vệ cũng không đến lượt các ngươi!!

Hắn đã đứng dậy, nghiêng người về phía trước, đợi lão tướng quân Hughes:

-Sao không nói nữa? Ồ? Không nói được nữa chứ gì? Vậy thì để cho ta nói!!

Theo đó, hoàng tử Thần thở cho lấy hơi, cắn răng hận hận mà nói:

-Năm ngoái, có người đề xuất muốn cắt giảm một sư đoàn của thủ bị bộ quân tỉnh Lille phía nam, ngươi kịch liệt phản đối! Năm trước, địa phương gần biển ở phía Nam vì thiếu hụt gỗ, kiến nghị tạm hoãn kế hoạch đóng thuyền năm nay, ngươi lại phản đối kịch liệt!! Ngươi có thể nói cho ta biết vì sao không?!

-......

Lão Hughes không dám nói ra tiếng nào.

Hoàng tử Thần đột nhiên gào lên phẫn nộ:

-Để ta nói cho ngươi biết tại sao!! Hừ!! Quân phương chúng ta bao năm nay không hề dễ dàng mới tích góp được những gia nghiệp này, mỗi một phân một hào cũng không được tùy tiện làm mất đi '!! Hughes! Những lời này là ai nói! Nói ở đâu!! Ngươi có biết không!!

Hughes nhất thời rùng người, sắc mặt biến đổi liên tục, trên trán chớp mắt đã đổ đầy mồ hôi, phịch một tiếng, cái thân thể già nua đã quỳ xuống rồi.

-Hừ. Để ta nói cho ngươi biết! Đây là năm ngoái sau khi phương án cắt giảm quân đội bị ngươi phản đối. Ngươi đã nói trong quân bộ! Còn có kế hoạch đóng thuyền năm nay, ngươi dốc sức phản đối chậm trễ, thậm chí còn khiến cho Bộ tài chính lấy tài vụ mùa đông ra, bù đắp cho hải quân chế tác thuyền! Kết quả ra sao!! Năm nay phương Nam gặp tuyết nạn, chính vì tài chính chúng ta không tốt, không lấy được tiền ra cứu trợ!!! Kết quả mới khiến cho ......

Hắn đại khái là đem tức giận trong lòng toàn bộ phát tiết ra hết, chỉ là dưới tình trạng kích động như thế, mém chút nữa là lỡ lời. Cũng may Đỗ Duy kịp thời dùng sức ho khan một cái, hoàng tử Thần nhất thời thanh tỉnh lại, mới đem câu nói sau nuốt vào.

Nhưng mà, người nào cũng biết câu chưa nói xong của Hoàng tử Thần là ý gì!

Hơn nửa là "Kết quả là khiến trong sự việc trù bị quân phí, bị Thần điện qua mặt."

Đại khái là ý này đấy. Tuy hắn không nói, nhưng mà ai ai cũng hiểu.

-Ngươi! Ngươi đem quân đội đế quốc xem thành 'gia nghiệp' của quân bộ các ngươi!! Khốn nạn!! Khốn nạn đến cùng cực!! Ngươi là tướng quân Đế quốc. Không phải là cái gì ông chủ tiệm buôn! Tranh gia nghiệp cũng không cần đến ngươi lao tâm!! Quân đội càng không phải là tư nghiệp của quân bộ các ngươi!! Nếu quân đội này không thể vì Đế quốc mà phục vụ, không thể vì Đế quốc mà cống hiến. Vậy thì nên cắt thì cắt, nên giảm thì giảm! Ngươi hay lắm, đường đường là một Đế quốc quân bộ đại thần, lại biến thành lão gà mái chuyên bảo vệ thỏ con rồi! Cái này không được đụng, cái kia không được đụng! Nhìn thấy hao tổn quân phí, mà chỉ biết đến "gia sản" của bản thân ngươi!

-Điện hạ ......thần ......thần ......

-Ngươi làm sao! Ngươi muốn nói ngươi ngu muội? Hay là nói ngươi già rồi hoa mắt? Hay là nói ngươi có tội?!

Hoàng tử Thần càng không hề lưu tình, lạnh lùng mà nói:

-Ngươi ngoài miệng thì nhận tội. Chỉ sợ việc đầu tiên khi ngươi trở về là đi tìm xem ai đã đem những lời mà ngươi nói tiết lộ cho ta thôi? Hừ! Hughes ơi Hughes. Kế hoạch cắt giảm quân năm ngoái, là cơ hội đầu tiên của ngươi! Gia hạn kế hoạch đóng thuyền đầu năm nay, là cơ hội thứ hai của ngươi! Hai cơ hội đều đã cho ngươi rồi ......kết quả ngươi ......

Nói đến cuối cùng. Thanh âm càng trở nên lạnh lùng hơn.

Như thế này, mọi người đều biết, chuyện hôm nay, sợ là không cách nào êm xuôi rồi. Còn Hoàng tử Thần, lại đột nhiên ở đây, muốn xuống đao với quân vụ đại thần?

Trong đây, vẫn giữ được bình tĩnh, sợ là chỉ có Đỗ Duy và vị lão tể tướng cao thâm khó lường thôi.

Đỗ Duy trong lòng tuy ngạc nhiên nhưng cũng không cảm thấy lạ. Hắn biết Hoàng tử Thần đối với quân phương đã không vừa lòng lâu rồi, nhất là trong quá trình chính biến, cha của mình thân là ông trùm số hai trong quân phương ......bất kì một vị vua nào cũng đâu thể chấp nhận một quân bộ không nghe mệnh lệnh của mình.

Chẳng qua, lúc trước hắn không đụng quân phương là vì lên chức chưa lâu. Hai năm nay, Hoàng tử Thần đã có thể nắm chắc ngự lâm quân rồi. Lại mượn chuyện tham gia chính biến của cận vệ quân hoàng thành, thâm nhập vào quân đoàn cận vệ quân hoàng thành! Lại thêm nắm chặt một vạn lính trị an của cục trị an Đế đô.

Giờ cuối cùng mới khai đao với ông trùm quân phương này!

Người khác nghĩ không thông suốt, rõ ràng hôm nay là thảo luận về việc chi viện cho quân đoàn Phương Bắc, sao đột nhiên lại biến thành đầu mâu chĩa về ông trùm quân bộ? Đỗ Duy trong lòng thầm than ......Hoàng tử Thần này, quả nhiên vẫn là phong cách này, mưu định trước rồi động thủ, trước đó hoàn toàn không cho ngươi nửa điềm báo trước!

Nhưng mà ......Đỗ Duy đột nhiên nhìn nhìn vị tể tướng Rabosil, ông già này cũng một mặt bình tĩnh, hình như cũng không kinh ngạc.

Lão tể tưởng dường như đã gần nghỉ hưu này ......thật không đơn giản!

*****

-Trong mắt ngươi, tim ngươi có nhiếp chính vương này không? Không có! Có Đế quốc hay không? Không có! Có vinh dự của một quân nhân hay không? Cũng không có nốt! Trong mắt ngươi chỉ có quân bộ! Chỉ có quân bộ!! Trong mắt ngươi, bảo hộ "gia nghiệp" của quân bộ các ngươi so với cái gì đại nghiệp Đế quốc, đại cục Đế quốc, và lòng trung thành đều quan trọng hơn! Đúng không?!

Sau một loạt chất vấn, đầu của Hughes gần như phải dán dưới đất rồi. Hoàng tử Thần cuối cùng mới nặng nề ngồi lại xuống ghế, ngực hắn phập phồng thở dốc mãnh liệt. Hiển nhiên những lời vừa rồi cuối cùng cũng đem lửa giận tích trữ trong hai năm qua hoàn toàn phát tiết ra hết.

Trong đại điện, nhất thời tĩnh lặng, chỉ sợ ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Duy nhất chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của hai người hoàng tử Thần và tướng quân Hughes.

Không ai dám nói thêm một chữ nào vào lúc này. Qua rất lâu, giọng nói của hoàng tử Thần tựa hồ đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng lại lạnh đến dọa người ......

-Lệnh xuống ......

Giọng nói của hắn trầm thấp, ngưng một khắc dài, rồi lạnh lùng nói từng chữ:

-Đế quốc quân vụ đại thần tướng quân Hughes, gian truân một đời, trung với Đế quốc, lao khổ công cao, vì lòng trung thành đáng khen, cũng là tấm lòng Đế quốc thương tiếc lão thần, thưởng một trăm thỏi vàng, trân châu Nam Dương mười hòm ......phong cho tước vị công tước suốt đời, danh hiệu cung đình quân lược học giả. Chức quân vụ đại thần tạm thời để trống. Chờ......

Hắn nói tới đây, nặng nề cắn răng một cái, lạnh lùng nói:

-Chờ ta chọn được nhân tuyển rồi nói!

Lão Hughes như gặp sét đánh giữ khoảng không, quỳ ở đó, thân thể không ngừng run rẩy, thời khắc này hắn nào còn có nửa điểm giống bộ dạng lúc nãy tranh luận với tài chính đại thần đến mặt đỏ tai mang? Cuối cùng, qua rất lâu rồi, hắn mới miễn cưỡng dùng giọng nói khàn cả họng nói một câu:

-Tạ điện hạ hân thưởng ......

Sau đó hắn lung lay bất ổn mà đứng dậy, phảng phất là đã dùng đến cực lớn nghị lực, mới không bị ngã. Rồi đi đến ghế ngồi của mình ngồi xuống.

Tuy nhiên, ai ai cũng biết, vị Đế quốc quân vụ đại thần này, ông trùm số một của quân phương ......cuộc đời chính trị của hắn, đã kết thúc hòan tòan vào lúc này!

Nhưng xem ra kinh ngạc không chỉ là mỗi một chuyện này!

Hoàng tử Thần xử lý ông trùm sò quân phương này xong, lại đột nhiên tuyên bố một quyết định càng khiến mọi người kinh hoảng!

-Rabosil, ngươi là tể tướng của đế quốc. Hiện tại chức vị quân vụ đại thần để trống, ta hiện cũng không có nhân tuyển tốt nào, sự tình của quân bộ ...... năm xưa ngươi cũng từng tại nhiệm qua quân chức, trước khi ta tìm được nhân tuyển thích hợp cho chức quân vụ đại thần, sự tình của quân bộ. Ngươi hãy dựa vào thân phận tể tưởng tạm quản đi.

Một màn ngạc nhiên!!

Ai lại đoán được, vốn đã được nhận định là một lão tể tướng hoàn toàn thất sủng, lại đột nhiên được cất nhắc? Đột nhiên được ủy nhiệm quyền lực tạm thay thủ lĩnh quân phương thống soái bộ?!

Còn Rabosil, trên mặt không một tia mừng rỡ, ngược lại còn phảng phất như than nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra sự cười khổ, gật đầu:

-Tuân lệnh, bệ hạ.

Hoàng tử Thần khóe miệng lộ ra một nụ cười:

-Cách xưng hô của ngươi sai rồi, tể tưởng của ta, xin hãy nhớ, từ nay về sau xưng hô ta là điện hạ, đừng nhầm lẫn nữa!

Rabosil nghiêm mặt lại, gấp rút cúi đầu.

-Ngoài ra, về việc Bạo Phong quân đoàn phương Bắc, cứ án theo cách nói của ngươi mà làm đi. Nhưng mà ......thành vệ quân của đế đô không được điều động, điều động từ các sư đoàn khác đi, cụ thể, ngươi đi làm bản một kế hoạch chi tiết cho ta, ta muốn nhìn thấy vào sáng mai!

Rabosil đột nhiên ho khan một tiếng, lên tiếng nói:

-Điện hạ, lão thần còn một thỉnh cầu.

......

-Nói!

Sau một sự trầm mặc khiến người ngạt thở, hoàng tử Thần ngắn gọn thốt ra một chữ như thế.

Rabosil hít sâu một hơi, trên mặt lại lộ ra nét cười:

-Điện hạ, thần tuổi già rồi, quân vụ phức tạp, chỉ sợ một mình thần không không cách nào đảm nhiệm, nếu làm chậm trễ quân vụ, thế càng không tốt! Cho nên, thần muốn xin điện hạ một người, cùng thần vào thống soái bộ phụ trợ thần làm trợ thủ của thần.

-Ồ, ngươi muốn người nào?

Hoàng tử Thần phảng phất như đang nói chuyện phiếm mà hỏi một câu như vậy.

-Thống lĩnh cục trị an Đế đô, đức ngài Camille Ciro, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa còn là công huân, cũng là người xuất thân từ quân phương, thần xem là người thích hợp nhất rồi.

Hoàng tử Thần nhìn trên dưới lão tể tướng này hai lần, trong mắt càng sáng lên ......

-Rất tốt, phê chuẩn!

Hội nghị cung đình này, thế là kết thúc. Ai ai cũng không nghĩ đến, ông trùm quân phương lại bị hạ bệ một cách không được báo trước trong cuộc hội nghị này!

Còn nguyên lão tể tưởng vốn đã bị nhận định là cuộc đời chính trị cơ hồ đến hồi kết thúc, lại đột nhiên bộc phát sinh cơ! Còn lĩnh được quyền lực thống quản quân bộ lớn thế này!

Còn Hughes tướng quân......đã không còn người quan tâm đến nữa rồi.

Chính trị là tàn khốc như vậy! Tuy rằng lão từng là đại thần quân vụ, hôm nay trước khi bắt đầu cuộc họp, lão cũng còn là ngôi sao tiêu điểm trong đám đông, ai cũng đến nịnh nót, chào hỏi lão. Nhưng bây giờ ......lão một mình cô đơn rời đi, người xung quanh đến nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái ......

Lão Rabosil, vừa mới ra khỏi đại điện, liền bị mấy vị đồng liêu vây quanh, nói vài câu khách sáo, ông già cũng không nhiệt tình gì mà đáp lại từng người một. Đợi mọi người giải tán rồi, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của tài vụ đại thần.

-Maldini, bạn của ta, ngươi sao vậy?

Tài chính đại thần thở dài:

-Không có gì, chỉ là cùng lão già Hughes kia đấu khẩu biết bao năm nay rồi, đột nhiên nhìn thấy kết cục này của hắn, trong lòng lại có chút trống trải.

Rabosil đột nhiên cũng thở dài, thấp giọng nói:

-Bạn của ta, ngươi đừng cảm thán nữa. Chẳng lẽ ta và ngươi đã đến từng tuổi này rồi, còn chưa hiểu sao? Đây, là chính trị!

-Chỉ là ta không nghĩ tới, hôm nay vốn chỉ là vì thương lượng chuyện phía Bắc ......

Lão tể tướng đột nhiên cười lạnh một tiếng, kéo tài chính đại thần sang một bên, vừa đi, vừa thấp giọng nói:

-Từ lúc hội nghị hôm nay bắt đầu được một nửa, ta đã dự liệu được rồi. Hôm nay nói chuyện phương Bắc là giả, mục đích của điện hạ, kỳ thật là mượn cớ lấn tới. Thế nhưng, ta cũng không nghĩ tới, vị điện hạ trẻ tuổi này của chúng ta, thủ đoạn lại như chớp giật. Hắc hắc ......

Hắn bất lực mà lắc đầu.

Tài chính đại thần đột nhiên cười:

-Ta thì không chúc mừng ngươi la. Vì ta biết, vị trí này của ngươi chỉ sợ ngồi không được thoải mái ......tạm quản quân vụ của quân bộ, hừ, đây là một cái lò lửa mà.

Trên gương mặt già nua của Rabosil, các nếp nhăn tựa như vỏ cam khô nhíu lại ......

Đột nhiên, hắn nhìn thấy người cuối cùng đi ra từ đại điện chính là Đỗ Duy, mắt lão liền sáng lên, buông tay của tài chính đại thần ra, đi qua bên đó:

-Công tước Tulip.

Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn thấy lão già cao thâm khó lường này, vội vã hành lễ:

-Ngài tể tướng.

-Công tước Tulip, tối nay nhà ta đãi tiệc, muốn mời ngài tham dự, không biết ngài có thời gian đến không?

Ồ?

Đỗ Duy híp mắt, nhìn lão già này một cái ......

Lão già này già đến tựa như một ngọn gió cũng thổi ngã được, nhưng mà, nhìn biểu hiện của ông ta hôm nay, khiến người không thể xem nhẹ!

-Đương nhiên! Ngài tể tướng đã mời tôi đâu dám không đi chứ?

Đỗ Duy cười ha ha.

Hai người cười thân thiết, dường như đã nhìn thấy sự thâm ý từ trong mắt đối phương.

Còn tài chính đại thần kế bên, đang muốn cáo từ, cũng bị lão tể tướng giữ lại:

- Maldini, tối nay cũng mời ngươi tới chung vui đi.

Tài chính đại thần đang muốn nói, lúc này thì người cuối cùng đi ra từ đại điện, lại là thống lĩnh cục trị an đế đô Camille Ciro. Người trẻ tuổi được sự tin tưởng sâu sắc của hoàng tử Thần này, vừa mới đi ra, lập tức hướng về ba nhân vật cấp lão đại này hành lễ, tiếp đó cười nói:

-Ngài tể tưởng, cám ơn ngài hôm nay trước mặt điện hạ đã đề cử......"

Rabosil cười nhẹ một tiếng:

-Ngài Camille khách sáo rồi, cho dù là ta không đề cử, bằng vào sự tín nhiệm của nhiếp chính vương đối với ngài, cũng nhất định sẽ thăng chức ngài.

Dừng một chút, lão tể tưởng lại cười nói:

-Ngài và ta sắp cùng nhậm chức vào thống soái bộ, tuổi ta đã già rồi, rất nhiều chuyện, cũng chỉ có thể cho chút ý kiến, sự tình cụ thể, đến lúc đó cần phải trông cậy đám người trẻ tuổi các ngài rồi. Đại nhân Camille, tối nay cũng mời cùng đến nhà tôi dự tiệc đi. Tôi đã nói với ngài công tước Tulip rồi ......

Camille cười nhẹ một tiếng, nhìn Đỗ Duy một cái:

-Ồ, đừng nói là tể tướng đại nhân mời, tôi không dám từ chối. Mà cả công tước Hoa Tulip cũng đi, tôi có lý nào không đi cơ chứ?

Trong lòng Đỗ Duy hiểu rõ, nãy giờ chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch cắt bớt phần đầu với phần đuôi mà thôi.

Tuy nói trên danh nghĩa là lão tể tướng mang danh tạm quản quân vụ, kỳ thật......chỉ sợ, Camille này, mới là nhân vật chính!

Nhiếp chính vương cho Rabosil một tín hiệu "Ngươi còn có tác dụng, ta sẽ không phế ngươi bây giờ."

Rabosil lập tức hồi đáp lại, hắn sớm biết Nhiếp chính vương muốn an bài vào quân vụ, nhất là vị Camille này, chính là nhân tuyển trong lòng của Nhiếp chính vương. Cho nên, không đợi Nhiếp chính vương tự mở miệng nói ra, hắn đã xuôi dòng tặng cho một cái nhân tình. -

Chính trị ......chính trị mà ......

Đỗ Duy trên mặt cười nhẹ, nhưng trong lòng lại thở dài.

Còn bóng lưng già của vị tướng quân Hughes cô đơn kia ......còn có ai nhớ đến chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)