Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 385

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 385: Thành Lâu Lan
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Có lẽ là vì mải quan sát tới mức ngẩn ngơ, đến ngay cả công chúa Louise cũng gần như quên thói quen lễ nghi đã hình thành từ nhỏ: Bất kể như thế nào thì giương mắt nhìn chằm chằm vào một người là hành vi bất lịch sự.

Đến ngay cả câu hỏi của đối phương mà công chúa Louise cũng quên trả lời, may là tiểu thư Daisy đằng sau nàng đã bình tĩnh trở lại, nàng kéo nhẹ vị công chúa này một cái.

Lúc này công chúa mới bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi nàng nghe rõ lời của đối phương thì lại càng giật mình hơn.

Người kia... là người hầu ư?

Điều làm cho Louise kinh ngạc là người kia lại bị chàng trai mỹ lệ tới mức không sao tả nổi này gọi là "người hầu" - toàn thân người đó toát ra cảm giác uy hiếp tinh thần mà lại có thể chỉ là một người hầu sao? Mới nhìn qua thì thằng cha cổ quái này có khí thế kiêu ngạo như vậy, thậm chí ngay cả khí chất cao ngạo không ai bằng kia cũng giống như là vừa sinh ra đã có. Rõ ràng là loại khí tức nghiêm nghị tỏa ra tự nhiên như vậy là loại khí chất chỉ tầng lớp cao quý mới có thể hình thành... Một thằng cha như vậy lại chỉ là một người hầu ư?

Có lẽ đại đa số người trong thiên hạ chỉ xứng làm người hầu của hắn mới đúng!

Thế nhưng, lời này lại từ trong miệng chàng trai mỹ lệ tới mức không sao tả nổi kia nói ra nên nhất định là đúng như vậy. Kì lạ là người đẹp này (trong lòng Louise gọi thằng cha này là như vậy), lời của hắn (hay nàng?) rõ ràng từng chữ, nếu nói khí chất của người hầu kia đã cao ngạo giống đỉnh núi cao nhất thì sự cao ngạo của người này đã cao tới bầu trời! Dù cho đỉnh núi có kiêu ngạo như thế nào thì cũng không cao hơn trời.

-.... A.

Cuối cùng Louise mở miệng, nàng hít một hơi thật sâu. Dù sao từ nhỏ đã được tiếp nhận sự giáo dục của cung đình, nàng chỉ hơi bối rối một chút nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Nàng mỉm cười nói:

- Vâng, ngài nói không sai, đúng là chúng ta muốn đi thành Lâu Lan, xin hỏi các hạ muốn nói gì...

Trong con mắt của đối phương không che giấu sự vui mừng chút nào, mỗi một động tác của hắn đều ẩn chứa tác phong lễ nghi. Hắn nói:

- Ồ, như vậy thì thật là quá tốt rồi. Ta có một yêu cầu rất mạo muội, ta và người hầu của ta từ nơi khác đến, chúng ta muốn đi du lịch xem phong cảnh ở nơi biên giới Tây Bắc này một thời gian.

Đáng tiếc, chúng ta vừa được người ở thị trấn này cho biết vị công tước Hoa Tulip kia ban hành pháp lệnh đặc biệt. Nghe nói là bởi vì thành Lâu Lan quá mức sầm uất, quả thực thương gia của đại lục mỗi ngày ra vào qua lại quá nhiều, cho nên công tước Hoa Tulip đã hạ lệnh tạo ra hạn chế đối với việc vào thành----- ngoài phải dùng tiền giao nộp thuế vào cửa khẩu ra còn phải đạt được chứng nhận cho phép đi qua cửa khẩu mới có thể vào thành.

Với lại, bây giờ là thời kì bận rộn, nghe nói vào thời điểm này hàng năm, tất cả lữ điếm trong thành đều sẽ chật ních, nếu như không có chứng nhận cho phép đi qua cửa khẩu của đội buôn thì ngay cả vào thành cũng không tìm được quán trọ...

Hỡi cô gái xinh đẹp, cô xem, chủ tớ hai người chúng ta chỉ là du khách bình thường, cũng không phải thương nhân gì, với lại chúng ta cùng ở xa tới, trước đó cũng không biết cái pháp lệnh đặc biệt này của Tây Bắc.

Cho nên, ta thấy ngài và bạn của ngài dường như là thương đội, ta nghĩ nhất định là quý đoàn có chứng nhận cho phép vào cửa khẩu. Cho nên, ta mạo muội ngăn cản đường đi của cô. Xin hỏi cô có thể nhân tiện mà dẫn chúng ta cùng vào thành hay không?

Công chúa Louise sững sờ một chút.

Chứng nhận cho phép đi qua cửa khẩu là pháp lệnh mới mà Đỗ Duy ban hành, từ đầu năm trước vì tránh có thám tử của quân Tây Bắc hoặc là người thảo nguyên tùy ý tiến vào lãnh địa của hắn, hắn hạ lệnh thiết lập cửa khẩu ở toàn bộ vùng biên giới hành tỉnh Desa, thương đội qua lại nhất định phải đăng kí, sau khi đổi dấu thủ tục mới có thể nhập cảnh.

Công chúa Louise từ đế đô đến, mặc dù nàng không có lộ ra thân phận công chúa nhưng mà khi nàng đến thì đã bảo thủ hạ dùng một thân phận quý tộc đế đô để giải quyết thủ tục rồi. Nàng có thủ tục thông qua cửa khẩu nhưng... dẫn theo hai người kì quái này cùng vào thành sao?

Cuối cùng thì lòng hiếu kì trong lòng Louise chiếm lợi thế, dẫn hai người đi vào đối với một công chúa đế quốc như nàng mà nói thì không tính là gì, chi do nàng quả thực rất hiếu kì đối với kẻ mỹ lệ tới mức không sao tả được này.

Từ nhỏ nàng từng thấy đủ loại con dòng cháu giống quyền thế, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp một người mà phong cách và dáng điệu có thể mỹ lệ đến loại trình độ này! Một mặt nàng nhìn chăm chú kẻ này, mặt khác trong lòng còn thầm suy đoán lai lịch của hắn.

Nhìn tướng mạo của hắn hẳn là tuổi rất trẻ, với lại loại giọng nói theo tiêu chuẩn tiếng đại lục Roland này nhất định là ở thế gia nghiêm khắc học tập từ nhỏ mới có thể có, mà loại phong cách này, còn cả động tác nhấc tay động chân cũng thực tao nhã, thật sự là không thể xoi mói ra chút tì vết nào.

Điều này càng làm cho công chúa Louise nhận định kẻ này nhất định là một người trẻ tuổi đến từ thế gia giàu có.

Tuy nhiên, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói trong gia tộc lớn nào nhà của đế quốc xuất hiện một người tuổi còn trẻ mà xuất sắc như vậy. Là mấy gia tộc cổ xưa của phương bắc kia sao? Nhưng mà nhìn kẻ gia hỏa này lịch sự thanh tú như vậy không giống như là người phương bắc vốn phải có vẻ hào sảng, như vậy là người phương nam ư?

Nhưng mà nhìn da thịt trắng nõn của hắn, với lại con mắt của hắn lộ ra vẻ trong sáng như vậy, không giống như là những người phương nam khôn khéo quá mức. Quan trọng nhất là, công chúa Louise cảm thấy, hễ là nhà giàu có đứng đầu trên đại lục thì cơ bản đều tập trung ở đế đô rồi, nếu như gia tộc nào xuất hiện người tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy thì mình tuyệt đối không có khả năng không biết.

- Được thôi.

Công chúa và tiểu thư Daisy liếc nhìn nhau rồi nói:

- Dẫn các ngài vào thành cũng không phải việc khó gì. Tuy nhiên, các hạ tôn kính, trước khi yêu cầu người khác trợ giúp, trước tiên ngài có thể nói rõ thân phận và lai lịch của ngài hay không?

- Ồ, ta gọi là Lạc Tuyết, đến từ phía bắc đại lục.

Người này cười khẽ, không thể không thừa nhận là khi hắn mỉm cười thì ngay cả công chúa Louise cũng bị nét tươi cười của hắn mà mất hồn trông giây lát.

-... Ôi.... Lạc Tuyết, tên thật dễ nghe.

Công chúa nhanh chóng che giấu sự thất lễ của chính mình, nàng nói:

- Quê hương ngài nhất định thường thấy phong cảnh mỹ lệ tuyết rơi rực rỡ.

Ngừng một chút, nàng nhìn về phía "người hầu" kia ở sau Lạc Tuyết rồi nói:

- Ừm, bạn của ngài đâu?

Dù đánh chết thì công chúa Louise cũng tuyệt đối không tin một người có khí chất xuất sắc như vậy, thậm chí còn mang một loại khí tức uy hiếp mờ mờ ảo ảo làm sao có thể là một người hầu chứ.

- Ôi.... Hắn chỉ là một người hầu. Ngài chỉ cần gọi hắn là Tiểu Tam là được rồi.

Lạc Tuyết trả lời một câu lạnh nhạt. Giọng nói của hắn vẫn rất nhã nhặn, tuy nhiên khi nhắc tới cái người hầu này, sự nhã nhặn của hắn rất giống sự nhã nhặn của một chủ nhân hòa nhã khi đối xử với nô bộc. Mặc dù hòa nhã nhưng mà cái vẻ cao quý kia lại rất rõ ràng.

Thực sự... thật sự là người hầu cơ đấy.

Nhưng mà.... Tiểu Tam, cái tên này.... Rất kì quái.

Công chúa lập tức quyết định nhanh chóng dẫn bọn hắn cùng lên đường nhưng nàng thấy hai người không có ngựa, liền bảo kỵ sĩ hộ vệ đi theo đưa ra hai con ngựa cho bọn họ cưỡi.

Những kị sĩ đi theo nàng phải nhường lại chiến mã của mình nên đương nhiên là có người không phục, tuy nhiên công chúa hạ lệnh, đám kị sĩ cũng không dám làm trái. Dù sao những kị sĩ này lặn lội đường xa tới đây đều là một người hai ngựa, một ngựa mang theo để dự phòng.

Lúc này vì muốn để cho hai thằng cha kỳ đà cản mũi này bị một chút khó khăn, nên có người dắt ra hai con hung dữ nhất trong số ngựa dự phòng.

Hai con ngựa cao to này đều là chiến mã chất lượng tốt trong ngự lâm quân. Người bình thường không thể cưỡi loại chiến mã này.

Thấy hai con ngựa được dẫn tới trước mặt hai người này, trong lòng kỵ sĩ khác cười lạnh lùng: tí nữa các ngươi ngã xuống ngựa thì mới vui!

Nhưng mà sau đó, mọi người đều sửng sốt.

Hai con chiến mã cao lớn vừa đi đến trước mặt hai người này liền nôn nóng bất an mà bới chân xuống đất. Thậm chí một con trong đó còn sợ hãi đến mức liên tục hí khẽ. Tên người hầu gọi là "Tiểu Tam " kia chỉ kêu một tiếng lạnh lùng: "Hừ hừ".

Nhưng chỉ có hai tiếng "Hừ hừ" như vậy mà con ngựa bên cạnh hắn kia lại đã hí dài một tiếng. Lập tức nôn nóng bất an mà liên tục lùi về sau. Nếu như không phải những chiến mã này đều là trải qua huấn luyện nghiêm khắc thì sợ rằng đã sớm giãy dây cương trong tay kỵ sĩ rồi chạy thẳng đi.

Đến ngay cả bọn kỵ sĩ chung quanh bị ánh mắt của tên "Tiểu Tam" cổ quái này làm cho có thoáng thấy sợ hãi và cảm giác đè nén kì lạ.

Mà lúc này, Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười, đi về phía trước hai bước. Hắn đưa tay ra vỗ về lưng ngựa, trên người hắn dường như có một loại khí tức dịu dàng, lập tức con chiến mã nôn nóng kia đã yên tĩnh trở lại. :

Trước mắt bao người, tay của Lạc Tuyết nhẹ nhàng hạ xuống trên đầu ngựa rồi vuốt ve qua lại một lúc, con chiến mã kia đã lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sau đó. Bốn chân cong rồi quỳ xuống, nó nằm ở trước mặt Lạc Tuyết. Nó trở nên cực kỳ ngoan ngoãn. Khi Lạc Tuyết ngồi thoải mái ở trên lưng, lúc này chiến mã mới chống chân đứng thẳng lên.

- Tiểu Tam. Đừng dọa bạn của chúng ta.

Lạc Tuyết cưỡi ở trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua người hầu của hắn, trong vẻ mặt của tên Tiểu Tam kia có một chút sợ hãi, hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Lạc Tuyết, chỉ hừ một tiếng rồi kéo dây cương, xoay mình lên ngựa, sau đó không có bất cứ động tác gì nữa.

Đoàn người tiến về thành Lâu Lan phía trước, sau khi thực hiện thủ tục vào thành ở cổng một cách nhẹ nhàng, họ đi vào trong thành Lâu Lan.

Mùa này đích thực là lúc thành Lâu Lan sầm uất nhất, mùa xuân muôn vật hồi phục sau khi trải qua mùa đông giá lạnh, các loại vật tư đều tiêu hao rất nhiều, đó chính là thời cơ tốt nhất cho hàng loạt thương đội trên đại lục chen chúc xuất quan tiến vào thảo nguyên rao bán các loại hàng hóa: dụng cụ sinh hoạt, lương thực...

Khi tiến vào trong thành Lâu Lan, phía trên đường phố đoàn người rất nhộn nhịp, thương đội đi đi lại lại, cỗ xe ngựa chen lấn ở trên đường, mặc dù Tây Bắc vừa mới trải qua một cuộc chiến tranh nhưng mà cũng không hạ thấp sự tích cực của các thương nhân.

Ở dưới sự tổ chức của Đỗ Duy trong hơn hai năm, đô thị lớn nhất vùng biên giới của đế quốc như cái thành Lâu Lan này đã biến thành một thành thị buôn bán sầm uất.

Mặc dù đường phố chen chúc bận rộn nhưng lại trật tự không loạn, từng đội kỵ binh mặc đồng phục của thành vệ quân gia tộc Hoa Tulip cưỡi ngựa đi đi lại lại tuần tra. Mà trên bảng cáo thị ở cửa thành dán mệnh lệnh mới nhất của công tước Hoa Tulip, thậm chí còn có một ít thành viên của chính vụ được bố trí cắt cử đặc biệt đứng ở bên cạnh bảng cáo thị đọc to nội dung.

Từ sau khi vừa vào cổng thành, ở trong mắt đoàn người công chúa Louise, toàn bộ thành Lâu Lan chính là một cảnh tượng sầm uất thịnh thế.

Thậm chí mấy cái ngã tư đường ở phương xa vẫn còn xây dựng thêm, từng tòa nhà đồ sộ cũng đang xây dựng, đến nỗi làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là bên cạnh những công trình đang xây dựng kia lại có thể còn có tốp năm tốp ba người có vẻ như là dân thành phố, trong tay họ đang cầm rổ chứa đầy thức ăn và nước đến khao những người kia đang thi công tòa nhà, con đường.

Những điều đa dạng này làm cho đám người từ ngoài đến giương mắt mà nhìn. Mà sau đó, lòng hiếu kì của công chúa Louise nổi lên lần thứ hai, lập tức phái kỵ sĩ đến hỏi thăm dò người qua đường. Kết quả có được càng khiến cho mọi người kinh ngạc.

- Tất cả những điều này đều do đức ngài công tước hoa Tulip hạ lệnh thiết lập. Những tấm biểu ngữ và cả chữ viết trên thùng rác – theo lời của ngài công tước thì đó là "quảng cáo", nhưng những thương gia muốn viết chữ trên đó thì phải trả tiền

*****

Nghe nói là thanh toán theo thời gian, mỗi tháng đều phải đến phòng quản lý của Tổng đốc để tham gia đấu giá. Bây giờ nghe nói, ở ngã tư này, mỗi một biểu ngữ lên đến một ngàn đồng vàng, mà mỗi thùng rác cũng năm trăm đồng vàng một tháng.

Công chúa Louise nghe xong, thầm tính nhanh trong đầu, không nhịn được hít vào một hơi, nhìn con đường chính rộng rãi phồn hoa này, những biểu ngữ xa xa kia và mấy thùng rác, tính toán số lượng, thở dài nói:

- Trời ạ, nói thế, chẳng phải là chỉ mỗi con đường này, mỗi tháng có thể cho Công tước Hoa tuip thu vào hơn một vạn đồng vàng sao? Chỉ bố trí qua một chút, một tháng liền thu hơn một vạn đồng vàng!

-Một vạn đồng vàng cũng đủ nuôi sống một tiểu đoàn bộ binh tiêu chuẩn của đế quốc rồi.

Không hổ là em gái của tướng quân, tiểu thư Daisy liền đưa ra một kết luận:

-Công tước Hoa Tulip thật sự là một cao thủ vơ vét của cải đó.

Lạc Tuyết trước giờ luôn theo phía sau, lúc này cũng nhịn không được mà thở dài, quay qua người hầu bên cạnh thấp giọng nói:

- Ngươi thấy không, đàn ông thanh niên đi lại ở ngã tư này, nhiều kẻ bước chân vững chắc, nắm tay có lực, ánh mắt có thần, mặc dù là bình dân, nhưng nhìn là biết đây là những người đã trải qua huấn luyện quân sự. Những người này so với những kẻ ở địa phương khác trên đại lục chúng ta gặp qua đều mạnh hơn rất nhiều đó. Sợ là tương lai một khi khai chiến, công tước hoa Tulip này lúc nào cũng có thể kéo hơn mười vạn quân hợp cách. Hơn nữa, kẻ này rất giỏi kiếm tiền, tiền này hẳn là dùng để cho hắn nuôi quân.

Gã hầu kia đương nhiên là tam vương tử long tộc đã đầu hàng, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, thấp giọng nói:

-Chủ nhân, trước kia ta và hắn đã tiếp xúc, hắn là một kẻ rất ranh mãnh lợi hại, lúc đầu thậm chí còn có thể trốn thoát khỏi truy sát của phụ thân ta. Công tước hoa Tulip này sợ là nhân tài xuất sắc nhất đứng đầu trong loài người, có lẽ chúng ta bây giờ nên đem hắn ...

Vừa nói vừa giơ tay lên vạch ngang cổ.

Nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của hoàng kim long, Lạc Tuyết cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời. Ánh sáng có chút chói mắt, Lạc Tuyết vươn bàn tay xinh xắn lên che trên mi mắt, dưới nắng vàng rực rỡ, vòng chỉ bạc trên cổ tay hắn hơi ánh lên.

Rốt cục, Tinh linh vương cười, cười như gió xuân ấm áp, nhưng trong giọng nói của hắn, từng chữ từng chữ như dao sắc khoét vào trong lòng hoàng kim long.

-Đừng tưởng là ta không biết ngươi nghĩ gì. Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ, thân phận của ngươi bây giờ chẳng qua là kẻ hầu của ta. Bất kể gặp phải chuyện gì. Ta ra bất cứ quyết định nào. Ta cũng không cần ngươi kiến nghị hay "cống hiến trí tuệ" cho ta.

Tinh linh vương nhìn hoàng kim long, nụ cười của hắn tuy ôn hòa, nhưng trong ánh mắt lại như có kim châm:

- Ám sát một công tước ở thế giới loài người, hơn nữa hắn cũng là một cường giả đại lục, cao thủ chung quanh nhiều như mây ... ngươi nhất định là rất hy vọng ta chết ở đại lục Roland.

Hoàng kim long biến sắc, hắn đang muốn giải thích thì Lạc Tuyết đã cười nhạt nói:

-Không cần phủ nhận. Chúng ta đều rất rõ ý nghĩ của nhau, ngươi thần phục với ta. Nhưng ta cũng không ngu ngốc cho rằng ngươi trung thành với ta. Chỉ là ta cần phải nhắc nhở ngươi. Ừm... coi như ngươi muốn giở trò gì đó. Tốt nhất nên làm khéo một chút, lần sau quỷ kế ngu xuẩn như thế đừng dùng lại, nếu không sẽ làm ta coi thường trí khôn của ngươi.

Vừa nói, Lạc Tuyết vừa thức nhẹ vào bụng ngựa, tiến lên phía trước.

Hoàng kim long ở sau, trong ánh mắc xẹt lên một tia ý vị phức tạp.

Đoàn người công chúa Louise đi thẳng đến một thương hội phía nam thành để dừng chân. Gia tộc của tiểu thư Daisy dù sao cũng là một phú hào ở phía nam. Có vô vàn quan hệ lớn nhỏ với thương hội phương nam.

. Sớm biết cô bé trước mắt là người có thân phận cao quý trong gia tộc. Người trong thương hội sớm đã dọn dẹp một tiểu viện rộng rãi thoải mái và sạch sẽ trong tổng bộ thương hội.

Lúc đoàn người công chúa Louise đến, hội chủ thương hội lập tức ra cửa nghênh đón. Mời các nàng vào trong viện. Daisy cũng không tiết lộ thân phận của Công chúa Louise, chỉ nói là bạn của mình. Dừ sao tiểu thư quý tộc thế gia luôn có vài bạn thân khuê phòng, hội chủ thương hội nghĩ đây cũng là một tiểu thư quý tộc, cũng nhiệt tình tiếp đãi.

Daisy căn dặn để những hộ vệ kỵ sĩ bảo vệ ở xung quanh tiểu viện, mình và Louise mang theo hai nữ hâu đến ở trong thương hội.

Tiểu viện này coi như sạch sẽ thoải mái. Chỉ là có vẻ hơi nhỏ một chút. Hội chủ thương hội giải thích là thành Lâu Lan phát triển cực nhanh. Đất đai ở đây giá rất cao, cơ hồ là tấc đất tấc vàng, cho nên thương hội mình vốn không có khả năng chiếm diện tích lớn. Nam phương thương hội thực lực cũng không tồi, có thể sở hữu nơi này, tại thành Lâu Lan cũng là hiếm thấy.

Công chúa Louise cũng không quá quan tâm đến hoàn cảnh nơi ở, lập tức phái cô hầu gái tâm phúc của mình, mặc thường phục đi đến thương hội của gia tộc Listeria, liên lạc với phu nhân Listeria.

Còn về Lạc Tuyết ...

Công chúa Louise hiếu kỳ giữ tinh linh vương lại, mà vốn tinh linh vương tính tạm thời gửi thân ở đây nên cũng không từ chối, tạm thời làm khách. Về phần "mỹ nhân" đáng kính này, Louise công chúa để vị tiên sinh Lạc Tuyết và người hầu của hắn ở một viện.

Lạc Tuyết rất cao hứng tiếp nhận ý tốt của công chúa. Sau đó hắn đưa ra một yêu cầu, hắn thấy thương hội này có thư phòng. Hắn hy vọng có thể mượn một ít bộ sách trong thư phòng để đọc.

-Xin hỏi ngài cần những loại sách gì?

- Phong thổ, bất cứ loại sách nào có thể, nếu có sách lịch sử đại lục là tốt nhất, ta đã xem đến quyển thứ sáu, các ngươi hẳn là có nguyên bộ chứ?

Phong độ tao nhã của tinh linh vương, làm hội chủ thương hội âm thầm suy đoán ---- chẳng lẽ hắn là đại quý tộc hiển hách đến từ đế đô?

-A, chúng tôi mặc dù không có, tuy nhiên tôi sẽ sai người đi mua một bộ đến.

Hội chủ thương hội vội lui ra ngoài.

Không hiểu tại sao, đối với gã mỹ lệ này với dáng vẻ tươi cười ôn uyển mà ngay cả hắn cũng không rõ giới tính của đối phương, bất quá tiểu thư Daisy lúc giới thiệu gọi là "Tiên sinh", Lạc Tuyết cũng không tỏ vẻ gì khác, trong lòng hội chủ thương hội có một loại kính sợ không rõ ràng.

Trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi không sao giải thích được.

Lúc ăn trưa, công chúa Louise phái người đến mời Lạc Tuyết cùng dùng cơm, tinh linh vương rất cao hứng tiếp nhận lời mời, nhưng để không phá hỏng bầu không khí, Lạc Tuyết rất hiểu biết, không dẫn theo "người hầu" cùng tham dự, mà để hoàng kim long ở lại trong viện.

Trên bữa cơm, hai cô gái Daisy và công chúa Louise dùng đủ lời để tìm ra thân phận Lạc tuyết. Nhưng là cách nói chuyện của tinh linh vương quá tốt, thiên văn địa lý, nhân văn nghệ thuật, âm nhạc hội họa, tựa hồ như biết hết tất cả, vị nam tử đa tài này cực kỳ tinh thông rất nhiều lĩnh vực, dù không chân chính động thủ, nhưng một số quan điểm hắn nói ra, công chúa Louise và tiểu thư Daisy cảm thấy như những nhân vật nổi tiếng cấp đại sư mình từng gặp ở đế đô. Mà tinh linh vương phong tư ưu nhã, làm bữa trưa này cực kì vui vẻ.

Công chúa Louise đặc biệt chú ý đến tư thái lúc vị tiên sinh Lạc Tuyết này dùng cơm. Lễ nghi lúc đối phương sử dụng dao nĩa, thậm chí Louise công chúa từ nhỏ tiếp thụ lễ nghi cung đình cũng cảm thấy không bằng. Nhìn dáng vẻ vị Lạc Tuyết tiên sinh này, cứ như nhìn một bức họa tuyệt mỹ, ngay cả động tác nhỏ nhặt của ngón tay hắn, cũng hoàn mỹ đến cực điểm!

Hai cô gáiđều mê say, trong lòng không nhịn được thầm kinh ngạc.

Trên thế giới sao lại có người mỹ lệ đến thế? Nếu như hắn là phụ nữ, chỉ sợ phụ nữ khắp thiên hạ, không ai sánh bằng!

Sau bữa trưa, hội chủ thương hội hấp tấp đi đến, cắt đứt không khí nói chuyện của ba người.

Vị hội chủ này đem đến một tin tức: trợ thủ tín nhiệm nhất của công tước Hoa Tulip, sếp tổng phòng quản lý của tỉnh Desa, nhân vật số hai hành tỉnh Desa, ngài Philip đến thăm hỏi!

Ý đồ của ngài Philip rất đơn giản, hắn biết tiểu thư Daisy sắp trở thành Vương phi đế quốc đến, hắn đại diện công tước Hoa tulip đến đây thăm hỏi yết kiến, đồng thời nhiệt tình mời tiểu thư Daisy chiều nay tham dự yến hội quý tộc tổ chức trong công tước phủ.

Daisy và công chúa Louise liếc nhìn nha, dưới ánh mắt công chúa Louise, Daisy hỏi:

- Ngài Philip đâu?

-Đang chờ ở ngoài ạ.

-Thật thất lễ.

Daisy nhíu mày:

-Tổng quản tỉnh Desa, tương đương cấp tổng đốc đế quốc, sao lại để ngài Philip chờ ở ngoài? Mau mời hắn vào!

Liếc qua Lạc Tuyết, vốn Daisy muốn mời Lạc Tuyết tránh đi trước, nhưng trong lòng khẽ động, không biết dậy nên ý niệm gì trong đầu, lời đến khóe miệng lại thu về. :

Mà Tinh linh vương nghe thấy "trợ thủ tín nhiệm nhất của công tước Hoa Tulip", trong con ngươi mỹ lệ lập tức hiện lên vẻ rực rỡ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-662)