← Ch.408 | Ch.410 → |
Bên dưới đầm lầy, Đỗ Duy trông thì có vẻ tràn ngập tự tin nhưng thực ra trong lòng hắn cũng thấp thỏm lắm. Dỏng tai nghe ngóng hồi lâu thấy bên ngoài không còn truyền đến động tĩnh gì – Đỗ Duy bấy giờ mới dám khẳng định Lạc Tuyết đã bị mình lừa bỏ đi.
- Được rồi! Hắn chắc đã bỏ đi. – Đỗ Duy thở phào một hơi:
- Tiếp sau đây chúng ta chỉ cần cố chịu ở chỗ này ba ngày, Lạc Tuyết sẽ từ bỏ việc tìm kiếm cảm ứng về ma pháp ấn kí, bởi vì hắn đã tìm ở chỗ này rồi nên hắn sẽ đi ngày một xa hơn! Chỉ cần ra ngoài ba trăm dặm là sẽ vượt khỏi phạm vi cảm ứng ma pháp ấn kí, đến lúc đó chúng ta có thể an toàn đi ra rồi!
Đang nói Đỗ Duy chợt phát hiện ra nét mặt Jojo có chút khác lạ, tuy đang ngồi nhưng cặp đùi lại bắt chéo vào nhau, mặt cô nàng càng lúc càng đỏ.
- Cô làm sao thế? – Đỗ Duy chau mày: - Chẳng lẽ vết thương lại phát tác?
Jojo lắc đầu, mặt đỏ bừng:
- Kh.. không....
- Cô rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Jojo cuối cùng không nhịn nổi nữa, xấu hổ nói:
- Chúng .... chúng ta tối qua ăn cơm tối, còn ăn súp thịt do anh nấu, có đúng không?
- Đúng rồi .... không sai.
Jojo thấy Đỗ Duy còn chưa hiểu, trong cơn nguy cấp "cả trong lẫn ngoài" thì không kìm nổi nữa, lớn tiếng:
- Anh! Chẳng lẽ anh quên rồi à? .... Suốt dọc đường, tôi còn chưa có cơ hội ... Chưa có cơ hội .....
Đỗ Duy nhìn nét mặt và động tác của Jojo, chợt hiểu ra vấn đề.
- Cô .... chẳng lẽ là cô buồn tè?
Chẳng lẽ cô buồn tè?
.......
Cả đời Jojo cho đến bây giờ cũng không biết đã bị hỏi qua bao nhiêu câu hỏi: cô lạnh không? Cô nóng không? Cô đói không? Câu chú ngữ này cô thuộc chưa? Ma pháp này cô đã nắm vững rồi chứ? Cô giận rồi sao?.. v...v... Thế nhưng có nằm mơ, cho dù là cơn ác mộng đáng sợ nhất đi nữa Jojo cũng tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày mình lại bị một chàng trai trẻ bô bô trước mặt mình hỏi một câu: Cô buồn tè hả?
Nghe xong câu này phản ứng đầu tiên của Jojo là suýt nữa đã xấu hổ chết tại chỗ. Nếu ở đây có một bức tường, Jojo thực sự rất muốn đâm đầu vào chết cho xong .... Nếu có cái lỗ nẻ, chắc chắn cô nàng sẽ chui vào đấy không bao giờ ra nữa.
Nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của Jojo, Đỗ Duy nói huỵch toẹt:
- Việc gì mà phải xấu hổ? Con người ta kiểu gì mà chả cần ăn uống giải quyết, chẳng lẽ cô không phải là người? Chậc ... có điều chỗ này nhỏ như vậy ... hay là cô cứ chấp nhận đi, như lúc nãy thay đồ ấy, ta sẽ quay người đảm bảo không nhìn là được.
- Như thế làm sao được!! – Jojo hét toáng lên, giọng nói the thé như muốn chọc thủng màng nhĩ Đỗ Duy.
Đỗ Duy cười:
- Cô mà còn tiếp tục hét, âm thanh có thể sẽ truyền qua mười mấy mét đầm lầy ra ngoài để thằng pê đê chết toi đó nghe được là không xong đâu.
Jojo tức đến nỗi sắp khóc đến nơi – còn chưa đến một ngày mà một người luôn tự nhận kiên cường như cô nàng không ngờ lại trở nên yếu đuối như cô em gái nói lắp vậy. Trước mặt Đỗ Duy lại suýt khóc hai lần, đối với Jojo trước đây mà nói thực sự là không thể tưởng tượng.
- Thế ... thế một mình tôi lên trước nhé. – Jojo mím môi.
Đỗ Duy nhìn cô nàng chậm rãi nói:
- Nếu như cô muốn đi lên thì tùy thôi, có điều tôi nói để cô biết, cái gã Lạc Tuyết đó một lòng chỉ muốn tóm cô về, chúng ta khó khăn lắm mới gạt được hắn ... cô phải biết, hắn là đầu não của đám tội dân, là tinh linh vương! Nếu như hắn bắt cô về thì sẽ đem cô đến bộ lạc của thú nhân ải nhân hoặc tinh linh. Nếu là tinh linh còn đỡ, chứ vạn nhất cô rơi vào tay đám thú nhân – cái lũ người thú dã man khắp người lông lá đấy trông thấy cô ngon lành thế này lại chả đem cô nướng lên ăn ấy chứ ... hắc hắc. Nếu mà gặp phải bọn háo sắc, chỉ e còn để cô làm vợ luân phiên cơ ....
Jojo giận điên, quát lớn:
- Càng nói càng hoang đường!
Cô nàng đang phát hỏa thì trong lòng chợt động, tiếng nói bỗng dưng thấp xuống, lại liếc nhìn Đỗ Duy một cái thật sâu thỏ thẻ:
- Đỗ Duy, anh ... anh hôm nay tại sao cứ luôn nói với tôi những lời khiến người ta tức giận thế.....
Đỗ Duy không biết nói gì, chỉ đành cười khổ.
(Ài, cô bé à, tuy ta hiểu tình cảm cô dành cho ta, nhưng trong lòng ta đã có cô bé ngốc Vivian đó rồi. Ta cố ý nói những lời khiến người ta ghét giận ấy cũng chỉ mong dẹp hết hảo cảm cô dành cho ta thôi...)
Ngoài miệng không nói nhưng Đỗ Duy bỗng dưng sầm mặt xuống, nhìn chăm chăm Jojo một lúc, cố tỏ ra khó khăn lạnh lùng nói:
- Ta nói chuyện lúc nào chả thế. Hừ! Nếu không phải do cô thì ta có bị thằng pê đê chết toi đó đuổi đến nơi xú khí xung thiên thế này không? Ta xin cô đấy đại tiểu thư, ở cái chốn này cô hãy thu lại cái tính khí đáng ghét đó đi!
Đỗ Duy đã nói như vậy tức là đã chuẩn bị sẵn tâm lí đợi Jojo nổi giận. Cô nàng bạo lực này mà lên cơn tam bành thì chẳng phải chuyện đùa. Hắn vội vàng lùi về một bước. Thế nhưng ai mà ngờ được đợi một lúc lâu vẫn không thấy Jojo có động tĩnh gì. Cô nàng cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, một lát sau khi ngẩng đầu lên thì nét mặt rạng rỡ tươi cười nhìn Đỗ Duy, nụ cười ngọt ngào, ngữ khí dịu dàng:
- Ha! Suýt nữa thì mắc lừa anh. Đỗ Duy, anh nói nhiều như vậy là muốn chọc giận tôi hả? Thực ra tôi biết anh nhất định sẽ không đem tôi cho thằng pê đê chết toi đó đâu. Tôi ... khi tôi còn chưa khôi phục hành động, lúc anh ôm tôi, tôi đã nghe thấy anh nói với thằng pê đê chết tiệt đó là anh không đồng ý, có phải không?
Sắc mặt Đỗ Duy lập tức sầm xuống, lạnh nhạt nói:
- Cô đừng có tự đa tình nữa đi! Tôi không đem cô cho thằng pê đê đó chỉ vì tôi sợ sau này lão già mũ xanh sẽ tìm tôi liều mạng! Hừ....
Jojo vẫn cười tươi:
- Thế cũng vẫn tốt chán, dù gì thì anh cũng không chịu đem tôi đi đổi.
Đỗ Duy rốt cuộc cũng bất lực rồi, hắn nhìn kĩ Jojo từ trên xuống dưới, chau mày nói:
- Cô ... cô có thật là Jojo không đấy? Không phải là kẻ khác giả mạo à? Jojo trong ấn tượng của tôi không dễ nói chuyện thế này đâu! Thường ngày khi hai chúng ta ở gần nhau nói chuyện không đến mười câu là cô đã nói mấy câu đại loại như "đem ngươi biến thành linh hồn băng tinh thể"! Không thì chính là "cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi"! Cho dù tôi không trêu cô, cô cũng sẽ chủ động đến gây hấn với tôi.
Jojo có vẻ xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, thân hình hơi cúi gập về phía Đỗ Duy, giọng nói lại càng ôn nhu thỏ thẻ, chứa đựng vô hạn nhu tình:
- Đỗ Duy, anh, có phải anh thích con gái dịu dàng không? Giống như em gái tôi ấy hả? Thế thì ... thế thì sau này tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa, cũng không nói những lời đánh đánh giết giết với anh, có được không?
Nói đến câu cuối, thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như những lời thỏ thẻ với người yêu, tình cảm dạt dào khiến Đỗ Duy thấy lòng mình nóng bỏng. Đến cuối cùng cả hai người đều im lặng. Đỗ Duy cảm thấy bờ vai nóng hổi, thân thể Jojo đã tựa sát lại gần, đầu ngả lên vai Đỗ Duy ...
- Được rồi!
Đỗ Duy đã cảm nhận được một thoáng xao động trong lòng mình, hắn vội vàng gạt mạnh Jojo ra, sau đó đứng dậy nghiêm mặt nói:
- Này! Không phải cô muốn đi cái đó sao? Được thôi được thôi, tôi sợ cô rồi đấy! Bây giờ tôi đi ngâm bùn một lúc, cô ở đây một mình giải quyết đi!
Nói rồi Đỗ Duy quay lưng nhảy ùm ra khỏi phạm vi bảo vệ của viên tị thủy châu, cắm đầu vào trong bùn lầy. Tuy khắp người bao bọc trong tầng bùn khiến người ta ghê tởm nhưng may mà thời gian lâu rồi hắn cũng dần dần quen đến chai lì, mà lúc trầm mình trong bùn nhão không biết tại sao Đỗ Duy lại nảy ra một tia tà niệm: bây giờ nữ bạo lực đó đang ở bên trong .....
Khục khục.
Đỗ Duy gắng sức cưỡng chế kéo mình ra khỏi suy nghĩ xấu xa đó, thầm thở dài: ông trời ơi ông trời, chẳng lẽ ông đây có số đào hoa hay sao? Nghĩ đến đây Đỗ Duy không khỏi tức tối mắng thầm: ta vốn một lòng làm người đứng đắn, thế mà cứ một mực ép ta làm ngựa giống!
Qua một lúc lâu, dù sao trong bùn cũng không thể hô hấp được, khi Đỗ Duy đã ngạt đến sắp chết ngất đi hắn mới chui lại vào bên trong phạm vi tị thủy châu. Thân hình vừa đi vào hắn đã thở lấy thở để, bùn đất khắp người lễu nhễu, mùi thối tưng bừng khiến hắn bất đắc dĩ thở dài:
- Ài, vừa mới thay quần áo đã lại bẩn rồi.
Mặt Jojo đỏ bừng. Bởi lúc nãy thừa dịp Đỗ Duy không có mặt vội vã giải quyết cái vấn đề xấu hổ đó, lúc này cô nàng dường như không dám nói chuyện. Nhất thời không gian nhỏ xíu liền trầm mặc hẳn xuống. Không khí như ẩn hiện một chút gì ám muội. Jojo cũng ngại không nép lại gần Đỗ Duy nữa, chỉ là trong lòng suy đi tính lại, muốn nói chuyện với Đỗ Duy nhưng không biết mở miệng thế nào.
Cuối cùng lại thành ra Đỗ Duy phá vỡ sự im lặng:
- Cô nói xem thằng pê đê chết thiệt đó tại sao lại muốn bắt cô về?
Jojo thoáng ngẩn người, sau đó lắc đầu. Có điều sau đó Đỗ Duy lại hỏi đến quá trình xung đột với hoàng kim long lúc trước, Jojo kể lại tường tận. Đỗ Duy dù sao cũng là người thông minh, nghe đến chuyện Jojo thi triển ra cái tinh linh ma pháp mà lão mũ xanh nghiên cứu thì lập tức đoán được: nguyên nhân quá nửa là nằm ở đây. Chẳng lẽ tinh linh ma pháp đó có ẩn tình gì sao?
Đáng tiếc là bất kể Đỗ Duy hay là Jojo ... thậm chí đến cả Gandalf áo xanh người đã nghiên cứu phục chế ra cái tinh linh ma pháp đó đề không hiểu rõ ma pháp "tâm linh chi nhãn" này, hơn nữa Gandalf cũng chỉ từ những ghi chép cổ xưa biết được ma pháp đó có uy lực cường đại, còn rốt cuộc nguyên lí của nó thế nào thì bản thân lão mũ xanh cũng không biết nguồn cơn. Nếu không chỉ e Đỗ Duy đã có thể đoán ra tám chín phần rồi.
Bởi vì đang đàm luận chuyện chính nên xem ra không khí giữa hai người đã dần dần khôi phục như thường, thế nhưng Jojo lại đổi hẳn thái độ, lúc nói chuyện nhỏ nhẹ khẽ khàng, gần như gắng hết sức kích phát sự dịu dàng của thiếu nữ, ngay cả khi Đỗ Duy đôi lúc cố ý nói những lời chọc giận thì cô nàng cũng chỉ đảo mắt một cái rồi tươi cười làm thinh.
Dù sao không gian phương viên hai mét thì lớn được là bao, hơn nữa lại ở một mơi chật hẹp tăm tối thế này, Jojo tuy ngày thường có lớn mật làm càn nhưng vẫn là thân con gái, bẩm sinh đã sợ tối và sợ không gian chật hẹp, cũng không biết từ lúc nào hai người đã không tự chủ mà xích lại càng gần, dựa sát vào nhau.
Lúc đầu Đỗ Duy còn có chút không thích ứng, chau mày nói:
- Trên người ta toàn là bùn đất, cô đừng có lại gần, ta không còn quần áo sạch cho cô thay nữa đâu.
Jojo đột nhiên chăm chú nhìn Đỗ Duy, lặng lẽ nói:
- Đỗ Duy, trong tim anh chỉ có một mình Vivian thôi sao? Năm xưa trên hoang đảo, trừ con bé còn có tôi nữa. Cả đời Jojo này chưa từng để ai vào mắt, nhưng từ sau lần đó tôi tình nguyện vì anh mà bôn ba trên biển mấy tháng ròng, giúp anh thu phục đám thuyền hải tặc ... năm ngoái sau khi được tin anh đính hôn với Vivian, tôi ngủ không yên suốt mười mấy hôm liền ... có lẽ trong tim anh tôi chỉ là một đứa con gái đáng ghét suốt ngày nổi nóng gây gổ với anh ...
Nói đến cuối cùng giọng cô nàng hơi run rẩy, một chút ba động ấy như đã len lỏi vào chốn sâu nhất trong tâm hồn Đỗ Duy.
Trái tim Đỗ Duy lúc cứng lúc mềm, nghe những lời này hắn nhất thời có chút hoang mang, hoàn toàn không xác định được cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là gì. Chỉ thấy Jojo trước mặt, tình cảm trong đôi mắt ấy là thứ hắn chưa từng cảm nhận được kể từ khi quen cô nàng đến nay. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, nhất thời không ai cất tiếng.
Thế nhưng đúng lúc ấy một âm thanh rất khẽ mảnh như một mũi kim đã đâm xuyên lớp bùn lầy dầy kịt truyền thẳng xuống nơi tị nạn do tị thủy châu tạo ra. Âm thanh rõ ràng hơn hết thảy rơi vào tai hai người. Âm thanh ấy phiêu hốt thong dong, lại chứa đựng một chút thở than tiếc nuối.
- Ài, Đỗ Duy, một cô gái xinh đẹp như thế ngỏ lòng với ngươi, chẳng lẽ ngươi không động tâm chút nào hay sao? Hai vị ở dưới này lâu như vậy, trong chốn hôi thối đó mà cũng đàm tình thuyết ái được, thật khiến người ta kính phục đấy.
Giọng nói đó đến tai, Đỗ Duy và Jojo đều biến sắc.
Lạc Tuyết!!
← Ch. 408 | Ch. 410 → |