Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 426

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 426: Ta Nhận Ra Ngươi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Lazada


Không còn gì để nghi ngờ, một "Mật mã" như thế thì ở trên cái thế giới này, Đỗ Duy là người duy nhất có thể phá giải. Cho dù đem biến thái cường nhân môn hạ Đại Tuyết sơn xuất ra, nghiên cứu tiếng Trung đến chết, cũng tuyệt đối không giải được loại thổ huyết mật mã này – Cũng như vậy, cho dù kêu thần thú chim cánh cụt QQ biết tiếng Trung đến, nó cũng tuyệt đối không giải được. Bởi vì, thế giới này không có khả năng có người đã từng đọc tác phẩm nổi tiếng của Kim Dung.

Trong lúc Bạch Hà Sầu, Xích Thủy Đoạn còn có Joana đang kinh ngạc nhìn Đỗ Duy đang ra sức đem một phiến đá lên điền vào trong hố trên vách tường. Vừa điền vào, trong lòng Đỗ Duy hốt nhiên lại lần nữa nghĩ ra một ý nghĩ quỷ dị:

"Tại tiền thế mình từng có một tài khoản chơi trong game võ hiệp kinh điển RPG (Kim Dung đàn hiệp truyền)– (Lời người dịch: Hình như là một loại Game nhập vai theo tiểu thuyết Kim Dung, không biết có phải là Game Thiên Long Bát Bộ không? ^_^), đến khi kết thúc đánh nhau chính là có một tràng diện như vậy: mười bốn quyển sách dựa theo hai câu thơ này sắp hàng nổi lên mở ra là có thể ngay lập tức trở lại vị trí ban đầu của mình. (giống cái "Phù" về thành)

Chẳng lẽ chính mình sau khi điền đúng mật mã này thì vách tường này cũng có thể xuất hiện một truyền tống môn đem mình trả về địa cầu??"

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy liền cảm giác trái tim đang muốn bang bang nhảy loạn. Sau khi sắp xong thành hàng, Đỗ Duy lui ra phía sau một bước. Lập tức liền nhìn thấy trên vách tường hiện ra quang mang lóng lánh, sau đó vây quanh lại mười bốn khối tự trên vách tường, tựa hồ đều trở nên sống lại, mơ hồ trên vách tường lưu động phiêu hốt.

Rất nhanh, sau đó chỉ thấy một trận phong thanh rất nhỏ, một mặt vách tường trước mặt này hốt nhiên trở nên mềm mại như mặt nước. Đỗ Duy giật mình, vươn tay nhẹ nhàng sờ một cái. Ngón tay dễ dàng tiến vào trong vách tường mà không gặp sự cản trở nào.

Hắn quay đầu lại cười khổ nói:

- Hình như có thể đi vào?

Vẻ mặt Xích Thủy Đoạn và Bạch Hà Sầu đều rung động nhìn Đỗ Duy, trong ánh mắt có chút phức tạp. Tuy Joana cũng đầy hồ nghi nhưng tự biết nơi này không phải chỗ nói chuyện.

Đúng vào lúc này, trên vách tường đính mười bốn phiến đá, đột nhiên vô thanh vô thức rơi xuống, nhẹ nhàng dừng lại trên mặt đất ngay trước mặt Đỗ Duy. Trong một mảnh quang mang, chữ Tàu trên mười bốn khối đá phiến toàn bộ đều bị biến mất.

"Di?" - Đỗ Duy có chút kỳ quái.

Hắn rất nhanh nhìn thấy mười bốn cái lỗ trên vách tường chuyển động lại lần nữa, sau khi lần lượt thay đổi vị trí cho nhau mấy lần, lại biến thành hai hàng ngang trước mặt Đỗ Duy Đỗ Duy.

Đỗ Duy sửng sốt - "Nghĩa là sao?", nhưng sau đó nhìn thấy trong mười bốn cái hố này chớp động ma lực quang mang. Quang mang kia chợt lóe từng cái một, mà rất nhanh Đỗ Duy nhìn thấy trên vách tường bất ngờ xuất hiện hai dòng chữ tiếng Tàu:

"Sáng lập quyền thế "

Đỗ Duy lập tức giật mình!

" Chẳng lẽ cái mã khóa này không chỉ có phá giải đạo môn trước mặt này, mà sau khi phá giải, còn có thể lấy được quyền khống chế nơi này, một lần nữa thiết lập mật mã mới??"

Nghĩ tới đây, Đỗ Duy liền nhịn không được nhếch môi nở nụ cười.

" Hay cho Aragon, xếp đặt đúng thật là tỉ mỉ!"

Đây là tự nhiên, nếu xác định chỗ này đúng là Aragon làm ra như vậy tất nhiên không có khả năng chỉ dùng một lần coi như xong. Nếu không nói, một lần thành công phá giải đạo môn, như vậy chỗ này chẳng phải là sẽ không sắp đặt canh phòng?

"À... Thiết kế mật mã mới phải không..." Nụ cười Đỗ Duy vào lúc này, Joana nhìn thấy thật là có chút hèn mọn cùng âm hiểm.

Đỗ Duy rút ra Nguyệt Hạ mỹ nhân kiếm ra, bay nhanh tới mười bốn cái lỗ này, trong từng hố một lần nữa lại khắc một chữ. Khi hắn vừa mới khắc xong, mười bốn cái hố lập tức liền biến mất, sau khi lần lượt thay đổi vị trí một lần nữa dừng lại.

Đỗ Duy mang theo nụ cười âm hiểm quỷ dị, dứt khoát ngồi xuống mặt đất, ôm mười bốn khối đá phiến trước mặt.

Vốn là mười bốn chữ: "Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc, Tiếu Thư Thần Hiệp Ỷ Bích Uyên" nay đã biến mất. Đỗ Duy do dự một lần nữa khắc lên mỗi phiến đá một chữ.

Khi hắn làm xong hết thảy, nụ cười trên mặt càng hèn mọn thêm gấp tám lần, khóe miệng muốn nhếch đến tận lỗ tai.

Nhìn vẻ mặt Đỗ Duy cười rất hèn mọn, ngay cả Joana cũng đoán được, mười bốn chữ mà hắn mới khắc vừa rồi chẳng phải có nội dung hay ho gì!

Chính xác là Đỗ Duy bây giờ đang rất đắc ý, bởi vì muời bốn chữ mà hắn mới vừa khắc xuống nếu như dựa theo chính xác trình tự ghép thì ở kiếp trước, những bạn bè hảo sắc trên mạng của hắn đều tôn sùng một câu danh ngôn kinh điển:

"Bình sinh không biết Ran Asakawa thì có coi sạch hết AV cũng uổng!"

Cái mật mã như vậy mà ở đại lục này có người giải được thì mới là quái đản! Bởi trên thế giới này tất nhiên không có ai biết Kim Dung cùng Ran Asakawa!

Mang vẻ mặt đắc ý, cũng không nhìn thần thái kỳ dị của ba người phía sau, hắn bước lên, đi vào trong vách tường. Thân thể Đỗ Duy lập tức hoàn toàn tan biến vào trong mặt vách tường này. Đột nhiên, hắn có một cảm giác kỳ dị, như đứng ở vách đá cao vạn trượng, đi phía trước một bước, một cước đạp không! Sau đó, cả người từ chỗ cao hốt nhiên rơi xuống!

Như thế trong nháy mắt mất cảm giác, làm cho Đỗ Duy một hồi đầu váng mắt hoa, bản năng hắn liền lập tức điều động tinh thần lực thi triển ma pháp phi hành. Nhưng là trước mắt cố nhiên là một mảnh đen nhánh. Căn bản không nhìn thấy bất cứ gì, phảng phất chính mình ngã vào một mảnh hư không màu đen. Mà tinh thần lực cũng xuất ra không đến nửa phần.

Rốt cục, Đỗ Duy A một tiếng, rồi đột nhiên trong lúc đó, loại cảm giác không trọng lượng này trong nháy mắt lại biến mất.

Trước mắt hiện lên một đạo ánh sáng rọi vào mắt Đỗ Duy không mở ra được, hắn chờ hai mắt của mình rốt cục cảm giác thích ứng được ánh sáng này, mở mắt nhìn lại, lại đột nhiên há to miệng, cằm đều cơ hồ muốn kéo dài tới trên mặt đất!!

Giờ phút này Đỗ Duy Đỗ Duy nằm trên mặt đất, hắn thấy rõ dưới thân mình, tựa hồ là một cái tảng đá lớn hình tròn như cái bàn ước chừng đường kính khoảng mười thước. chung quanh bàn đá này đều có một vòng bậc thang.

Mà chính mình liền nằm ở giữa bàn đá này.

Hắn thoáng hoàn hồn, lập tức liền phát giác một tia không ổn! Phía dưới thân thể, cũng không phải đá phiến gì, mà là...

Trong ánh mắt kinh ngạc, Đỗ Duy phát hiện chính mình tự nhiên thị nằm trên một ao nước! Thân thể lẳng lặng nằm ở trên mặt nước nhưng không có chìm xuống. Dưới mặt nước này phảng phất lực lượng gì đó, nhu hòa nâng thân thể của mình.

Đỗ Duy giãy dụa đứng lên mới phát hiện cái ao này chiếm cứ gần một nửa diện tích bàn đá, mà một vòng chung quanh điêu khắc một loại hoa văn kỳ dị.

Mà xa hơn một chút, trên bàn đá điêu khắc một bộ một bộ bức tranh nổi lên!

Tính chất bàn đá này, đều là một loại vật liệu đá trắng như tuyết, sờ lên lại mơ hồ có chút cảm giác ôn hòa. Đỗ Duy ff nén lại ngạc nhiên trong lòng, ngay trên mặt nước đứng lên, thử thăm dò phía trước nửa bước. Lại phát hiện dưới chân đạp trên mặt nước nhưng bất quá chính là kinh động một điểm sóng gợn, chính mình cũng cũng không có chìm xuống.

Hắn vội vàng đi tới bên cạnh một chút, đứng trên bãi đá chung quanh.

Sau đó, ngay dưới mắt Đỗ Duy, mặt nước này sóng gợn lay động, rất nhanh, thân thể Joanna cũng từ dưới nước nổi lên!

"Ao nước này chính là xuất nhập thông đạo!"- Đỗ Duy phán đoán.

Sau khi Joanna còn lại là Xích Thủy Đoạn, bất quá Bạch Hà Sầu cũng không có đi vào.

- Bạch tiên sinh nói, tình huống của hắn không thích hợp thời gian dài rời khỏi băng động, cho nên hắn cũng không tiến vào - Đây là Joanna nói cho Đỗ Duy.

Bất quá Đỗ Duy nghe xong tựa hồ cũng không có biểu hiện gì nhiều, bởi vì giờ phút này, toàn bộ tâm thần hắn đều đặt ở xa xa...

Mặc kệ là Đỗ Duy cũng tốt, Joanna cũng tốt, Xích Thủy Đoạn cũng tốt, khi bọn hắn đứng ở trên bàn đá này hướng tới xa xa lúc nhìn lại, ba người đồng thời đều ngây ngẩn cả người, mỗi người trên mặt, đều tràn ngập rung động!! Đây là một cái sân rộng cực lớn, trên mặt đất trải ra vật liệu đá màu trắng trong suốt, bằng phẳng như mặt kính, mà mỗi một khe hở nối tiếp khối đá phiến phảng phất còn mơ hồ có kim quang lưu động.

Sân rộng to lớn này, thậm chí ngay cả Đỗ Duy đều lấy làm kinh hãi! Liền như vậy đơn giản hướng tới xa xa nhìn một chút, Đỗ Duy trong lòng phán đoán, sân rộng này chỉ sợ có thể chứa nạp mấy vạn người!

Mà ngay xa xa phía trước, rất xa, cũng là một mảnh lầu các cung điện kiến trúc ít nhất có mấy chục thước bậc thang, một tầng một tầng đi lên. Cung điện xa xa kia được kiến tạo cực kỳ to lớn! Dưới cung điện, hai bên sắp hàng hơn mười pho tượng cao to mấy thước, tạo hình pho tượng này, đều là hình quái thú kỳ dị ngay cả Đỗ Duy đều một ít cũng không nhận ra!

Mà cung điện này, thật xa nhìn qua, đều một loạt to lớn lập trụ vài người ôm không tới chống đở đại điện, nhưng là tứ phía gió lùa cũng không có vách tường. Bốn phía đều là từng loạt từng loạt to lớn lập trụ này.

Càng làm cho lòng người trong có chút quỷ dị chính là trong đại điện này, mơ hồ có một loại khí trang nghiêm kính sợ lành lạnh truyền ra, phảng phất mang theo cảm giác vô hình áp bách nào đó!

Xa hơn, lướt qua phía trước cung điện kia, lại còn có một loạt bậc thang, tiếp tục đi lên, tầng tầng chất chồng, chỉ là đơn giản nhìn một cái, độ cao tối hậu bậc thang kia, đều đã cao hơn đại điện, nhưng là cái này còn không phải là điểm kết thúc...

Nơi xa nhất, một tòa tháp màu đen đứng vững ở nơi này!

Thể tích cự tháp này, chỉ sợ so với cái cung điện kia nhỏ hơn không bao nhiêu. Từ xa nhìn lại, cũng là lục biên hình, ngay đáy tháp, bậc thang cuối là một cái to lớn đen sì.

Thân trên tháp thật lớn, mơ hồ có một cổ hắc khí lượn lờ, bọn người Đỗ Duy vô phương phân biệt ra hắc khí này rốt cuộc là vật gì, bởi vì nhìn qua không giống như là ma pháp quang mang.

Nơi này, một mảnh tử vong yên tĩnh, không có bất cứ thanh âm gì, mà ngay cả trong không khí đều không hề có tiếng gió.

Nhìn lên trên đỉnh đầu cũng bầu trời mà là một mảnh trời mênh mông bạch sắc hư vô... Không có mặt trời, không có đám mây, chính như vậy một mảnh làm cho người ta thấy phát điên bạch sắc hư vô!

- Rất hiển nhiên, chúng ta tiến vào cái không gian ẩn tàng này. - Đỗ Duy thanh âm rất nghiêm trọng

Xích Thủy Đoạn nói:

- Chỗ này lớn như vậy... Có thể đem một chỗ lớn như vậy giấu ở trong không gian... vậy kẻ làm ra cái chỗ này đích xác cũng kinh khủng.

Nét mặt Xích Thủy Đoạn đột nhiên biến đổi, nhíu chặt mày. Hắn đi phía trước đi hai bước, mở hai bàn tay đưa lên, nhắm mắt lại, tựa hồ dụng tâm cố gắng cảm thụ cái gì. Qua một hồi lâu, Xích Thủy Đoạn quay đầu sắc mặt của hắn vô cùng ngưng trọng:

- Chúng ta gặpphiền toái lớn!

-Làm sao vậy?

Xích Thủy Đoạn ngữ khí rất cổ quái:

- Các ngươi không có phát hiện sao? Trong không gian này không khí không có ma pháp nguyên tố!

Đỗ Duy và Joanna cùng nhìn nhau một thoáng. Hai người cẩn thận cảm ứng thử thì quả nhiên đều không thể cảm nhận được dao động nguyên tố ma pháp nào ở chỗ này. Ở đây, vô phương thi triển ma pháp!

- Không chỉ là như vậy! -Sắc mặt Xích Thủy Đoạn nặng nề- Ta cảm giác lực lượng của mình, hình như bị phong bế!

Vừa nói, ngón tay của hắn vừa nhẹ nhàng trong không khí vạch một cái. Ở đầu ngón tay hắn mang một tia hoa ngân, tựa hồ có một điểm ba động nhưng rất nhanh liền tắt ngúm.

Thở dài, Xích Thủy Đoạn trầm giọng nói:

- Ta không thể dùng lực lượng thánh giai ở đây... Chính xác là không cảm ứng được trong cái quy tắc không gian này!

Đỗ Duy nghe xong, trong lòng chấn động. Hắn nhớ một việc mà Bạch Hà Sầu từng nói

- Chẳng lẽ... Không gian nơi đây là do một cường giả đã lưu lại lĩnh vực?- Đỗ Duy nghiêm nghị hỏi.

- Chắc là vậy! - Xích Thủy Đoạn chậm rãi giải thích - Bây giờ chúng ta ở trong lĩnh vực đặc biệt của người ta, nên ta vô phương sử dụng quy tắc này!

- Nói cách khác, thực lực chúng ta ở chỗ này đều bị suy yếu! – Vừa nói Đỗ Duy vừa nhìn chăm chú đại điện phía trước - Ta thấy nơi này có chút tà dị! Giả sử cái không gian này là của người sáng tạo nơi này để lại lĩnh vực, vậy hắn tại sao muốn làm như vậy? Làm cho người sau vào ở chỗ này bị suy yếu lực lượng. Có lẽ là bởi vì sẽ đối phó người nào? Vẫn còn phải phòng ngự người từ ngoài đến...

- Ta nghĩ, đáp án hẳn là là ở chỗ này! - Xích Thủy Đoạn chỉ vào phía đại điện ở xa xa kia và chỗ cự tháp màu đen kia nữa.

Đi qua vài trăm thước trong đại điện to lớn, phong cách kiến trúc có chút tương tự kiểu kiến trúc Go-tic mà Đỗ Duy thấy ở tiền kiếp kiến trúc.

Mỗi một bậc thang đều cao gần nửa thước. Với kích thước thân thể con người bình thường thì với mỗi một bậc thang cao nửa thước, hiển nhiên là không phải cho loài người sử dụng. Như vậy, đại điện này không phải thuộc về loài người?

Đỗ Duy nhìn quanh, hơn mười pho tượng thật lớn hai bên. Đỗ Duy chưa từng thấy qua những quái thú có hình dáng kỳ quái này, trong những cuốn sách cổ mà hắn từng đọc cũng chưa từng đề cập đến.

- Những tượng này hình như không là ma thú? - Joanna cau mày.

Đỗ Duy lại ngơ ngác nhìn một hướng, sau đó hắn nói:

- Ta nghĩ, ta biết cái chỗ này là do ai kiến tạo!

- Là ai? - Xích Thủy Đoạn lập tức hỏi lại.

- Không phải là người! – Câu trả lời của Đỗ Duy làm cho Xích Thủy Đoạn ngây ngốc, nhưng theo hương ngón tay Đỗ Duy chỉ, Xích Thủy Đoạn liền hiểu ý tứ Đỗ Duy!

Ngay lúc ba người vừa rời cái "Bàn đá" hình tròn này, theo phương hướng phía trước, tới gần phía dưới đại điện, trên thạch đá bên cạnh cũng có một bộ phù điêu đồ án!

Cẩn thận phân biệt nội dung phù điêu này, chính là đáp án!!

Trên từng một bộ phù điêu, đầu tiên rõ ràng là ở trên bàn đá hình tròn đó, dựng Thiết Trụ cao cao, trói vài người, mà chung quanh đứng mấy người người mặc trường bào gia hỏa, cầm trong tay các loại móc giống như loan đao bộ dáng gì đó...

Phù điêu tiếp theo, còn lại là trên cây cột trói người, tựa hồ đã chết - chẳng những đã chết, hơn nữa mà ngay cả ngực bụng đều bị mở ra, nội tạng bên trong đã bị mấy người trường bào gia hỏa kia móc ra cầm ở trong tay.

Xuống nội dung một bức họa nữa, còn lại là mấy người trường bào gia hỏa kia hai tay đang cầm nội tạng, phủ phục trên bàn đá, hai tay nâng quá đầu.

Mà ngay chung quanh bàn đá, còn có vô số bóng người đều quỳ lạy trên mặt đất.

- Hình như là một cái nghi thức gì đó... Tựa hồ là giết người sống moi ra nội tạng đến bái tế cái gì đó... - Joanna buột miệng nói.

- Không sai! -Khóe mắt Đỗ Duy khẽ mấp máy- Chúng ta mới vừa rồi, vào gặp cái bàn đá kia, hẳn là một cái đàn tế! Hơn nữa...

Đỗ Duy chỉ vào trường bào mấy người chuyên môn phanh bụng người trên phù điêu, cười nói:

- Ngươi chẳng lẽ không có phát hiện, vóc người mấy người này so với cây cột trói người kia còn cao lớn hơn nhiều sao? Cho nên, bậc thang nơi này mới có thể cao như vậy! Hẳn là cho những người này sử dụng.

Joanna gật đầu.

- Hơn nữa... - Đỗ Duy lại mở to mắt nhìn hơn mười pho tượng tạo hình quái thú khác nhau trước mặt- Mặc dù ta không nhận ra những quái thú này rốt cuộc là vật gì. Bất quá, các ngươi có phát hiện những quái thú này đều có hai cái đặc thù tương đồng!

Sauk hi Joanna cùng Xích Thủy Đoạn bị Đỗ Duy đề tỉnh một chút, cẩn thận nhìn chăm chú những pho tượng này một lát, Joanna liền lập tức kinh hô:

- A!! Những quái thú này, mỗi một con trên đầu cũng có một cái sừng!!

- Ngoài ra, dung mạo bọn họ mặc dù cũng không giống, nhưng là nhìn kỹ, mỗi một con bọn họ đầu đều hướng về tòa hắc tháp xa xa kia!! - Xích Thủy Đoạn thanh âm cũng tán thành nói nhỏ. .

Đỗ Duy hắc hắc cười khan hai tiếng:

- Cho nên. Ta nghĩ chúng ta hẳn là đáp án xong! Tất cả kiến trúc nơi này hẳn là đều là thuộc về một chủng tộc trong truyền thuyết đã bị diệt sạch! Đương nhiên, có lẽ các ngươi cũng không từng nghe nói qua cái chủng tộc này, bởi vì trên đại lục không có lưu truyền bất cứ gì về bọn họ ghi lại tới nay. Bọn họ đã hoàn toàn bị xóa đi tất cả dấu vết trong lịch sử. Bất quá may là, ngay những ngày trước, cái tinh linh yêu quái chết tiệt kia nói cho ta một ít chuyện xưa thú vị. Cho nên, ta nghĩ chủ nhân của nơi này hẳn là chính bọn họ — Ma tộc!!

Đỗ Duy vừa dứt lời xong, Joanna và Xích Thủy Đoạn đều có chút mờ mịt hốt nhiên trong lúc đó. Từ trong đại điện trước mặt đột nhiên liền truyền đến một hồi động tĩnh kỳ quái!

- Khanh! Khanh! Khanh!

Từng tiếng từng tiếng động tĩnh này từ trên bậc thang trong đại điện truyền đến! Nghe tới, liền phảng phất là cái gì đó cực kỳ nặng nề cứng rắn đi qua mặt đá phiến, mỗi bước đều tạo ra âm thanh va chạm!

Ba người đồng thời ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trong đại điện to lớn phía trước kia, trong đại điện sâu kín âm u một cái bóng dáng mơ hồ từ bên trong chậm rãi đi ra, dần dần trở nên rõ ràng...

Đây rõ ràng là một bóng người toàn thân bao trùm trong áo giáp màu vàng!

Mặc dù ở cự ly xa ngay cả Đỗ Duy và Xích Thủy Đoạn đã có thể đều rõ ràng phán đoán thân hình người kia cao lớn cực kỳ! Mà Đỗ Duy nhìn xem ra người nầy chỉ sợ ít nhất cao hơn hai thước!

Mà một thân áo giáp màu vàng phảng phất tản ra hơi thở lành lạnh đáng sợ nào đó! Màu sắc vàng cũng không lóng lánh, chính là lại tràn ngập một loại phong cách cổ xưa uy nghiêm!

Mà khuôn mặt người này cũng rốt cục từ trong bóng tối hiển lộ ra, nhưng là hé ra khuôn mặt tái nhợt màu trắng như trong suốt, ngũ quan giống như đao gọt giống như tinh sảo! Từ xa nhìn lại, khuôn mặt này tựa hồ có chút cứng ngắc, nhưng cặp mắt cũng đỏ thần kỳ! phảng phất trong đôi mắt người này thiêu đốt hai luồng ngọn lửa giống nhau!

Hắn còn có một đầu tóc dài giống như hỏa diễm!

Dáng người to lớn này chỉ là xuất hiện ở cửa đại điện, lập tức liền phảng phất có một loại cảm giác áp bách trầm trọng như núi đập vào mặt!! Ánh mắt giống như hai luồng ngọn lửa màu đỏ đảo qua, ba người đồng thời liền cảm giác được thân thể giống như bị búa tạ đánh trúng, toàn thân rung mạnh!

Khanh!!

Chỉ thấy ở cửa đại điện một thân kim giáp Hồng Phát khổng lồ đứng ở đàng kia, tay phải của hắn cũng chậm rãi từ trong bóng tối hiển lộ ra, chỉ thấy trong tay của hắn nắm một thanh vũ khí to lớn so với người hắn cơ hồ dài gấp đôi!

Rõ ràng là một thanh hoàng kim tam xoa kích!!

Người mặc kim giáp khổng lồ, hé ra khuôn mặt tinh sảo, vẻ mặt dù cứng ngắc chính là ngay cả Xích Thủy Đoạn đều mơ hồ cảm giác được một loại nguy hiểm cực độ!!

Ánh mắt màu đỏ đem ba người bao phủ trong đó, hoàng kim tam xoa kích dộng trên mặt đất. Người nọ tay trái chỉ ba người Đỗ Duy xa xa...

Một âm thanh giống như trong địa ngục truyền đến, phảng phất như tiếng sấm nổ vang bên tai ba người!

- Sinh linh hèn mọn nơi nào tới! Dám can đảm xông vào thần thánh Ma thần điện!!

Thanh âm này. Càng chấn thân thể ba người đồng thời rung lên!!

Lập tức phô thiên cái địa sát khí liền hướng đến, thực chất sát khí này giống như đem ba người bao phủ ở trong đó, mà ngay cả Xích Thủy Đoạn, đều cảm giác được hô hấp khó khăn!

Người nọ cao cao đứng ở trên bậc thang, liền giống như thần linh. Mắt nhìn xuống ba người, trên khuôn mặt cứng ngắc lạnh như băng không chút biểu tình!!

Mà Đỗ Duy lại tinh tường nhìn thấy cái tên đầu đầy Hồng Phát kia trong mơ hồ có một cái giác!! Chính là thực lực của đối phương! Đứng ở rất xa đàng kia chỉ có bằng vào sát khí trong ánh mắt, còn có cảm giác áp bách tự nhiên vậy, cư nhiên khiến cho bản thân cảm giác được giống như rét lạnh mùa đông! Ngay cả là trời sanh bản tính cứng cỏi chính mình cư nhiên cũng bất tri bất giác từ sâu trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác sợ hãi chính mình cũng không khống chế được!

Không sai, là chân chánh sợ hãi!!

Có thể cho bản thân loại cảm giác sợ hại tuyệt luân này, Xích Thủy Đoạn coi như là lúc đối mặt Bạch Hà Sầu cũng không từng có nội tâm run rẩy và sợ hãi phát ra như vậy! Nhưng hết lần này tới lần khác trước mắt người này, ánh mắt như hỏa miêu chỉ là nhìn mình liếc mắt, khiến cho bản thân chấn động! Cảm giác này phảng phất chính mình biến thành một con kiến hôi, mà trước mặt, lại là một người kinh khủng sát thần đứng yên!!

So với Xích Thủy Đoạn đối với khí tức đối phương rung động, Đỗ Duy trong lòng kinh ngạc lại là đến từ nội dung đối phương nói!

Trường giác trên đầu... Ma thần điện... Ma tộc...

Tin tức liên tiếp này, trong lòng Đỗ Duy kết hợp cùng nhau, rồi hắn đột nhiên sắc mặt biến đổi lớn, hoảng sợ nhìn tòa hắc tháp to lớn xa xa kia! Sau đó hắn nhớ ra tinh linh vương lạc tuyết thuyết nói đoạn truyền thuyết thượng cổ thời đại thần thoại... Chẳng lẽ là...

Đỗ Duy nhìn lên hắc tháp thật lớn phương xa, trong lòng liền hiện ra đáp án!

Thông Thiên tháp!!!

Chỗ ở của Ma thần!!!! Người khổng lồ hoàng kim áo giáp này đã dùng âm thanh lành lạnh như băng lại có chút cứng ngắc quát:

- Xông vào Ma thần điện! Chết!!

Thanh âm còn chưa dừng lại liền nhìn thấy than thể hắn hùng vĩ hốt nhiên liền bước lên phía trước một bước! Chỉ là một bước này cơ hồ trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt ba người!

Trên Hoàng kim tam xoa kích đều một màu vàng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, trong thanh âm gào thét đã hướng tới phía ba người đứng trước nhất đối diện Xích Thủy Đoạn!

Mặt đối với đối phương này một kích, Xích Thủy Đoạn đột nhiên đồng tử co rút lại, hắn phảng phất cảm giác được đối phương xuất thủ trong phút chốc, một loại cảm giác ngập trời áp bách đó tương tự toàn thân mình đều bị trói buộc! Cảm giác hoảng sợ như thế lại ngược lại kích phát nội tâm Xích Thủy Đoạn khuất nhục!

- Ta là ai! Ta là Xích Thủy Đoạn! Đại Tuyết sơn đệ tử, thánh giai cường giả!!

Đối mặt với hoàng kim hỏa diễm của tam xoa kích, Xích Thủy Đoạn quát một tiếng chói tai, hắn cũng không có dùng vũ khí mà lại đưa tay hướng tới trên chuôi tam xoa kích cản đi!

Chính là, Xích Thủy Đoạn vừa mới động thủ, sắc mặt hắn trước hết đã thay đổi! Thân là thánh giai cường giả hắn vừa ra tay liền cảm giác được chính mình toàn thân lực lượng phảng phất đều đang không ngừng trôi đi, mà cái loại cảm giác phiêu hốt không sức lực này càng làm cho hắn khó chịu cơ hồ muốn thổ huyết!

Ở cái không gian hoàn toàn xa lạ này, phán đoán của hắn không có sai! Nơi này đích thật là "Lĩnh vực" của một người! Cho nên, Joana Xích Thủy Đoạn ở chỗ này, căn bản vô phương nắm giữ không gian lực lượng quy tắc! Hắn thân thể mới nhất động, liền cảm giác được chính mình ngược lại bị kỳ dị lực lượng nào đó trong không gian trói buộc...

Theo sau, rất nhanh, Xích Thủy Đoạn quát chói tai liền biến thành ngắn ngủi kêu rên!

Trong lúc dưới mắt Đỗ Duy và Joanna trong ba người thực lực mạnh nhất hung hãn nhất là Xích Thủy Đoạn, phịch một tiếng, bị hoàng kim tam xoa kích quét ở ngực, hốt nhiên liền giống như một cái chặt đứt cánh đàn chim, bay thẳng ra ngoài! Oanh một tiếng, than thể Xích Thủy Đoạn bay thẳng ra vài trăm thước, nặng nề nện ở trên cái dàn tế kia, đem tảng đá trên dàn tế đều vỡ ra một cái hố to!

- Hừ, nguyên lai là thánh giai! - Kim giáp võ sĩ như rất khinh thường - Trước Ma thần điện, ngươi còn muốn tại trong lĩnh vực Ma thần vĩ đại mà nắm giữ quy tắc sao?! Buồn cười cho sinh linh hèn mọn!

Nhìn Xích Thủy Đoạn một lần đối mặt đã bị đối phương đánh bay, hơn nữa sau khi ngã xuống rồi không có đứng lên, Đỗ Duy đã ngây ngẩn cả người!

Chính là, hắn không có cơ hội ngây người! Vì kim giáp võ sĩ, ánh mắt màu đỏ giống như ngọn lửa đã chuyển hướng Đỗ Duy, hoàng kim tam xoa kích phát ra một tiếng rắc thanh âm thanh thúy, mang theo một mảnh hỏa diễm màu vàng, quét về phía Đỗ Duy!!

Cái không gian này không có ma pháp nguyên tố, cho nên ma pháp Đỗ Duy căn bản không thể nào thi triển, mà mất đi ma pháp Đỗ Duy chẳng khác nào mất đi 9 thành sức chiến đấu! Cho nên lúc đối mặt với một kích này đánh tới trước mặt Đỗ Duy thậm chí cũng không có làm ra chút nào phản ứng!

Mắt thấy Đỗ Duy sẽ dẫm vào vết xe đổ Xích Thủy Đoạn bị một kích đánh bay, hốt nhiên, vào thời khắc này, lúc hoàng kim tam xoa kích đem đánh trúng Đỗ Duy, cái người kim giáp kia hốt nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc nhỏ.

Đỗ Duy đã nhắm hai mắt lại buông thả, ước chừng đợi một lát, lại phát hiện chính mình cũng không bị đối phương đánh trúng, khi hắn mở mắt liền nhìn thấy trước mặt cái người kim giáp này, đã thu hồi hoàng kim tam xoa kích, đứng ở trước mặt mình, ánh mắt màu đỏ giống như ngọn lửa đang gắt gao nhìn chăm chú mình.

Khoảng cách gần đứng ở trước mặt mình, Đỗ Duy càng có thể cảm giác được uy bức của đối phương! Nhất là thân cao đối phương, đứng ở trước mặt mình giống như một tòa núi nhỏ!

Ánh mắt màu đỏ này bao phủ chính mình, qua một hồi lau, Đỗ Duy mới nghe thấy trong thanh âm hùng hậu đối phương mang theo một tia mờ mịt:

- Ngươi... Như thế nào là ngươi? Ta nhận ra ngươi!! Ngươi lại trở về?! Ta... Ta nhận ra ngươi!

PS: sẽ gộp thành 1 chương


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-662)