← Ch.527 | Ch.529 → |
Làm trò trước mặt Hussein, Đỗ Duy từ trong giới chỉ của mình lấy ra 1 món... đúng hơn là 1 bộ!
Màu vàng sáng bóng, mơ hồ tản ra cảm giác áp bách.
Đây là 1 bộ giáp, 1 bộ giáp hoàn toàn màu vàng.
Trên mỗi miếng giáp trụ, tựa hồ có 1 loại hoa văn trời sinh, mỗi vòng hoa văn, lại mơ hồ mang theo 1 hàm nghĩa đặc biệt.
Đây tuyệt đối không phải là vàng, vàng không thể có độ cứng như vậy.
Áo giáp hoa lệ mà tràn ngập cuồng bạo và dã tâm không kiềm chế được! Tạo hình xếp đặt, có thể làm cho người mặc nó, đem 90% toàn thân che phủ... hình thức của nó, cùng bất cứ khối giáp kỵ sĩ nào trên Roland đại lục bất đồng. Nhất là mũ giáp... tạo hình khối tròn và sắc bén như vậy, so với Roland kỵ sĩ giáp hoàn toàn khác biệt, không có loại mặt nạ sắt này.
Hussein nhìn qua, nhất thời biến sắc!
Hắn chăm chú nhìn tính chất bộ giáp, màu vàng sáng bóng....
- Đây không phải là kim loại.
Hussein thấp giọng nói.
- Đương nhiên không phải.
Đỗ Duy cười đắc ý:
- Ta ở trên mặt thêm vào một vài ma pháp... nó có tính năng phòng ngự vật lý xuất sắc và năng lực miễn dịch ma pháp cường đại! Đeo nó lên, coi như ngươi gặp phải đối thủ là ma pháp sư, cũng đủ để ngăn đại lượng ma pháp bình thường.
- Đây là ... vảy rồng?
- Vảy của Hoàng Kim long!
Đỗ Duy bổ sung:
- Ngươi hẳn là biết, lão già áo xanh giết mất 1 đầu Hoàng Kim long. Mọi thứ của nó đều tốt! Hơn nữa, bộ giáp này hoàn toàn có thể xem như long giáp! Bộ phận chủ yếu là dùng vảy rồng mài thành. Mà đường nối áo giáp, cũng không phải dây chằng hay gân trâu... mà là... gân rồng! Ngoài mũ giáp, giáp vai, giáp đầu gối.... Bộ phận trọng yếu, còn thêm một vài xương rồng bên trong!
Đỗ Duy nói tới đây, coi như Hussein lãnh khốc thế nào cũng không thể không động lòng!
Vảy rồng. Gân rồng. Xương rồng. Toàn là của Hoàng Kim long!
Bộ áo giáp này.....
- Ta thử rồi. Đấu khí thông thường, đừng nói thương tổn nó. Mà lưu lại 1 chút dấu vết cũng không. Ngươi và Hoàng Kim long từng giao thủ, ngươi hẳn là biết 1 con Hoàng Kim long trưởng thành thân thể cường hãn thế nào.
Đỗ Duy cười híp mắt:
- Bây giờ, bộ giáp này là của ngươi!
Hussein híp mắt, thở dài:
- Ngươi quả thật là đại gia!.. Hơn nữa, bộ giáp này hình thức rất kỳ quái ...
Đỗ Duy hắc hắc cười thầm, hắn đương nhiên sẽ không cho Hussein biết đây là bức tranh dựa theo nét vẽ mà thần thú chim cánh cụt vẽ thánh kỵ sĩ mang giáp vàng hình chòm sư tử trong 12 giáp mà thành.
- Cái thân thể Hoàng Kim long kia cũng quá lớn. Cho nên, ta dùng vảy nó, tạo ra tổng cộng 12 bộ giáp.
Đỗ Duy cười híp mắt.
- 12 bộ?
Hussein giật mình:
- Ngươi có biết như vậy rất lãng phí không? Vảy rồng vàng còn rất nhiều tác dụng quý giá khác.
- Tiếc nuối duy nhất là... ta thêm vào toàn là ma pháp của con người, vẫn không có cách nào sử dụng long ngữ ma pháp. Cũng không hiểu thêm vào thế nào. Bất quá ngươi không cần lo nó hao hết ma lực. Vây quanh nó đều là bảo thạch ma pháp. Không phải bảo thạch thường, mà là ngũ thải thạch! Mỗi cái áo giáp dùng cũng không lớn, nhưng cũng đủ ngươi tiêu xài.
Hussein trầm mặc 1 lát, đột nhiên rút kiếm, đưa tay chém 1 nhát tại trước ngực bộ giáp!
- Keng!
Một tiếng va chạm hùng hậu. Áo giáp phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Nhưng sau đó chợt thấy kiếm trong tay Hussein kêu răng rắc, rồi nhất thời vỡ tan, hóa thành mảnh nhỏ!
Mà trước ngực bộ giáp, ngay cả chút dấu vết cũng không có!
Mặc dù Hussein một kiếm này không dùng lực lượng thánh cấp, nhưng uy lực 1 kiếm của thánh kỵ sĩ cũng không nhỏ!
Nhìn chuôi kiếm gãy trong tay, Hussein trên mặt xuất hiện 1 tia vừa lòng. Hắn dù lãnh khốc, nhưng là 1 võ giả, luôn mong muốn có vũ khí sắc bén cùng áo giáp hoàn mỹ.
- Cám ơn ngươi, phần lễ vật này rất tuyệt.
Hussein không chút khách khí nhận lễ vật của Đỗ Duy.
Đỗ Duy... lấy tiếp trong giới chỉ ra 1 cái rương lớn mạ vàng. Trên rương rất rõ ràng khắc 1 con sư tử!
- Đây là gì?
Hussein nhíu mày:
- Rương chứa áo giáp?
- Thực tế... dùng để biến thánh y thành cái rương. .
Đỗ Duy cười ha ha:
- Đây mới là điểm ta thấy thú vị nhất.
- Thế nào? Rất đẹp chứ?
- Thánh y? Tên này hơi khó nghe.
Hussein không chút khách khí nói.
- Đừng thế, bạn của ta. Ngươi coi, ngươi là thánh kỵ sĩ. Bộ giáp này là dùng vảy Hoàng Kim long thánh cấp chế ra. Gọi nó thánh y chả lẽ không phải rất chuẩn sao?
Sau đó, dưới yêu cầu mãnh liệt của Đỗ Duy, Hussein không chịu được huyên náo, chỉ có thể mặc bộ giáp này lên...
Sau đó, Đỗ Duy nhìn Hussein mặc thánh y vàng chòm sư tử .... Hắn hoàn toàn ngây dại.
Quá giống! Quả thực quá giống.
Giống như tại kiếp trước mình xem tranh biếm họa. Hussein trước mặt, tướng mạo so với thánh đấu sĩ vàng chòm sư tử Leo Aiolia hoàn toàn giống nhau. Cũng vẻ lãnh khốc, anh tuấn, tóc vàng phiêu dật. (Đương nhiên bất đồng, là Hussein chỉ có mắt)
Đặc biệt là ánh mắt. Vẻ lãnh khốc của nam tử, toàn thân cường ngạnh. Đều giống thánh đấu sĩ vàng từ trong tranh bước ra!
Nếu như... sau khi hắn phóng xuất đấu khí màu vàng, vậy giống thánh đấu sĩ vàng phóng tiểu vũ trụ ....
Hussein mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng cũng vô cùng hài lòng.
*****
Nhưng, sau khi dùng mắt cẩn thận đánh giá, hắn thấy trước ngực có 1 dấu hiệu rất nhỏ.... Đó là tại ngực trái có 1 ký hiệu, mang hoa văn cổ xưa. Hợp thành 1 ký hiệu trông có vẻ hung ác, trên đầu có 1 sừng, nhe răng nanh nhọn hoắt.
- Đây là cái gì?
Đỗ Duy mỉm cười:
- Cái này trông giống đầu ác ma. Phải, là dấu hiệu kỵ sĩ đoàn của chúng ta.
- Kỵ sĩ đoàn?
- Đương nhiên!
Đỗ Duy bĩu môi:
- Gần đây luôn có danh hiệu kỵ sĩ đoàn. Ngươi xem. Hiệp hội kỵ sĩ có kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland. Mấy bữa trước để cấp cho lễ đăng quang của Charlie điện hạ chút sắc thái thiên mệnh, ta nhớ Roland thánh kỵ sĩ đoàn cũng có 1 lá cờ lớn... Cho nên ta thấy... thân là công tước hoa Tulip, ta cũng muốn có 1 cái kỵ sĩ đoàn. Mà tên là... Tulip kỵ sĩ đoàn? Tục quá tục quá. Hơn nữa có chút ẻo lả. Dùng hoa cho danh tự kỵ sĩ đoàn, quá buồn cười.
Cho nên, ngươi nghĩ ra tên chính là...
- Ác Ma kỵ sĩ đoàn!
Đỗ Duy nhìn ánh mắt Hussein:
- Đây là tên ta nghĩ ra!
Ác Ma kỵ sĩ đoàn!!!
Là thành viên đầu tiên của Ác Ma kỵ sĩ đoàn, Hussein trực tiếp đêm đó đi đầm lầy phương nam cướp đoạt trứng Sư thứu.
Việc yêu cầu cao như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có vị... thánh gia cường giả này đảm nhiệm được.
Mà Đỗ Duy?
Hắn đứng thứ 2.
Lập tức tới ngoại thành.
Trong lúc vệ thành quân phía nam, dưới mệnh lệnh của bộ thống soái, ra sức sửa sang 1 địa điểm, làm mới "học viện quân sự đế quốc".
Mà mấy ngày trước, từ các nơi trên đai lục đến. Có cả quân phòng giữ các địa phương, quân đoàn phía nam, hải quân điều động 160 thanh niên... đã tới bộ thống soái tại đế đô. -
Qua chọn lựa của Đỗ Duy, hắn theo tiêu chuẩn của mình, vung bút loại 1 nhóm người không hợp cách ra khỏi danh sách.
Đỗ Duy cho rớt 1 số người, hoặc là hắn cho là tuổi quá lớn, hoặc là bối cảnh gia đình không phù hợp.
Mặc dù vì thế mà phó quân vụ đại thần Camille Ciro cùng Đỗ Duy tiến hành tranh chấp 1 phen. Bởi Camille Ciro cảm giác Đỗ Duy cho rụng nhiều người có chút không đúng. Dù sao, trong ban huấn luyện quân đội, có một vài quý tộc nhà giàu hoặc võ tướng thế gia bị Đỗ Duy đào thải. Có mấy người bối cảnh rất mạnh cùng quân đội có quan hệ thân mật.
- Xin lỗi nhé, ta muốn giáo dục sĩ quan thanh niên. Ta cần là người trẻ tuổi! Chỗ này không phải cho mấy tên "mạ vàng" đến! Cũng không phải địa phương để du lịch! Ta muốn kẻ có thể chịu khổ. Hơn nữa còn giúp ta trông nom người trẻ tuổi!
Đỗ Duy khinh thường nhìn vào danh sách bị mình đánh rớt:
- Người nhìn... nhìn... đây, ông trời ạ, hắn đã 39 tuổi rồi. Đến khi tốt nghiệp, đã là hơn 40 tuổi. Hắn còn làm gì được? Thăng tướng quân chắc? Lão già hơn 40 tuổi này, ta có thể trông đợi hắn ra trận đánh giặc chắc? Hắn còn nhúc nhích được chắc? Ta không hiểu ngươi giao hắn cho ta làm gì? Dưỡng lão à? Nơi này không phải viện dưỡng lão!
- Cũng có nhiều người trẻ bị ngươi đánh rớt.
Carmille Ciro cố gắng nói lý.
- Đúng! Có! Đây như vị ... này! Nổi tiếng hoa công tử. Ta nghe nói thời gian hắn ở trên mình nữ nhân còn nhiều hơn thời gian hắn ngủ! Còn gã này... Nghe nói là 1 tên phá gia chi tử. A!!! Gã này nữa... ta biết. 2 năm trước tại 1 lần thao diễn mùa xuân, hắn mang quân của hắn đi lạc đường!
Đỗ Duy nổi giận đùng đùng khép danh sách lại:
- Carmille Ciro! Ta biết ngươi khó xử! Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu, ta cần người trẻ tuổi có năng lực! Không phải mấy tên hỗn đản ăn no chờ chết. Ta không cự tuyệt con của tướng quân, hay cháu của hầu tước, nhưng điều kiện tiên quyết là...
...Những người này phải là quân nhân chân chính. Không phải loại phế vật... Ngay cả mặc áo giáp cũng cần 18 người giúp! Nhìn ngươi cho ta mấy tên rác rưởi này, ta nghe nói trong đó có 1 tên vì 1 kỹ nữ mà quyết đấu với kẻ khác!
- Nhưng ...
Đỗ Duy không đợi Carmille Ciro nói hết, lạnh lùng ngắt lời:
- Quyết đấu không vấn đề gì! Tuổi trẻ đánh nhau là bình thường, ta cũng không có ý kiến. Vấn đề là tên này... thua. Bị người ta đánh cho lăn lộn trên mặt đất kêu gào xin tha. Hỗn đản như thế, ta cũng không cần!
Carmille Ciro thở dài, chỉ có thể phục tùng quyết định của Đỗ Duy.
Cuối cùng trúng cử học viện quân sự đế quốc khóa thứ 1, tổng cộng 108 người. (KV chắc muốn nói đến 108 anh hùng lương sơn bạc)
Những người này đại bộ phận đều dưới 35 tuổi, từ mọi nơi trên đại lục tới, mỗi cá nhân đều đã nhập ngũ hơn 5 năm, đều là sĩ quan trung cấp, hoặc là biểu hiện trong quân đội sáng chói. hoặc võ kỹ xuất chúng... hoặc gia đình bối cảnh thâm hậu...
Quân hàm bọn họ, thấp nhất là chỉ huy 100 kỵ binh (Bách phu trưởng), cao nhất là phó thống lĩnh.
Đương nhiên, có 1 ngoại lệ, là em trai của Đỗ Duy. Người 15 tuổi kém 1 tháng, bá tước gia tộc Rowling tương lai, không có 1 ngày kinh nghiệm quân đội.
Tại buổi lễ tựu trường phi thường đơn giản, 108 học viên đều đi tới học viện báo danh. Nơi này ngoài trừ bọn họ, còn 1 đội Ngự Lâm quân Đỗ Duy điều đến.
Một buổi sáng rét lạnh, mặt trời chưa mọc, những tên đệ tử này đã nhận lệnh xếp hàng trên thao trường. Đứng chừng nửa giờ mới thấy viện trưởng đại nhân - Đỗ Duy mặc ào choàng dày đi ra.
Lệnh chỉ cấp cho mấy học viên này 1 bộ giáp da nhẹ, làm cơ thể họ đông cứng lại từng chút... nhìn Đỗ Duy mặc áo choàng dày, trong lòng đều oán thán không thôi. Nhưng mặt ngoài, mọi người cũng biểu hiện cung kính. Dù sao, đối phương chính là công tước hoa Tulip a!
- Ta biết, các ngươi trong lòng đang mắng ta!
Đỗ Duy đứng trước mặt họ phát biểu.
- Tin ta đi, trong thời gian kế tiếp, ta cam đoan sẽ hành hạ các ngươi nhiều hơn, khiến các ngươi kêu cha gọi mẹ, khiến các ngươi hận không thể giết chết ta. Cho nên, tận tình nguyền rủa ta ở trong lòng đi! Bởi vì đó là chuyện duy nhất các ngươi có thể làm được! Trừ việc đó ra, các ngươi chỉ có thể phục tùng ta. Dựa theo những gì ta nói mà làm!
- Trong các ngươi... nhỏ nhát 15 tuổi, nhiều nhất 34 tuổi!
Đỗ Duy cười lạnh:
- Nhưng không lo, nhiều nhất 3 ngày sau, các ngươi sẽ hối hận sao lại đến cái thế giới này!
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn 108 học viên... cười tàn khốc:
- Hoan nghênh đến địa phương đáng sợ này, các học sinh của ta. Tiếp theo... với các ngươi, chính là ác mộng!
Dưới ánh mắt phức tạp của các học viên, Đỗ Duy đảo 1 vòng qua đội ngũ, lạnh lùng tuyên bố:
- Để dễ quản lý, ta theo thói quen quân đội, biến các ngươi thành 1 trung đội. Vừa đúng 100 người. Ta cần 1 tên đội trưởng. Để ngày thường ta không có mặt thì quản lý các ngươi.
*****
Lúc nghe nói thế, nhiều người không nhịn được nhìn Gabri. Mọi người đều biết đấy là em trai của Đỗ Duy. Rất rõ ràng, chức vụ béo bở như vậy, hơn phân nửa là muốn cho hắn. Với việc này, mọi người trong lòng đã có chuẩn bị.
- Kỵ sĩ Knight. Bước ra khỏi hàng!
Đỗ Duy đột nhiên hô tên 1 người xa lạ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong đội ngũ, 1 người chừng 30 tuổi đi 1 bước dài, đứng ở phía trước đội ngũ!
Người này đứng trong gió thẳng tắp, không chút nào run rẩy hay rụt cổ. Vẻ mặt bình thản mà lạnh lùng, tràn ngập 1 loại nghiêm nghị của quân nhân!
Đương nhiên, không có nghĩa những người khác không có bộ dạng quân nhân, dù sao họ cũng là từ quân đội các nơi gửi tới. Nhưng... người này hoàn toàn bất đồng!
Hắn đứng ở đó, thân thể thẳng tắp như trường thương. Trên người mơ hồ có 1 loại khí thế khác người. Đó là khí thế đã chân chính trải qua chiến tranh tôi luyện.
- Từ bây giờ, ngươi là đội trưởng. Lúc ta không có mặt, ngươi toàn quyền với người vi phạm xử phạt. Hiểu không?
2 người thực ra đã quen biết lâu.
Năm đó, thảo nguyên Đầu Sói Vàng mang 2 vạn thiết kỵ đánh lén thành Gileat. Lúc đó vị Knight kỵ sĩ này, dưới lệnh của tổng đốc hành tỉnh Norin - Bohan, mang 300 kỵ binh gấp rút tiếp viện Đỗ Duy. Gã thanh niên tác chiến dũng cảm mà kiên quyết, kỷ luật nghiêm minh khiến Đỗ Duy rất có hảo cảm.
Trọng yếu hơn là, lúc đó Knight mang cho Đỗ Duy 1 câu nói, trong khi quan hệ giữa Đỗ Duy mà Bohan tổng đốc không tốt - 1 câu "quốc sự làm trọng".
Sau đó...
Sau khi quân Tây Bắc bị đánh tan, tổng đốc Bohan bị dời đi. Vì hắn là người của Đại hoàng tử, nên Nhiếp Chính vương bãi chức hắn. Cho hắn 1 địa vị vinh quang nhưng không có thực quyền.
Còn về Knight, hắn cũng tham gia tiêu diệt phản quân Tây Bắc. Hơn nữa tác chiến dũng cảm. Chỉ là, hắn là quân dưới trướng tổng đốc Bohan. Trong lúc thưởng công, quân của tổng đốc Bohan bị xa lánh, đãi ngộ không công bằng.
Lần này, trong ban huấn luyện, Đỗ Duy đã có tâm tư nuôi sẵn một vài vây cánh cho mình. Ý nghĩ rất hèn hạ, không phải sao?
Cho nên hắn cần vài người quen cũ. Từ quân đội gia tộc hoa Tulip không ổn, sẽ khiến Thần hoàng tử nghi kỵ. Nên xem danh sách, kết nạp vị Knight này, coi như chiến hữu đã từng cùng mình chiến đấu.
Đỗ Duy tuyên bố Knight là đội trưởng xong, phía dưới đã có phản đối.
- Ta phản đối, viện trưởng đại nhân!
Từ đội ngũ truyền ra thanh âm, rất hiển nhiên, đại biểu ý tứ của không ít người.
- Lý do!
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn tên kia, theo tư liệu, hắn là con 1 vị tướng quân.
- Knight trước đây chỉ là kỵ trưởng. Ta cho hắn không đủ khả năng để mọi người phục tùng!
Đỗ Duy cười hừ hừ...
- Ý ngươi là, trong đám các ngươi, quân hàm hắn thấp nhất?
- Đúng thế!
Người kia kiên trì.
- Còn lý do nào khác không?
Đỗ Duy sắc mặt cũng không quá kinh khủng:
- Nói ra, nói đúng có thưởng!
- Knight võ kỹ cũng không giỏi. Ta thấy nên chọn 1 người võ kỹ thực giỏi làm đội trưởng!
- Tước vị không đủ, ta thấy nên để người tước vị cao nhất đảm nhiệm. Ta đề cử Gabri.
Hiển nhiên, lời này là muốn vỗ mông ngựa Đỗ Duy.
Nhìn đội ngũ bắt đầu có người nói chuyện, Đỗ Duy lạnh lùng cười hừ hừ.
Gabri đã nhìn thấy vẻ mặt Đỗ Duy, cũng chỉ Gabri hiểu được vẻ mặt ấy. Khi đại ca mình lộ ra nụ cười ấy, sẽ biến thành 1 ác ma đáng sợ. Trong lòng hắn đã cầu khẩn thay cho vị đồng nghiệp tương lai.
- Trước hết nói về tư cách.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Knight kỵ sĩ quân hàm không cao? Được, vậy ta cho các ngươi biết cái gì là tư cách. Trong quân đội, Knight từng chặt 6 đầu thảo nguyên dị tộc. Kinh nghiệm của hắn qua chiến tranh, là giết người trong thiên binh vạn mã. Các ngươi ai làm hơn được, đứng ra!
- Ngoài ra, ai nói đội trưởng phải có võ kỹ cao cường? Ta cho các ngươi biết các ngươi là 1 nhóm. Chỗ này không phải đại hội luận võ! Là quân doanh! Ta cần sĩ quan, không phải võ sĩ! Nếu không, ta đã giao chức đội trưởng này cho kỵ sĩ Kakalot đảm nhiệm rồi!
- Cuối cùng... vừa rồi ai nói tước vị cao nhất? Thế người tốt nhất chiều nay cuốn gói. Đi tiếp con đường quý tộc! Vì quân đội không cần ngươi!
Không ai nói gì.
Đỗ Duy đi tới bên Knight, vỗ vai hắn thấp giọng nói:
- Làm đội trưởng tốt, đừng làm ta thất vọng. Ngoài ra, hôm nay ta giúp ngươi lập uy. Nhưng uy nghiêm chân chính, cần 1 mình ngươi dựng lên. Muốn đám hỗn đản này chịu thua ngươi, cần dựa vào mình ngươi!
- Ta sẽ không để ngài thất vọng.
Knight nói vẻ mặt kiên quyết.
Đỗ Duy cười lạnh, sau đó ra lệnh đội ngũ xếp hàng.
- Mọi người!!! Xếp hàng, rồi bài học hôm này là... chạy quanh thao trường. Chạy!!! Đây là mệnh lệnh!
- Chạy bao nhiêu vòng? Viện trưởng đại nhân?
Có kẻ nhịn không được hỏi.
Đỗ Duy đi tới đá hắn 1 cước.
- Chạy đến khi ta nói dừng mới thôi!
Vừa nói, hắn vừa nhìn người dưới chân.
- Vì ngươi chất vấn mệnh lệnh cấp trên, cho nên, cơm trưa hôm nay, ngươi không cần ăn. Bây giờ, đứng lên.... Gia nhập đội ngũ, chạy! Chạy đến khi ta nói dừng mới thôi. Ai chạy chậm lại, giống như vậy, trưa không có cơm ăn!
Nhìn những sĩ quan vội vàng xếp hàng chạy trên thao trường, Đỗ Duy híp mắt cười ở đằng xa.
Những người này ít nhiều vẫn là quân nhân, lúc chạy đội ngũ có thể coi như chỉnh tề. -
Lúc này, Carmille Ciro từ xa tới. Hôm nay là buổi tựu trường, hắn là đại biểu quân đội, cũng cần có mặt.
- Chạy bộ thế thì có tác dụng gì? Đỗ Duy?
Carmille Ciro nhíu mày.
- Chạy bộ đơn thuần thế vô dụng.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Ta chỉ thị để họ nhớ kỹ 1 điều trọng yếu! Quân nhân chân chính, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức! Ta yêu cầu tối hậu phải đạt được kết quả. Ví dụ như phía trước là vách đá, khi ta nói "chạy", không ai dám không chạy! Phục tùng! Phục tùng mệnh lệnh mới là quan trọng nhất!
Cái thao trường của học viện quân sự đế quốc này, diện tích cũng tương đối lớn. Khi 108 quân nhân chạy đến vòng 18, bắt đầu có người tụt lại phía sau.
Dù sao, bọn người kia được yêu cầu mặc áo giáp. Dù không phải trọng giáp kỵ binh, nhưng mấy cái giáp nhẹ này cũng nặng trên 10 cân.
Bắt đầu có người tụt lại phía sau. Đội ngũ vốn chỉnh tề ngày càng dài, tối hậu còn có người cởi bỏ áo giáp! Vật nặng nề này ép người ta không thở nổi!
Mà chạy trước tiên, vẫn là Knight.
Hắn chạy cũng không quá nhanh không quá chậm, hô hấp ổn định, chỉ có chân chính trên chiến trường, trải qua sinh tử mới hiểu được làm sao hành quân đường dài phải biết phân bố thể lực thế nào!
- Ba bước hít vào, 3 bước thở ra.
Knight đột nhiên nói với gã đi bên cạnh:
- Duy trì tiết tấu hô hấp, đừng chạy quá nhanh, đừng chạy quá chậm.
Đỗ Duy ở thao trường nhìn Carmille Ciro:
- Chuyện thứ nhất, đại nhân Carmille Ciro. Ngài cho ta 1 nhóm đệ tử, thật buồn cười. Bọn họ thật là phần tử nổi bật từ quân đội các nơi chọn ra ư?
- Không có biện pháp. Tinh anh chân chính, đều ở quân đoàn chủ chiến Bạo Phong và Lôi Thần Chi Tiên. Những người này... cũng có thể coi là không tồi rồi. Hơn nữa... đừng quên, người hôm nay bắt họ ra đây sớm, ngay cả ăn sáng họ cũng không ăn! Có thể chạy như vậy đã rất tốt rồi.
Carmille Ciro thở dài
- Chuyện thứ 2...
Đỗ Duy cười cười:
- Ta cần mấy gã thầy thuốc giỏi, tốt nhất là kêu giáo hội phái đến 2 gã quang minh trị liệu mục sư.
- Là... tại sao?
Carmille Ciro nhíu mày:
- Chẳng lẽ... ông trời ạ, chẳng lẽ trong lúc huấn luyện có thương vong? Ngươi tính toán cái quỷ gì thế?
- Chết thì sẽ không.
Đỗ Duy thản nhiên trả lời:
- Ta có chừng mực, nhưng chảy máu hay bị thương thì là bình thường.
Carmille Ciro nuốt nước bọt:
- Ta bắt đầu hối hận... để ngươi làm viện trưởng.
← Ch. 527 | Ch. 529 → |