← Ch.596 | Ch.598 → |
Lam Lam nghe xong, hai mắt mông lung, không nói một lời đóng cửa lại
Đỗ Duy trốn trong tủ nghe được, cũng không tránh khỏi trong lòng có chút thương tiếc
Thoạt nhìn nàng là nữ quan của công chúa có vẻ rất cao quý, trong hoàng cung cũng không phải là thấp. Nhưng thực tế cái này cũng đi kèm bi thương của nó – trước đây theo lệ, nữ quan của công chúa chỉ có thể sau khi công chúa lấy chồng mới được gả đi. Trừ khi công chúa xuất giá rồi, khi đó nữ quan này mới tính là hết việc, lúc đó mới có hai lựa chọn: một là cũng lấy chồng ra khỏi cung, hai là cùng công chúa về nhà chồng làm người hầu bên cạnh. Chỉ là đại lục Roland không giống xã hội Trung Quốc phong kiến, nếu lựa chọn cách thứ hai thông thường sẽ bị phò mã công chúa gả cho thị vệ trưởng hoặc quản gia thân tín. Hơn nữa người Roland nói chung kết hôn rất sớm, thường thì 16 17 tuổi đã kết hôn rồi. Mà dạng con gái như Lam Lam phải chờ sau khi công chúa kết hôn mới được đi lấy chồng, chỉ sợ khi đó nàng cũng đã ngoài 30 tuổi. Ở đại lục, tuổi đó thì có thể nói chẳng còn cưới xin được gì nữa rồi. Đến lúc đó, nàng chỉ có thể ngồi nhìn tuổi thanh xuân đã mất mà thôi, dù có gả cũng sợ vì tuổi tác mà khiến vợ chồng không hạnh phúc
Cọt kẹt một tiếng, Đỗ Duy mở cửa tủ chạy ra, nhìn sắc mặt Lam Lam có chút ảm đạm, hiển nhiên là bị lời vừa rồi ảnh hưởng. Hắn ho khan một tiếng, cũng không biết phải nói gì cho phải
Lúc này... người ta có ý tốt che giấu cho mình, nếu lại muốn một đòn đánh ngất người ta cũng không ổn lắm
Lam Lam cười cười, khuôn mặt lạnh nhạt
- Công tước đại nhân, khiến ngài chê cười rồi ... Chỉ sợ trong lòng ngài đang cười nhạo em
Đỗ Duy vội lắc đầu
- Cái này.. khụ khụ! Đương nhiên sẽ không ...
Lam Lam lại nhìn Đỗ Duy, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, ngài đêm hôm đến đây cuối cùng là vì cái gì? Hiển nhiên không phải ngài tìm em rồi. Như vậy, công tước đại nhân, ngài hẳn là biết ban đêm tự ý đột nhập hoàng thành là tội gì chứ
Đỗ Duy thở dài:
- Ta tới ...Ta tới đương nhiên là có nguyên nhân đặc thù, chỉ là việc này em không nên biết, hơn nữa ta không thể nào nói ra được. Chẳng qua em yên tâm, ta vào cung cũng không muốn làm hại ai. Nguyên nhân trong đó tạm thời không nói ra được
Lam Lam lúc này mới thả lòng ra, nàng nhìn Đỗ Duy, ánh mắt nhu hòa hơn một chút:
- Vâng, em tin ngài. Em biết, công tước hoa tulip không phải người độc ác. Ngài cũng không định mưu phản, càng không định giết người
Đỗ Duy chần chừ một chút:
- Lam Lam, ta không muốn làm gì em. Chỉ là, việc đêm nay mong em đừng nói ra..
Lam Lam nhìn Đỗ Duy buồn bã nói:
- Em biết. Em nhất định sẽ không nói ra "
Nói xong, nàng giơ tay hướng tới thần linh mà phát thệ
Đỗ Duy cười khổ:
- Hơn nữa ...Ta đành phải ra tay với em vậy. Để miễn phiền hà, ta buộc phải làm em ngất đi. Việc này em không biết là tốt nhất, cũng không phải ta không tin em ... à ...
Hắn sờ sờ trong ngực, lấy ra một cái bình nhỏ:
- Đây là dược tề do ta tự pha chế. Em chỉ cần ngửi một chút sẽ mê đi, sáng mai là tỉnh
Mặt Lam Lam có chút đỏ lên. Canh ba nửa đêm, cô nam quả nữ, lại là phòng ngủ của mình. Đối phương lại đàng hoàng nói muốn làm mình hôn mê đi. Mình dù sao cũng là nữ, tuổi cũng còn trẻ. Đối phương lại là nam nhân, nếu vạn nhất mình ngất rồi đối phương giở trò thì.....
Nghĩ tới đây, nàng chỉ thấy hai má nóng bừng, nhưng nhìn ánh mắt Đỗ Duy không có nửa điểm tà ác, mới nói:
- Được rồi. Kỳ thật, em là nữ, nếu ngài muốn đánh ngất cũng không cần phải nói những lời này
Nói xong, Lam Lam thản nhiên mở bình khẽ ngửi. Chỉ thấy một mùi nhàn nhạt như hoa sớm, không khỏi cười nói: " Thật thơm... "
Chỉ sau một khắc, hai mắt nàng nhắm lại, gục xuống
Đỗ Duy gấp gáp đi tới đỡ lấy nàng, sau đó đem nàng tới giường, tự tay đắp chăn cho nàng mới xoa mồ hôi lạnh, rút cục cũng thả lỏng được
Nhìn Lam Lam nằm trên giường, Đỗ Duy cười khổ:
- Cô bé này cũng thật xui xẻo, chắc đang lo ta là giặc hái hoa đây
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu đã thấy tiếng Semel bất mãn vang lên:
- Hừ, Đỗ Duy, người chơi đủ chưa! Thật không ngờ ngươi cũng biết thương hoa tiếc ngọc cơ đấy
Đỗ Duy cười khổ:
- Tằng tằng tằng tằng tổ mẫu đại nhân, cô bé này ít nhiều cũng gọi là bằng hữu của ta. Bảo ta hạ thủ với bằng hữu thật sự cũng không muốn
Giọng nói Semel có chút lạnh lùng:
- Không sợ nàng sau này tiết lộ bí mật? Ngươi không muốn giết người diệt khẩu ư?
Đỗ Duy nhíu mày:
- Đương nhiên là không rồi. Nàng chẳng những biết ta, còn là nữ quan của tiểu công chúa, tình cảm như chị em. Nếu nàng chết, Karina hẳn sẽ rất đau lòng. A, suy bụng ta ra bụng người, nếu quả thật có người giết lão Marde, ta nhất định sẽ hóa điên mất!
Im lặng một lúc, sau đó Semel than thở:
- Tốt! Ngươi cũng không phải loại người máu lạnh
- Hừ, ta vốn không phải
- " Khó nói " Semel nhàn nhạt nói: " Lúc trước ta còn dám khẳng định, chỉ là mấy năm gần đây nhìn các hành vi của ngươi không thể không khiến ta nghĩ lại "
Dừng một chút, nàng thôi thúc:
- Nhanh lên một chút, lãng phí nhiều thời gian quá rồi, mau đi tìm cửa vào mật đạo đạo
Đỗ Duy đi tới góc tường bên trái phía dưới, tìm khối đá thứ tư gõ sáu cái. Sau đó hắn lại chạy tới khối đá thứ ba bên phải gõ năm cái
Cuối cùng hắn lùi lại vài bước, chờ một lát, tức thì thấy trên một phần sàn nhà ẩn ẩn phát ra vài tiếng ken két. Sau đó hình như còn có ánh sáng phát ra
- " A, quả nhiên là mật đạo ma pháp " Đỗ Duy gật đầu: " Bố trí kiểu này, cho dù là chỗ này được sửa chửa tu bổ cũng không bị phát hiện "
Trên mặt đất nguyên bản là đá cứng, đột nhiên như ma phương mở ra, vô thanh vô tức xuất hiện một cửa hầm đen xì, phía dưới đá tảng toàn bộ bị ép sang một bên. Mỗi tầng đi xuống cũng phải ép sang cả chục viên đá!
Từ điểm đó suy ra, cửa vào mật đạo này ít nhất cũng sâu mười lăm thước! Năm đó Aragorn làm ra cũng gọi là đại thủ bút a!
Thân hình Đỗ Duy hơi động đã vọt vào trong thông đạo này. Hắn vừa tiến vào, những khối đá trên mặt đất lập tức lần nữa vô thanh vô tức trở về vị trí cũ, khôi phục lại hình dạng bình thường. Đỗ Duy ở trong mật đạo, xung quanh tối hù. Hắn dùng tay sờ mó thì gặp phải một khối đá lạnh như băng, kể ra cũng có chút kỳ quái
May mắn dưới này cũng không ẩm ướt, Đỗ Duy đi thử vài bước, xác định đất dưới chân rất cứng rắn
Đi thêm hai bước, đột nhiên trên đầu hình như có một luồng gió thổi qua. Sau đó thấy phía trước có tiếng động, rồi một luồng sáng bừng lên
Chỉ thấy phía trước là một mật đạo thật dài. Vách tường phía trước treo đầy quai đèn hình ngọn lửa. Mà trên quai đèn cũng không phải lửa mà là một khối ma lực thủy tinh
Sau đó, phảng phất là một loại tự động cảm ứng nào đó, tùy theo Đỗ Duy tiến về phía trước, mỗi khối ma lực thủy tinh trên tường cũng tự động sáng lên, chiếu về hướng phía trước!
Mật đạo này cao chừng ba bốn thước, một người đi rất dễ dàng. Trên vách tường cũng không thấy chút tro bụi nào, có vẻ rất sạch sẽ!
- "Đây cũng là do ma pháp làm ra " Semel than thở: " Mật đạo ngầm dưới đất này, lấy bạch tháp làm trung tâm. Bạch tháp là một ma pháp tháp, ngày thường tuy ma trận phòng ngự không mở ra, nhưng xem ra còn một ma pháp trận khác duy trì cái mật đạo này. Không khí lưu động, còn ma pháp soi sáng đều cần ma pháp trận duy trì. Xem ra cũng có vẻ đặc biệt "
Đỗ Duy vươn tay mài thử lên vách tường, quả nhiên không có chút bụi nào
Chỉ là nghi ngờ trong lòng hắn lại tăng lên:
- Công trình lớn như vậy, năm đó lúc lập quốc Aragorn kiếm đâu ra lực lượng xây dựng ấy? Lúc đế quốc thành lập, quốc lực sao mạnh thế được. Tạo một cái mê cung ngầm thế này, ta ước chừng không có một vạn nhân công làm liên tục ba năm năm thì không thể làm nổi!
- "Cái này chỉ có thể hỏi chính ngươi " Semel cười: " Dù sao Aragorn cũng là tiền thế của ngươi a "
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Đừng tìm ta nói cái này, ta chính là ta!
Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía trước
Mật đạo này đi được chừng 500 thước, phía trước phảng phất còn tiếp tục đi sâu xuống. Sau đó, con đường đột nhiên biến đổi, không tiếp tục thẳng tắp mà uốn khúc dần dần. Có điều, đèn ma lực thủy tinh trên tường vẫn chính xác tự động sáng lên, người đi xa thì lại tự động tắt đi ... thiết kế quả thật tinh diệu a!
Đỗ Duy than thở:
- Kỹ thuật ma pháp của Aragorn quả nhiên lợi hại, sợ rằng hiện nay chúng ta cũng không có công nghệ thế này
Semel lần này không phản bác
Đi tiếp một đoạn, chỉ thấy phía trước đột nhiên rộng mở. Có điều nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, Đỗ Duy lại dừng chân, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn phía trước lẩm bẩm nói:
- Những ... thứ này là cái quỷ gì vậy ...
Mật đạo phía trước đột nhiên rộng ra gấp đôi gấp ba, chỉ là vác tường hai bên không phải là treo đèn nữa mà là treo từng tấm tượng điêu khắc đá!
Mà những hình điêu khắc kia thật sự dọa người!
Chỉ thấy từng tấm điêu khắc, có tấm rõ ràng miêu tả một cái đầu người bị cắm lên cột, trong não có một khối ma lực thủy tinh phát ra ánh sáng
Có tấm giống ra một cánh tay vươn ra khỏi tường, cánh tay điêu khắc sống động như thật, bàn tay phảng phất tuyệt vọng định nắm lấy cái gì đó, ngón tay giẫy dụa, mỗi đường vân đều vô cùng nhẵn nhụi. Trong bàn tay có một viên ngọc đang phát sáng
Càng có bức điêu khắc kỳ quái, như có tấm phảng phất là nhân loại bình thường, một nửa cơ thể bị kẹt trong vách tường, một nửa ở ngoài. Mà cơ thể ấy có một nửa là máu thịt, một nửa đã biến thành xương trắng! Còn có tấm giống như khuôn mặt nữ nhân, một nửa là dung nhan thanh tú, một nửa đầy sẹo, răng nanh dọa người! Mà ánh đèn chính là cặp mắt!
Một đường đi tới, trên tường vô số đèn hình thù kỳ dị, lại tràn ngập vẻ tàn nhẫn đáng sợ khiến người ta không rét mà run
Đỗ Duy trong bụng nghi ngờ: thằng cha Aragorn kia chẳng lẽ biến thái đến thế ư? Làm ra cái loại điêu khắc này làm gì?
Đỗ Duy thở dài, cố gắng không nhìn điêu khắc trên tường. Cái thứ này xem nhiều dễ gặp ác mộng lắm
Chỉ là đi thêm 1 đoạn, đột nhiên thấy phía trước trên mặt đất chi chít mũi đao kiếm bén nhọn!
Chỉ thấy phía trước, trên nền đất đao kiếm như rừng, mũi kiếm sắc bén. Tuy chỉ là điêu khắc nhưng vẫn có cảm giác vô cùng sắc bén! Hơn nữa số lượng của chúng cực lớn, đường phía trước toàn bộ bị che lấp, hình thành một cánh rừng đao kiếm!
Đáng sợ nhất là một đoạn chừng trăm thước này, trên mỗi thanh đao kiếm còn cắm một cái thân hình giống như đang vùng vẫy giãy chết – thân hình kia tuy cũng là điêu khắc, nhưng do bị đao kiếm đâm xuyên qua mà chết, động tác kêu gào giãy dụa sống động như thật! Càng khiến Đỗ Duy nghi hoặc là ... những thân hình bị xuyên qua đó, thậm chí không chỉ có nhân loại! Còn có.. thú nhân? Tinh linh? Người lùn? Thậm chí còn có quái vật hình dạng cổ quái
Đỗ Duy vừa nhìn đến đây, đột nhiên dừng chân!
Sắc mặt hơi biến, hắn thấp giọng kinh hô
- Không đúng! Không đúng!!
Đỗ Duy hít sâu một hơi, quay đầu nhìn những tranh điêu khắc khủng bố phía sau, lại nhìn rừng đao kiếm trước mặt
- Chỗ này.... Tuyệt đối không phải Aragorn tạo ra!!!
← Ch. 596 | Ch. 598 → |