Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 605

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 605: Quân đoàn thần phạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Lazada


Phập phập phập phật ....

Một dãy mưa tên dày đặc cắm vào tấm gỗ, âm thanh kinh người khiến binh sĩ loài người trốn ở đằng sau thiếu điều nhảy cả tim ra ngoài.

Trên đâu, những bóng sáng lóng lánh đáng sợ kia, cuối cùng cũng rút đi.

Xa xa, trên trời còn có mấy bóng người trôi nổi trên không, đó là ma pháp sư nhân loại đang ra sức chống cự, một vài ma pháp sư cường hãn bay lên không dùng ma pháp phản kích, nhưng cung thủ của tinh linh tộc cơ hồ là thiên địch của ma pháp sư! Cung tên của tinh linh tộc không những bắn cực kỳ xa mà còn chính xác kinh người, ma pháp sư bay lên cao xong cũng chỉ có thể bị dồn chạy vòng vòng. Chưa kể trong thành cũng chỉ có hơn 20 ma pháp sư, muốn chống cự lại vài trăm vài ngàn tinh linh tộc đúng là đi tìm chết. Cả tác chiến trên không cũng không làm được, chỉ có thể nỗ lực phòng thủ mấy khu vực trọng yếu mà thôi

Dù thế, qua vài ngày chiến đấu cũng có ma pháp sư ngã xuống

- May mắn, đợt này hẳn là cuối cùng rồi, chốc nữa trời sẽ tối rất nhanh.

Một bịnh sĩ dùng sức giương tấm chắn gỗ lên đầu, nhìn mũi tên cắm đầy trên đó mà da đầu tê dại

Mũi tên của tinh linh tộc cực kỳ đơn giản, phảng phất là trực tiếp dùng cành cây gì đó mà tạo thành, vậy mà uy lực lại mạnh kinh khủng vậy ...

Tại phòng tuyến phía đông, từ lúc con sông thất thủ, nhân loại trong thành bắt đầu những ngày gian khổ. Tội dân có những ưu thế vượt trội về không quân - tinh linh tộc, mỗi ngày ít nhất cũng bay lên bay xuống công kích 3 lần.

Kết quả, ban đầu nhân loại chịu tổn thất thảm trọng, thủ quân trong thành bó tay không thể phản kích được chỉ có thể nghĩ mọi cách chống đỡ, đêm toàn bộ cánh cửa gỡ xuống. Cứ khi nào tinh linh tộc đến là túm năm tụm ba lại giơ tâm gỗ lên đầu.

Thậm chí, tinh linh tộc nhiều lần bất ngờ đột kích, thủ quân không kịp tránh cơn mưa tên, thương vong vẫn cứ tăng dần, không ít binh sĩ còn chưa kịp giơ tấm chắn lên đã bị loạn tiễn bắn chết.

Dưới tình huống này, chiến tuyến phía đông quẫn bách truyền tin tới hậu phương, thống soái không quân nhân loại Andrea cũng phát động 2 lần phản kích. Nhưng trên không trung, sức chiến đấu của phi tuyền kém xa tinh linh tộc, sau 2 trận thảm bại, không quân cũng không xuất phát tìm chết nữa.

- Này, ăn đi.

Một đầu bếp trên lưng mang tấm gỗ vẫn còn cắm tên, trong tay cầm 1 cái nồi lớn chứa bánh mì phân phát cho binh lính

- Những ... chủng tộc quái vật chết tiệt này ....

Binh sĩ nhếch nhác gặm bánh mì, trong lòng chửi rủa.

- 3 ngày ...

Bờ sống, tiếng gió nhẹ thổi, mơ hồ có 1 cảm giác ấm áp

Tóc dài của Lạc Tuyết bị gió nhẹ hất lên, nó híp mắt lại nhìn tường thành của nhân loại phía xa, trên mặt có chút khó lường.

Ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy 1 đoàn chi chít tinh linh tộc đang bay về

- Đã 3 ngày rồi

Nó quay đầu, 2 tinh linh trưởng lão phía sau vội cúi đầu:

- Vương! Nhân loại tựa hồ không có cái gì hữu hiệu chống lại cách tấn công của chúng ta. Mấy ngày nay, cung thủ của chúng ta đã giết được 4 ma pháp sư của họ rồi!

Lạc Tuyết gật đầu, thấp giọng than thở:

- Giết 4 ma pháp sư, không sai. Vì trong nhân loại, số ma pháp sư cũng không nhiều. Chỉ là.. chiến sĩ chúng ta cũng có tổn thất.

- So với nhân loại mà nói, tổn thất của chúng ta là cực nhỏ

Một tinh linh trưởng lão ngẩng đầu, trên khuôn mặt già nua của nó vẫn có đặc trưng của tinh linh tộc như da trắng nõn, lỗ tai dài, cằm nhọn - Chiến sĩ phổ thông của nhân loại đối với chúng ta không có bất kỳ uy hiếp gì. Cung tên cùng nỏ pháo của họ muốn bắn trúng chúng ta đúng là chuyện cười. Duy nhất có thể tạo thành thương tổn cho chúng ta là ma pháp sư mà thôi. May mắn, số lượng ma pháp sư của họ quá ít. Ta nghĩ ...

Lạc Tuyết cười cười:

- Muốn nói gì cứ thoải mái nói ra đi.

- Vương!

Trưởng lão kia nghi hoặc nói

- Lấy quy chuẩn của nhân loại, chúng ta vì cái gì nhất định phải đoạt lấy tòa thành này? Nếu họ không phòng bị được chúng ta tiến công, sao không 1 phát công thẳng tới ....

- Bởi vì sinh mạng!

Lạc Tuyết thở dài nhìn tinh linh trưởng lão, thanh âm rất ôn hòa:

- Số lượng chúng ta trong tội dân vẫn là quá ít.

Nói xong, nó chuyển ánh mắt sang phía xa, buồn bã nói:

- Cho dù là tổn thất cả vạn chiến sĩ, lấy sức sinh sản của thú nhân mà nói, chỉ cần 1 năm thời gian là có thể sinh ra càng nhiều hơn. Nhưng chúng ta thì... cho dù tổn thất vài trăm người, cũng rất lâu mới khôi phục được. Tỷ lệ sinh đẻ của tộc ta vẫn thấp, mỗi chiến sĩ tinh linh cần rất nhiều thời gian mới thành hình ...

Chẳng qua nó vẫn cười nói tiếp:

- Đương nhiên ta không sợ tử thương. Đã là chiến tranh tất có người chết, ta chờ mấy ngày chỉ là tiến công thăm dò, đấu chí với nhân loại. Chúng ta vừa sang sông, khí thế nhân loại chẳng những không giảm mà còn tăng. Đại khái là chi quân đội sau cùng tử thủ bãi sông toàn bộ bỏ mình kích thích lệ khí.

Nó dừng 1 chút, nhàn nhạt cười:

- Nhưng sĩ khí là loại đồ đặc biết, cổ động lên cực nhanh, sau khi tiêu tan đi thì muốn cổ động tiếp cũng không dễ. Mấy ngày nay, binh sĩ trong thành bị chúng ta giày vò, hẳn đã mất nhuệ khí rồi.

Nói xong, nó nhè nhẹ xiết chặt bàn tay:

- Phá thành trong đêm nay!

Ánh mắt tinh linh vương chớp động:

- Đội thần phạt của chúng ta đã chuẩn bị xong chưa? Lệnh cho chúng nó đêm nay xuất phát, sáng mai chúng ta có thể trên tường thành ngắm mặt trời mọc rồi!

Khóe miệng nói hiện ra 1 tia cười nhàn nhạt

Hai trưởng lão chấn động:

- Ngài... thật sự kêu chúng nó xuất trận ư? Cái này không phù hợp với truyền thống của chúng ta! Tinh linh là chủng tộc kiêu ngạo, làm sao có thể ...

- Lực lượng vẫn là lực lượng. Nếu không dùng quá lãng phí.

Lạc Tuyết quả quyết nói:

- Huống hồ, nếu để số chiến sĩ tử vong bớt đi 1 người, ta cũng không ngại dùng bất cứ biện pháp gì!

Nó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn 2 trưởng lão:

- Truyền khẩu lệnh của ta, đội thần phạt xuất phát, cho chúng ra sức 1 chút, nếu không thì ...

Hai trưỡng lão run người 1 cái, gấp gáp cúi đầu xuống

Lạc Tuyết chuyển mình nhìn phòng tuyến phía nam 1 chút, rồi thấp giọng mở miệng:

- Ngươi lo lắng ư? Roland?

Bên thân Lạc Tuyết không xa là tù binh Roland, vẻ mặt phức tạp, 2 tay giấu trong áo, ánh mắt có chút kích động cùng phẫn nộ

Roland mặc 1 bộ trường bào tinh linh, tướng mạo hắn cũng có chút thanh tú, nếu không phải thiếu lỗ tai đặc trưng thì giống hệt một tinh linh

- Lo lắng cho vận mệnh đồng loại ngươi?

Lạc Tuyết nhìn tù binh của mình:

- Ngươi hiện giờ hẳn muốn trở về cùng bọn họ chiến đấu!

Ánh mắt Roland không đổi, nhìn Lạc Tuyết 1 cái, khàn khàn nói:

- Ngươi dẫn ta ra đây, nói những lời này, đến cùng là để làm gì? Để giày vò ta sao?

Lạc Tuyết cười, mặt nỏ không có nửa phần giận giữ:

- Ta không tàn khốc như vậy. Chỉ là ... Roland, ngươi ở bên ta lâu như vậy, hơn nữa bố trí an bài của ta ngươi đều xem hết, trong lòng hẳn đã có nhận định rồi. Ngươi xem, dưới tình huống này, phòng tuyến phía đông của các ngươi có thể thủ được sao?

Roland sắc mặt thảm bại, thân hình rung động, cắn răng:

- Không thủ được!

Nhưng sau đó, hắn ngẩng cao đầu quát:

- Dù ngươi đột phá được phòng tuyến này, đế quốc sẽ không thỏa hiệp. Đồng loại của ta, sẽ có vô số chiến sĩ bước ra, thề chết bảo vệ quốc thổ!

Lạc Tuyết im lặng, sau đó gật đầu:

- Cái này, ta cũng không nghi ngờ. Chẳng qua, đột phá phòng tuyến cũng không phải mục đích chiến lược của ta mà chỉ là 1 nước cờ mà thôi. Ta phải để đế quốc các ngươi minh bạch, chủng tộc chúng ta có thực lực tạo thành uy hiếp trí mạng cho bọn họ!

Nói xong, nó lại cười, thanh âm như có ma lực mê hoặc người khác

- Không quản là nhân loại, tinh linh hay thú nhân .... Trên đời này, bất cứ chủng tộc có trí tuệ đều có 1 dạng: bất kể là tộc gì, đương nhiên sẽ có dũng cảm có hèn nhát. Có cao thượng có thấp hèn. Có chủ chiến....

Nói tới đấy, nó cố ý dừng 1 chút:

- Cũng sẽ có người chủ hòa! Mục đích của ta, là hiển thị thực lực cho các ngươi xem! Cho nhân loại các ngươi thấy thực lực cường hãn của tội dân chúng ta!

Màn đêm buông xuống, binh sĩ thủ thành cũng thở ra được 1 hơi. Theo thói quen mấy ngày nay, những chủng tộc này cứ đến đêm sẽ cuốn cờ thu trống. Chỉ ban ngày chúng mới tiến hành công kích, mà lực lượng không quân kia cũng sẽ xuất phát 2 3 lần

Nếu cả không quân và thú nhân đều tấn công, dù thủ quân kích phát toàn bộ dũng khí cũng vẫn chịu tổn thất thảm trọng

Theo mỗi ngày trôi qua, tình huống không cải thiện chút nào, quả như Lạc Tuyết nói, sĩ khí bắt đầu hạ xuống

Nhìn mặt trời hạ xuống chân núi, khi 1 tia sáng cuối cùng tắt đi, thủ quân trên thành châm đuốc, binh sĩ ban ngày trúng thương bắt đầu rút về hậu phương trị liệu

Binh sĩ luân phiên lên tường thành, nắm giữ thành phòng cẩn thận nhìn quân doanh đối phương ở xa.

Mà chính lúc này....

Một tiếng hống to vang lên, âm thanh gầm rú xa xa truyền đến phá tan trời đêm.

Tiếng rít miên miên không dứt, mang theo lực lượng chấn áp tâm thần! Mà sau đó, tiếng rít từ 1 điểm biến thành 1 dải! Càng lúc càng nhiều tiếng rít truyền đến, xuyên qua không khí đập vào đầu mỗi người! Âm thanh như có ma lực, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy yếu ớt!

Trong thành, một vài ma pháp sư đang nghỉ ngơi minh tưởng, khi nghe tiếng rít, binh sĩ hoảng loạn, lập tức sắc mặt cuồng biến, cơ hồ cùng lúc mười mấy ma pháp sư bay ra, nhìn về phương bắc ...

Thanh âm này ... thanh âm này...

Thanh âm này.... Không phải dã thú! Khí thế cường liệt vậy, cảm giác áp bức này ....

Đây là ....

Cuối cùng, trên bầu trời phía bắc, một luồng sáng lóe lên như ngọn lửa, sau đó vô số bóng đen gầm rú như quái vật, vung 2 cánh nhằm phòng tuyến bay đến!!!

- Rồng!! Rồng!! Là Rồng!!!!

Không biết là ma pháp sư nào, cuối cùng nhìn rõ những bóng đen kia, phát ra 1 tiếng kinh hãi


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-662)