← Ch.613 | Ch.615 → |
- Đại nhân, ý ngài là ....
- Đại nhân, ta phản đối! Quá mạo hiểm!
- Đại nhân, theo ta dưới tình huống này quân lực của chúng ta không đủ để phản công!
- Đại nhân, ta thấy đây là một hành vi vô trách nhiệm. Quân ta tuy miễn cưỡng đạt tới 20 vạn, nhưng quá nửa số đó là bại binh lần trước chưa qua chỉnh đốn, sĩ khí cũng chưa khôi phục ...
Rất nhiều tướng lĩnh trong sảnh kịch liệt phản đối, còn Đỗ Duy vẫn yên lặng ngồi trên ghế. Trước mặt hắn là một thanh trường kiếm vốn thuộc về lão bá tước Raymond, lần này lên chiến trường, Đỗ Duy lúc nào cũng luôn đeo bên người
Ánh mắt hắn chậm rãi quyét qua đám tướng lĩnh, các vẻ mặt lo âu, bất mãn, kinh ngạc đều có – may mắn là mười người xuất thân từ học viện quân sự đế quốc lại tuyệt không mở miệng. Vốn là người thuộc hệ của hắn, những người trẻ tuổi này luôn bảo trì tuyệt đối phục tùng và tín nhiệm Đỗ Duy – mặc dù ánh mắt họ cũng có chút nghi ngờ khó hiểu
Còn em trai Đỗ Duy, Gabri chỉ liếm mép không nói gì, ánh mắt dán chặt vào ủng của mình
Sau cùng, Đỗ Duy mới nói:
- Chúng ta tập kết tại thành Asian đã được hai tháng rồi. Phòng tuyến thất thủ, trường thảm bại rành rành trong mắt. Hơn nữa không cần ta nói, các vị cũng biết. Tuy địch nhân chưa xuôi nam, nhưng mất đi phòng tuyến đông bộ này đã tạo thành thương tổn với toàn bộ phòng tuyến Kaspersky! Phòng tuyến của chúng ta xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn. Nếu địch nhân dám mạo hiểm, như vậy chúng nó có thể phái quân trực tiếp đục qua cái lỗ thủng này mà đi đánh lén các vùng hậu phương phía sau!
Đỗ Duy ra lệnh một cái, tức thì hai thân binh đem một tấm bản đồ lớn treo lên tường. Hắn quay xuống chúng tướng nói tiếp:
- Nhìn thấy chưa?
- Ngài lo lắng cũng đúng.
Một tướng lĩnh đứng ra nói. Hắn không phải thuộc hệ Đỗ Duy mà nguyên bản là một trong hai thống lĩnh chiến tuyến đông bộ. Tiếng nói của hắn chậm rãi vang lên:
- Như ngài nói, nếu quả thật địch nhân dám mạo hiểm, chúng có thể đi vòng qua phía nam rồi lộn qua phía tây, đánh lén sau lưng phòng tuyến trung tâm của chúng ta. Nhưng theo ta, tình huống này rất khó phát sinh. Ở đây chúng ta còn 20 vạn quân. Nếu địch nhân muốn dùng kỵ binh nhẹ nhàng xuôi nam sẽ không thể tránh khỏi tạo thành động tĩnh lớn. Một khi quân đội của chúng muốn đánh lén xuống phía nam gặp phải ngăn cản của chúng ta, sẽ buộc chúng lui lại. Hơn nữa bọn ta có thể từ phía sau bịt chết đường lui của chúng. Như vậy chi quân đội phía nam sẽ hoàn toàn bị cô lập! Không có tiếp viện, không có hậu cần chống đỡ, một chi quân đội như vậy không thể tạo thành uy hiếp quá lớn
- Nhưng chúng có thể thiêu đốt chém giết
Đỗ Duy nhàn nhạt nói thêm:
- Hơn nữa, chúng ta không thể cứ hy vọng quân địch không dám mạo hiểm
- Theo ta vấn đề này tạm thời không liên quan đến chúng ta.
Vị tướng quân kia vẫn kiên trì, lời này của hắn cũng đại biểu lập trường một bộ phận tướng lĩnh – nhìn những người khác gật đầu, Đỗ Duy thở dài trong lòng: không phải người của mình quả nhiên không tốt lắm. Đầu tiên là đối với thống soái mới đến như mình, toàn bộ bằng mặt mà không bằng lòng
- Cho dù địch nhân đánh lén lãnh thổ của chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ tạo thành một chút quấy rối hỗn loạn mà thôi, chúng nó sẽ không thể nguyện ý hy sinh một bộ phận quân đội để thành chút rối loạn cho dân chúng. Nếu vậy cái được không bù nổi mất. Ta nghĩ địch nhân sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Viên tướng này ngôn từ rất kiên quyết, thái độ cũng không quá cung kính, sau cùng chỉ còn chưa nói ra " ngươi biết quái gì về việc quân sự " mà thôi
- Chỉ cần chúng ta thủ vững thành Asian, địch nhân cũng không dám vượt qua chúng ta mà xuôi nam! Những tiến công quấy rồi kia không có vấn đề gì lớn
Đỗ Duy hừ một tiếng, nhìn viên tướng này:
- Theo ý ngươi là không cần đoạt lại phòng tuyến?
Viên tướng này hơi đổi nét mặt, trầm giọng nói:
- Đại nhân, ta cũng không có ý này. Ý ta là, hiện tại chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt! Thoạt nhìn tuy có ở đây 20 vạn quân, nhưng quá nửa là dạng bại quân như chim sợ cành công, sĩ khí chưa hồi phục, còn có rất nhiều thương binh! Mà rất nhiều quân đội bị ngài đảo lộn biên chế rồi chỉnh biên lại còn chưa thuần thục ...
Nói tới đây, hắn cố ý dừng lại nhìn Đỗ Duy một cái, biểu hiện rõ ràng rất bất mãn với việc 10 vạn bại quân Bạo Phong quân đoàn bị tái sắp xếp
Đỗ Duy có chút mất kiên nhẫn vẫy tay: - Thế theo ngươi lúc nào mới phản công? Chờ đến sang năm?
Viên tướng này cười lạnh một tiếng, giọng nói không kiêu ngạo không xiểm nịnh: - Ngài mới là chủ soái, vấn đề này ta không quyết định được
Đỗ Duy nở một nụ cười âm hiểm
Tốt! Tốt! Quả nhiên là rất tốt!
Lúc chiến bại, thành Asian loạn cào cào cả lên, những quân lính tuyến hai của Bạo Phong quân đoàn như hóa thành chó hoang hoảng loạn, cả ngày sợ hãi. Chờ mình đi tới ổn định cục diện, khi đó cũng có dựa vào danh vọng của những người này ổn định quân tâm và dân tâm
Hiện tại nguy cơ đã dần dần qua đi, những kiêu binh này bắt đầu không còn tuân lệnh mình nữa
Dù sao bọn họ cũng thuộc về biên chế Bạo Phong quân đoàn, đối với loại chủ soái từ đế đô tới như mình tuyệt đối không phục
Lúc trước mình cứng rắn đem 10 vạn bại quân sắp xếp lại, tước đoạt không ít quân quyền của tướng lĩnh Bạo Phong quân đoàn cũng gây ra không ít bất mãn. Lâu ngày có vẻ cũng bộc phát rồi sao?
Như viên tướng này nói, chỉ cần giữ vững thành Asian, đại quân tội dân sẽ không thể xuôi nam được. Nhưng mà ... mục đích bây giờ của Đỗ Duy không phải là kéo dài thời gian!
Hắn đi tới phòng tuyến, tận mắt nhìn thấy đối phương đang dỡ nó xuống đem kiến tạo một tòa thành ở phía bắc!
Nếu cứ thế kéo dài thời gian, như vậy chờ tội dân vững chân rồi, lúc đó quyền chủ động sẽ rơi vào tay Lạc Tuyết! Đến lúc đó, Lạc Tuyết có thể vững vàng nắm lấy sông đào làm phòng tuyến, tiên cơ mất sạch!
Trong lòng Đỗ Duy quan trọng nhất không phải chỉ là thủ vững. Hắn cần là thắng lợi!
Chính như hắn nói với Lạc Tuyết, cho dù sau này hòa bình, nhưng hiệp nghị hòa bình phải được ký với điều kiện nhân loại ở thế thắng!
Cứ tiếp tục chờ, chờ đến lúc tội dân toàn bộ đứng vững ở phần lãnh thổ phía bắc?
Tất yếu phải ra tay trước quấy rối địch nhân mới được!
Quan trọng nhất là, Đỗ Duy nhận định bây giờ là lúc phản công tốt nhất!
Từ lúc hắn gặp mặt Lạc Tuyết đã nhận ra đối phương đã chuẩn bị tốt để vứt bỏ phòng tuyến này! Hiện tại tiến công, đối phương sẽ kháng cự không quá mãnh liệt, có thể đánh 1 trận rồi lui. Đến lúc đó bất kể thế nào sẽ là một trường " thắng lợi ". Vô luận là thắng kiểu gì, oanh liệt hay không, ít ra có thể đề thăng sĩ khí quân đội sau khi thảm bại
Càng khiến Đỗ Duy phát cáu là, cái đạo lý này hắn đã nói rõ với từng người rồi
Nhưng mà, y nguyên vẫn bị những người này phản đối
Đương nhiên thủ chặt như ông Từ giữ ấn cũng tốt, nhưng dưới tình huống này mà không phản kích, chẳng lẽ chờ đối phương đem phòng tuyến dỡ sạch đi rồi mới tới?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đỗ Duy lạnh đi, nhìn xuống viên tướng phản đối – hắn là sư đoàn trưởng một sư đoàn tuyến hai của Bạo Phong quân đoàn, mang hàm thiếu tướng
- Ngươi. Đỗ Duy đứng lên chỉ vào mũi đối phương, cười lạnh:
- Ta hỏi ngươi một việc. Ngươi một mực phản đối kế hoạch này, đến tột cùng là vì theo ngươi cái kế hoạch này không thể thực hiện được hay là ngươi không dám đánh?
Nói tới đây, hắn cố ý dừng lại, rồi chậm rãi nói tiếp:
- Hay thuần túy vì các ngươi bất mãn với ta?
- Đại nhân
Viên tướng này hơi biến sắc, cắn răng, vẫn cố nói:
- Ta chỉ theo lý mà nói thôi! Ngài là chủ soái, xin ngài cẩn thận làm việc. Phải biết việc binh, một ý kiến của chủ soái có thể quyết định sống chết của ngàn vạn binh sĩ!
- Ha!
Đỗ Duy giận quá hóa cười:
- Theo ngươi thì ta không biết chiến tranh ư?
Đỗ Duy nhìn huy chương đối phương:
- A, ngươi năm nay 36 tuổi, là thiếu tướng đế quốc, đã ở trong Bạo Phong quân đoàn nhiều năm. Chẳng qua ... ngươi cũng biết chiến tranh thế nào ư?
Nói tới đây, giọng Đỗ Duy nhanh dần
- Ta chưa tới 20 tuổi, tại Tây Bắc đã cùng thiết kỵ thảo nguyên chém giết, đánh nhau với phản quân. Việc chiến tranh với ta mà nói, không tới lượt một tướng quân chỉ ngồi quân doanh dạy ta
Sau đó, Đỗ Duy thản nhiên quay về ngồi trên ghế, chỉ là mắt hắn tràn ngập lửa giận, trong bụng nghĩ thầm: không cùng loại không biết tiến thoái này cãi lộn, chỉ tốn nước bọt mà thôi
- Ngươi nên cảm kích ta nhân từ, vì hành động của ngươi nếu gặp một chủ soái ngoan độc hơn, ngươi đã sớm bị phái đi làm pháo hôi rồi. Chẳng qua tuy ngươi ngu xuẩn, nhưng là tướng sĩ của ngươi không đáng vì vậy mà chịu phạt
Đỗ Duy ngồi trên ghế, nhè nhẹ cầm cây bút trước mặt
- Được rồi, theo lý mà nói những lời của ngươi ta đã nghe, giờ các ngươi nghe lệnh của ta đây!
Rắc một tiếng, bút lông trong tay Đỗ Duy bị bẻ gãy, sau đó hắn hung hăng ném bút lên bản đồ trên tường, đầu bút chuẩn xác cắm vào vị trí phòng tuyến!
- Truyền lệnh của ta, toàn quân tiến vào trạng thái chiến đấu cấp độ một! Sư đoàn 1, sư đoàn 3 làm chủ công chính diện, sư đoàn 5, sư đoàn 7 hai cánh cùng tiến, lấy thế gọng kìm bao vậy phòng tuyến. Ta sẽ tự mình dẫn sư đoàn kỵ binh số 2 tham dự chủ công!
Nói tới đây, Đỗ Duy hung hăng nhìn 1 đám còn có dấu hiệu kháng cự:
- Ngài mai lúc chạng vạng, toàn quân phải hoàn tất chuẩn bị. Nếu lúc đó có ai vi phạm mệnh lệnh, giết! Ta không quan tâm đó là thống lĩnh hay tướng quân. Thống lĩnh trái lênh, giết! Chủ tướng quân đội phụ thuộc giáng nửa cấp! Tướng quân trái lệnh, giết!
Đỗ Duy cố ý dùng ánh mắt hung ác nhìn toàn trường
- Ta mặc kệ các ngươi dùng cách gì, đúng giờ này ngài mai, ta muốn nhìn thấy binh sĩ mặc áo giáp cầm đao kiếm tập hợp đội ngũ!
Một đạo mệnh lệnh như vậy đi xuống, mặc kệ ngươi có nguyện ý không cũng chỉ có thể tuân thủ mà thôi
Nhất là một loạt câu " giết " kia của Đỗ Duy khiến những tên còn ngoan cố muốn kháng cự phải chịu thụt lại
Còn về sư đoàn trưởng đầu lĩnh phản đối Đỗ Duy, quân của hắn không tham dự lần chiến đấu này. Thậm chí cũng không được lưu lại, ngay tối đó một đạo mệnh lệnh truyền tới quân doanh của hắn, lệnh cho quân của hắn lập tức xuất phát đi xuống phía nam, đảm bảo an toàn tuyến đường hậu cần
Trong thành Asian tinh không có cảnh gà bay chó chạy. Qua hai tháng chỉnh đốn, những quân sĩ này ngoài tinh thần vẫn còn thấp, toàn bộ quân giới vật tư đã chuẩn bị đầy đủ
Mấy ngày này, Đỗ Duy đã mang 3000 tù binh lần nữa biên chế vào quân đội. Mặc dù lúc chia ra, không ít người chủ động hy vọng xin tiến vào quân của Đỗ Duy, thậm chỉ có quan quân thống lĩnh chủ động yêu cầu giáng cấp, chỉ xin làm một thân đội trưởng mà thôi
Nhưng những người này đều được Đỗ Duy coi là hạt giống quân đội tương lai, không đem gieo hạt giống uy vọng của mình xuống, sau này làm sao hắn nắm quân tâm được?
Những quân lính từ phòng tuyến tan vỡ chạy về cơ bản đã hồi phục nguyên khí. Tuy lần nữa chỉnh biên sắp xếp lại thậm chí còn xóa sổ vài phiên hiệu, nhưng với những người đã mất đi nhuệ khí mà nói cũng không quá ảnh hưởng, chống đối cũng không quá ác liệt, chỉ có chút quan quân cấp cao mât đi quyền lực kháng nghị mà thôi, Đỗ Duy cũng chẳng thèm bỏ vào tai. Đồng thời những tù binh kia đại bộ phân được biên vào quân đội, nắm giữ một chút chức vụ quan quân cao thấp khác nhau.
Công tước hoa tulip một mình một ngựa vào địch doanh cứu vớt vài ngàn tù binh. Truyện này rất nhanh được tô vẽ đủ kiểu, tràn ngập sắc thái truyền kỳ. Được mấy ngàn tù binh vô tình tuyên truyền đã vang vọng khắp toàn quân
Trong lòng binh lính, mong muốn lớn nhất là gì?
Đó là mong gặp được một thống soái tốt! Thống soái tốt sẽ không đem mình đi làm pháo hôi, sẽ thương tiếc thủ hạ, sẽ tôn trọng binh sĩ như bọn họ! Sợ nhất là loại chủ tướng trên chiến trường gặp nguy nan một cái lập tức vứt sạch bộ hạ mà chạy! Không có ai nguyện ý đi theo loại chủ tướng hỗn đản này cả
Đỗ Duy một mình một ngựa lao vào địch doanh không màng sinh tử (tuy nói vậy cũng hơi quá) cứu vớt những người này – những người vốn cho rằng mình chết chắc rồi!
Những người này tại khu tù binh cả ngày trong lòng tràn ngập bi quan và tuyệt vọng, chỉ sợ ngày mai trời vừa sáng sẽ bị kéo ra ngoài giết sạch, sau đó thi thể biến thành bữa tối cho thú nhân. Hoặc là còn kết cục thê thảm đáng sợ hơn nào đó
Đại bộ phận người trong đó thậm chí không nghĩ mình còn cơ hội sống sót mà về tới nhà
Mà dưới tình huống này Đỗ Duy xuất hiện, đem bọn họ an toàn lành lặn kéo ra. Dạng ân đức này không dưới tái sinh!
Chủ tướng như vậy, lúc ngươi sa vào tử địa, hắn sẽ không màng nguy hiểm của mình mà tới cứu vớt ngươi – binh lính gặp được chủ tướng như thế, còn mong gì nữa?
Cho nên, khi ngày xuất phát tới, Đỗ Duy mặc áo giáp xuất hiện trước đại quân. Trong mắt hắn là một đội quân tràn đầy tín nhiệm!
Dưới tường thành, quân đội đen nghịt đã hoàn thành sắp xếp, trong thành các lộ quân cũng đã chuẩn bị tốt
Đỗ Duy xuất hiện cũng đã suy tính từ trước
Hắn xuất hiện trên tường thành, hai bên tuyệt không có một thân binh hay người hầu nào
Một thanh đại kiếm bên mình, một con Griffin toàn thân đen bóng đứng trên tường thành! Nhìn qua ẩn ẩn một cỗ sát khí uy mãnh bức người!
Mà Đỗ Duy cưỡi Griffin, theo hắn khẽ ra lệnh, thú cưỡi giương hai cánh, từ trên tường thành chao liệng xuống vững vàng rơi tại trước mặt đại quân!
Đỗ Duy cưỡi trên Griffin được cả vạn người trông thấy, trong đó có đủ các loại ánh mắt ngưỡng mộ, tôn kính, trung thành, tín nhiệm ....
Một khắc này, Đỗ Duy cảm giác được một loại sung sướng và kích động khi nắm đại quyền!
Những binh sĩ này, sống chết của họ toàn bộ do một mình ta quyết định! Ta hạ lệnh một tiếng, những người này sẽ vì ta dùng sinh mạng đi chém giết 1
- Các vị tướng sĩ!
Đỗ Duy cưỡi trên Griffin, đột nhiên cầm trường thương chữ thập phỏng chế Longnius chỉ về phía xa trên không, đồng thời thú cưỡi mở móng đứng thẳng lên
- Lần này thắng bại sẽ do lòng dũng cảm của các ngươi quyết định! Ta tin tưởng các ngươi sẽ dùng dũng khí của mình để bảo vệ đế quốc!
Trường mâu của Đỗ Duy quét ngang phát ra một cỗ khí thế cuồng bạo, toàn thân hắn bắt đầu phát ra ánh sáng đấu khí hùng hồn
Giọng nói của hắn có một cỗ khí thế uy nghiêm khiến người người sùng bái:
- Thân là chủ soái của các ngươi, ta muốn lập một lời thề với các ngươi! Đối với các ngươi cũng chỉ có một lời này!
Mỗi người lúc này đều im lặng nghe. Nhất thời trong trận hình đen kịt hoàn toàn yên ắng, không có bất cứ âm thanh huyên náo nào
- Ta! Đỗ Duy Rowling Rudolf! Thống soái của các ngươi! Trên chiến trường, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chiến hữu! Không cần biết là tướng quân hay binh sĩ! Nếu quả thật cần xung phong, ta sẽ cùng các ngươi xông lên phía trước! Nếu quả cần rút lui, ta sẽ người đi sau cùng!
Tiếng nói lớn và rõ ràng vang khắp toàn trường. Đỗ Duy toàn thân mặc áo giáp đen của tướng lĩnh cao cấp, thêm vào toàn thân phát ra đấu khí, cưỡi trên Griffin, tay cầm chiến thương sắc bén ...
Lúc này, Đỗ Duy mới chính thức từ một quý tộc biến thành thống soái trong lòng ngàn vạn tướng sĩ! Đại quân xuất phát bắc tiến
Phương hướng hai cánh, hai sư đoàn đã triển khai tiến lên, bảo trì cũng đại quân ở giữa cự li chừng một canh giờ
Mà bản thân Đỗ Duy lại không dùng hai sư đoàn bộ binh kia. Hai sư đoàn trưởng này đều là người mới vừa được Đỗ Duy tấn thăng lên. Một người là một tướng quân bị thương trong số các tù binh. Một người vốn là thống lĩnh trong số tù binh đó. Còn về quân hàm, Đỗ Duy tạm thời không đủ quyền cho hắn làm tương, chỉ có thể để một thống lĩnh chỉ huy một sư đoàn
Trong số các tù binh kia, có tới một nửa được biên vào hai cái sư đoàn bộ binh này. Khiến cho uy tín của Đỗ Duy trong sư đoàn đạt tới trình độ cao chưa từng có. Tuy vẫn chưa chân chính so với nhiều lão đại trong quân được, nhưng thi hành ít mệnh lệnh đặc biệt cũng không vấn đề gì
Ngoài ra trong chi quân này còn một phần binh lính đặc biệt, chính là do 250 nhỏ, tướng quân Al-Queda từ tây bắc mang tới kỵ binh gia tộc – lôi kỵ!
Khi lôi kỵ tới thành Asian, cũng khiến thủ quân trong thành chấn động!
Cho dù là quan quân dày dặn kinh nghiệm cũng chưa từng thấy chiến mã kinh người như thế!
Phàm là trong quân, có ai không thích ngựa tốt? Nhìn ngựa xịn như vậy, rất nhiều người vội chạy tới tìm Đỗ Duy xin xỏ. Càng có tướng lĩnh tức tối trong lòng, một tên lính quèn của Đỗ Duy cũng có ngựa tốt như vậy để cưỡi, ta là một tướng quân muốn một con ngựa chẳng lẽ không được hay sao?
Nhưng những yêu cầu này, Đỗ Duy toàn bộ cự tuyệt
Có tướng lĩnh thử lấy địa vị của mình, cứng rắn tìm kỵ binh lôi kỵ đòi, thậm chí là cướp
Trong mắt những người này, mình là tướng quân, cướp ngựa của một tên lính nhỏ, dù người thế nào, có dám làm ầm lên không thì cũng chỉ là một con ngựa, dù Đỗ Duy biết cũng sẽ không vì một con ngựa tìm tới tướng quân như ta gây phiền hà
Kết quả ....
Ai có cách nghĩ này, rất nhanh bỏ nó ra khỏi đầu
Người cướp ngựa đầu tiên là một thống lĩnh kỵ binh, hắn chạy tới doanh của lôi kỵ trước tiên là thử dùng tiền mua, bị từ chối lạnh lùng sau đó tức giận dùng sức, chỉ là kỵ binh gia tộc hoa tulip hồn nhiên không quan tâm hắn là ai, kết quả thế nào ai cũng không biết
Chỉ biết hắn mặt mũi bầm dập bị ném ra khỏi doanh của lôi kỵ
Sau việc đó hắn dẫn bộ hạ thử tìm đến chuồng ngựa – tuy trong quân cấm đánh nhau lung tung, nhưng dù sao binh lính đều là người nóng tính, có ai không ham giữ làm của riêng?Càng huống hồ ngươi đánh thống lĩnh của chúng ta thành như thế, chúng ta không báo thù không được
Kết quả vài trăm người tiến đến, lôi kỵ cũng đi ra vài trăm người không thèm cưỡi ngựa, đem mấy thằng cha trước mặt toàn bộ đánh ngã ném ra khỏi doanh
Sự tình càng lúc càng nháo, đến cuối cùng sư đoàn trưởng lôi kỵ, Al-Queda phải ra mặt
Gã 250 nhỏ này quả là truyền nhân của Ron Barton, ngay trước mặt vài ngàn người, hắn hung hăng ném bao tay vào mặt tướng quân đối phương lạnh lùng nói:
- Quyết đầu! Không kể sống chết, người dám không!
Viên tướng kia tức giận:
- Ta là tướng quân đế quốc, ngươi là tư quân cũng dám ...
- Tướng quân?
Al-Queda ngửa mặt lên trời cười lớn, không thèm nhìn đối phương một cái:
- Tướng quân? Lão tử tại tây bắc đánh nhau với phản quân, chém được 3 thiếu tướng, 1 trung tướng, thống lĩnh mười mấy gã! Thêm một tên như ngươi không tính là nhiều hơn, bớt một tên như ngươi không tính là ít!
Hắn nói tới đây, trên mặt lộ ra sát khí, vừa nhìn đã biết là của người giết người trong nháy mắt
Quả nhiên, viên tướng kia bị giữ chặt ở đó
Chỉ là hắn cũng không chịu quyết đấu. Nhìn là biết đối phương là muốn giết mình. Còn mình bao năm trong quân ngũ mới lên được chức này, nếu chết trên chiến trường thì không nói, nếu quyết đấu mà bị đánh chết thì....
Al-Qaeda cũng không để ý, ra vẻ " ngươi nhanh gật đầu, chúng ta quyết đấu đi ". Kết quả tên kia ném ra vài câu khôn ngoan, biểu thị mình là đại nhân vật không thèm cũng lũ dã man các ngươi đánh nhau, ảo não rời đi
Sau đó Đỗ Duy còn ra lệnh, những lôi kỵ này thuộc về tư binh của gia tộc, nếu có người dám có ý đồ với chiến mã, tính là mưu đoạt tài sản gia tộc hoa tulip. Theo pháp luật đế quốc về bảo hộ tài sản mà xử – nói cách khác, có thể thoải mái giết người!
Loại hành vị ngang ngược này tung ra, cuối cùng không ai dám có chủ ý với chiến mã của lôi kỵ nữa
Không ít người trong lòng nghi hoặc: vùng tây bắc từ lúc nào có nhiều chiến mã kinh khủng như vậy?
Mà những binh sĩ lôi kỵ này, liếc mắt qua là biết đã quen nhìn thi sơn huyết hải, là tinh anh lăn lộn từ trong máu mà ra – gia tộc hoa tulip tuy đã cùng người thảo nguyên chiến tranh một lần, cũng đánh phản quân, nhưng cũng không thể làm ra được cả trăm chiến sĩ như vậy. Những kỵ binh này từ cử chỉ lộ ra, hiển nhiên không phải mới đánh một hai trận, mà là giống như đánh nhau nửa đời người!
Một nhóm quân cường hãn như thế, thêm chiến mã như thế. Tuy ngựa này khiến người ta thích thú đỏ mắt, nhưng nhìn tiêu hao của nó xong cũng không ít người từ bỏ hy vọng: một con chiến mã lôi kỵ bình thường, mỗi ngày ăn rơm cỏ cơ hồ là gấp đôi chiến mã thượng đẳng!
Trong doanh còn có tin đồn, chiến mã loại này không chỉ ăn rơm cỏ còn ăn cả thịt!
Lúc này, cùng một chi kỵ binh như vậy ở một chỗ, tướng sĩ hai sư đoàn bộ binh cũng có chút khẩn trưởng. Ngay cả em trai Đỗ Duy Gabri cũng chưa từng thấy hắn đề cập về chi kỵ binh thần bí này bao giờ
Trong lòng Gabri cũng đang tự hỏi: anh trai đến cùng là làm thế nào luyện ra một chi quân đội như vậy?
Khoảng cách không xa, sau một ngày đêm hành quân, đội tiên phong đã tới cách phòng tuyến 30 dặm
Trung quân dừng lại nghỉ ngơi một đêm
Một đêm này tựa hồ rất dài, sắp đại chiến, không ít binh sĩ nhớ lại lần thảm bại, nhớ tới những con rồng đáng sợ bay múa đầy trời thu gặt sinh mạng, còn có cung tên của tinh linh tộc .....
- Truyền lệnh, nghỉ ngơi một đêm, lúc trời sáng tiến công!
Sau khi các tướng lĩnh thương nghị xong, Gabri lấy ra mệnh lệnh Đỗ Duy lưu lại:
" Ngày mai lúc khai chiến, nếu gặp địch ngoài thành, cho lôi kỵ đi trước! "
Mệnh lệnh đưa ra, mọi người không có ý kiến gì, dù sao kỵ binh thần bí như vậy cũng phải xem thực lực bất phàm tới đâu.
Mà công tước đại nhân .... Ở đâu? Cách phòng tuyến 20 dặm, trên một tòa núi dốc, sau lưng Đỗ Duy là kỵ sĩ Griffin
Griffin bò rạp trên đất, được kỵ sĩ chiếu cố nghỉ ngơi, mỏ bị bị chặt không phát ra âm thanh lạ
- Ngày mai....
Đỗ Duy đứng trên sườn núi nhìn về phòng tuyến trong đêm
Hừ, Lạc Tuyết, ngươi chất đầy phòng tuyến bằng cỏ khô rơm rạ cùng dầu lửa, tính toán một khi ta tiến công ngươi lập tức phóng hỏa đốt chỗ này hả?
À, ngươi tính toán vứt bỏ chỗ này là thật, nhưng mà .... Cũng bỏ qua một cơ hội!
Mũi chân hắn điểm trên mặt đây, vạch ra một chữ
Hỏa công!
← Ch. 613 | Ch. 615 → |