Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 621

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 621: Tiểu hoàng đế diễn kịch
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Lazada


Cách bờ sông vài bước.

Đỗ Duy đứng trên bờ cạn của con song, dưới chân là bùn đất, có ẩn chút sắc hồng, cách đây hai ba tháng, hàng vạn người từng đứng đây thề tử chiến, máu của bọn họ đã thấm đẫm nơi đây.

Lúc này đây, đón lấy những làn gió nhẹ, nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy những âm thanh kia, còn lưu lại trên chiến trường những âm thanh chém giết ----Cuộc chiến đó, tiếng gào của binh sĩ, tiếng kim loại va chạm, cùng với ánh kiếm đâm vào máu thịt, xương cốt đứt gãy ....

Đỗ Duy thở dài, trong tay hắn xách theo những túi da lớn, mở nút ra, đổ hết rượu trong túi xuống đất, rượu đổ xuống đất, rất nhanh thấm xuống ...

Ngây ngốc nhìn vào mặt nước, Đỗ Duy lại thở dài, trong miệng khẽ thì thào vài lời không rõ.

Sau khi hai túi da đã cạn sạch, Đỗ Duy bước về phía trước, từng bước từng bước tiến lại gần bờ sông, mở nút túi rượu cuối cùng, nghiêng miệng đổ xuống dòng sông ...

Trên khuôn mặt mang vẻ nặng nề, bên bờ sông đối diện, hiện ra một cách mờ ảo thành lũy mà tội dân xây nên, thậm chí thấy được ở bờ đối diện, một vài lang kỵ đang tuần tra, thậm chí cách xa như vậy, Đỗ Duy có thể cảm thấy cái nhìn đầy sát khí và sự thù hận của thú nhân! Đứng trên bờ sông được nửa giờ Đỗ Duy bỗng nhiên mỉm cười, tự nói một mình:

- Ngươi biết không? Ta hiện tại muốn ngâm hai câu thơ biểu đạt tình cảm, đáng tiếc, ... ta lại là một kẻ ngu ngốc, thơ từ, ta hoàn toàn không biết

Sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ, trong đó ánh lên một tia đạm mạc, âm thanh rõ rang, pha lẫn trong đó chút lạnh lùng không bao giờ thay đổi.

- Ngươi là Công tước Hoa Tulip danh chấn thiên hạ. Mọi người đều đề cao ngươi, khâm phục ngươi học rộng tài cao. Nếu như ngươi nói ngươi là một kẻ ngu ngốc, có lẽ người ta sẽ nghĩ ngươi đang đóng kịch.

Đỗ Duy cười. Hắn xoay người, nhìn về phía sau, lúc này đang đứng trước hắn là một nữ tử. Nhìn vào mái tóc vàng của nàng ----, cho dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng mỗi lần, lại khiến cho người khác kinh động. Cùng với đôi mắt vĩnh viễn nhắm lại.

- Đóng kịch ... rất tốt, ngươi cũng đã bắt đầu học sử dụng từ ngữ và thành ngữ. Phải biết, từ này dùng cho con người là chính xác nhất.

Đỗ Duy nói, nhìn vào tóc nàng:

- Tóc ngươi mọc nhanh thật. Chỉ sau vài ngày đã mọc dài như vậy rồi.

Nữ vương Medusa, tiểu thư Nicole dứng trước mặt Đỗ Duy, dưới ánh mặt trời. Vẻ đẹp thanh tú diễm lệ. Càng khiến tâm linh rung động. Khóe miệng khẽ rung lên, nét cười vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt nàng:

- Đỗ Duy, có nhiều chuyện như vậy, ngươi lại giấu tất cả ở trong lòng không phải là làm khó chính mình sao?

Sắc mặt Đỗ Duy khẽ đổi, không còn giữ vẻ mặt cười đùa vui vẻ nữa, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thoáng có thút mệt mỏi:

- Nicole, cô không hiểu rồi. Mặc dù cô đã đọc rất nhiều sách. Nhưng nàng không hiểu được tâm tình .... Nàng không hiểu được, khi ta tận mắt nhìn vài vạn thuộc hạ dưới quyền tử chiến sa trường, cảm giác mất đi một cái gì đó. Ta nhớ lúc đó ta thống lĩnh quân từ thành Asian phản công, nhìn quân sĩ hoan hô ta, trung thành với ta. Lúc đó, ta có một cảm giác thỏa mãn. Chỉ là chớp mắt, mấy ngày này. Nhưng những người đã tung hô ta, thề trung thành với ta, có không ít đã chết ở nơi đây...

Hắn chỉ xung quanh bãi sông, dòng sông phía trước:

- Những người này mới vừa kêu gào, rầm rú, kích động, điên cuồng. Sau đó đã ngã xuống ở nơi đây, trở thành một thi thể lạnh giá.

Hắn nói tới đây, sắc mặt càng khó coi, có chút mệt mỏi, giọng nói càng trầm thấp:

- Nicole, nếu ta nói với vô, ta hôm nay chạy tới nơi này để tưởng niệm họ, là lời chân thật, trong lòng quả thật rất hổ thẹn, nhưng không phải là giả tạo ... Ngươi tin hay không?

Nữ vương Medusa, tiểu thư Nicole không trả lời ngay, nghiêng đầu suy nghĩ, tư thế này càng làm rung động lòng người, như một làn gió thoáng qua, nhẹ nhàng nói.

- Ta tin.

Gương mặt Đỗ Duy lộ ra vẻ cảm kích, hắn khom lưng đi xuống, nắm một nắm bùn trong tay:

- Nhìn đống đấy này xem, trong đó không biết thấm biết bao nhiêu máu. Ta nghĩ sau vài năm, nếu không có chiến tranh, đây sẽ là một mảnh đất màu mỡ, đất đai ở đây sẽ rất phì nhiêu.

Giọng nói của hắn có chút tàn khốc, ngón tay khẽ dung sức, miết đám đất thành bụi nhỏ, chậm rãi rơi ra.

- Ta trước giờ không biết ngươi lại là một kẻ đa sầu đa cảm

Medusa chậm rãi nói:

- Ta nghe nói, sâu trong con người, chỉ có những ai mềm yếu, mới đa sầu đa cảm. Nhưng ta thấy, ngươi không giống một kẻ yếu đuối.

Đỗ Duy lắc đầu:

- Ta là một kẻ tự khoác lên mình tấm da sói. Bởi vì trên thế giới mà cừu không thể sống được, ăn hay bị ăn. Để không bị ăn, ta phải đem chính mình ngụy trang thành một con sói tốt mới tồn tại được.

Nói đến đây, hắn bước vài bước, đứng sóng vai với Nicole, nhìn vào bờ đối diện ...

Một lúc lâu sau, Đỗ Duy thì thầm trong miệng:

- Có vài bí mật, muốn nghe không?

- Có vẻ như ngươi đang rất chán nản. Ta nghe nói nhân loại khi chán nản, mới đem bí mật chia sẻ với người khác.

Medusa khẽ cười, mỉm cười giễu cợt:

- Nhưng, bí mật của Đỗ Duy, hẳn là rất thú vị, ta muốn nghe.

- Những tội dân kia, kẻ thù lớn nhất của chúng ta.

Đỗ Duy ngữ khí vô cùng cổ quái:

- Những kẻ đã hạ sát rất nhiều người, xâm phạm lãnh thổ của chúng ta .... Có lẽ lúc này, trong lòng ta ....

Ghé sát miệng vào tai Nicole, nhỏ giọng, khẽ thì thầm:

- Trong lòng ta, không thù ghét họ, ta không cảm thấy họ có tội.

Nicole ngẩng đầu lên, kinh nhạc "nhìn" Đỗ Duy, nhưng mắt vẫn chẳng hề mở ra, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Những lời này ngươi không nên nói ra, nếu không ...

- Ta sẽ không ngu ngốc như vậy.

Đỗ Duy hừ một tiếng.

- Vậy thì. Tại sao?

Nicole xoa xoa đầu.

Đỗ Duy chắp tay về phía sau, trông lên bờ bắc:

- Trên bàn ăn của chúng ta có thịt bò thịt dê. Như vậy là đã ăn dê bò, vậy là có tội ư? Không hề. Những bò dê mà bị chúng ta ăn, chẳng lẽ cũng có tội sao? Đương nhiên là không có.

Nói xong, Đỗ Duy lắc đầu:

- Ai có tội? Tội do ai gây ra?

Bất chợt, cả hai người đứng song vai, im lặng bất động, mặc cho gió thổi. Rất lâu rất lâu ....

Charles mang theo người hầu, chưa tới gần được soái phủ, đã bị lính gác ngăn cản.

- Đây là khu vực cấm. Mời báo danh và xuất trình giấy tờ.

Cản đường là một quân nhân vẻ mặt nghiêm nghị, binh lính xung quanh cũng mang nét mặt nghiêm nghị nhìn vào hàng người của Charles.

Tiểu hoàng đế sắc mặt không hề nóng nảy, nhìn người hầu bên cạnh. Người hầu liền bước lên:

- Chúng ta từ đế đô tới, muốn gặp công tước hoa Tulip.

- Đế đô?

Thủ vệ vẻ mặt lạnh lùng trầm giọng nói:

- Là người của quân bộ?

- Là bằng hữu của công tước đại nhân

Đội trưởng vệ binh nói cho qua chuyện.

Hoàn hảo. Sau khi nhân loại chiến đấu với quân đội tội dân. Mặc dù không rõ đối phương là ai, nhưng mọi người đều là nhân loại, nên không có khả năng là gián điệp của đối phương.

- Đại nhân có lệnh không tiếp khách!

Thủ lĩnh thân vệ của Charles nghe thấy mệnh lệnh, mặc dù cảm thấy tức giận, muốn phát tác, nhưng Charles đã nhẹ kéo hắn, tiểu hoàng đế mỉm cười:

- Đã như thế, chúng ta trước hết quay về.

Nói xong. Hắn lập tức xoay người bước đi trước tiên, thân vệ vội vã theo sau, thủ lĩnh thân vệ hung hăng trừng mắt nhìn đám vệ binh.

Hừ, một hàng người của mình này tại đế đô, đừng tính là một đám vệ binh nho nhỏ. Cho dù là vương cung quý tộc nhìn thấy còn phải khách khí? Vậy mà kẻ canh cửa của công tước hoa Tulip, quả là có chỗ dựa tốt!

- Bệ hạ ...

Đội trưởng hộ vệ đuổi theo. Nhỏ giọng nói với Charles:

- Ngài nhìn chúng ta ...

- Không sao cả, rất tốt, ta muốn vi hành quan sát một chút

Charles hất mặt cười, trên khuôn mặt non nớt, dường như rất đơn thuần.

Hoàng đế bệ hạ đích thân tới tuyền tuyến an ủi binh sĩ, tin tức này kỳ thực đã được truyền tới từ sớm. Chẳng qua, nghe nói đoàn người của hoàng đế, vài ngàn ngự lâm quân bảo hộ, vẫn còn đang trên đường hành tẩu.

Huống chi, theo kế hoạch đã định, vì đảm bảo an toàn của hoàng đế, lấy địa vị là người chủ quốc gia, sẽ không đi tới tiền tuyến. Ở đông bộ chiến tuyến, tại nơi dự trữ lương thảo, phía sau chiến tuyến thì an toàn hơn thành Asian.

Không ai nghĩ tới, dưới sự giáo dục của Đỗ Duy, bởi vì nghe Đỗ Duy kể về chuyện "Cải trang vi hành" lúc xưa, lúc này lại là cơ hội thực sự, liền chạy tới bờ sông trước mặt kẻ thù!

Charles dẫn theo vài thị vệ, muốn đi tuần tra vài vòng.

May mắn, còn không ít nơi chưa bị tấn công, tuy là tiền tuyến, nhưng trong những thành trì này, vẫn còn nhiều thương hội yêu nước, đưa vật tư tới quyên tặng. Bởi vì kẻ thù không phải con người, cho nên cũng không sợ gian tế lẻn vào. Trong những tòa thành này, còn có những đại diện đến từ các thương hội ở đế đô.

Hàng người Charles ở trong phòng tuyến cũng không quá thu hút.

Bất quá, đi vài vòng, sau khi dạo qua mấy con phố, tiểu Charles không biết, nhất cử nhất động, đã có người âm thầm theo dõi.

Mà thành chủ đã đưa tìn về sự hiện diện của tiểu hoàng đế tới tay Đỗ Duy.

Chạng vạng, Đỗ Duy trở về soái phủ, đọc sơ báo cáo, nhưng nơi mà tiểu hoàng đế đã đi qua, đã thấy những gì, nghe những gì, thậm chí cả những người đã cùng nói chuyện, tất cả đều được báo cáo tỉ mỉ.

- Vẫn còn là một đứa trẻ.

Đỗ Duy khẽ cười:

- Cải trang vi hành đơn giản như vậy sao.

Trên thực tế, nhóm người của Charles, rời khỏi đoàn hộ tống lén đi về phương bắc, tại lúc đi qua thành Asian. Đã bị thủ hạ của Đỗ Duy phát hiện ra.

Đỗ Duy không phải thằng ngu. Đã biết có một nhóm người bảo vệ một đứa trẻ cho mình là người lớn, thêm nữa lại có tin hoàng đế tới tiền tuyến để cổ vũ quân tâm, đứa ngốc cũng đoán được.

Bất quá, tiểu hoàng đế đã muốn đóng vai một vị hiền vương, Đỗ Duy cũng rất vui lòng phối hợp.

Thế nên, Đỗ Duy âm thầm phái người bảo hộ trong bóng tối, chính mình cố ý tránh né, tại soái phủ còn đưa ra mệnh lệnh: trừ quân vụ ra, thì không tiếp ai cả.

Thậm chí, hắn còn từ xa quan sát tiểu hoàng đế, chỉ thị cho các thành chủ, kể cả tiểu đệ của mình. Tất cả đều chuyển khỏi pháo đài. Để khỏi phải va chạm ngoài ý muốn. Để khỏi phải tham gia màn diễn này. :

Ngươi muốn diễn trò, thế thì diễn trò!

Đỗ Duy có thể đoán ít nhiều những gì Charles nghĩ:

Cải trang vi hành, thâm nhập vào cuộc sống tầng dưới cùng, thể hiện trí thông minh và hiền từ, hiển lộ ưu điểm bản thân cho dân chúng thấy. Cuối cùng là tới soái phủ trong im lặng, bí mật gặp mặt mình, đem đến cho mình " Bất ngờ lớn."

Ngay sau đó ... có lẽ tiểu hoàng đế, sợ rằng muốn trước mặt mình chơi trò quân thần và hiền sĩ --- Lão sư. Xem ra, ta có thể vì được gặp người mà gánh lấy nguy hiểm lớn, lấy địa vị chí tôn hoàng đế, vứt bỏ đại đội ngự lâm quân. Vượt qua nguy hiểm? Thành ý thế này. Cảm động chứ? Người có vì thế mà hối hận vì đã đánh giá thấp lòng tốt của ta không? Hơn nữa, người cũng không né tránh. Hiệu trung với ta --- Đỗ Duy đoán, đây chắc hẳn là những gì tiểu gia tử đang nghĩ.

Nhưng Đỗ Duy, ngay bây giờ không muốn quá thân cận với tiểu hoàng đế, thế nên, hắn mới ẩn mình.

Ngươi muốn diễn trò? Rất tối, vậy ngươi diễn một mình đi.

Bất luận là đế quốc công tước, hay là lão sư, tại đế đô lúc này, Đỗ Duy đã cố gắng nhắc nhở đứa trẻ này, đáng tiếc không có chút hiệu quả nào.

Thật đáng tiếc, vào thời điểm chạng vạng này, tâm trạng tiểu hoàng đế dường như tốt hơn Đỗ Duy nghĩ rất nhiều. Hắn vô tư vòng quanh thành, chạy đến nơi trú ẩn của một thương đoàn quyên góp vật tư từng ở nghỉ lại. Mà vào tối đó, Đỗ Duy cũng tiếp một vị khách đặc biệt ---- Đại độ trưởng vệ sĩ cung đình, tổng quản thị vệ Cheek.

Cheek chính là tới để gặp Đỗ Duy, hắn mang một phần mật lệnh, cho nên thủ vệ thống soái phủ không cách nào ngăn cản hắn.

Sau khi gặp Đỗ Duy, thị vệ tổng quản đại nội nghiêm mặt hỏi một câu:

- Bệ hạ vẫn khỏe chứ?

Thật là thẳng thắn, khiến cho Đỗ Duy có muốn diễn kịch cũng không được.

Đỗ Duy chỉ có thể cười:

- Khỏe, ta đã bố trí người xung quanh hoàng đế, hiện giờ rất an toàn

-Nơi này là tiền tuyến, bờ bắc là đại quân tội dân

Cheek nghiêm túc lắc đầu.

- Đại chiến vài ngày trước, ta đã phóng hỏa phía sau hủy cầu rồi. Bây giờ địch nhân muốn tấn công, muốn làm cầu nổi cũng tốn một ngày. Yên tâm, chúng không dễ vượt sông như thế đâu.

Đỗ Duy thuyết phục Cheek.

Cheek nhìn vào Đỗ Duy, ánh mắt có chút bất mãn:

- Công tước đại nhân, ngài đã biết bệ hạ bí mật tới đây, tại sao lại không đưa hắn vào soái phủ! Thành phố rất phức tạp, nếu như ....

Đỗ Duy bĩu môi, ý tứ của hắn: Hoàng đế là hoàng đế hắn muốn cải trang vi hành, ta làm sao quản được?

Chẳng qua, Cheek đã tới, Đỗ Duy không trốn được, trước đó hắn còn có thể giả bộ không biết, nhưng bây giờ đã biết, còn cố ý đem hoàng đế ném ở trong thành phố, nên bây giờ không chối được.

Hôm sau, Đỗ Duy cùng với Cheek, đi nơi nghỉ chân của Charles, mang theo một đội lính, cẩn thận đưa tiểu hoàng đế về soái phủ.

May mắn ... Cheek là người của tiểu hoàng đế, Charles tựa hồ cũng không tiện trước mặt Cheek diễn trò "Lễ hiền hạ sĩ" với Đỗ Duy ---- Ai, Đỗ Duy bắt đầu cảm thấy đau đầu, không nên dạy tiểu gia hỏa nhiều trò như thế a.

Hắn ngược lại bây giờ muốn nói cho tiểu hoàng đế: Đừng có gấp, cha của ngươi bệnh nặng lắm, có lẽ sắp không được rồi, cho nên ngươi đừng có nóng lòng, chỉ cần nhẫn nại chờ đợi là được rồi.

Nhưng những lời này lại không nói được.

Nhưng xem ra, tiểu hoàng đế tựa hồ như là đã rất nóng lòng.

Theo Đỗ Duy về soái phủ, hắn cơ hồ muốn đem Cheek đánh cho một trận, thật khó có cơ hội một mình tìm đến Đỗ Duy như vậy, vị hoàng đế chưa đến mười một tuổi này, dung ánh mắt đầy chân thành nhìn về Đỗ Duy, bỗng thở dài, trong cái nhìn mang theo tia âm u.

- Lão sư, đoạn đường khó khăn như vậy, ta vẫn không lọt vào mắt ngài ư? Ta thực sự là kẻ ngoan cố không vâng lời, không xứng đáng với yêu cầu của ngài ư?

Đỗ Duy nhìn thấy trong lồng cảm thấy buồn cười, tiểu hài tử lại học được cách nhìn " U oán " này ---- đáng tiếc, hắn quả không phải là một hoàng đế lý tưởng, mà là một diễn viên tài ba.

Đáng tiếc, hắn diễn thật tốt, một đứa trẻ mà thôi, trước mặt Đỗ Duy, tự nhiên sẽ không bị lừa gạt, thế nên Đỗ Duy mới cười nhạt, tùy thêm mấy câu, thoáng chút an ủi, làm cho Charles ngừng diễn kịch mà không cảm thấy nản lòng, nhưng lại cười thần bí, nói một câu.

Câu này nói ra, khiến cho Đỗ Duy không thể không coi trọng!

- Lão sư!

Charles nhìn vào Đỗ Duy với ánh mắt chân thành:

- Có một vấn đề .... Ta trên đường lên phía bắc gặp em gái của phu nhân Listeria, tiểu thư Muse.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-662)