← Ch.063 | Ch.065 → |
Đạt Đạt Ni Nhĩ lại tựa hồ không quan tâm tới vấn đề này, hắn thậm chí còn ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra từng chút một thi thể của gã kỵ sĩ bất hạnh kia, hắn còn tự tay sờ nắn vài cái nữa
"Mới chết chưa được hai ngày." Đạt Đạt Ni Nhĩ đứng lên nhíu mày nói: "Nhìn thương thế của hắn đi! Không biết vật gì mà có thể đánh một gã tứ cấp kỵ sĩ ra làm hai đoạn như thế này?"
"Còn có cái này!" Đỗ Duy cau mày chỉ vào thứ gì đó nằm cùng thi thể của kỵ sĩ.
Đó là một thanh trường kiếm, hiển nhiên tên kỵ sĩ này khi còn sống có đeo vũ khí, nhưng thanh kiếm này cũng đã bị gãy ra làm hai!
"Có thể là trong lúc chiến đấu, đối phương 1 nhát đem người kia cả người lẫn kiếm chém làm hai đoạn, có thể như thế chăng?" Đỗ Duy cau mày.
"Rất có thể." Đạt Đạt Ni Nhĩ quay đầu nhìn Đỗ Duy một cái: "Người này đã được người ta chôn đi. Nhìn đi, đống tuyết này chính là phần mộ của hắn. Nếu nói là ma thú thì không có khả năng đem chôn như thế này mà sẽ ăn luôn thi thể hắn. Chỉ có con người thì mới làm như vậy thôi."
Đỗ Duy thoáng suy tư một chút, sau đó nhìn Đạt Đạt Ni Nhĩ hỏi: "Đạt Đạt Ni Nhĩ, ngươi là võ sĩ cấp mấy?"
"Ta là đầu hàm kiếm sĩ cấp ba. Ta tuy cấp bậc kiếm sĩ không cao, nhưng đối với tiễn thuật của bản thân mình ta rất có tự tin." Đạt Đạt Ni Nhĩ trả lời.
"Ta biết." Đỗ Duy chỉnh sắc nói: "Bằng hữu, vậy ngươi có nhiều kinh nghiệm, ngươi xem thử cái chuôi của đoạn kiếm này, mặt trước của chỗ gãy rất bằng phẳng. Ma thú có lợi hại ngoạm đứt kiếm thì dấu vết cũng không kỳ quái như vậy. Dấu gãy bằng phẳng cho thấy là bị lợi khí chém đứt! Ta khẳng định đây không phải do ma thú làm ra, hiển nhiên kỵ sĩ này không phải chết trong tay ma thú mà là bị người giết chết."
Đạt Đạt Ni Nhĩ nghe Đỗ Duy nói xong, lập tức thu liễm tâm thần cẩn thận nhìn đoạn kiếm gãy nọ.
Một lúc lâu sau, hắn ngẫng đầu lên: "Không sai, đúng là ta sơ ý. Ở địa phương này ta chỉ lo lưu tâm để ý ma thú."
"Chính là vẫn còn vấn đề kia... Đạt Đạt Ni Nhĩ, ngươi là một võ sĩ cấp ba. Ngươi có nhận ra bằng cách nào một cao thủ có thể một kiếm hoặc là một đao đem một gã võ sĩ cấp bốn cùng với vũ khí đồng thời chặt đứt không?"
Đạt Đạt Ni Nhĩ sắc mặt ngưng trọng: "Kỵ sĩ cấp bốn đã có được đấu khí. Một kỵ sĩ có đấu khí thì thực lực sẽ không tính là thấp. Nếu nói một kiếm mà chặt đứt...." Đạt Đạt Ni Nhĩ cẩn thận suy tư đồng thời nhìn thanh kiếm nọ... đột nhiên con mắt hắn sáng ngời!
"Porter! Nhìn này, tại chỗ ngực bì giáp của kỵ sĩ... nhìn chỗ này nè!"
Đạt Đạt Ni Nhĩ phảng phất phát hiện cái gì, hắn dùng sức đỡ thi thể, sau đó chỉ vào dấu vết nhợt nhạt phía trên ngực bì giáp của kỵ sĩ: "Nhìn này, chính là ở đây. Nhìn thấy không?"
Đỗ Duy nhìn tới nói: "À. Hình như nơi này nguyên trước kia có vẻ có đeo vật gì đó, đại khái giống như loại huy chương nào đó, bất quá đã bị rớt mất rồi."
"Đúng vậy." Đạt Đạt Ni Nhĩ gật đầu: "Chỗ này bình thường kỵ sĩ hay đeo huy chương, nhưng ngươi xem ngực hắn có một cái huy chương nữa, cái đó là do kỵ sĩ hành hội cấp phát, một chiếc huy chương của kỵ sĩ tứ cấp. Ở trên đại lục, loại kỵ sĩ nào mà đeo hai loại huy chương nhỉ?"
Hai người thoáng nhìn nhau, đồng thời la lớn: "Thần thánh kỵ sĩ của quang minh thần điện!"
La Lan đại lục thế lực cường đại, nhưng ảnh hưởng của quang minh thần điện củng rất lớn, thậm chí về phương diện này quyền uy cơ hồ uy hiếp cả quyền thống trị của đế quốc. Thần điện chính tự mình thu thuế, còn có lực lượng võ trang, đó chính là lực lượng thần thánh kỵ sĩ của thần điện.
Quang minh thần điện thường bồi dưỡng người lúc còn nhỏ, đợi được tới khi đủ tuổi nhất định, rồi dựa theo thiên phú của mỗi người mới tiến hành phân khu để tu luyện. Người có thiên phú vũ kỹ thì được huấn luyện về võ kỹ, lúc trưởng thành thì phải trải qua tẩy lễ cùng khảo nghiệm. Người được chọn lựa để gia nhập thần thánh kỵ sĩ đoàn của thần điện là những người vừa có vũ kỹ xuất sắc đồng thời tín ngưỡng phải tuyệt đối trung thành. Sứ mạng của bọn họ chính là dùng tánh mạng để bảo vệ vinh dự cùng tôn nghiêm của thần điện. Phải đem chính bản thân mình cống hiến cho thần điện cùng thần linh.
Cả đại lục, chỉ có thần thánh kỵ sĩ của quanh minh thần điện mới đeo hai huy chương kỵ sĩ trước ngực. Một huy chương do kỵ sĩ hiệp hội ban phát để nói lên cấp bậc kỵ sĩ của mình, còn một huy chương kia là huy chương vinh dự của thần thánh kỵ sĩ, nó tượng trưng cho thân phận thần thánh kỵ sĩ của chủ nhân.
Mà đồng dạng, khi thần thánh kỵ sĩ chết trận sẽ được đồng bạn gỡ xuống huy chương thần thánh kỵ sĩ, mang về thần điện đặt trong "Thánh đường", nơi dùng để kỷ niệm những kỵ sĩ ra trận đã hy sinh.
Đạt Đạt Ni Nhĩ mục quang chớp động, hắn nhanh chóng vén tay áo của người chết, bất quá lúc này quần áo đã bị đông cứng nên việc cuốn tay áo lên thật là khó khăn, tốn nhiều lao lực. Khi ống tay áo được vén tới cườm tay, Đạt Đat Ni Nhĩ thở dài: "Xem ra ta đã phán đoán đúng rồi, ngươi xem, vết sẹo này là do thần du gây ra. Đó là dấu hiệu cho thần thánh kỵ sĩ được thần điện ban tặng trong tẩy lể (lể rửa tội???). Mỗi thần thánh kỵ sĩ trên cánh tay đều có vết sẹo như thế này".
Đỗ Duy nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy trên cánh tay của thi thể có dấu ấn ký, ấn ký rất đặc biệt giống như ngọn lửa đang cháy.
Đạt Đạt Ni Nhĩ một mặt so sánh, một mặt giải thích: "Thần thánh kỵ sĩ khi tuổi còn trẻ, lúc tiếp nhận tẩy lể được dùng thần du để lại dấu hiệu này. Nghi thức này do thần điện giáo chủ đại nhân tự mình chủ trì. Ngài cầm trong tay một đặc chế thiết kiếm, trên đầu kiếm bao quanh một quả ấn chương, đại biểu sứ mạng của thần thánh kỵ sĩ là dùng vũ lực cùng quyền lực để bảo vệ thần linh tại thế tục. Trước tiên, giáo chủ tự mình đem thiết kiếm đó tẩm thần du sau đó đốt cháy, lúc thần thánh kỵ sĩ tiếp nhận tẩy lể thì đem nó ấn lên cánh tay, để lại ký hiệu vinh dự của thần thánh kỵ sĩ! Cũng là quanh vinh của bọn họ... mà nếu phản lại, nếu làm chuyện tiết độc thần linh là phản nghịch, tiết độc tín ngưỡng của chính bản thân mình, phạm vào trọng tội của thần thánh kỵ sĩ, sẽ bị thần điện trừng phạt. Cho dù ngươi tự xử tử, thần điện cũng sẽ biết nhờ cánh tay có ấy ký này. Điều này biểu đạt rằng cho dù ngươi đã chết, linh hồn ngươi cũng không được thần linh khoan thứ.
Đạt Đạt Ni Nhĩ không nói điều này thì Đỗ Duy cũng đã biết. Hắn gật đầu: "Đúng vậy, cho nên mặc dù bình thương nói thần thánh kỵ sĩ có đeo hai cái huy chương, nhưng thật ra là ba cái, huy chương thứ ba chính là vết sẹo ấn ký này.
"Nguyên lai ngươi cũng biết điều này, Porter." Đạt Đạt Ni Nhĩ thở dài.
Hai người yên lặng đem chôn kỵ sĩ đã chết này, sau đó vẻ mặt hai người đều ngưng trọng!
Thần thánh kỵ sĩ bị giết chết chính là một gã kỵ sĩ cấp bốn với vũ kỹ không tầm thường!
Nhưng chuyện này không thể là sự kiện đơn giản như vậy!
Bởi vì, thần thánh kỵ sĩ tại đế quốc có địa vị rất đặc biệt. Bọn họ phụ trách thủ hộ thần linh, quyền lực tại nhân gian, bọn họ là một quần thể đặc thù. Những người này khổ tu từ nhỏ, thực lực cường đại, tín ngưỡng trung thành. Hơn nữa, không thể không nói rằng: đại bộ phận thần thánh kỵ sĩ có nhân cách rất cao thượng.
Hơn nữa, căn bản là không ai dám mưu sát một gã thần thánh kỵ sĩ!
Cho dù thần thánh kỵ sĩ vi phạm pháp luật hoặc là phản bội tín ngưỡng thì cũng chỉ có thể do thần điện chính mình thẩm tra và trừng phạt.
Đừng nói là thần thánh kỵ sĩ bình thường, cho dù chỉ là một gã tội nhân, nếu một người bị giết thì cũng như khiêu chiến với quyền uy của quang minh thần điện! Khiêu chiến với quyền uy của thần linh tại nhân gian! Hay chính là muốn đôi địch với cả quang minh thần điện!
Cùng quanh minh thần điện đối địch cho dù là đế quốc hoàng đế, hoặc là ma pháp công hội cũng không dám làm như thế!
Phàm dám giết chết thần thánh kỵ sĩ, thậm chí chỉ đối địch với thần thánh kỵ sĩ thôi cũng được xem là kẻ tà ác cường đại.
Tỷ như mười năm trước, một gã cường đại tà ác ma pháp sư từng vì nghiên cứu tử linh ma pháp mà giết chết hàng vạn bình dân, thậm chí làm cho một cái trấn nhỏ trong vòng một đêm biến thành quỷ thành. Chuyện này đã làm thần điện nổi giận, phái thần điện kỵ sĩ nỗ lực truy đuổi và giết chết tên pháp sư kia.
Cùng loại chuyện như vậy, trong lịch sử đã xảy ra rất nhiều lần và đều là do thần thánh kỵ sĩ ra tay giải quyết.
Nhưng họ cũng chỉ giải quyết những chuyện như vậy thôi, ngoài ra không xen vào những chuyện khác nhàm chán, chẳng hạn như chạy vào trong rừng rậm mà giết ma thú! Bởi vì thần thánh kỵ sĩ không phải giống như là dong binh!
Ở địa phương quỷ quái này lại xuất hiện thần thánh kỵ sĩ, vậy chỉ có thể giải thích: thần thánh kỵ sĩ đến tại nơi này là do chấp hành nhiệm vụ! Bọn họ chắc là đang đuổi giết một người tà ác nào đó! Họ đang dùng kiếm của họ để bảo vệ danh dự thần điện.
"Ta nghĩ, chúng ta đi chung đường sợ rằng sẽ không an toàn." Đỗ Duy cùng Đạt Đạt Ni Nhĩ liếc mắt nhìn nhau với ánh mắt phức tạp.
?
Thoáng nghỉ ngơi một chút sau khi chôn tên thần thánh kỵ sĩ nọ, hai người đành tiếp tục đi tới.
Sau khi đi được một ngày, bọn họ phát hiện một phần mộ!
Phần mộ địa này có ba cái, tam tọa phần mộ đều mai táng thần thánh kỵ sĩ chết đi! Nhưng lần này, Đạt Đạt Ni Nhĩ lúc nhìn thoáng qua một cổ thi thể trong đó bỗng nhiên sợ đến ngây người lại!
"Ca... Ca Phỉ Đặc đại nhân! Đây là Ca Phỉ Đặc đại nhân!"
Đó là xác một nam nhân nằm trên mặt tuyết, trên người có một kiện khải giáp màu bạc. Tại nơi quỷ khí này, hắn không mặc bì giáp mà ngược lại mặc một kiện kim chúc khải giáp, sự tình đó trong mắt của người bình thường thì đúng là điên cuồng! Bởi vì, mặc kim chúc khải giáp tại nơi lạnh như thế này sẽ dễ dàng trở thành một xác chết! Ở đây chỉ có bì giáp mới hữu dụng!
Nhưng người chết này lại mặc kim chúc khải giáp... nếu nói hắn không phải là kẻ điên thì chỉ có thể nói thực lực của hắn cường đại phi thường, đến nỗi trời lạnh tới mức này củng không ảnh hưởng tới hắn.
Người này trên mặt rất sạch sẽ, trên người ngay cả một tia máu củng không thấy. Bọn Đỗ Duy hai người phát hiện điểm ấy thật bất đồng, nhưng sự thực thì lại đúng như vậy. Thậm chí lúc mai táng kỵ sĩ này, còn có người giúp hắn cạo râu mép trên mặt, tóc cũng sửa sang lại ngay ngắn.
Hắn nằm lẳng lặng như vậy trên mặt tuyết, hai tay ôm trước ngực, trong tay có một phiến ngân quang xinh đẹp, đó chính là một thanh trường kiếm. Người này tướng mạo rất anh tuấn, mặc dù toàn thân đã bị đông cứng lại, nhưng Đỗ Duy vẫn có thể liên tưởng lúc còn sống phong thái của hắn rất nho nhã.
"Ca Phỉ Đặc đại nhân... cao đẳng thần thánh kỵ sĩ của thần điện." Đạt Đạt Ni Nhĩ lúc đầu thì kinh ngạc, sau đó âm trầm nói: "Ông ta đồng thời cũng là một vị... bát cấp kỵ sĩ (kỵ sĩ cấp tám)! Porter, ngươi phải biết rằng, bát cấp kỵ sĩ trở lên đều được xưng là đại kỵ sĩ! Giết chết một đại kỵ sĩ.... ta thật sự khó có thể tưởng tượng ra ai có thực lực mạnh đến như vậy, hơn nữa còn dám đối địch với thần điện!"
Đạt Đạt Ni Nhĩ đứng lên, sau đó cúi chào thi thể của người được hắn gọi là "Ca Phỉ Đặc" thật sâu một cái nói: "Ca Phỉ Đặc đại nhân, không nghĩ tại nơi này lại có thể nhìn thấy được ngài... lần trước lúc nhìn thấy ngài đang ở bên cạnh hầu tước phu nhân, ngày đó đa tạ ngài đã đuổi đi tên tà ác kia dám nguyền rủa phu nhân của chúng ta."
Nói đến đây, Đạt Đạt Ni Nhĩ trong ánh mắt lộ ra một tia bi thượng.
Đỗ Duy nhớ rất rõ ràng, Đạt Đạt Ni Nhĩ có đề cập đến chuyện Lý Tư Đặc hầu tước phu nhân trước đây từng giao du với một ma pháp sư tà ác, lúc ấy bên cạnh bà có một vị thần thánh kỵ sĩ bảo vệ và Ca Phỉ Đặc chính là vị thần thánh kỵ sĩ đó. Ca Phỉ Đặc vốn là đại biểu của thần điện đi gặp Lý Tư Đặc hầu tước phu nhân để cảm tạ bà đã quyên tặng tài phú thật lớn cho thần điện.
Đỗ Duy nhìn về phía xa xa, ngoại trừ tiếng gió thì tất cả đều yên ắng, chẳng có động tĩnh gì.
Xa xa, trên mặt hồ bạc, băng tuyết vẫn bao phủ, trên mặt đất ngay cả một người hay một quỷ ảnh tử củng không có.
"Có khả năng giết chết một gã bát cấp kỵ sĩ kiêm thần thánh kỵ sĩ, hơn nữa tên bát cấp kỵ sĩ này trên người còn có đồng bạn trợ giúp..." Đạt Đạt Ni Nhĩ thấp giọng nói: "Người có bãn lĩnh cỡ này, phải là người có sức mạnh xem như đứng đầu đại lục rồi! La Lan đế quốc từ lúc nào xuất hiện kẻ có thực lực cường đại như vậy, đã thế lại còn dám khiêu chiến với thần điện đây?"
Đỗ Duy suy nghĩ đến xuất thần, đối với những lời nói của Đạt Đạt Ni Nhĩ không có phản ứng. Bất quá, rất nhanh, hắn hình như nhớ lại điều gì đó. Đột nhiên, Đỗ Duy ngồi xuống, một lần nữa lại mò soát thi thể của Ca Phỉ Đặc, sau đó hắn ra sức đào móc phía dưới của thi thể này!
"Porter! Ngươi đang làm cái gì vậy?" Đạt Đạt Ni Nhĩ có chút không hài lòng: "Xin ngươi đừng có đánh động giấc ngủ của Ca Phỉ Đặc đại nhân nữa!"
"Đạt Đạt Ni Nhĩ, ngươi chẳng lẽ không biết thần thánh kỵ sĩ lúc được mai táng thì đồng bọn sẽ chôn theo di vật của họ ở bên dưới thi thể sao?" Đỗ Duy trong miệng trả lời, nhưng tay không ngừng đào xới: "Ta nghe nói qua, thần thánh kỵ sĩ có lòng tín ngưỡng, có thói quen ghi lại nhật ký của mình, bởi vì bọn họ bình thường đều ở bên ngoài, không có cách nào đảo cáo (giống như la xưng tội hay cầu nguyện vậy) tại thần điện mỗi ngày, cho nên họ thường ghi chép lại nhật ký để nói lên nội tâm của mình."
Rất nhanh, Đỗ Duy đào móc được một cái hố từ phía dưới thi thể. Hắn bỗng kinh hô một tiếng, từ phía dưới móc lên một cái bao bố, mở ra thấy bên trong có một cái tiểu ngân bài, mặt trước có pho tượng quang minh nữ thần. Ngoài ra còn có một chủy thủ cùng với một quyển sổ nho nhỏ!
"Nhìn này, đây là nhật ký của Ca Phỉ Đặc kỵ sĩ." Đỗ Duy ngẩng đầu lên đầu nhìn Đạt Đạt Ni Nhĩ một cái: "Ta nghĩ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xem vật này chắc chắn sẽ có đáp án."
Đạt Đạt Ni Nhĩ không nói gì, hắn nhíu mày: "Ta không nhận thấy đây là chủ ý tốt. Ca Phỉ Đặc đại nhân nhất định không hy vọng ngươi biết được những điều riêng tư gì đó của hắn.... Porter, hay là bỏ trở lại đi, đừng xem nữa."
Đỗ Duy không nghe hắn nói, ngược lại đã mở ra bổn nhật ký đọc, phiên liễu đứng lên, trong một chốc lát, Đỗ Duy kêu lớn lên: "Mau nhìn..."
*****
"Mau nhìn... trong nhật ký có đề cập tới Lý Tư Đặc hầu tước phu nhân."
Một câu của đỗ duy lập tức đả tiêu kháng cự của ca phỉ đặc đối với việc xem nhật ký của Ca Phỉ Đặc. Vị võ sĩ trung thành của nhà Lý tư đặc này vẫn phi thường chú ý tới tất cả những tin tức về chủ nhân mình.
Hắn đi đến bên cạnh Đỗ Duy, cùng nhau đọc nhật ký của vị thần thánh kỵ sĩ vừa chết này.
"Tháng một ngày sáu. Hôm nay ta thấy Lý Tư Đặc hầu tước phu nhân, nàng là một vị nữ sĩ ưu nhã mê người. Cảm tạ vị nữ sĩ cao quý này, quyên tặng của nàng biểu hiện đối với thần linh chân thành tín ngưỡng, chỉ mong thần linh phù hộ cho nàng. Hôm nay ta không chút khách khí giáo huấn một người dám bất kính với phu nhân, khó thể tin tưởng được còn có tồn tại một ma pháp sư có phẩm chất ti tiện như vậy, ta sẽ báo chuyện này với ma pháp công hội để xem họ phản ứng ra sao. Lý Tư Đặc phu nhân là một tín đồ thành tín, hẳn sẽ được thần điện bảo vệ, cho dù là ma pháp sư cũng không thể tùy ý khi nhục tín đồ của thần điện. Mà đối với một vị nữ sĩ ưu nhã, xinh đẹp mà dám bất kính, ta là một gã kỵ sĩ sẽ không cách nào dễ dàng tha thứ cho hắn."
Đỗ Duy lập tức phán đoán, đoạn ghi chép này là của Ca Phỉ Đặc lúc vừa mới gặp Lý Tư Đặc hầu tước phu nhân, hơn nữa lại trùng hợp đúng vào ngày đó giúp nàng đuổi đi gã ma pháp sư tà ác dám cố gắng dây dưa với hầu tước phu nhân xinh đẹp.
bất quá Ca Phỉ Đặc cũng không biết hầu tước phu nhân bị trúng ma pháp nguyền rủa của gã ma pháp sư vì hắn đã nhanh chóng rời đi rồi.
"Tháng một ngày mười một. Là ngày tứ phúc (ngày may mắn). Ca ngợi thần linh vạn năng, Ca ngợi nữ thần ban lại quang minh cho thế giới.
Hôm nay ta được thần điện khẩn cấp gọi về, ta phụng mệnh chạy về phương bắc, ở nơi này ta cùng hội họp với các huynh đệ kỵ sĩ của thần điện. Nhiệm vụ lần này là do bạch y chủ giáo đại nhân thân bút hạ mệnh lệnh. Ta biết nhất định có xuất hiện tên tà ác xâm phạm vinh dự của thần điện. Bởi vì chỉ có đối phó với bọn người kia thần thánh kỵ sĩ chúng ta mới mới thực thi sứ mạng. Nhiệm vụ lần này tựa hồ không dễ dàng, giáo chủ đại nhân điều ba vị bát cấp kỵ sĩ đi cùng ta, cho ta lãnh đạo trong hành động lần này. Thần linh tại thượng, ta đối với ngài thật tín ngưỡng chưa từng dao động. Bất luận đối mặt với cường địch, Ca Phỉ Đặc ta đều nguyện ý dùng tánh mạng thề bảo vệ vinh diệu của thần điện. Kiếm của thần thánh kỵ sĩ sẽ không lưu tình chút nào, hết thảy đem bọn tà ác dám khiêu chiến với uy nghiêm của thần điện ra chặt đứt!"
Đỗ Duy thở dài, từ những lời trong nhật ký này mà suy ra, đây là một thần thánh kỵ sĩ có tín ngưỡng trung thành đến cực độ.
"Tháng một ngày mười bốn. Ngày trừng giới (ngày trừng phạt). Ta nguyện ý đem máu tươi của ta phá tan hắc ám, đem lại quang minh chiếu sáng nhân gian.
Tiểu đội tìm kiếm được hình thành, ta thống lĩnh mười kỵ sĩ cùng nhau tiến nhập băng phong rừng rậm. Ta đến nay vẫn không biết nhiệm vụ lần này mục tiêu là ai. Hành động của lần này được chỉ huy bởi thẩm phán trưởng - đại nhân Mục Lôi! Ta rất rõ ràng, có khả năng kinh động đến thần điện khiến đại nhân thẩm phán trưởng tự mình chỉ huy, hơn nữa lại triệu tập cả ba gã bát cấp kỵ sĩ, trong đó lại thêm bốn chục tên thần thánh kỵ sĩ xuất động. Lần này chuyện nhất định không phải đùa. Đại nhân thẩm phán trưởng thái độ lần này rất nghiêm túc, hắn nói cho ta biết, lần này là do giáo tông bệ hạ tự mình đã ra thủ lệnh, chúng ta đối mặt với một tên linh hồn thật tà ác, hắn chính là tên phản đồ của thần điện. Hắn chính là nhân viên thần chức tiền nhậm. Vì thế giáo tông bệ hạ phá lệ, hết sức tức giận đã ra thủ lệnh là: "không cần thẩm phán, cứ việc xử tử."
Vô luận như thế nào, chứng kiến mệnh lệnh sẽ xuống tay với hắn, ta còn không thể tin chính con mắt mình... thần linh tha thứ cho ta, đối với ý tứ của bệ hạ, ta không có một chút hoài nghi. Ta tin tưởng giáo tông bệ hạ, là thần linh phát ngôn tại nhân gian... nhưng là, nội dung của phong thủ lệnh này, đã làm cho ta không cách nào ngủ được.
Hầu Tái Nhân, một trong thần thánh kỵ sĩ tối cường, là niềm kiêu hãnh của thần thánh kỵ sĩ đoàn."Hầu Tái Nhân, tại sao là Ngài, tại sao lại phản bội sự tín ngưỡng của bản thân ngài!"
Đỗ Duy cùng Đạt Đạt Ni Nhĩ liếc mắt nhìn nhau.
"Hầu Tái Nhân... là ai?" Đỗ Duy nhìn Đạt Đạt Ni Nhĩ hỏi: "Ta đối với thần thánh kỵ sĩ đoàn không hiểu rõ lắm."
Đạt Đạt Ni Nhĩ tựa hồ dùng hết sức nuốt nước miếng. Sự khiếp sợ trên mặt hắn thật rõ ràng: "Hầu Tái Nhân đại nhân... hắn phản bội thần điện! Lão thiên của ta ơi, cái này thật là đáng sợ!!!"
"Đáng sợ?" Đỗ Duy có chút khó hiểu.
Đạt Đạt Ni Nhĩ nhắm mắt lại. Hắn dùng sức lắc đầu, thở ra hít sâu vào vài cái, sau đó mới phát ra tiếng giống như là rên rĩ: "Ngươi... Porter, ngươi thật sự chưa từng nghe qua tên Hầu Tái Nhân này sao?"
Đỗ Duy lắc đầu. Đi tới thế giới này, lúc còn nhỏ hầu như là cô tịch. Lúc khi thất sủng, thì hắn tốn hao nhiều tinh lực để đọc sách cùng học tập. Đối với chuyện bên ngoài cũng không thèm quan tâm.
"Hầu Tái Nhân này rất có danh tiếng sao?"
"Trong những kỵ sĩ của đại lục, thần thánh kỵ sĩ được quang minh thần điện công nhận là kỵ sĩ đích chỉnh thể tố chất là cao nhất, bởi vì tín ngưỡng của bọn họ tuyệt đối trung thành, hơn nữa bọn họ được ma luyện từ nhỏ, chính mình là khổ tu giả. Hiện tại chỉ có ba gã kỵ sĩ được quang minh thần điện thần thánh kỵ sĩ đoàn công nhận là tối cường đại nhất hiện chính là ba vị kỵ sĩ trưởng đại nhân. Mà Hầu Tái Nhân chính là một trong số đó." Đạt Đạt Ni Nhĩ thấp giọng nói: "Nói một câu khoa trương là Hầu Tái Nhân chính là hình tượng trong lòng của tất cả những kỵ sĩ trẻ tuổi trên cảy đại lục, câu nói này như vậy cũng không quá đáng."
"Tại sao?"
"Bởi vì gần một trăm năm qua, hắn là người duy nhất đạt được bát cấp kỵ sĩ trước tuổi hai mươi lăm, là một thiên tài đại kỵ sĩ! Ngươi cũng biết, ngoài bát cấp kỵ sĩ mới có tư cách trở thành đại kỵ sĩ, mà Hầu Tái Nhân hai mươi lăm tuổi đã đạt được tới cảnh giới này rồi... một trăm năm qua, hắn chính là người duy nhất! Sau đó đến tuổi ba mươi, hắn trở thành một trong tam đại kỵ sĩ của thần thánh kỵ sĩ đoàn! Hắn được công nhận là thiên tài, không... phải nói là thiên tài trong thiên tài!" Đạt Đạt Ni Nhĩ âm thanh phi thường nghiêm túc: "Kỵ sĩ trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn chính là người có thực lực tối cường đại đảm đương. Mà hiện trong ba vị kỵ sĩ trưởng đại nhân, ngoại trừ Hầu Tái Nhân chỉ ngoài ba mươi tuổi, hai vị kỵ sĩ trưởng đại nhân kia thì đã ngoài bốn mươi rồi. Một vị là Lô Khắc kỵ sĩ trưởng đại nhân, cửu cấp kỵ sĩ, bất quá hắn đột phá từ bát cấp đến cửu cấp lúc bốn mươi tuổi. Vị khác là Khải lực đại nhân, củng là lúc bốn mươi tuổi đạt cửu cấp kỵ sĩ." Đạt Đạt Ni Nhĩ thấp giọng nó: "Cửu cấp kỵ sĩ chỉ cách thánh cấp kỵ sĩ một bước thôi, nhưng là đã trăm năm qua, trên đại lục chưa có thánh cấp kỵ sĩ. Mà tam đại kỵ sĩ trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn mỗi đời bất quá đều là cửu cấp kỵ sĩ mà thôi."
"vậy, Hầu Tái Nhân này cũng là cửu cấp kỵ sĩ sao?" Đỗ Duy hỏi.
"Đúng vậy." Đạt Đạt Ni Nhĩ sắc mặt càng cổ quái: "Vừa rồi ta nói, hắn hai mươi lăm tuổi là đạt được bát cấp, ngươi đoán hắn nhiều ít bao nhiêu tuổi đạt được cửu cấp?"
"Ba mươi tuổi?" Đổ Duy đoán chừng: "Ngươi không phải nói hắn ba mươi tuổi đã thành kỵ sĩ trưởng rồi sao?"
"Không." Đạt Đạt Ni Nhĩ cười khổ lắc đầu: "sớm hơn nhiều lắm! Hắn rất sớm đạt tới cửu cấp, nhưng là bởi vì hắn thật sự tuổi còn rất trẻ, thần điện không thể để cho một người còn trẻ thống lĩnh nhiều thần thánh kỵ sĩ như vậy. Cho nên phải đợi hắn đến ba mươi tuổi mới phong cho hắn làm kỵ sĩ trưởng. Mà lúc hắn đạt được cửu cấp kỵ sĩ chính là..." Nói đến đây, Đạt Đạt Ni Nhĩ hít một hơi thật sau, âm thanh thật thấp, sắc mắt mang vẻ sùng kính: "Hai mươi sáu tuổi!"
Đỗ Duy lông mi giật một cái: "nói cách khác, khi hắn đạt được bát cấp, trong vòng một năm, hắn đột phá lên một bậc?"
"không chỉ như thế." Đạt Đạt Ni Nhĩ trả lời làm cho Đỗ Duy kinh ngạc: "Thậm chí nghe đồn, thực lực của Hầu Tái Nhân đã đột phá cửu cấp, chỉ kém cấp thánh sĩ một chút thôi. Bây giờ trên đại lục không có thánh cấp kỵ sĩ xuất hiện, cửu cấp kỵ sĩ đã là kỵ sĩ cực mạnh rồi, mà Hầu Tái Nhân được công nhận rằng tối cường đại nhất của cửu cấp kỵ sĩ! Thậm chí có người cho rằng hắn là đệ nhất kỵ sĩ trên cả đại lục! Ngay cả thần thánh kỵ sĩ đoàn bên trong đều thừa nhận, thực lực của Hầu Tái nhân cao siêu hơn hai vị trưởng kỵ sĩ kia. Hơn nữa hắn làm được điều này lúc hắn chỉ có hai mươi sáu tuổi! Hai mươi sáu tuổi!!!"
Đỗ Duy cũng không nhịn được động dung.
hai mươi sáu tuổi trở thành đại lục đệ nhất kỵ sĩ?!
"Những năm gần đây, mặc dù Hầu Tái Nhân chánh thức không có đột phá đến cấp bậc thánh kỵ sĩ, nhưng mà mỗi người đều cho rằng, hắn dám chắc sẽ trở thành thánh kỵ sĩ, hơn nữa cũng là trong đại lục một trăm năm qua xuất hiện vị thánh kỵ sĩ đầu tiên! Bên trong thần điện đều cho rằng hắn là niềm kiêu ngạo tự hào của thần thánh kỵ sĩ đoàn, bởi vì thánh kỵ sĩ trên đại lục đã tuyệt tích cả trăm năm, có thể có một vị thần thánh kỵ sĩ đạt đến thánh kỵ sĩ, đối với thần thánh kỵ sĩ đoàn chính là thịnh dự cùng uy vọng đều đạt được tốt. Cho nên thần điện mới có thể phong cấp cho hắn thành kỵ sĩ trưởng lúc hắn ba mươi tuổi. Mà trước đây đều này chưa bao giờ có, hiện tại đúng là ngoại lệ!"
Hai người đều đoán được thần thánh kỵ sĩ xuất động, tất nhiên là có chuyện lớn xảy ra. Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến lại có chuyện khiếp sợ như thế!
Công nhận là đệ nhất kỵ sĩ của đại lục, một trong ba kỵ sĩ trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn lại phản bội thần điện, bị thần điện hạ lệnh phái thần thánh kỵ sĩ đuổi giết!
Chuyện này xem ra rất là bí ẩn, tin tức củng không có lưu truyền ra ngoài, nếu không sẽ làm oanh động cả đại lục!
Đỗ Duy cùng Đạt Đạt Ni Nhĩ nhìn nhau thật lâu, hai người đều từ ánh mắt của nhau mà thấy được nổi khiếp sợ của đối phương, đương nhiên còn nhiều sự việc không giải thích được.
Hầu Tái Nhân, một người được chúng nhân xưng là thiên tài, một người mới ba mươi tuổi được phong cấp làm một trong ba kỵ sĩ trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn! Hắn được thần điện coi trọng, được thế nhân kính ngưỡng, hắn chính là tuyệt đối thiên tài, được công nhận tương lai là thánh kỵ sĩ... có thể nói tiền trình của hắn thật là vô lượng!
Một người như vậy, như thế nào đột nhiên phản bội thần điện? Trở thành phản đồ bị đuổi giết của thần điện được đây?
*****
Lật trang kế của nhật ký, bất quá phía mặt sau có vài trang bị máu tươi nhiễm hồng, hiển nhiên là trong lúc chiến đấu, Ca Phỉ Đặc cất nhật ký của mình sát trong thân thể.
Tại trang giấy có vết máu, Đỗ Duy tiếp tục đọc văn tự của vị kỵ sĩ Ca Phỉ Đặc đã chết đi này. .
"Tháng hai ngày mười ba, ngày quang minh. Chúng ta trong rừng đã tìm kiếm suốt một tháng. Ta cảm giác chúng ta cách hắn rất gần. Chúng ta bốn đội người đang ở địa điểm hội họp lần thứ nhất, mọi người chưa phát hiện ra cái gì. Thẩm phán trưởng đại nhân cho biết nhiệm vụ của chúng là mang theo thi thể của Hầu Tái Nhân trở về nếu không thì không thể quay ra băng phong rừng rậm. Mấy ngày nay, ta cuối cùng cũng dự cảm và hiểu được, chúng ta cách hắn rất gần. Có lẽ qua hai ngày nữa ta có thể tìm được hắn! Tất cả mọi người rất uể oải, nhưng chúng ta tin tưởng rằng với hoàn cảnh khí trời như vậy Hầu Tái Nhân chỉ có một người, tình cảnh của hắn so với chúng ta càng gian nan khó khăn hơn nhiều. Người của chúng ta có thể thay phiên nhau nghĩ ngơi, buổi tối ban đêm có người gác, có người đi tìm thực vật. Nhưng Hầu Tái Nhân, hắn chỉ có một người, hơn nữa, căn cứ theo tin tức của thẩm phán trưởng đại nhân, Hầu Tái Nhân đã bị trọng thương. Hắn không chạy thoát được đâu!"
"Tháng hai ngày mười chín, ngày âm u.
Càng đi về hướng bắc, khí trời càng lạnh. Chúng ta vẫn như cũ, ở trong rừng rậm, quây lại vòng tròn. Bất quá ngày hôm trước đội người do ta cầm đầu đã phát hiện trên mặt tuyết có chút tin tức. Là có dấu vết người lưu lại. Dấu vết biểu hiện chỉ có một người, ta dám chắc đó là Hầu Tái Nhân. Ngoại trừ hắn ra, không ai ở trong trời lạnh này mà đi đến cái địa phương này. Ngày hôm qua, chúng ta lại phát hiện dưới đất có lưu dấu vết hắn. Căn cứ đủ loại dấu hiệu cho thấy, hắn tại vãng đại viên hồ chạy trốn về phía bắc.
Ta đã báo tin tức cho ba đội kia đang truy tìm tại hướng khác, nhưng là rừng rậm mang mang, bọn họ cũng chưa có phúc đáp lại tin tức của ta. Ta có chút lo lắng, đã vài ngày qua ta cũng không có liên lạc gì được với ba đội người kia, bọn họ có thể hay không gặp điều gì ngoài ý muốn...
Hẳn là sẽ không! Mặt khác hai đội kia đều do bát cấp kỵ sĩ dẫn đầu, đội người thứ ba thì do thẩm phán trưởng đại nhân tự mình tọa trấn. Cho dù Hầu Tái Nhân là đệ nhất kỵ sĩ của đại lục, nhưng bây giờ hắn đã bị trọng thương, trong hoàn cảnh này, củng không phải là đối thủ của thẩm phán trưởng đại nhân, thân là ma pháp sư đứng đầu thần điện.
Chỉ là nội tâm của ta vẫn như cũ, còn đang mâu thuẫn... là tín ngưỡng của ta không đủ kiên trì sao? Tâm của ta không nên dao động, nhưng mà hắn từng là niềm kiêu hãnh của thần thánh kỵ sĩ của chúng ta.
Không. Ta phải giết chết phản đồ này! Nếu không tên hắn vĩnh viễn là điều sỉ nhục của thần điện! Lô Khắc kỵ sĩ trưởng đại nhân, còn có Khải lực kỵ sĩ trưởng đại nhân. Hai vị đại nhân dùng đại giới tánh mạng để đánh đổi việc phản đồ này bị thương. Nếu nói để hắn chạy mất, vậy thần thánh kỵ sĩ đoàn từ nay về sau sẽ không còn ngẫng đầu lên được!"
"!!!!" Đọc đến đoạn này, Đỗ Duy cùng Đạt Đạt Ni Nhĩ, hai người đột nhiên như muốn ngừng hô hấp!
Đạt Đạt Ni Nhĩ tay cũng đều rung rẩy, con ngươi mở lớn ra, giật mình nhìn cuốn nhật ký trong tay Đỗ Duy, qua một lúc lâu, hắn mới dường như khó khăn nói được câu nói đứt quãng: "Này... này... phía trên nói là... nói là...."
Đỗ Duy so với hắn trấn định hơn nhiều, bất quá giọng nói có chút không yên: "Câu kia 'Dùng tính đại giới tánh mạng', chẳng lẻ là..."
Hai người đồng thời đều từ trong mắt của đối phương nhìn ra nét trầm trọng!
Cái này thật là đáng sợ!
Nếu chỉ là một đệ nhất kỵ sĩ thiên tài của đại lục phản bội thần điện, thì chỉ có thể nói là một sự bất hạnh mà thôi....
Vậy theo những lời này, quả thật là có tai nạn!
Trong thần tánh kỵ sĩ thủ vệ thần điện. Tối nhất cường đại là ba đại kỵ sĩ trưởng!
Hầu Tái Nhân đã thay đổi!
Theo ý tứ thuật lại, hai người kỵ sĩ trưởng kia hình như đã.... đã chết?
Tựa hồ, phản đồ Hầu Tái Nhân cùng hai kỵ sĩ trưởng kia trong lúc đó xảy ra chiến đấu, hai đại kỵ sĩ trưởng đã chết trận. Còn Hậu Tái Nhân bị trọng thương?!
Bất quá Đỗ Duy chuyển niệm suy nghĩ... sợ rằng sự thật hơn phân nửa là đúng như thế này!
Nếu không nói, Hầu Tái nhân là cường giả đứng đầu của đại lục! Là cao thủ, một trong ba đại kỵ sĩ trưởng của thần thánh kỵ sĩ đoàn! Thần điện truy giết hắn lại không phái đi hai kỵ sĩ trưởng khác lại đây! Mặc dù bát cấp kỵ sĩ cũng là cao thủ, nhưng phái đi bát cấp kỵ sĩ, vĩnh viễn không có thể chống lại Hầu Tái Nhân, nói vậy không phải là hiểm cảnh sao!
nguyên lai là như thế! Xem ra hai vị đại kỵ sĩ trưởng kia đã không còn tồn tại trên nhân thế! Cho nên thần điện mới có thể phái đi những kỵ sĩ cấp bậc này sao!
"Cái này... cái này quả thật là tai nạn!" Đạt Đạt Ni Nhĩ không khỏi nhịn được, ngón tay run rẩy, thanh âm củng run rẩy!
"Ba đại kỵ sĩ trưởng, một gã là phản đồ, hai gã thì chết trận! Sự hãn vệ uy nghiêm của thần điện đã bị lung lay! Lão thiên, cái này tuyệt đối là một tràng tai nạn! Chuyện này sợ rằng sẽ nổi lên một trận gió lớn mạnh!" Đạt Đạt Ni Nhĩ nói, đột nhiên lớn tiếng thúc giục nói: "Mau! Mau sau này rồi coi tiếp!"
Đỗ Duy trong lòng lại suy nghĩ một cách khác, một phen so đo: đúng là một kỷ lục, đánh chết hai người khác cùng đồng cấp của mình là cửu cấp kỵ sĩ đứng đầu người mạnh, hơn nữa chính tự mình còn sống! Hầu Tái Nhân này, hắn thật là cửu cấp kỵ sĩ sao? Chả lẽ hắn đã đạt thánh kỵ sĩ cấp bậc rồi sao?
Mở thêm một tờ, mặt trên vẫn như cũ mang theo vết máu, bất quá tại chổ này có rất nhiều vết máu mùi vị tựa như là có vài phần thảm thiết phá lệ vô song!
"Ngày thứ bốn mươi tám.
vừa lại thêm mười ngày! Chúng ta cùng ba đội người khác mất đi liên lạc! Đây là tín hiệu rất nguy hiểm. Thẩm phán trưởng đại nhân cho ta ma pháp thạch nhưng khi liên lạc hắn cũng không có đáp lại. Trong lòng ta càng ngày càng bất an! Chẳng lẻ ngay cả thực lực cường đại của một vị thẩm phán trưởng đại nhân cũng bị độc thủ của phản đồ rồi sao? Quang minh nữ thần vạn năng a! Xin ngài phù hộ cho tín đồ trung thành của ngài!
Hôm nay ta rốt cục tìm được Hầu Tái Nhân đã lưu lại gì đó. Đó là một cái banh đái (đồ dùng băng vết thương) đầy vết máu, chứng tỏ thương thế của hắn vẫn còn rất nặng, phát hiện này làm cho mọi người rất phấn chấn. Hơn nữa căn cứ vào vết máu trên banh đái, chúng ta có thể xác định rằng chúng ta đã phi thường rất gần hắn! Cho dù nổ lực tánh mạng đại giới (không biết tánh mạng đại giới là cái gì), chúng ta cũng nhất định hoàn thành mệnh lệnh của giao tông bệ hạ truyền xuống!"
"Tháng ba mồng một!
Thần a! chẳng lẻ ngài thật sự đang trêu cợt với chính tín đồ sùng tín của ngài sao? Tại sao! Tại sao ngài để cho kẻ phản đồ ghê tởm như thế kia vẫn còn sống nhỡn nhơ! Tại sao!!! Tại sao cả hai vị đại kỵ sĩ trưởng đại nhân, ngay cả thẩm phán trưởng đại nhân củng bị độc thủ của phản đồ!!!
Hôm nay rốt cục chúng ta củng tìm thấy được đội người của thẩm phán trưởng đại nhân! Nhưng ta xem chính là mười cổ thi thể! là mười cổ thi thể đó! Thi thể của thẩm phán trưởng đại nhân là do chính tay ta mai táng! Phản đồ kia thật là đáng sợ, ác độc! Hắn đã ngang nhiên chém rơi đầu của thẩm phán trưởng đại nhân.
Ta nhất định sẽ giết hắn! Nhất định sẽ giết hắn!!!
Đỗ Duy le đầu lưỡi ra!
Tên gia hỏa này mạnh quá! Ngay cả thẩm phán trưởng của thần điện củng giết chết!
Hầu Tái Nhân này thật sự là quá mạnh! Chuyện này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng! Thẩm phán sinh trưởng ở quang minh thần điện về hệ là nhân vật thuộc về hạch tâm quyền lực tập đoàn đầu tiên! Thần điện đại nhân vật như vậy củng thất bại bởi tay Hầu Tái Nhân này....
Đạt Đạt Nhi Nhĩ còn đang khi ngơ ngác, Đỗ Duy đã bay nhanh đến tiếp tục đào móc trên mặt tuyết.
"Ngươi lại tìm cái gì?" Đạt Đạt Ni Nhĩ kinh ngạc nhìn động tác của Đỗ Duy.
"Phong thủ lệnh của giáo chủ nọ!" Đỗ Duy trong tay động tác càng nhanh, đồng thời trong miệng trả lời: "chẳng lẻ ngươi không phát hiện trên nhật ký nói sao? Ca Phỉ Đặc trong tay có một phong thủ lệnh của giáo chủ truyền xuống! Phong thủ lệnh này dám chắc là do người cầm đầu đội giữ, những người khác nói không chừng cũng không biết có sự tồn tại của thủ lệnh bí mật như vậy. Ca Phỉ Đặc đã chết, có lẽ, nói không chừng những người khác đem hắn mai táng củng đồng thời đem thủ lệnh mai táng tại đây." Đỗ Duy thậm chí dùng tay đào trên mặt tuyết bất chấp dùng đao nhanh hơn: "Nói không chừng sẽ có đáp án trên phong thủ lệnh nọ! Rốt cuộc cuối cùng Hầu Tái Nhân đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, mà làm thần điện phải động can qua như vậy, nhất định muốn giết chết cao thủ chính do mình bồi dưỡng ra?!"
Đạt Đạt Ni Nhĩ phản ứng có chút trì hoãn, đại khái từ lúc xem nhật ký đến giờ, từng sự kiện càng ngày càng kinh người đánh vào đầu óc của hắn trong thời gian ngắn.
Bây giờ trong lòng của Đạt Đạt Ni Nhĩ tràn ngập rung động! Tràng tai nạn này sẽ làm nguyên khí của thần điện bị thương thật lớn.
Ba đại kỵ sĩ đã chết mất hai người, một người còn lại là phản đồ! Thẩm phán trưởng đại nhân của thần điện bỏ mình! Chuyện như vậy tuyệt đối có thể tại chấn động khắp La Lan đại lục khiến cho một hồi động đất.
Đỗ Duy không giống Đạt Đạt Nhi Nhĩ, nội tâm hắn mặc dù rung động, nhưng càng có nhiều hưng phấn. Hắn chưa từng có hảo cảm, nhất là đối với loại tổ chức chánh quyền dùng quyền lực thánh thần can thiệp việc quốc gia như vậy. Cho nên nội tâm hắn càng nhiều hưng phấn cùng tò mò. Về phần thần điện trải qua tràng tai nạn này không có cái gì động đất.... hắn mới là không lo lắng đây.
Bất quá làm cho Đỗ Duy thất vọng chính là, hắn ra sức đào xới một hồi lâu, nhưng không có tìm ra di vật nào khác của Ca Phỉ Đặc. Phân giáo tông thủ lệnh hắn củng không có tìm được.
"Có lẽ, tại thi thể hắn có thể sẽ phát hiện cái gì khác đây?" Đỗ Duy nhịn không được chú ý trên hai thi thể khác của thần thánh kỵ sĩ bên cạnh.
Ngay lúc Đỗ Duy chuẩn bị động thủ tiếp tục, đột nhiên thi thể của kỵ sĩ bên cạnh xoay người rồi từ tuyết lăn ra!
Sau đó, ngay phía dưới cổ thi thể nọ, một bàn tay rộng lớn từ phía dưới dùng sức phá mặt tuyết phía trên ra! "Sa sa", âm thanh của băng tuyết bị vỡ vụn, một người chậm rãi từ phía dưới mặt tuyết ngồi dậy!
Đỗ Duy cùng Đạt Đạt Ni Nhĩ đều cả kinh! Đạt Đạt Ni Nhĩ theo bản năng lập tức bạt bội đao ra từng bước ngăn trước người Đỗ Duy, quát: "Vật gì vậy!"
Cái tay nọ mặc dù đông đặc trắng bệch, nhưng hiển nhiên vẫn chính là còn thuộc về tay người, theo thân thể từ mặt tuyết ngồi dậy. Nữa người phía trên lộ ra trên mặt tuyết, Đỗ Duy nhìn thấy khuôn mặt dính đầy tuyết. Nhìn qua vẽ mặt thì người này tuổi còn rất trẻ, da tay trắng, thậm chí có thể nói rất là anh tuấn mê người.
Chỉ là ánh mắt quang mang, phảng phất tia sâu kín!
Theo bản năng, Đỗ Duy lập tức cảm thấy lạnh cả người! Đây là một loại nhạy cảm, hắn cảm ứng được sự nguy hiểm!
Người này ngồi hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngừng lại trên người Đỗ Duy cùng Đạt Đạt Ni Nhĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, tự nhủ: "như vậy là một ngày qua đi."
Sau đó hắn nhìn Đỗ Duy liếc mắt một cái, trên mặt mang theo vẽ đùa cợt, mỉm cười: "Người tuổi trẻ, ta nghe ngươi nói, người vừa rồi nói muốn tìm cái gì? Có đúng hay không ngươi tìm đồ vật này?"
Nói xong, tay hắn vung lên, một quyển dương bì chỉ tựu đẩu (không biết dịch ra sao -- hihihi) rơi xuống! Mặc dù Đỗ Duy nhìn không rõ mặt trên, nhưng lại thấy rõ phía dưới có chữ ký và ấn chương.
Giáo chủ bệ hạ thủ lệnh!!!
Nhìn tên đang ngồi trên tuyết.... hắn vừa rồi dĩ nhiên trốn phía dưới thi thể của thần thánh kỵ sĩ! Người này sắc mặt tái nhợt, nhìn qua có chút suy yếu, nhưng thủy chung đôi mắt tỏa ra hàn khí sâu kín! mà hắn đang mặc....
Đỗ Duy đột nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy trên cánh tay của hắn... nơi đó có một vết sẹo! Phảng phất dùng một cái thanh đao gì đó, lột lớp da tay đó ra ngoài!
Chỗ kia chính là chỗ mà thần thánh kỵ sĩ được lưu lại "huy chương thứ ba" đúng là tại bộ vị của tẩy lễ ấn ký sao!
Đỗ Duy lập tức đoán ra được thân phận của người này!
"Ngươi... ngươi là... Hầu Tái Nhân? Người bị truy giết!"
Nam nhân nọ gật đầu một cách bình thường, âm thanh của hắn cực kỳ bình tĩnh, phảng phất có chút không thèm để ý khi bị Đỗ Duy phát hiện ra thân phận của mình: "Ngươi rất thông minh, đúng vậy, ta chính là Hầu Tái Nhân. Ta trên người bị thương rất nặng, sợ rằng không có cách nào chạy xa, mà hai tên bát cấp võ sĩ đã day dưa tìm kiếm hành tung của ta, ta đi không xa, chỉ có thể kiếm một chổ nào đó ẩn núp lại. Bọn họ truy kiếm tất cả mọi địa phương trong vùng phụ cận, nhưng độc nhất phần mộ của đồng bạn họ không có kiểm tra. Đáng tiếc, các ngươi cơ hồ phá hủy chuyện của ta."
Lúc hắn nói, khóe miệng có lộ ra một tia cười lạnh.
Đạt Đạt Ni Nhĩ đã vung vũ khí lên chỉ vào người kia!
Hầu Tái Nhân! Người này là Hầu Tái Nhân! là kỵ sĩ cực mạnh của đại lục!
Nhìn thoáng qua, hắn cực kỳ suy yếu, trên thân có quấn nhiều banh đái, sắc mặt trắng bệch, lúc nói chuyện ngữ khí mặc dù bình tĩnh, nhưng là khó có thể che dấu biểu hiện suy yếu trong đó.
Nhìn thanh đao của Đạt Đạt Ni Nhĩ, Hầu Tái Nhân cười cười: "A, thấy ta bị thương nên ngươi cho rằng một thanh đao là có thể đối phó với ta sao? Xin lỗi, hành tung của ta bị các ngươi phát hiện, cho nên các ngươi đều phải chết."
Thanh âm hắn rõ ràng đã suy nhược tới cực điểm, nhưng ngữ khí rất là tự tin như nắm giữ tất cả quyền sanh sát! Về phần Đạt Đạt Ni Nhĩ với thanh đao trong tay, hắn phảng phất ngay cả nhìn củng đều đắc khán giống nhau!
← Ch. 063 | Ch. 065 → |