← Ch.235 | Ch.237 → |
Tọa kỵ của Cơ Vân Sinh rất nhanh bay tới gần. Đó cũng là một đầu Cửu Giai Kim Cương Long. Mặc dù trước mặt ba đầu Thập Giai Cự Long, nó cũng không dám hiển lộ uy thế của mình. Nhưng Cơ Vân Sinh cũng không hề có ý e ngại ba vị Chí Tôn Cường Giả trước mặt mình.
Thanh âm Thủy Minh Nguyệt càng trở nên lạnh như băng:
- Thượng Quan Ngâm Không, không ngờ rằng, chuyện tranh chấp của hai Công Hội chúng ta, ngươi thế nhưng lại chạy đi tìm người của Trung Thổ Đế Quốc đến can thiệp. Ma Sư Công Hội các ngươi từ khi nào có quan hệ thân thiết với quân đội như thế?
Thượng Quan Ngâm Không hừ lạnh một tiếng:
- Lão quỷ Thủy Minh Nguyệt, ngươi đừng có ở đây nói xiên nói xỏ nữa. Đám người Vân Sinh cũng không phải do ta gọi tới, ta cũng không biết bọn họ sẽ đến đây. Hôm nay là trận quyết chiến giữa hai đại Công Hội chúng ta, không hề có quan hệ gì với phía Chính phủ cả.
Lúc này, Kim Cương Long đã phóng đến cách chỗ của ba vị Chí Tôn Miện Hạ khoảng hơn trăm mét liền ngừng lại. Cơ Vân Sinh vẫn đứng trên đỉnh đầu Kim Cương Long, ánh mắt của hắn đầu tiên rơi lên trên người Cơ Động, tuy rằng chỉ lướt qua một chút, nhưng Cơ Động rõ ràng chứng kiến trong mắt Cơ Vân Sinh có ý cười nhàn nhạt. Nếu bảo hắn dùng từ ngữ để diễn đạt ý tươi cười này, có lẽ dùng hai chữ hiền hậu để đánh giá là thích hợp nhất. Nhìn thấy ánh mắt tươi cười này của Cơ Vân Sinh, trong lòng Cơ Động đột nhiên có một loại cảm giác quái dị, tựa hồ như ông nội lần này chính là vì mình mà đến đây. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về phía Phó Hội trưởng Ma Sư Công Hội Hi Lạc, vừa lúc phát hiện trên mặt Hi Lạc toát ra một nụ cười đắc ý. Hiển nhiên sự xuất hiện của Bình Đẳng Vương Cơ Vân Sinh, hắn là người đầu tiên biết rõ.
- Cơ Vân Sinh bái kiến Đại Cát Miện Hạ, Thần Hậu Miện Hạ, Đăng Minh Miện Hạ.
Vẫn đứng trên đầu Kim Cương Long của mình, Cơ Vân Sinh hơi hơi khom người hành lễ với ba vị Chí Tôn Cường Giả trước mặt.
Lãnh Phong Vân phất phất tay, nói:
- Bình Đẳng Vương, những thứ lễ tiết phiền hà kia bỏ hết đi. Hôm nay ngươi chạy đến đây, còn mang theo Kim Cương Quân Đoàn của mình nữa, là có ý gì đây? Hôm nay là việc riêng của hai đại Công Hội chúng ta, lại tiến hành trên Thiên Thanh Thảo Nguyên, tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì đến Trung Thổ Đế Quốc, ngươi tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
Thủy Minh Nguyệt dù sao cũng có chút cố kỵ đối với Cơ Vân Sinh, bởi vì Tổng hội của Ma Kỹ Công Hội cũng đặt tại Trung Nguyên Thành, thủ đô của Trung Thổ Đế Quốc. Mà Lãnh Phong Vân lại không như vậy, căn cơ Lãnh Gia của hắn đều nằm ở Bắc Thủy Đế Quốc, tự nhiên không có chút cố kỵ gì với Trung Thổ Đế Quốc cả.
Cơ Vân Sinh bình tĩnh nói:
- Ba vị Miện Hạ không nên hiểu lầm. Ta cũng là nghe nói Ma Sư Công Hội, Ma Kỹ Công Hội hôm nay tiến hành một trận tỷ thí chiến đấu quan trọng ở đây, lại là ở trong lãnh thổ của Trung Thổ Đế Quốc ta nữa, thân là địa chủ, Trung Thổ Đế Quốc ta đương nhiên cũng phải tỏ chút thái độ mới đúng chứ. Ba vị Miện Hạ yên tâm, hôm nay ta và Kim Cương Quân Đoàn đến đây chỉ vì muốn chứng kiến thời khắc lịch sử hai đại Công Hội tiến hành sát nhập mà thôi, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Nếu ba vị Miện Hạ đồng ý, chi bằng để cho ta đảm nhận vai trò trọng tài có được không? Ta nghĩ, ta hẳn là có tư cách này. Ta nhân danh vinh quang của Bình Đẳng Vương nhất mạch mà xin thề, tuyệt đối sẽ không có bất cứ thiên vị gì.
Nghe Cơ Vân Sinh nói xong, Thủy Minh Nguyệt cùng với Lãnh Phong Vân rõ ràng sửng sốt một chút, hai đại Chí Tôn Cường Giả liếc nhìn nhau, sắc mặt cũng dịu đi vài phần. Thủy Minh Nguyệt nói:
- Như vậy cũng được. Có Bình Đẳng Vương Điện Hạ ở đây, giúp chúng ta quyết định thắng bại lần tỷ thí này, cũng tránh được sau này có người thua rồi không nhận.
Tuy rằng Cơ Vân Sinh tỏ ý không can thiệp vào chuyện tỷ thí của hai đại Công Hội, nhưng việc hắn và Kim Cương Quân Đoàn xuất hiện ở đây, hiển nhiên là dẹp bỏ ý tưởng giết người diệt khẩu trong đầu hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả kia.
Thượng Quan Ngâm Không có chút nghi hoặc nhìn về phía Cơ Vân Sinh, ngoài việc nghi hoặc ra, trong ánh mắt của nàng còn có vẻ vô cùng nhu hòa:
- Vân Sinh, ngươi đến đây làm gì?
Cơ Vân Sinh mỉm cười, nói:
- Đại Cát Miện Hạ, đợi sau khi trận tỷ thí này kết thúc, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi. Đúng theo như lời ta đã nói với Thần Hậu Miện Hạ, ta dắt theo Kim Cương Quân Đoàn đến đây, chủ yếu là để làm chứng, tránh sau này khi trận quyết chiến giữa hai đại Công Hội kết thúc, có người không thừa nhận kết quả.
Thượng Quan Ngâm Không khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Như vậy cũng tốt. Nếu như hôm nay ta chết trận, ngươi nhặt xác ta vậy. Đem thi thể của ta hỏa tán đi, tro cốt đặt trong Ma Sư Công Hội. Cho dù ta chết, ta cũng tuyệt đối không để cho hai lão quỷ này đạt được mục đích.
Thanh âm của nàng choáng đầy ý quyết tuyệt. Thủy Minh Nguyệt cùng Lãnh Phong Vân nghe xong, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi hơn nhiều. Phải biết rằng, một gã Chí Tôn Cường Giả nếu đã liều mạng, như vậy đó tuyệt đối là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
- Thủy lão quỷ, đến đây đi, chúng ta đánh trận đầu tiên vậy.
Vừa nói, đầu Hoàng Cự Long dưới chân Thượng Quan Ngâm Không đột nhiên dẫm mạnh chân trước một, trên mặt đất nhất thời vang lên một thanh âm sấm vang kịch liệt, mạnh mẽ đẩy lùi lực áp bức của hai vị Thủy Hệ Miện Hạ về phía sau.
Bất luận là ma sư của Ma Sư Công Hội hay là Ma Kỹ Công Hội, đều không chút do dự rất nhanh lui về phía sau. Nói giỡn hay sao, hai vị Chí Tôn Cường Giả giao thủ, mặc dù là cơ hội ngàn năm có một, không thể không xem, nhưng mà nhất thiết phải tránh xa một chút, nếu không e rằng sau đó trong nháy mắt sẽ bị dư chấn đánh tan thành tro bụi.
Lãnh Phong Vân quay sang gật gật đầu về phía Thủy Minh Nguyệt, hàn ý trên người Thủy Minh Nguyệt nở rộ. Lãnh Phong Vân cưỡi trên đầu Băng Tuyết Cự Long của mình lui về phía sau một chút. Đột nhiên đúng lúc này, một thanh âm to mà hùng hậu chợt vang lên. Thanh âm này không ngờ lại giống như là từ mọi ngóc ngách của mặt đất truyền ra, giống như toàn bộ mặt đất đều sống lại vậy:
- Cần gì phải lãng phí thời gian như thế. Chi bằng cả hai người cùng lên luôn đi. Âm Dương Song Thủy đối đầu với Âm Dương Song Thổ chúng ta, cũng khiến cho trận tỷ thí này đơn giản một chút.
Ngay khi thanh âm này xuất hiện, sắc mặt Thượng Quan Ngâm Không vốn đang lạnh lùng mà choáng đầy nộ khí đột nhiên biến đổi, trở nên cực kỳ tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Khí tức Kỷ Thổ Hệ vừa mới ngưng tụ nháy mắt tiêu tán đâu mất. Mà sắc mặt của hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả bên kia lại trở nên càng khó coi hơn nhiều. Lãnh Phong Vân vốn đang lùi về phía sau lập tức ngừng lại, mặt trầm như nước.
Một thân ảnh màu vàng lăng không bước tới. Một đầu Kim Cương Long đặc biệt khổng lồ cứ như vậy bay sau lưng hắn. Người này dưới tình huống không có ma thú phụ trợ, cũng không có cánh, liền cứ như vậy mà lăng không bước đi giữa không trung, tựa hồ như sức hút của mặt đất đối với hắn mà nói cũng không hề có bất cứ tác dụng gì vậy. Mỗi một bước hắn bước đi, thân thể đều tiến tới trước hơn trăm thước. Hắn ngạo nghễ đón gió mà đi, không trung vốn bị mây đen hoàn toàn che phủ, cứ theo mỗi bước đi của hắn, lại giống như kỳ tích dần dần sáng lên. Những nơi người này đi qua, ánh sáng mặt trời cũng theo đó mà chiếu rọi khắp mặt đất. Thủy nguyên tố nồng đậm trong không khí cũng theo đó mà nhạt đi rất nhiều.
Đầu Kim Cương Cự Long ầm ầm hạ xuống mặt đất. Đây rõ ràng là một đầu đỉnh cấp Thập Giai Kim Cương Long. Nó trực tiếp đáp xuống ngay bên cạnh Hoàng Cự Long. Mà thân ảnh màu vàng kia cũng phiêu nhiên hạ xuống, vừa vặn rơi trên đỉnh đầu con Kim Cương Cự Long kia.
Cơ Động trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt mình. Đây mới thật sự là cục diện rắc rối a! Một khắc trước, Ma Sư Công Hội còn bị áp chế không có chút lực phản kháng. Hai đại Chí Tôn Cường Giả của đối phương tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể đem toàn bộ người của Ma Sư Công Hội hoàn toàn hủy diệt. Nhưng một khắc sau đó, chẳng những Trung Thổ Đế Quốc Bình Đẳng Vương Cơ Vân Sinh dẫn theo Kim Cương Quân Đoàn chạy tới đòi làm trọng tài, lại còn xuất hiện thêm hai vị Chí Tôn Cường Giả nữa. Thượng Quan Ngâm Không thì Cơ Động cũng còn không nói gì, nhưng người vừa mới xuất xuất hiện sau này, Cơ Động lại quen biết. Đó chính là Lão huyền tổ của hắn, Chí Tôn Cường Giả của Bình Đẳng Vương nhất mạch, Bắc Đẩu Cơ Trường Tín.
Từ ý nghĩa nào đó mà xét, Bình Đẳng Vương nhất mạch, cũng là một trong những Đại gia tộc của đại lục, cũng giống như với Lãnh Gia. Chẳng qua, bởi vì địa vị Bình Đẳng Vương bất đồng, có thể nói là một trong những gia tộc cực mạnh đương thời. Cơ Vân Sinh mặc dù là đương kim Bình Đẳng Vương, nhưng mà cũng không phải là Tộc trưởng của gia tộc. Tộc trưởng chân chính, chính là vị Bắc Đẩu Miện Hạ Cơ Trường Tín trước mắt này, Mậu Thổ Hệ Chí Tôn Cường Giả.
Náo nhiệt, thật sự là náo nhiệt a! Bình Đẳng Vương cùng với Kim Cương Quân Đoàn xuất hiện, nhìn bề ngoài giống như là làm trọng tài công bằng, nhưng không hề nghi ngờ, đúng là đối với bên phía yếu thế hơn, tức Ma Sư Công Hội là cực kỳ có lợi. Mà lúc Bắc Đẩu Miện Hạ Cơ Trường Tín xuất hiện, sự chênh lệch vốn có giữa hai bên cũng đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Có thể nói, ưu thế còn lại duy nhất của Ma Kỹ Công Hội, chính là về mặt số lượng. Mà trên phương diện Chí Tôn Cường Giả, Âm Dương Song Thủy đối mặt với Âm Dương Song Thổ, làm sao có cơ hội chiến thắng? Huống chi, bản thân Cơ Trường Tín lại là một trong những vị Cửu Quan Chí Tôn Cường Giả cường hãn nhất của đại lục.
Đối mặt với sự xuất hiện của Cơ Trường Tín, ba vị Chí Tôn Cường Giả lúc trước đều có vẻ mặt hoàn toàn khác nhau. Sắc mặt của Thủy Minh Nguyệt rõ ràng là khó coi nhất, cái này cũng không cần phải nói. Mà vẻ mặt của Thượng Quan Ngâm Không lại là có chút quái dị, có chút tái nhợt nhìn Cơ Trường Tín, chẳng những không có nửa phần cảm kích, mà lại giống như là muốn nuốt chửng luôn Cơ Trường Tín vậy. Lãnh Phong Vân quát to:
- Cơ Trường Tín, Bình Đẳng Vương nhất mạch các ngươi quyết tâm nhất định phải can thiệp vào chuyện tranh chấp giữa hai đại Công Hội chúng ta sao?
Cơ Trường Tín lãnh đạm liếc nhìn bà ta một:
- Lãnh Phong Vân, nơi này là Trung Thổ Đế Quốc, ngươi còn chưa có đủ tư cách để mà chất vấn ta. Nếu ta không nên tới, vậy còn ngươi thì sao? Lãnh Gia của ngươi căn cơ ở Bắc Thủy Đế Quốc, chạy đến Trung Thổ Đế Quốc của ta làm cho phong khởi vân vũ, là đạo lý gì đây?
Lãnh Phong Vân cười lạnh nói:
- Lần này ta tới đây cũng không phải là đại biểu của Lãnh Gia, chỉ đại biểu cho cá nhân ta. Minh Nguyệt là bạn thân của ta, ta đến giúp bạn không được sao? Còn ngươi thì sao? Các ngươi chẳng những đương kim Bình Đẳng Vương chạy tới, Kim Cương Quân Đoàn cũng tới. Ngay cả Bắc Đẩu Miện Hạ nhà ngươi cũng chạy tới đây luôn. Ta thật sự muốn hỏi ngươi, Bình Đẳng Vương nhất mạch các ngươi lấy cái gì mà đi can thiệp vào sự phân tranh giữa hai đại Công Hội cơ chứ? Ngươi và Thượng Quan Ngâm Không có quan hệ gì cơ chứ?
Cơ Trường Tín nở nụ cười, nụ cười rất tự nhiên:
- Ngươi yên tâm, lời thề năm xưa của Ngũ Đại Đế Quốc ta vẫn còn nhớ rất rõ, quyết không can thiệp vào bất cứ phân tranh gì giữa các Công Hội. Lời nói vừa rồi của Vân Sinh các ngươi chắc cũng nghe rõ ràng rồi chứ, thế lực Bình Đẳng Vương nhất mạch chúng ta lần này kéo đến đây, chỉ là vì làm chứng mà thôi. Bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không nhúng tay vào tranh chấp giữa hai đại Công Hội. Về phần ta, chẳng lẽ ngươi có thể dùng danh nghĩa cá nhân đến trợ giúp Thủy Minh Nguyệt, lại không cho phép ta lấy danh nghĩa cá nhân đến đây trợ giúp Ngâm Không hay sao? Ngươi hỏi quan hệ của hai chúng ta là gì? Thật sự là buồn cười, nếu như các ngươi đã có lòng thèm muốn đối với Ma Sư Công Hội, ngay cả quan hệ của hai chúng ta chẳng lẽ các ngươi cũng chưa từng nghe qua sao? Cách đây một trăm năm, Ngâm Không đã trở thành thê tử của ta. Hai người các ngươi kéo nhau chạy đến trước nhà ta, khi dễ vợ của ta, lão tử ta chẳng lẽ lại khoanh tay ngó lơ hay sao?
- Cái gì? Thượng Quan Ngâm Không là vợ của ngươi?
Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân cơ hồ là hai miệng cùng nói. Trong mắt hai người choáng đầy thần sắc không dám tin nổi. Bọn họ quả thật cho tới bây giờ cũng còn chưa biết, Hội trưởng Ma Sư Công Hội Thượng Quan Ngâm Không lại có quan hệ vợ chồng với Bình Đẳng Vương nhất mạch Bắc Đẩu Cơ Trường Tín. Nếu biết được điểm này, nói thế nào cũng sẽ không có trận chiến ngày hôm nay.
Giống như là muốn chứng minh lời nói của Cơ Trường Tín, Cơ Vân Sinh cung kính khom người về phía Thượng Quan Ngâm Không, kêu lên:
- Bà nội!
Cơ Trường Tín lạnh lùng cười một tiếng:
- Ta xem, hôm nay hai đại Công Hội quả thật cũng phải sát nhập, cuối cùng cũng nên kết thúc vở hài kịch không biết tự trọng mà các ngươi đã dựng nên này. Bất quá, là Ma Kỹ Công Hội các ngươi sát nhập vào Ma Sư Công Hội mới đúng.
- Ngươi cút đi, chuyện của ta không cần ngươi tới đây nhúng tay vào!
Đang lúc Cơ Trường Tín một mình áp chế cả hai người Thủy Minh Nguyệt, Lãnh Phong Vân đến mức không ngóc đầu dậy nổi, Thượng Quan Ngâm Không đột nhiên mở miệng. Bà ta cơ hồ là giận dữ gào thét về phía Cơ Trường Tín.
Trên mặt Cơ Trường Tín toát ra một tia xấu hổ:
- Ngâm Không, ta biết rõ là ngươi hận ta. Chuyện lúc trước là do ta không đúng. Chúng ta trước tiên liên thủ giải quyết chuyện trước mắt rồi hãy nói sau đi. Từng ấy năm tới bây giờ, ta một mực đều tìm kiếm ngươi khắp nơi. Nếu không phải thừa dịp cơ hội lần này, ngươi cũng sẽ không trở về. Hôm nay để ta trước hết giúp ngươi đem cái khối u ác tính Ma Kỹ Công Hội này hoàn toàn giải quyết sạch sẽ, sau đó ta mới xin lỗi với ngươi vậy.
Thượng Quan Ngâm Không cắn môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm Cơ Trường Tín:
- Chuyện của Ma Sư Công Hội chúng ta, không cần ngươi nhúng tay vào. Cơ Trường Tín, ngươi là một tên ngụy quân tử, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi mau cút đi cho ta. Ta vĩnh viễn cũng không quên được ngươi đã khiến cho ta nhục nhã.
Cơ Trường Tín thở dài một tiếng:
- Ngâm Không, ngươi có thể cho ta một cơ hội giải thích hay không? Ngươi đã bỏ đi đến mấy chục năm rồi, thật vất vả hai vợ chồng chúng ta mới gặp lại nhau, chẳng lẽ ngươi ngay cả một câu giải thích cũng không chịu nghe hay sao?
- Không nghe. Ta không nghe những lời dối trá của lão quỷ nhà ngươi. Cơ Trường Tín, ta sống hay chết, không cần ngươi phải quan tâm. Ta chết, liền chôn ở Ma Sư Công Hội, ta và Bình Đẳng Vương nhất mạch các ngươi cũng không có bất cứ quan hệ gì.
Cơ Trường Tín vội la lên:
- Ngâm Không, ngươi sao lại cố chấp đến như vậy? Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, hai tên gia hỏa kia vừa rồi đã động sát khí với ngươi hay sao?
Hai mắt Thượng Quan Ngâm Không đã trở nên đỏ bừng, nước mắt bắt đầu lưu chuyển trong cặp mắt, nhưng sự hận ý trong đôi mắt của bà ta đối với Cơ Trường Tín lại càng ngày càng sâu hơn:
- Sống thì thế nào? Chết thì thế nào? Cơ Trường Tín, ngươi đã hủy hoại cả đời của ta, cả nửa đời của ta đều sống trong sự thống khổ. Hôm nay dù có chết, cũng là do ta tự nguyện. Nếu ta có thể không chết, ta cũng nhất định sẽ đến Bình Đẳng Vương phủ tìm ngươi mà tính sổ.
Sắc mặt Cơ Trường Tín dần dần trở nên bình tĩnh trở lại:
- Ngâm Không, ngươi đã không tin lời ta nói, cũng không cho ta cơ hội để giải thích. Ta đây cũng không nói thêm gì nữa. Lấy một địch hai, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ngươi đã cố ý muốn chết, ta cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng mà, ngươi còn nhớ rõ không? Năm xưa lúc chúng ta thề non hẹn biển, đã từng nói qua, không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng xin nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Hôm nay ngươi đã một lòng muốn chết, ta đây làm sao có thể sống một mình cơ chứ? Duy chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch sự oan khuất của ra. Nhưng mà, ta nhất thiết phải nói rõ cho ngươi biết, cho dù là đi tới thế giới kia cũng vậy, ngươi mãi mãi vẫn là thê tử của Cơ Trường Tín ta. Điều này, một trăm năm qua cũng chưa bao giờ thay đổi, sau này cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Vị Bắc Đẩu Miện Hạ này nói như chém đinh chặt sắt, khi hắn nói xong một chữ cuối cùng, trong mắt đã toát ra một vẻ kiên quyết dứt khoát, đột nhiên lật ngược tay lại, tay phải nâng lên. Chung quanh thân thể của hắn, một cỗ hào quang nồng đậm màu vàng nâu nháy mắt bùng nổ, lan truyền ra, hình thành một vòng hào quang màu vàng nồng đậm. Ngay sau đó, bàn tay xoay ngược lại, thế nhưng đập mạnh về phía đầu của chính mình.
- Ông nội, không được.
Cơ Vân Sinh quá sức sợ hãi. Nhưng mà, hắn cho dù muốn ngăn cản đã hoàn toàn không còn kịp nữa rồi. Cơ Trường Tín trước lúc tự sát đã chuẩn bị mọi việc rất tốt, tầng hào quang màu vàng nâu kia, chính là một kỹ năng phòng ngự cường đại nhất của hắn. Mậu Thổ Hệ vốn thành danh ở mặt phòng ngự cực mạnh, hơn nữa đây lại còn là tầng phòng ngự do đương kim thiên hạ đệ nhất Mậu Thổ Hệ Chí Tôn phóng xuất ra, đừng nói là Cơ Vân Sinh, cho dù là ba vị Chí Tôn Cường Giả cũng không có khả năng xuyên thủng tầng phòng ngự, chụp lại cánh tay hắn được.
← Ch. 235 | Ch. 237 → |