Truyện ngôn tình hay

Truyện:Âm Dương Miện - Chương 255

Âm Dương Miện
Trọn bộ 686 chương
Chương 255: Nước mắt Lam Bảo Nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-686)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lang Thiên Ý và Lam Bảo Nhi từ nhỏ đến lớn vốn là thanh mai trúc mã. Lang Thiên Ý vốn yêu thích Lam Bảo Nhi từ lâu, nhưng Lam Bảo Nhi vốn từ đầu chỉ xem hắn như bằng hữu bình thường mà thôi, cũng không để ý đến phần tình cảm của hắn. Nhất là sau lần nàng từ Thánh Tà Chiến Trường lần trước trở về, thì lại càng thêm lạnh nhạt với hắn hơn nhiều.

Hôm nay hắn rất không dễ dàng mới có thể mời được Lam Bảo Nhi cùng ra ngoài đi chơi. Khi hỏi xem Lam Bảo Nhi muốn ăn cái gì, Lam Bảo Nhi liền dẫn theo hắn đi đến nơi này. Lang Thiên Ý vốn là đang chuẩn bị triển khai công kích theo đuổi nàng, thế nhưng Nhất Khẩu Hương này lại khiến cho hắn cảm thấy có chút khó chịu, rất không đủ tao nhã. Nhưng dù sao cũng là do Lam Bảo Nhi dẫn hắn đến đây, hắn cũng khó mà nói cái gì. Đang lúc hắn chuẩn bị triển khai theo đuổi vị nữ thần trong lòng mình, thì thanh âm ồn ào của đám Cơ Động bên cạnh lại đột nhiên quấy rối khiến hắn vô cùng khó chịu, lúc này mới có một màn này xảy ra. Lang Thiên Ý vốn nổi danh là thiên tài trong gia tộc, từ nhỏ đã được cưng chiều nuôi dưỡng, cho nên làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này cơ chứ? Bằng vào thế lực của gia tộc hắn, ở trong Trung Nguyên Thành này cũng là một nhân vật có thể hô phong hoán vũ, tự nhiên là không chịu yếu thế rồi.

Phất Thụy chậm rãi gật gật đầu, thần sắc không chút thay đổi, quay sang nói với Lam Bảo Nhi:

- Bảo Nhi, ngươi về đi. Trở về Học viện tu luyện tốt một chút, về sau nếu không có chuyện gì cần thiết, cũng không nên chạy bừa ra khỏi Học viện. Chuyện hôm nay ở đây ngươi không cần phải để ý đến nữa.

Trong lòng Lam Bảo Nhi quýnh quáng lên:

- Sư huynh, ngài đừng quá xúc động. Lang Thiên Ý chính là người của Kim Cương Quân Đoàn. Phụ thân của hắn, chính là Quân Đoàn Trưởng Lang Tà của Kim Cương Quân Đoàn.

Nghe Lam Bảo Nhi nói ra thân phận của bản thân mình, thần sắc của Lang Thiên Ý càng thêm ngạo mạn hơn, khinh thường nhìn Phất Thụy cùng với Cơ Động.

Phất Thụy nhàn nhạt nói:

- Đừng nói là Kim Cương Quân Đoàn, sỉ nhục đại ca của ta, cho dù là Hoàng Đế của Trung Thổ Đế Quốc đến đây cũng không được. Bảo Nhi, nếu như ngươi không chịu đi, cũng đừng trách sư huynh ta không nể mặt lưu tình.

Không đợi Lam Bảo Nhi mở miệng nói chuyện, Lang Thiên Ý đã bước tới trước một bước, đem nàng chắn ở phía sau người. Ma lực Mậu Thổ Hệ đậm đặc trong khoảnh khắc trên người của hắn bùng nổ ra. Hào quang màu vàng đất chợt lóe sáng lên, thân thể cả người cũng trở nên thông thấu hơn rất nhiều. Trên đỉnh đầu của hắn, một cái Lục Quan Dương Miện màu trắng trong khoảnh khắc ngưng tụ thành hình, lộ ra Lục Quan Nhất Tinh.

Phất Thụy và Cơ Động nhìn thấy một màn này cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt. Bọn họ quả thật cũng không ngờ tới, cái gã thanh niên tóc vàng trước mặt nàu so với Cơ Động cùng lắm cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi mà thôi, thế nhưng cấp bậc ma lực thì lại còn cao hơn cảnh giới của Cơ Động đến một bậc, đạt đến cấp bậc sáu mươi hai cấp. Khó trách hắn lại kiêu ngạo đến như vậy, quả thật là hắn có chút vốn luyến để mà kiêu ngạo.

Lang Thiên Ý ngạo nghễ nói:

- Bảo Nhi đã gọi ngươi một tiếng sư huynh, như vậy chắc ngươi cũng là người của Thiên Can Học Viện rồi. Trong thiên hạ cũng không phải chỉ có mỗi mình Thiên Can Học Viện là có thể bồi dưỡng ra ma sư xuất sắc. Kim Cương Quân Đoàn chúng ta, chính là thiên hạ đệ nhất Quân đoàn. Nếu như muốn động thủ, vậy ta sẽ sẵn sàng phụng bồi. Nếu như không chịu làm theo lời ta vừa nói, hướng ta dập đầu nhận sai, nhất là cái tên trọc đầu tàn phế kia...

Câu cuối cùng của hắn còn chưa kịp nói xong, Phất Thụy đã ra tay. Động tác của hắn rất đơn giản, tay phải giơ lên, một cái tát đã trực tiếp đánh tới.

Lang Thiên Ý có thể ở độ tuổi hai mươi mấy đã có thể đạt đến cấp bậc Lục Quan, tự nhiên cũng là có thiên phú dị bẩm. Phất Thụy đột nhiên động thủ, tay trái của hắn cũng trong khoảnh khắc nâng lên, mang theo ma lực Mậu Thổ Hệ nguyên tố thể đậm đặc mà đón đỡ. Đối với Phất Thụy hắn đúng là không hề dám xem thường. Dù sao từ trong những lời nói giữa đối phương và Lam Bảo Nhi, hắn cũng có thể nghe ra người này chắc là cũng đến từ Âm Dương Học Đường của Thiên Can Học Viện, bài danh chắc cũng còn cao hơn Lam Bảo Nhi. Cho nên một trận này của hắn cũng đã xuất ra toàn lực.

Nhưng mà khi bàn tay to của Phất Thụy hạ xuống, cảm giác duy nhất của hắn chính là Thái Sơn Áp Đỉnh. Ma lực mà hắn luôn luôn tự phụ, khi đối diện với bàn tay phải đang đánh tới của Phất Thụy, thế nhưng lại không có bất cứ tác dụng nào cả. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay hắn tê rần, cũng đã lập tức buông xuôi xuống... Bốp một tiếng giòn vang, cả người Lang Thiên Ý cũng đã bị một cái tát này của Phất Thụy hất văng ra ngoài, dụng nát cái bàn gỗ bên cạnh, sau đó còn đập thật mạnh vào trong vách tường phía sau.

Phất Thụy quay đầu lại nhìn về phía Cơ Động, nhàn nhạt nói:

- Tiểu sư đệ, đây là người trong nhà của ngươi, ta cũng không nên càn rỡ can thiệp vào, ngươi hãy tự mình giải quyết đi.

Sau khi nói xong, hắn trực tiếp quay trở về bàn cũ, ngồi xuống bên cạnh Pháo Long A Bỉnh. A Bỉnh lúc này cũng đã ngồi xuống, giống như là vừa rồi chưa từng phát sinh ra bất cứ chuyện gì vậy, tiếp tục ăn uống.

Lang Thiên Ý bị đánh văng đi, Phất Thụy quay trở về, bên này liền chỉ còn lại một mình Cơ Động cùng với Lam Bảo Nhi hai người. Nhìn thấy Cơ Động, Lam Bảo Nhi mấy lần mở miệng, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời. Trong cổ họng nàng phảng phất giống như có cái gì nghẹn lại ở đó, trong cặp mắt màu tím biếc đã phủ kín một tầng hơi nước trong suốt rồi.

Cơ Động cũng có chút không dám nhìn vào cặp mắt tím biếc to tròn kia, xoay người, bước đi về phía hướng của Lang Thiên Ý. Hắn cũng biết, một cái tát vừa rồi của Phất Thụy cũng không có hạ thủ tàn nhẫn. Đó là do Phất Thụy nể mặt mình mà nương tay. Kim Cương Quân Đoàn chính là thuộc hạ dưới quyền của Bình Đẳng Vương, cũng có thể nói chính là gia nô của Bình Đẳng Vương nhất mạch. Hắn lại là cháu nội của Bình Đẳng Vương, Phất Thụy lúc này lại đem sự tình chuyển giao cho hắn xử lý, khẳng định là đã kềm nén sự tức giận trong lòng lắm rồi.

Chỗ vách tường bị Lang Thiên Ý đập trúng đã tạo thành một cái hố sâu. Tuy rằng ma lực Mậu Thổ Hệ am hiểu nhất chính là phòng ngự, thế nhưng đến lúc hắn đứng lên được, cả khuôn mặt bên phải cũng đã sưng phù hết cả lên. Phốc một tiếng, hắn phun ra mấy cái răng bị đánh rụng, trong miệng mang theo chút hàm hồ nói to:

- Ngươi, ngươi dám đáng ta... Ma lực Lôi điện, ngươi là Lôi Đế Phất Thụy?

Ngoại trừ sự phẫn nộ cực độ ra, trên khuôn mặt anh tuấn đã có chút vặn vẹo của Lang Thiên Ý cũng còn mang theo vài phần hoảng loạn. Ma lực Lôi Điện Hệ, chính là dấu hiệu đặc thù của Lôi Đế Phất Thụy. Đối với vị thủ tịch Âm Dương Học Đường này, vị Đổng Sự trẻ tuổi nhất trong Thiên Can Học Viện, hắn cũng hiểu biết vô cùng rõ ràng. Phất Thụy có uy danh đáng sợ như thế nào cơ chứ? Muốn nói không sợ, đó chính là không có khả năng. Nhưng mà hắn lại ỷ vào chỗ dựa là Kim Cương Quân Đoàn, lại có Lam Bảo Nhi ở bên cạnh, hắn lại vẫn cố gắng kiên trì chống đối.

- Phất Thụy, ngươi dám đánh ta? Ngươi đừng nên quên, Viện Trưởng Thiên Can Học Viện cũng chính là người của Hoàng Thất Trung Thổ Đế Quốc chúng ta. Các ngươi hãy chờ xem. Bảo Nhi, chúng ta đi.

Nói xong, hắn liền đi vòng qua người của Cơ Động, ý muốn cùng Lam Bảo Nhi rời đi. Hắn không phải là kẻ ngốc, cũng nhìn ra được mấy kẻ trước mắt mình tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể trêu chọc vào, trở về tìm viện binh trước rồi nói sau.

Nhưng mà, Cơ Động lại như thế nào có thể để cho hắn có thể rời đi dễ dàng như vậy? Hiện tại hắn đang suy nghĩ, nên làm thế nào để cấp cho Phất Thụy một lời công đạo đây?

Một tay giơ ra, hắn đã ngăn cản đường đi của đối phương. Cơ Động nhàn nhạt nói:

- Còn muốn chạy hay sao? Những lời nói của sư huynh ta ngươi cũng đã nghe rồi, mau dập đầu nhận tội.

- Ngươi là cái gì cơ chứ?

Tuy rằng bị một cái tát như trời giáng của Phất Thụy làm cho đầu óc hắn choáng váng, nhưng mà thực lực của Lang Thiên Ý hiện tại vẫn còn. Ma lực đậm đặc lại bắt đầu khởi động, thân hình chợt lóe lên, tay phải mang theo ba đạo chưởng ảnh, đập thẳng về phía của Cơ Động. Những sự sỉ nhục mà hắn nhận được từ chỗ của Phất Thụy, tựa hồ là hắn chuẩn bị đem trả hết lên trên người của Cơ Động. Đáng tiếc là hắn vẫn như trước đụng phải một khối thiết bản. Nếu như nói lúc nãy Phất Thụy ra tay là còn có một chút cố kỵ, thì bản thân Cơ Động từ nhỏ đã một thân côi cút, hắn cũng chưa từng bao giờ tự nhận mình là người của Bình Đẳng Vương gia tộc cả, cho nên hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Cũng không có ma lực phóng thích ra ngoài, Cơ Động nâng tay trái lên, dùng cứng đối cứng, trực tiếp đón đỡ một chưởng của Lang Thiên Ý.

Bàn tay của Lang Thiên Ý giống như là huyễn hóa ra ba đạo chưởng ảnh, thế nhưng ở trong mắt của Cơ Động, chỉ giống như là động tác quay chậm vậy. Bất chấp chuyện ma lực của Lang Thiên Ý so với hắn còn cao hơn một bậc, nhưng mà, cho dù là Thiên Tà, ma lực cao hơn hắn đến hai mươi ba cấp cũng phải nuốt hận, huống chi Lang Thiên Ý cũng chỉ là một gã ma sư Lục Quan bình thường, kinh nghiệm thực chiến hoàn toàn không đủ chứ.

Bàn tay của Cơ Động vừa lúc chuẩn xác cùng với bàn tay của Lang Thiên Ý va chạm một chỗ với nhau. Lam Bảo Nghi nghĩ muốn ngăn cản lại cũng đã không kịp, Lang Thiên Ý đã chủ động công kích với tốc độ cực nhanh.

Phốc một tiếng nhỏ vang lên, bàn tay của Lang Thiên Ý đã bị Cơ Động chặn lại. Ngay sau đó, trong mắt của Lang Thiên Ý nhất thời toát ra một tia hoảng sợ mãnh liệt. Tiếp theo, liên tiếp vô số thanh âm bùng nổ trầm thấp vang lên, Lang Thiên Ý kêu thảm lên một tiếng, cả người đã ngã về phía sau, nằm lăn xuống mặt đất.

- Ngươi, ngươi...

Từng giọt từng giọt mồ hôi không ngừng từ trên đầu của Lang Thiên Ý rơi lộp bộp xuống đất. Sự thống khổ kịch liệt khiến cho hắn gần như không thể hít thở nổi, gắt gao nhìn chằm chằm vào gã thanh niên so với mình còn nhỏ hơn mấy tuổi trước mắt này. Hắn căn bản là không rõ đối phương đã như thế nào mà làm được.

Cơ Động lạnh lùng nói:

- Làm nhục huynh trưởng của ta, ta phế ngươi một tay. Lập tức dập đầu thỉnh tội, nếu không lại để cho ta ra tay lần nữa, sẽ là lấy mạng của ngươi.

- Thiên Ý.

Lam Bảo Nhi bước nhanh một bước chạy lại, hắn giật mình nhìn xuống, phát hiện ra cánh tay của Lang Thiên Ý lúc này cũng đã hoàn toàn mềm nhũng thả lỏng xuống, giống như là một con rắn mềm nhũng vậy, tựa hồ như tất cả xương cốt bên trong đã đứt ra thành từng khúc vậy.

Quay đầu nhìn về phía Cơ Động, Lam Bảo Nhi nói:

- Cơ Động, sao ngươi lại có thể ra tay nặng đến như vậy? Hắn chính là người của Kim Cương Quân Đoàn đó! Kim Cương Quân Đoàn, chính là thuộc hạ của Bình Đẳng Vương. Ngươi, ngươi, ngươi...

Nhìn thấy Lam Bảo Nhi che chở cho Lang Thiên Ý, cũng không biết vì cái gì, trong lòng Cơ Động lại dâng lên một trận khó chịu, tiến lên một bước, một tay hung hăng chụp lên người Lang Thiên Ý.

Kỳ thật Cơ Động vừa rồi đã ra tay nương tình. Hắn dùng Diệt Thần Kích đánh gãy một cánh tay của Lang Thiên Ý, thế nhưng lại cũng không có phóng thích ra ma lực Hỏa thuộc tính của mình vào trong một kích kia. Nếu không thì, bất luận là Âm Hỏa hay là Dương Hỏa, Lang Thiên Ý không chết cũng bị lột da. Dù sao người này cũng là thuộc hạ của Kim Cương Quân Đoàn. Kim Cương Quân Đoàn trước sau hai lần, từ lần hộ tống Sâm Yêu di chuyển cho đến trận giằng co giữa hai đại Công Hội, cũng xem như là đã từng giúp đỡ qua mình, Cơ Động ít nhất cũng còn để lại vài phần cảm tình. Nếu đổi lại là người khác, hắn căn bản cũng sẽ không nói lời vô nghĩ, một chưởng đánh xuống, đã trực tiếp giết chết hắn luôn.

- Cơ Động, Kim Cương Quân Đoàn ngươi không thể đắc tội nổi đâu!

Lam Bảo Nhi vội vàng ngăn cản trước người của Lang Thiên Ý.

- Hắn là nam nhân của người sao?

Bàn tay của Cơ Động ngừng lại giữa không trung, trầm giọng hỏi.

Lam Bảo Nhi đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó, từng giọt từng giọt nước mắt từ trên khuôn mặt của nàng tuôn trào xuống. Nàng không để cho Cơ Động động thủ, cũng không phải là vì muốn che chở cho Lang Thiên Ý, mà chính là vì lo lắng Kim Cương Quân Đoàn sẽ trả thù đối với Cơ Động. Một câu hỏi vừa rồi của Cơ Động, giống như là một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim của nàng vậy.

Thế nhưng nàng làm vậy lại càng khiến cho Cơ Động hiểu sai ý nàng, cứ tưởng rằng Lam Bảo Nhi bởi vì yêu thương Lang Thiên Ý nên mới khóc như vậy, thu hồi tay lại:

- Bảo Nhi, kẻ này đã sỉ nhục A Bỉnh đại ca của ta, vốn là hắn nên dập đầu thỉnh tội với ngài. Nể mặt của ngươi, lần này ta sẽ làm chủ, buông tha cho hắn. Nhưng mà, ngươi nhớ cho kỹ, những gì ta thiếu của ngươi, từ nay về sau xem như trả hết nợ.

Vừa nói, Cơ Động đã xoay người bỏ đi, bước đến trước người của Pháo Long A Bỉnh, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tay, phốc phốc một tiếng, đã quỳ rạp xuống đất, cốp cốp mấy tiếng đã hướng về phía A Bỉnh dập đầu ba cái.

A Bỉnh bị Cơ Động dọa cho nhảy dựng lên, chờ đến khi hắn muốn ngăn cản lại, thì ba cái dập đầu của Cơ Động cũng đã làm xong.

- Tiểu huynh đệ, ngươi đây là muốn làm gì chứ? Ngươi, ngươi muốn chọc cho lão tử giận chết hay sao?

A Bỉnh vội vàng dùng một tay còn lại của mình nắm lấy Cơ Động kéo lên. Ánh mắt Cơ Động lạnh như băng hướng về phía Lam Bảo Nhi và Lang Thiên Ý mà nhìn lại:

- Mang theo hắn cút đi.

A Bỉnh có thể không thèm để ý đến, lại có thể bởi vì quan hệ của mình và Cơ Động mà buông tha cho Lang Thiên Ý, thế nhưng Cơ Động lại không thể không để ý đến. Phất Thụy sư huynh cũng đã giao chuyện này cho hắn xử lý, hắn nhất định cũng phải cấp cho Pháo Long A Bỉnh cùng với Phất Thụy sư huynh một cái công đạo.

- Đại ca, trên Thánh Tà Chiến Trường, Bảo Nhi cũng đã từng trong lúc ta bị trọng thương mà chiếu cố cho ta mười ngài. Phần nhân tình này ta không thể không để ý đến. Kẻ kia lại là thuộc hạ của Kim Cương Quân Đoàn, ta thay hắn thỉnh tội với ngài.

A Bỉnh bất đắc dĩ bắt lấy bả vai của Cơ Động, đã không biết nên phải nói cái gì mới tốt. Phất Thụy đang ngồi ngay ngắn uống rượu ở trên ghế bên cạnh, sắc mặt cũng đã thoáng dịu lại, hướng Cơ Động khẽ gật gật đầu một cái.

Lang Thiên Ý lúc này mới thoáng dãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, cánh tay còn lại lôi theo Lam Bảo Nhi chạy ra ngoài. Lúc này hắn thật sự là không dám tiếp tục nói gì cả. Lúc trước khi Cơ Động nói chuyện với hắn, sát khí bốc ra trong cặp mắt của Cơ Động thậm chí gần như ngưng đọng thành thực thể, khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ phát ra từ sâu trong nội tâm. Trong lòng hắn tuy rằng hận đến cực điểm, thế nhưng lại cũng không dám nói lung tung thêm một lời nào nữa.

Ngoài ý muốn của Lang Thiên Ý chính là, một cái kéo này của hắn lại cũng không thể nào lay động nổi Lam Bảo Nhi nửa phần. Hắn cố nén đau đơn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra lúc này Lam Bảo Nhi đã là lệ tuôn như mưa. Ánh mắt nàng thủy chung vẫn luôn nhìn chăm chú về phía gã thanh niên đã chấn vỡ cánh tay phải của mình, cặp môi mím chặt gắt gao.

- Bảo Nhi, ngươi...

Lang Thiên Ý nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía nàng.

- Ngươi đi đi, mau đi đi...

Lam Bảo Nhi lớn tiếng khóc nấc lên, hất tay đẩy Lang Thiên Ý ra.

Cánh tay của Lang Thiên Ý lúc này đã đau nhức vô cùng, tuy rằng cũng không hiểu rõ nguyên nhân vì sao, thế nhưng hiện tại hắn chính là có nhu cầu trị liệu khẩn cấp, cũng không dám chần chừ lâu hơn. Hắn liếc mắt nhìn Lam Bảo Nhi một cách quái dị, mang theo một cỗ oán độc nồng đậm, xoay người chạy nhanh ra khỏi Nhất Khẩu Hương.

Cơ Động xoay người bước lại ngồi xuống chỗ của mình, nâng bình rượu lên hớp một ngụm rượu thật to. Chất rượu mạnh lạnh lẽo khiến cho tâm tình của hắn dần dần bình phục lại.

Sau lưng hắn chợt có tiếng bước chân có chút lảo đảo truyền đến. Cặp mày Cơ Động khẽ nhíu lại. Không cần nhìn lại, hắn cũng biết được chính là Lam Bảo Nhi đang đi về phía hắn. Nhìn thấy Lam Bảo Nhi hất tay đẩy Lang Thiên Ý ra, để cho hắn một mình rời đi, Cơ Động mơ hồ có chút hiểu được, ba cái dập đầu của mình đại khái là hơi có chút oan uổng rồi. Quan hệ giữa Lam Bảo Nhi và Lang Thiên Ý tựa hồ cũng không giống như là mình đã tưởng tượng.

- Cơ Động!

Thanh âm có chút run rẩy của Lam Bảo Nhi chợt vang lên bên tai của Cơ Động. Cơ Động bưng bình rượu mạnh lên, cánh tay hơi có chút căng thẳng nói:

- Còn chuyện gì không?

Lam Bảo Nhi đứng ở sau lưng của hắn, thật lâu sau mới có thể điều chỉnh được hô hấp có chút rối loạn của mình, nói:

- Cơ Động, ngươi mau đi đi. Rời khỏi Trung Nguyên Thành. Lực lượng của Kim Cương Quân Đoàn, không phải là ngươi có khả năng tưởng tượng được đâu. Phụ thân của Lang Thiên Ý là Lang Tà, lại là cực kỳ bao che khuyết điểm. Cả đời ông ta chỉ có một người con trai duy nhất. Ngươi phế mất của hắn một cánh tay, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Phất Thụy ngồi bên cạnh Cơ Động đột nhiên mở miệng nói:

- Bảo Nhi, ngươi ngăn cản Cơ Động bắt tên tiểu tử kia cúi đầu thỉnh tội với đại ca của ta, là bởi vì sợ Kim Cương Quân Đoàn trả thù cho Cơ Động hay sao? Ngoại trừ chuyện thế giao ra, ngươi và hắn có phải còn có quan hệ gì khác nữa hay không?

Lam Bảo Nhi thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng vừa lúc nhìn thấy Phất Thụy hướng về phía mình nháy mắt một cái, nhất thời hiểu được, Phất Thụy đây chính là giúp nàng tìm cơ hội mà giải thích với Cơ Động.

Nàng khẽ gật đầu một cái:

- Sư huynh, nhà ta và Lang Gia vốn có quan hệ rất tốt. Từ nhỏ ta đã biết Lang Thiên Ý rồi. Mấy năm gần đây ta cũng không hề gặp qua hắn. Mấy tháng gần đây hắn mới chấm dứt việc bế quan tu luyện. Lần trước ta và phụ thân đến nhà bọn họ thăm hỏi, hắn liền cố ý mời ta ra ngoài ăn cơm. Nể mặt phụ thân ta và Lang Tà thúc thúc, cho nên ta mới dẫn hắn đi đến nơi này. Ai mà ngờ được hắn lại mạo phạm đến A Bỉnh đại ca. A Bỉnh đại ca, thật xin lỗi, để ta thỉnh tội với ngài.

A Bỉnh khoát tay, nói:

- Bỏ đi, bỏ đi. Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.

Lam Bảo Nhi cúi đầu nhìn về phía Cơ Động đang ngồi bất động phía trước, vội la lên:

- Cơ Động, ngươi mau nhanh chóng bỏ trốn đi. Lang Tà thúc thúc thập phần lợi hại, Kim Cương Quân Đoàn thì lại...

Không đợi Cơ Động mở miệng, Phất Thụy đã mỉm cười nói:

- Bảo Nhi, ngươi có biết thân thế của Cơ Động ra sao không?

Lam Bảo Nhi sửng sốt nói:

- Hắn chẳng phải là cô nhi sao?

Nàng cũng là người cực kỳ thông minh, vừa nghe Phất Thụy nói như vậy, trong mơ hồ nàng đã đoán ra được chút gì đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-686)