← Ch.287 | Ch.289 → |
Cửu Long Hí Châu thực sự quá phức tạp, khi Cơ Động huy động đôi tay, thân ảnh của chín con rồng hiện ra cực kỳ rõ nét, thậm chí còn mơ hồ thấy được lân phiến sáng bóng của nó. Đỗ Tư Khang cũng biết, loại thủ pháp này cần tần suất biến hóa ngón tay lên tới hơn hai trăm lần một giây. Với tần suất như vậy, hắn căn bản không thể nào với tới được. Hơn nữa Cơ Động còn không hề sử dụng ma lực để phối hợp.
Chứng kiến Cơ Động hoàn thành Cửu Long Hí Châu, những nhận thức của Đỗ Tư Khang từ trước đến nay về điều tửu đã hoàn toàn bị phá vỡ. Hắn một mực cho rằng kỹ xảo và ma lực kết hợp mới chính thức là đỉnh phong của Điều Tửu Sư. Đây cũng chính là vấn đề làm cho hắn và con trai phát sinh mâu thuẫn. Đỗ Minh tin tưởng kỹ xảo thuần túy mới là vương đạo của Điều Tửu Sư, tiêu chuẩn sát hạnh Điều Tửu Sư cũng không cần phải dựa vào cấp bậc Ma lực. Nhưng Đỗ Minh dù sao cũng chỉ là một Lục tinh Điều Tửu Sư mà thôi. Hắn căn bản không thể đưa ra lý lẽ thuyết phục Đỗ Tư Khang. Giờ đây, Cơ Động đã cho Đỗ Tư Khang thấy cái gì gọi là kỹ xảo đỉnh phong. Không thể nghi ngờ, lúc này tốc độ biến hóa ngón tay của Cơ Động đã cao tới mức lão không thể tưởng tượng nổi.
Kỳ thật nếu như ở kiếp trước, Cơ Động cũng không thể làm được như thế này, thủ pháp Cửu Long Hí Châu của hắn ở kiếp trước nhiều nhất chỉ có thể tạo ra được Tam Long Hí Châu là cực hạn, đó cũng là cảnh giới cao nhất của hắn lúc bấy giờ. Chỉ có điều hiện tại đã hoàn toàn khác biệt, trải qua sự huấn luyện địa ngục của Đằng Xà, sự dẻo dai của thân thể hắn lúc này đã vượt quá phạm trù thường nhân. Cho dù hắn bẻ gập các đốt ngón tay cũng không có vấn đề gì xảy ra. Huống chi trong thủ pháp này hắn còn gia nhập thêm Đằng Xà Hóa Lực Thuật ảo diệu, đem tốc độ huy vũ hai tay nâng lên tới cực hạn.
Trước kia, khi hắn lần đầu tiên thi triển Cửu Long Hí Châu, ở thời khắc cuối cùng đã thất bại. Nhưng lúc này đây, dưới sự tập trung tinh thần cao độ, Tinh Thần Lực của hắn đã vượt qua tốc độ biến hóa của mười ngón tay, như vậy sao có thể thất bại nữa chứ?
Rốt cục, khi chín con rồng cùng đồng dạng phóng vào viên minh châu màu đỏ, tất cả quang mang dần dần thu liễm lại, hai tay Cơ Động cũng hiện ra.
Vầng sáng ngưng lại, một tiếng vang thanh thúy phát ra, vô số mảnh vụn màu bạc bay tán loạn trong không trung, hóa thành một quầng sáng bạc. Giống như viên minh châu màu đỏ kia đang tỏa ra hào quang vậy.
Bình pha chế bị vỡ? Tất cả mọi người ở đây đều cả kinh, dù những Điều Tửu Sư của Điều Tửu Sư Công Hội đều mong muốn Hội trưởng của mình có thể dành được thắng lợi. Nhưng bọn họ tuyệt không hy vọng một màn thần kỳ như thế vừa mới hiện lên trước mắt, rồi lại thất bại trong gang tấc.
Nhưng mà, chỉ một khắc sau, tròng mắt của bọn họ suýt nữa đã rớt ra ngoài.
Đúng vậy, đích thực là bình pha chế của Cơ Động đã vỡ nát, cũng giống như lần thứ nhất, bình pha chế bằng thủy tinh do không chịu nổi tốc độ của Cơ Động mà bị nghiền nát. Chỉ có điều, lúc này những mảnh vỡ không phải bay tán loạn, mà khuếch tán đều nhau, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Cơ Động.
Tại sao lại có thể như vậy, đến tột cùng là hắn làm như thế nào?
Bình pha chế vỡ nát nhưng lại không có một giọt rượu nào thoát khỏi sự khống chế của Cơ Động. Viên minh châu đỏ thẫm lóe lên trong đôi tay hắn. Mùi rượu hỗn hợp nồng đậm tỏa ra, tràn ngập khắp nơi, ít nhất phải có hơn mười loại hương vị tỏa ra bên ngoài. Mỗi một Điều Tửu Sư ngửi thấy những mùi hương này, đều không tự chủ được mà hít vào từng ngụm. Hương vị tuyệt vời như vậy, thật sự là Ngọ Dạ Dương Quang được điều chế từ năm loại tài liệu ư?
Thậm chí bọn họ có thể cảm nhận được, trải qua mỗi lần hô hấp, mùi rượu đều biến đổi không ngừng, tạo ra những hương vị hoàn toàn khác biệt.
Chỉ có những Điều Tửu Sư Bát tinh trở lên, kể cả Đỗ Minh mới có thể cảm nhận được sự thần kỳ trong những hương vị này. Người cảm thụ sâu nhất dĩ nhiên là Đỗ Tư Khang, hắn tuyệt đối không thể ngờ Cơ Động lại có thể tạo ra trăm loại hương vị từ một bầu rượu duy nhất. Mà trăm loại hương vị đó lại luôn biến đổi khác nhau trong vị giác của mỗi người.
Cùng một bầu rượu, cùng một thủ pháp điều chế, bất luận Điều Tửu Sư có xuất sắc đến cỡ nào thì hương vị của bầu rượu sẽ không có biến hóa quá lớn về mặt hương vị. Nhưng mà, những mùi vị hỗn hợp trong không khí nơi đây lại đem đến những cảm giác hoàn toàn bất đồng. Đỗ Tư Khang chưa từng nghĩ đến việc Điều Tửu Sư có thể dùng kỹ xảo pha chế rượu để thay đổi hương vị nhiều đến như vậy. Sự tự tin trong mắt hắn đang dần mất đi, đây... thật sự là thần tích sao?
Đúng lúc này, ở vị trí của Cơ Động truyền đến một loạt âm thanh "Đông, đông, đông, đông..."
Âm thanh nặng nề vọng đến thập phần rõ ràng. Trong tay Cơ Động, viên minh châu đang lặng lẽ biến hình, quá trình điều chế đã dần dần hoàn thành.
- Trời ạ!
Đỗ Hinh Nhi đưa hai tay bưng kín miệng mình, ánh mắt trở nên ngốc trệ, tựa như thấy được vĩnh hằng.
Khỏa châu trên tay Cơ Động lúc này đã biến thành một bình pha chế hình trái tim màu đỏ. Đây chính là tuyệt kỹ mà Đỗ Tư Khang cực kỳ am hiểu, lúc này hắn mới biết Cơ Động cũng có thể làm được giống như hắn. Cơ Động không hề dựa vào bình pha chế, mà hoàn toàn dùng dung dịch rượu để hoàn thành tuyệt kỹ đó.
Điều kì dị hơn nữa vẫn còn tiếp diễn, trái tim màu đỏ ấy nương theo những âm thanh "đông đông" phát ra mà phập phồng lớn nhỏ, trông giống hệt trái tim của một người đang đập.
Cơ Động xoay người, mang theo trái tim đó tới bên hông bàn điều tửu, nơi Liệt Diễm đang đứng.
Giờ khắc này, rốt cuộc trong mắt của hắn cũng phát sinh biến hóa, đó chính là tình yêu thương nồng đậm và nụ cười thâm tình.
Hai tay Liệt Diễm giống như Đỗ Hinh Nhi, đều bưng kín miệng mình. Đôi mắt hoàn mỹ giấu sau chiếc mạng che mặt đã phủ tràn hơi nước.
Nàng còn nhớ rõ, trong đêm vũ hội ở Thiên Can Học Viện, Cơ Động đã từng đem bình pha chế biến ảo thành trái tim màu đỏ, về sau lại bị Cơ Dật Phong đánh vỡ. Cũng chính vì sự kiện đó mà vận mệnh của Cơ Động đã hoàn toàn cải biến. Hắn trực tiếp ly khai Thiên Can Học Viện, còn phải đối mặt với sự nguy hiểm cùng cực.
So sánh với lúc đó, trái tim của hắn giờ khắc này không phải càng hoàn mỹ hơn sao? Cơ Động bây giờ đã không còn là Cơ Động lúc trước nữa. Thực lực của hắn đã biến hóa long trời lở đất, chỉ có một thứ không thay đổi chính là ngọn lửa trong tim hắn. Ở trong lòng hắn, chỉ tồn tại duy nhất một bóng hình Liệt Diễm mà thôi.
Trái tim màu đỏ lặng lẽ phiêu phù trước mặt Liệt Diễm, Cơ Động cũng không hề nói gì nhưng âm thanh của trái tim ấy đã nói thay tất cả tâm tình của hắn. Trước mặt tất cả mọi người ở đây, Cơ Động đã vận dụng tất cả tuyệt kỹ điều tửu gần như hoàn mỹ của mình, một lần nữa bày tỏ tình yêu của hắn với Liệt Diễm. Đây là thủ pháp điều tửu hắn đã nghĩa ra từ lâu, rốt cục hôm nay cũng có thể thực hiện được.
Trái tim đỏ thắm hóa thành một đạo lưu quang, dưới sự khống chế của Cơ Động bay về phía Liệt Diễm. Bây giờ hắn đã sử dụng ma lực, nhưng không phải vì pha chế rượu, mà là để dâng trái tim của hắn cho nữ nhân hắn yêu mến nhất.
Hồng quang nhẹ nhàng xuyên qua lớp khăn che mặt, "trái tim" của Cơ Động rơi vào đôi môi của Liệt Diễm, quang mang nhàn nhạt lặng yên thu liễm, đây đúng là một kết cục hoàn mỹ.
- Nàng đã nhận được trái tim của ta, từ nay về sau đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.
Đôi tay Cơ Động run rẩy nắm lấy tay Liệt Diễm, cho dù tố chất thân thể của hắn cường hãn đến mức nào nhưng việc thi triển thủ pháp Cửu Long Hí Châu khó khăn như vậy, cũng không thể khống chế được thân thể mà run lên.
Đôi tay của Liệt Diễm cũng đang run lên, hương thơm của Ngọ Dạ Dương Quang, hay nói cách khác là hương vị của trái tim Cơ Động đã lan truyền đến khắp mọi ngõ ngách của cơ thể nàng. Tân hồn nàng đã hoàn toàn chìm đắm trong hương vị trái tim Cơ Động. Đối với nàng mà nói, đây là một sự hoàn mỹ vĩnh hằng, vĩnh viễn không bao giờ quên được. Liệt Diễm nắm chặt tay Cơ Động, nàng xúc động đến mức không thể nói lên lời. Không biết là do trái tim của Cơ Động làm cho nàng xúc động, hay vì tình yêu của hắn đã hòa tan tất cả những lời nói ấy vào tâm hồn của Liệt Diễm.
Nắm tay Liệt Diễm, Cơ Động xoay người nhìn Đỗ Tư Khang, trên mặt hắn vẫn còn nét cười đầy thỏa mãn.
- Đỗ Hội trưởng, trận này ta nhận thua. Bởi vì chén rượu này ta không thể cho phép bất cứ ai trừ nàng nếm thử nó.
Điều Tửu Sư quyết đấu rất coi trọng thủ pháp và hình thức pha chế rượu, những thứ này đều rất trọng yếu nhưng thứ quyết định chiến thắng cuối cùng vẫn là hương vị. Cơ Động không cho bất kỳ ai thưởng thức, đây cũng là việc hắn đã suy nghĩ kỹ, cũng chứng minh hắn lại tiến thêm một bước trên con đường điều tửu. Hắn tự tin tuyệt đối vào tài nghệ của mình, cho dù thua thì đã sao chứ?
Hai tay của Đỗ Tư Khang đặt lên bàn điều tửu, bình pha chế trước mặt hắn rốt cục cũng ngừng xoay tròn. Trong bình là một chất lỏng sáng long lanh, không hề có bất cứ một chút tạp chất nào cả. Tất cả tạp chất đã bị ma lực của hắn tinh lọc trong quá trình điều chế. Có thể nói, đây cũng là một ly Kê Vỹ Tửu hoàn mỹ, Ngọ Dạ Dương Quang hoàn mỹ. Thậm chí cả nhiệt độ của rượu cũng được hắn điều chỉnh cho thích hợp. Chỉ là hắn thật sự thắng sao?
- Không ta thua rồi. Mặc dù ngươi không để cho ta nếm thử, nhưng mùi rượu vừa rồi đã chứng minh tất cả. Trận đấu này bất luận là quá trình hay kết quả, ta đều thua cả. Ta thừa nhận, ta rất hy vọng có thể vì Công Hội mà thắng được một bình Sinh Mệnh Chi Nguyên. Vì điều đó, ta có thể bất chấp đến thanh danh của mình. Nhưng dù sao, ta cũng là một Điều Tửu Sư, ta không thể để cho tôn nghiêm điều tửu của mình bị tổn thương. Thua chính là thua!
Đỗ Tư Khang nói rất bình tĩnh mặc dù trong lòng hắn không hề bình tĩnh chút nào. Đúng vậy, bất luận hắn khao khát có được Sinh Mệnh Chi Nguyên đến mức nào, cũng quyết không thể lấy tôn nghiêm của mình để đánh đổi. Nếu làm như vậy, hắn đã không xứng với danh hiệu Tửu Thần và hắn sẽ không còn dũng khí để cầm lấy bình pha chế mà so đấu với Cơ Động nữa rồi.
Cửu Dương Lăng Không chuyển hóa thành Cửu Long Hí Châu và thủ pháp hóa rượu thành trái tim của Cơ Động đã chinh phục mọi người. Đối với lời nói của Đỗ Tư Khang, không có bất cứ ai sinh ra dị nghị cả.
Cơ Động nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không, Đỗ Tư Khang Hội trưởng, ta không thể chiếm tiện nghi của ngài được. Cuộc tỷ thí của chúng ta cực kỳ công bằng. Ta vì nguyên nhân riêng nên không thể để cho ngài nếm thử. Điều tửu có quy tắc của điều tửu, nếu ta không tuân thủ quy tắc này, ta sẽ không xứng đáng là một Điều Tửu Sư nữa, mà lại càng không xứng đáng trở thành đối thủ của ngài. Thỉnh ngài thành toàn cho ta!
Đúng lúc này, Đỗ Hinh Nhi đột nhiên mở miệng nói:
- Các người không cần phải tranh cãi nữa, trận đấu này tính ngang tay là được. Theo kỹ xảo và hương vị thì hẳn là ba ba đã thua, nhưng nói về mục đích thì Cơ Động ca ca cũng không hề thắng. Nếu như hắn không phải vì nàng ấy mà điều chế ly rượu này thì chưa chắc có thể phát huy hoàn mỹ đến như vậy. Mà Cơ Động ca ca cũng đã chủ định sẽ không đem rượu do mình điều chế cho người khác uống. Bởi vậy, trận đấu này tính hòa nhau là tuyệt đối công bằng. Mặc dù Cơ Động ca ca bị thiệt một chút, nhưng đây là kết quả mà hai bên có thể tiếp nhận được.
Lúc này, trong mắt Đỗ Hinh Nhi lộ ra vẻ hâm mộ và ghen ghét rõ ràng. Nàng thật sự rất hâm mộ Liệt Diễm, nàng rất hy vọng trái tim đó sẽ bay đến trước mặt mình. Nữ hài tử thích nhất là sự lãng mạn, nhất là sự lãng mạn của mối tình đầu. Giờ này khắc này, Cơ Động chính là vầng thái dương trong mắt nàng, đôi mắt long lanh ngây ngất của nàng nhìn hắn không hề chớp mắt.
Bộ dạng của Đỗ Hinh Nhi tuy nhìn có chút dại trai nhưng những lời nàng nói lại hoàn toàn được Cơ Động và Đỗ Tư Khang tán thành. Đỗ Tư Khang cũng không lên tiếng, mà ngược lại nhìn về phía Cơ Động. Bởi vì hắn biết cho dù làm như vậy thì mình đã chiếm tiện nghi của Cơ Động.
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Nếu như Đỗ hội trưởng không có ý kiến gì, vậy thì tính là hòa nhau đi. Như vậy có thể bảo đảm cho ba cuộc tỷ thí của chúng ta được tiến hành thuận lợi. Đỗ Hội trưởng định như thế nào?
Đỗ Tư Khang gật đầu nói:
- Hảo! Đã như thế lão hủ cũng không khách khí nữa. Chúng ta trực tiếp bắt đầu trận thứ hai, hay là nghỉ ngơi một chút?
Ánh mắt Cơ Động rơi vào bình pha chế trước mặt Đỗ Tư Khang.
- Cũng không cần vội vàng làm gì, ta có thể nếm thử mỹ tửu do Đỗ Hội Trưởng điều chế ra không?
Đỗ Tư Khang làm một cái thủ thế mời chào:
- Đương nhiên là có thể rồi.
Trải qua trận tỷ thí này, sự tự tin của hắn đã bắt đầu dao động. Hắn cũng biết nếu Cơ Động đồng ý cho mình nếm thử ly rượu kia thì mình đã thua rồi. Chính mình đã thật sự quá xem nhẹ người trẻ tuổi này. Hắn không biết màn điều chế vừa rồi của Cơ Động có thể gọi là kỳ tích hay không, chỉ biết rằng tất cả những gì Cơ Động vừa biểu hiện thậm chí còn làm hắn khiếp sợ hơn trận chiến giữa với Ma Minh hôm trước.
Dù sao, hắn cũng không liên quan nhiều đến vấn đề chém giết, chỉ có điều tửu mới là phương diện hắn am hiểu nhất, vậy mà giờ đây lại bị Cơ Động áp chế như vậy. Loại cảm giác này, bất cứ ai cũng không hề thoải mái được. Nhưng chính vì như vậy nên chiến ý của hắn lại càng trở nên kích động thập phần.
Nắp bình pha chế vừa được mở, lập tức một mùi thơm ngào ngạt lãng đãng truyền ra, Đỗ Tư Khang tự mình lấy ra ba cái chén, rồi đem rượu trong bình chia làm ba phần.
Liệt Diễm không tiến tới, lúc này nàng căn bản không nghĩ tới việc nếm thử bất luận một loại rượu nào nữa. Toàn thân của nàng đã tan chảy trong "trái tim" vừa rồi của Cơ Động.
Cơ Động đưa tay mời A Kim, hai người cùng tiến lên chuẩn bị nếm thử chén rượu do Đỗ Tư Khang điều chế ra. Cơ Động đưa chén rượu lên hít nhẹ một hơi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tán thưởng:
- Hảo tửu.
Ở kiếp trước, hắn không những là một đại sư điều tửu, mà còn là một đại sư phẩm rượu. Sự sáng tạo độc đáo cũng như phương pháp phẩm rượu của hắn đã làm cả thế giới phải khiếp sợ. Lúc này, cho dù hắn chỉ dùng mắt nhìn, dùng mũi ngửi cũng đã cảm nhận được rất nhiều điều trong ly rượu.
Đồng dạng là Ngọ Dạ Dương Quang, tuy chén rượu của Đỗ Tư Khang không thiên biến vạn hóa như của hắn nhưng nó lại có một chữ tinh khiết, Ngọ Dạ Dương Quang tuyệt đối tinh khiết. Việc đem hương vị của ba loại rượu và hai loại phối liệu dung hợp hoàn mỹ, tạo thành một hương vị duy nhất. Phần năng lực này, tuyệt đối không hề kém hơn rượu trăm vị của hắn chút nào.
← Ch. 287 | Ch. 289 → |