← Ch.061 | Ch.063 → |
Sự có mặt của Lam Bảo Nhi khiến cho Cơ Động cực kỳ ngoài ý muốn, nhất là khi hắn nghe được Lam Bảo Nhi nói là cũng sẽ cùng với hắn tham gia sơ khảo, hắn đã lắp bắp kinh hãi. Phất Thụy cũng chưa từng nói là hôm nay nàng cũng sẽ tham gia sơ khảo a!
- Ngươi cũng phải tham gia sơ khảo à?
Cơ Động nhíu mày.
Lam Bảo Nhi khẽ cười một tiếng:
- Thì sao? Không hoan nghênh ta à?
Cơ Động lắc lắc đầu, nói:
- Chỉ là ta không ngờ mà thôi. Bất quá, chúng ta khác hệ nhau mà, chẳng lẽ nội dung sơ khảo cũng giống nhau sao?
Lam Bảo Nhi nói:
- Hình như là giống nhau thì phải. Sơ khảo như thế nào, ngay cả ta cũng không biết mà.
Đúng lúc này, thân ảnh cao lớn của Phất Thụy rốt cuộc cũng xuất hiện:
- Các ngươi đã tới rồi à, vậy thì chúng ta xuất phát được rồi.
Ánh mắt Cơ Động hướng về phía Phất Thụy dò hỏi, Phất Thụy đi đến trước mặt hai người, nói:
- Đây là Quý Thủy Hệ Lam bảo Nhi, ngày hôm qua hẳn các ngươi cũng đã biết nhau rồi. Lần này nàng và ngươi cùng nhau đi tiến hành sơ khảo. Lam Bảo Nhi trong Học Viện cũng là một nhân tài hiếm có. Tiểu sư đệ, ngươi biết không, bởi vì ngươi đột nhiên đạt đến hai quan, mà ngày hôm qua Học Viện thậm chí còn triệu tập một cuộc họp ban giám hiệu lâm thời nữa đó.
- Vì ta mà triệu tập cuộc họp ban giám hiệu? Vì chuyện gì? Ta chỉ là đạt đến yêu cầu cơ bản nhất của một đệ tử Âm Dương Học Đường thôi mà.
Cơ Động có chút nghi hoặc nhìn về phía Phất Thụy.
Phất Thụy nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi đã quên rồi sao? Lúc trước vì sao ngươi có thể gia nhập Âm Dương Học Đường. Khi đó ngươi cùng với Lãnh Nguyệt xếp vị trí năm mươi đặc biệt tiến hành khiêu chiến đệ tử chính thức Lạc Thanh Phong. Lại xuất hiện ra tình huống ngoài ý muốn, trong lúc vô tình đã hoàn thành một cái Tam Hệ Ma Kỹ Tổ Hợp trong cơ thể của Lạc Thanh Phong. Chính vì vậy đã làm cho Lạc Thanh Phong bị trọng thương, trải qua hiểm tử, nhưng may mắn vẫn còn sống. Đúng là bởi vì chuyện này, hơn nữa lại thêm bản thân ngươi là Bính Đinh Song Thuộc Tính, lúc đó mới đặc biệt đặc cách cho ngươi cùng với Lãnh Nguyệt cùng gia nhập vào Âm Dương Học Đường. Hiện tại ngươi rất nhanh đã đạt đến hai quan như vậy, đã khiến cho giới chức sắc của Học Viện phải suy nghĩ lại, đồng thời cũng bắt đầu triển khai việc nghiên cứu lại về Tam Hệ Ma Kỹ Tổ Hợp lần đó. Nhưng mà, trong quá trình nghiên cứu cũng cần phải có kiểm nghiệm thực tế. Vốn là định chờ đến khi ngươi và Lãnh Nguyệt cùng nhau đạt đến cấp bậc hai quan mới để cho hai người các ngươi ghép lại thành cặp tiến hành nghiên cứu. Nhưng mà, tốc độ gia tăng ma lực của ngươi quá nhanh, khoảng cách của Lãnh Nguyệt đến hai quan còn một quãng thời gian quá xa. Cho nên, chuyện thực nghiệm này quyết định đổi lại là do ngươi cùng với người vừa mới gia nhập vào Âm Dương Học Đường, Quý Thủy Hệ Lâm Bảo Nhi học muội kết hợp mà làm.
Cơ Động giật mình nói:
- Nói như vậy, lần này sơ khảo, ta cũng phải cùng với Lam Bảo Nhi tiến hành thí nghiệm Tam Hệ Ma Kỹ Tổ Hợp kia chứ?
Phất Thụy gật gật đầu, cười hắc hắc nói:
- Ngươi cũng không biết đâu, ngày hôm qua ban giám hiệu náo loạn đến ngất trời a. Bất quá, lần này lão sư cũng hết sức hãnh diện đó...
Nói tới đây, hắn liếc nhìn Lam Bảo Nhi một cái, ngậm miệng không nói tiếp, bất quá trong mắt lại tràn ngập vẻ đắc ý.
Lúc này, Lam Bảo Nhi nói:
- Phất Thụy sư huynh, rất vinh hạnh có thể được ngài tiến hành giám hộ, cùng với Cơ Động cùng nhau tham gia lần sơ khảo này. Từ nay về sau, các ngươi cứ việc gọi ta là Bảo Nhi là được rồi.
Phất Thụy mỉm cười, nói:
- Bảo Nhi sư muội, ta nghe nói, ngươi chính là đệ nhất mỹ nhân trong các đệ tử chính thức của Thủy Hệ. Quả nhiên là danh bất hư truyền a.
Gương mặt Lam Bảo Nhi khẽ ửng đỏ:
- Đây chỉ là các học viên nói lung tung mà thôi.
Phất Thụy ha ha cười nói:
- Sao lại là nói lung tung chứ? Ngươi chỉ mới mười lăm tuổi thì phải. Chờ thêm vài ba năm nữa, nhất định sẽ là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Bất quá, tiểu sư đệ của ta cũng không tệ đâu. Ta tin chắc, thành tựu sau này của hắn nhất định là sẽ hơn ta rất nhiều.
Vừa nói, hắn còn hướng về phía Lam Bảo Nhi chớp chớp mắt vài cái.
Gương mặt Lam Bảo Nhi lại càng đỏ thêm vài phần, thẹn thùng nói:
- Phất Thụy sư huynh, chúng ta cũng nên lên đường thôi.
Nói xong, quay sang liếc Cơ Động một cái, quay đầy chạy thẳng ra ngoài.
Cơ Động có chút bất đắc dĩ nói:
- Đại sư huynh, ta còn phải cùng nàng ta tham gia sơ khảo nữa. Ngươi nói như vậy, chẳng phải khiến cho chúng ta trong lúc tiến hành sơ khảo rất xấu hổ hay sao?
Phất Thụy thấp giọng nói:
- Ngươi không biết đâu, sư phụ cùng với hai vị đổng sự của Thủy Hệ luôn luôn bất hòa. Nếu như ngươi có thể đem vị đệ nhất mỹ nhân của Thủy Hệ này cuỗm đi mất, sư phụ nhất định sẽ rất có mặt mũi đó. Hai vị đổng sự Thủy Hệ nhất định sẽ tức đến hộc máu luôn. Ha ha ha...
Cơ Động im lặng không nói nên lời:
- Sư huynh, chúng ta phải khởi hành thôi.
- Được, được, đi thôi. Bất quá, tiểu sư đệ, chẳng lẽ ngươi cũng không chút nào động tâm hay sao? Lam Bảo Nhi quả thật không tệ đâu. Chẳng những người xinh đẹp, càng hiếm có hơn nữa chính là không chút kiêu căng, tính tình hào sảng. Nàng ta chính là tình nhân trong mộng của hơn phân nửa các nam đệ tử trong Học Viện chúng ta a!
Cơ Động chỉ có lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước thẳng ra ngoài. Lam Bảo Nhi quả thật không tệ, nhưng mà, trong lòng hắn đã sớm có người khác, cho dù là một hình bóng của người khác cũng không hề tồn tại.
Ra khỏi đại môn của Thiên Can Học Viện, vẻ tươi cười khi nãy của Phất Thụy hoàn toàn biến mất, lại khôi phục thái độ trầm trọng, khí thế bức người như ngày xưa. Đi bên cạnh hắn, rất dễ dàng cảm nhận được lực áp bách mãnh liệt. Cơ Động còn đỡ một chút, nhưng Lam Bảo Nhi lại không thể không tránh xa Phất Thụy một chút, tự nhiên là đi ở phía khác bên cạnh Cơ Động.
Phất Thụy mang theo hai người trực tiếp đi ra ngoài thành. Trung Nguyên thành thật sự là quá lớn, đến khi bọn họ đi ra đến ngoại thành, đã hơn một canh giờ sau rồi. Sau khi đi ra khỏi thành mấy dặm, Phất Thụy dẫn hai người đến một cánh rừng nhỏ ngoại thành mới ngừng lại, tạm thời nghỉ ngơi.
- Sư huynh, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu vậy?
Cơ Động hỏi.
Phất Thụy nói:
- Hiện tại cũng đến lúc nói cho các ngươi biết nội dung sơ khảo. Đối với các đệ tử Âm Dương Học Đường chúng ta mà nói, chúng ta ở trong Âm Dương Học Đường, cũng không chỉ đơn giản là học tập mà thôi. Ngoài việc tiến hành học tập và tu luyện, quan trọng hơn chính là nghiên cứu các loại ma kỹ cường đại, và còn tăng cường năng lực thực chiến nữa. Cho nên, các đệ tử của Âm Dương Học Đường cũng không có hạn chế về tuổi tác. Nếu nói rằng Thiên Can Học Viện là một gã chiến sĩ cường đại, vậy thì đệ tử của Âm Dương Học Đường chúng ta chính là mâu và thuẫn của vị chiến sĩ đó. Bởi vậy, hễ là một đệ tử của Âm Dương Học Đường, ngoại trừ việc gia tăng ma lực của bản thân, còn phải có năng lực thực chiến cực mạnh mới được. Như vậy mới có thể ứng biến với mọi tình huống phát sinh, hơn nữa còn phải phát huy ra thực lực mạnh nhất của bản thân nữa, cũng có thể tự bảo vệ mình thật tốt. Kỳ sơ khảo của các ngươi, chính là quá trình kiểm nghiệm năng lực thực chiến của các ngươi.
Cơ Động và Lam Bảo Nhi đồng thời liếc nhau một cái. Cho dù là Cơ Động tâm lý đã hơn ba mươi tuổi, nhưng khi nghe đến hai chữ thực chiến cũng không khỏi có loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Từ sau khi hắn trở thành một gã Âm Dương Ma Sư, đối với hắn mà nói, chân chính thực chiến cũng chỉ có hai lần mà thôi, một lần chính là cuộc sinh tử chiến với Lưu Tuấn, lần kia chính là lúc đối mặt với Thanh Mộc Lang Vương. Các trận chiến đấu khác chỉ có thể coi là các cuộc tỷ thí bình thường mà thôi.
Phất Thụy lấy ra một cái bản đồ, mở ra trước mặt hai người, đưa tay chỉ vào một điểm trên bản đồ, nói:
- Các ngươi nhìn nè. Đây chính là Địa Linh Sơn, cách thành Đông của Trung Nguyên thành hơn năm trăm dặm. Dãy núi chập chùng, tuy rằng diện tích cũng không quá mức rộng lớn, núi cũng không cao lắm, nhưng trong đó lại toàn là rừng rậm nguyên sinh. Rất nhiều ma thú sinh hoạt trong đó. Chung quanh Địa Linh Sơn có bốn quân đoàn binh lực của Trung Thổ Đế Quốc đóng quân tại đó, cùng với một ít ma sư tiến hành phòng ngự, để ngăn ngừa ma thú trong đó ra khỏi rừng làm hại dân chúng. Đồng thời đây cũng là một trường săn bắn lớn. Bất luận là kẻ nào, chỉ cần giao nộp một trăm kim tệ, là có thể đi vào trong đó tiến hành liệp sát ma thú. Da, lông ma thú, cùng với xương cốt đều có thể bán lấy tiền. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là một ít ma thú còn có thể sản xuất ra ma hạch nữa. Ma thú Tinh hạch đối với Âm Dương Ma Sư chúng ta mà nói có tác dụng rất tốt. Địa điểm khảo hạch của các ngươi chính là nơi này.
Lam Bảo Nhi nói:
- Như vậy là muốn chúng ta đi liệp sát ma thú, có đúng không?
Phất Thụy gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là muốn các ngươi đi liệt sát ma thú. Các ngươi có tổng cộng một tháng thời gian. Trong vòng một tháng, không được rời khỏi phạm vi của Địa Linh Sơn. Dùng hết khả năng liệp sát ma thu, thu hoạch tinh thạch. Yêu cầu cơ bản nhất của sơ khảo chính là mỗi người các ngươi phải thu hoạch được ít nhất mười cái Ma thú Tinh hạch có cùng thuộc tính với bản thân. Tinh hạch và ma thú có cấp bậc giống nhau, cũng chia làm mười cấp. Trong số mười cái Ma thú Tinh Hạch cùng thuộc tính mà các ngươi phải thu hoạch, phẩm chất đều không được kém hơn Tam giai. Hơn nữa, bởi vì hai người các ngươi cùng nhau tiến hành sơ khảo, nên nhất định phải có ít nhất một cái Tinh Hạch có thuộc tính Tứ giai. Hoàn thành được việc này mới tính là các ngươi thông qua sơ khảo. Nếu trong vòng một tháng thời gian, các ngươi không thể hoàn thành, như vậy bất luận kẻ nào cũng không thể lưu các ngươi lại, chỉ có thể rời khỏi Âm Dương Học Đường, các ngươi rõ chưa?
- Rõ rồi.
Cơ Động và Lam Bảo Nhi đồng thời gật đầu đáp.
Lam Bảo Nhi nói:
- Phất Thụy sư huynh, Cơ Động là Âm Dương Song Thuộc Tính, chẳng lẽ, hắn cần phải thu thập mỗi thuộc tính mười cái Tinh hạch hay sao?
Phất Thụy nói:
- Đúng vậy. Cho nên, Cơ Động, nhiệm vụ của ngươi còn nặng nề hơn so với Bảo Nhi nhiều. Tuy rằng ta là sư huynh của ngươi, nhưng trong quá trình sơ khảo, ta sẽ không trợ giúp ngươi bất cứ chuyện gì. Lần này ta cùng các ngươi đến đây, chỉ là trong những lúc các ngươi gặp phải địch nhân thực lực cực kỳ cường đại, không thể đối kháng nổi, lúc đó ta mới ra tay trợ giúp. Những chuyện khác, đều do hai người các ngươi tự mình làm thôi. Sau khi tiến vào Địa Linh Sơn, ta cũng sẽ không đi chung với các ngươi nữa. Kỳ thật, chỉ cần các ngươi không tiến vào khu vực trung tâm của Địa Linh Sơn, cũng sẽ không gặp những loại ma thú trên cấp bốn đâu. Với thực lực hiện tại của các ngươi, tự bảo vệ mình cũng không phải chuyện khó khăn. Đương nhiên, ta nhất thiết phải nhắc nhở các ngươi, trong rừng rậm, bất cứ lúc nào các ngươi cũng có thể gặp phải ma thú tập kích, nhất thiết phải luôn luôn cảnh giác. Một chút nữa, chúng ta sẽ dừng lại ở Địa Linh Thành, bên ngoài Địa Linh Sơn để các ngươi mua một số nhu yếu phẩm cần thiết. Sau đó chúng ta sẽ tiến vào Địa Linh Sơn. Tất cả các phí dụng cần thiết, đều do Học Viện chi trả.
Cơ Động nói:
- Một chút nữa? Sư huynh, là năm trăm dặm đó. Chúng ta tốt nhất là thuê một chiếc xe ngựa để đi. Cho dù là đi xe ngựa, chỉ sợ một ngày cũng chưa chắc đến được nơi đó.
Phất Thụy cười nhạt:
- Năm trăm dặm thì tính làm gì. Một ngày đi mấy ngàn dặm ta cũng từng thử qua rồi. Năm trăm dặm, bất quá chỉ tốn một canh giờ mà thôi.
Khí phách của Lôi Đế lại nở rộ, lời nói của hắn tràn ngập sự tự tin mãnh liệt.
- Các ngươi nhìn xem.
Vừa nói, lam quang chợt lóe lên trong mắt Phất Thụy. Ma lực dâng trào không gì sánh kịp nháy mắt nổ tung. Cơ Động mơ hồ cảm nhận được ánh sáng mặt trời trong không trung cũng phải ảm đạm bớt vài phần. Trên đỉnh đầu bọn họ đã rất nhanh xuất hiện một đám mây đen cực lớn.
Điện quang màu lam tím đột nhiên hiện ra trên làn da của Phất Thụy, nhưng tầng hào quang này lại giống như là một tầng áo giáp thực thể vậy, mang theo một loại khí phách chấn nhiếp lòng người. Cái Dương Miện màu trắng đặc thù lặng yên xuất hiện trên đỉnh đầu Phất Thụy, hiển lộ ra thực lực mạnh mẽ sáu quan sáu mươi chín cấp.
Nhìn thấy Dương Miện của hắn, Lam Bảo Nhi không khỏi kinh hô một tiếng. Tuy rằng nàng đã sớm nghe qua đại danh của Lôi Đế. Nhưng hôm nay thấy Phất Thụy trước mắt Cơ Động, biểu hiện lại hết sức ôn hòa, cho nên Lam Bảo Nhi cũng không có cảm nhận được cái gì. Thế nhưng lúc này khi thấy Phất Thụy chân chính phóng xuất ra ma lực của bản thân, bày ra thực lực sáu quan gần bảy quan hết sức cường đại, trong lòng Lam Bảo Nhi mới chính thức hiểu rõ ràng, đứng trước mặt mình chính là thủ tịch của Âm Dương Học Đường, kẻ mà mười năm qua chưa từng có ai có gan khiêu chiến, một đời Lôi Đế Phất Thụy.
Hai tròng mắt của Phất Thụy cùng với sự xuất hiện của Dương Miện đã hoàn toàn hóa thành màu lam tím. Chỉ thấy hai tay của hắn vẽ ra trong không trung một ký hiệu kỳ dị, tay phải đột nhiên vung lên không trung. Phanh lớn một tiếng, một tiếng sấm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, một luồng sấm sét kinh thiên động địa phát ra, làm cho vô số chim muông, dã thú trong mảng rừng cây nhất thời bay chạy tan tác.
Ngay trước mắt Cơ Động và Lam Bảo Nhi, một mà thần kỳ chợt xuất hiện. Luồng lôi điện vang vọng kia cũng không có biến mất cùng với tiếng nổ vang, mà làm đọng lại trong không trung. Một luồng lôi điện màu lam tím giống như là được khảm vào trong không khí vậy.
Ngay sau đó, Phất Thụy dang rộng hai tay ra hai bên:
- Xuất hiện đi, Lôi Đình.
Luồng lôi điện đang đọng lại trong không trung chợt trong nháy mắt mở rộng, một thân thể khổng lồ mà hùng tráng chợt từ trong đó nhảy ra.
Đó là một sinh vật cực kỳ to lớn, ngay khi một nửa thân mình nó nhảy ra khỏi luồng lôi điện, Cơ Động đã cảm thấy có chút quen thuộc. Nó có một cái đầu thật lớn, trong miệng răng nhọn dày đặc giống như đao kiếm vậy, nhìn qua cực kỳ dữ tợn. Toàn bộ thân thể bao phủ vô số vảy màu lam tím. Xung quanh đầu nó có những gai nhọn thật lớn, chiều dài của mỗi một cái gai nhọn cũng phải hơn hai thước.
Khi toàn bộ thân thể nó đã nhảy ra khỏi luồng lôi điện, có thể nhìn thấy rõ ràng, chiều cao của nó ước chừng hơn hai mươi thước, toàn thân bao phủ dày đặc vảy nhọn màu lam tím, trên thân còn có vô số luồng lôi điện giống như bầy rắn không ngừng xuất hiện. Một cặp cánh khổng lồ mở ra, thậm chí chiều rộng còn lớn hơn chiều cao của nó nữa. Hai chân sau tráng kiện có lực chống đỡ thân thể khổng lồ của nó. Chân trước nhỏ hơn một chút. Ở trước ngực có một ký hiệu tia chớp thật lớn, chiều dài hơn ba thước. Khi nó nhìn xung quang, trong con ngươi không ngừng có lôi điện lóe lên. Trong không khí không ngừng phát ra tiếng nổ đì đùng.
Khi sinh vật khổng lồ này mới xuất hiện, Cơ Động đã không nhịn được kinh hô lên một tiếng:
- Rồng?
Đúng vậy, con sinh vật khổng lồ này so với con Băng Tuyết Cự Long Phong Sương có ít nhất sáu thành giống nhau. Hình dạng tổng thể cũng không chênh lệch lắm. Chỉ có điều là nhỏ hơn một chút, với lại, những gai nhọn xung quanh đầu nó và dọc sống lưng, lại thêm những cái gai nhọn hoắc trên đầu cánh của nó thì Phong Sương lại không có.
Nếu nói trong cặp mắt của Phong Sương chỉ toát ra sự âm hiểm, giảo hoạt, tàn nhẫn và uy nghiêm, thì thần thái mà con cự long màu lam tiếp trước mắt này toát ra cũng chỉ có uy thế mà thôi. Tương tự như ánh mắt của Phất Thụy vậy, hết sức bá đạo.
Từ cảm nhận ban đầu mà nói, con cự long màu lam tím này cũng không có được cấp bậc cao như Phong Sương, trí tuệ cũng kém hơn. Nhưng bất luận nói thế nào, nó cũng là một con Rồng a! Phất Thụy triệu hồi ra Rồng. Chuyện này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Ngay lúc con cự long này vừa mới từ trong lôi điện bước ra, bản tính nhát gan vốn có của nữ nhân đã khiến Lam Bảo Nhi sớm trốn sau lưng Cơ Động, hai tay nắm chặt vạt áo của hắn, thân thể còn run lên nhè nhẹ.
Ánh mắt Phất Thụy lóe ra quang mang nóng rực, ha ha cười, nói:
- Tiểu sư đệ, đây chính là bạn của ta, Lôi Đình. Nó là một con Rồng biến dị, Tử Lôi Diệu Thiên Long. Cũng là loại biến dị giống như ma lực của ta vậy. Lúc ta sử dụng ra ma lực, biểu tượng xuất hiện chính là nó. Đây chính là chỗ khác biệt của ma lực biến dị với những ma sư bình thường khác. Cho nên có thể nói, ta và Lôi Đình quả thật rất có duyên phận.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |