← Ch.041 | Ch.043 → |
Đường Tăng nói xong, lại dùng pháp lực quấn lấy Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội, mang theo mấy người Tôn Ngộ Không bay ra khỏi vườn trái cây này, rồi đi về hướng lối ra của Ngũ Trang Quan.
- Sư phụ, hắn nói dối, mau ngăn hắn lại, nhất định là hắn trộm Quả Nhân Sâm!
Thanh Phong lớn tiếng nói.
- Hãy tin bọn con, sư phụ, bọn con tuyệt đối không trộm Quả Nhân Sâm mà.
Sắc mặt Thanh Dật cũng trắng bệch, bọn họ rất oan uổng, mà cũng thật kì lạ, tại sao khi quay ngược thời gian, lại nhìn thấy giống như bọn họ đang trộm Quả Nhân Sâm nhỉ?
Trấn Nguyên Đại Tiên cau mày, sắc mặt âm trầm, không hề trả lời hai đệ tử, cũng không ngăn cản đoàn người Đường Tăng rời đi.
Không ngờ dĩ nhiên là hai đồ đệ mình làm ra chuyện này, Trấn Nguyên Đại Tiên cảm thấy thật mất mặt, cũng rất tức giận.
Nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy có gì đó là lạ?
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
......
Sau khi đoàn người Đường Tăng ra khỏi Ngũ Trang Quan, liền vội vàng suốt đêm rời khỏi đây.
Đường Tăng, Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội đương nhiên sẽ ngồi trên bảo tọa, để Long Quy chở đi.
Tôn Ngộ Không đi trước mở đường, Trư Bát Giới dẫn đường cho Long Quy, Sa Tăng thì vác theo hành lí.
Tằng Tiểu Muội cùng Cao Thúy Lan đều ăn gần nửa Quả Nhân Sâm rồi, lúc này đang tiến hành lột xác, cho nên mặc dù lên đường cả đêm, hai người cũng không thấy buồn ngủ.
Có điều nhìn bóng đêm thâm trầm, mây đen che mất mặt trăng, Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội đều thấy hơi buồn, các nàng đều chưa trải qua loại chuyện lặn lội đường xa như vậy, hơn nữa còn là đi vào ban đêm.
- Thúy Lan, hối hận đi theo chúng ta rồi hả?
Đường Tăng thấy thế, bèn hỏi Cao Thúy Lan.
- Không.
Cao Thúy Lan kiên định lắc đầu:
- Ta không hối hận!
So với việc ở trong khuê phòng mười mấy năm, thậm chí có thể là cả đời, Cao Thúy Lan tình nguyện phiêu bạt cùng Đường Tăng, cho dù để nàng chọn lại, nàng vẫn sẽ chọn đi theo Đường Tăng.
- Tiểu Muội cũng không hối hận.
Tằng Tiểu Muội cũng nói, mặc dù nàng rất nhớ cha mẹ, nhưng nàng lại càng muốn đi với Đường
Tăng.
Thứ nhất là bởi vì mấy người Đường Tăng rất có bản lĩnh, mà Tằng Tiểu Muội thì lại rất sùng bái những người như vậy.
Thứ hai, nàng cũng giống như Cao Thúy Lan, coi Đường Tăng là chỗ dựa.
Đường Tăng rất yêu thích mỹ nữ, với Lolita cũng vậy, cho nên khoảng thời gian này thỉnh thoảng sẽ táy máy tay chân với Tằng Tiểu Muội, mặc dù không thật sự làm gì nàng, nhưng với quan niệm phong kiến mãnh liệt, Tằng Tiểu Muội đã coi mình là người của Đường Tăng.
Nữ giới của thời đại này đều thờ phụng quan niệm
gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó-, nên Đường Tăng muốn đi, nàng đương nhiên cũng phải đi theo.
Đường Tăng khẽ mỉm cười, thương yêu vuốt ve mái tóc đẹp của Tằng Tiểu Muội.
- Bảo vệ sư phụ!
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không quát to một tiếng, có chuyện lạ xảy ra.
Ào ào ào...
Từng luồng từng luồng sức hút kinh khủng đột nhiên xuất hiện, muốn hút bọn họ đi.
Đồng thời Đường Tăng phát hiện, xa xa phía sau có một thứ giống như hố đen, sức hút kinh khủng kia chính là từ đó truyền tới.
- Là Tụ Lý Càn Khôn của lão đầu Trấn Nguyên kia!
Tôn Ngộ Không hét lớn, hơi kinh hãi, bởi vì hắn cũng không thể chống lại sức hút kinh khủng kia, kể cả mấy người Long Quy cùng Đường Tăng, đều bị hút vào, đồng thời nhanh chóng thu nhỏ lại tiến vào bên trong Tụ Lý Càn Khôn.
Đường Tăng rốt cục phản ứng lại, hoàn toàn biến sắc, hắn biết Trấn Nguyên Đại Tiên nhất định đã phát hiện ra cái gì, muốn ra tay thật rồi.
- Muốn trở mặt sao? Vậy thì đừng trách bần tăng!
Vẻ mặt Đường Tăng âm trầm, cắn răng, buông Tằng Tiểu Muội cùng Cao Thúy Lan, nhảy về phía Tôn Ngộ Không, mang theo Tôn Ngộ Không thuấn di ra khỏi phạm vi của sức hút kia.
Sở dĩ chỉ mang theo Tôn Ngộ Không, là vì hắn nhiều tác dụng nhất, nếu mang những người khác đi, có thể nói căn bản không có tác dụng gì.
Sau một khắc, Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh núi cách đó mười dặm, ở bên dưới, Trấn Nguyên Đại Tiên duỗi ra một cánh tay, ống tay áo bên đó của hắn trở nên vô cùng to lớn, dài hơn mười mét, rộng khoảng ba bốn mét.
Tay áo của Trấn Nguyên Đại Tiên giống như hố đen, thả ra sức hút kinh khủng, mắt thấy mấy người Trư Bát Giới cùng Tằng Tiểu Muội sắp bị hút vào.
Tôn Ngộ Không hơi sững sờ, sao đột nhiên lại tới đây nhỉ?
Trấn Nguyên Đại Tiên cũng kinh ngạc, dĩ nhiên có người tránh thoát được Tụ Lý Càn Khôn của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên.
- Ngộ Không, ngăn cản hắn!
Đường Tăng hét lớn.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không hét lớn một tiếng, lấy ra Kim Cô Bổng đánh về phía Trấn Nguyên Đại Tiên.
- Hừ!
Cánh tay còn lại của Trấn Nguyên Đại Tiên đột nhiên đánh ra, mạnh mẽ chống lại Kim Cô Bổng.
Leng keng!
Kim Cô Bổng va chạm với bàn tay vang lên một tiếng như kim loại ma sát với nhau tạo thành.
Một luồng kình phong khuấy động, Tôn Ngộ Không bị chấn động đến mức bay ngược lại mấy chục mét, Trấn Nguyên Đại Tiên cũng phải lui về sau hai bước, Tụ Lý Càn Khôn bị cắt đứt.
Vèo vèo vèo ——
Trư Bát Giới, Sa Tăng với Long Quy do tiểu bạch long hóa thành vội vàng phát lực, tránh khỏi sức hút của Tụ Lý Càn Khôn, cứu Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội ra.
- Trở về!
Trấn Nguyên Đại Tiên lại phất tay áo, muốn dùng Tụ Lý Càn Khôn hút mấy người Sa Tăng vào.
- Chưởng Tâm Lôi!
Đường Tăng đánh ra một chưởng, một đạo lôi điện mang theo quả cầu sét bay về phía Trấn Nguyên Đại Tiên.
Trấn Nguyên Đại Tiên ngẩng đầu nhìn lại, nháy mắt, liền tiêu diệt Chưởng Tâm Lôi, đồng thời một pháp lực vô hình cuồn cuộn xuất hiện, đánh bay Đường Tăng.
Oanh ——
Đường Tăng bay về phía sau, đập vỡ một ngọn núi nhỏ cách đó mấy trăm mét, ngay lập tức phun ra máu.
- Mạnh như vậy?
Đường Tăng chấn động, lần đầu nhìn thấy thực lực khủng bố của cấp 53, dĩ nhiên nháy mắt đã đánh bại hắn.
- Lão già Trấn Nguyên, tiếp chiêu!
Tôn Ngộ Không lại phóng tới lần nữa, một gậy đánh về phía Trấn Nguyên Đại Tiên.
Trấn Nguyên Đại Tiên trực tiếp nắm lấy Kim Cô Bổng, pháp lực cuồn cuộn, muốn đoạt lấy Kim Cô Bổng, nhưng Tôn Ngộ Không cầm rất chặt, vì vậy hai người trong lúc nhất thời không thể làm gì nhau.
Mà bởi vì Trấn Nguyên Đại Tiên phân tâm đối phó Tôn Ngộ Không, mặc dù Tụ Lý Càn Khôn còn đang mở, nhưng sức hút đã không kinh khủng như vậy nữa, có điều mấy người Trư Bát Giới cũng không có cách nào tránh ra, cứ như vậy mà bị cố định trên không trung.
Vèo!
Đường Tăng bay đến, căm tức nhìn Trấn Nguyên Đại Tiên:
- Đại tiên, ngươi thật sự muốn trở mặt với bần tăng sao?
- Kim Thiền Tử, ngươi quá đề cao mình rồi, trước đây bản đại tiên kính trọng ngươi, chỉ là bởi vì phật tổ Như Lai!
Trấn Nguyên Đại Tiên lạnh lùng nói.
- Coi thường bần tăng, ngươi sẽ hối hận!
Đường Tăng cũng nổi giận.
- Chỉ bằng Kim Thiền Tử ngươi, còn chưa đủ tư cách để bản đại tiên hối hận!
Trấn Nguyên Đại Tiên cười lạnh, đồng thời pháp lực cuồn cuộn xuất hiện, muốn đánh bay Tôn Ngộ Không.
Trấn Nguyên Đại Tiên cũng rất giỏi, đối phó Tôn Ngộ Không, lại còn có thể phân tâm dùng Tụ Lý Càn Khôn giữ mấy người Trư Bát Giới.
Đường Tăng cười gằn, nhanh chóng hỏi dò trong lòng:
- Hệ thống, thứ gì có thể đối phó Trấn Nguyên Đại Tiên?
- Tình huống trước mắt, túc chủ có thể đổi một cái Định Thân Phù tiên cấp, giữ lấy Trấn Nguyên Đại Tiên, tự Tôn Ngộ Không sẽ giải quyết.
Hệ thống nói.
- Vậy mau lấy Định Thân Phù ra.
Đường Tăng vui vẻ.
Sau một khắc, trong đầu hắn xuất hiện thông tin của đạo cụ Định Thân Phù:
Định Thân Phù phàm cấp (10 điểm kinh nghiệm), Định Thân Phù linh cấp (100 điểm kinh nghiệm), Định Thân Phù tiên cấp (1000 điểm kinh nghiệm), Định Thân Phù đạo cấp (10000 điểm kinh nghiệm)!
Mặt sau còn có gì đó, nhưng Đường Tăng không kịp nhìn, không chút do dự bỏ ra 1000 điểm kinh nghiệm, đổi lấy một cái Định Thân Phù tiên cấp.
- Hệ thống, tại sao tao cảm thấy Định Thân Phù này rất rẻ? Định Thân Phù 1000 điểm kinh nghiệm, thật sự có thể giữ Trấn Nguyên Đại Tiên?
Đường Tăng nói.
- Đó là bởi vì Định Thân Phù chỉ dùng được một lần, hơn nữa, lấy thực lực của Trấn Nguyên Đại Tiên, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ một phút.
Hệ thống nói:
- Có điều, lấy năng lực của Tôn Ngộ Không, một phút, là đủ rồi!
- Thì ra là như vậy!
Đường Tăng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Sau một khắc, một cái bùa chú xuất hiện ở trong tay Đường Tăng, hắn cười gằn, nhìn về phía Trấn Nguyên Đại Tiên:
- Bần tăng đã nói, ngươi sẽ hối hận!
← Ch. 041 | Ch. 043 → |