← Ch.044 | Ch.046 → |
Khi mặt trời lên đến giữa bầu trời, đoàn người Đường Tăng đã rời xa Ngũ Trang Quan.
Lúc này bọn họ đang lên núi, ngọn núi này rất to lớn, sơn đạo chót vót.
Mặt trời nóng hừng hực, trước sau không có bất cứ cái gì, Tôn Ngộ Không vẫn vui vẻ nhảy tới nhảy lui, Trư Bát Giới thì lại không ngừng dùng tay quạt gió.
- Ôi, nóng quá, theo lão Trư ta, sơn đạo cao chót vót như vậy, trực tiếp dùng pháp lực bay qua không phải càng tốt hơn sao?
Trư Bát Giới oán giận nói.
- Bát Giới, tâm tĩnh tự nhiên sẽ mát, không nhìn thấy sư phụ không nóng sao?
Đường Tăng ngồi trên lưng Long Quy, ôm Tằng Tiểu Muội vào trong ngực.
Thanh Dật bị giam cầm pháp lực, cũng đứng trên lưng Long Quy, không để cho nàng đi, nghe vậy, nàng khinh bỉ nhìn Đường Tăng.
- Sư phụ, người đứng nói chuyện không đau eo ư, người cũng xuống đi một chút thử xem.
Trư Bát Giới nói thầm.
- Bát Giới, nếm được khổ trong khổ, mới là heo trên heo, ngươi vẫn cần nỗ lực nha.
Đường Tăng nghiêm trang nói.
- Phù phù...
Cao Thúy Lan không nhịn được bật cười.
Liền ngay cả Thanh Dật vẫn luôn lạnh lẽo nghiêm mặt, đều suýt chút nữa bị trêu cười.
- Hì hì, heo trên heo không phải vẫn là heo sao?
Tằng Tiểu Muội cười nói.
Nhìn thấy mỹ nữ nở nụ cười, Trư Bát Giới ngược lại không nóng, chảy nước miếng xem mỹ nữ.
- Bát Giới, biểu hiện tốt một chút, sư phụ cho phép ngươi tìm lão bà.
Bỗng nhiên Đường Tăng nói.
Lỗ tai Trư Bát Giới nhất thời dựng thẳng lên, tinh thần phấn chấn:
- Sư phụ người nói thật sao?
- Không chỉ cho phép con tìm lão bà, còn cho phép con ăn thịt.
Đường Tăng nói.
Trư Bát Giới nhất thời chậc lưỡi, khoảng thời gian này hoặc là không có gì ăn, hoặc là chỉ uống canh không, hắn đã sớm ăn chán:
- Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư phụ.
Trư Bát Giới âm thầm quyết định, nhất định phải biểu hiện thật tốt, đồng thời hắn cũng không thấy nóng chút nào nữa, Tinh Khí Thần dồi dào.
Tôn Ngộ Không cùng Sa Tăng đều nghi hoặc liếc mắt nhìn Đường Tăng, tiểu bạch long hóa thành Long Quy thì lại không ngừng mà bĩu môi, hắn thật hoài nghi cứ như vậy đến Tây Thiên, có thể lấy được chân kinh thật sao?
- Hòa thượng uống rượu ăn thịt!
Thanh Dật châm chọc nói.
- Thiện tai!
Đường Tăng nghiêm trang nói:
- Cảnh giới tối cao của Phật ý chính là: rượu thịt đi qua ruột, Phật tự lưu trong lòng!
- Xì...
Thanh Dật châm chọc cười nhạo.
Đường Tăng liếc mắt nhìn Thanh Dật, đã thấy trong mắt nàng chứa đầy trào phúng cùng xem thường, còn có một tia cừu hận.
Sau đó hắn chăm chú đánh giá vóc người Thanh Dật, thiếu nữ mười tám tuổi, đã có dáng vẻ yêu kiều, thân thể mềm mại, trước sau lồi lõm, khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ, có điều sự kiêu ngạo khắc trong xương đó lại không phải một chốc có thể xóa đi.
- Bần tăng còn thiếu một áp trại phu nhân.
Đường Tăng nghiêm trang nói, sau đó không hề nhìn Thanh Dật nữa.
Cao Thúy Lan nghe vậy, theo bản năng vặn vặn góc quần, Tằng Tiểu Muội thì lại nửa hiểu nửa không liếc mắt nhìn Đường Tăng.
Thanh Dật nghe xong, hơi sững sờ, sau đó suýt chút nữa nhảy dựng lên, thét to:
- Không thể nào, bản cô nương chết cũng sẽ không gả cho loại hòa thượng đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu như ngươi!
Đường Tăng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hỏi không nghe, bắt đầu sắp xếp lại tất cả các thứ đoạt được ở Ngũ Trang Quan.
Lúc này dữ liệu của hắn là:
Túc chủ: Đường Tăng
Siêu cấp Đường Tăng: cấp 17 (0/655360)
Kinh nghiệm: 812489
Kĩ năng: Phật Kinh Toàn Bản phàm cấp; Bạo Liệt Hỏa Cầu; Chưởng Tâm Lôi; Thuấn Di Thần Thông
Đạo cụ: Cẩm Bào Cà Sa; Cửu Hoàn Tích Trượng; linh khí hạ phẩm chủy thủ, Thiên Đạo Nhãn Kính
- Hệ thống, tao muốn thăng cấp!
Đường Tăng ở trong lòng nói với hệ thống.
- Keng, thăng cấp thành công!
Hệ thống phản ứng rất nhanh.
Sau một khắc, khí tức Đường Tăng nhanh chóng tăng vọt, sức mạnh thân thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, pháp lực trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng cường.
Ngoại trừ Cao Thúy Lan cùng Tằng Tiểu Muội, những người còn lại đều cảm ứng được khí tức Đường Tăng tăng vọt, đều kinh ngạc nhìn về phía Đường Tăng.
Đặc biệt Thanh Dật, trong mắt loé ra một tia hoài nghi:
- Tên hòa thượng ghê tởm này, nhất định là ăn trộm Quả Nhân Sâm của sư phụ mới có thể tăng cao tu vi!
......
Thăng cấp rất nhanh liền hoàn thành, Đường Tăng cảm thấy trạng thái của mình tốt nhất từ trước đến giờ, lực lượng lại tăng lên rất nhiều so với lúc trước.
Lúc này dữ liệu của hắn đã biến thành:
Túc chủ: Đường Tăng
Siêu cấp Đường Tăng: cấp 18 (0/1310720)
Kinh nghiệm: 157129
Kĩ năng: Phật Kinh Toàn Bản phàm cấp; Bạo Liệt Hỏa Cầu; Chưởng Tâm Lôi; Thuấn Di Thần Thông
Đạo cụ: Cẩm Bào Cà Sa; Cửu Hoàn Tích Trượng; linh khí hạ phẩm chủy thủ, Thiên Đạo Nhãn Kính
Còn lại hơn 15 vạn điểm kinh nghiệm, để lên cấp 19, còn cần hơn 1 triệu điểm kinh nghiệm, nếu như đổi tất cả Quả Nhân Sâm còn lại, cũng là đủ, nhưng coi như lại tăng một cấp, tác dụng cũng không lớn.
Cho nên Đường Tăng liền buông tha cho dự định đổi Quả Nhân Sâm, hắn cảm thấy giữ lại Quả Nhân Sâm sẽ có tác dụng lớn hơn nữa.
Mở mắt ra, Đường Tăng liền nhìn thấy Thanh Dật đứng bên cạnh dùng con mắt đầy cừu hận nhìn hắn.
- Nữ thí chủ, ngươi sao vậy?
Đường Tăng hỏi.
Thanh Dật không nói gì, cứ như vậy cừu hận nhìn hắn.
- Dừng lại!
Bỗng nhiên Đường Tăng kêu lên.
Long Quy nhất thời ngừng lại, lúc này vừa vặn bò lên đỉnh núi.
- Sư phụ, sao lại ngừng?
Trư Bát Giới không hiểu nói.
Đường Tăng lôi kéo cánh tay Thanh Dật, mang theo nàng bay xuống khỏi lưng Long Quy, rơi xuống cách đó hai mươi mét.
- Thả ta ra, đồ hòa thượng đê tiện vô liêm sỉ, đừng làm dơ tay bản cô nương!
Thanh Dật tức giận tránh khỏi tay Đường Tăng.
Đường Tăng cũng không để ý, cười lùi về sau, nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, giải trừ cấm chế pháp lực cho vị nữ thí chủ này.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không cách không thổi một hơi về phía Thanh Dật, pháp lực Thanh Dật trong nháy mắt khôi phục.
Thanh Dật cảm thụ pháp lực mênh mông trong cơ thể, hơi sững sờ, lập tức mừng rỡ trong lòng, muốn chạy trốn.
Ngay lúc này, Đường Tăng bỗng nhiên đánh ra một Chưởng Tâm Lôi về phía Thanh Dật.
Thanh Dật vội vàng tránh ra.
Oanh ——
Chỗ đó bị nổ ra một cái hố to, đất đá tung toé.
- Hòa thượng chết tiệt ngươi muốn chết!
Thanh Dật giận dữ, ngọc chưởng chém thẳng, pháp lực hóa thành ánh kiếm bổ về phía Đường Tăng.
- Không được phép thương tổn sư phụ ta!
Sa Tăng vội vàng che ở trước mặt Đường Tăng, đánh tan ánh kiếm.
- Ngộ Tịnh, bình tĩnh đừng nóng!
Đường Tăng sai Sa Tăng tránh ra:
- Nữ thí chủ, bần tăng thấy trong lòng ngươi tràn đầy cừu hận, bần tăng đánh một trận với ngươi, trợ giúp ngươi xóa bỏ cừu hận trong lòng.
Thanh Dật cười gằn:
- Bọn họ ở đây, ta căn bản không thể đả thương ngươi được.
- Nữ thí chủ yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không nhúng tay.
Đường Tăng mỉm cười nói, hắn rất muốn thử xem thực lực bây giờ của mình, mặc dù tu vi đẳng cấp còn có chênh lệch rất lớn với Thanh Dật, nhưng có Thuấn Di Thần Thông, hắn vẫn có chút tự tin.
- Ngộ Không, Bát Giới, Ngộ Tịnh, khi sư phụ không cho các con ra tay thì các con tuyệt đối không được ra tay, biết chưa?
Đường Tăng nói với ba đồ đệ.
- Đã biết, sư phụ.
Trư Bát Giới tỏ thái độ đầu tiên, phải biểu hiện tốt.
- Vâng, sư phụ!
Sa Tăng cũng cung kính nói.
Mà Tôn Ngộ Không thì lại gãi gãi má khỉ, có chút không hiểu Đường Tăng muốn làm gì.
- Nữ thí chủ, hiện tại ngươi có thể yên tâm.
Đường Tăng bay lên, coi đỉnh ngọn núi cách đó mấy trăm mét là chiến trường.
- Ngươi không sợ bản cô nương giết ngươi?
Thanh Dật cảnh giác nói, có điều nàng thật sự rất muốn giết tên hòa thượng khốn kiếp này, cho nên cắn răng đi theo.
- Ta không vào địa ngục thì ai vào!
Đường Tăng khẽ mỉm cười, bỗng nhiên hét lớn:
- Bắt đầu!
Sau một khắc, Đường Tăng bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Thanh Dật, một chưởng vỗ xuống, một quả cầu lửa đỏ đến mức toả sáng đánh về phía Thanh Dật.
Thanh Dật hơi biến sắc, vội vàng lui về phía sau.
Oanh...
Quả cầu lửa nổ lớn, nơi đó ánh lửa bùng lên, nhiệt độ kinh người, suýt chút nữa đốt sạch lông mày Thanh Dật.
Oanh...
Bỗng nhiên Đường Tăng biến mất tại chỗ, sau một khắc lần nữa xuất hiện ở sau lưng Thanh Dật, một đạo Chưởng Tâm Lôi rơi xuống.
Tốc độ của Chưởng Tâm Lôi nhanh hơn Bạo Liệt Hỏa Cầu, lần này Thanh Dật không tránh thoát được, bị đánh trúng.
Oanh...
Thanh Dật bị nổ bay, có điều cả người nàng pháp lực dâng trào, bảo vệ thân thể.
Đường Tăng lại thuấn di biến mất, xuất hiện ở một hướng khác, lại là một đạo Chưởng Tâm Lôi hạ xuống.
Oanh ——
Thanh Dật lại lần nữa bị đánh bay.
Mặc dù có pháp lực hộ thể, nhưng Thanh Dật vẫn cảm thấy khí huyết sôi trào, đồng thời phi thường uất ức, nàng lớn tiếng gào thét:
- Hòa thượng chết tiệt, bản cô nương muốn giết...
Ầm!
Bỗng nhiên một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện ở bên người Thanh Dật, trong tiếng nổ, lại lần nữa nổ bay nàng.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |