Vay nóng Homecredit

Truyện:Đường Tăng Xông Tây Du - Chương 149

Đường Tăng Xông Tây Du
Trọn bộ 627 chương
Chương 149: Nơi Hình Thiên bị giết?
0.00
(0 votes)


Chương (1-627)

Siêu sale Lazada


Đường Tăng cảm thấy loại mô phỏng khí tức này mới có thể khiến khối Thạch Bích này phản ứng mới đúng.

Đương nhiên đó là nếu hắn dự đoán chính xác.

Dưới sự trợ giúp của Hạo Nhiên Chi Thuật, Đường Tăng thành công bắt chước khí tức của tảng đá, nhưng điều này vô dụng, giả cuối cùng vẫn là giả.

Lúc này Đường Tăng lại dùng ý chí của mình gia cố lên pháp thuật của Hạo Nhiên Chi Thuật, gắng hết khả năng để khí tức gần giống với khí tức của tảng đá.

Năng lực của ý chí rất huyền ảo, khó có thể nói rõ được.

Khi ý chí của Đường Tăng gia trì lên pháp thuật, trong nháy mắt hoàn toàn mô phỏng lại được khí tức, một cỗ lực hút khổng lồ đột nhiên tản từ bên trong Thạch Bích ra, trước khi Đường Tăng kịp phản ứng đã hút hắn vào.

Trong mắt đám người Trư Bát Giới, Đường Tăng như chui vào một bức tường nước, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

- Sư phụ...

- Sư phụ Đại Vương đi vào...

Mấy người Trư Bát Giới và bầy khỉ vội vàng nhào tới, nhưng chỉ sờ thấy được Thạch Bích cứng rắn như băng, không cách nào đi vào vách đá như Đường Tăng được.

...

Sau khi bị hút vào trong Thạch Bích, Đường Tăng cảm thấy pháp lực của bản thân đang dần biến mất với tốc độ rất nhanh, thậm chí đến cả Pháp Tắc Thiên Địa mang theo cũng dần biến mất.

Loại cảm giác này khiến hắn thấy hốt hoảng, sâu trong đáy lòng có cảm giác bất lực.

Không biết qua bao lâu, khi Đường Tăng cảm nhận pháp lực của bản thân hoàn toàn biến mất thì rốt cục cảm thấy cả người chợt nhẹ bẫng, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.

Ầm!

Loảng xoảng keng....

Tiếng thân thể rơi xuống đất cùng với Cửu Hoàn Tích Trượng nện xuống vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh xung quanh.

"Thật sự vào được rồi?"

Đường Tăng liếc mắt nhìn Thạch Bích sau lưng, sau đó nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh, chỉ mới liếc nhìn một cái đã lập tức phải khiến hai mắt hắn mở to.

Khung cảnh chứng kiến được trước mắt là một mảnh đại lục bị tàn phá, không gian nứt vỡ có thể nhìn thấy khắp nơi.

Nơi này không có một ngọn cỏ, không có ánh sáng mặt trời, chỉ toàn tối tăm, giống như một thế giới bị vứt bỏ.

Đồng thời Đường Tăng cũng phát hiện, nơi này không có một chút linh khí của thiên địa, pháp tắc không còn, trong này không cách nào sử dụng được pháp lực, thậm chí đến cả cơ thể cường hãn cũng biến mất.

Hiện tại Đường Tăng đã không còn sức mạnh, chắc hẳn cũng không tính là một Thiên Tiên bình thường, hắn đã mất đi năng lực phi hành.

Cũng may mặc dù mức độ cường hãn của cơ thể giảm mạnh, nhưng vẫn cường đại hơn người thường rất nhiều, điều này khiến Đường Tăng thở dài một hơi.

"Đây là đâu?" Đường Tăng nghi ngờ thầm hỏi, vô cùng chấn động.

Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, hắn đi về con đường phía trước mặt, nhìn thấy một pho tượng.

Đây là một pho tượng của một nữ tử tuyệt mỹ, vô cùng lớn, nhưng nửa người dưới lại là một cái đuôi rắn, rất kì quái.

"Đây... chẳng lẽ là tượng thần Nữ Oa?" Đường Tăng bàng hoàng.

- Sư phụ?

Đột nhiên giọng nói của Tôn Ngộ Không vang lên phía trước, ẩn chứa niềm vui xen lẫn bất ngờ.

Đường Tăng cúi đầu nhìn, phát hiện Tôn Ngộ Không hóa ra cũng đứng trước tượng thần Nữ Oa đang hưng phấn nhìn hắn.

- Ngộ Không, ngươi quả nhiên ở trong này.

Đường Tăng cao hứng nói

Nơi này là chỗ nào?

- Ta cũng không rõ lắm, nhưng dường như là một khoảng chiến trường bị phong ấn, ở bên ngoài Tam Giới, không biết tại sao mà một cửa vào lại ở trong động Thủy Liêm của ta.

Tôn Ngộ Không cũng rất kinh ngạc:

- Trước đó ta đột nhiên có cảm ứng, chạm một khối Thạch Bích của động Thủy Liêm thì đã bị hút vào trong, sư phụ cũng bị hút vào đây như vậy sao?

Tôn Ngộ Không chưa bao giờ hoài nghi năng lực của sư phụ.

Đường Tăng gật đầu, sau đó kinh ngạc nói:

- Đây là chiến trường?

Nơi này quả thật giống như bị vô số mảnh vụn tinh cầu nổ tung rơi xuống, khắp nơi trôi lơ lửng.

Là sự tồn tại bậc nào mới có thể đánh tan một khoảng đại lục lớn như vậy?

- Hẳn là vì nơi này có lưu lại ý chí chiến đấu.

- Giết...

Tôn Ngộ Không vừa nói dứt lời, đột nhiên một tiếng hét phẫn nộ từ xa xôi trong hư không vọng tới, cùng lúc đó, một hư ảnh hình rìu quỷ dị phá tan hư vô, bay ngang qua trường không ra xa mấy vạn mét mới biến mất.

Từ lúc xuất hiện đến khi biến mất chỉ mất có nửa giây, nhưng một màn này lại khiến Đường Tăng phải mở to hai mắt nhìn.

- Đó chính là ý chí chiến đấu đã lưu lại từ rất lâu trước kia.

Tôn Ngộ Không nói.

Đường Tăng gật đầu, khi hắn lấy được danh sư truyền thừa đã biết được rất nhiều sự việc, khi sự tồn tại cường đại đạt tới mức độ nhất định, cảm xúc nổi giận hoặc kích động có thể để lại lạc ấn trong một thời không.

Giọng nói hoặc hình ảnh, hay khí tức nào đó được lưu lại chính là ý chí của cường giả.

Hư ảnh cây rìu khi nãy chính là ý chiến đấu mà cường giả lưu lại, mà kẻ có thể lưu lại ý chí chiến đấu tục truyền ít nhất cũng là sự tồn tại Thánh Nhân khủng bố.

Nghĩ tới đây, Đường Tăng không khỏi bàng hoàng, chẳng lẽ nơi này đã từng xảy ra đại chiến Thánh Nhân?

- Hình Thiên, nhận lấy cái chết---

Đột nhiên một tiếng hét to vang vọng vô tận trong hư không, khiến Đường Tăng hung hăng chấn động.

- A Di Mẹ Nó Đà Phật!

Đường Tăng bị dọa hết hôn, phát ra một câu nói tục.

Tôn Ngộ Không cũng bị dọa hết hồn, cả kinh nói:

- Thật là một ý chí mạnh mẽ.

- Đã trải qua bao nhiêu năm mà vẫn còn có thể lưu lại ý chí mạnh mẽ như vậy, như vậy thì chủ nhân chắc chắn phải vô cùng cường đại.

Đường Tăng gật đầu

Nhưng âm thanh kia nói là Hình Thiên sao? Chẳng lẽ là Thượng Cổ Chiến Thần trong truyền thuyết, Hình Thiên?

Đồng tử Đường Tăng mỉm cười co giật, đây chính là bí mật khó tưởng tượng đấy, chẳng lẽ Hình Thiên đã bị giết ở đây sao?

Lúc này ở trong hư không xa xôi xuất hiện từng làn sóng gợn, làn sóng gợn này dùng tốc độ không cách nào tưởng tượng được lan tỏa bốn phương tám hướng.

Đường Tăng cảm thấy nguy hiểm chết chóc tới gần, muốn chạy trốn đã không kịp, vì tốc độ sóng gợn này quá nhanh.

Chẳng qua làn sóng gợn này khi tới gần tượng thần Nữ Oa thì đột nhiên từ trong bức tượng cao lớn tỏa ra làn ánh sáng trắng nhu hòa, sóng gợn va chạm với ánh sáng trắng lập tức tiêu tán, giống như chưa từng có gì xảy ra cả.

- Hô...

Đường Tăng thở dài một cái, lúc này mới phát hiện lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

- Ngộ Không, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không? Tạo sao nơi này lại có tượng thần Nữ Oa?

Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không hỏi.

- Ta cũng không biết.

Vẻ mặt Tôn Ngộ Không cũng xuất hiện vẻ bối rối.

- Vậy pháp lực của ngươi còn không?

Đường Tăng lại hỏi.

- Không có, trong này dường như không thể thi triển pháp lực.

Tôn Ngộ Không nói

Nhưng có thể sử dụng Huyết Mạch Chi Lực.

Dứt lời, hắn đánh ra một quyền, sức mạnh tăng vọt khiến hư không chấn động.

Hai đầu lông mày Đường Tăng nhíu lại, hắn phát hiện đuôi nắm đấm của Tôn Ngộ Không thấp thoáng có ánh sáng ngũ sắc nhấp nháy, chẳng qua tia sáng ngũ sắc kia lại rất yếu ớt.

Hơn nữa, dùng một quyền này của Tôn Ngộ Không đánh chết một Kim Tiên chắc chắn không thành vấn đề.

Mặc dù yếu hơn so với thời kỳ toàn thịnh, nhưng điều này cũng đủ để nói rõ sức mạnh cường đại của Tôn Ngộ Không rồi.

Nhìn thấy sư phụ kinh ngạc, khóe miệng Tôn Ngộ Không xuất hiện nụ cười tươi:

- Sư phụ, ta dựa vào huyết mạch vào đây, còn người sao vào được?

- Cái này.

Đường Tăng đưa thạch thai của cơ thể mẹ cho Tôn Ngộ Không nhìn một cái.

Sắc mặt Tôn Ngộ Không hơi biến đổi cầm hòn đá kia trên tay, trong nháy mắt xuất hiện một loại sắc thái khó hiểu.

Chẳng hiểu tại sao, giờ phút này Đường Tăng cảm giác Tôn Ngộ Không rất nguy hiểm, rất xa lạ.

- Ngộ Không, ngươi không sao chứ?

Đường Tăng dò xét kêu lên.

- Ta không sao, ta có thể làm sao chứ?

Tôn Ngộ Không cười nói.

Vẫn là nụ cười quen thuộc, khiến Đường Tăng một lần nữa, cảm nhận được Tôn Ngộ Không quen thuộc, lúc này Đường Tăng mới thở dài một hơi, nhưng trong lòng càng thấy trầm trọng hơn.

- Đúng rồi, Ngộ Không, Tử Trúc Mạc Y này là vi sư gắng hết sức tới Nam Hải xin Quan Âm Bồ Tát, ngươi mặc nó lên đi.

Đường Tăng vội vàng lấy Tử Trúc Mạc Y ra.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-627)