← Ch.157 | Ch.159 → |
- Chủ nhân, Như Lai Thần Chưởng đã là pháp thuật Thánh cấp, cũng có thể nói là thần thông, đẳng cấp hệ thống còn chưa đủ, không cách nào trực tiếp truyền thừa thần thông, sau khi hệ thống thăng cấp mới có thể truyền thụ.
Hệ thống nói ra.
- Lúc nào mới có thể thăng cấp?
Đường Tăng không thể chờ đợi được hỏi thăm.
- Đợi chủ nhân tấn cấp Phật tổ là thời điểm hệ thống tấn cấp.
- Khốn kiếp!
Đường Tăng trực tiếp chửi ầm lên, hắn hiện tại còn không đạt tới Phật Quân, cách Phật Đế một quãng đường quá xa, mà Phật tổ? Còn quá sớm.
- Bởi vì hệ thống hiện tại không cách nào truyền thừa thần thông Như Lai Thần Chưởng, nếu không chủ nhân không thể mua nổi bộ chưởng pháp này.
Hệ thống nói ra.
- Ah?
Đường Tăng cau mày nói:
- Ý của ngươi nói là, giá cả chân chính của Như Lai Thần Chưởng không phải một trăm vạn?
- Đương nhiên không phải, hôm nay hệ thống chỉ có thể truyền thừa cho chủ nhân yếu quyết và phương pháp thi triển Như Lai Thần Chưởng, cũng chỉ là phương pháp tu luyện Như Lai Thần Chưởng mà thôi, nếu chủ nhân muốn thông hiểu đạo lý toàn bộ chưởng pháp, giá cả sẽ tăng gấp một vạn lần!
Hệ thống trả lời.
- Gấp một vạn lần?
Đường Tăng hít khí lạnh.
Gấp một vạn lần một trăm vạn thì đó chính là —— mười tỷ!
- Mười tỷ? Hệ thống ngươi xác định không có nói sai?
Đường Tăng há hốc mồm.
- Trên thực tế, bộ Như Lai Thần Chưởng này không phải là Như Lai Thần Chưởng của Như Lai Phật tổ, nó đã được hệ thống ưu hóa, có tiềm lực tăng lên vô hạn, cho nên giá cả mới có thể cao như vậy, chủ nhân hiện tại nắm giữ chỉ là một phần vạn của Như Lai Thần Chưởng.
Hệ thống nói chuyện không mang theo chút cảm xúc nào:
- Thần thông cũng không phải chỉ biết pháp quyết và phương pháp thi triển là đầy đủ, còn cần lĩnh ngộ pháp tắctương ứng, còn phải nắm giữ thiên địa đại thế, càng cần có ý chí cường đại, khi đó mới có thể tu thành thần thông chân chính.
- Cái gì gọi là thần thông? Thần thông là lực lượng áp đảo trên pháp lực, một khi thi triển, pháp tắc tránh lui, trong phạm vi thần thông bao phủ sẽ tự thành pháp tắc.
- Sở dĩ Như Lai Phật tổ có thể tu thành Như Lai Thần Chưởng, đó là bởi vì hắn có Chưởng Trung Phật Quốc, dựa vào lực lượng Phật quốc tạo thành lĩnh vực, tự xây dựng pháp tắc, cho nên một khi Như Lai Phật tổ thi triển Như Lai Thần Chưởng, mặc dù là Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không cũng không thể bay ra khỏi bàn tay của hắn.
Hệ thống lần thứ nhất nói nhiều như thế, Đường Tăng nghe xong cũng sững sờ.
- Thì ra thần thông trâu bò như thế!
Đường Tăng sợ hãi than thở.
Thần thông vừa ra, pháp tắc tránh lui!
Loại lực lượng này, vừa nghĩ tới đã cảm thấy máu huyết sôi trào.
Đây chính là lực lượng nghiền ép tất cả.
- Thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình lĩnh ngộ hay sao? Như vậy nó có gì khác với các loại pháp thuật khác?
Đường Tăng không cam lòng nói ra.
- Còn có một biện pháp, chủ nhân có thể hối đoái thời gian đốn ngộ.
Hệ thống nói ra.
- Thời gian đốn ngộ?
Đường Tăng sững sờ.
- Đốn ngộ, vô kỳ ngộ cùng khó gặp, một lần đốn ngộ có thể giúp ngươi giảm bớt thời gian tu luyện rất dài.
Hệ thống nói ra.
- Thế thì tốt, ta hối đoái thời gian đốn ngộ. Nhưng hối đoái thời gian đốn ngộ như thế nào?
Đường Tăng hỏi.
- Thời gian đốn ngộ không thuộc tính, một trăm vạn điểm kinh nghiệm một phút đồng hồ, thời gian đốn ngộ thuộc tính, một ngàn vạn điểm kinh nghiệm một phút đồng hồ.
Hệ thống trả lời.
- Khốn kiếp, tại sao ngươi không đi ăn cướp đi?
Đường Tăng trừng mắt.
- Chủ nhân ngươi phải biết rằng, thời gian đốn ngộ trân quý cỡ nào, có thể nói vạn kim khó cầu.
Hệ thống trả lời.
Đường Tăng tưởng tượng, hắn cảm thấy đúng là như thế, với tư cách danh sư, hắn tự nhiên phi thường rõ ràng đốn ngộ là thứ trân quý cỡ nào.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Đường Tăng lại ngạc nhiên vì hệ thống có công năng như thế, không ngờ có thể hối đoái thời gian đốn ngộ.
- Thời gian đốn ngộ không thuộc tính và thời gian đốn ngộ thuộc tính có gì khác nhau?
Đường Tăng hỏi.
- Thời gian đốn ngộ không thuộc tính, đó là đốn ngộ không có phương hướng, xem thiên phú, mặc kệ tự do phát triển.
Hệ thống nói:
- Mà đốn ngộ thuộc tính lại căn cứ vào một loại pháp thuật hay thần thông nào đó, từ đó chế định cơ hội đốn ngộ tương ứng, mục đích chủ yếu là cường hóa một phương hướng nào đó.
Đường Tăng bừng tỉnh đại ngộ:
- Hối đoái thời gian một phút đốn ngộ thuộc tính, đốn ngộ Như Lai Thần Chưởng.
Trong khi nói chuyện, Đường Tăng vung tay lên, trước mắt chính là thi thể Hắc Long chưa ăn xong, bị hắn thu vào trong Tiên giới tùy thân.
Tiên giới tùy thân của hắn có thể trở thành không gian trữ vật khổng lồ, hơn nữa còn có khu vực đặc chế của hắn, hắn có thể làm thời gian dừng trôi để bảo trì thức ăn tươi mới.
Đương nhiên hắn không thể làm thời gian bên ngoài dừng trôi, nhưng trong Tiên giới tùy thân của mình, hắn có thể làm được, hắn chính là sáng thế thần trong Tiên giới tùy thân, hắn có thể làm được tất cả mọi thứ.
- Tốt, thỉnh chủ nhân chuẩn bị sẵn sàng.
Hệ thống nói ra.
Đường Tăng khoanh chân ngồi xuống đất, hắn nhắm mắt lại.
Sau một khắc, Đường Tăng cảm giác mình tiến vào một thế giới khác, trước mắt hắn xuất hiện hư không vô biên vô hạn.
- Oanh!
Đột nhiên vũ trụ chấn động, không gian nổ vang, pháp tắc tránh lui, ngay sau đó bầu trời tối tăm.
Một bàn tay to lớn xuất hiện trên bầu trời, nó che đậy vòm trời, mang theo uy thế hủy diệt vũ trụ, nghiền áp tất cả.
Những nơi bàn tay khổng lồ đi qua, không gian chôn vùi, pháp tắc tránh lui, vạn vật yên tĩnh.
Đường Tăng mở mắt ra, trong mắt hắn sinh ra khiếp sợ đến mức tận cùng, hắn suýt nữa kêu thành tiếng.
- Đây mới là Như Lai Thần Chưởng?!
Đường Tăng vô cùng hưng phấn, hắn cảm giác mình đã lĩnh ngộ rất nhiều thứ trong Như Lai Thần Chưởng.
Đương nhiên, đây là tăng lên trên cơ sở ban đầu của hắn, khoảng cách phát huy toàn bộ uy lực của Như Lai Thần Chưởng, hắn còn kém quá xa, dù vậy, với hiện tại mà nói, như vậy là đủ rồi.
- Nếu hiện tại ta thi triển Như Lai Thần Chưởng, cho dù gặp đối thủ là Tiên Đế, tối thiểu ta cũng có lực đánh một trận!
Đường Tăng lẩm bẩm.
Hắn vốn muốn xem thử uy lực của Như Lai Thần Chưởng, nhưng một khi thi triển loại đại sát chiêu này, hắn tiêu hao ý chí vô cùng khổng lồ, hôm nay hắn rất miễn cưỡng khi thi triển đại sát chiêu, sẽ lãng phí nếu hắn thi triển tại nơi này.
Qua thật lâu, hắn mới khôi phục tinh thần từ trong rung động, hắn thuấn di biến mất tại chỗ.
Hắn thuấn di trong phiến sơn mạch kia, Đường Tăng nhanh chóng xuất hiện trong hoàng cung Xa Trì quốc.
Vào lúc này, một đám văn võ bá quan nơm nớp lo sợ, thậm chí quốc vương cũng hoảng sợ nhìn mấy người kia.
Những người kia chính là Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, Sa Tăng, còn có Tiểu Bạch Long.
Dưới chân Tôn Ngộ Không đang giẫm một lão giả nửa chết, đó là Dương Lực đại tiên, hắn vốn là dê tinh, hiện tại hai sừng của hắn bị cắt đứt, có thể nói hắn rất thê thảm.
- Sư phụ trở lại.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không ngẩng đầu lên, hắn cao hứng nói ra.
Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, Đường Tăng đã xuất hiện bên cạnh.
Quốc vương Xa Trì quốc và văn võ bá quan khiếp sợ, bọn họ biết rõ thời khắc tuyên án vận mệnh bọn họ đã đến, bọn họ cũng đoán được, ' hòa thượng ' tóc dài kia chính là người cầm đầu.
- Sư phụ, ta đã bắt yêu quái này.
Tôn Ngộ Không đi tới bên người Đường Tăng, hắn chỉ vào dê tinh bị giày vò thê thảm.
Dê tinh oán hận và tuyệt vọng, hắn cảm thấy, Tôn Ngộ Không không có lập tức giết hắn, có lẽ hắn còn có giá trị lợi dụng, cho nên hiện tại tốt nhất biểu hiện kiên cường một chút, khi đó mới có tư cách đàm phán.
Lúc này thấy Đường Tăng nhìn sang, hừ lạnh nói:
- Nói đi, ngươi muốn gì mới thả ta ra?
- Ai nói muốn thả ngươi?
Đường Tăng cười cười.
- A?
Dương Lực đại tiên sững sờ, nhưng không đợi hắn nghĩ thông suốt, Đường Tăng đã vung Cửu Hoàn Tích Trượng nện mạnh xuống đất.
- Loảng xoảng!
Tiếng nổ lớn vang lên, đầu của hắn bay lên trời, thi thể cũng biến thành nguyên hình.
Đường Tăng vung tay lên, hắn thu thi thể Dương Lực đại tiên vào trong Tiên giới tùy thân, đây chính là đồ nướng đấy, hắn không thể lãng phí.
Ngay sau đó, Đường Tăng lại thu lấy thi thể không đầu của Hổ Lực đại tiên, nơi này còn có một ' bảo bối ' còn mạnh hơn lúc trước, nói không chừng sẽ cần dùng đến.
Sau khi làm xong tất cả, hắn mới nhìn các phàm nhân chung quanh, tuy quốc vương là chủ nhân một quốc gia, nhưng trong mắt hắn lại là con sâu cái kiến, cái gì chúng sinh ngang hàng, trong lòng hắn cho rằng là cái rắm, hắn là kẻ xuyên việt, hắn không phải nô lệ của Như Lai Phật tổ.
← Ch. 157 | Ch. 159 → |