← Ch.163 | Ch.165 → |
- Thông Thiên Hà?
Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái, dường như muốn xuyên qua màn mưa lớn như trút nước này nhìn về phía xa.
- Thông Thiên Hà, cái tên này thật là khí phách.
Trư Bát Giới nói.
- Con sông này chẳng lẽ thật sự thông thiên?
Sa Tăng nói:
- Là bởi vì rất rộng mới gọi là Thông Thiên Hà, hay là bởi vì bản thân con sông này có bản lĩnh thông thiên?
- Cần gì quan tâm vì sao nó được gọi bằng cái tên này, bớt nói nhảm, tìm chỗ tránh mưa thôi.
Đường Tăng nói, có chút cảm giác không kịp chờ đợi.
- Vâng, sư phụ, bên kia hình như có nhà dân, chúng ta qua đó thôi.
Tôn Ngộ Không nói.
Trời đã tối đen, hơn nữa mưa to như trút nước dẫn đến tầm nhìn càng kém hơn, thật may đội ngũ này đều là thần tiên có thần thông quảng đại, đi đường trong đêm chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.
Nửa giờ sau, Sư đồ Đường Tăng tiến vào một trấn nhỏ, trấn nhỏ này có tên là Trần Đường trấn.
Thân thể của Ngưu Ma Vương đã thu nhỏ lại rất nhiều, nhưng cũng cao tới hai thước, thoạt nhìn rất dọa người, giống như Trư Bát Giới thuộc về tồn tại đi đường ban đêm có thể hù chết người.
Nhưng kỳ quái chính là sau khi bọn họ tiến vào Trần Đường trấn, gần như không có nhìn thấy một người nào, từng nhà đều tắt đèn.
- Người nơi này đều ngủ sớm như vậy sao?
Sa Tăng kỳ quái nói.
- Ở đây rõ ràng có nhân khí rất sung túc, nhất định là có người, chẳng lẽ là bởi vì mưa to ngủ sớm sao?
Trư Bát Giới cũng kỳ quái.
- Chuyện có phản ứng khác thường, tất có vấn đề.
Đường Tăng nói:
- Chuyện rõ ràng như vậy, ở đây nhất định là có yêu quái.
- Yêu quái?
Mấy đồ đệ đều sửng sốt, trong mắt Ngưu Ma Vương lại lóe lên vẻ hưng phấn, đây là yêu quái đầu tiên hắn gặp phải từ khi gia nhập đội ngũ lấy kinh, cảm giác rất thú vị.
Đám sáu người Đường Tăng theo con đường một đường đi về phía trước, không có cố ý phân biệt phương hướng, chỉ cần là hướng tây là được.
Không bao lâu, bọn họ đi tới một chỗ trang viên, bên trong trang viên có đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại gần như không nhìn thấy được người nào, ngoài ra còn có một chút đóa hoa màu trắng, giống như là đang làm tang sự.
- Ở đây có người chết sao?
Trư Bát Giới kỳ quái nói.
- Sư phụ, ta đi tìm hiểu tìm hiểu?
Tôn Ngộ Không nói, không đợi Đường Tăng trả lời hắn lại chợt lách người tiến vào trang viên kia.
Không bao lâu, Tôn Ngộ Không lại trở về, kinh ngạc nói:
- Sư phụ, quả nhiên giống như lời ngài nói, nơi này có yêu quái.
- A? Đại sư huynh nói mau, là yêu quái gì? Không ngờ khiến cho cả tòa trấn nhỏ đều trở nên tĩnh mịch.
Sa Tăng vội vàng hỏi.
- Hắc hắc, người Trần gia trang này nói, yêu quái kia tự xưng là hà bá của Thông Thiên Hà, hàng năm muốn ăn một đôi đồng nam đồng nữ, lấy danh nghĩa là bảo vệ Trần Đường trấn bình an. Năm nay vừa lúc đến phiên Trần gia trang cống hiến đồng nam đồng nữ, hơn nữa yêu quái kia lại muốn tới ăn thịt người trong đêm nay.
Tôn Ngộ Không cười nói.
- Ăn thịt người? Đây là hà bá gì vậy? Đây rõ ràng là yêu quái mà.
Trư Bát Giới kinh ngạc nói.
- Đây nhất định là yêu quái, nếu không làm sao có thể khiến cho cả tòa trấn nhỏ cũng không dám ra khỏi cửa?
Sa Tăng cũng nói.
- Yêu quái gì mà dám càn rỡ như vậy, lão Ngưu ta đánh nổ hắn.
Ngưu Ma Vương vung vẩy nắm đấm nói.
- Đánh nổ cái đầu ngươi, đánh bị thương thì còn được, loại chuyện sát sinh này không thích hợp với các ngươi.
Đường Tăng nói.
- Tại sao?
Vẻ mặt của Ngưu Ma Vương giống như vỡ mộng.
- A di đà phật, sát sinh quá nhiều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với chính quả của các ngươi sau này, Phật nói, tội nghiệt sẽ phải chịu nghiệp hỏa thiêu đốt, có khả năng thoát khỏi thể xác không sạch sẽ, tu thành chính quả, thành tựu Phật chân chính.
Đường Tăng nghiêm trang nói.
- Vậy vì sao ngươi có thể giết?
Ngưu Ma Vương hoài nghi.
- Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Làm sư phụ chẳng lẽ muốn để cho đồ đệ của mình ngăn cản ở phía trước sao?
Đường Tăng hiên ngang lẫm liệt, nói tới mức Ngưu Ma Vương cũng cảm thấy có chút tin tưởng, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể.
- Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ? Có nên tìm một chỗ nghỉ chân một chút hay không?
Trư Bát Giới hỏi.
Hiện tại mưa đã tạnh, mấy người dùng pháp lực chấn động, lại cầm quần áo làm khô, hoàn toàn không lo lắng về vấn đề cảm mạo, thần tiên chắc chắn sẽ không sinh bệnh.
Chỉ có điều ngoại trừ Ngưu Ma Vương, đám người Đường Tăng đã liên tục hơn mười ngày không có dừng lại, tuy rằng bởi vì thực lực cường đại, liên tục đi hơn mười ngày chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trên tinh thần vẫn còn có chút mệt mỏi.
- Vậy lại nghỉ chân ở trong này đi.
Đường Tăng nói xong, sau đó dẫn đầu tiến vào Trần gia trang.
Thật ra Đường Tăng hận không thể lập tức đi giết yêu quái, nhưng Thông Thiên Hà lớn như vậy, ai biết yêu quái ở nơi nào?
Không có cách nào, hắn không thể làm gì khác hơn là ở lại chỗ này chậm rãi đợi.
- Ôi chao.
Trư Bát Giới lập tức cao hứng theo sau, so với việc không ngừng chạy đi, hắn càng hy vọng tìm một chỗ đánh một giấc.
- Các ngươi... Các ngươi là là ai?
Đám người Đường Tăng vừa tiến vào Trần gia trang, lập tức bị người phát hiện, bọn họ cũng không có cố ý che giấu.
Ở đây có không ít người, nhưng sắc mặt mỗi người đều khó coi, có mấy người phụ nhân thậm chí giống như đã khóc.
Lúc này, nhìn thấy được dáng vẻ của Trư Bát Giới và Ngưu Ma Vương, bọn họ lập tức hoảng sợ.
- Yêu quái... tới rồi...
- Yêu quái thế nào lại tới nơi đây? Không phải ở trong miếu ăn "cơm" sao?
Một đám người vội vàng lùi về phía sau, khiếp sợ đến mức mặt không còn chút máu, đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy được "yêu quái".
- Mọi người đừng sợ, đừng sợ đừng sợ.
Tôn Ngộ Không đi lên trước, cười hì hì nói:
- Chúng ta không phải là yêu quái.
- Các ngươi không phải là yêu quái?
Một lão đầu kinh ngạc nói, hắn nhìn thế nào cũng thấy đám người trước mắt này đều giống như yêu quái, không chỉ có trang phục kỳ quái, bộ dạng cũng kỳ quái.
Lão nhân này chính là Trần lão hán, chủ nhân của Trần gia trang.
- A di đà phật.
Đường Tăng lên tiếng đọc câu phật hiệu, nói:
- Chúng ta thật sự không phải là yêu quái, hơn nữa chúng ta là tới thu yêu quái.
- Các ngươi là tới thu yêu quái?
Trần lão hán kinh dị, cảm thấy không thể tin được.
- Yêu quái ở nơi nào? Lúc nào sẽ xuất hiện?
Đường Tăng trực tiếp hỏi.
- Các ngươi...
- Bớt nói nhảm đi, nói mau, yêu quái ở nơi nào?
Đường Tăng ép hỏi.
- Yêu yêu... yêu...
Trần lão hán bị Đường Tăng khí thế khiếp sợ đến mức môi run rẩy.
- Hắc hắc, sư phụ, bọn họ bị ngài hù dọa rồi.
Tôn Ngộ Không cười nói.
- A di đà phật, lão nhân gia, bần tăng chính là cao tăng từ Đông Thổ Đại Đường tới, đi ngang qua nơi đây, nghe nói nơi đây có yêu quái, đặc biệt tới hàng phục.
Đường Tăng hiền hòa nói.
- A.
Lúc này, Trần lão hán mới thở phào nhẹ nhõm, bán tín bán nghi nói:
- Yêu quái kia phải nửa đêm mới xuất hiện, hắn hiện thân ở bên trong thần miếu cạnh sông.
- Miếu Hà Bá sao?
Đường Tăng khẽ gật đầu, hiện tại vừa mới vào đêm, còn lâu mới tới nửa đêm, lại chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi nói sao.
Trần lão hán sai hạ nhân chuẩn bị bữa cơm chiêu đãi, không nói Đám người Đường Tăng có phải thật sự đánh bại phục được yêu quái hay không, bộ dạng của đám người đi đường này cũng khiến cho Trần gia trang không dám chậm trễ.
Đường Tăng cũng không khách khí, thỉnh thoảng ăn hoa màu ngũ cốc cũng không tệ. Hơn nữa, tài nấu nướng của đầu bếp chỗ này không tệ, chuẩn bị cơm nước đều rất ngon.
Sau khi ăn xong, Đường Tăng tùy tiện cầm cái cái ghế, ngồi xuống, nhắm mắt lại lĩnh ngộ Như Lai Thần Chưởng, chờ đợi.
Tôn Ngộ Không buồn chán, đi loạn khắp nơi, mới vừa đi tới ngoại viện, hắn chợt nghe phía trước có tiếng bàn luận:
- Ta thấy đám người kia căn bản là lừa đảo mà thôi, cái gì mà hàng phục yêu quái chứ? Ta thấy bản thân bọn họ chính là yêu quái.
- Không sai, thực sự đáng giận.
- Một đám trời đánh, lại chỉ biết gây tai họa hại người bình thường chúng ta.
- Nguyền rủa bọn họ không được chết tử tế!
Trong viện, mấy nam nhân phẫn nộ bàn luận, hình như hận không thể vọt vào giết chết đám người Đường Tăng.
- Hắc hắc, các ngươi tại sao lại khẳng định chúng ta là yêu quái như vậy?
Bỗng nhiên, Tôn Ngộ Không từ phía sau mấy người xuất hiện, cười nói.
- Yêu...
Một nam nhân bị dọa cho giật mình, đang muốn kinh sợ kêu lên thành tiếng, lại đột nhiên bị Tôn Ngộ Không nắm cổ.
- Lão Tôn ta ghét nhất bị người oan uổng.
Trong mắt Tôn Ngộ Không hiện lên một tia ánh sáng màu đỏ, pháp lực mênh mông cuồn cuộn phát ra, nam nhân bị hắn nắm ở trong tay trong nháy mắt tan thành mây khói.
- Yêu quái...
Mấy người còn lại sợ hết hồn, chạy khắp nơi.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |