Vay nóng Tima

Truyện:Đường Tăng Xông Tây Du - Chương 193

Đường Tăng Xông Tây Du
Trọn bộ 627 chương
Chương 193: Quan Âm Bồ Tát và Trấn Nguyên bản tôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-627)

Siêu sale Shopee


- Oanh!

Hắn đạp mạnh vào mặt đất lần nữa, lần nữa đạp lên Cân Đẩu Vân rời đi, không bao lâu lại xuất hiện trên không quốc gia phàm nhân khác, hắn trực tiếp đáp xuống đất.

- Ầm ầm...

Một tòa thành thị bị giẫm dưới chân, không biết bao nhiêu nhân loại bị giết chết, mặt đất nơi đó bị nhộm đỏ máu tươi.

- Sát!

Tôn Ngộ Không cực lớn gào thét, sát ý hóa thành thực chất và tập kích mỗi một sinh linh trong phạm vi vạn dặm.

Bành bành bành bành bành bành bành bành...

Thân thể vô số sinh linh nhỏ yếu nổ tung và hóa thành huyết vụ.

Trong thời gian ngắn, phàm nhân trong quốc gia này bị Tôn Ngộ Không tàn sát không còn, không có người nào tránh được.

Sau đó Tôn Ngộ Không bay đi lần nữa và tiến vào địa phương khác, hắn tiếp tục giết chóc, hắn muốn dùng phương thức như vậy phát tiết lửa giận trong lòng, muốn cho một ít người biết rõ hậu quả khi đắc tội chính mình.

...

Đường Tăng lần lượt biến mất, hắn nhanh chóng đuổi tới quốc gia phàm nhân.

Không bao lâu, hắn đi vào quốc gia phàm nhân bị hủy diệt đầu tiên, chỉ thấy cả vùng đất xuất hiện vô số khe hở lớn, vô số nhân loại chết thảm, máu chảy thành sông, thi cốt thành núi.

Tất cả mọi người đều chết, không có bất kỳ người nào sống sót.

Tóc của Đường Tăng dựng đứng, con mắt đỏ lên, không chỉ phẫn nộ, còn có sợ hãi, sợ hãi Tôn Ngộ Không giết chóc như thế sẽ càng huyết tinh tàn nhẫn.

- Không được, ta nhất định phải ngăn cản hắn!

Đường Tăng vội vàng tăng thêm tốc độ đuổi theo, hắn nhanh chóng đi tới quốc gia phàm nhân thứ hai, hắn nhìn thấy thân thể vô số phàm nhân nổ tung, tất cả người trong quốc gia này đều chết thảm, phương thức tử vong giống nhau, bị sóng âm chấn vỡ thân thể hoặc bị sát khí xâm nhập giết chết.

Đối với phàm nhân có thân thể nhỏ yếu, bọn họ không có khả năng ngăn cản sát ý đáng sợ xâm nhập, thân thể sẽ vỡ ra, linh hồn chôn vùi.

Mặt đất trước mặt vỡ ra, máu chảy thành sông và hội tụ cùng một, nơi này bị tử khí bao phủ, không có một sinh linh sống sót, ngay cả con kiến cũng không tồn tại.

Tất cả sinh linh đều bị giết chết, không có ngoại lệ.

Lúc trước Trư Bát Giới nói, hung thần khủng bố như thế nào, lúc ấy Đường Tăng nghe, tuy cảm thấy khủng bố nhưng không nghĩ nhiều.

Cho tới bây giờ tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết được khủng bố là như thế nào.

Những nơi hung thần đi qua sẽ có máu chảy thành sông, thi cốt thành núi, đi tới nơi nào giết ở nơi nào, vĩnh viễn không đình chỉ, trừ khi là sinh linh tín ngưỡng nó.

Đường Tăng vung tay lên, hắn thả đám người Trư Bát Giới và Ngưu Ma Vương ra ngoài.

- Sư phụ...

- Sư phụ...

Bốn người Ngưu Ma Vương vừa đi ra, bọn họ còn chưa biết rõ tình huống như thế nào, ngay sau đó sắc mặt bọn họ biến hóa khi nhìn thấy tình hình chung quanh.

Vô số phàm nhân chết thảm phía dưới, máu tươi hội tụ thành dòng sông.

Vô số máu tươi tỏa ra mùi huyết tinh đáng sợ, nơi này như hóa thành địa ngục.

- Sư phụ, chẳng lẽ...

Trư Bát Giới nghĩ tới một khả năng, hắn quá sợ hãi.

- Đúng, Ngộ Không bắt đầu giết chóc.

Đường Tăng ngưng trọng nói:

- Các ngươi lập tức phân tán mang phàm nhân rời đi, không quản các ngươi dùng phương pháp gì, phải di chuyển phàm nhân, tránh việc phàm nhân chết hết.

- Vâng!

- Vâng, sư phụ!

Bốn đồ đệ vội vàng hóa thành ánh sáng bay đi khắp bốn phía, bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của tình hình.

Sau khi bốn đồ đệ rời khỏi, Đường Tăng lại thuấn di đuổi theo Tôn Ngộ Không, càng đi hắn càng ngưng trọng và sợ hãi.

Chỉ cần có thể đuổi theo, hắn có thể ngăn cản Tôn Ngộ Không giết chóc, Kim Cô Chú có ảnh hưởng lớn lên Tôn Ngộ Không.

...

- Ầm ầm...

Tôn Ngộ Không tàn sát quốc gia phàm nhân, hắn bộc phát pháp lực ngập trời tiêu diệt phàm nhân.

Oanh...

Nắm đấm cực lớn giáng xuống, núi lớn cũng bị nghiền nát.

Loạn thạch bay khắp nơi và biến mất trong hư không.

Nơi này như lâm vào tận thế, không biết bao nhiêu sinh linh chôn vùi và chết đi.

Tôn Ngộ Không nổi giận, hắn đại khai sát giới khắp nơi.

- Ầm ầm...

Một tòa thành thị bị hắn giẫm nát, không biết bao nhiêu nhân loại bị giết chết, mặt dù trốn dưới mặt thất trong lòng đất cũng không có khả năng tránh thoát, bởi vì những người phàm tục này không có khả năng tránh được cảm giác của Tôn Ngộ Không.

Chỉ cần cảm ứng ở đâu có khí tức sinh mệnh, Tôn Ngộ Không trực tiếp giẫm một cước, một cước này đạp nát mặt đất.

- Oanh...

Mặt đất văng tung tóe, một khe nứt cực lớn xuất hiện.

Tôn Ngộ Không bộc phát hung uy ngập trời, thân thể to lớn đỉnh thiên lập địa và hóa thân diệt thế hung ma, hắn tiêu diệt thế, điên cuồng tàn sát khắp nơi.

Thẳng đến cuối cùng, Tôn Ngộ Không giết người quá nhiều, không biết bao nhiêu máu tươi đã đổ, máu tươi nhuộm đỏ hơn phân nửa bầu trời Nhân giới.

Mặt trời biến thành màu đỏ, mặt đất cũng biến thành màu đỏ.

- Vèo...

Một tia sáng bay tới bên cạnh hắn với tốc độ cực nhanh, Quan Âm Bồ Tát chân đạp hoa sen bảo tọa tiến tới nơi này.

Lúc nàng nhìn thấy mặt đất bị nghiền nát và máu chảy thành sông, nhìn thấy vô số nhân loại chết thảm, nàng đã chảy ra một giọt nước mắt, nước mắt hóa thành thủy tinh óng ánh rơi xuống vùng đất, ngay sau đó biến thành một tia sáng vô cùng thánh khiết.

Ánh sáng bao phủ khắp nơi, những nơi đi qua, tất cả huyết tinh đều bị tinh lọc, oán khí của phàm nhân chết thảm đều được tịnh hóa.

- Chúng ta mau đuổi theo, ngươi đang lãng phí thời gian!

Một bóng người đuổi theo phía sau, tốc độ cũng nhanh đến mức tận cùng, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mấy chục vạn dặm và đi tới bên người Quan Âm Bồ Tát.

Nếu như Đường Tăng ở chỗ này, hắn sẽ sợ hãi kêu to một tiếng, bởi vì người này chính là Trấn Nguyên đại tiên.

Nhưng Trấn Nguyên đại tiên lúc này tỏa ra khí tức cường đại đến kinh người, tùy ý tỏa ra uy áp cũng làm không gian chung quanh đông cứng lại.

Lúc này, Quan Âm Bồ Tát không còn giống như lúc trước, nàng cũng sinh ra khí tức khủng bố.

Quan Âm Bồ Tát khẽ gật đầu, nàng biết rõ mình bị tình hình trước mắt ảnh hưởng, lòng từ bi làm cho nàng không đành lòng.

- Sưu sưu...

Hai người tiến lên thật nhanh, đó là hướng của Tôn Ngộ Không, như hai tia sáng bay nhanh trên không đại lục Nhân giới, bọn họ vượt qua khoảng cách vài vạn dặm trong nháy mắt.

Rốt cục, bọn họ đã đuổi kịp Tôn Ngộ Không đang giết chóc, lúc này Tôn Ngộ Không đang đồ sát thành thị, một thành thị phàm nhân bị Tôn Ngộ Không giẫm một cước chìm vào lòng đất, sóng xung kích khủng bố quét qua, không biết có bao nhiêu người tử vong.

Nội thành, vô số người nhìn thấy Hung Viên lông đỏ đỉnh thiên lập địa, tất cả đều run rẩy, trong nội tâm sợ hãi tới cực điểm, đầu óc của bọn họ trống rỗng.

- Sát!

Tôn Ngộ Không nâng chân lên và đạp xuống.

Chỉ đạp một cước tùy ý lại đạp nát hư không.

Nếu một cước này đạp xuống, một nửa thành thị sẽ biến mất, biến thành phế tích, không biết có bao nhiêu sẽ bị giết chết.

- Ngộ Không, thu tay lại đi!

Giọng nói của Quan Âm Bồ Tát vang lên, sau đó có hai tia sáng xuất hiện, bọn họ xuất hiện cách Ngộ Không hơn vạn mét, chính là Quan Âm Bồ Tát và Trấn Nguyên đại tiên.

Tôn Ngộ Không vô ý thức quay đầu lại, bàn chân lại tiếp tục đạp xuống.

Đúng lúc này, Trấn Nguyên đại tiên vung tay áo lên.

- Hô oanh...

Cuồng phong quét qua, vòi ròng đáng sợ thổi thân thể to lớn của Tôn Ngộ Không lui về phía sau, cái chân sắp đạp nát thành thị phàm nhân cũng thu trở về.

- Ầm ầm...

Mặt đất phía sau bị đạp nát.

Rồi sau đó Trấn Nguyên đại tiên vung tay áo lần nữa, tay áo của hắn biến lớn và hóa thành cánh cổng ánh sáng cực lớn, từ đó sinh ra hấp lực vô cùng khủng bố.

Một nửa thành thị chưa bị hủy, vô số nhân loại bị hút đi, bị Trấn Nguyên đại tiên thu vào càn khôn trong tay áo.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-627)