← Ch.215 | Ch.217 → |
- Oanh...
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc...
Thân thể vô số thiên binh thiên tướng nổ tung, bị đánh thành hư vô, tiên giáp trên người cũng nổ, biến thành mảnh vỡ.
- Giết...
Càng nhiều thiên binh thiên tướng hô to, đồng thời phóng ra tiên quang chói mắt, tạo thành đại trận vô biên ở trên không Thiên Đình, chế tạo ra sát trận doạ người, giết về phía Tôn Ngộ Không lông đỏ.
- Oanh...
Tôn Ngộ Không ra quyền, đánh nổ sát trận, quyền uy hạo đãng, thế như chẻ tre.
- Bành!
- Bành!
- Bành!
- Bành!
- Bành!
- Bành!
- Bành!
- Bành...
Không biết bao nhiêu thiên binh thiên tướng nổ tung, ở trên không trung hóa thành huyết vụ, sau đó những huyết vụ kia lại chủ động dung nhập vào đại trận, để uy lực của đại trận lớn hơn.
- Diệt sát Yêu Hầu, tru sát Hung Thần, bảo vệ uy nghiêm của Thiên Đình!
- Diệt sát Yêu Hầu, tru sát Hung Thần, bảo vệ uy nghiêm của Thiên Đình!
...
Vô số thiên binh thiên tướng gầm thét, liều mạng, thấy chết không sờn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bay tới.
Tôn Ngộ Không quyền uy vô địch, hạo đãng thiên địa.
- Oanh...
Không biết lại có bao nhiêu thiên binh thiên tướng bị đánh nát, huyết vụ bốc hơi, hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.
- Oanh...
Không biết bao nhiêu kiến trúc sụp đổ, tiên đảo lơ lửng băng liệt, mảnh vụn tung bay, tiên lục lơ lửng cũng vỡ ra từng khe lớn kinh khủng.
- Tru sát Hung Thần, bảo hộ Thiên Đình ta...
Chân trời, lại có một đám Thần Tiên bay tới, Thác Tháp Thiên Vương Lý Tĩnh dẫn đầu, mang theo bi tráng thấy chết không sờn chạy đến.
- Giết!
- Giết!
- Giết...
Pháp lực phô thiên cái địa đánh về phía Tôn Ngộ Không lông đỏ, các loại pháp bảo gào thét, sát khí ngút trời.
Nơi này sôi trào, tiên quang sáng chói, uy năng hạo đãng thiên địa.
Nhưng Tôn Ngộ Không vẫn chỉ đấm ra một quyền, hư không vặn vẹo, vết nứt không gian lan tràn.
- Phốc phốc phốc...
Những Tiên binh pháp bảo kia nổ tung, các loại pháp thuật chôn vùi.
Quyền uy của Tôn Ngộ Không không cách nào tưởng tượng, oanh mở hư vô, hủy diệt hết thảy.
Nắm đấm khổng lồ như tinh cầu phá vỡ hết thảy đánh về phía trước, những Thần Tiên kia đều bị đánh nổ.
Linh Lung Bảo Tháp phát ra hào quang sáng chói, bảo hộ Thác Tháp Thiên Vương, nhưng cuối cùng cũng bị đánh bay, cơ hồ muốn vỡ vụn.
- Tru sát Yêu Hầu, diệt trừ Hung Thần!
- Tịnh hóa hung ma, giương Thiên uy...
Lại có rất nhiều Thần Tiên chạy đến trợ giúp, hô hào khẩu hiệu.
Ngay cả bọn người Thái Bạch Kim Tinh cũng tới.
- Oanh...
Nhưng mà vẫn vô dụng, Tôn Ngộ Không đấm ra một quyền, phá diệt hết thảy.
Bầu trời bị đánh nát, đại địa bị đánh tan, hư không nổ tung, Hỗn Độn Khí xuất hiện.
Hung Thần ý chí trong cơ thể Tôn Ngộ Không mạnh hơn, thực lực của hắn đã siêu việt nửa bước Thánh cảnh, đến gần Thánh Nhân vô hạn.
- Oanh...
Không biết bao nhiêu vạn dặm không gian chôn vùi, không biết bao nhiêu thiên binh thiên tướng hôi phi yên diệt, cuối cùng đánh nổ đại trận kia.
Tôn Ngộ Không lông đỏ một đường quét ngang, oanh sát về phía trước, quyền uy vô địch, đánh đâu thắng đó.
Sau khi giết sạch Thần Tiên phía trước, hắn phóng ra một bước, tiến vào chỗ sâu của Thiên Đình.
Thần Tiên nơi này biết không cách nào phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng mà Tôn Ngộ Không lông đỏ trực tiếp xuất thủ, không lưu tình chút nào.
- Oanh...
Quyền uy vô địch, oanh sát hết thảy.
Không có Thần Tiên có thể tại dạng này uy năng phía dưới còn sống.
Cuối cùng ngay cả Lăng Tiêu Bảo Điện mới cũng bị đánh nổ, Ngọc Đế cùng Vương Mẫu nương nương trốn ở bên trong bị dư ba quét trúng, liền trọng thương.
Trước đó Ngọc Đế còn cùng Tôn Ngộ Không vừa thức tỉnh Hung Thần ý chí đánh qua, lúc này ngay cả lực lượng hoàn thủ cũng không có.
Tôn Ngộ Không lông đỏ phóng ra một bước, giống như quỷ mị, trực tiếp xuất hiện ở trước Lăng Tiêu Bảo Điện, nhìn thấy Ngọc Đế, Vương Mẫu nương nương còn có một đám Thần Tiên, nhếch miệng mỉm cười, như Thần linh quan sát sâu kiến.
← Ch. 215 | Ch. 217 → |