← Ch.240 | Ch.242 → |
- Ông...
Nơi đó pháp tắc khuấy động, chú ngữ tế tự thần bí cùng phù văn tiên quang lấp lóe.
Ngọc Đế không ngừng ném ra vô số vật liệu dùng thành lập Thần Miếu.
Vương Mẫu cùng các Thần Tiên khác thì không ngừng thi pháp, mỗi người có nhiệm vụ của mình, vẻ mặt thần thánh.
Ở dưới vô số Thần Tiên hợp lực, hình thức ban đầu của một Thần Miếu to lớn chậm rãi xuất hiện, đồng thời một cỗ khí tức bi thương hội tụ ở giữa thiên địa.
Trên thảo nguyên, mơ hồ có âm phong gào thét, du hồn thoáng hiện.
- Thần Miếu là địa phương Quỷ hồn thích ở nhất, đặc biệt là Thần Miếu vô chủ.
Trư Bát Giới kiến thức nhiều nhất, giải thích cho Đường Tăng:
- Nếu như một Quỷ hồn tiến vào một Thần Miếu vô chủ, liền có khả năng rất lớn chứng được Thần đạo, lại kém cũng có thể trở thành Quỷ Tiên.
- Thần đạo là cái gì?
Đường Tăng hỏi.
- Là con đường tu luyện hấp thu tín ngưỡng lực.
Trư Bát Giới nói.
Đường Tăng bừng tỉnh đại ngộ.
Bỗng nhiên Đường Tăng phát hiện dưới chân có một mảnh vỡ oánh bạch như ngọc, hắn cảm thấy nhìn quen mắt, trong lòng hơi động, pháp lực cuốn mảnh vỡ vào trong tay.
Cái mảnh vỡ này nhìn rất phổ thông, nhưng Đường Tăng có kỹ năng Danh Sư, nhãn lực viễn siêu những người khác, hắn có thể nhìn ra mảnh vỡ này không đơn giản, chí ít Kim Tiên cũng không cách nào phá hư.
Bỗng nhiên Đường Tăng cảm ứng được trong mảnh vỡ có một cỗ ý chí rất yếu ớt, trong lòng hắn hơi động, ý chí dung nhập vào trong mảnh vỡ, lập tức cảm ứng được khí tức quen thuộc.
- Khí tức của Quan Âm?
Đường Tăng rốt cục biết vì sao cảm giác mảnh vỡ này nhìn quen mắt, rõ ràng là mảnh vỡ của Đại Đạo Bảo Bình mà Quan Âm dùng để thu Hung Viên Hồng Mao.
Ý chí dung nhập mảnh vỡ, Đường Tăng cảm ứng được rất nhiều lực lượng đồng nguyên, hắn bất động thần sắc thuấn di rời đi, đi thu thập những mảnh vỡ kia.
Đám người Tử Lan đang chăm chú nhìn Thần Miếu thành lập, không có phát giác được Đường Tăng rời đi.
Đường Tăng sử dụng thuấn di, lấp lóe ở trong phương viên ngàn dặm.
- Phốc!
Hắn khẽ vươn tay, một mảnh vỡ trắng muốt ở trên thảo nguyên bay ra, tiến vào trong tay hắn.
Lần nữa lấp lóe, hắn xuất hiện ở ngoài trăm dặm, khẽ vươn tay, một mảnh vụn chôn sâu ở dưới đất bay tới, bị hắn tiếp được.
Dùng hơn hai giờ, Đường Tăng rốt cục thu đủ tất cả mảnh vỡ của Đại Đạo Bảo Bình.
Cái bảo bình này nát rất triệt để, có khối vụn thậm chí chỉ bằng hạt gạo.
Nếu không phải uy năng ý chí của Đường Tăng có chất biến, có thể thông qua những mảnh vỡ kia cảm ứng được tàn phiến khác, thì căn bản không có khả năng thu đủ, xem như Thánh Nhân tới, đoán chừng cũng không có cách nào.
Bởi vì Đại Đạo Bảo Bình đã triệt để bể nát, không có bất luận khí tức pháp bảo gì, tựa như cục đá rất phổ thông.
Đặt những mảnh vỡ này chung một chỗ, trong lòng Đường Tăng suy tư, trên những mảnh vỡ này đều có ý chí yếu ớt của Quan Âm Bồ Tát, khi Quan Âm Bồ Tát còn sống, có lẽ coi Đại Đạo Bảo Bình như bản mệnh pháp bảo mà tế luyện.
Không tiếp tục trì hoãn, Đường Tăng thuấn di, trở lại địa phương lúc đầu.
Lúc này Quan Âm Thần Miếu đã sắp hoàn tất, một Thần Miếu trắng muốt, to lớn sừng sững ở nơi đó, các loại vật phẩm tế tự đã mang lên, càng có bảo vật thần kỳ trấn áp tứ phương.
- Thiên Địa Vô Cực, Anh linh quy vị!
- Mời Quan Âm nương nương nhập Thần vị!
Ngọc Đế hét lớn, ở nơi đó thi pháp.
Lập tức trên thảo nguyên hiện ra một vòng xoáy mà mắt thường khó có thể nhìn thấy, ngoại trừ số ít Thần Tiên, Thần Tiên khác căn bản không nhìn.
Trong lòng Đường Tăng ngạc nhiên, xem ra Thần Miếu này không đơn giản.
Theo Ngọc Đế đặt một thần vị vào trong tượng thần của Quan Âm, đột nhiên một đạo gợn sóng khó mà phát giác, lấy Thần Miếu làm trung tâm, khuếch tán bốn phương tám hướng.
Đường Tăng dùng ý chí nhìn trộm, phát hiện gợn sóng kia tựa hồ là một loại lực lượng ảnh hưởng, hắn suy đoán này hẳn là Ngọc Đế dùng phương pháp đặc thù để cho phàm nhân hoặc những sinh linh khác ở trong phạm vi gần đây biết tin tức Thần Miếu đản sinh, để những sinh linh kia tới triều bái.
Nơi xa có gió lạnh rít gào, một chút du hồn cường đại xuất hiện ở phía xa, đang nhìn trộm, muốn nhập chủ Thần Miếu.
- Hừ!
Ngọc Đế hừ lạnh một tiếng, đế uy hạo đãng, những du hồn kia bị dọa đến run rẩy, đồng thời có một cỗ lực lượng xuất hiện, bá đạo bắt lấy những Quỷ hồn kia, mở ra một lối đi, đánh bọn hắn vào Địa phủ.
Đường Tăng thấy cảnh này, không khỏi lắc đầu, những du hồn kia thật gan to bằng trời a, dám giương oai ở trước mặt Ngọc Đế, chán sống sao, không phải ai cũng trâu bò giống như hắn.
- Thần bộc quy vị!
Ngọc Đế hét lớn, đánh ra mấy đạo quang mang.
← Ch. 240 | Ch. 242 → |