← Ch.288 | Ch.290 → |
- Sư phụ.
- Sư phụ, lão Ngưu đến rồi!
Tôn Ngộ Không cùng Ngưu Ma Vương lần lượt đuổi tới.
- Sư phụ, khí tức là từ nơi đó truyền đến.
Tôn Ngộ Không chỉ vào một khu vực phía dưới.
- Xuống dưới, bất quá không nên mạo hiểm, một khi có tình huống bất thường, lập tức rút lui.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không nói.
- Sư phụ yên tâm, nếu có yêu quái, lão Ngưu ta một quyền đánh bay hắn!
Ngưu Ma Vương tương đối tự tin.
Ba sư đồ còn cẩn thận hạ xuống, nhưng hạ xuống nửa đường, lại phát hiện đạo khí tức kia biến mất.
- Làm sao không còn nữa?
Ngưu Ma Vương bồn chồn.
- Sư phụ, phía dưới có thị trấn.
Tôn Ngộ Không nói.
Nơi này còn thuộc về Nữ Nhi quốc, trong tiểu trấn phía dưới, tất cả đều là nữ nhân, một nam nhân cũng không có.
- Đi xuống xem một chút.
Đường Tăng nói.
Ba người hóa thành quang mang hạ xuống mặt đất, những phàm nhân kia căn bản không biết bọn hắn xuất hiện lúc nào, tựa như một mực ở nơi này.
Bất quá dù vậy, rất nhanh ba người trở thành chú mục, rất nhiều nữ nhân ở chung quanh nhìn qua.
- Mau nhìn, đây không phải là nam nhân sao?
- Bọn hắn không phải ở vương thành sao? Sao tới nơi này?
Tất cả nữ nhân kinh dị, sau đó biến thành kinh hỉ.
- Nam nhân...
- Nam nhân, đi theo ta đi.
- Ta muốn nam nhân này...
Một đám nữ nhân ở chung quanh nhanh chóng vây quanh đến, thậm chí có một ít tiểu nữ hài cũng hưng phấn chạy tới.
- Phanh...
- Ai u, ai đẩy ta...
- Ai giẫm cái mông của lão nương?
Trong đám người phát sinh sự kiện giẫm đạp.
Sư đồ Đường Tăng liếc nhau, cảm giác tính sai, sau đó đồng thời biến mất khỏi tại chỗ.
- Làm sao không thấy?
- Nam nhân làm sao không thấy?
- Chẳng lẽ là ảo giác? Không nên a?
Những nữ nhân xông lên kia phát hiện ba người Đường Tăng biến mất, cảm thấy rất ngờ vực.
Lúc này ba người Đường Tăng đã ở bên ngoài vài trăm mét, thân hình biến mất, mặc dù chỉ là chướng nhãn pháp rất đơn giản, lại đủ tránh đi những phàm nhân kia.
- Sư phụ, làm sao bây giờ?
Tôn Ngộ Không hỏi.
Đường Tăng ngẩng đầu nhìn, trong lòng nghi hoặc, trước đó cỗ khí tức cường đại kia là từ nơi này xuất hiện, nhưng đột nhiên biến mất, vô tung vô ảnh, để hắn nghi hoặc không thôi.
Hơn nữa trước đó sắc trời có chút mờ tối, lúc này sáng lên lần nữa, căn bản nhìn không ra giống như có dấu hiệu yêu ma sắp xuất hiện.
- Tách ra tìm, có tình huống đặc biệt thì phát tín hiệu.
Đường Tăng nói.
- Làm sao phát tín hiệu?
Ngưu Ma Vương hỏi.
- Đần a, làm ra chút động tĩnh không được sao?
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ.
Ngưu Ma Vương gãi đầu một cái, nhanh chóng biến mất.
Tôn Ngộ Không cũng lách người rời đi.
Đường Tăng phóng thích tiên thức, thần thức tản ra, tìm kiếm ở phụ cận, cảm ứng tình huống dị thường.
Nhưng qua nửa khắc đồng hồ, vẫn không thu hoạch được gì.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Đường Tăng nhíu mày, sau đó lắc đầu, đám người Tôn Ngộ Không cũng nhận ra, nếu là ảo giác, căn bản nói không thông.
- Ngươi chính là nam nhân tiến vào nữ quốc kia?
Bỗng nhiên một thanh âm rất êm nhẹ truyền vào trong tai Đường Tăng.
Đường Tăng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đang ngạc nhiên nhìn hắn.
Thiếu nữ này rất xinh đẹp, là loại hình la lỵ Đường Tăng cực kỳ thích kia, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng nên lồi thì lồi, nên vểnh thì vểnh, khuôn mặt hoàn mỹ, eo nhỏ nhắn chân dài.
Đường Tăng lấy lại bình tĩnh, sau đó hất đầu, dùng tư thế tự nhận là rất suất khí nói:
- Không sai, chính là bần tăng!
Lập tức, trong mắt thiếu nữ này lóe lên thần sắc mê luyến, mắt hiện hoa đào.
Thiếu nữ mỹ lệ mà đáng yêu, để Đường Tăng vừa nhìn liền thích!
Thật đẹp!
Đường Tăng vội vàng đi về phía trước một bước, đại tay ra, ôm thiếu nữ vào trong ngực, ôn nhu nói:
- Cô nương xinh đẹp, ngươi thiếu nam nhân sao?
- Ân.
Thiếu nữ hưng phấn gật đầu, nhưng sau đó lại bỗng nhiên biến mất.
Đường Tăng giật nảy mình,
Thời điểm Đường Tăng hành hung đám người Ngưu Ma Vương phát tiết, Đông Phương Thiên giới, trên một hòn đảo, Thiết Phiến công chúa đứng ở trước tế đàn.
- Bá bá bá...
Thiết Phiến công chúa nhanh chóng kết thủ ấn, từng đạo thủ ấn đánh vào tế đàn, trong miệng nói lẩm bẩm, cuối cùng khẽ kêu:
- Mời Lão Quân giáng lâm!
Nàng đánh ra những thủ ấn kia nhanh chóng hình thành một ký hiệu huyền ảo, lạc ấn ở trên tế đàn.
- Ông...
Lập tức một âm thanh vù vù từ trong tế đàn truyền ra, một cỗ lực lượng thần kỳ lan tràn, triệu hoán tồn tại ở trong sâu xa.
Cùng thời khắc đó, ở bên ngoài Tam giới, trong hư không vô tận, lão giả Lý Nhĩ cũng thi pháp.
Từng kiện bảo vật ở bên người lão giả bị hắn luyện chế, dung luyện thành một hình người, thình lình chính là dung mạo của Thái Thượng Lão Quân.
Thời gian dần trôi qua, hình người trở nên càng ngày càng thật, cuối cùng hóa thành huyết nhục chi thân.
- Chia cắt ý thức!
Lão giả quát khẽ, cố nén thống khổ, phân chia ý thức của mình ra một bộ phận, đánh vào trong cơ thể phân thân.
Mà hắn nhanh chóng kết ấn, Thánh Nhân ý chí bộc phát:
- Giáng lâm!
Điểm ra một chỉ, hư không vặn vẹo, phân thân trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, bị lực lượng sâu xa tiếp dẫn đi.
Hoàn thành hết thảy, lão giả mới dừng lại, sắc mặt có chút khó coi:
- Lần này phải mấy trăm năm mới có thể khôi phục, vậy mà để lão già ta tổn thất lớn như vậy!
Sắc mặt lão giả âm trầm, loại pháp bảo luyện chế nhục thân phân thân hoàn mỹ này cũng không nhiều, có tiền cũng mua không được, phải nhìn cơ duyên.
Cái gọi là nhục thân hoàn mỹ, chính là có thể độc lập tu luyện tăng lên nhục thân, không giống pháp bảo phân thân, tu vi là cố định, không cách nào tăng lên.
Nói cách khác, lão giả luyện chế loại phân thân này, có thể trải qua tu luyện mạnh lên, có lẽ có một ngày có thể cường đại đến giống như bản tôn, đương nhiên khả năng này hầu như không tồn tại, bởi vì phân thân chung quy là phân thân, bị bản tôn chưởng khống.
...
Thiên giới, trên đảo nhỏ, tế đàn vù vù, lực lượng vô hình giáng lâm, từ trong sâu xa bắn tới.
Không gian rung động, từng gợn sóng dập dờn, nhưng lại bị tế đàn ngăn cản.
Ngay sau đó, một thân ảnh hư ảo chậm rãi xuất hiện ở trên tế đàn.
Thiết Phiến công chúa ở dưới tế đàn lập tức vui mừng, theo bản năng siết chặt hai tay, hơi có vẻ khẩn trương.
Trước đó nàng biết Thái Thượng Lão Quân bị Đường Tăng đánh chết, thật đúng là giật nảy mình, bất quá nàng biết lai lịch của Thái Thượng Lão Quân, cũng không có quá lo lắng, chỉ cần vị kia nguyện ý, tùy thời có thể chế tạo ra một cái.
Tốc độ giáng lâm rất chậm, hư ảnh chậm chạp ngưng thực, càng ngày càng chân thực.
- Ai...
Đường Tăng sững sờ, mặt mũi tràn đầy không bỏ, bất quá sau một khắc, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến:
- Mẹ nó, nàng là yêu tinh?
Không sai được, vừa rồi yêu khí kia lóe lên mà qua, quá mạnh.
Đồng thời Đường Tăng cũng nhớ tới, vừa rồi hắn là ở trạng thái ẩn thân, phàm nhân căn bản không có khả năng nhìn thấy, thiếu nữ vừa rồi kia, tuyệt đối không thể nào là phàm nhân.
- Ngộ Không!
Đường Tăng quát to.
- Sư phụ?
Quang mang lóe lên, Tôn Ngộ Không đã xuất hiện ở bên cạnh.
- Sư phụ.
Ngưu Ma Vương cũng chạy đến.
- Các con có phát hiện gì không?
Đường Tăng hỏi.
- Không hề phát hiện thứ gì.
- Không có.
Tôn Ngộ Không cùng Ngưu Ma Vương đều lắc đầu.
Đường Tăng kinh nghi, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy thiếu nữ kia biến sắc, còn tưởng rằng là bị Tôn Ngộ Không cùng Ngưu Ma Vương dọa chạy.
- Các ngươi có nhìn thấy một thiếu nữ hay không? Ân, rất đáng yêu, rất đẹp.
Đường Tăng hỏi.
- Sư phụ, nơi đó có một cái.
Ngưu Ma Vương chỉ vào một thiếu nữ cách đó không xa đang ăn kẹo hồ lô.
Sắc mặt Đường Tăng lập tức tối sầm.
- Sư phụ, mấy cái kia có tính đáng yêu xinh đẹp không?
Tôn Ngộ Không cũng chỉ vào mấy nữ hài đang chơi đùa ở một bên khác.
- Xéo đi!
Đường Tăng cho hai người một đá:
- Ta hỏi là yêu tinh, thiếu nữ kia là yêu tinh.
- Sư phụ, ta nhìn thấy nữ đầu là yêu tinh a.
Ngưu Ma Vương chỉ vào một nữ nhân rất xinh đẹp đi qua bên cạnh.
- Móa! Yêu tinh cái đầu ngươi!
Mặt Đường Tăng đen lên, đánh Ngưu Ma vương một trận tơi bời.
Thời điểm Đường Tăng hành hung Ngưu Ma Vương phát tiết, phía đông Thiên giới, trên một hòn đảo lơ lửng không người, Thiết Phiến công chúa đứng ở trước một tế đàn.
- Bá bá bá...
Thiết Phiến công chúa nhanh chóng kết thủ ấn, từng đạo thủ ấn đánh vào trên tế đàn, trong miệng nói lẩm bẩm, cuối cùng khẽ kêu một tiếng:
- Mời Lão Quân giáng lâm!
Nàng đánh ra những cái kia thủ ấn nhanh chóng hình thành một cái huyền ảo ký hiệu, lạc ấn tại tế đàn bên trên.
- Ông...
Một âm thanh lỗ tai khó mà nghe được từ trong tế đàn truyền ra, lực lượng thần kỳ lan tràn, triệu hoán tồn tại ở trong sâu xa thăm thẳm.
Cùng thời khắc đó, ngoài Tam giới, trong hư không vô tận, Lý Nhĩ cũng đang thi pháp.
Bên người lão giả có từng kiện bảo vật bị hắn luyện chế, dung luyện thành một hình người, thình lình chính là dung mạo của Thái Thượng Lão Quân.
Thời gian dần trôi qua, hình người càng ngày càng thật, cuối cùng hóa thành huyết nhục chi thân.
- Chia cắt ý thức!
Lão giả quát khẽ, cố nén thống khổ, phân chia ý thức của mình ra một bộ phận, đánh vào trong phân thân.
Mà hắn thì nhanh chóng kết ấn, Thánh Nhân ý chí bộc phát:
- Giáng lâm!
Điểm ra một chỉ, hư không vặn vẹo, phân thân biến mất không thấy gì nữa, bị lực lượng sâu xa mang đi.
Sau khi hoàn thành hết thảy, lão giả mới dừng lại, sắc mặt có chút khó coi:
- Lần này phải mấy trăm năm mới có thể khôi phục, vậy mà để lão gia hỏa ta tổn thất một kiện pháp bảo như vậy!
Sắc mặt lão giả âm trầm, loại pháp bảo luyện chế phân thân hoàn mỹ này cũng không nhiều, có tiền mà mua không được, phải nhìn cơ duyên.
Cái gọi là nhục thân hoàn mỹ, chính là nhục thân có thể độc lập tu luyện tăng lên, không giống pháp bảo phân thân, tu vi là cố định, không cách nào tăng lên.
Nói cách khác, lão giả luyện chế loại phân thân này, có thể trải qua tu luyện mạnh lên, có lẽ có một ngày sẽ cường đại đến giống như bản tôn, đương nhiên khả năng này hầu như không tồn tại, bởi vì phân thân chung quy là phân thân, bị bản tôn chưởng khống.
...
Thiên giới, trên hòn đảo lơ lửng, tế đàn vù vù, lực lượng vô hình giáng lâm, từ trong sâu xa truyền tới.
Không gian rung động, từng đạo gợn sóng dập dờn, nhưng lại bị tế đàn ngăn cản.
Ngay sau đó, một thân ảnh hư ảo chậm rãi xuất hiện ở trên tế đàn.
Thiết Phiến công chúa lập tức vui mừng, theo bản năng nắm chặt hai tay, hơi có vẻ khẩn trương.
Trước đó nàng biết Thái Thượng Lão Quân bị Đường Tăng đánh chết, không khỏi giật nảy mình, bất quá nàng biết lai lịch của Thái Thượng Lão Quân, nên không có quá lo lắng, chỉ cần vị kia nguyện ý, tùy thời có thể chế tạo một cái khác.
Tốc độ giáng lâm rất chậm, bóng mờ chậm chạp ngưng thực, càng ngày càng chân thực.
← Ch. 288 | Ch. 290 → |