← Ch.304 | Ch.306 → |
Nếu như người phía dưới là tu sĩ, có lẽ tác dụng không lớn, nhưng mục tiêu là một đám phàm nhân chưa hề tu luyện qua, hiệu quả liền lớn hơn nhiều, ngay cả Lam Diên cũng như vậy, thiên phú tốt, cũng không đại biểu nàng có thể chống cự ý chí của Đường Tăng, huống chi loại ý chí này không có bất luận tính xâm lược gì.
Chẳng biết lúc nào, những nữ nhân nghe giảng bài kia, khí tức trên người chậm rãi phát sinh biến hóa.
Cho dù những nữ nhân mới đầu không có ý định tu luyện, mục đích duy nhất là đến xem nam nhân kia, cũng lâm vào trong đốn ngộ, bị Đường Tăng cưỡng ép kéo vào, khí chất đang thay đổi, đã bước ra bước đầu tiên.
- Ngàn dặm chi hành bắt đầu từ bước đầu tiên, đồng dạng, ngàn trượng chi thành sẽ sụp đổ do một tổ kiến...
- Cơ sở trọng yếu nhất...
Đường Tăng một hơi giảng bảy tám tiếng, thẳng đến buổi chiều mới dừng lại.
Hắn không thể không dừng lại, bởi vì hắn có một loại cảm giác cấp bách quỷ dị, giống như có sự tình rất lớn sắp phát sinh, hắn không thể dừng lại quá lâu, nếu không sẽ xảy ra đại sự.
- Trách không được Nữ Oa Nương Nương thúc ta. Chức trách thỉnh kinh quá lớn, đến tột cùng liên quan đến bí mật như thế nào?
Trong lòng Đường Tăng bỗng nhiên có chút nặng nề.
Nhìn thoáng qua các nữ nhân ở phía dưới toàn bộ lâm vào trong đốn ngộ, cuối cùng nhìn thoáng qua Nữ Vương, Đường Tăng liền dứt khoát cất bước, biến mất khỏi đài cao.
Đồng thời, Trư Bát Giới cũng đang tạm biệt hai con của mình, khóc bù lu bù loa.
- Bảo bối, về sau các con phải chiếu cố tốt mình, nhất định không thể để cho các muội muội của Nữ Nhi quốc bị khi dễ...
- Bành!
Tôn Ngộ Không đập qua một quyền, đánh đầu của Trư Bát Giới sưng ra một cái bao:
- Ngươi đây là tạm biệt sao? Ngươi đây là cho bọn nó áp lực.
Tôn Ngộ Không rất không quen nhìn cách làm này của Trư Bát Giới.
- Phụ thân, các người thật phải đi sao?
Trư Trư Hiệp không bỏ nói.
- Sư gia gia, Cửu Muội không cho người đi...
Trư Cửu Muội ôm lấy Đường Tăng gọi, nước mắt chảy ra, nói cái gì cũng không thả.
- Cửu Muội ngoan, về sau nhất định phải hảo hảo tu luyện, cố gắng mạnh lên.
Đường Tăng cười, cưng chiều vuốt vuốt đầu của Tiểu Cửu Muội.
- Ô ô, sư gia gia, Cửu Muội không cho người đi...
Tiểu nha đầu dính Đường Tăng nhất, bởi vì trong khoảng thời gian này chỉ có Đường Tăng tốt với nàng nhất, ôm nàng nhiều nhất cũng là Đường Tăng.
- Ầm ầm...
Bỗng nhiên Thiên Lôi nổ vang, từng đạo lôi điện quỷ dị trống rỗng xuất hiện, tựa hồ toàn bộ Tam giới đều sắp mất đi cân bằng.
Khuôn mặt Hồng Hài Nhi biến đổi, vội vàng thúc giục nói:
- Các ngươi đi mau!
Không cần Hồng Hài Nhi nói, Đường Tăng cũng cảm thấy lực lượng quỷ dị giáng lâm, đang thúc giục bọn hắn gấp rút tới đường.
Bất quá càng quỷ dị là, loại thúc giục kia tựa hồ không phải là Nữ Oa Nương Nương tạo thành, mà là đồ vật đến từ trong cõi u minh.
Tựa hồ nếu hắn không đi lấy kinh, liền sẽ có đại nạn.
Sắc mặt đám người Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới cũng biến hóa, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt mờ mịt, đồng thời trong lòng bọn hắn cũng giống như Đường Tăng, xuất hiện cảm giác cấp bách, có điều bọn hắn đều không biết đến tột cùng là nguyên nhân gì.
Đường Tăng yêu chiều lau khô nước mắt cho tiểu nha đầu, sau đó nhìn Hồng Hài Nhi nói:
- Chiếu cố tốt nàng, nếu như ngươi có thể làm được, bần tăng sẽ không bạc đãi ngươi. Cái gọi là không có bình cảnh trở thành Thánh Nhân của ngươi, ở chỗ bần tăng không đáng một đồng!
Nói xong, Đường Tăng liền dẫn đám người Tôn Ngộ Không đi ra ngoài, một bước mấy chục mét, lóe lên nhấp nháy, nhanh chóng đi ra ngoài Vương Thành.
Bọn hắn không có phi hành, bởi vì thỉnh kinh không cho phép phi hành, chỉ có thể đi bộ, bọn hắn chỉ có thể ở dưới điều kiện tiên quyết không làm trái quy tắc, tận khả năng tăng thêm tốc độ.
Hồng Hài Nhi nhếch miệng nhỏ, cũng không biết có nghe lọt lời của Đường Tăng hay không.
- Sư gia gia...
- Sư gia gia, Cửu Muội không cho người đi...
Trư Cửu Muội bỗng nhiên khóc lớn đuổi theo.
- Phụ thân... Sư gia gia...
Trư Trư Hiệp cũng vội vàng đuổi theo.
Hồng Hài Nhi không dám để cho hai tiểu gia hỏa rời đi, vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, trên quảng trường hoàng cung, Lam Diên tỉnh lại trước nhất, Nữ Vương thức tỉnh thứ hai.
Ngay sau đó càng ngày càng nhiều người từ trong đốn ngộ tỉnh lại.
- Quốc sư...
Nữ Vương nhìn thấy trên đài cao đã không có Đường Tăng, sắc mặt lập tức sốt ruột.
- Quốc sư đi nơi nào?
- Quốc sư làm sao không thấy?
Càng ngày càng nhiều người phát hiện Đường Tăng đã rời đi, đều cực kỳ nghi hoặc, các nàng thậm chí không biết Đường Tăng rời đi lúc nào.
- A, ta giống như không đồng dạng.
Bỗng nhiên có người kinh hô.
- Ta cũng vậy, giống như khí lực lớn hơn rất nhiều.
- Ta... ta cảm giác giống như trẻ ra...
...
Toàn bộ quảng trường hoàng cung, vô số nữ nhân hưng phấn.
Bất quá trong lòng các đại thần lại nặng nề, bởi vì các nàng nhớ ra cái gì đó.
- Quốc sư...
Nữ Vương bỗng nhiên chạy ra ngoài, vẻ mặt sốt ruột.
- Bệ hạ...
- Bệ hạ cẩn thận dưới chân...
Các đại thần vội vàng đuổi theo, Lam Diên càng ở phía trước mở đường.
- Gì vậy nhỉ?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Vì sao Nữ vương bệ hạ vội vã như thế?
Tất cả mọi người ở trên quảng trường thấy là lạ.
- Đúng rồi, trước đó ta giống như nghe nói, quốc sư sắp đi, sẽ không phải là hôm nay chứ?
- Cái gì?
- Quốc sư muốn đi?
Sắc mặt tất cả mọi người cũng thay đổi, Đường Tăng đối với các nàng mà nói, không chỉ là một nam nhân trân quý, càng như là ô dù của các nàng.
Hiện tại nghe nói Đường Tăng muốn đi, đều vội vàng.
- Quốc sư...
- Nhanh, quốc sư khẳng định không đi xa, ta đi theo bệ hạ, bệ hạ khẳng định biết quốc sư ở nơi nào.
Tất cả mọi người vội vàng đi theo nữ vương bệ hạ chạy ra ngoài thành, tạo thành một dòng lũ lớn.
Bởi vì Nữ Vương đạt được bí kíp Đường Tăng cho nàng, sớm nhìn qua nội dung, hơn nữa cùng Đường Tăng phát sinh qua quan hệ, trên người có khí tức của Đường Tăng, khiến cho nàng thu hoạch rất lớn, tốc độ cũng cực nhanh.
- Quốc sư làm sao ngay cả đi cũng không nói một tiếng?
Nữ Vương vừa trách cứ vừa sốt ruột, tốc độ càng lúc càng nhanh, bỏ mọi người lại đằng sau, chỉ có Lam Diên còn có thể đuổi theo, một tấc không rời, lo lắng nàng ngã xuống.
- Sư gia gia...
Bỗng nhiên Nữ Vương nghe được tiếng la khóc của Trư Cửu Muội từ phía trước truyền đến, trong lòng lập tức gấp hơn.
Chẳng biết lúc nào trời nổi mưa to, mưa như trút nước.
Nữ Vương cùng Lam Diên rốt cục đuổi tới ngoài thành, xa xa nhìn thấy trong mưa to phía trước, Đường Tăng cùng năm đồ đệ một bước mấy chục mét, đi vội ở trong mưa to.
- Quốc sư...
Nữ Vương lớn tiếng gọi.
- Sư phụ...
Lam Diên cũng nhẹ giọng nỉ non, không biết vì sao, nàng tựa hồ nhìn thấy sắc mặt của Đường Tăng cùng năm đồ đệ đều cực kỳ ngưng trọng.
- Sư gia gia, không nên đi...
- Ô ô...
- Cửu Muội không cho người đi...
Trư Cửu Muội còn đuổi theo, kêu khóc ở trong mưa to.
Tốc độ của nàng đã rất nhanh, nhưng vẫn đuổi không kịp đám người Đường Tăng.
Trư Trư Hiệp cũng đuổi theo ở phía sau, mặc dù hắn không khóc, nhưng cực kỳ sốt ruột cùng không bỏ.
Phía trước, Trư Bát Giới cực kỳ đau lòng, rất muốn trở về, nhưng Đường Tăng lệnh Tôn Ngộ Không giữ chặt hắn, không thể để cho hắn quay đầu.
Bởi vì Đường Tăng cảm giác được, bọn hắn không thể lưu ở Nữ Nhi quốc nữa, con đường thỉnh kinh tựa hồ không đơn giản như hắn tưởng tượng, một khi lên đường, hết thảy đã không thể do hắn định đoạt.
← Ch. 304 | Ch. 306 → |