← Ch.031 | Ch.033 → |
Lúc trước khi chưa đánh thắng yêu quái, Linh Cát Bồ Tát nhà ngươi không hiện ra. Giờ vừa đánh xong, chuẩn bị giết chết thì ngươi liền xuất hiện, nhưng lại định một câu cũng không nói rồi mang đi, dựa vào cái gì chứ?
Đường Tăng cũ mà đối mặt với tình huống này, chắc chắn sẽ không có ý kiến gì cả. Nhưng Đường Tăng này thì không được, hắn không chơi cái trò mua bán lỗ vốn.
- Phí tổn thất tinh thần?
Linh Cát Bồ Tát ngẩn ra. Ông ta tuy không biết "phí tổn thất tinh thần" là cái gì, nhưng cũng đoán được ý của Đường Tăng, chẳng qua chính là "bắt đền" chứ gì.
Điều này làm cho Linh Cát Bồ Tát ngạc nhiên, không khỏi răn dạy:
- Kim Thiền Tử, sau khi chuyển thế, ngươi hình như đã sinh ra dục niệm, không được.
Sau đó Linh Cát Bồ Tát quay sang nhìn Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội, đặc biệt là khi nhìn Cao Thuý Lan thì nhíu mày, nói:
- Kim Thiền Tử, ngươi động phàm tâm rồi, không được.
Động phàm tâm cái đầu ngươi, Đường Tăng thầm mắng trong lòng, ngươi nha, đã không bồi thường chi phí tổn thất tinh thần, lại còn dạy dỗ người ta.
Đồng thời Đường Tăng dùng Thiên Đạo Nhãn Kính mà nhìn Linh Cát Bồ Tát, phát hiện ra Linh Cát Bồ Tát cũng cấp năm mươi, đồng cấp với Tôn Ngộ Không.
Trong lúc Linh Cát Bồ Tát dạy dỗ, Đường Tăng còn tính toán xem nếu Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và tiểu bạch long liên thủ lại, không biết có xử lý được cái vị Linh Cát Bồ Tát này không.
Trên Trái Đất có câu nói như này: phá đường tài lộ của một người là tương đương hại tính mạng kẻ đó. Giờ Đường Tăng cảm giác có một câu là "Phá đường kiếm điểm kinh nghiệm của một người, không đội chung trời" mới có thể miêu tả được tâm tình của hắn lúc này.
Sở dĩ như vậy là vì một người là Đường Tăng xuyên việt, chứ chẳng phải Đường Tăng thật nào cả. Tuy hắn có Phật tính, nhưng hắn không có cảm tình với mấy người được gọi là Bồ Tát này. Kẻ này lại dám chặn đường tiền tài của hắn, quả thực là tới phá chuyện tốt của hắn rồi.
Nhưng cuối cùng nghĩ tới Hoàng Mao Điêu Thử vốn là sủng vật của Linh Cát Bồ Tát, mà một khi xử lý Linh Cát Bồ Tát thì sẽ thành kẻ địch của cả Tây Thiên, con đường đi lấy kinh sẽ không đi nổi nữa.
Cho nên Đường Tăng cố nén sự vọng động trong lòng xuống.
- Kim Thiền Tử, tự giải quyết cho tốt.
Dạy bảo Đường Tăng xong, Linh Cát Bồ Tát mới giẫm lên đám mây, hoá thành lưu quang rồi biến mất.
- Ô...
Tôn Ngộ Không chạy tới phía trước vài bước, sau đó quay đầu nhìn Đường Tăng. Tuy hắn không được coi là thông minh, nhưng cũng nhận ra rằng sư phụ và Linh Cát Bồ Tát tán gẫu không thoải mái vui vẻ cho lắm.
- Cái quái gì chớ!" Đường Tăng nói thầm trong lòng, đương nhiên hắn không nói ra ngoài miệng, ai biết mấy vị thần tiên kia có chú ý tới hắn thời thời khắc khắc không?
- Thực lực mới là đạo lý, phải mau chóng thăng cấp thôi!
Đường Tăng thầm nghĩ, đồng thời thầm quyết định rằng lần sau mà gặp thú cưỡi hoặc sủng vật gì đó của thần tiên là phải tốc chiến tốc thắng, hơn nữa còn phải nhanh chóng giết chết. Nếu lại để thần tiên cứu, rồi bị thuyết giáo này nọ, có khi bực bội quá mà chết.
- Xuất phát! Tiếp tục đi!
Đường Tăng nhảy lên lưng long quy, nói to.
Đoàn người tiếp tục lên đường. Sau khi vượt qua dãy núi Hoàng Phong, Đường Tăng nhận được âm thanh thông báo của hệ thống:
- Hoàn thành nhiệm vụ chính: Vượt qua dãy Hoàng Phong, thưởng 500 điểm kinh nghiệm.
Sau khi nghe xong, Đường Tăng phát hiện điểm kinh nghiệm tăng lên 500.
Lúc này số liệu về Đường Tăng như sau:
Kí chủ: Đường Tăng
Siêu cấp Đường Tăng: cấp 10 (0/5120)
Điểm kinh nghiệm: 2179
Kỹ năng: Toàn văn Kinh Phật phàm cấp; Bạo Liệt Hoả Cầu; Chưởng Tâm Lôi.
Đạo cụ: Cẩm Bào Cà Sa; Cửu Hoàn Tích Trượng; Kim Cô; Chuỷ thủ linh khí hạ phẩm.
Lúc trước có 1279 điểm kinh nghiệm, đổi năm Hoàng Phong Nhãn Kính, còn dư lại 1179 điểm kinh nghiệm.
Sau đó giết chết tiểu yêu cấp chín được 500 điểm kinh nghiệm. Hoàn thành nhiệm vụ lại được thêm 500 điểm kinh nghiệm. Như vậy có tất cả 2179 điểm.
Muốn thăng cấp thì còn cần hơn hai nghìn điểm kinh nghiệm nữa, vẫn là một quãng đường khá xa.
Đoàn người trèo đèo lội suối, đi thẳng tới phía tây.
Tới buổi chiều, Đường Tăng thấy một con diều hâu to chừng hai mét bay qua trên đầu, tức thì tung một Chưởng Tâm Lôi qua.
Con diều hâu kia lập tức bị giết chết. Phần lớn cơ thể nó cháy khét lẹt, rơi khỏi bầu trời.
- Cộng thêm 50 điểm kinh nghiệm!
Tiếng hệ thống thông báo. Hiển nhiên con diều hâu này đã thành tinh, nhưng chưa hoá thành yêu quái, nếu không việc bị giết là chuyện sớm hay muộn.
- Ngộ Không, đi nhặt về đây.
Đường Tăng kêu lên.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không nhặt con diều hâu đã chết về. Đường Tăng phát hiện có không ít phần thịt không hề cháy khét, lại còn đã chín, vì vậy hắn mang theo gia vị phết lên rồi chia cho Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội.
- Cảm ơn đại sư phụ.
- Cảm ơn tướng công, ăn ngon quá.
Hai cô gái ăn rất ngon miệng, khiến Trư Bát Giới nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực.
- Sư phụ thật biết hưởng thụ, còn biết hưởng thụ hơn cả Lão Trư này.
Trư Bát Giới hâm mộ mà nói.
- Thịt có gì mà ngon.
Tôn Ngộ Không cầm một quả dại mà cắn, hắn không hứng thú với thịt.
Trên đường đi, cứ đi đi dừng dừng. Đường Tăng và Cao Thúy Lan còn tạm, bởi phần lớn đều ở trên lưng long quy.
Mà long quy, Trư Bát Giới và cả Tôn Ngộ Không thì phải tự mình đi bộ, tuy có pháp lực rất mạnh thì cũng vẫn mệt mỏi.
Chỉ chớp mắt mà đã ba ngày trôi đi.
Ngày này, đám người Đường Tăng vừa vượt qua một rặng núi lớn, thì thấy một con sông lớn chặn ở phía trước.
Bên cạnh sông, một tấm bia đá đã rêu phong được cắm xuống đất, bề mặt có khắc ba chữ: sông Lưu Sa!
- Cuối cùng đã đến sông Lưu Sa rồi sao?
Đường Tăng mỉm cười.
- Đinh! Thông báo nhiệm vụ chính: Nhận đồ đệ Sa Tăng, thưởng 500 điểm kinh nghiệm.
Tiếng hệ thống vang lên đúng lúc.
Đường Tăng lập tức nở nụ cười. Hắn chờ khoảnh khắc này đã lâu. Hắn có một dự cảm rằng một khi nhận Sa Tăng thì nội dung Tây Du Ký sẽ biến đổi rất lớn.
Mà tất cả đều liên quan tới hắn.
- Dừng!
Đường Tăng kêu lên.
Long quy dừng bước, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn Đường Tăng.
- Sư phụ bấm đốt ngón tay, phía trước có yêu quái!
Đường Tăng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- A, yêu quái?
- Đại sư phụ...
Cao Thuý Lan và Tằng Tiểu Muội tức thì căng thẳng.
- Có yêu quái?
Tôn Ngộ Không vội vàng lấy Kim Cô Bổng ra, đồng thời dùng Hoả Nhãn Kim Tinh nhìn phía trước.
- Yêu quái ở đâu?
Trư Bát Giới cũng cảnh giác.
Bất tri bất giác mấy đồ đệ rất là tin tưởng vị sư phụ Đường Tăng này. Bởi vì bản thân Đường Tăng có pháp thuật, lại còn lấy ra thứ như Hoàng Phong Nhãn Kính lúc trước, luôn phát huy tác dụng ở thời khắc mấu chốt.
- Yêu quái ở nơi này!
Đường Tăng chỉ vào sông Lưu Sa trước mặt:
- Chưởng Tâm Lôi!
Bùm!
Tia chớp mang theo lôi cầu phóng ra, nổ tung giữa sông Lưu Sa.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cát và nước sông văng tung toé.
Rào rào rào...
Bỗng nhiên giữa dòng sông Lưu Sa rộng lớn lại hình thành dòng nước xoáy.
Tôn Ngộ Không tức thì bay lên, thét to:
- Bảo vệ sư phụ sư mẫu!
Chíu!
Một con yêu quái với bộ râu màu đỏ bay ra khỏi dòng nước xoáy kia.
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười phát ra từ trong miệng yêu quái râu đỏ, đinh tai nhức óc:
- Đã lâu bản toạ không ăn thịt người rồi...
- Ngộ Không, đánh hắn cho sư phụ, đánh đau một chút!
Đường Tăng quát.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không bay tới, vung gậy đánh tới yêu quái râu đỏ.
Yêu quái râu đỏ lập tức mặt biến sắc, vội dùng vũ khí chống đỡ.
Keng!
Một tiếng vang lớn, yêu quái râu đỏ rơi khỏi bầu trời, bị đánh cho rơi vào sông Lưu Sa, khiến cả lòng sông rung chuyển dữ dội.
Tôn Ngộ Không lập tức xuất hiện bên cạnh sông Lưu Sa, dùng Hoả Nhãn Kim Tinh quan sát con sông, sau đó quay đầu nói với Đường Tăng:
- Sư phụ, yêu quái kia trốn rồi!
Đường Tăng dạy bảo:
- Ngộ Không, sư phụ dạy cho con một cách. Lúc đánh yêu quái ấy, đừng quan tâm việc nó có trốn đi hay không. Nếu con đủ mạnh, hãy dùng cách đơn giản nhất mà làm, đừng có từ từ tìm, mà tung gậy đánh bay núi lớn, chưng khô dòng sông, đập vỡ mặt đất, xem yêu quái kia trốn nơi nào?
← Ch. 031 | Ch. 033 → |