← Ch.319 | Ch.321 → |
Miếu hoang rách nát, xem ra niên đại rất xa xưa, nhiều năm thiếu tu sửa, nên một mảnh đìu hiu.
Ở trước miếu hoang, có một bảng hiệu rách nát, trên đó viết ba chữ lớn... Lan Nhược tự!
Đường Tăng cũng không có trực tiếp mang theo Lưu Ngạn Xương tới gần miếu hoang, mà ngừng lại ở ngoài ngàn mét.
Vẻ mặt Lưu Ngạn Xương nghi hoặc nhìn Đường Tăng, hoàn toàn không biết Đường Tăng muốn làm gì, đồng thời cũng tò mò cùng chờ mong, vị Thần Tiên này nói tới đại cơ duyên, đến tột cùng là cái gì?
Chẳng lẽ là muốn để cho mình thành tiên?
Lưu Ngạn Xương đã không thể chờ đợi.
Lúc này Đường Tăng bấm ngón tay tính toán, lại lấy tiên thức quét nhìn phương viên trăm dặm xung quanh.
Làm Danh Sư, cơ hồ tinh thông mọi thứ, ngoại trừ số ít bí kỹ, thì xem như vạn pháp đều thông.
Cho nên Đường Tăng thần cơ diệu toán cũng không kỳ quái.
Bỗng nhiên Đường Tăng cảm ứng được đám người Tôn Ngộ Không nhanh chóng tới gần, hắn vội vàng quát lớn:
- Các ngươi tới làm gì? Trở về, đừng quấy rầy chuyện tốt của vi sư.
- A?
- Sư phụ?
Mấy đồ đệ không hiểu.
- Sư phụ bảo chúng ta trở về.
Sa Tăng nói.
- Không phải sư phụ có chuyện gì giấu diếm chúng ta chứ?
Ngưu Ma Vương nói thầm.
- Sư phụ làm như thế, khẳng định có đạo lý của hắn, chúng ta trở về đi.
Tiểu Bạch Long mở miệng, dù sao hắn tuyệt đối sẽ không lo lắng an nguy của sư phụ.
...
- Lưu Ngạn Xương, hiện tại ngươi nghe cho kỹ, đại cơ duyên của ngươi ngay ở phía trước, ngươi liền dựa theo bần tăng nói đi làm.
- Ngươi như thế này... như thế này... như thế này...
- Sau đó lại như thế này...
Đường Tăng rất chăm chú chỉ bảo Lưu Ngạn Xương.
Lưu Ngạn Xương nghe mà sửng sốt một chút, sắc mặt cổ quái hỏi:
- Thần Tiên, như vậy thật có thể chứ?
- Đương nhiên, bần tăng là ai? Bần tăng là Thần Tiên, Thần Tiên nói còn có thể giả sao?
Đường Tăng nói.
- Cũng không phải. Bất quá Thần Tiên, ngươi nói trong chùa miếu kia thật sự có một con quỷ?
Lưu Ngạn Xương có chút sợ hãi.
- Ngươi không cần lo lắng, kia là quỷ tốt, nàng sẽ không tổn thương ngươi, hơn nữa còn có bản Thần Tiên, ngươi hoàn toàn không cần sợ. Bần tăng nói cho ngươi, nữ quỷ đó rất đẹp, dung nhan như vẽ, mắt như thu thủy, chậc chậc...
Hắn hướng dẫn từng bước, nói đến Lưu Ngạn Xương có chút động tâm.
- Thế nhưng, nàng là nữ quỷ a.
Lưu Ngạn Xương vẫn còn có chút do dự, cũng có một chút xíu sợ hãi.
- Nữ quỷ thì thế nào? Nữ quỷ không phải là nữ nhân sao? Ngươi đây là kì thị chủng tộc!
- Thế nhưng...
- Không có thế nhưng gì cả, nhanh đi đi, đây là nhiệm vụ bần tăng cho ngươi, cũng là đại cơ duyên của ngươi, chúc ngươi ôm mỹ nhân quy.
- Thế nhưng...
- Ngươi có phải muốn ăn đòn hay không?
Đường Tăng uy hiếp nói.
Lưu Ngạn Xương giật nảy mình, vội vàng ngậm miệng.
- Tiểu Lưu, cố gắng lên, ngươi suy nghĩ một chút, nữ quỷ là làm sao tới? Còn không phải từ người biến thành? Nữ quỷ cũng có địa phương mỹ diệu, âm thanh nhu thể mềm mại, rất biết hầu hạ nam nhân, chủ yếu nhất là nàng rất hiền lành, nàng là quỷ nữ hiền lành.
Đường Tăng an ủi.
Lưu Ngạn Xương xoắn xuýt mấy phút.
- Bần tăng ủng hộ ngươi, đi thôi, ngoan.
Đường Tăng vung tay lên, đuổi Lưu Ngạn Xương đi.
Một cỗ lực lượng không cách nào chống lại lôi cuốn lấy Lưu Ngạn Xương tới gần Lan Nhược tự, thẳng đến tới gần năm trăm mét mới buông hắn ra.
- Nhanh đi, hoàn thành nhiệm vụ này, bần tăng có thưởng, nếu không giải quyết được, bần tăng sẽ thu thập ngươi!
Đến cuối cùng Đường Tăng dứt khoát uy hiếp.
Quả nhiên, Lưu Ngạn Xương rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt, thấy Đường Tăng nói như vậy, lập tức mừng rỡ, cắn răng một cái, kiên trì đi qua.
- Thần Tiên nói đúng, nữ quỷ cũng là nữ nhân, Lưu Ngạn Xương ta là thư sinh, nếu không liều một chút, sợ là cả đời cũng khó có thể ra mặt, nếu có thể cưới một nữ quỷ thiện lương không hại người làm thê tử, kỳ thật cũng không tệ.
Lưu Ngạn Xương an ủi bản thân:
- Bất quá, nữ quỷ đó thật xinh đẹp như Thần Tiên nói sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lan Nhược tự phía trước đã xuất hiện ở trong tầm mắt.
Chùa miếu rách nát, xem ra đã bị vứt bỏ rất lâu, giăng đầy mạng nhện, cửa sổ mục nát, năm tháng lâu đời, một mảnh đìu hiu.
Ngay cả Lưu Ngạn Xương cũng có thể cảm giác được nơi này âm khí âm u, có loại cảm giác rét run không hiểu.
Đặc biệt là vừa nghĩ tới nơi này thật sự có quỷ, Lưu Ngạn Xương càng choáng váng, mặc dù trước đó gặp qua yêu quái, nhưng ở trong lòng người phàm, sẽ luôn cảm giác quỷ càng đáng sợ.
Yêu quái là ăn người, mà quỷ thì là đầu nguồn sợ hãi của con người, khái niệm hoàn toàn khác biệt.
- Thần Tiên nói hết thảy có hắn, không sợ.
Lưu Ngạn Xương hít sâu một hơi, nhất cổ tác khí đi vào chùa miếu.
Cùng lúc đó, một đạo khói trắng lóe lên mà qua, vọt vào Lan Nhược tự, hóa thành một nữ tử áo trắng ở trong miếu.
- Phốc...
Nữ tử áo trắng phun ra một ngụm máu, uể oải nằm trên mặt đất.
- Bạch Hồ tỷ tỷ, ngươi thụ thương rồi?
Trong bóng tối đi ra một nữ tử mỹ lệ, lo lắng đỡ lấy nữ tử Bạch Hồ.
Nữ tử sắc mặt tái nhợt này chính là Nhiếp Tiểu Thiến, một đạo cô hồn.
- Tiểu Thiến, hộ pháp giúp ta, ta muốn chữa thương.
Nữ tử Bạch Hồ nói, khoanh chân mà ngồi, bắt đầu tu luyện chữa thương.
- Được rồi.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, lần nữa đi vào trong bóng tối, giống như hư không tiêu thất.
- Két...
Đúng lúc này, cửa miếu bị người đẩy ra, tro bụi rơi xuống.
- Hắt xì...
Lưu Ngạn Xương hắt hơi một cái, phàn nàn nói:
- Nơi này cũng quá bản đi, thật không biết ở nơi này...
Hắn lời còn chưa dứt, bỗng nhiên trừng mắt nhìn về phía trước.
Ở phía trước, một nữ tử khóe miệng có vệt máu, đang lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt kia để cho người ta tê cả da đầu.
Bất quá không thể không nói, nữ tử này thật rất xinh đẹp, Lưu Ngạn Xương vừa nhìn liền thích, trong lòng tán thưởng: Đây chính là nữ quỷ Thần Tiên nói kia sao? Quả nhiên xinh đẹp!
Nữ tử Bạch Hồ cùng Nhiếp Tiểu Thiến đều không ngờ đột nhiên sẽ có người tới, đều kinh hãi, bất quá nhìn người tới chỉ là một phàm nhân bình thường, liền không còn lo lắng, Nhiếp Tiểu Thiến ngược lại lo lắng Bạch Hồ tỷ tỷ sẽ thương tổn thư sinh kia.
Nữ tử Bạch Hồ đang muốn mở miệng, Lưu Ngạn Xương lại nói chuyện, chỉ thấy hắn ngạc nhiên nhìn nữ tử Bạch Hồ nói:
- Tiểu Thiến, thật là ngươi?
Nữ tử Bạch Hồ:
-...
Nhiếp Tiểu Thiến:
-...
- Tiểu Thiến, ta rốt cuộc tìm được ngươi, ta tìm ngươi tìm thật khổ a.
Lưu Ngạn Xương kiên trì đi đến trước người nữ tử Bạch Hồ, vẻ mặt si tình nói:
- Tiểu Thiến, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Lưu Ngạn Xương, một trăm năm trước, chúng ta yêu nhau, từng thề non hẹn biển, đến chết cũng không đổi.
Trong bóng tối Quỷ hồn Nhiếp Tiểu Thiến cùng nữ tử Bạch Hồ đang chữa thương đều mộng bức, tình huống như thế nào a? Cái ngu xuẩn này là ai?
Lưu Ngạn Xương nhìn khuôn mặt nữ tử Bạch Hồ, càng xem càng thích, thầm nghĩ Thần Tiên nói quả nhiên không giả, nữ quỷ trước mắt này mặc dù là quỷ, nhưng rất xinh đẹp, hắn tiếp tục nói:
- Lúc trước ngươi đột nhiên biến mất, ta thương tâm rất lâu rất lâu, cuối cùng tương tư thành tật, chết không nhắm mắt.
- Có lẽ là lão thiên bị tình yêu của chúng ta cảm động, để cho ta mang theo ký ức đầu thai, tiểu Thiến ngươi biết không? Ta vừa ra đời, liền tìm ngươi khắp thế giới, ta đã thề, đời này kiếp này, không phải ngươi không cưới!
← Ch. 319 | Ch. 321 → |