← Ch.033 | Ch.035 → |
- Ô?
Tôn Ngộ Không bay lên trên cây bên cạnh rồi nhìn xuống, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Đường Tăng lại biết nơi này hẳn là Tứ Thánh hiển hoá rồi. Hắn đang nghĩ xem nên vượt qua cửa ải này như nào?
Trong Tây Du Ký, cửa ai này chủ yếu là do Trư Bát Giới gây ra, vì quá háo sắc nên vị mấy vị Bồ Tát trêu đùa.
Nhưng Đường Tăng lại cảm thấy kẻ khó vượt qua được cửa này nhất hẳn là hắn, bởi vì hắn dẫn theo hai cô gái. Mà một trong số đó đã thành người của hắn rồi.
- Đây là nơi nào vậy?
- Trang viên này lớn thật, hẳn là nơi ở của người giàu có rồi.
Trư Bát Giới vui mừng chạy tới chỗ tường bao quanh trang viên:
- Mỹ nữ! Oa, có mỹ nữ, đẹp quá...
Đường Tăng nhíu mày lại, quả nhiên đây là nơi Tứ Thánh hiển hoá, chỉ cần kiên trì qua được nơi này thì con đường phía sau sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Khi tới gần trang viên rồi, đám người Đường Tăng thấy được sau bức tường vây kia, mấy cô gái xinh đẹp đang nhảy múa trong trang viên.
Bốn cô gái nhẹ nhàng nhảy múa, cơ thể mềm mại thướt tha, phải nói là vô cùng xinh đẹp.
- Đẹp quá, đẹp quá...
Trư Bát Giới xem mà nước dãi chảy ròng ròng, ướt một mảng lớn dưới đất.
Sa Tăng dường như không hứng thú với phụ nữ cho lắm, chỉ liếc qua cái rồi không nhìn nữa.
Đường Tăng cũng biết là bốn cô gái đó vô cùng xinh đẹp, nhưng hắn đã đọc Tây Du Ký, nên biết rằng trong bốn cô gái này, có ít nhất hai nam Bồ Tát biến hoá thành. Hình như Quan Âm Bồ Tát cũng ở đây, mà Quan Âm Bồ Tát hẳn là nữ.
Đương nhiên đó là những gì trong phim truyền hình ở kiếp trước. Đường Tăng không dám cam đoan phim đó với kịch bản của thế giới này có giống hệt nhau hay không.
- Đi đường vòng!
Đường Tăng nói.
- Đường vòng? Sư phụ, đừng thế mà, chúng ta nghỉ tạm ở đây một đêm đi.
Trư Bát Giới nóng nảy.
Đường Tăng không để ý tới hắn, bảo long quy đi đường vòng. Giờ mới là giữa trưa, tới tối thì còn lâu lắm. Đặc biệt là hắn không muốn đối mặt với mấy vị thần tiên này.
Long quy vòng qua trang viên, tiến vào rừng rậm phía trước.
Tôn Ngộ Không và Sa Tăng vội vàng theo sau.
- Sư phụ, chờ chút đã. Chúng ta có thể ở lại nơi này một ngày mà, dù sao đâu có vội lắm đâu.
Trư Bát Giới kêu lên. Nhưng không ai để ý tới hắn. Thế là Trư Bát Giới đành phải đi từng bước một, rất lưu luyến.
Trong rừng, chim chóc muông thú đua tiếng, nhưng không có con thú nào cỡ lớn cả, nên Đường Tăng chả được chút điểm kinh nghiệm nào.
Một giờ sau, họ đi ra khỏi rừng rậm, lại thấy một toà trang viên vô cùng xa hoa xuất hiện trước mặt.
Đường Tăng nhíu mày lại, cảm thấy có gì đó là lạ.
- Mỹ nữ...
Bỗng nhiên Trư Bát Giới lại hưng phấn chạy tới bên ngoài trang viên, chảy nước dãi mà nhìn qua bức tường bao quanh.
Đường Tăng cũng nhìn thấy bên trong trang viên, bốn cô gái đang may quần áo, tiếng cười nói truyền tới, oanh oanh yến yến, rất là mê người.
- Sao nơi đây cũng có trang viên vậy?
Đường Tăng nghi hoặc. Hắn cảm thấy bốn cô gái ấy vẫn là Tứ Thánh, tuy rằng bốn cô gái này trông không giống bốn cô gái ban nãy, nhưng thần tiên hẳn là có thể dễ dàng thay đổi dung mạo.
Trong sự nghi ngờ, Đường Tăng lấy Thiên Đạo Nhãn Kính ra, rồi nhìn bốn cô gái kia.
Quả nhiên nhìn cái là Đường Tăng hoảng sợ. Bốn cô gái này, có hai cô đã cấp năm mươi, một cô cấp năm mươi ba, cô cuối thì cấp năm mươi tám.
Suýt nữa thì sợ vãi cả đái.
Người yếu nhất trong bốn cô gái này còn mạnh ngang Tôn Ngộ Không. Kẻ mạnh nhất thậm chí đạt tới cấp năm mươi tám.
Nên biết rằng càng về sau thì sự chênh lệch giữa các cấp càng lớn. Rất có thể cách một cấp chính là trên trời dưới vực.
Cấp năm mươi tám, sợ rằng có thể hành được cấp năm mươi.
Đồng thời Đường Tăng cũng biết rằng lúc trước Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung là ngây thơ và to gan cỡ nào. Đây không phải là Thiên Đình thật sự không thể hàng phục được Tôn Ngộ Không, mà là kẻ mạnh đều đi dạo chơi hết, hoặc là tách riêng rồi.
Tựa như Nam Hải Quan Âm, vô cùng mạnh, bởi không chịu sự quản lý trực tiếp từ Ngọc Hoàng Đại Đế mà lúc xưa khi Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung mới không ra tay đúng lúc.
Còn cả Linh Cát Bồ Tát, còn các vị Bồ Tát khác. Và cả các thần tiên bế quan hàng năm.
Nếu lúc Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung năm đó mà các vị thần tiên hùng mạnh ra tay, sợ rằng Tôn Ngộ Không chẳng dấy lên được chút sóng gió nào.
- Tiếp tục đi vòng!
Đường Tăng không chút do dự, quyết định luôn.
- Sư phụ, lại đi đường vòng nữa ạ?
Trư Bát Giới tỏ ra không tha.
Đường Tăng không quan tâm tới Trư Bát Giới, cho long quy tiếp tục đi đường vòng về phía tây, đồng thời hắn dùng Thiên Đạo Nhãn Kính mà nhìn Sa Tăng.
Sa Tăng đạt cấp ba mươi chín, thấp hơn Trư Bát Giới một chút, nhưng mạnh hơn thiên binh thông thường rất nhiều.
Sau khi đoàn người đi rất xa rồi, bốn cô gái trong trang viên ngừng tay, liếc nhìn nhau.
Không lâu sau, toà trang viên biến mất. Nơi này lại biến thành một vùng hoang dã, dường như tất cả chưa từng tồn tại.
- Sư phụ à, người xem trời nóng như vậy, chúng ta nên vào trang viên kia nghỉ ngơi. Cho dù là ở lại ăn một bát cơm, uống một cốc nước cũng được mà.
Trư Bát Giới thì không ngừng kêu ca. Mỹ nữ ở ngay trước mặt mà không thể tới cùng trò chuyện, thật quá buồn, quá tiếc.
- Bát Giới, ngươi đang nghĩ tới những nữ tử đó hả?
Tôn Ngộ Không cười hì hì, nói.
- Hầu ca nói gì thế, Lão Trư là loại người đó sao?
- Đúng là thế đó.
Tôn Ngộ Không nói.
Lúc này đã xế chiều, đoàn người đi ra rừng cây, lên sườn núi rồi lên tới đỉnh. Sau đó lại đi đường bằng, không có gì che chắn, cứ thế mà đi dưới ánh mặt trời gay gắt.
Ngay cả đám người Trư Bát Giới đều cảm thấy khó chịu. Nắng nóng hừng hực.
Đường Tăng cảm thấy không thích hợp, bởi mặt trời có vẻ hơi to:
- Chẳng lẽ đến Hoả Diệm Sơn trước rồi? Không đến mức ấy chứ?
Bỗng dưng địa thế phía trước thấp dần, không lâu thì thấy một dòng suối. Một ao nước cực lớn xuất hiện ở phía trước.
- A ha ha...
- Hi hi...
- Ôi chao! Đáng ghét! Đừng hắt ta mà...
Những tiếng cười đùa ngân vang như chuông bạc truyền đến. Ngay sau đó bọn họ thấy bảy, tám cô gái chơi đùa trong ao nước. Thậm chí một số còn mặc y phục không che hết thân thể.
Nơi đó nước văng tung toé, rất là náo nhiệt.
- Gái kìa... Nhiều gái quá...
Trư Bát Giới lập tức chảy nước miếng, mắt hiện lên vẻ tham lam.
Đường Tăng không nói gì, thật không hổ là Trư Ca, lĩnh giáo. Đồng thời Đường Tăng lại nhíu mày, đây không khỏi quá đúng dịp nhỉ?
Ngày hôm nay bọn họ gặp được hai toà trang viên, trong đó đều là mỹ nữ cả. Hiện giờ lại gặp một ao nước như thế, mà trong ao cũng toàn mỹ nữ.
Chủ yếu là quanh đây không có thành thị nào, những cô gái kia lại ăn mặc như là các ngôi sao, chẳng phải "giấu đầu lòi đuôi"?
Trong lúc nghi hoặc, Đường Tăng lại dùng Thiên Đạo Nhãn Kính để nhìn, thế mới phát hiện hiện rằng trong số tám cô gái kia, có bốn cô là không thể nhìn ra được cấp bậc, dường như không hề tồn tại, thật quá kỳ quái.
Còn bốn cô còn lại thì hai cô cấp năm mươi, một cô cấp năm mươi ba, cô cuối cấp năm mươi tám.
Tới đây, Đường Tăng sao không rõ rằng đó vẫn là Tứ Thánh, xem ra vẫn chưa từ bỏ đây mà.
Đột nhiên Đường Tăng nghĩ tới một khả năng:
- Thầy trò ta có bốn người, nơi đó lại có bốn cô, chẳng lẽ định tìm đàn bà cho bọn ta thật à?
Nhưng nghĩ tới đây, hắn lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ ấy. Đường Tăng cảm thấy đây chính là thử thách. Nếu thật sự làm gì đó sợ là cách cái chết không xa, hơn nữa có làm được gì hay không.
- Tiếp tục đi.
Đường Tăng nói.
- Sư phụ, nơi đó có ao nước, mà trời thì nóng, chúng ta xuống tắm táp rồi hãng đi.
Trư Bát Giới vừa chảy nước dãi vừa nói.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |