← Ch.035 | Ch.037 → |
Hai đồng tử lúc này vừa rời khỏi không xa, hơn nữa tiếng nói chuyện cũng không cố gắng nhỏ lại, vậy nên đám người Đường Tăng cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.
Mí mắt Tôn Ngộ Không cuồng loạn, lập tức có xu thế bạo tẩu.
Đừng nói là Tôn Ngộ Không, cho dù là Đường Tăng thì cũng có xúc động muốn giết người. Mẹ nó, đừng có tổn hại người khác như vậy chứ!
Tôn Ngộ Không vẫy tay một cái lấy Kim Cô Bổng ra.
Đường Tăng bị dọa sợ hết hồn liền vội vàng tiến lên ngăn cản, tuyệt đối không để hắn làm hỏng chuyện lớn.
- Ngô Không, bình tĩnh, chớ nóng vội.
- Sư phụ, để ta đi giáo huấn hai tên nhóc này một chút.
Tôn Ngộ Không nói.
- A Di Đà Phật, Ngộ Không ngươi phải tĩnh tâm, cần gì phải so đo với đứa trẻ không hiểu chuyện chứ?
Đường Tăng nói.
Tôn Ngộ Không nghe vậy lúc này mới hơi tỉnh táo một chút. Kiếp sống năm trăm năm Ngũ Chỉ Sơn cũng không khiến hắn xúc động như năm đó, cũng bắt đầu học được cách suy xét vấn đề.
-Hai tên nhóc này rất đáng hận, lão Trư ta cũng muốn đánh chúng!
Trư Bát Giới cũng hét lên, mặc dù đã phải trở thành heo, nhưng kiếp trước tốt xấu gì cũng là Thiên Bồng Nguyên Soái, cũng có tính nóng nảy.
Một lúc sau, hai nam đồng tử đưa cơm tới bố thí. Hai nam đồng này vẫn chỉ là người phàm, thực lực mới cấp 8, cho nên ngược lại cũng không kiêu ngạo như hai đồng tử kia, khiến đám người Đường Tăng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Sao toàn là cơm trắng đồ ăn chay vậy? Thịt cũng không có một chút xíu nào, thế này làm sao ăn được đây?
Trư Bát Giới ai oán nói.
Cơm bố thí chỉ có vài chén đồ ăn chay cùng với một ít cơm tẻ, khiến một kẻ ăn thịt cá đã quen như Trư Bát Giới khó có thể nuốt trôi được.
- Bát Giới, ngươi hãy chấp nhận đi, đây là đạo quan, mặc dù không tin Phật, nhưng là người tu đạo, mà người tu đạo coi trọng xuất trần thoát tục, không ăn thức ăn mặn.
Đường Tăng nói.
- Bát Giới ngươi không ăn, vậy cho ta ăn.
Tôn Ngộ Không đoạt lấy chén trong tay Trư Bát Giới.
- Ta... ta... ta... ta ăn, đại sư huynh nhanh đưa ta đi.
Trư Bát Giới vội vàng nhào tới.
Nhưng Tôn Ngộ Không rất linh hoạt, chạy vòng quanh bàn mấy vòng, đùa giỡn với Trư Bát Giới.
Về phần Tiểu Bạch Long hóa thành Long Quy, căn bản nhìn không thuận mắt mấy loại cơm bố thí này, vậy nên chỉ ở bên cạnh nhắm mắt thư giãn mà thôi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, bầu trời hoàn toàn tối lại, Đường Tăng đang muốn đi nghỉ ngơi thì đột nhiên hai đồng tử phách lối lại xuất hiện.
- Hòa thượng, ngươi thật có phúc.
Nam đồng tử bưng một cái khay, bên trên là một loại trái cây to bằng đầu nắm tay của trẻ nhỏ. Trái cây như ngọc, chỉ nhìn mà đã muốn ăn rồi.
Nam đồng tử ngạo nghễ nhìn Đường Tăng:
- Sư phụ ta Trấn Nguyên Đại Tiên ban cho một mình ngươi Nhân Sâm, nhận lấy đi.
Hàng lông mày Đường Tăng nhíu lại, trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng, cũng chẳng quan tâm thái độ của nam đồng tử thế nào liền vội vàng nhận lấy cái khay.
- Đa tạ Trấn Nguyên Đại Tiên.
Đường Tăng đa tạ là Trấn Nguyên Đại Tiên, mà không phải hai đồng tử này.
- Nhận được một Quả Nhân Sâm, ban thưởng 10. 000 điểm kinh nghiệm.
Đột nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.
Vẻ mặt Đường Tăng lập tức trở nên vui vẻ, xem ra chỉ cần đạt được Quả Nhân Sâm, cho dù không ăn cũng có thể lấy được chút điểm kinh nghiệm rồi.
Lúc này số liệu của Đường Tăng đã trở thành.
Ký Chủ: Đường Tăng
Siêu cấp Đường Tăng: cấp 10 (0/5120)
Điểm kinh nghiệm: 12. 729
Kỹ năng: Kinh Phật phàm cấp toàn bản; Bạo Liệt Hỏa Cầu; Chưởng Tâm Lôi
Đạo cụ: Áo Gấm Cà Sa, Cửu Hoàn Tích Trượng, Chủy Thủ Linh Khí hạ phẩm, kính mắt Thiên Đạo
Thăng lên cấp 11 chỉ cần 5120 điểm kinh nghiệm là đã đầy, nhưng Đường Tăng cũng không lập tức thăng cấp ngay.
Nữ đồng tử từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
- Hãy quý trọng cho thật tốt đi, Quả Nhân Sâm không phải nơi nào cũng có để ăn đâu.
Nam đồng tử thản nhiên nói.
- Tiểu thí chủ, đây là loại Nhân Sâm gì, cho lão Tôn tới thử một chút xem sao.
Tôn Ngộ Không cười nói.
- Đúng, đúng, đúng. Tiểu thí chủ à, cho lão Trư ta nếm thử một chút đi.
Trư Bát Giới chảy nước miếng nói, hắn kiếp trước thân là Thiên Bồng Nguyên Soái, kiến thức rộng rãi, đương nhiên cũng nhận ra Quả Nhân Sâm.
Quả Nhân Sâm được gọi là Thảo Hoàn Đan, vào thời kì Hỗn Độn, trời đất còn chưa được tách rời tạo thành linh căn, trong thiên hạ chỉ có Ngũ Trang Quan là một cây Quả Nhân Sâm này.
Bởi vì phải kéo dài tới vạn năm thì quả mới chín, cho nên Quả Nhân Sâm được gọi là Thảo Hoàn Đan vạn năm, nghe nói chỉ cần ngửi một chút là sống được đến mấy trăm tuổi, ăn một quả có thể sống mấy vạn năm, sau khi dùng có thể gia tăng tu vi đạo hạnh, thật sự là lương phẩm chuẩn bị đắc đạo thành tiên mà.
- Tiểu thí chủ, cho lão Sa ta thử một chút nữa.
Sa Tăng cười nói, dáng vẻ rất tha thiết.
- Đại sư phụ, ta cũng muốn ăn.
Tăng Tiểu Muội nhỏ giọng nói, dáng vẻ có chút ngại ngùng.
Nam đồng tử lập tức nở nụ cười, ánh mắt khinh miệt nói:
- Các người cho rằng Quả Nhân Sâm ai cũng có thể ăn sao? Với cái loại người không giống người, quỷ không giống quỷ như các ngươi mà cũng có tư cách ăn Quả Nhân Sâm sao?
- Ngươi nói cái gì?
Tôn Ngộ Không nổi giận.
- Nhóc con, ngươi nói cái gì? Có tin lão Trư ta đánh ngươi không hả?
Trư Bát Giới quát.
- Một đám ngốc lỗ mãng, nói như vậy mà các ngươi vẫn cần nhắc lại sao. Các ngươi có biết Quả Nhân Sâm là cái gì không hả? Đây chính là loại quả giúp đắc đạo thành tiên tốt nhất, phàm nhân ngửi một chút thôi là đã có thể sống lâu trăm tuổi, ăn một quả có thể sống mấy vạn năm, sau khi ăn xong còn có thể gia tăng tu vi đạo hạnh.
Nam đồng tử khinh thường nhìn đám người Tôn Ngộ Không:
- Cũng không biết sư phụ thế nào, thế nhưng lại ban cho sư phụ các ngươi một Quả Nhân Sâm, đó là thiên đại phúc khí của hắn. Về phần các ngươi mà cũng muốn ăn Quả Nhân Sâm sao? Kiếp sau đi!
Dứt lời, hắn hất tay áo xoay người rời đi.
Nữ đồng tử cũng khinh miệt liếc nhìn tất cả mọi người, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
- Hừ hừ hừ...
Tôn Ngộ Không càng không ngừng nắm lấy hai má khỉ, căm tức nhìn bóng lưng của hai đồng tử, hận không thể dùng một gậy đánh chết bọn chúng.
- Bọn chúng quá khinh người, thật sự quá khinh người!
Trư Bát Giới cũng tức giận đến mức lỗ mũi xì khói.
- Ký chủ nếu muốn có càng nhiều Quả Nhân Sâm hơn, hệ thống có một phương pháp.
Đột nhiên giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Đường Tăng.
Đường Tăng lập tức nhảy dựng lên trong lòng, nhưng biểu cảm bên ngoài lại không có một chút nào.
- Các đồ nhi, bình tĩnh chớ nóng nảy, quên đi, đừng làm bậy là được.
Đường Tăng nói, sau đó đi về phía một gian phòng.
Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới nôn nóng xoay vòng quanh, chủ yếu là vì tức giận với nam đồng tử kia.
Đột nhiên hai mắt Trư Bát Giới sáng lên, liếc mắt nhìn cửa phòng Đường Tăng, sau đó lôi kéo Tôn Ngộ Không qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Đại sư huynh, lão Trư ta có biện pháp để ăn Quả Nhân Sâm rồi.
- Hả? Biện pháp gì?
Hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lên.
Sa Tăng cũng nghe thấy liền vội vàng chạy qua, hỏi:
- Nhị sư huynh, biện pháp gì?
Trư Bát Giới cười thần bí, nhỏ giọng nói:
- Chính là...
Sau khi nói xong lời cuối cùng, hắn trực tiếp truyền âm cho Tôn Ngộ Không và Sa Tăng, không nói ra miệng nữa.
- Trộm...
Tôn Ngộ Không sửng sốt, ngay sau đó cao hứng nói
Được, cứ làm thế đi.
- Nhưng mà đại sư huynh, nhị sư huynh à, nếu như bị sư phụ phát hiện rồi thì phải làm sao bây giờ?
Sa Tăng có phần bận tâm nói.
- Sa sư đệ ngươi không nói, đại sư huynh không nói, ta cũng không nói thì có ai biết được đây?
Trư Bát Giới nói.
- Đúng, đúng, đúng, chúng ta không ai nói cả.
- Sư phụ đã có Quả Nhân Sâm để ăn rồi, chúng ta cũng không thể bị rớt lại phía sau được, Sa sư đệ ngươi nói có đúng không?
- Vậy thì chờ đến canh ba hẵng đi!
...
Trong phòng, Đường Tăng không thể chờ đợi được nữa mà hỏi:
- Hệ thống, mày vừa nói có biện pháp lấy được nhiều Quả Nhân Sâm, đó là biện pháp gì?
← Ch. 035 | Ch. 037 → |