← Ch.361 | Ch.363 → |
Chỗ động phủ của Hoàng Mi Đại vương, nơi này đã trở thành một biển dung nham, nhiệt độ cao kinh khủng bao phủ, khó mà tán đi.
Nơi này tràn ngập lực lượng kỳ dị, nhiệt lượng sẽ không tiêu tán, từ đầu đến cuối duy trì lấy nhiệt độ cao cố định, trừ khi có ngoại lực ảnh hưởng.
Sư đồ Đường Tăng đều còn ở nơi đó, tất cả mọi người không hiểu thái độ của các Bồ Tát, vậy mà dễ dàng liền từ bỏ như vậy, hơn nữa còn trái lại đưa cho Đường Tăng một đống bảo vật!
- Ta đoán đám Bồ Tát kia khẳng định là đầu óc bị cửa kẹp.
Ngưu Ma Vương nói.
- Không phải là có âm mưu gì chứ?
Trư Bát Giới có chút lo lắng.
- Sợ cái gì, cùng lắm thì lại đánh một chầu!
Tôn Ngộ Không không có chút lo lắng nào, thậm chí còn có chút tiếc nuối.
Đường Tăng cũng đang suy đoán âm mưu của đám Bồ Tát kia:
- Bọn hắn hẳn là muốn mượn tay bần tăng phục sinh Quan Âm Bồ Tát.
- Bất quá tay của bần tăng cũng không phải dễ mượn như vậy, sau khi phục sinh Quan Âm tỷ tỷ, là người của bần tăng.
Trong lòng Đường Tăng hừ hừ, sau đó vung tay lên:
- Các đồ nhi, chúng ta tiếp tục thỉnh kinh, lên đường!
- Được rồi, tiếp tục lên đường!
Tôn Ngộ Không bổ nhào lật ra mấy trăm mét, Lục Nhĩ Mi Hầu vội vàng đuổi theo.
- Sư gia gia...
Trư Cửu Muội cao hứng chạy tới, theo chân Đường Tăng trèo lên, cuối cùng leo đến trên bờ vai hắn.
- Nam nhân, ngươi còn muốn đi thỉnh kinh sao?
Hạc Tử Tinh cũng theo sau, vẻ mặt tò mò nhìn Đường Tăng:
- Không bằng không lấy kinh, đi theo ta đi.
- Khó mà làm được, thân là nam nhân, phải có sự nghiệp của mình, thỉnh kinh là sự nghiệp của bần tăng, không thì ở trước mặt nữ nhân của mình cũng không ngẩng đầu được lên.
Đường Tăng nghiêm túc nói.
- Sự nghiệp.
Hạc Tử Tinh cái hiểu cái không, đồng thời trong mắt lóe lên vẻ do dự, nàng nghĩ, muốn nên trực tiếp bắt nam nhân này đi hay không.
Nếu Đường Tăng biết ý nghĩ trong lòng nàng, khẳng định sẽ nện qua một trượng.
Trong lộ trình sau đó, Hạc Tử Tinh không biết vì sao, lại không có nói chuyện, hơn nữa Đường Tăng rõ ràng phát hiện, Hạc Tử Tinh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong mắt lóe lên vẻ sầu lo.
Mặc dù chỉ lóe lên mà qua, nhưng vẫn bị Đường Tăng phát hiện, dù sao thân là Danh Sư lục tinh, nhãn lực cực kỳ kinh người, có thể nhìn rõ mọi việc, nhìn thấy đồ vật người khác không thể nhìn thấy.
Ba ngày sau, đoàn người Đường Tăng đi ra chiến trường kia, phía sau có rất nhiều núi cao bị Đường Tăng đánh nổ.
- Ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi.
Đường Tăng nói.
- A, lão Trư ta đã sớm muốn đi ngủ.
Trư Bát Giới reo hò, vội vàng nằm xuống ngủ.
Trư Cửu Muội cũng học theo nằm xuống.
Đường Tăng tìm địa phương khoanh chân ngồi xuống, lấy ra mảnh vỡ của Ngọc Tịnh Bình, dùng ý chí thai nghén.
Ba ngày nay, mỗi thời mỗi khắc hắn đều dùng ý chí thai nghén, hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt, chuẩn bị chắp vá nó lần nữa.
Hạc Tử Tinh đi tới bên cạnh, an tĩnh ngồi xuống, tò mò nhìn Đường Tăng, như thiếu nữ nhu thuận.
Đường Tăng nhìn Hạc Tử Tinh một chút, mỉm cười, hiện tại Hạc Tử Tinh thu hồi khí tức bản thân, nhìn tựa như một thiếu nữ khả ái bình thường.
Nhưng người nào lại biết, chính là thiếu nữ khả ái mảnh mai này, lại là một tồn tại kinh khủng hơn Phật Tổ?
Hạc Tử Tinh không nói chuyện, Đường Tăng cũng không có chủ động mở miệng, hắn ghép lại từng mảnh từng mảnh vỡ của Ngọc Tịnh Bình, càng không ngừng dùng ý chí thai nghén.
Ở trong quá trình này, Đường Tăng rõ ràng cảm giác được, những mảnh vỡ kia đã sinh ra lực hấp dẫn tương hỗ, tựa hồ muốn tổ hợp.
Sau khi ghép lại tất cả mảnh vỡ, Đường Tăng lấy ra Đại Đạo Linh Tuyền đổ vào trong Ngọc Tịnh Bình.
- Hoa...
Bạch quang lóe lên, pháp tắc giáng lâm, Ngọc Tịnh Bình lơ lửng, cùng Đại Đạo của Tam giới hô ứng lẫn nhau.
Đường Tăng vội vàng lấy ra Chân Linh đan, để vào miệng bình, sau một khắc Chân Linh đan trực tiếp hòa tan, hóa thành lực lượng kỳ dị dung nhập trong mảnh vỡ của Ngọc Tịnh Bình.
Có thể nhìn thấy, những mảnh vỡ kia giống như sống lại, tựa hồ trở nên linh động lên.
- Chân Linh?
Hạc Tử Tinh nỉ non một tiếng, tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu:
- Chân Linh đã chôn vùi, thật còn có thể lại xuất hiện sao?
Chân Linh không phải linh hồn, mà là bản chất của linh hồn, linh hồn tiêu tán còn có thể từ Minh giới tìm được Chân Linh, nhưng Chân Linh chôn vùi, cái kia chính là chân chính biến mất, không còn tồn tại.
- Có lẽ vậy.
Đường Tăng cười cười, kỳ thật hắn cũng không có lòng tin, mục đích của hắn là muốn chữa trị Đại Đạo Bảo Bình, hoàn toàn không nghĩ tới để Chân Linh của Quan Âm Bồ Tát tái hiện.
Trước đó Quan Âm Bồ Tát hình chiếu, hoàn toàn là ngoài ý muốn, vượt quá Đường Tăng dự kiến.
Ngay sau đó, Đường Tăng lại bỏ vào một viên Xá Lợi Tử.
Đại Đạo Bảo Bình giống như thu được năng lượng, quang mang đại tác, vết rách trên thân bình bắt đầu chậm rãi khép lại.
- Vậy mà thật hữu hiệu, xem ra những Bồ Tát kia quả nhiên là có quyết định này, bất quá nếu không có ý chí của bần tăng thai nghén, cho dù có những bảo vật này, cũng không có khả năng chữa trị Đại Đạo Bảo Bình.
Đường Tăng nghĩ đến chỗ này, lại tiếp tục lấy ra bảo vật để vào trong Ngọc Tịnh Bình, hắn không có tính toán tham ô những bảo bối kia, dù sao hiện tại cũng không dùng được.
Đồng thời hắn cũng rất muốn biết, chữa trị Đại Đạo Bảo Bình, là có thể phục sinh Quan Âm Bồ Tát hay không.
- A...
Bỗng nhiên Hạc Tử Tinh kinh hô một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Đường Tăng cũng ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện, một tia lực lượng tín ngưỡng từ giữa thiên địa hiện lên, hàng lâm xuống, bị Đại Đạo Bảo Bình hấp thu.
Đám người Tôn Ngộ Không cũng phát hiện, đều kinh ngạc nhìn qua.
- Đại Đạo Bảo Bình của Quan Âm Bồ Tát?
- Cái đó là...
Tôn Ngộ Không mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn về phía chân trời xa xôi.
Đường Tăng cũng dùng ý chí cảm ứng nơi phát ra của những lực lượng tín ngưỡng kia, rất nhanh liền phát hiện, những lực lượng tín ngưỡng kia, vậy mà đến từ từng tòa Thần Miếu mà Thiên Đình thành lập ở Nhân giới.
Chính là Thần Miếu mà trước đó Nữ Oa Nương Nương để Ngọc Đế kiến tạo kia.
Theo hấp thu lực lượng tín ngưỡng từ trong Thần Miếu vọt tới, Đại Đạo Bảo Bình càng thêm ngưng thật, vết rách không ngừng được chữa trị.
Đồng thời, ở trên không Đại Đạo Bảo Bình, loáng thoáng tựa hồ có lực lượng vô hình hội tụ, hình thành một vòng xoáy to lớn mà mắt thường không cách nào nhìn thấy được, cực kỳ đáng sợ.
Bất quá cũng chỉ thế thôi, không có nhìn thấy xu thế Quan Âm Bồ Tát phục sinh.
Hoàn toàn chính xác, một người đã vẫn lạc, đồng thời Chân Linh tiêu tán, muốn phục sinh rất khó khăn, Thánh Nhân cũng làm không được.
- Là thời cơ chưa tới sao?
Đường Tăng suy đoán nói, dùng hết những bảo vật mà các Bồ Tát cho, để Đại Đạo Bảo Bình chậm rãi hấp thu.
Hiện tại Đại Đạo Bảo Bình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chờ hoàn toàn khôi phục, nói không chừng sẽ có kinh hỉ không tưởng tượng được.
Hiện tại chữa trị Đại Đạo Bảo Bình, cùng chín Thần Miếu hô ứng lẫn nhau, Đường Tăng có loại dự cảm kỳ quái, rất có thể Quan Âm Bồ Tát thật sẽ phục sinh.
Nhưng sau khi Quan Âm Bồ Tát phục sinh, có lẽ đã không còn là Quan Âm Bồ Tát lúc đầu.
- Đường Tăng, nguyên lai ngươi trốn ở nơi này, để mạng lại!
Bỗng nhiên kinh biến nổi lên, nương theo một tiếng hét phẫn nộ, quang mang yêu diễm từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đánh về phía Đường Tăng.
- Oanh...
Quang mang kia sắp đánh trúng Đường Tăng, bỗng nhiên bị đồ vật gì va nát, hình thành sóng xung kích kinh khủng, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Thân ảnh của Đường Tăng cùng Hạc Tử Tinh bạo lộ ra, hai người đều hoàn hảo không chút tổn hại, nguyên lai mới vừa rồi là Hạc Tử Tinh kịp thời xuất thủ, đánh tan công kích đột nhiên xuất hiện kia.
Đường Tăng thu hồi Đại Đạo Bảo Bình, sắc mặt âm trầm nhìn về phía bầu trời.
- Cái gì? Như vậy cũng vô sự?
Trên bầu trời, một thanh niên giật nảy cả mình.
Thanh niên chính là Hoắc Tuấn Đạo Tổ trước đó chạy thoát, hắn một kích không thành cũng không có công kích lần nữa, ngược lại hăm dọa nói:
- Lần này coi như số ngươi gặp may, lần sau nhất định diệt ngươi!
Nói xong hắn xoay người rời đi, hóa thành quang mang xông vào thiên khung.
- Muốn đi...
Đường Tăng giận dữ, đánh lén hắn liền muốn đi sao?
- Đừng đuổi theo, ta cảm giác là lạ.
Hạc Tử Tinh ngăn cản nói.
- Yên tâm, bần tăng sẽ không chủ quan.
Đường Tăng hừ lạnh một tiếng, thuấn di biến mất, đuổi theo.
- Ai...
Hạc Tử Tinh nhíu mày, không biết vì sao, nàng nhìn thấy Đường Tăng đuổi theo, ẩn ẩn có loại cảm giác bất an, Đạo Tổ kia thấy thế nào cũng giống như cố ý đến dẫn Đường Tăng đi.
Có chút do dự, Hạc Tử Tinh khẽ cắn răng, nhanh chóng đuổi theo.
← Ch. 361 | Ch. 363 → |