← Ch.390 | Ch.392 → |
Lập tức các đồ đệ hai mặt nhìn nhau.
- Bạch!
Tôn Ngộ Không sửng sốt một chút, sau đó trong nháy mắt nhất phi trùng thiên, đi bắt yêu quái.
- Lão Ngưu, lấy cho vi sư cái ghế.
Đường Tăng nói.
- Vâng, sư phụ.
Ngưu Ma Vương vội vàng hóa thành quang mang bay đi.
- A Quy, đi kiếm chút nước uống.
- Vâng, sư phụ.
Tiểu Bạch Long vội vàng đi tới, lật tay lấy ra một cái bảo bình:
- Sư phụ, đây là cam lộ thượng đẳng của Long cung, đồ uống phụ vương con thích nhất.
- Cam lộ thượng đẳng?
Đường Tăng tiếp nhận cái bình, vặn nắp uống một ngụm, sau đó lộc cộc lộc cộc, phun ra ngoài.
- Sư phụ, người...
Tiểu Bạch Long không hiểu.
- Súc miệng, không được sao?
Đường Tăng trừng mắt.
- A, được, được chứ ạ.
Tiểu Bạch Long ngượng ngùng nói.
Đường Tăng uống một ngụm nữa, cam lộ thượng đẳng ngay cả Long Vương cũng thích uống này, hương vị thật không tệ, linh khí nồng đậm, phàm nhân uống một ngụm đoán chừng cũng có thể biến thành siêu nhân.
Bất quá đối với Đường Tăng hiện tại mà nói, cũng chỉ có thể xem như thức uống, ngoại trừ cảm giác không tệ, thì không có cảm giác gì.
- Ực...
Sau khi uống một ngụm, Đường Tăng lật tay lấy ra một quả nhân sâm ăn, mùi trái cây nồng đậm phát ra, để đám người Trư Bát Giới nuốt nước miếng.
Nhân Sâm Quả này là trước đó đạt được ở Ngũ Trang quán, một mực cất giấu không có bỏ được lấy ra, bây giờ bị nàng ăn một quả, chỉ còn mười sáu quả.
- Sư gia gia, người ăn cái gì? Cửu Muội cũng muốn ăn.
Trư Cửu Muội chảy nước bọt nói.
Đường Tăng nhìn nàng một chút, ném qua một quả cho nàng.
- Tạ ơn sư gia gia.
Trư Cửu Muội đại hỉ.
Ánh mắt đám người Trư Bát Giới sáng lên.
- Sư phụ, lão Trư ta cũng muốn ăn.
Trư Bát Giới vội vàng nói.
- Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, đi làm việc, bắt một yêu quái đến cho vi sư, cần nữ, xinh đẹp một chút, biết khiêu vũ.
Đường Tăng quát lớn.
- Oanh...
Bỗng nhiên một đồ vật từ trên trời giáng xuống, oanh một tiếng, mặt đất bị ném ra một cái hố sâu.
- Địch tập...
Trư Bát Giới vội vàng lấy ra đinh ba yểm hộ Đường Tăng.
Mấy người Sa Tăng cũng như lâm đại địch.
Chờ bụi mù tán đi, tất cả mọi người rốt cục nhìn tinh tường, kia lại là long ỷ vàng son lộng lẫy, phát ra Long khí kinh người.
- Bạch!
Ngưu Ma Vương từ trên trời giáng xuống, đứng ở trước long ỷ, lấy lòng nhìn Đường Tăng nói:
- Sư phụ, ngài cảm thấy cái ghế này thế nào?
- Ta sát, lão Ngưu ngươi từ nơi nào lấy được cái ghế này?
Đường Tăng ngạc nhiên nói.
- Sư phụ, ngài không phải nói muốn ngồi cái ghế sao? Cho nên ta liền đi một chuyến Nam Hải Long cung, tướng Nam Hải Long Vương bảo tọa cho ngài chuyển đến.
Ngưu Ma Vương tranh công nói.
Vừa rồi hắn còn ở Nam Hải đánh một trận, hành hung Nam Hải Long Vương thừa sống thiếu chết, phát tiết bực bội lên người lão Long Vương.
- Cái gì? Ngươi chuyển bảo tọa của Nam Hải Long Vương đến?
Đường Tăng đứng lên.
Ngưu Ma Vương biến sắc:
- Sư phụ, có phải không thể cầm hay không? Vậy con sẽ trả trở về?
- Ai bảo con đưa trở về? Vi sư hỏi con, có thuận tiện bắt một Long Nữ trở về hay không?
Đường Tăng hỏi.
- A?
Ngưu Ma Vương trợn tròn mắt, kém chút ngã sấp xuống.
- Chút chuyện này cũng làm không xong, vi sư nói cho con, lần sau phải chú ý chút, thời điểm làm loại chuyện như vậy, phải nhìn bên cạnh có đồ vật gì tốt không, thuận tiện cầm một kiện, nếu có mỹ nữ, liền thuận tiện bắt một cái. Thật sự là thành sự không có bại sự có thừa.
Đường Tăng hùng hùng hổ hổ ngồi vào trên long ỷ, Tiểu Bạch Long vội vàng lấy ra một cái bàn ngọc thạch để ở trước mặt Đường Tăng, Đường Tăng thuận thế vác chân lên, lập tức hai chân mỹ lệ hiển lộ ra, để Ngưu Ma Vương cùng Trư Bát Giới nuốt nước miếng.
Ngưu Ma Vương nghe Đường Tăng nói, không dám hó hé một lời.
- Sư phụ, vậy con còn có đi bắt nữ yêu quái hay không?
Trư Bát Giới thận trọng hỏi.
- Bắt, đương nhiên phải bắt, nhanh đi, nhớ kỹ nhất định phải bắt xinh đẹp một chút, nhất định phải biết khiêu vũ.
Đường Tăng nói.
- Được rồi, sư phụ, lão Trư ta nhất định bắt cho ngài một nữ yêu quái xinh đẹp biết khiêu vũ trở về.
Trư Bát Giới nói.
Không đợi Trư Bát Giới rời đi, bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy từ trên trời truyền đến.
- Cái gì nữ yêu quái xinh đẹp biết khiêu vũ a?
Theo thanh âm truyền đến, một tiên tử mỹ lệ chậm rãi từ trên trời bay xuống, bạch y tung bay, trên mái dài ngang eo có thật nhiều lông vũ màu trắng, giống như trâm cài tóc.
- Tử Lan?
Đường Tăng sững sờ, người đến chính là Tử Lan, cũng chính là Tử Hà tiên tử hôm nay.
Sự kiện Hung Thần lúc trước, Tử Lan ngăn cơn sóng dữ, tỉnh lại bản tâm của Tôn Ngộ Không, ngăn cản Hung Thần, lúc ấy hào quang tử sắc vạn trượng, để nàng thu được xưng hào Tử Hà tiên tử, bây giờ ở Thiên Đình cũng là đại danh đỉnh đỉnh.
- A, ngươi...
Tử Lan tò mò nhìn Đường Tăng, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bị Trư Bát Giới cùng Sa Tăng kéo đi.
Hai gia hỏa thận trọng giải thích cho Tử Lan, tựa hồ lo lắng Tử Lan nói loạn chọc sư phụ tức giận.
Mấy phút sau, Tử Lan mới trở về, trong mắt lóe lên một tia cổ quái cùng ý cười, nhưng lại không dám nói loạn, nhu thuận nói:
- Tử Lan thỉnh an sư phụ.
- Ừm.
Đường Tăng nhàn nhạt gật đầu, hiện tại một chút tâm tình cũng không có.
- Nghe nói sư phụ muốn nhìn khiêu vũ? Tử Lan cũng học qua a, Tử Lan nhảy cho sư phụ xem đi.
Tử Lan mỉm cười nói.
Nói xong, nàng liền khiêu vũ, nhẹ nhàng nhảy múa, váy áo bồng bềnh, hào quang tử sắc trống rỗng xuất hiện, để nơi này lộng lẫy.
Đường Tăng kinh ngạc nhìn Tử Lan, nha đầu này thật có tài, thân thể mỹ lệ nhảy múa, hoàn toàn chính xác cảnh đẹp ý vui.
Bất quá không đợi Đường Tăng tán thưởng, bỗng nhiên ánh mắt Tử Lan sáng lên:
- Ta cảm ứng được khí tức của Hầu tử...
- Oanh...
Tiếng nói của Tử Lan chưa dứt, một quái vật khổng lồ từ trên trời rơi xuống, nện mặt đất cách đó không xa lún xuống.
Vô số bụi mù lan tràn ra ngoài.
Đường Tăng vung tay áo một cái, pháp lực dâng lên, càn quét bụi mù, rốt cục nhìn rõ ràng đồ vật rơi xuống kia.
Kia là một cự thú dài hơn một trăm mét, cao cũng hơn hai mươi mét, nhìn rất giống bạch tuột.
Tôn Ngộ Không hóa thành quang mang rơi xuống đất, nhìn thấy Tử Lan, không khỏi cao hứng nói:
- Tử Lan nàng tới rồi.
- Hầu tử, ngươi đi làm cái gì vậy? Ngươi nhìn ngươi, trên người đều là tro bụi.
Tử Lan vội vàng giúp Tôn Ngộ Không thanh lý bụi bặm trên người.
- Hắc hắc, không có việc gì, ta không có việc gì. Ngược lại là nàng, không hảo hảo ở Thiên Đình dưỡng thai, hạ phàm làm gì?
Tôn Ngộ Không nói.
Dưỡng thai?
Đường Tăng sững sờ, nhìn về phía bụng Tử Lan, quả nhiên phát hiện phần bụng của Tử Lan hơi hở ra, đồng thời cảm ứng được một cỗ Tiên Thiên Thai Tức cùng một cỗ khí tức sinh mệnh khác rất yếu ớt.
- Tử Lan có thai? Chuyện xảy ra khi nào?
Đường Tăng hỏi.
Tử Lan hơi đỏ mặt:
- Nửa năm trước mới phát hiện, bất quá hẳn sẽ thai nghén thật lâu.
Đường Tăng khẽ gật đầu, thai nhi của Thần Tiên cũng không giống như phàm nhân mười tháng liền có thể sinh ra.
Đặc biệt là hài tử của Tôn Ngộ Không, chắc chắn sẽ không đơn giản, có lẽ phải thai nghén thời gian rất lâu.
- Không tệ, Nhân Sâm Quả này cho ngươi dưỡng thai.
Đường Tăng lật tay lấy ra một trái Nhân Sâm Quả, ném qua.
- Nhân Sâm Quả?
Ánh mắt Tử Lan sáng lên, cao hứng tiếp được:
- Tạ ơn sư phụ.
Tử Lan đương nhiên cũng biết Nhân Sâm Quả, nhưng số lượng của Nhân Sâm Quả còn ít hơn Bàn Đào vô số lần, trước kia nàng chưa hề nếm qua, thèm nhỏ dãi thật lâu.
- Tạ ơn sư phụ ban thưởng.
Tôn Ngộ Không cũng cao hứng cảm tạ, hiện tại Tử Lan là nữ nhân của hắn, sư phụ cho Tử Lan Nhân Sâm Quả trân quý như vậy, hắn tự nhiên phải cảm tạ.
- Ừm.
Đường Tăng nhẹ gật đầu, sau đó đi nướng mực.
- Sư phụ, con giúp cho.
- Con cũng hỗ trợ...
Trư Bát Giới cùng đám người Sa Tăng vội vàng chạy đến.
Mọi người nhanh chóng mổ xẻ yêu quái, cắt thành tám khối, sau đó lại đốt lửa nướng thịt.
← Ch. 390 | Ch. 392 → |