← Ch.402 | Ch.404 → |
Biển cả vô biên gió êm sóng lặng, nhưng bên bờ lại bọt nước cuồn cuộn, sóng biển đập bãi cát, thanh âm rầm rầm truyền ra rất xa.
- Sư phụ, chúng ta đến bờ biển.
Tôn Ngộ Không bay ở trên bầu trời một vòng, rơi xuống nói.
- Tại sao nơi này có thể có biển?
Vẻ mặt Trư Bát Giới hoài nghi:
- Hầu ca, ngươi đùa sư phụ a?
- Ngốc tử, đi qua chỗ khác chơi.
Tôn Ngộ Không ghét bỏ phất phất tay.
- Nhị sư huynh, ta cũng nghe thấy tiếng sóng biển.
Sa Tăng nói, bất quá vẻ mặt cũng vô cùng nghi hoặc:
- Cái địa phương này, tại sao có thể có biển? Chẳng lẽ là eo biển?
- Cũng không tính kỳ quái, địa thế nơi này thấp, tới gần bờ biển không phải rất bình thường sao?
Ngưu Ma Vương nói, mặc dù hắn sống nhiều năm, nhưng cũng không có đi hết Nhân giới, cho nên đối với rất nhiều địa phương cũng không tính quá hiểu rõ.
Không giống Trư Bát Giới từng ở Thiên Đình nhìn qua cả Nhân giới phân bố.
Rất nhanh, bọn hắn vượt qua một ngọn núi lớn, đi ra sơn mạch này, rốt cục nhìn thấy biển cả phía trước.
Đại dương mênh mông, biển cả vô biên vô hạn, xa xa mặt biển gió êm sóng lặng, chỉ có bên bờ bọt nước cuồn cuộn, lao rất xa ở trên bờ cát.
- Oa, biển nơi này rất bao la hùng vĩ...
Trư Bát Giới hưng phấn kêu to, bay đi qua.
Kết quả hắn vừa bay đến trên mặt biển, đột nhiên kêu thảm một tiếng rơi vào trong biển, tóe lên bọt nước cao mấy trượng.
- Ai u, xảy ra chuyện gì...
Trư Bát Giới kêu thảm, ở trong biển đập tay, giãy dụa bơi lên bờ.
- Ha ha ha ha...
Tôn Ngộ Không cười to:
- Ngốc tử, ngươi đang giở trò quỷ gì?
Trư Bát Giới bò lên trên bãi cát, há mồm thở dốc, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Thật cổ quái, vừa rồi pháp lực của ta biến mất.
- Pháp lực biến mất?
Người khác sững sờ, có chút hoài nghi.
Bởi vì bọn hắn đã đi tới bờ cát, nhưng không có cảm giác được lạ ở chỗ nào.
- Ngô, bên kia có đồ vật.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn thấy trên mặt biển mơ hồ có một tấm bia đá.
Đường Tăng cũng thấy được, mặc dù hắn không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng ở dưới ý chí trợ giúp, có thể thấy rất xa.
Chỉ thấy trên mặt biển xa xôi, hình như có một tấm bia đá to lớn, phát ra quang mang Hỗn Độn, có hai chữ cổ lão.
Mặc dù Đường Tăng chưa từng gặp qua loại văn tự kia, nhưng kỳ quái là, hắn có thể xem hiểu ý tứ của hai chữ kia... Khổ Hải!
- Khổ Hải?
- Ồ? Khổ Hải? Danh tự thật kỳ quái.
Đám người Ngưu Ma Vương thi triển pháp lực, cũng mơ hồ thấy được tấm bia đá kia, đều rất ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ nước biển nơi này rất đắng?
Tiểu Bạch Long nghi ngờ nói.
- Các ngươi nhìn, tấm bia đá kia đang di động.
Tôn Ngộ Không nói.
Quả nhiên, trước đó bọn hắn nhìn thấy bia đá, hiện tại đã xuất hiện ở một địa phương khác.
Mà chăm chú xem xét, lại khó mà phân biệt được vị trí cụ thể của bia đá, rất kỳ quái, tựa như không gian bóp méo.
- Tại sao nơi này có thể có biển? Thật sự là kỳ quái, biển nơi này tựa hồ không liên tiếp Tây Hải.
Tiểu Bạch Long nói.
- Sư phụ, chúng ta làm sao qua?
Sa Tăng hỏi.
Nơi này là khu vực con đường thỉnh kinh cần phải đi qua, mà trước mắt là biển cả bao la vô ngần, tựa hồ căn bản không có giới hạn, muốn lách qua cũng không lách được.
Đường Tăng cũng khẽ nhíu mày, nếu như chỉ bay đi qua ngược lại dễ dàng, nhưng nếu chậm rãi vượt biển, đến lúc nào mới có thể lên bờ?
Bất quá rất nhanh Đường Tăng lại nghĩ tới tao ngộ vừa rồi của Trư Bát Giới, Trư Bát Giới vừa bay đến trên mặt biển, đột nhiên rớt xuống.
- Chẳng lẽ ở nơi này không thể phi hành?
Đường Tăng nói.
- Không thể phi hành?
Lục Nhĩ Mi Hầu không tin, đằng không bay về phía trước, kết quả mới bay ra mấy chục mét liền rơi vào trong biển, chật vật bơi về tới.
- Vậy mà thật mất đi pháp lực.
Lục Nhĩ Mi Hầu chấn kinh, nôn mấy ngụm nước biển, hắn là khỉ, nếu không có pháp lực, căn bản không biết bơi lội, vừa rồi nếu không phải ỷ vào nhục thân cường đại, chỉ sợ đã chết đuối rồi.
- Chẳng lẽ bởi vì đây là Khổ Hải?
Đường Tăng nỉ non nói.
- Đinh, hiện tại tuyên bố nhiệm vụ: Tìm ra nguyên nhân Khổ Hải xuất hiện, ban thưởng: 1 điểm thuộc tính, 5 điểm kỹ năng.
Bỗng nhiên thanh âm của hệ thống xuất hiện ở trong đầu Đường Tăng.
Đường Tăng sững sờ, hệ thống ban bố nhiệm vụ này, là có nội hàm a!
Đúng lúc này, năm đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên bờ cát bên cạnh, kia là năm Thiên Binh.
Năm Thiên Binh nhìn thấy đám người Đường Tăng, sắc mặt đại biến.
- Là Đường Tam Tạng...
- Chạy mau...
Năm Thiên Binh bị dọa đến tiểu trong quần, xoay người bỏ chạy.
Đám người Ngưu Ma Vương hai mặt nhìn nhau, sau đó cười ha ha.
- Ngộ Không, bắt bọn hắn tới.
Đường Tăng phân phó nói.
- Vâng, sư phụ.
Tôn Ngộ Không đưa tay chỉ một cái.
Năm Thiên Binh đã chạy ra ngoài rất xa thân thể bị định trụ, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, tựa như phim tua ngược.
Năm Thiên Binh hoảng sợ, lại không cách nào phản kháng, rất nhanh liền đi vào trước đám người Đường Tăng.
- Tha mạng a...
- Đường Tam Tạng tha mạng...
Năm Thiên Binh hoảng sợ nói.
Sắc mặt Đường Tăng tối sầm.
- Ha ha ha...
- Ngô hô hô hô...
Đám người Tôn Ngộ Không cười to.
- Ngã phật từ bi.
Đường Tăng hỏi:
- Các ngươi hạ phàm làm gì?
- Chúng ta... Chúng ta phụng lệnh Ngọc Đế, hạ hạ... Hạ phàm giám thị phiến khu vực này.
Trong đó một Thiên Binh nói, răng va vào nhau côm cốp, tựa hồ rất hoảng sợ.
Đoạn thời gian trước Đường Tăng đánh Lăng Tiêu Bảo Điện chia năm xẻ bảy, ngay cả Ngọc Đế cũng bị đánh, một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng truyền Đường Tăng thành hung danh hiển hách, ngay cả Thần Tiên nghe cũng táng đảm.
Ở trong suy nghĩ những của Thiên Binh này, Ngọc Đế là tồn tại chí cao vô thượng, chỉ có thể ngưỡng mộ, nhưng lại bị Đường Tăng đánh, thậm chí Ngọc Đế còn không dám báo thù, bọn hắn sao có thể không sợ?
- Giám thị?
Đường Tăng nghi hoặc.
Mấy Thiên Binh vội vàng nói rõ chi tiết, căn bản không cần thẩm vấn.
Nghe xong mấy Thiên Binh nói, Đường Tăng mới minh bạch, vùng biển này lại là trống rỗng xuất hiện, trước đây không lâu, hôm đó quang mang đỏ đen chiếu sáng giữa thiên địa, đại dương vô biên này liền xuất hiện.
Rất quỷ dị, khó mà lý giải, bởi vì đó căn bản không hợp lý, Nhân giới chỉ lớn như vậy, nhưng vùng biển này trống rỗng xuất hiện, lại không có bởi vì vùng biển này xuất hiện mà bao phủ một tấc thổ địa.
Vùng biển này tựa hồ cùng Nhân giới lúc đầu dính liền không có khe hở, trở thành một chỉnh thể.
Về phần năm Thiên Binh kia, chỉ là năm người trong trăm vạn Thiên Binh, khu vực khác còn có vô số Thiên Binh, phụ trách giám thị vùng này, một khi có bất luận sinh linh gì từ trong biển xuất hiện, phải lập tức báo cáo.
- Nói cách khác, ngay cả Thiên Đình cũng không biết vùng biển này?
Đường Tăng giật mình.
Lúc này Đường Tăng phát hiện, Trư Cửu Muội nhìn biển cả vô biên, đang xuất thần, lập tức hỏi:
- Cửu Muội, con phát hiện cái gì sao?
- A? Sư gia gia, con không có phát hiện gì cả.
Trư Cửu Muội lấy lại tinh thần nói, sau đó tiếp tục xuất thần.
Đường Tăng nhìn chằm chằm nàng một chút, không có nhiều lời, nên tới sớm muộn cũng sẽ tới.
Lúc này Đường Tăng lại nhìn thấy đường ven biển xa xa có từng đạo quang mang từ trên trời giáng xuống.
Nhìn kỹ, kia là từng Thiên Binh, tốp năm tốp ba, cách mỗi vạn mét liền có một đội.
Mà lần này Ngọc Đế phái xuống chừng trăm vạn Thiên Binh.
Bởi vậy có thể thấy được, vùng biển này đến tột cùng lớn bao nhiêu!
- Khổ Hải...
Đường Tăng đăm chiêu:
- Ý tứ của Khổ Hải vô biên sao?
- Sư phụ, chúng ta ngồi thuyền đi qua đi.
Tiểu Bạch Long nói.
- Nơi đó có thuyền?
Trư Bát Giới hỏi.
Đường Tăng lại không có trả lời, mà hỏi năm Thiên Binh:
- Làm sao chỉ có những Thiên Binh các ngươi, Thần Tiên khác đâu?
← Ch. 402 | Ch. 404 → |