← Ch.404 | Ch.406 → |
Lập tức, thân thể mềm mại của Vương Mẫu cứng ngắc, toàn thân nổi da gà.
Bởi vì người kia chính là Đường Tăng, nàng vậy mà không biết Đường Tăng đến đây lúc nào.
Chủ yếu nhất là, hành vi của Đường Tăng để nàng cực kỳ không thoải mái, bởi vì Bàn Đào trái cây là trên bản thể của nàng kết ra, hiện tại Đường Tăng vuốt ve Bàn Đào như thế, để nàng cảm giác tựa như Đường Tăng đang vuốt ve mình, quá quái dị.
Còn nữa, Tiên gia ở vị trí kia đâu, sao không thấy?
Nguyên bản Vương Mẫu nương nương chưa hề cảm thấy cho người khác ăn trái cây do bản thể mình kết xuất sẽ như thế nào, nhưng bây giờ nhìn hành vi của Đường Tăng, để nàng đột nhiên cực kỳ không thoải mái.
Mặc dù Bàn Đào chỉ là Bàn Đào Thụ kết ra trái cây, nhưng từ một loại trình độ nào đó nói, cái này cũng thuộc về một bộ phận thân thể của nàng a, để người khác ăn, thật được sao?
Đặc biệt là nam nhân...
Giờ khắc này, trong lòng Vương Mẫu nương nương khó chịu không nói ra được, nhìn Bàn Đào ở trước mặt chúng tiên, có loại xúc động muốn thu hồi lại.
Lúc này Đường Tăng ngẩng đầu nhìn Vương Mẫu một chút, mỉm cười nháy mắt, sau đó hôn lên Bàn Đào một ngụm.
Vương Mẫu đột nhiên đứng lên, sắc mặt đỏ bừng, không biết có phải ảo giác hay không, thời điểm Đường Tăng hôn Bàn Đào, nàng cảm giác giống như mình thật bị hôn một cái.
- Vương Mẫu?
Ngọc Đế ở bên cạnh nghi ngờ nói.
Các Thần Tiên ở phía dưới cũng vẻ mặt kỳ quái, không biết vì sao Vương Mẫu thất thố như vậy.
Mà lúc này Đường Tăng lại thân thiết vuốt ve Bàn Đào, lật qua lật lại, hôn khắp cả người Bàn Đào, chậc chậc có âm thanh.
- Dừng tay!
Bỗng nhiên Vương Mẫu thét lên, gương mặt xinh đẹp đỏ đến bên tai, thật thẹn quá thành giận, cảm thấy Đường Tăng là cố ý, khẳng định là cố ý!
- Dừng tay?
- Tình huống như thế nào?
- Xảy ra chuyện gì sao?
Các Thần Tiên ở phía dưới đều mờ mịt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Tất cả Thần Tiên theo ánh mắt của Vương Mẫu nương nương nhìn về địa phương nào đó, lập tức...
- A... Đường Tam Tạng...
- Bang lang...
- Soạt...
Thần Tiên ở phụ cận bị dọa đến liên tục rút lui, có vấp phải cái bàn trượt chân, làm bầu rượu thực phẩm rơi đầy đất.
Rất nhanh càng nhiều Thần Tiên thấy được Đường Tăng, lập tức giải tán, từng cái sợ hãi nhìn hắn, tựa như tránh né Ôn Dịch.
- Bá bá bá...
Quang mang lấp lóe, Thiên Tướng giữ gìn trật tự nhanh chóng chạy đến, vây Đường Tăng lại, như lâm đại địch.
Ngọc Đế rốt cục nhìn thấy Đường Tăng ở phía dưới, không khỏi biến sắc, quát:
- Đường Tam Tạng, lại là ngươi!
Đường Tăng liếc Ngọc Đế một chút, không để ý tới hắn.
- Sao Đường Tam Tạng lại ở nơi này?
Có Thần Tiên kỳ quái nói:
- Ta nhớ được vị trí kia là Thái Bạch Kim Tinh a, Thái Bạch Kim Tinh đâu?
Các Thần Tiên khác cũng kỳ quái.
- Các ngươi nhìn, dưới bàn...
Bỗng nhiên một người cả kinh kêu lên.
Tất cả mọi người cúi đầu xem xét, đều nhao nhao quái khiếu.
Bởi vì Thái Bạch Kim Tinh lại bị nhét ở dưới bàn, tay chân trói chặt, trong miệng bị nhét một cái bình rượu.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, vậy mà hoàn toàn không biết Thái Bạch Kim Tinh bị nhét vào nơi đó lúc nào.
- Ngô ngô...
Thái Bạch Kim Tinh phát ra tiếng ô ô, nước mắt chảy ra, đang cầu cứu.
Mấy Thiên Tướng vội vàng cứu Thái Bạch Kim Tinh ra, mở trói cho hắn.
Đường Tăng cũng không ngăn cản, vẫn làm theo ý mình, dịu dàng vuốt ve Bàn Đào, đồng thời nói:
- Vương Mẫu, Bàn Đào thịnh hội trọng yếu như vậy, vậy mà không mời bần tăng, tim bần tăng thật đau nhức.
- Ngậm miệng!
Vương Mẫu thẹn quá hoá giận, vẻ mặt ghét bỏ:
- Đường Tam Tạng, nơi này không chào đón ngươi!
- Đúng, nơi này không chào đón ngươi.
Ngọc Đế cũng quát, đồng thời trong lòng nghi hoặc, hỗn đản này lúc nào khôi phục thân nam nhân rồi?
- Được thôi.
Đường Tăng không quan trọng đứng lên, tung tung Bàn Đào trong tay nói:
- Đã không chào đón bần tăng, vậy bần tăng liền đi.
Nói xong, hắn cầm lấy Bàn Đào, vẻ mặt nhu tình hôn một cái, sau đó bước nhanh rời đi, Thần Tiên chung quanh vội vàng nhường ra một con đường, căn bản không dám ngăn cản.
Mặt Vương Mẫu đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong mắt giống như muốn phun ra ngoài, chỉ muốn bóp chết Đường Tăng.
Tất cả Thần Tiên đều nghi hoặc, không biết Đường Tăng phát cái thần kinh gì, càng không biết tại sao Vương Mẫu lại tức giận như thế.
- Vương Mẫu, không nên bị tên kia quấy rầy tâm tình, Bàn Đào thịnh hội tiếp tục đi.
Ngọc Đế nói.
Phía dưới tất cả Thần Tiên đều thở dài một hơi, trước đó bọn hắn thật lo lắng đánh nhau, như vậy gặp nạn khẳng định là bọn hắn, Đường Tăng đã dám đơn thương độc mã xông đến nơi này, chắc chắn sẽ không e ngại.
Chủ yếu nhất là, vừa rồi Đường Tăng thần không biết quỷ không hay xuất hiện, quá quỷ dị, để cho người ta kiêng kị.
- Không cần.
Bỗng nhiên Vương Mẫu mở miệng:
- Bản cung tâm tình không tốt, hủy bỏ Bàn Đào thịnh hội.
Nói xong, Vương Mẫu vung tay lên, tất cả Bàn Đào ở phía dưới bay trở về, bị nàng thu hồi.
- Cái này...
- Vương Mẫu...
Rất nhiều Thần Tiên sốt ruột, đây chính là Bàn Đào tổ thụ của Đạo Tổ cảnh kết xuất trái cây a, một khi dùng, đạo hạnh tất nhiên tăng nhiều.
Hơn nữa Bàn Đào thịnh hội hủy bỏ liền hủy bỏ, ngài làm gì thu hồi Bàn Đào chứ?
Các Thần Tiên đều bất mãn, nhưng lại không dám nhiều lời.
- Vương Mẫu, ngươi đây là...
Ngọc Đế cũng không hiểu ra sao.
- Chúng tiên gia tiếp tục dùng mỹ thực đi, bản cung có việc đi trước.
Vương Mẫu thản nhiên nói, sau đó rời đi nơi này.
Tất cả Thần Tiên hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
- Hỗn đản!
Sắc mặt của Ngọc Đế âm trầm, mặc dù không rõ lắm đến cùng xảy ra chuyện gì, lại mơ hồ minh bạch là Đường Tăng đang giở trò.
...
Đường Tăng rời Dao Trì, trên mặt cười nhạt, đang muốn thuấn di rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Thiền đi về phía bên này.
- Thiền nhi...
Đường Tăng vui mừng.
- A? Ngươi...
Dương Thiền nhìn thấy Đường Tăng, lập tức trợn mắt hốc mồm.
- Thiền nhi, ngươi tới vừa vặn...
Đường Tăng cao hứng đi qua.
Gương mặt xinh đẹp của Dương Thiền đỏ bừng, hiển nhiên nghĩ đến những lời nói trước đó ở Nhân giới với Đường Tăng.
- Vậy... Ngươi có chuyện gì sao?
Dương Thiền lúng túng nói, trước đó thời điểm Đường Tăng vẫn là nữ nhân còn không có gì, nhưng hiện tại Đường Tăng khôi phục thân nam nhân, nàng lập tức không biết làm sao.
- Thiền nhi, ta khôi phục thân nam nhân.
Đường Tăng cao hứng nói.
- A, vậy chúc mừng ngươi.
Gương mặt xinh đẹp của Dương Thiền đỏ bừng xoay người:
- Ta còn có việc, đi trước.
Đường Tăng vội vàng ngăn nàng lại:
- Thiền nhi, ngươi còn nhớ ngươi ở nhân gian đã nói với ta chuyền gì sao? Hiện tại ta tới tìm ngươi, đúng rồi, cái này cho ngươi.
Đường Tăng đưa Bàn Đào cho Dương Thiền, nhưng Dương Thiền lại không nhận.
- Ta đã nói với ngươi cái gì sao? Sao ta không nhớ nhỉ?
Gương mặt xinh đẹp của Dương Thiền càng đỏ, che mặt bỏ chạy.
- Ai...
Đường Tăng sững sờ, dáng tươi cười trên mặt cứng đờ.
Vừa vặn lúc này Ngọc Đế cũng từ Dao Trì đi ra, thấy cảnh này, vẻ mặt không khỏi châm chọc.
Đường Tăng thẹn quá hoá giận, xông qua đánh một quyền, trực tiếp đánh Ngọc Đế đổ nhào, sau đó quyền đấm cước đá.
- Dừng tay, Đường Tam Tạng ngươi lại dám đánh trẫm!
Ngọc Đế tức giận.
- Bành!
Đường Tăng một quyền đi qua, trực tiếp đánh cho Ngọc Đế bầm mắt:
- Một quyền này, là bởi vì ngươi chế giễu bần tăng!
- Ngươi...
Ngọc Đế giận dữ, đang muốn hoàn thủ, nhưng lại bị Đường Tăng đánh bầm con mắt thứ hai.
- Hỗn đản... Một quyền này lại vì cái gì?
- Bởi vì bần tăng nhìn ngươi khó chịu!
Đường Tăng khẽ nói, sau đó xoay người rời đi.
- Ngươi, ngươi...
Ngọc Đế lửa giận vạn trượng, chỉ vào Đường Tăng nói không ra lời, cái này còn có thiên lý hay không?
- Ngọc Đế...
- Ngọc Đế sao vậy?
Rất nhiều Thần Tiên trong Dao Trì nghe được động tĩnh, nhao nhao chạy đến, nhìn thấy Ngọc Đế nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt không khỏi đại biến.
← Ch. 404 | Ch. 406 → |