← Ch.420 | Ch.422 → |
Đường Tăng cũng không biết Ngọc Đế cùng Vương Mẫu đều đã bước lên hành trình thỉnh kinh, lúc này hắn ở trên thuyền máy, thảnh thơi thưởng thức gió biển.
Ý chí lực gia tăng, để hắn có thể ở trong Khổ Hải sử dụng lực lượng siêu tự nhiên, cái này không thể nghi ngờ tăng lên xác suất an toàn của bọn hắn.
Bây giờ bản thuộc tính của hắn là:
Siêu Cấp Đường Tăng: Cấp 54 (3/10)
Điểm kinh nghiệm: 40. 8 ức
Tiên giới: đường kính 1000 vạn dặm.
Thuộc tính: (thể chất: 54... Ý chí: 23... )
23 điểm ý chí, có thể xưng kinh khủng, có thể làm cho hắn ở trong Khổ Hải mở ra một chút khu vực, thi triển lực lượng của mình.
- Ngộ Không, vi sư bế quan thời gian bao lâu?
Đường Tăng hỏi.
Bởi vì một mực đối kháng Nghiệp Hỏa, đằng sau lại mất đi ý thức một đoạn thời gian, Đường Tăng không nhớ rõ mình bế quan thời gian bao lâu, bất quá cảm thấy sẽ không ngắn.
- Hai tháng.
Tôn Ngộ Không duỗi ra hai ngón tay nói.
- Hai tháng?
Đường Tăng sững sờ, quả nhiên hơi lâu.
Mặc dù đối với Tiên Đế mà nói, bế quan hai tháng, xem như thời gian rất ngắn, bởi vì có chút Tiên Đế một lần bế quan là mấy trăm năm.
Nhưng vấn đề là, từ khi Đường Tăng đi vào thế giới này, còn chưa hề bế quan qua, muốn thăng cấp cũng là hệ thống thao túng.
Lúc truyền thừa kỹ năng Danh Sư thì không tính, kia không thuộc về bế quan, hơn nữa thời gian cũng không dài.
Lần này bế quan hai tháng, Đường Tăng rốt cục có loại cảm giác, cảm thấy mình cuối cùng hơi giống một tu tiên giả rồi.
Bởi vì xem như Tôn Ngộ Không, cũng ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động tu luyện rất lâu mới mạnh như vậy, Đường Tăng tăng lên quá nhanh, coi như tâm tính theo kịp, cũng dễ dàng tạo thành một chút hiệu quả mặt trái.
Lắng đọng một chút, vẫn sẽ có chỗ tốt.
- Oanh...
Thuyền máy tiếp tục va thi thể tiến lên, sinh linh trong Khổ Hải đều không phải sinh linh phổ thông, cho dù không có pháp lực, nhục thân cũng cường đại vô song, trong thời gian ngắn sẽ không hư thối.
Có một ít thi thể sinh linh, Đường Tăng suy đoán, có thể phải trên trăm năm mới có thể hư thối, loại sinh linh kia trời sinh nhục thân cường đại, lực lượng vô tận.
Nếu không phải gặp virus, chỉ sợ Đường Tăng cũng phải phí chút sức lực mới có thể giải quyết.
- Ngang...
Bỗng nhiên, Đường Tăng nghe được một tiếng kêu gào như có như không.
- Thanh âm gì?
Đường Tăng sững sờ, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, sinh linh trong Khổ Hải, không phải toàn bộ bị hắn độc chết sao?
Chẳng lẽ bởi vì Khổ Hải quá lớn, có chút địa phương không cách nào lan đến gần?
Cái này không hợp lý, virus nhưng cực kỳ kinh khủng, có tính truyền nhiễm, chỉ cần ở trong Khổ Hải, mặc kệ khoảng cách bao xa, đều sẽ bị truyền nhiễm.
- Ngang...
Âm thanh kêu gào kia vang lên lần nữa, hơn nữa tựa hồ khoảng cách càng gần.
Ánh mắt của Đường Tăng ngưng tụ, chẳng lẽ thật có sinh linh có thể sống sót ở dưới loại virus này?
Dưới tình huống không có pháp lực chống cự, cơ hồ rất khó có sinh linh sống sót mới đúng.
- Sư phụ người xem.
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không chỉ vào phía trước.
Nơi đó thi thể quái ngư chồng chất thành núi, lơ lửng trên mặt biển, mà ở giữa vô số thi thể quái ngư, có hai quái vật khổng lồ đang giao chiến.
Một cái là cự mãng dài ngàn mét, một cái khác thì giống như Hải Long trong tiền sử, đầu rồng, không có chân, đuôi rồng cũng biến thành đuôi cá, cho người ta cảm giác lực lượng to lớn.
- Ngang...
- Gào...
Hai sinh linh kia tương hỗ cắn xé, đại chiến chung một chỗ, rất nhiều thi thể quái ngư ở phụ cận bị tung bay, xương vụn tung tóe.
- Sư phụ, con cự mãng kia nhìn thật quen mắt a.
Bỗng nhiên Ngưu Ma Vương nói.
- Mỹ nữ trước đó khiêu vũ cho sư phụ xem, không phải là một con xà yêu sao?
Trư Bát Giới cũng kịp phản ứng, chảy nước bọt nói.
- Oanh...
Bên kia đại chiến càng thêm kịch liệt, Hải Long dài đến ba trăm mét lực lượng to lớn, vẫy đuôi đánh bay Thông Thiên Yêu Mãng, sau đó miệng máu cắn về phía cái cổ của Thông Thiên Yêu Mãng.
- Sư phụ, có cứu nàng hay không?
Ngưu Ma Vương nháy mắt hỏi.
- Đúng vậy sư phụ, cứu nàng đi, cảm giác nàng nhảy cũng không tệ lắm.
Trư Bát Giới cũng chảy nước miếng nói.
- Đi đi đi, Thông Thiên Yêu Mãng này khẳng định giết qua vô số phàm nhân, tội không thể tha, cứu nàng làm gì?
Tôn Ngộ Không trừng Trư Bát Giới một cái.
Trư Bát Giới lập tức co rụt đầu, nhưng vẫn nhỏ giọng thầm thì:
- Nuốt vô số phàm nhân tính là gì, sư phụ ngay cả Ngọc Đế đều đánh, hơn nữa lần này còn để Khổ Hải sinh linh đồ thán.
- Ngươi nói cái gì?
Tôn Ngộ Không trừng mắt.
- Không có gì không có gì...
Trư Bát Giới vội vàng chạy đi.
Bất quá Trư Bát Giới nói, lại làm cho Đường Tăng sững sờ, mặc dù hắn không cảm thấy mình làm sai, nhưng đổi thành lập trường của người khác, người khác cũng sẽ không cho rằng mình làm sai.
Làm yêu quái, giết những sinh linh khác ăn đỡ đói cũng không tính tội lỗi, chỉ bởi vì chủ nhân của thế giới này là nhân loại, cho nên mới sẽ cảm thấy Thông Thiên Yêu Mãng là nghiệp chướng nặng nề.
Đương nhiên cái này cùng Đường Tăng không có quan hệ quá lớn, hắn cũng không phải loại hòa thượng Đại Từ Đại Bi kia, mà là hòa thượng tùy tâm sở dục.
Cảm thấy Thông Thiên Yêu Mãng kia chết đáng tiếc, liền cứu nàng, mà chủ yếu nhất là, hắn rất muốn biết, Thông Thiên Yêu Mãng cùng Hải Long kia, là làm sao sống sót.
Nói thì chậm, kì thực thời điểm Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới ầm ĩ, Hải Long đã sắp cắn trúng cổ của Thông Thiên Yêu Mãng.
- Dừng tay đi, yêu nghiệt!
Bỗng nhiên Đường Tăng quát nhẹ một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản miệng Hải Long.
Hải Long kinh ngạc, nó rõ ràng không có nhìn thấy sinh linh, lại bị ngăn cản, hơn nữa lực lượng ngăn cản nó cũng không phải pháp lực ba động.
- Đường Tam Tạng...
Hải Long chưa kịp phản ứng, nhưng Thông Thiên Yêu Mãng kịp phản ứng, nàng giật nảy cả mình, kinh hãi thất sắc, quay người muốn chạy.
- Ngươi chạy một cái thử xem.
Đường Tăng mặt không chút thay đổi nói.
Thân thể Thông Thiên Yêu Mãng lập tức run lên, cứng ở nơi đó, vậy mà thật không dám nhúc nhích.
- Đường Tam Tạng là ai? Tên kia là Đường Tam Tạng?
Hải Long nghe vậy, nhìn về phía Đường Tăng.
Lúc này hai bên cách xa nhau mấy ngàn mét, điểm ấy khoảng cách, đối với Hải Long cùng Thông Thiên Yêu Mãng mất đi pháp lực mà nói coi như có chút xa, nhưng đối với Đường Tăng mà nói, chút khoảng cách ấy đã không phải khoảng cách.
- Bần tăng hỏi các ngươi, các ngươi là làm sao sống sót?
Đường Tăng hỏi, một cỗ uy áp bao phủ Hải Long cùng Thông Thiên Yêu Mãng.
- Ta...
Thông Thiên Yêu Mãng sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
- Hừ, nhân loại ở đâu ra, bản tọa là ngươi có thể tùy ý quát hỏi sao?
Âm thanh của Hải Long lạnh lùng nói.
Đường Tăng nghe vậy, trực tiếp vỗ ra một chưởng, thân thể Hải Long kia chợt bộc phát ra quang mang chói mắt.
Oanh một tiếng, thân thể Hải Long nổ tung.
- A...
Thông Thiên Yêu Mãng kinh hãi thất sắc, cơ hồ là phản xạ có điều kiện trốn vào dưới biển sâu.
- Làm sao có thể, sao Đường Tam Tạng có thể thi triển pháp lực ở nơi này?
Thông Thiên Yêu Mãng thật bị dọa sợ, không để ý hết thảy chạy trốn.
- Chạy đi đâu?
Đường Tăng cười lạnh, ý chí hóa thành dây thừng, muốn bắt Thông Thiên Yêu Mãng trở lại.
Nhưng dây thừng ý chí tiến vào trong nước biển, đột nhiên lực lượng cắt giảm trên phạm vi lớn, Đường Tăng sững sờ.
- Đây là có chuyện gì?
Đường Tăng kinh ngạc, mình có 23 điểm ý chí, vậy mà vẫn bị nước biển suy yếu?
← Ch. 420 | Ch. 422 → |