← Ch.464 | Ch.466 → |
Như Lai Phật Tổ cảm giác không ổn, quát:
- Kim Thiền Tử ngươi làm cái gì? Nhanh thả bản tọa... A a a...
Như Lai Phật Tổ chợt kêu to, khuôn mặt vặn vẹo, cảm giác linh hồn cũng muốn bị xé rách, cho dù là đạo tâm kiên định bất diệt, cũng không thể chịu đựng được loại đau đớn này.
Đồng thời ánh sáng lóe lên, cái mũ trên đầu Như Lai Phật Tổ biến mất, ngược lại đổi thành một cái vòng kim cô, vững vàng đeo vào trên đầu trọc của nàng.
Cách đó không xa, đám người Tôn Ngộ Không nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tất cả đều sửng sốt, bọn họ lập tức đều nghĩ tới điều gì đó. Ngay lập tức một đám người ở nơi đó cất tiếng cười to.
- Đáng chết... A a đau chết bản tọa... Kim Thiền Tử ngươi làm cái gì vậy?
Như Lai Phật Tổ tức giận trừng mắt Đường Tăng, khuôn mặt vặn vẹo, nàng cảm giác linh hồn của mình hình như sắp bị xé rách, đồng thời một tia phật niệm giống như là bị cắt mất, tản ra.
Cứ tiếp tục như vậy, tu vi của nàng tuyệt đối sẽ giảm xuống.
Mấy giây sau, Đường Tăng dừng niệm chú lại, cười híp mắt nhìn Như Lai Phật Tổ:
- Thế nào, có phải rất thoải mái hay không?
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì bản tọa vậy?
Như Lai Phật Tổ giận dữ hét.
- A! Thứ đồ chơi ở trên đầu nàng có tên là Phật Niệm Kim Cô.
Đường Tăng cười nói:
- Đồ chơi này không khác gì Khẩn Cô ở trên đầu của Ngộ Không, nhưng cái của nàng lại trực tiếp tác dụng ở trên linh hồn, một khi đội vào sẽ vĩnh viễn không lấy xuống được, chỉ cần bần tăng vừa niệm chú nàng sẽ cảm giác linh hồn muốn nứt ra.
- Đồng thời, trong quá trình này, phật niệm của nàng sẽ dần dần bị cắt bỏ, mãi đến khi phật đạo nàng tu luyện hoàn toàn biến mất.
Đường Tăng cười hì hì nhìn Như Lai Phật Tổ.
Sắc mặt của Như Lai Phật Tổ đã tái lại như màu gan lợn, hắn phẫn nộ muốn điên cuồng trừng mắt với Đường Tăng:
- Không ngờ ngươi lại ác độc hạ cấm chế này cho bản tọa?
- Như Lai, đồ chơi này đeo có thoải mái hay khó chịu vậy?
Tôn Ngộ Không đi tới, nhìn có chút hả hê cười nói.
- Khẳng định là rất thoải mái đi. Cái này còn phải nói sao?
Ngưu Ma Vương cũng cười nói, đồng thời bỏ đá xuống giếng:
- Sư phụ, dứt khoát chuẩn bị cho thêm nàng một vòng mũi, nếu chẳng may nàng không nghe lời, còn có thể kéo đi.
- Đúng đúng đúng, chủ ý này không tệ.
Tôn Ngộ Không đồng ý nói.
Phía xa, Tiểu Bạch Long và Sa Tăng đưa mắt nhìn nhau. Lục Nhĩ Mi Hầu và Trư Bát Giới cũng run như cầy sấy, muốn nói một câu: Sư phụ, chỉnh Như Lai Phật Tổ như vậy có ổn không?
Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương là hai kẻ coi trời bằng vung, những người khác đối với Như Lai Phật Tổ vẫn rất kính nể, e sợ.
Đặc biệt là Tiểu Bạch Long, cho dù hắn không tin phật, nhưng cũng từng sùng bái Như Lai Phật Tổ, nhưng hiện tại nhìn thấy được Như Lai Phật Tổ bị Đường Tăng chỉnh như vậy, chung quy có cảm giác là lạ.
- Ác độc?
Đường Tăng nghe Như Lai Phật Tổ nói, không khỏi cảm thấy buồn cười:
- Đây chẳng qua chỉ là một loại cấm chế, chỉ cần ngươi đừng gây phiền toái cho bần tăng, cũng sẽ không có vấn đề gì, giống như trước đây Ngộ Không đeo Khẩn Cô Chú vậy.
Đường Tăng dừng lại một lát, còn nói thêm:
- Nhưng nếu nàng dám có ý chống đối lại bần tăng, hắc hắc hắc...
Đường Tăng nhìn Như Lai Phật Tổ cười không ngừng, khiến cho Như Lai Phật Tổ cảm thấy da đầu tê dại.
- Hiện tại, kêu một tiếng sư phụ, bần tăng để thả cho ngươi đi ra.
Đường Tăng nói.
- Đừng hòng mơ tưởng!
Như Lai Phật Tổ nghiêng đầu sang chỗ khác, bảo hắn bái Kim Thiền Tử làm lão sư sao? Quả thực là vọng tưởng.
- Xem ra nàng vẫn muốn thử cảm giác của Phật Niệm Kim Cô.
Đường Tăng mỉm cười, lại muốn tiếp tục niệm chú.
- Chờ một chút...
Như Lai Phật Tổ biến sắc:
- Sư phụ, đừng niệm nữa, mau thả ta ra đi.
Như Lai Phật Tổ kinh sợ, chỉ có điều trong lòng hắn thầm nghĩ, đừng để cho bản tọa tìm được cơ hội, bằng không ngươi nhất định sẽ đẹp mặt.
Đường Tăng không biết được ý nghĩ trong lòng Như Lai Phật Tổ, nhưng đại thể có thể đoán ra hắn không có khả năng thật sự cúi đầu, cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần đừng quấy rầy hắn là được rồi.
Thấy Như Lai Phật Tổ đã thực sự kinh sợ, Đường Tăng thoả mãn cười:
- Nếu nàng đã gọi lão sư là sư phụ, vậy hiện tại vi sư sẽ thả nàng đi ra.
- Được, nhanh lên một chút, bản tọa đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Như Lai Phật Tổ kích động nói, hắn thật sự không muốn tiếp tục sống ở chỗ này nữa.
- Được.
Đường Tăng cảm thấy tinh thần phấn chấn, sau đó lại muốn động thủ.
Nhưng đang định, hắn chợt nghi ngờ nói:
- Như Lai, làm thế nào mới có khả năng thả nàng đi ra được?
Như Lai Phật Tổ nghe vậy, lập tức muốn chửi ầm lên, nếu như ngươi không hiểu, còn ở trong đó chèn ép ta làm cái gì hả?
- Cầu khẩn với Nữ Oa nương nương, niệm kinh đi.
Đồ ngu ngốc nhà ngươi, còn có kẻ nào ngu ngốc hơn ngươi nữa không!
Đương nhiên, Như Lai Phật Tổ lại không dám nói ra những lời phía sau này.
- A, hóa ra là như vậy.
Đường Tăng bừng tỉnh hiểu ra, lúc này hắn chắp hai tay lại trước ngực, bắt đầu niệm kinh, đồng thời ý chí phát ra, triệu hoán Nữ Oa nương nương.
Trong hỗn độn vô tận, Nữ Oa nương nương cảm ứng được triệu hoán Đường Tăng, lúc này mới ngoắc tay...
...
- Ầm ầm ầm...
Ngọn núi lớn không gì sánh bằng đặt ở bên bờ biển khổ chấn động, chậm rãi bay lên.
Như Lai Phật Tổ cảm thấy tinh thần đại chấn, vội vàng phát lực, nâng ngọn núi lớn nguy nga lên, chỉ có điều ngọn núi lớn này quá nặng, căn bản không thể đánh nổ giống như Ngũ Chỉ Sơn.
Mặt đất chấn động, ngọn núi lớn vô biên vô hạn chậm rãi được dâng lên, bởi vì ngọn núi thật sự quá lớn, cho dù là chậm rãi dâng lên như vậy, cũng kéo theo không khí lưu động khủng khiếp tạo thành cơn lốc đang gào thét ở chỗ này.
Cuối cùng, ngọn núi lớn dâng lên cao mấy thước, tốc độ càng lúc càng nhanh, đồng thời bị một lực lượng thần kỳ nâng lên, không tiếp tục ảnh hưởng tới không gian xung quanh nữa, nhanh chóng phóng lên trên không trung, sau đó trở nên hư ảo.
Cuối cùng, cả ngọn núi cao khổng lồ trực tiếp biến mất, lưu lại bình nguyên lớn mênh mông vô bờ.
- Ha ha ha ha... Bản tọa cuối cùng đã đi ra rồi!
Như Lai Phật Tổ cười to, hưng phấn muốn phát điên, hơn nửa năm qua nàng quả thực chịu đủ rồi, hiện tại cuối cùng cũng được tự do.
- Ầm!
Đường Tăng tức giận đập một cái vào trên đầu của Như Lai Phật Tổ:
- Kêu la cái gì chứ?
- Kim Thiền Tử, ngươi...
Như Lai Phật Tổ giận dữ, uy áp Bán Thánh bạo phát ra, nàng đang muốn tính sổ với Đường Tăng, lại nhìn thấy được Đường Tăng làm ra tư thế niệm chú, trong nháy mắt nàng kinh sợ kêu lên:
- Sư phụ, ta là nói chúng ta nhanh đi lấy kinh.
Đường Tăng thoả mãn cười:
- Đồ nhi ngoan.
Ngoan cái đầu ngươi ấy!
Trong lòng Như Lai Phật Tổ thầm mắng to, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ ngoan ngoãn.
- Hắc hắc hắc hắc... Như Lai, sau này nàng chính là thất sư đệ.
Tôn Ngộ Không đi tới, vỗ xuống một cái rung trời vào vai của Như Lai Phật Tổ, cười nói.
- Không đúng không đúng, là Thất sư muội.
Ngưu Ma Vương sửa chữa.
- A, đúng đúng đúng, là Thất sư muội, hắc hắc...
- Ầm!
- Ầm!
Sắc mặt của Như Lai Phật Tổ tối sầm, trực tiếp hai cái tát đánh tới, đánh bay hai kẻ nhìn có chút hả hê này.
Trư Bát Giới đang muốn tới gọi sư muội, vội vàng rụt cổ lại, lấy tốc độ nhanh hơn chạy ra xa. Trời ạ, đây căn bản không phải nữ nhi của lão Trư ta, hắn chính là Như Lai Phật Tổ đấy.
Lục Nhĩ Mi Hầu và Tiểu Bạch Long vội vàng xoay người qua, giả vờ làm như không có nhìn thấy gì cả.
Sa Tăng lại gãi đầu, ở nơi đó cười mỉa, cảm thấy Như Lai Phật Tổ hành lễ cũng không phải, không hành lễ cũng không phải.
- Đi thôi, lấy kinh.
Đường Tăng nói.
- Chờ một chút.
Như Lai Phật Tổ vội vàng nói:
- Bản tọa... Ừ, ta phải dung hợp biển khổ, chỉ cần có thể dung hợp biển khổ, thực lực của ta lại có thể tiến thêm một bước dài, đến lúc đó có thể bảo vệ ngươi lấy kinh tốt hơn.
- A? Nàng còn có thể dung hợp biển khổ?
Đường Tăng kinh ngạc nói:
- Cần bao nhiêu thời gian?
- Một trăm năm... Không, năm mươi năm, chắc hẳn như vậy là đủ rồi, ngược lại, ta nhất định có thể thăng cấp Thánh Cảnh, bảo đảm dọc đường đi ngươi sẽ được thông suốt.
Như Lai Phật Tổ đắc ý nói.
- Cút đi! Năm mươi năm? Đừng nói năm mươi năm, một năm cũng không được!
Sắc mặt của Đường Tăng tối sầm:
- Đầu óc của nàng có phải bị bệnh rồi hay không? Tam giới không có cách nào dung nạp cường giả Thánh Cảnh, nàng không phải là không muốn lấy kinh đấy chứ? Có muốn vi sư giúp nàng chém rơi một phần tu vi xuống hay không?
← Ch. 464 | Ch. 466 → |