← Ch.510 | Ch.512 → |
- A a...
Trong phòng thí nghiệm lập tức hỗn loạn.
- Xác chết vùng dậy rồi...
Một nghiên cứu viên hoảng sợ hô lên.
- Im miệng, nói lung tung cái gì đó? Nhanh, đừng làm cổ thi hư hại.
Đám người bác sĩ Trương cũng bị dọa không nhẹ, đang yên lành sao lại đột nhiên nổ tung.
- Không đâu, tiến sĩ, tôi nhìn thấy mí mắt của cổ thi động một chút, thật...
Nghiên cứu viên bị dọa sợ hô lên nói.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn về phía cổ thi, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra chuyện khác thường nào.
- Thần hồn nát thần tính.
Trần viện trưởng bất mãn la một câu.
Nghiên cứu viên mặt đầy ủy khuất, cô ấy rất muốn nói mình thật sự thấy được, nhưng không cách nào giải thích chuyện mí mắt cổ thi động.
- A...
Bỗng nhiên một nghiên cứu viên kinh hô lên:
- Tiến sĩ, nó nó nó...
- Nó cái gì mà nó?
Bác sĩ Trương mắng, những nghiên cứu sinh này gan cũng quá bé rồi, tự mình dọa mình không à.
- Không phải, nó... Thật sự giống như đang hít thở...
- Cái gì...
Trong phòng thí nghiệm lập tức yên tĩnh.
...
Trong bóng tối vô tận, trong lúc mơ hồ Đường Tăng hình như nghe được có người gọi cái tên lúc trước của mình, suy nghĩ vốn đã ngừng vận chuyển, trong nháy mắt dao động.
Từng mảnh trí nhớ nhỏ xuất hiện trong đầu, nhanh như ống kính lướt qua vậy...
Chuyển kiếp tới thế giới Tây Du, hành hung Ngọc Đế, chân đạp Diêm Vương, đại náo Thiên Cung, người Thượng Thương...
Hình ảnh trận đại chiến cuối cùng lần lượt lướt qua trong đầu, cho tới đoạn cuối cùng, khi đám người Nữ Oa dẫn lửa thiêu đốt ý chí và tinh khí thần của hắn, trong nháy mắt kích hoạt năng lực suy nghĩ của hắn, đôi mắt đã nhắm không biết bao nhiêu năm của hắn đột nhiên mở ra.
- A a a a...
Trong lúc mơ hồ Đường Tăng hình như nghe thấy tiếng người kêu sợ hãi cực kỳ bi thảm, nhưng hắn lại không cách nào biết được đó là người nào đang gọi, ở trong mắt hắn chỉ có vô số đường cong xen lẫn.
Đó là sợi tơ nhân quả, vô số sợi tơ nhân quả quấn quýt trên không trung, độc lập với nhau nhưng cũng ảnh hưởng lẫn nhau.
Không biết qua bao lâu, Đường Tăng lại trở về trong bóng tối lần nữa, nhưng lúc này hắn đã khôi phục năng lực suy nghĩ, đồng thời ý thức cũng dần dần hồi phục.
- Ta... Là ai?
- Ta là Đường Tằng, từ Trái Đất tới, chuyển kiếp tới thế giới Tây Du, đánh quái thăng cấp...
- Ta có một đám đồ đệ cường đại, ta đã từng hành hung Phật Tổ Như Lai, bắt nạt Ngọc hoàng đại đế và Diêm Vương, đã từng đánh chư thiên thần phật không dám ló đầu!
- Ta là Đường Tăng, cũng là Đường Tằng, đại chiến cuối cùng ở thế giới hỗn độn, vì tiêu diệt địch nhân bị đám người Nữ Oa mưu hại, thiêu đốt hết tinh khí thần và ý chí, rơi vào ngủ say.
- Nhục thân của ta đã từng hóa thành tro bụi, được hệ thống tự động cộng điểm thuộc tính còn dư lại vào hạng mục ý chí, giúp cho ta trọng tổ lại từ đống hoang tàn, hồi phục lại từ trong tịch diệt!
Ý thức chậm rãi khôi phục, Đường Tăng cảm giác tiên thức của mình chật vật tránh thoát sự trói buộc trong bóng tối vô tận, bắt đầu tự quét tình huống của bản thân.
- Chín mươi chín phần trăm nhục thân bị hoại tử, tinh khí thần hao hết, đã biến thành đá.
- Thật là đủ thảm... Nhưng mà đám người Nữ Oa chắc chắn thảm hơn, chính bọn họ cũng dẫn lửa thiêu đốt tinh khí thần và ý chí Thánh Nhân của mình...
- Thời gian đã trôi qua bao lâu? Nhóm người Thiền nhi và Hằng Nga, bây giờ như thế nào?
Nghĩ tới nhóm người Hằng Nga, Đường Tăng lại rơi vào yên lặng.
Hồi lâu sau, hắn mới hoàn hồn lại, kiểm tra tình huống thân thể mình lần nữa.
- Ý chí bị thiêu đốt hết, uy năng ý chí không cách nào sử dụng nữa, chín mươi chín phần trăm tế bào trên thân thể đã bị hoại tử, không cách nào nhúc nhích, ngoại giới cũng không cảm ứng thấy chút linh khí nào. Nếu từ từ khôi phục, sợ rằng phải mất mấy trăm ngàn năm...
- Ta không thể ngồi chờ chết, ta còn muốn đi tìm nhóm người Thiền nhi...
Nghĩ tới đây, Đường Tăng dứt khoát quyết định, từ bỏ nhóm tế bào đã bị hoại tử, để cho mình có thể nhúc nhích trước đã.
...
Trung Quốc, một tin tức lớn lại chiếm trang đầu, cỗ cổ thi đào được từ mỏ đất kia, sống lại, bắt đầu có hô hấp và nhịp tim.
Tin tức này lập tức khiến toàn bộ Trung Quốc chấn động, thậm chí làm cho cả thế giới chấn động. Bởi vì có người trên internet nói, nếu có thể nghiên cứu thông suốt nguyên nhân sống lại của cổ thi, rất có thể tìm được bí mật trường sinh.
Từ xưa tới nay, không biết bao nhiêu người tìm kiếm bí mật trường sinh, đặc biệt là những người có tiền kia, càng có tiền càng không muốn chết.
Hiện giờ, sau khi đột nhiên phát hiện cổ thi bị chôn giấu ngàn năm, lại có dấu hiệu sống lại, lập tức khiến cho tất cả mọi người chấn động.
Đặc biệt là nhóm quan chức lại càng thêm chú ý, nước ngoài cũng thường xuyên có lính đánh thuê tiến vào Trung Quốc, muốn lấy trộm cổ thi ngàn năm.
Mà cỗ "cổ thi" kia sau khi có được hô hấp và nhịp tim ở phòng thí nghiệm, lại ngâm dịch dinh dưỡng nửa tháng, mới chuyển tới phòng điều dưỡng cao cấp.
Mà trong quá trình này, những nhà khoa học gia kia giật mình phát hiện, trên người cổ thi thường xuyên rụng xuống một lượng lớn bột màu xám trắng, khiến cho dịch dinh dưỡng đục không chịu nổi.
Kể cả khi đã chuyển tới phòng điều dưỡng, bột màu xám trắng trên thân cổ thi vẫn không ngừng rụng xuống, nhưng thân thể của cổ thi lại không có một chút dấu hiệu teo nhỏ. Loại hiện tượng này quá không khoa học, hoàn toàn không cách nào giải thích.
Mà khi bột màu xám trắng đó rụng càng ngày càng nhiều, các nhà khoa học rốt cuộc phát hiện, hô hấp của cổ thi càng ngày càng dài, nhịp tim cũng dần dần có lực, thậm chí màu da cũng bắt đầu khôi phục bình thường.
Chỉ trong chớp măt, một tháng trôi qua, trên người cổ thi đã rụng xuống ít nhất là bốn trăm cân bột màu xám trắng, mới ngưng không rụng nữa. Lúc này, cổ thi nhìn đã giống như một người bình thường.
Mà ngay lúc này, các nhà khoa học khiếp sợ phát hiện, cổ thi lại có dấu hiệu sống lại.
...
Lúc Đường Tăng mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình ở trong một gian phòng sang trọng, khắp nơi chung quanh đều là các loại máy.
Điện tâm đồ, máy hiển thị tần số sóng não... Nơi này cái gì cần thì đều có đủ, mà trên người hắn thì dán đầy các loại máy cảm ứng, gần như bọc hắn lại.
Bỗng nhiên Đường Tăng quay đầu lại, nhìn về phía cửa, đúng lúc có một cô gái mặc áo khoác dài màu trắng cầm tập văn kiện đi tới, vừa lúc phát hiện Đường Tăng đang nhìn nàng chằm chằm.
Ngẫm nghĩ môt chút, tình huống là một thứ vốn phải là thi thể, đột nhiên mở mắt ra mặt không cảm xúc nhìn ngươi, ngươi lại không có bất kỳ chuẩn bị nào, thì phải làm như thế nào?
Bạch bạch...
Tập văn kiện trong tay cô gái rơi xuống đất, sau đó là tiếng thét chói tai âm cao tới kinh thiên động địa, cô gái hoảng sợ xoay người chạy.
Đường Tăng ngẩn ngơ sau đó cười khổ, lúc này trong mắt hắn chung quanh đều là sợi tơ nhân quả rậm rạp chằng chịt.
Mặc dù mất đi uy năng ý chí, không cảm ứng được một tia linh khí thiên địa, nhưng năng lực khi thành Thánh Nhân vẫn còn tồn tại như trước, vượt khỏi dòng sông thời gian, có thể thấy nhân quả.
Thông qua lượng lớn sợi tơ nhân quả trước mắt, hắn nhanh chóng hiểu được tình cảnh của mình. Hóa ra, hắn đã trở về Trái Đất rồi.
Cũng không phải là chuyển kiếp trở về, mà là theo dòng thời gian, từ thế giới Tây Du hai ngàn năm trước tới hiện đại.
Nói cách khác, thật ra thì hắn đã hơn hai ngàn tuổi rồi, bị chôn trong lòng đất hơn hai ngàn năm, cuối cùng được người đào lên.
Người trên Trái Đất hiện giờ vốn không phải do vượn gì đó tiến hóa ra, mà là cư dân tam giới thất lạc, chẳng qua là một lượng lớn cổ tịch bị mất không có ghi lại, cho nên những tên gọi là nhà khảo cổ học kia mới tạo ra "câu chuyện" vượn tiến hóa.
Trái Đất hiện tại, không có linh khí, thành thời đại mạt pháp, tiên thần biệt tích, sau triều Đại Đường, bởi vì linh khí biến mất, bắt đầu diễn hóa ra võ đạo.
Nhưng khi linh khí càng ngày càng ít đi, võ đạo cũng dần dần sa sút, hiện giờ đã biến mất hoàn toàn, loài người đi theo con đường khoa học kỹ thuật.
Chỉ là có một điểm Đường Tăng thấy rất kỳ quái. Hắn phát hiện, Trái Đất hiện tại chính là Trái Đất mà hắn từng ở, hắn từng tồn tại ở đó, nên cái loại cảm giác quen thuộc này sẽ không sai.
Hoặc có một nhân quả nào đó mang hắn tới cổ đại, thay đổi một thứ gì dó, sau đó lại theo dòng sông thời gian trở về, nhưng lại giữ nguyên những chuyện từng xảy ra.
Đường Tăng nhắm mắt cảm ứng, trong lúc mơ hồ hình như cảm ứng được hai tờ giấy vàng ở chỗ sâu nhất trong đầu, như ẩn như hiện.
Một tờ giấy vàng trong đó được phủ kinh văn rậm rạp kín mít, một tấm khác thì mới chỉ phủ kín nửa tờ, kinh văn trên đó cơ bản giống nhau.
Kỳ quái chính là, nội dung hai tờ giấy không khác nhau lắm, thậm chí có chút trùng hợp, nhưng có những điểm bổ sung.
Đường Tăng biết, chỉ có giấy vàng chỉ có nửa kinh văn là bộ Kinh Thư do hắn thỉnh kinh sáng tạo ra.
Nhưng còn tờ giấy vàng kia là chuyện gì?
Hắn chìm ý thức vào trong giấy vàng phủ đầy kinh văn, một loạt hình ảnh lập tức thoáng qua trong đầu hắn. Đó là Đường Tam Tạng cưỡi ngựa bạch long, mang ba đồ đệ đi Tây Thiên thỉnh kinh, đã đi qua hơn nửa hành trình.
Nửa hành trình sau vốn là để Phật Tổ Như Lai đi thỉnh kinh, nhưng Kinh Thư không cách nào khắc hoặc viết tiếp số kinh văn còn lại, không chứa nổi, vì thế Kinh Thư đột nhiên dị biến, hủy diệt thế giới Tây Du, những người được sắp đặt tham gia quá trình thỉnh kinh đều chết hết.
Triều Đường cũng bị tiêu diệt, xuất hiện ngũ đại thập quốc... cho tới hiện đại.
Mà tờ Kinh Thư vẫn trôi theo dòng sông thời gian, rốt cuộc vào một ngày nào đó đột nhiên bay vào trong đầu Đường Tăng, mang hắn trở lại thế giới Tây Du, thỉnh kinh bắt đầu lại.
- OMG!!!
Đường Tăng đột nhiên trợn to hai mắt:
"Hệ thống? Ta biết, hệ thống mang ta tiến vào thế giới Tây Du, chính xác là con đường Tây Du đã sáng tạo ra bộ Kinh Thư kia."
"Hoặc có thể nói hơn nửa hành trình đã viết đầy Kinh Thư, nửa chặng đường sau đã không thể chứa được nhiều kinh văn hơn nữa, nên thế giới bị hủy diệt."
"Bởi vì Kinh Thư ảnh hưởng quá lớn, Kinh Thư biến dị, trực tiếp xóa bỏ những sinh linh có tham dự quá trình thỉnh kinh."
"Sau khi ta trở lại, hơn nửa Kinh Thư đã ra đời ý thức của mình, có năng lượng không thể tưởng tượng nổi, giúp ta trưởng thành, dẫn dắt ta đi con đường thỉnh kinh chính xác, nghịch loạn thời không, trọng tố thế giới một lần nữa, tránh bước vào vết xe đổ."
"Hiện giờ, thế giới Tây Du kết thúc, mặc dù chỉ sáng tạo ra gần nửa bộ kinh văn, nhưng lại ngang ngửa với lượng kinh văn mà Đường Tăng chân chính lấy được, mà còn chưa viết hết tờ giấy vàng. Nói cách khác, lần này mới là chính xác? Bởi vì đường thỉnh kinh phải đi còn rất dài, còn dư giấy mới có thể chứa hết kinh văn.
- Không chứa nổi, chính là tai nạn, điểm này sợ rằng những người sắp đặt con đường thỉnh kinh, cũng không ngờ tới thì phải?
Đường Tăng chấn động thật sâu, Kinh Thư này rốt cuộc là cấp bậc gì, lại kinh khủng như vậy?
Khó trách, ngay cả Thương Viễn đã là cảnh giới Thiên Tôn, cũng phải từ Thượng Thương chạy xuống cướp đoạt Kinh Thư!
Đồng thời, Đường Tăng cũng cảnh giác. Kinh Thư này quá yêu tà rồi, đi đúng chắc chắn là đại cơ duyên, nhưng nếu đi nhầm, cả thế giới sẽ bị nó hủy diệt.
Bỗng nhiên, tai Đường Tăng động, sau đó tiếng bước chân dày đặc vang lên, một đám tráng hán cầm súng xông vào phòng điều dưỡng, khẩn trương nhìn hắn.
← Ch. 510 | Ch. 512 → |