Vay nóng Tinvay

Truyện:Đường Tăng Xông Tây Du - Chương 561

Đường Tăng Xông Tây Du
Trọn bộ 627 chương
Chương 561: Kim Đâu Đại Vương Và Kim Cô Bổng
0.00
(0 votes)


Chương (1-627)

Siêu sale Lazada


- Kim Cô Bổng?

Đường Tăng kinh ngạc nhìn trường côn màu vàng bay tới, lập tức nhận ra, trường côn kia chính là Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không.

Keng...

Trong tiếng vang lớn, Kim Cô Bổng bị sinh linh độc giác đuổi theo đánh bay.

Nhưng một khắc sau, Kim Cô Bổng xoay tròn biến lớn hơn, đập thẳng tới.

Sinh linh độc giác lại quơ quyền.

Keng!!!

Một quyền đánh bay Kim Cô Bổng, sinh linh độc giác nổi giận gầm lên một tiếng, muốn đuổi theo lần nữa, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu nó thấy được Đường Tăng.

- Đường Đường... Đường Tăng...

Sắc mặt vốn giận dữ đột nhiên trở nên tái nhợt, giống như gặp được thứ gì đó cực kinh khủng, sau đó không chút do dự xoay người chạy.

Chỉ trong nháy mắt mà thôi, sinh linh độc giác đã hóa thành lưu quang biến mất nơi chân trời.

Mà Kim Cô Bổng kia hình như cũng nhận ra Đường Tăng, nó giống như có ý chí độc lập của mình, sau khi thấy Đường Tăng thì thân côn to lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, bay vòng quanh chiến thuyền một vòng, sau đó hóa thành lưu quang nhanh chóng đi xa, cũng không có tới tìm Đường Tăng.

...

Trên chiến thuyền tất cả mọi người đều là vẻ mặt ngây ngẩn.

- A, hình như nó kêu "Đường Tăng", là tên của điện chủ.

- Sao nó lại biết điện chủ? Chẳng lẽ nó từng tới Trái Đất sao?

- Không đúng, ta cảm thấy chắc là điện chủ đã từng tới tinh cầu này.

- Sao nó lại sợ điện chủ như vậy? Ta cảm giác thực lực của nó rất kinh khủng, thật giống như điện chủ cũng không lợi hại bằng nó?

- Nói thật thì ta càng tò mò về cây cột kia hơn, nó giống như đang chiến đấu với yêu quái độc giác đó.

- Đó là cây cột sao? Hẳn là cây gậy chứ? Nhưng mà cây gậy kia lại có thể biến to thu nhỏ, sẽ không phải là Kim Cô Bổng trong truyền thuyết chứ?

- Ta cảm thấy cây gậy đó cũng là một loại yêu quái, nhưng tinh cầu này cũng quá thần kỳ rồi, ngay cả cây gậy cũng thành tinh.

Trên chiến thuyền sau khi mọi người lấy lại hồn, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn nhau.

Mà Đường Tăng sau khi sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, khó trách hắn luôn cảm thấy sinh linh độc giác kia có chút quen mắt, không ngờ đó lại là "bạn cũ" từng gặp lúc trước.

"Độc Giác Đại Vương núi Kim Đâu!" Khóe miệng Đường Tăng giật một cái.

Không sai, sinh linh độc giác đó bất ngờ lại là Độc Giác đại vương đã từng bị hắn đánh kêu cha gọi mẹ, dường như còn là anh em ruột thị với Ngưu Ma Vương, sao tên kia lại xuất hiện ở chỗ này?

Khiến cho Đường Tăng bất ngờ là thực lực của Độc Giác đại vương đã là Tiên Đế đỉnh phong, xem ra thời gian mấy ngàn năm này, nó tăng lên không ít đâu.

- Học trưởng, tên kia chính là yêu quái trong truyền thuyết sao? Hình như nó biết ngươi.

Lăng Phỉ Phỉ phục hồi tinh thần lại, giật mình nhìn về phía Đường Tăng.

Ngay tại lúc này, một trận tiếng đánh nhau truyền tới từ đỉnh đầu, càng ngày càng gần, đi kèm với tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân.

- Chuyện gì xảy ra... Sao lại không bay nổi...

Tiếng nói kinh hoảng của Ngô Kiều Kiều truyền vào trong tai tất cả mọi người.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, thì thấy Ngô Kiều Kiều đang bị mãnh hổ cánh dài trước đó đuổi giết.

Mà Ngô Kiều Kiều vừa phản kháng, vừa không ngừng rơi xuống, mặc dù tốc độ rơi xuống rất chậm, nhưng đúng là đang rơi, giống như muốn bay lên nhưng bị một lực lượng nào đó cứng rắn đè xuống.

Trong mắt Đường Tăng lóe lên vẻ kinh dị, ngay sau đó hắn ngoắc tay, Ngô Kiều Kiều đã bị một cỗ sức mạnh kéo lên chiến thuyền.

Đồng thời mãnh hổ huyết sắc to lớn kia đột nhiên nổ tung, tan thành mây khói.

- Phù... Nguy hiểm thật!

Sắc mặt Ngô Kiều Kiều trắng nhợt há mồm thở dốc, mặt đầy sợ hãi.

Lúc này chiến thuyền còn cách mặt đất mười ngàn thước, mặc dù lấy thực lực của Ngô Kiều Kiều, từ nơi này ngã xuống cũng chưa chắc ngã chết, nhưng tuyệt đối sẽ vô cùng chật vật.

Đặc biệt là còn bị con yêu thú mãnh hổ hung tàn đuổi giết, nếu không có Đường Tăng cứu viện, nàng sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tất cả mọi người nhanh chóng biết được từ chỗ Ngô Kiều Kiều, trên tinh cầu này rất khó bay lên, như Ngô Kiều Kiều cấp bậc 12, bay trên không trung cũng cảm giác bị lực hấp dẫn kinh khủng của tinh cầu này kéo xuống.

Nếu không phải thực lực của nàng cực mạnh, đoán chừng ngay cả rơi chậm lại cũng không làm được

Đường Tăng nhìn phương hướng Kim Cô Bổng rời đi một cái, ngay sau đó nhìn về phương hướng Độc Giác đại vương núi Kim Đâu rời đi, nhưng hắn không đuổi theo ai hết.

"An trí tốt cho những người này trước, để cho bọn họ cố gắng thu thập tài nguyên, sau đó sẽ đi tìm Ngộ Không." Đường Tăng làm ra quyết định trong lòng.

Phía dưới là một dãy núi huyết sắc, liếc nhìn qua, đất đai vô ngần, nhưng đất cằn sỏi đá, rất nhiều vị trí lại có những thực vật không thấy được trên địa cầu.

Những thực vật kia mặc dù cũng có màu xanh lá, nhưng đa phần là màu đỏ, giống như bị nhuộm bằng máu tươi.

Có điều khá tốt chính là, dưỡng khí trên tinh cầu này còn nồng đậm hơn trên Trái Đất một chút, trong không khí có một loại năng lượng nhân tử đặc thù, thời gian dài sống ở loại địa phương này, tuổi thọ cũng có thể kéo dài thêm chút.

Ngẩng đầu nhìn lại, xuyên thấu qua tầng khí quyển huyết sắc, có thể thấy một vầng mặt trời huyết sắc chiếu sáng đất đai.

Cũng không phải là mặt trời biến thành màu đỏ như máu thật, mà là do tầng khí quyển của tinh cầu này đỏ như máu, nên khi nhìn xuyên thấu qua tầng khí quyển, thì mặt trời cũng thành đỏ như máu.

Cuối cùng, chiến thuyền to lớn ngừng lại trong một ngọn núi trong dãy núi huyết sắc.

Theo chiến thuyền hạ xuống, lấy phần đáy chiến thuyền làm trung tâm, đất bùn đột nhiên đảo lộn, nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một cái sân rộng.

Xa xa từng cây trụ điêu khắc dâng lên, dãy núi bị vùi lấp, đất đá tan rã, hóa thành một dãy nhà biệt thự sắp hàng chỉnh tề.

Còn có đủ loại hoa cỏ cây cối, từng còn đường quốc lộ rộng rãi chậm rãi kéo dài, từng bụi cây phong cảnh ưu mỹ xuất hiện hai bên đường, mọc lên từ lòng đất, trong chớp mắt đã trở thành đại thụ che trời.

Một màn này giống như thần tích, khiến cho hơn một ngàn người trong chiến thuyền trợn mắt há mồm, cho là mình bị hoa mắt.

Bởi vì nơi này trước đó không lâu còn là một dãy núi hoang vu, chớp mắt một cái đã biến thành một thành phố duyên dáng xinh đẹp.

Từng ngôi biệt thự được sắp hàng chỉnh tề, từng đường xe chạy rộng rãi trải dài khắp nơi.

Chỉ là thành phố này không có dấu chân của bất kỳ một người nào, không có xe cộ, không có biểu ngữ quảng cáo, không có đèn mờ quán bar.

Tất cả người trên chiến thuyền đều ngớ người, đây là về tới Trái Đất rồi sao?

Nhưng khi thấy được khí lưu huyết sắc mơ hồ trong không khí, còn có mặt trời huyết sắc trên đỉnh đầu, bọn họ biết chắc, nơi này không phải Trái Đất, mà là ngoại tinh.

- Tất cả mọi người tự mình hành động đi tìm tài nguyên đi, ta sẽ đặt một phân điện của thần điện Tạo Hóa ở nơi này.

Đường Tăng nói.

- Nhanh, chúng ta cùng đi bắt yêu quái đem bán.

Có mấy người phản ứng kịp, bắt đầu hợp tác.

- Yêu quái độc giác vừa nãy rất lợi hại, nếu có thể chộp nó tới bán, khẳng định rất đáng giá tiền.

Ánh mắt tất cả mọi người sáng lên, nhanh chóng xuống chiến thuyền..

Đường Tăng nghe thấy bọn họ nói vậy, buồn cười lắc đầu.

Thực lực của Độc Giác đại vương núi Kim Đâu chính là Tiên Đế đỉnh phong, những người phàm này ngay cả Thiên Tiên cũng chưa đạt tới, còn muốn bắt Tiên Đế đem bán?

Nhưng ý kiến của bọn họ thì rất thú vị, bắt yêu quái bán. ừ, rất có ý tưởng, rất sáng tạo, đáng giá phát huy.

Đường Tăng cũng không lo lắng có người sẽ đi chịu chết. Đầu tiên, những người đó chưa chắc đã gặp được Độc Giác đại vương. Thứ hai, dưới Độc Giác đại vương chắc chắn có rất nhiều đàn em.

Muốn đối mặt trực tiếp với Độc Giác đại vương, nhất định phải chém ngã tất cả tiểu yêu.

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Đường Tăng cũng thu hồi chiến thuyền, đồng thời đặt một phân điện của thần điện Tạo Hóa ở trung tâm quảng trường, hơn nữa còn luyện chế một truyền tống trận để tiếp đón đại đội của thần điện Tạo Hóa Trái Đất.

Từ nay về sau, giữa hai nơi đặt truyền tống trận có thể lui tới với nhau, trong một chớp mắt là có thể trở về tới Trái Đất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-627)