← Ch.056 | Ch.058 → |
- Được, show Nô Dịch Phù cho ta xem nào.
Đường Tăng nói.
Giao diện Thương Thành nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, bên trên đều là Nô Dịch Phù.
Hơn nữa trên đó còn thể hiện các thông tin liên quan và các chú ý. Còn đặc biệt ghi rõ rằng Nô Dịch Phù cấp thấp chỉ nô dịch được sinh linh có tu vi thấp hơn mình. Muốn nô dịch được sinh linh cấp cao thì phải dùng Nô Dịch Phù cấp cao, nếu không kẻ bị nô dịch có thể thoát được loại nô dịch đó.
Mà giá của Nô Dịch Phù thì lại đắt một cách đáng ngạc nhiên. Mà Nô Dịch Phù có thể nô dịch được sinh linh mạnh hơn bản thân thì có cái giá còn đắt hơn.
Với tu vi hiện tại, Đường Tăng mà muốn nô dịch Bạch Cốt Tinh, lại không để thoát, thì chí ít cũng phải đổi Nô Dịch Phù có cái giá tám trăm nghìn điểm kinh nghiệm.
Giá này quả thật khó mà chấp nhận được, bởi vì hiện giờ hắn chỉ còn hơn chín trăm nghìn điểm kinh nghiệm mà thôi.
Nhưng nghĩ tới việc một khi nô dịch được Bạch Cốt Tinh là bản thân sẽ có thêm một đả thủ mạnh cấp ba mươi tám, sau này có thể để Bạch Cốt Tinh hỗ trợ bắt yêu quái tới cho hắn giết, điểm kinh nghiệm sẽ trở lại.
Dù sao chỉ cần giết được hai cấp hai mươi chín là đã lấy lại được số điểm kinh nghiệm kia rồi, không coi là thiệt. Nghĩ thế, Đường Tăng quyết định luôn.
- Tu vi của ta chắc chắn sẽ ngày càng cao, mà Bạch Cốt Tinh muốn mạnh hơn thì phải tự mình tu luyện, như vậy khả năng phản phệ không lớn lắm.
Đường Tăng ngầm suy tư.
Tác dụng của loại Nô Dịch Phù này là làm cho kẻ địch thần phục hắn một cách tuyệt đối, ngoài ra không gì thay đổi, kể cả tính cách hay trí nhớ.
- Đổi, tám trăm nghìn điểm kinh nghiệm.
Đường Tăng nói với hệ thống.
- Xác nhận lấy 800. 000 điểm kinh nghiệm đổi Nô Dịch Phù tiên cấp?
Hệ thống hỏi.
- Xác nhận.
Ngay sau đó một lá bùa xuất hiện trong tay Đường Tăng, nhìn qua thì không khác với những lá bùa khác, chẳng qua ký hiệu trên mặt nó thì khác.
Đường Tăng lại nhìn Bạch Cốt Tinh, giơ tay lên định kích phát Nô Dịch Phù.
- Chờ đã, ta thần phục!
Bạch Cốt Tinh bỗng nhiên kêu lên.
Đường Tăng sửng sốt, rồi cười ha ha:
- Xin lỗi nhé, ngươi quyết định muộn quá.
- Không muộn!
Bạch Cốt Tinh vội vàng nói, dường như nó nhận ra được Nô Dịch Phù trong tay Đường Tăng, sợ quá, miệng vội vàng lẩm bẩm.
Ngay sau đó, một loại năng lượng kỳ quái bay ra từ trong bộ khung xương của Bạch Cốt Tinh, lướt tới phía Đường Tăng.
Đường Tăng ngẩn ra, cảm giác được thứ năng lượng này không hề nguy hiểm chút nào thì mới tiếp nhận. Lúc này Bạch Cốt Tinh đã bị Phược Yêu Thằng trói lại, hẳn là không gây tổn hại gì tới hắn được.
Thứ năng lượng kỳ dị ấy tiến vào cơ thể Đường Tăng, hắn tức khức biết đó là gì, chính là một phần tinh hồn của Bạch Cốt Tinh.
Có được tinh hồn này, hắn coi như nắm chắc sinh tử của Bạch Cốt Tinh trong tay. Chỉ cần bằng một ý nghĩ, Bạch Cốt Tinh sẽ chết, thậm chí còn không có cơ hội luân hồi.
Nhưng phương thức này khác hoàn toàn với nô dịch, tuy mất tự do, nhưng bản thân Bạch Cốt Tinh không thay đổi gì cả, chỉ là bị Đường Tăng nắm sinh tử mà thôi, không giống việc bị nô dịch không thể từ chối mệnh lệnh của Đường Tăng.
Đường Tăng chần chừ. Giờ hắn đã đạt được mục đích của mình, mà kết quả cũng khá là ổn.
Tuy không thể để Bạch Cốt Tinh hoàn toàn phục tùng hắn như nô lệ, nhưng chí ít Bạch Cốt Tinh sẽ không dám cãi lại hắn. Nếu không chỉ bằng một suy nghĩ, hắn có thể khiến Bạch Cốt Tinh chết.
- Ngươi thông minh đó!
Đường Tăng cười ha ha, từ bỏ việc sử dụng Nô Dịch Phù. Dù sao đây cũng là tám trăm nghìn điểm kinh nghiệm, tiết kiệm được thì tốt hơn.
Bạch Cốt Tinh dường như thở phào nhẹ nhõm. Tuy không nhìn thấy hô hấp, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình Bạch Cốt Tinh dao động.
Bạch Cốt Tinh cảm thấy may mắn vì mình đã phản ứng nhanh, đồng thời cũng nguyền rủa trong lòng, tại sao nên hoà thượng này lại có thứ như Nô Dịch Phù chứ?
Nhận ra được Nô Dịch Phù là vì Bạch Cốt Tinh từng vô tình có được, rồi dùng lên đám tinh quái kia. Nhưng những Nô Dịch Phù đó chỉ là cấp thấp, mà nhìn Nô Dịch Phù của Đường Tăng thì chắc chắn là hàng cấp cao rồi.
Cũng may nó phản ứng nhanh, thần phục đúng lúc. Tuy là giao ra sinh tử, nhưng còn tốt hơn bị nô dịch. Bởi một khi mà bị nô dịch, nó sẽ mất đi quyền tự chủ, cho dù Đường Tăng bảo nó quỳ xuống liếm chân thì nó cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Nghĩ tới chuyện như thế có thể xảy ra, nó không nhịn được mà rùng mình một cái.
Tuy giờ bị kẻ khác nắm sinh tử trong tay, nhưng chí ít vẫn là chính mình. Mà giao một phần tinh hồn kia cũng không ảnh hưởng tới việc tu luyện.
Hai kết quả ấy, cho dù kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn như nào.
Đường Tăng đổi Nô Dịch Phù lại cho hệ thống, lấy lại tám trăm nghìn điểm kinh nghiệm.
Hệ thống có ưu điểm đó, thứ đã đổi, chỉ cần không hư hao là có thể trả hàng.
Đương nhiên chỉ trả được hiện vật, còn công pháp kỹ năng gì đó thì không được trả.
Đám người Tôn Ngộ Không đứng nhìn bên cạnh mà ngẩn ra, Bạch Cốt Tinh ban nãy còn tỏ ra cứng rắn, đã ngoan ngoãn thần phục nhanh vậy?
- Ha ha ha ha, yêu quái này lại giao tinh phách ra, quyết đoán đấy.
Tôn Ngộ Không cười to.
- Sư phụ lợi hại quá.
Trư Bát Giới cũng cười nói.
Chỉ có mình Thanh Dật là khiếp sợ. Nàng từng đọc được vài cuốn sách cổ ở chỗ sư phụ, biết được nhiều thứ, chỉ là chưa gặp ngoài đời thực.
Đường Tăng cởi trói cho Bạch Cốt Tinh, thu hồi Phược Yêu Thằng lại.
Khuyết điểm của Phược Yêu Thằng này chính là cần động tay trói chặt yêu quái, chứ không thể tự bay tới trói chặt yêu quái như Khốn Tiên Tác được.
Sau khi được thả xuống, yêu lực của Bạch Cốt Tinh phục hồi, sững sờ đứng đó. Nếu nó mà có biểu cảm thì chắc chắn lúc này đang rất không cam lòng, cắn răng trừng mắt.
Vốn định ăn thịt Đường Tăng, kết quả là đã không ăn thịt được thì chớ, lại còn góp bản thân vào, đúng là lỗ to.
- Bạch Cốt Tinh!
Đường Tăng cười ha ha, vòng quanh Bạch Cốt Tinh một vòng, khiến Bạch Cốt Tinh cảm thấy không được tự nhiên.
- Ngươi là nữ chứ nhỉ?
Đường Tăng cười ha ha, hỏi.
- Hỏi thừa!
Bạch Cốt Tinh khép mở quai hàm, hừ lạnh một tiếng. Đây không phải là hỏi thừa quá sao, giọng là giọng nữ, chỉ cần nghe là biết là nữ rồi.
Đường Tăng không tức giận, mà tò mò quan sát Bạch Cốt Tinh một cách cẩn thận từ trên xuống dưới, khiến Bạch Cốt Tinh bị nhìn mà sợ hãi, rồi hắn mới hỏi:
- Ta rất ngạc nhiên, ngươi sinh ra như nào? Ừm, ý ta là hình như ngươi không có linh hồn, chỉ có khung xương, sao có thể tồn tại được?
Bạch Cốt Tinh sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Đường Tăng sẽ hỏi như vậy, tuy không muốn trả lời, nhưng sinh tử đều bị hắn nắm trong tay, đành buồn bực mà nói:
- Ta cũng không biết ta sinh ra như nào, nhưng ý chí và thân thể ta tương dung. Ta tồn tại đặc thù, không có linh hồn.
- Ngươi thật sự không có linh hồn?
Đường Tăng kinh ngạc.
Bạch Cốt Tinh hừ một tiếng, không muốn trả lời câu hỏi này.
- Vậy cái ý chí kia là gì?
Đường Tăng hỏi tiếp.
Bạch Cốt Tinh khép mở hàm răng vài cái, dùng hốc mắt trống không mà
nhìn chằm chằm
Đường Tăng vài giây, mới lên tiếng:
- Chính là ý chí kiên định mà người ta hay nói. Mấy sinh linh hùng mạnh khi chết đi có để lại chấp niệm. Loại chấp niệm ấy được coi là một loại ý chí.
- Mà ta coi như là chấp niệm, nhưng chấp niệm của ta có ý thức riêng. Ngươi còn vấn đề gì không?
Bạch Cốt Tinh lạnh lùng nói.
← Ch. 056 | Ch. 058 → |