← Ch.060 | Ch.062 → |
- Phải, mà cũng không phải.
Hệ thống đáp.
- Như vậy là thế nào?
Đường Tăng tò mò.
- Danh Sư chân chính là thầy của vạn vật trong trời đất, có thể dạy dỗ vạn linh trong trời đất các loại nghề nghiệp, không chỉ tu luyện, còn các phương diện khác, ví dụ như y học, đều có thể dạy.
Hệ thống nói:
- Mà kỹ năng Danh Sư trong hệ thống chỉ có thể cho kí chủ có được thiên phú trở thành Danh Sư. Nếu muốn thật sự trở thành Danh Sư, kí chủ còn phải tự mình cố gắng.
Đường Tăng hiểu ra:
- Đưa khung kỹ năng "Danh Sư" ra đây cho ta xem.
Giao diện kỹ năng tức thì xuất hiện trong đầu hắn:
Danh Sư: Một sao, mười nghìn điểm kinh nghiệm; hai sao, một trăm nghìn điểm kinh nghiệm; ba sao, một triệu điểm kinh nghiệm; bốn sao, mười triệu điểm kinh nghiệm; năm sao, một trăm triệu điểm kinh nghiệm; sáu sao, một tỷ điểm kinh nghiệm; bảy sao, mười tỷ điểm kinh nghiệm; tám sao, một trăm tỷ điểm kinh nghiệm; chín sao, một nghìn tỷ điểm kinh nghiệm!
Chú thích: Có được kỹ năng này là có thể nhìn thấy khuyết điểm và sơ hở của vạn vật trong trời đất, từ đó mà bù đắp những khiếm khuyết ấy để đạt tới hiệu quả chỉ điểm.
- Đây... đây... quả thực là là người thầy vạn năng mà!
Sau khi đọc hết thông tin về kỹ năng "Danh Sư", Đường Tăng cảm thấy vô cùng choáng ngợp.
Kỹ năng Danh Sư là như nào, là thứ có thể cho hắn đôi mắt nhìn thấu được khuyết điểm của kẻ khác, từ đó có được các phương pháp giúp người ấy bù đắp được khuyết điểm kia.
Có được loại kỹ năng này, gần như được coi là người toàn năng. Bởi vì người này học gì cũng dễ, biết làm thế nào để học nhanh hơn, giỏi hơn.
Không chỉ là chỉ cho người khác giỏi lên, mà bản thân cũng rất lợi hại. Đương nhiên, nếu là về bản thân, thì Danh Sư cũng không khác bác sĩ là mấy. Bởi vì khi ở trong cuộc, có đôi khi chỉ cho người khác đột phá, mình vẫn còn kẹt ở bình cảnh.
- Nhưng mà đắt quá!
Đường Tăng đọc kỹ phần giới thiệu thì biết Danh Sư một sao chỉ dạy được kẻ từ cấp một tới cấp mười. Còn Danh Sư hai sao thì cùng lắm chỉ dạy được thiên tiên sơ cấp cấp hai mươi. Danh Sư ba sao, cũng cùng lắm dạy được cấp ba mươi. Cứ thế mà suy lên.
- Bồ Đề Tổ Sư còn dạy được cả kẻ như Tôn Ngộ Không, như vậy chí ít cũng phải là Danh Sư năm sao thậm chí là sáu sao, có khi còn cao hơn.
Đường Tăng thầm nghĩ: "Nhưng tuy loại kỹ năng này rất thần kỳ, lại không giống những gì ta nghĩ.
Kỹ năng nhiều cũng không được. Nếu có nhiều điểm kinh nghiệm, hắn sẽ muốn đổi loại kỹ năng này. Nhưng giờ ngay cả điểm kinh nghiệm để thăng cấp còn chưa đủ. Hắn muốn sớm thành tiên thành phật cơ.
- Sau khi kí chủ đạt tới cấp hai mươi, cách thăng cấp sẽ thay đổi. Đến lúc đó, kí chủ phải thật sự giết địch để thăng cấp, và cần lĩnh ngộ pháp tắc. Với kí chủ mà nói, kỹ năng Danh Sư này vô cùng quan trọng.
Hệ thống đột nhiên nói.
- Sau khi thăng tới cấp hai mươi thì phải thật sự giết địch hả? Chẳng lẽ lúc trước ta không được coi là thật sự giết địch?
Đường Tăng tỏ ra nghi ngờ.
- Không giống. Sau khi đạt tới cấp hai mươi, kí chủ phải trở nên mạnh mẽ thật sự, cần tự mình lĩnh ngộ kỹ năng, lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc. Cho nên hệ thống đề nghị kí chủ hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Hệ thống nói.
- Cần tự lĩnh ngộ kỹ năng?
Đường Tăng nghi hoặc:
- Chẳng lẽ không thể tiếp tục đổi kỹ năng với hệ thống nữa?
- Vẫn được, nhưng tốt nhất là tự mình lĩnh ngộ. Nếu quá ỷ lại vào hệ thống thì sẽ tạo nên tính ỳ cho kí chủ.
Hệ thống nói:
- Chủ yếu là có một số kỹ năng như "Kiếm Ý" và "Kiếm Tâm" thì không thể nào đổi trực tiếp với hệ thống được.
Đường Tăng gật đầu, cái hiểu cái không. Hắn ngẫm nghĩ, cảm thấy có lẽ mình cần một vũ khí.
Cửu Hoàn Tích Trượng tạm coi là vũ khí, nhưng không phù hợp để chiến đấu cận thân.
Đoàn người đi qua bình nguyên. Dần dần núi đá bắt đầu xuất hiện phía trước.
Trải qua thời gian suy nghĩ khá lâu, Đường Tăng cảm thấy mình hẳn là phù hợp với việc dùng đao. Đương nhiên không phải cái loại đao nặng, mà nhẹ như Trảm Mã Đao.
Nghĩ tới Đường Tăng với tiếng tăm lừng lẫy cầm Trảm Mã Đao đại sát bốn phương, Đường Tăng bỗng thấy thích thú.
Giờ mình chính là Đường Tăng, không chơi bời cho vui thì sao khiến người xem không thất vọng cho được?
- Hệ thống, ta muốn xem Trảm Mã Đao.
Đường Tăng nói trong lòng.
Giao diện đạo cụ lập tức xuất hiện trong đầu. Bên trong là đủ loại Trảm Mã Đao. Có chuôi dài và ngắn.
Hình dáng Trảm Mã Đao giống với đao của võ sĩ Nhật Bản. Nhưng đao của võ sĩ thì cong, còn Trảm Mã Đao thì như trường đao loại nhẹ, khác biệt rất lớn.
- Hệ thống đề nghị rằng nếu kí chủ lựa chọn vũ khí cận chiến, tốt nhất là hãy chọn một thứ để sử dụng vĩnh viễn. Một kẻ mạnh chỉ khi hoàn toàn quen thuộc với binh khí của mình thì mới phát huy thực lực tới mức lớn nhất được.
Hệ thống nói.
- Vĩnh viễn?
Đường Tăng thì thầm:
- Giờ không có nhiều điểm kinh nghiệm để đổi một thanh đủ tốt, lỡ như sau này tu vi tăng lên, cấp bậc vũ khí không theo kịp, chẳng lẽ phải dùng vũ khí cấp thấp?
- Có lẽ kí chủ không biết, có một loại vũ khí có thể sử dụng mãi, đó là pháp khí bản mệnh.
Hệ thống nói:
- Pháp khí bản mệnh này, sau khi tế luyện là có chung sinh mệnh với chủ nhân, có thể cùng trưởng thành. Sau khi tu vi kí chủ tăng lên, pháp khí bản mệnh cũng sẽ tăng cấp theo.
- Có thứ tốt như vậy ư?
Đường Tăng mắt sáng ngời.
- Nhưng pháp khí bản mệnh lại có một điểm thiếu hụt trí mạng, đó là một khi nó bị hư tổn, chủ nhân cũng có thể chết theo.
Hệ thống nói.
- Thế cũng quá bẫy người rồi!
Đường Tăng thầm oán, nhưng vẫn nói:
- Hãy đưa pháp khí bản mệnh ra cho ta xem, hình dáng Trảm Mã Đao ấy.
Ngay sau đó, số Trảm Mã Đao trên giao diện đạo cụ ít đi chín phần mười, nhưng số lượng vẫn còn nhiều.
Vừa nhìn giá của chúng, mặt Đường Tăng tái cả đi:
- Đắt quá vậy?
Cấp thấp nhất của pháp khí bản mệnh đều là linh cấp.
Tính ra pháp khí linh cấp cao nhất cũng cần một nghìn điểm kinh nghiệm. Đương nhiên loại linh khí cực phẩm thì khác, đắt hơn nhiều, phải mười nghìn điểm kinh nghiệm.
Nhưng một món pháp khí bản mệnh linh cấp thì cần chừng một trăm nghìn điểm kinh nghiệm.
Mà pháp khí bản mệnh tiên cấp thì còn khủng khiếp hơn, cần một triệu điểm kinh nghiệm.
- Pháp khí bản mệnh rất hiếm. Nó đắt là vì ngoài cái chức năng có thể thăng cấp ra, cũng bù lại chỗ thiếu hụt trí mạng. Cho nên loại pháp khí này khá chắc chắn, không dễ bị phá.
Hệ thống giải thích.
Sắc mặt Đường Tăng mới dễ nhìn hơn chút xíu. Hiện giờ hắn chỉ có hơn chín trăm nghìn điểm kinh nghiệm, cùng lắm cũng chỉ đổi được pháp khí bản mệnh linh cấp.
- Thu hồi Chuỷ thủ linh khí hạ phẩm đi.
Đường Tăng nói, không phải thèm cái mười điểm kinh nghiệm kia, mà cảm thấy thanh chuỷ thủ này đang chiếm diện tích.
Sau khi thu hồi Chuỷ thủ linh khí hạ phẩm, Đường Tăng lại hỏi hệ thống:
- Có thể đổi Cửu Hoàn Tích Trượng không?
- Có thể! Nhưng đề nghị không đổi, vì đó là do Quan Âm Bồ Tát ban cho kí chủ.
Hệ thống nói.
- Cũng phải, nhưng cầm nó chiếm diện tích quá.
Đường Tăng lập tức quyết định là không đổi Trảm Mã Đao vội, thăng cấp xong rồi tính.
Lúc này đám người Đường Tăng tiến vào một mảnh núi đá. Dưới ánh mặt trời gay gắt, đất đá nóng cả lên.
Bỗng nhiên Đường Tăng thấy mấy cây thông thưa thớt lá đen, hắn lập tức chấn hưng tinh thần:
- Ngừng!
Long quy vội vàng ngừng lại.
- Sao vậy sư phụ?
Tôn Ngộ Không hỏi.
- Sư phụ, chỗ này nóng lắm. Dù nghỉ ngơi thì cũng phải tìm chỗ mát mẻ chứ.
Trư Bát Giới oán.
Đường Tăng không để ý tới Trư Bát Giới. Hắn nhìn thật kỹ câu thông màu đen kia, rồi mới xác định nơi này chính là Hắc Tùng Lâm, cũng chính là nơi thứ hai mà Hoàng Phong Quái xuất hiện.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |