← Ch.069 | Ch.071 → |
Tử Lan tiên tử nhìn về phía Đường Tăng, ánh mắt sáng lên:
- Ngươi chính là thánh tăng Kim Thiền Tử? Là ngươi cứu con khỉ phải không? Cám ơn ngươi. Vấn đề của ngươi, ta là... hắn... thì là...
- Sư phụ, nàng là bạn của con Tử Lan tiên tử, lớn lên cùng con.
Tôn Ngộ Không cười hì hì nói.
- Đúng đúng, ta là hàng xóm với con khỉ.
Tử Lan tiên tử mỉm cười nói.
Đường Tăng mỉm cười gật đầu:
- Đã như vậy, sau này ngươi giống Ngộ Không, gọi ta là sư phụ đi
- Dạ, sư phụ.
Tử Lan tiên tử không chút kháng cự, còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Tôn Ngộ Không cũng thật vui vẻ, hiển nhiên không hề coi Tử Lan tiên tử là người ngoài.
- Ngoan.
Đường Tăng hài lòng cười một tiếng:
- Tử Lan, tới cho sư phụ nhìn một chút.
- Dạ.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Tử Lan tiên tử không hỏi nhiều, nghe lời đi tới.
- Tử Lan tiên tử chớ tới gần hắn, hòa thượng thối này sẽ bắt nạt ngươi.
Bỗng nhiên Thanh Dật mở miệng ngăn cản Tử Lan tiên tử.
Tử Lan tiên tử lập tức sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.
- A di đà phật, Thanh Dật nữ thí chủ, ngươi lại nói bậy rồi.
Đường Tăng mặt đầy từ bi nói.
- Ngươi mới nói bậy đó.
Thanh Dật trợn mắt.
- Hì hì, Thanh Dật muội muội, ngươi suy nghĩ nhiều quá, sư phụ sao lại khi dễ ta chứ?
Tử Lan tiên tử khẽ mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh Long Quy.
Đường Tăng hài lòng cười một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tử Lan tiên tử.
Trong quá trình này, Tử Lan tiên tử vẫn luôn nhu thuận đứng ở dó, không có lộ ra vẻ bất an hay mắc cỡ nào.
Đường Tăng cảm thấy thú vị, nhánh Tử Lan tiên thảo này thật đủ thuần khiết nha, không biết thu nàng vào hậu cung sẽ thế nào?
- Hòa thượng thối, ngươi nhanh buông tay.
Thanh Dật đột nhiên đánh rớt tay của Đường Tăng, căm tức nhìn hắn.
- Thanh Dật muội muội, không có chuyện gì.
Tử Lan tiên tử vui vẻ cười nói.
- Tử Lan tiên tử, ngươi không biết tên hòa thượng thối này rất dê xồm.
- Hả?
Tử Lan tiên tử ngẩn ra, mặt đầy mơ hồ, cái hiểu cái không.
- A di đà phật, nữ thí chủ ngươi suy nghĩ nhiều quá, bần tăng chính là người xuất gia.
Đường Tăng hô một câu phật hiệu rồi nói.
- Tin ngươi mới lạ.
Thanh Dật cười nhạt, chỉ Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội hỏi:
- Ngươi là người xuất gia, vậy các nàng là gì của ngươi?
- Đúng rồi, Tử Lan, giới thiệu cho con một chút, đây là Thúy Lan, cùng tên với con đó, sau này con gọi nàng ấy là sư nương.
Đường Tăng giới thiệu Cao Thúy Lan, sau đó lại giới thiệu Tằng Tiểu Muội:
- Đây là Tằng Tiểu Muội, dễ thương giống như con vậy.
Tử Lan tiên tử lập tức vui vẻ cười lên, một đôi mắt xinh đẹp cong như ánh trăng.
- Tử Lan tiên tử.
Cao Thúy Lan vội vàng mỉm cười chào hỏi.
- Tử Lan tiên tử tỷ, chào tỷ.
Tằng Tiểu Muội cũng nói.
- Ừ ừ, chào mọi người.
Tử Lan tiên tử nhanh chóng quen thân cùng hai cô gái, hơn nữa còn chủ động leo lên lưng Long Quy, trò chuyện cùng với Thanh Dật.
Bốn cô gái luôn tự mình tìm được tiếng nói chung, hoàn toàn sẽ không lo việc nhạt nhẽo.
Đường Tăng cũng không lập tức đưa Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội vào Tiên Giới tùy thân, hắn tính qua nước Bảo Tượng rồi mới chuyển hai cô gái vào.
Bởi vì Tiên Giới tùy thân hiện giờ còn chưa có bất kỳ sinh linh nào, hai cô gái đi vào nhất định rất cô đơn, mặc dù hắn có thể đi vào bất cứ lúc nào.
Đồng thời, Đường Tăng suy tính, đến lúc đó có nên thu Thanh Dật vào luôn không. Bạch Cốt Tinh thì còn phải cân nhắc, nên phòng bị một chút, không cho nàng tổn thương tới các cô gái của mình.
Tử Lan tiên tử không hề có ý muốn rời đi, không phải ở lại chơi đùa với mấy cô gái Tằng Tiểu Muội và Thanh Dật, mà là ở lại chơi đùa với Tôn Ngộ Không.
- Con khỉ, đi Hoa Quả Sơn hái mấy trái đào đi, ta đói.
Tử Lan tiên tử nói.
- Được, lão Tôn đi liền!
Tôn Ngộ Không hóa thành lưu quang bay đi.
Không tới một phần mười giờ, Tôn Ngộ Không đã trở lại, trong tay xách một giỏ trái cây do mây tre đan thành.
Tất cả mọi người lập tức vui vẻ xúm tới cướp trái cây.
- Đại sư phụ, cho người.
Tằng Tiểu Muội cướp được hai trái, đưa một trái cho Đường Tăng.
- Được, vẫn là Tiểu Muội tốt, còn nhớ bần tăng.
Đường Tăng cười nói, yêu thương vuốt ve mái tóc của Tằng Tiểu Muội.
Chỉ chớp mắt lại một ngày trôi qua, ngày hôm sau mọi người rốt cuộc tới được nước Bảo Tượng.
- Yêu quái kìa...
Còn chưa bước vào thành, hình dáng của đoàn người Đường Tăng đã dọa chạy một nhóm lớn, dân chúng ở cửa thành đều cả kinh thất sắc.
Thậm chí cả những tướng sĩ thủ thành kia cũng bị dọa sợ tới mặt không còn chút máu.
- Mọi người đừng sợ, chúng ta không phải yêu quái.
Trư Bát Giới vội vàng hô lớn giải thích.
Nhưng giải thích này là phí công, không có ai tin tưởng, ngược lại tất cả mọi người còn sợ hơn, nỏ đã được gác lên tường thành, dường như muốn công kích.
Cuối cùng vẫn là Bách Hoa Tu ra mặt, cũng không biết nàng cầm thứ gì đưa cho tướng lĩnh thủ thành nhìn, sau đó vị tướng lĩnh thủ thành kia lập tức kích động mặt mũi đỏ bừng.
- Thánh tăng, đã không sao, chúng ta có thể vào thành.
Bách Hoa Tu quay trở lại nói với Đường Tăng.
- Được, vào thành.
Đường Tăng trượt xuống khỏi lưng Long Quy, định đi bộ vào thành. Cũng không phải là hắn tôn trọng chủ nhân thành này, mà bởi vì lần đầu tiên hắn đi vào loại đô thành quốc gia của người phàm, cảm thấy thú vị.
Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội cũng xuống, Thanh Dật và Tử Lan tiên tử đều đi cạnh hai nàng.
Dưới sự hướng dẫn của một đám binh lính, đám người Đường Tăng cuồn cuộn đi vào "thành Bảo Tượng-.
- Yêu quái vào thành...
Rất nhiều người đứng xa sắc mặt đại biến.
Nhưng nhanh chóng được người giải thích, nói đó không phải là yêu quái, mà là cao tăng và các đồ đệ, đã cứu công chúa mất tích nhiều năm trở về.
Quả nhiên, những người đó phát hiện đội ngũ có dáng vẻ dọa người này không hề hung mãnh, nên không còn sợ như vậy nữa.
Sau khi hết sợ, lá gan cũng lớn lên, trăm họ nhóm lớn nhóm nhỏ bao vây, chỉ chỉ chỏ chỏ đám người Đường Tăng như đang xem thú trong rạp xiếc.
- Nhìn kia, con rùa đen thật là lớn.
- Con khỉ kia thật là kỳ quái, sao lại đứng thẳng đi bộ.
Rất nhiều người chỉ đám người Đường Tăng bàn luận sôi nổi.
- Đầu heo kia sao lại dọa người như vậy, trông thế nào cũng giống yêu quái nha? Sẽ không ăn thịt người thật sao?
Có người lo lắng nói.
- Hẳn sẽ không, không nhìn thấy bây giờ bọn họ còn an phận sao?
- Cao tăng nhìn giống hòa thượng kia, sao lại cảm giác thật bỉ ổi?
Bỗng nhiên có người nói.
Đường Tăng lập tức đen mặt, ngươi bỉ ổi ấy, ngươi mới thô tục ấy, cả nhà ngươi đều bỉ ổi.
Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Đường Tăng có chút không nhịn được, lúc này hắn chợt nhớ tới uy năng chấn nhiếp của Cửu Hoàn Tích Trượng, lập tức khẽ mỉm cười. Chức năng này còn chưa từng được sử dụng đâu.
Trong lòng suy nghĩ, Đường Tăng giơ Cửu Hoàn Tích Trượng lên, sau đó nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất:
- Chấn nhiếp!
Ong...
Một vòng dao động trong nháy mắt lấy Cửu Hoàn Tích Trượng làm trung tâm, khuếch tán ra với tốc độ kinh người.
Chỗ dao động lan tới, ngoại trừ đám người Tôn Ngộ Không, tất cả mọi người đều nằm rạp, kể cả đám binh lính dẫn đường phía trước.
Rào...
Trên đường chính vốn là đầu người lốn nhốn, trong nháy mắt nằm rạp một mảng, chen chúc đông nghịt, giống như xếp sủi cảo.
Ngay cả Cao Thúy Lan và Tằng Tiểu Muội cũng mềm hai chân, suýt chút nữa nằm xuống.
Phạm vi ảnh hưởng của dao động rất rộng, trong chu vi năm trăm thước, gần như tất cả mọi người đều gục xuống.
- Chuyện này... Đây là tình huống gì?
Thanh Dật ngây ngẩn.
Đám người Trư Bát Giới cũng trợn mắt há mồm, chỉ có Tôn Ngộ Không kinh ngạc nhìn Đường Tăng một cái.
Hình như, những người khác không nhìn thấy luồng dao động kia, mà Đường Tăng đi bộ sẽ luôn chống Cửu Hoàn Tích Trượng xuống đất, cho nên những người khác đều không hoài nghi tới Đường Tăng.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |