← Ch.0203 | Ch.0205 → |
Luyện hóa chừng mười viên U Hồn Châu, thần thức rộng thêm một thước, thế nhưng khi luyện hóa U Hồn Châu, thần thức không tăng thêm nữa, chuyện này rất bình thường, mỗi người tu luyện U Hồn Châu đều có giới hạn, Vương Ngũ sư huynh đã nói qua chuyện này, rất bình thường.
Lạc Ly dừng tu luyện, đột nhiên mặt nạ lệ quỷ đồng thau bắt đầu vui mừng nhảy múa, nó bắt đầu hấp thu sức mạnh mà Lạc Ly luyện hóa từ U Hồn Châu, hình thái của mặt nạ lệ quỷ đồng thau càng rõ hơn, không giống lúc trước, như có như không!
Lạc Ly lập tức sửng sốt, không thể ngờ mặt nạ lệ quỷ đồng thau còn có diệu dụng như thế, sức mạnh U Hồn Châu bão hòa của mình đều bị nó hấp thu, như vậy thì mình có thể tiếp tục luyện hóa U Hồn Châu, còn có thể tiếp tục mở rộng thần thức, quá tốt rồi, hắn tiếp tục luyện hóa!
Cuộc sống như thế tiếp diễn, Lạc Ly vẫn tu luyện theo trình tự cũ, trước là luyện khí, sau mới luyện pháp!
Sau đó tu luyện Hỗn Nguyên Chùy, Tu La Trảm, Ngũ Hành Thuẫn, Vô Vọng Thiên Tuệ Kiếm, Hỗn Nguyên Tiểu Ngũ Hành Chân Tự Tại Luyện Khí Quyết, Thái Hư Thiên Diễn Thái Thượng Cảm Ứng Thái Vi Động Chân Kinh, xong hết thì hấp thu U Hồn Châu, tu luyện Sinh Tử Khô Vinh Kiếp.
Đảo mắt tới ngày thứ tám, Lạc Ly luyện hóa khoảng năm ngàn U Hồn Châu cảnh giới Quỷ Tướng, thần thức từ sáu trượng ban đầu mở rộng tới hai mươi trượng!
Đến sau, luyện hóa U Hồn Châu cảnh giới Quỷ Tướng, thần thức tăng thêm nhỏ bé không đáng kể, mười viên một thốn, hơn nữa thần thức đã mở rộng tới hai mươi trượng, đây đã là cực hạn của Luyện Khí kì, thực lực tương đương với Trúc Cơ kì.
Đến hai mươi trượng, thấy không mở rộng nữa, Lạc Ly biết đây là cực hạn của mình, không thể tiếp tục hấp thu tế luyện U Hồn Châu nữa, cần cho thần thức lắng đọng một thời gian, hoặc tăng cảnh giới thì mới có thể tiếp tục mở rộng.
Thần thức được mở rộng lập tức mang tới ưu việt vô tận cho Lạc Ly, phạm vi ngự kiếm thi pháp từ ba mươi trượng ban đầu lạp tức vọt lên tới một trăm trượng, mở rộng khoảng gấp ba.
Bất kể ngự kiếm, hay Hỗn Nguyên Chùy, hay Lôi Tinh Tri Chu, trong vòng trăm trượng khống chế tự nhiên! Chỉ cần sử dụng thần thông Na Di, trong trăm trượng, nháy mắt sẽ tới! Thực lực của Lạc Ly lúc này đã xảy ra biến hóa về chất!
Cùng ngày, A Tửu cuối cùng cũng xuất quan, Lạc Ly thở phào một hơi, có hắn thì tốt rồi, hai người im lặng thay phiên nhau thủ hộ, Lạc Ly tâm động, hắn muốn đi tới Thiên Lãng môn, đi tìm Mạc Tú Lan.
Khoảng thời gian này, Lạc Ly đã hỏi thăm ra vị trí của Thiên Lãng môn.
Thiên Lãng môn, một trong ba ngàn tả đạo, nằm ở đại hải cách phía nam Đại Danh phủ năm trăm dặm, môn phái này chủ yếu tu luyện phép thuật hệ thủy, bổn môn thi hào là Thiên lãng khởi cuồng triều, phiên giang đảo hải!
Lạc Ly báo với A Tửu sư huynh một tiếng, A Tửu gật đầu nói: "Ngươi đi đi, chỉ có năm trăm dặm, một ngày là tới. Ngươi có thần lôi nơi tay, ta cũng không lo lắng, Vương Ngũ sư huynh ít nhất còn cần năm ngày nữa mới có thể xuất quan, năm ngày sau, ngươi phải quay về!"
Lạc Ly gật đầu nói: "Đệ tử rõ!"
Mấy hôm nay, A Tửu cùng Vương Ngũ nối nhau bế quan, đám người Lục Chu nhất thời thoải mái, giống như nghỉ lễ tết, nói cho cùng bọn họ vẫn còn trẻ, cũng chưa trải đời nhiều như Lạc Ly, cho nên bọn họ du ngoạn khắp nơi trong Đại Danh phủ, mấy hôm nay đã đi khắp Đại Danh phủ to lớn, sớm hết vui, nghe nói Lạc Ly muốn đi Thiên Lãng môn, lập tức muốn đi theo Lạc Ly du ngoạn!
"Lạc Ly ca mang ta đi với!"
"Lạc Ly ca van xin ngươi, ta nghe lời, rất ngoan, mang ta đi đi!"
Thiên Lãng môn là một tả đạo, đánh giá môn phái rất tốt, không phải tà ma ngoại đạo gì cả, hơn nữa chỗ đó gần Đại Danh phủ, chắc không có nguy hiểm gì, Lạc Ly gật đầu, mang theo mọi người qua đó du ngoạn.
Ngoại trừ Ninh Thiên Tuyết một lòng báo thù, đau khổ tu luyện, cùng Phạm Vô Kiếp khinh thường không muốn ở chung với mọi người, bốn người khác, đều đi với Lạc Ly!
Cứ như thế đám người Lạc Ly xuất phát, trước khi tới Thiên Lãng môn, bọn họ rời khỏi Đại Danh phủ, ngự kiếm bay về phía đại hải.
Đại Danh phủ tới Thiên Lãng môn, dọc đường không hề hoang vắng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tu sĩ ngự khí bay qua, rất nhiều tu sĩ đại lục Liễu Châu xâm nhập vào Nam Hải tu luyện đều phải đi qua Đại Danh phủ cùng Thiên Lãng môn, nơi này là nơi nghỉ ngơi tiếp viện quan trọng. Cho nên đám người Lạc Ly phi hành theo mọi người, cũng không phí nhiều chuyện, chưa tới nửa ngày đã tới Thiên Lãng môn.
Sơn môn Thiên Lãng Môn nằm ở quần đảo gọi là Thiên Lãng, nơi này có khoảng trăm đảo nhỏ, bọn họ chiếm đảo lớn nhất là đảo Thiên Lãng, trục xuất hết toàn bộ phàm nhân, dùng toàn bộ hải đảo tạo thành một động phủ sơn môn độc lập.
Phàm nhân không thể tiến vào nơi đây nhưng tu sĩ có thể tự do ra vào, vô số tu sĩ Liễu Châu ra ra vào vào, hoặc đi Nam Hải, hoặc từ Nam Hải trở về, toàn bộ đảo Thiên Lãng là cảnh sắc bận rộn, trên bầu trời lúc nào cũng có tu sĩ ngự kiếm phi hành, vào ban đêm, bọn họ mang theo vô tận hào quang bay qua bay lại trên hải đảo, vô cùng xinh đẹp.
Năm người Lạc Ly bay tới nơi này, nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh này, không khỏi gật đầu, nơi này quả nhiên không tệ, không uổng công tới một lần.
Đáp xuống phường thị Thiên Lãng môn, Lạc Ly nói: "Các ngươi dạo phường thị đi, ta đi làm chính sự, đi tìm Mạc Tú Lan, trả lại di vật của phụ thân nàng."
Lục Chu nói: "Muốn đi thì cùng đi, Lạc Ly ca, chúng ta đi với ngươi."
Lục Thanh cũng nói: "Phải, mọi người cùng nhau tới, tự nhiên cùng nhau chơi, chúng ta đi theo ngươi."
Lạc Ly nói: "Được, vậy chúng ta cùng đi!"
Năm người bọn họ rời khỏi phường thị Thiên Lãng môn, đi tới sơn môn Thiên Lãng môn, hai nơi không quá xa nên nhanh chóng tới nơi, vòng vo hai ba vòng, bọn họ đi tới đền thở thật lớn ở sơn môn Thiên Lãng môn, đây chính là tông môn trọng địa của Thiên Lãng môn.
Trước đền thờ, có mười hai tu sĩ thủ vệ, bọn họ nhìn thấy Lạc Ly, lập tức ôm quyền nói:
"Thiên lãng khởi cuồng triều, phiên giang đảo hải! Mấy vị đạo hữu này, chậm bước, xin hỏi tới Thiên Lãng môn ta là có chuyện gì?"
Thiên lãng khởi cuồng triều, phiên giang đảo hải! Đây là thi hào của Thiên Lãng môn.
Lạc Ly ôm quyền nói: "Tại hạ Lạc Ly, được người nhờ cậy, đi tới quý môn! Xin hỏi quý môn có một đệ tử, tên là Mạc Tú Lan? Chúng ta được phụ thân nhờ vả, tới đây tìm nàng."
Tu sĩ dẫn đội thủ vệ nghe thấy tên Mạc Tú Lan, sửng sốt, sau đó nói: "Các ngươi tìm Mạc sư muội? Phụ thân nàng nhờ vả? Được, xin chờ, ta lập tức đi thông báo!"
Lạc Ly chỉ nói tên của mình chứ không nói Lạc Ly Hỗn Nguyên tông, nói cho cùng hắn vẫn chưa tiến vào ngoại môn Hỗn Nguyên tông, có hơi ngượng ngùng khiêng đại kỳ Hỗn Nguyên tông khoe khoang khắp nơi. Cho nên chỉ báo ra tên của mình, dựa theo quy củ của Tu Tiên Giới, Lạc Ly chính là tán tu, không môn không phái!Đám người Lạc Ly chờ đợi, cũng nhanh, lát sau, hai thiếu niên bước khỏi Thiên Lãng môn, hai thiếu niên này khí vũ hiên ngang, ai nấy đều sinh đẹp mã, có điều ai nấy cũng ngạo khí tận trời, lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt ngạo khí.
Lục Chu nhìn thấy bọn họ, nói: "Lạc Ly ca, bọn họ chính là Mạc Tú Lan?"
Lạc Ly lắc đầu, nói: "Không phải, Mạc Tú Lan là nữ, bọn họ đều là nam, chắc không phải bọn họ."
Hai người nọ đi tới trước người Lạc Ly, mở miệng nói: "Các ngươi tìm Mạc sư muội, có chuyện gì?"
"Mạc sư muội chính là truyền nhân do lão tổ khâm điểm, là tông chủ tương lai của Thiên Lãng môn, các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?"
"Nói, rốt cuộc là chuyện gì? Không phải con mèo con chó nào cũng có thể nhìn thấy Mạc sư muội của chúng ta."
"Các ngươi có quan hệ gì với Mạc bá phụ?"
Giọng điệu như thẩm vấn phạm nhân, tuyệt không khách khí, Mạc sư muội chính là bảo bối của bọn họ, bọn họ đối đãi đám người Lạc Ly, giống như phòng cướp.
Lục Chu ở một bên nói: "Lạc Ly ca, chuyện này không đúng!"
Lệ Đấu Lượng quát: "Có ai nói chuyện như các ngươi sao? Khách khí một chút!"
Thiếu niên nọ nói: "Một đám tán tu còn muốn chúng ta khách khí, thứ tiện nhân già mồm!"
"Phải, một đám tán tu, có việc nói mau, không việc cút xéo, Mạc sư muội sao có thể dễ dàng gặp các ngươi!"
Lạc Ly chau mày, cố nén bất mãn, nói: "Là phụ thân của nàng nhờ ta mang đồ cho nàng, mời các ngươi thông báo một tiếng, Mạc Tú Lan có ở đây không? Nếu nàng ở, mời nàng ra, nếu nàng không ở, chúng ta rời khỏi!"
Lạc Ly cố nhịn hai đứa ngốc cuồng vọng này, chỉ muốn gặp Mạc Tú Lan, hoàn thành ủy thác trước khi chết của thương nhân. Chịu người nhờ cậy, phải làm hết lòng!
Đúng lúc này, một cô gái bước ra khỏi Thiên Lãng môn, phía sau nàng, có chừng bảy tám trai gái, giống như chúng tinh phủng nguyệt, đi tới nơi này!
Cô gái này dáng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo như họa, làn da nhẵn nhụi như sứ, được từng sợi lụa tím quấn quanh, cả người như ẩn như hiện, cổ tay cổ chân đều đeo kim linh dây tím, lúc hành động kêu vang trong trẻo, dưới sự bao vây của mọi người, giống như một con khổng tước kiêu ngạo!
Nàng đi đến sơn môn, đứng trên bậc thang, cao hơn đám người Lạc Ly mấy chục bậc, cao cao tại thượng, nhìn xuống đám người Lạc Ly!
Nhìn thấy cảnh này, Lục Chu liền hừ lạnh một tiếng, nói: "Thật phách lối!"
Lạc Ly cũng thở dài một hơi, nói: "Ngươi chính là Mạc Tú Lan sao?"
Cô gái nọ mở miệng nói: "Chính là bổn cung, các ngươi là ai, tìm ta có chuyện gì?"
Tuổi còn nhỏ mà đã tự xưng bản cung, nhìn sao cũng thấy cuồng vọng, giọng nói lạnh như băng, cự nhân ngoài ngàn dặm!
Lạc Ly nói: "Tháng bảy năm ngoái, ta cưỡi Cự Quy Phi Chu của Thiên Kiện Tông đi tới Xương Châu, trên đường gặp sự cố, phi chu dừng lại ở bầu trời ngoại hải Sở Nam, phu thân ngươi khi đó gặp ngư nhân tập kích, hấp hối, hắn nhờ cậy ta mang vật này giao cho Mạc Tú Lan ở Thiên Lãng môn Đại Danh phủ, Liễu Châu, Sở Nam!"
Nói xong, Lạc Ly lấy ra viên châu mà thương nhân giao cho mình, muốn đưa cho Mạc Tú Lan.
Nhìn thấy viên châu này, ánh mắt Mạc Tú Lan sáng lên, bước nhanh xuống bậc thang, muốn lấy viên châu nọ.
Lạc Ly nháy mắt thu hôi viên châu lại, nói:
"Ngươi có phải Mạc Tú Lan không?"
Mạc Tú Lan kiêu ngạo nói: "Ta chính là Mạc Tú Lan! Ở Thiên Lãng môn này, ngoài ta ra, còn ai dám dùng tên này."
Lạc Ly nói: "Được, nếu là ngươi, ta đây đã hoàn thành phó thác lúc lâm chung của phụ thân ngươi, cho ngươi!"
Nói xong, vung viên châu ra ngoài, cố ý chọi tới trước người nàng ba thước, Mạc Tú Lan cũng không trang thâm trầm nữa, vội vàng nhảy lên, đưa tay tiếp nhận viên châu này, sau đó vui sướng nhìn kỹ viên châu, còn đám người Lạc Ly thì nàng chẳng chút quan tâm, ngay cả câu cám ơn cũng không có.
Cô gái này trời sinh bạc tình, không hỏi tình huống phụ thân nàng một câu, Lạc Ly không khỏi bi ai thay thương nhân nọ, thương nhân nọ vì cho con gái tu luyện, liều chết liều sống, bôn ba xung quanh, cuối cùng mất luôn cả mạng. Kết quả chết rồi, con gái không hỏi han một câu, xem chết như thế nào, chôn ở đâu, quả thật là cô gái vô tình.
Lạc Ly không nhịn được nói: "Mạc Tú Lan, ngươi không muốn biết phụ thân của ngươi chết như thế nào sao? Trước khi chết, hắn có nhắm mắt hay không? Di ngôn cuối cùng của hắn là gì sao?"
Toàn bộ tinh lực của Mạc Tú Lan đều nằm trên viên châu, nghe Lạc Ly hỏi như thế, nàng thiếu kiên nhẫn nói: "Ta biết sớm rồi, năm ngoái đã đi Thiên Kiện tông lấy tiền bồi thường rồi. Thế nhưng khi đó ta đã được tổ sư nhìn trúng, chút giúp đỡ này của hắn, đã không còn ý nghĩa gì nữa!
Đúng rồi, năm ngoái lão nhân gặp chuyện không may, sao năm nay các ngươi mới đưa bảo bối này tới, một năm này các ngươi làm gì hả?"
Lạc Ly đi vạn dặm, đưa di vật về, chẳng những không nhận được câu cảm kích này, còn ngại hắn đưa chậm, cô nàng này hết thuốc chữa rồi!
Lạc Ly lắc đầu, thở dài một tiếng: "Đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ!"
Sau đó hắn quay đầu nói: "Chúng ta đi!"
Nói nhiều thêm một câu với cô gái bạc tình này, Lạc Ly cũng cảm thấy ghê tởm! Lục Chu mở miệng phun mạnh một ngụm nước miếng, mọi người quay đầu theo Lạc Ly rời khỏi.
Mọi người trong Thiên Lãng môn đều hèn mọn nhìn Mạc Tú Lan, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy nàng rất vô tình, nhưng nghĩ tới việc nàng được lão tổ tông thích, mọi người không thể áp chế khinh bỉ này, vẫn tươi cười như nắng, tiếp tục vây quanh nàng như chúng tinh phủng nguyệt!
Mọi người rời khỏi, dọc đường đi yên lặng không nói, ngay cả tâm tư đi dạo phường thị cũng không có.
Lục Chu đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Mạc Tú Lan này đúng là một đứa ngu, cha nàng đối xử nàng tốt như thế mà nàng lại không biết quý trọng."
Lạc Thanh nói: "Phải, Tiểu Chu, khi cha mẹ còn, mỗi khi tới tết, tuy không có tiền nhưng bọn họ đều làm món ăn ngón nhất cho chúng ta, mua quần áo nhìn đẹp nhất, ta nhớ cha mẹ!"
Lục Chú nói: "Ta cũng nhớ!"
Lệ Đấu Lượng nói: "Ta cũng luyến tiếc cha mẹ, nhưng bọn họ buộc ta đi, nói ở nhà không có tiền đồ, hảo nam nhi phải đặt chí ở tứ phương.
Ta nhất định tu tiên thật tốt, sau đó tìm kiếm tiên dược trường sinh bất tử, để cha mẹ sống thật lâu, không như sư phụ của ta, cứ như thế đã chết, hu hu hu, ta cũng nhớ cha mẹ!"
Bạch Du Du đột nhiên khóc nói: "Ta từ nhỏ đã không thấy cha mẹ đâu, đều do sư phụ nuôi ta lớn, thật muốn nhìn xem cha ta mẹ ta có hình dáng như thế nào!"
Lạc Ly cũng nhớ Từ Vân đại sư, trong lòng thê lương, hắn thở dài một hơi, nói:
"Không sao cả, nàng không quý trọng, là nàng ngốc!
Cha mẹ chúng ta, nhất định đang ở trên trời nhìn chúng ta, chúng ta nhất định phải cố gắng, sống cho thật tốt, sống thật phấn khích, để bọn họ ở trên trời tự hào vì chúng ta!"
Mọi người đều gật đầu, nói: "Đúng vậy, sống cho thật tốt, sống thật phấn khích, để bọn họ tự hào vì chúng ta!"
Lạc Ly nói: "Quên đi, chúng ta trở về thôi, cái nơi ghê tởm này, ở nhiều một lát, ta cũng thấy khó chịu!
Trở về, ta mời mọi người đến Thiên Phẩm Lâu uống rượu!"
Thiên Phẩm lâu, tửu lâu tốt nhất phường thị tu tiên Đại Danh phủ.
← Ch. 0203 | Ch. 0205 → |